Cả một vùng Giang Hoài vốn dĩ là miền đồng
bằng sông nước kênh rạch chằng chịt. Ông Trời đã ban cho
vùng đất này những ưu đãi lớn lao, sản vật vô cùng phong phú
, phong cảnh thiên nhiên hữu tình đủ núi non sông nước. Con
người nơi đây cũng nổi tiếng là phong lưu tài hoa , các cô
gái tưởng như đều là Tây Thi tái thế , thực là thiên đường
nơi trần thế. Vốn dĩ vùng Giang Hoài trước đây là đất của
ba nước : nước Hạ Thường , nước Nam Thường và nước Ngô ,về
sau đến đời Ngô vương là Dự Thản đã xuất quân thôn tính hai
nước còn lại, mở rộng lãnh thổ phía Bắc đến tận bờ nam của
sông Hoài, phía Nam tới tận vùng của các bộ tộc Nam man rợ
mọi. Nước Ngô bấy giờ là một nước lớn trong vùng , lại nằm ở
nơi trù phú nên tài lực đều trở nên vô cùng hùng mạnh. Song
cũng do địa thế này mà Ngô quốc luôn bị các nước lớn khác ở
phương Bắc dòm ngó tới chực thôn tính, mặt sau cũng không
khỏi bị rợ Nam quấy nhiễu. Nhờ vào vị vua cao minh cũng như
quân đội hùng mạnh mới tránh khỏi bị thôn tính, song trong
nước luôn rèn binh luyện võ để giữ nước, chống lại kẻ thù.
Tới đời vua Dự Kha thì ông cũng nối bước các bậc tổ tiên
, một mặt hoà hảo với chúa Man, gả con gái lớn làm vợ vua
Man tức là nàng Hương Cơ, mặt khác cử quân canh chừng các
nước ở phía tây và phía Bắc đem quân xâm lược. Lại nói vua
Dự Kha lấy vợ là nàng Liên Cơ sinh được hai người con trai
và một người con gái. Người con gái là cả đã lấy vua Man ,
người con trai lớn thì ốm chết từ nhỏ , còn lại chỉ có người
con trai thứ là Dự Văn. Vốn Dự Kha rất yêu thương nàng Liên
Cơ cùng đứa con trai này nên tuy quần thần nhiều lần dâng
biểu xin vua ban giống rồng để các phi tần khác sinh thêm
một vài vị thái tử nhằm ổn định thế nước song Dự Kha đều bỏ
ngoài tai. Quả thực nàng Liên Cơ vốn là người nước Thường là
một trang quốc sắc thiên hương, hai vợ chồng đã chung sống
từ thời Dự Kha còn là Thái Tử nên tình cảm vô cùng thắm
thiết. Dự Văn lúc vừa ra đời thì Trời mưa như trút nước,
nhưng ngay lúc cậu bé Dự Văn cất tiếng khóc đầu tiên thì
bỗng nhiên có ba tiếng sấm sét kinh thiên động địa rồi trời
tạnh mưa.Dự Kha coi đó là một điềm lạ ,có lẽ đứa con này
mang thiên mệnh nên vô cùng yêu quý Dự Văn. Ngay khi Dự Văn
tròn ba tháng, cũng là lúc người anh cả đã chết được một năm,
liền lập ngay cậu bé làm thế tử.
Đột nhiên đến năm Dự Kha thứ bảy , thái tử Dự Văn mới
được một tuổi thì Dự Kha lâm bệnh đột ngột qua đời. Quyền
bính trong triều lúc này rơi cả vào tay trọng thần là Sĩ Kỳ
. Y vốn là một kẻ cơ hội , song cũng có nhiều tài cầm quân
thao lược và được coi là trọng thần của triều đình .Từ trước,
vua Dự Kha nhiều lần đã nhìn thấy dã tâm của y, song do tiếc
cái tài của y mới đem quyền giao cho y. Dự Kha định bụng
trước khi mình già cả thoán ngôi nhường lại cho thái tử sẽ
trừ bỏ Sĩ Kỳ nhưng do lại qua đời quá đột ngột thành ra
không kịp tước bỏ quyền bính của họ Sĩ.
Dĩ nhiên là họ Sĩ không bỏ qua cơ hội này , y tập trung
hết đám thuộc hạ thân tín làm một cuộc phản loạn để tự đưa
mình lên làm Ngô Vương , phế truất đứa nhỏ tức là thái tử Dự
Văn lúc này mới được một tuổi. Vào đêm chính giữa tháng chạp
lúc tiết trời lạnh giá, y đem quân vào Ngô Cung tạo phản ,quyết
giết Dự Văn để trừ mọi hậu hoạ rồi chiếm lấy ngôi vương.Y
một mặt sai em trai là Sĩ Lư cùng lũ tay chân thân tín đến
nhà các quan đại phu trung thành với tiên vương , một mặt dụ
dỗ họ theo gã ,nếu không nghe thì sẽ giết chết cả nhà họ tam
tộc. Bản thân y dẫn quân thị vệ xông thẳng vào Ngô cung tìm
Dự Văn tiểu Vương để trừ mầm hậu hoạ. Y biết cậu bé là cốt
nhục cuối cùng của giòng dõi Ngô Vương, chỉ có giết đi thì y
mới có thể yên tâm lên ngôi, mặt khác dĩ nhiên cũng là vì mẹ
của Thái Tử , tức là vợ của tiên Vương là nàng Liên Cơ. Sĩ
Kì vốn đã ngày đêm mơ tưởng tới nàng song do nàng thân là vợ
của tiên Vương nên y chẳng thể nào có cơ hội làm càn.
Sĩ Kì kéo ba nghìn quân thân cận tới của Ngô Cung thì gặp
một toán quân chặn lại, trông ra thì tướng dẫn đấu là hai
anh em họ Tạ. Cả hai vốn đều là trung thần võ tướng dũng
mãnh rất được Ngô Vương tin cẩn giao cho chỉ huy quân ngự
lâm bảo vệ Ngô Cung, nay gặp cảnh tạo biến, hai người đều
hết sức giao đấu khiến quân phản loạn không tiến thêm được
một bước nào nữa. Sĩ Kì thấy vậy vội cho quân cố sống chết
xông lên , mặt khác y cùng năm trăm tân tâm phúc lẻn vòng
qua cửa Tây để xông vào cung nhằm không cho Thái Tử có thể
trốn thoát.Vốn dĩ tất cả quân Cấm Vệ của hai anh em họ tạ
đều đang giao chiến tại cửa Nam nên chỉ có vài tên ở cửa nam,
Sĩ Kì dễ dàng xông thẳng vào Hậu Cung, trên đường đi chém
giết bọn thái giám cung nhân không biết bao nhiêu mà kể.
Lại nói chuyện Thái Tử trong hậu cung vốn mới có một tuổi
, gặp cảnh biến nhưng chưa thể hiểu biết ,vẫn ngủ say ngon
lành trong nôi, chỉ có bọn thái Giám Cung Nữ là hoảng hốt
chạy nháo nhác náo loạn cả Hậu Cung. Nàng Liên Cơ bấy giờ
cũng vô cùng sợ hãi song nàng vẫn cố bình tĩnh nhằm đưa Dự
Văn chạy khỏi cung vì nàng hiểu đứa con này là cốt nhục cuối
cùng của tiên Vương, nếu y trốn thoát thì sau này vẫn có thể
khôi phục lại giang san của nhà họ Dự, nhược bằng y bị bắt
thể nào cũng sẽ bị giết để trừ hậu hoạ về sau. Nàng đem con
bọc vào trong một tấm vải rồi giao cho thị Nữ thân tín nhất
là Ngọc Nhi rồi dặn:
- Từ trước tới giờ ta không coi ngươi là phận nữ cung mà coi
ngươi như chị em, nay tình cảnh gặp biến thế này ta mong
ngươi mang Văn Nhi đi trốn. Tiên Vương chỉ còn có giọt máu
này vậy mong ngươi hãy đem nó ra khỏi cung để toàn tính mạng
...
Ngọc Nhi vốn rất kính trọng Liên Cơ song nghe nàng nói vậy
cũng không khỏi giật mình kinh sợ thốt lên
- Chủ nhân, nô tài là phận hèn kém , sao, sao có thể......
Chưa nói hết lời Liên Cơ đã ngắt lời nàng
- Từ trước tới giờ ta và Tiên Vương đối với em không bạc,
vẫn biết là làm khó em song giờ đã thực cấp bách lắm rồi,
xin em hãy nhận của chị một lạy rồi mau đem Văn Nhi rời đi
ngay....
Nói đoạn Liên Cơ phu nhân quỳ xuống khấu đầu trước mặt người
cung nữ khiến cho Ngọc Nhi thất kinh vội vàng đỡ nàng dậy
rồi dập đấu ba cái trước Liên Cơ.
- Thiếp chịu ân điển của người nay xin hết lòng báo đáp,
thiếp xin người hãy cùng thiếp đem Thái Tử điện hạ ra khỏi
đây e muộn mất
- Không được, ta phải ở lại đây cầm chân bọn chúng. Nếu
không tất cả sẽ chẳng có một ai thoát được , em chạy cho mau
ta xin em. Nói đoạn Liên Cơ phu nhân đem bọc đứa hài nhi
giao cho Ngọc Nhi rồi bảo nàng theo lối sau dành cho bọn
cung nữ Thái giám để lẻn ra khỏi cung.
Ngọc Nhi không nói thêm được, đành gạt lệ ôm đứa hài nhi
ra khỏi hậu điện. Về phần Liên Cơ, nàng lấy tấm chăn màu
vàng vốn vẫn bao bọc cho thái tử rồi cuộc ra ngoài một chiếc
gối nhỏ giả làm Thái tử bên trong. Nàng lầm rầm khấn trời
đất cùng Tiên Vương cho đứa nhỏ có thể trốn thoát được.
Cũng vừa lúc đó thì Sĩ Kì đạp cửa xông vào, tay y cầm
thanh đao lớn, vẫn còn máu chảy dòng trên thanh đao. Y nhìn
chằm chặp vào Liên Cơ như muốn ăn tươi nuốt sống, đoạn hất
hàm hỏi nàng:
-Kính bẩm Vương hậu, thần phụng di chỉ của Tiên Đế diệt trừ
lũ phản loạn. Nay bọn chúng đã bao vây cung, thần tới đây hộ
giá. Xin Vương hậu giao thái Tử cho thần bảo vệ.
Y nói xong rồi toan giất lấy cái gối quận trong chiếc chăn
mà y tưởng đó là Thái Tử Dự Văn. Về phần Liên Cơ tuy nàng
hết sức hoảng sợ song bỗng nghĩ đến đứa con cùng Tiên Vương,
nàng lại trở nên bình tĩnh vội đáp:
- Ngươi mới thực là phản tặc, nửa đêm cầm kiếm xông vào cung
làm loạn, liệu ngươi có ý gì đây.
Gã họ Sĩ cười sằng sặc với vẻ đầy dâm đật:
- Nàng không giao con cho ta cũng chẳng được, đêm nay ngay
đến tấm thân nõn nà của mình nàng cũng không thể không trao
cho ta.
Lời gã họ Sĩ làm Liên Cơ giận tái mặt song trước cảnh vô
cùng nguy cấp , nàng đành làm bộ nhún nhường :
- Sĩ đại nhân, ngài chẳng lẽ không nể chút nào Tiên Vương
vừa băng hà hay sao mà dám làm càn như vậy.
Gã Sĩ Kỳ chẳng buồn để ý đến lời nàng nói mà cứ hầm hầm xô
vào định giật lấy cái gối bông trên tay nàng mà gã đinh ninh
đó là Thái Tử Dự Văn trong đó. Cũng may là Liên Cơ kịp thời
lùi lại, nàng biết đã bị dồn đến chân tường , nàng chẳng thể
làm gì khác ...trừ một điều dù mang lỗi với tiên vương song
chỉ có cách này mới có thể kéo dài thời gian nhằm giúp con
nàng chạy thoát. Liên Cơ quay lại đặt chiếc gối bọc trong
vải vàng vào chiếc nôi của Thái Tử vẫn nằm rồi quay lại nói
với Sĩ Kỳ, mặt nàng đỏ bừng vì xấu hổ và nhục nhã, mãi mới
có thể khó khăn cất lên thành lời:
- Thiếp xin Sĩ đại nhân hãy nể tình mà tha cho mẹ con thiếp
, dù gì Văn nhi cũng là cốt nhục duy nhất của Tiên Vương .
Nay thiếp xin dâng tấm thân lên đại nhân để mong đại nhân ra
ơn.
Dĩ nhiên là rất khó khăn Liên Cơ mới có thể nói được ra
những lời dâm loạn này. Nàng thân là Vương hậu mà phải quỳ
mọp xuống xin tên loạn thần phản tặc làm cái trò gieo giống
với mình hòng mong cứu con, còn nỗi nhục nhã nào lớn hơn thế.
Liên Cơ định bụng sẽ làm cho gã họ Sĩ này mê mệt trên giường
không có thời gian để nhận ra Thái Tử đã bỏ trốn. Và nàng dã
thành công ban đầu bởi lúc này lửa dục trong lòng Sĩ Kỳ đã
bốc lên tới tận đỉnh đầu. Gã thầm nghĩ dù gì Thái Tử cũng
đang nằm trong nôi kia đâu thể có cánh mà bay mất được, nàng
Liên Cơ nõn nà thì đang ở trước mặt gã. Gã tính sau khi
chiếm đoạt thân xác nàng rồi mới giết thái tử sau, đôi mắt
gã loé lên ánh dâm dục rồi gã bật cười khi nghĩ đến cảnh gã
giết Dự Văn sau khi ân ái với Liên Cơ, gã sẽ làm cho nàng
mất cả chì lẫn chài. Nghĩ đến đây, gã lao về phía nàng như
một con hổ đói, chực vồ lấy thân hình nõn nà ngồn ngộn sau
làn vải mỏng đang phô bày ra trước mắt.
Chiếc áo ngủ mỏng manh không thể giúp cho Vương Hậu Liên Cơ
chống đỡ lâu hơn trước gã đàn ông hung tợn và dâm dục, y xé
rách toác phần trên chiếc áo để lộ ra phần ngực trắng nõn nà
cùng hai bầu vú trắng ngần vươn cao ngạo nghễ của Liên Cơ.
Họ Sỹ áp ngay cái mồm hôi hám vào hai núm vú nhỏ xinh màu
hồng tươi của Liên Cơ mà mút chùn chụt. Vốn dĩ gã đã mơ
tưởng tới nàng từ rất lâu rồi, và nay ước mơ ấy đang trở
thành sự thực. Sỹ Kỳ hấp tấp tự lột hết bộ áo giáp dính đầy
máu tươi đang mặc trên người cho tới khi trên người gã chỉ
còn lại cái khố nhỏ không đủ để che cái vật dị hợm đang
phồng lên thành một đống giữa hai chân. Liên Cơ thật sự
hoảng sợ khi cặp mắt nhung huyền của nàng bị buộc phải chứng
kiến cái của nợ ấy của họ Sỹ. Nó đen đúa và đang co giật,
cái đầu khấc màu đỏ tím chỉa ra trông thật bỉ ổi.
Liên Cơ đau đớn vô cùng, nàng chỉ muốn cắn lưỡi tự tử để
tránh phải chịu nỗi ô nhục này nhưng nàng không dám khóc lóc
vì sợ gã họ Sỹ phát hiện ra trong chiếc nôi đặt giữa phòng
không phải là Thái Tử con trai nàng. Cái áo ngủ bị lột hoàn
toàn ra khỏi người Liên Cơ, cả nàng và gã họ Sỹ giờ đều đã
trần truồng không có mảnh vải nào trên người. Sỹ Kỳ vừa bú
mút liếm láp khắp thân thể nàng đoạn bế thốc Liên Cơ về
chiếc giường mà vốn dĩ trước giờ nàng và Tiên Vương luôn
dùng để hành lạc. Gã cười sung sướng ha hả, con cặc chỉ chờ
đến đúng lúc này để đút vào cửa động thiên đường của Liên Cơ,
người đàn bà mà vốn dĩ sinh ra chỉ để dành cho một người đàn
ông duy nhất. Có điều, giờ gã đã đè ngửa người đàn bà ấy
trên giường với tất cả sức nặng của một gã võ tướng.
(Hết Phần 1 ... Xin mời xem tiếp
Phần 2) |