Nếu như trước đó một tuần trăng, có lẽ không
một ai dám tin được cho dù có được tận mắt chứng kiến cảnh
tượng nơi Ngô Cung ngày hôm nay. Trên chiếc long sàng vốn
chỉ được dành riêng cho Ngô Vương, Sỹ đại tướng quân đang
bày ra cuộc truy hoan cùng người Vương Hậu mới trở thành goá
phụ chưa lâu. Sỹ Kỳ vừa ra sức hà hiếp người đàn bà tội
nghiệp vừa cất tiếng cười đắc thắng, giấc mơ mà bao nhiêu
năm qua gã ấp ủ giờ đã trở thành hiện thực. Hắn đã phải chờ
đợi giây phút này quá lâu bởi cái bóng của Tiên Vương quá
lớn, chỉ đến giờ khi cái lão Ngô Vương đáng ghét đó qua đời
Sỹ Kỳ mới có thời cơ để biến giấc mộng của bản thân trở
thành hiện thực. Gã hiểu cái giờ phút mà gã thâu tóm tất cả
quyền bính đã đến thật gần, không chỉ là kẻ quyền dưới một
kẻ trên muôn người mà giờ là lúc để gã bước lên đỉnh cao tột
cùng của quyền lực. Ngai vàng ngô Vương giờ họ Sỹ đã có thể
cảm nhận được thấy trong bàn tay, như thể gã đang sờ vào nó,
được ngồi trên nó và ngắm nhìn đông đảo quần thần quỳ mọp
xuống đất hướng mặt về hắn mà hô vang " Vạn Tuế ". Sỹ Kỳ cất
tiếng cười dài, tiếng cười của gã không những không bị chìm
lẫn vào những tiếng la hét ồn ào bên ngoài tẩm điện của
Vương Hậu mà ngược lại, những thanh âm rung bần bật xuất
phát từ cổ họng gã càng khiến cho không gian đậm mùi chết
chóc. Họ Sỹ cười như một thằng điên, không phải chỉ vì cảm
giác của kẻ chiến thắng mà hơn hết là gã đang tận hưởng cảm
giác mê li khi được dầy vò thân xác của Liên Cơ, người đàn
bà mà Ngô Vương hết mực sủng ái. Chưa bao giờ trong lúc hành
lạc họ Sỹ lại tìm thấy được những cảm giác sung sướng Đế
Vương tột cùng khoái lạc đến vậy. Chiếm được đất nước từ tay
kẻ mà gã mang nỗi hận bao năm qua, giờ lại chiếm nốt cả
người đàn bà của lão, còn gì khiến Sỹ Kì sung sướng hơn nữa.
Gã thúc mạnh bụng dưới đập vào người Liên Cơ trong lúc nàng
chỉ biết cố nén nước mắt chịu đựng trò chơi dâm ô của kẻ
phàm phu. Giờ thì gã là chủ của Ngô quốc, của cung điện, của
Vương tộc và là chủ của cả tấm thân ngà ngọc của nàng. Ở
chốn thâm cung này tất cả ba ngàn mỹ nhân mà nàng cũng chỉ
là một trong số đó đều có nghĩa vụ và bổn phận phải hầu hạ
thân xác cho Ngô Vương cũng như đem lại cho người những vui
thú khoái cảm của một người đàn ông. Kể từ lúc được tiến
cung năm mười sáu tuổi và chỉ là một tỳ nữ thân phận thấp
kém ở Hậu Cung, Liên Cơ đã được những người cung nữ già lão
luyện chỉ dạy cho tất cả những thủ thuật hòng làm đẹp lòng
cho người đàn ông giao phối cùng mình. Tất cả ba mươi sáu tư
thế giao hợp cũng như những kiểu bú cặc mút dái để đưa cả
nàng và người đàn ông vào cõi thiên thai đầy hoa thơm cỏ lạ
Liên Cơ đều buộc phải thuộc lòng trong tâm trí. Và cũng đã
không ít lần Liên Cơ đem những gì nàng được học năm xưa giở
ra để hầu hạ cho Tiên Vương và cả hai cùng được hưởng những
phút giây cùng cực của sung sướng hoà hợp. Tuy có trong tay
ba ngàn mỹ nữ chốn hậu cung, tất cả đều là giai nhân tuyệt
sắc và sẵn sàng làm tất cả mọi trò trên giường khi được ra
lệnh, tuyệt đối không dám chống lại nhưng Ngô Vương Dự Kha
chỉ thực sự sủng ái một mình Liên Cơ. Có lẽ bởi giữa Ngô
Vương và nàng có mối mối lương duyên tiền định, nhất là
trong chuyện chăn gối. Không bao giờ biết đòi hỏi ân sủng
hay nũng nịu quá đáng, Liên Cơ luôn ân cần chăm sóc cho Ngô
Vương những lúc tan buổi chầu trở về, đem lại cho ngài sự
bình yên khi đã quá mệt mỏi với những chuyện chính sự và tấu
chương. Sự chủ động trong một chừng mực nào đó khiến cho mỗi
lần Tiên Vương hoa bướm với nàng đều cảm thấy thực sự thích
thú và say sưa đắm mình vào bể dục nàng bày ra trước mặt
ngài.
Lần này thì gã đàn ông đang hành lạc cùng nàng cũng vậy,
cũng như Tiên Vương, gã cũng không thể nào cưỡng lại những
cám dỗ to lớn của tấm thân nõn nà như được đúc bằng ngọc
bằng ngà của Liên Cơ. Những động tác thuần thục của họ Sỹ
chiếm hữu thân thể trần truồng ấy như được trợ giúp cổ vũ
bởi những tiếng la hét chém giết bên ngoài của binh tốt họ
Sỹ giờ này đã chiếm cứ lấy Ngô Cung, tiếng la hét thất thanh
của đám thái giám và cung nữ đang bị chém giết và hãm hiếp
không nương tay. Chưa bao giờ Liên Cơ phải hầu hạ một gã đàn
ông khác ngoài Tiên Vương, trước giờ nàng luôn tâm niệm tấm
thân ngàn vàng của nàng suốt một đời này sẽ chỉ thuộc về một
mình Tiên Vương vậy mà lúc này nàng đang thất thân với gã họ
Sỹ, lại chính là kẻ đã chiếm cả đất nước của họ Dự và dìm nó
vào biển lửa biển máu. Chưa bao giờ Tiên Vương hành hạ nàng
theo cách mà gã họ Sỹ đang làm với nàng, gã đè ngửa nàng ra
trên long sàng khiến cho người Vương Hậu cả đời được nâng
niu yêu chiều suýt chút nữa thì chết vì ngộp thở. Liên Cơ
không nén nổi ho sặc sụa khi họ Sỹ không ngừng đút cái vật
quái gở ấy vào trong người nàng như một kiểu tra tấn khiến
người đàn bà đau đớn nhất. Nàng chỉ biết kìm nén nước mắt
không dám ho he để mặc tình cho họ Sỹ chiếm đoạt nàng. Gã
vừa địt nàng theo cách của một gã võ tướng, thô lỗ và bỉ ổi,
không thèm chú ý chút gì đến cảm xúc của người đàn bà mà chỉ
hòng đem đến sung sướhg cho bản thân mình. Giờ điều mà Liên
Cơ lo lắng nhất không phải là việc tấm thân của mình bị họ
Sỹ làm cho ô nhục mà điều nàng quan tâm là việc làm sao kéo
dài được thời gian, cơn chăn xô gối lệch cùng họ Sỹ càng lâu
thì Thái tử Dự Văn con trai nàng sẽ càng có thêm nhiều thời
gian để chạy trốn đến nơi an toàn. Chỉ sợ đến lúc chán chê
tấm thân của nàng thì họ Sỹ sẽ quay sang con trai nàng và sẽ
phát hiện ra dưói tấm chăn bông kia chỉ là một chiếc gối còn
thái tử đã chạy khỏi cung. Chính vì vậy Liên Cơ thay đổi một
cách đột ngột thái độ của nàng, ngay bản thân nàng cũng
không thể ngờ được việc một thân gái yếu ớt như nàng lại có
thể hất gã võ tướng đang hì hục thì thụt trên bụng nàng lăn
về một phía. nàng muốn làm một cái gì đó cho gã họ Sỹ thêm
hứng tình nhưng bao nhiêu nỗi cay đắng và căm phẫn cùng với
tâm trí luôn hướng về đứa con trai đã ngăn không cho Liên Cơ
nở cùng gã nụ cười đưa tình dâm dật nào đó.
- Xin Sỹ đại nhân dừng tay cho thiếp được thở một chút, ngài
làm cho thiếp suýt nữa thì chết dưới tay ngài. Không biết đã
biết bao nhiêu người con gái yếu đuối như thiếp vì ngài mà
phải chịu cảnh ngọc nát châu trầm rồi đây.
Liên Cơ nói và bàn tay nàng ngượng ngùng lần sờ xuống bên
dưới háng của gã, chạm vào cái vật khủng khiếp vừa mới tuột
ra khỏi cửa mình của nàng. Không phải là lần đầu tiên nàng
được sờ tay vào cái vật ấy, nhưng áo với của Tiên Vương thì
cái của họ Sỹ không những dài hơn mà nó nóng hổi và rất
cong, cái đầu khấc tím bầm hằm hè như bực tức vì đang được
đánh chiếm cửa động của nàng lại bị kéo tuột ra.
- Nàng thấy của ta so với của cái lão già Tiên Vương thì hơn
đứt chứ hả ? Đàn bà vào tay ta thì luôn được sung sướng đến
tột cùng. nàng ráng chiều chuộng hầu hạ ta,khi đăng ngôi ta
vẫn sẽ giữ nàng làm Vương Hậu, vẫn làm mẫu nghi thiên hạ.
- Thiếp đa tạ Sỹ đại nhân, giờ để thiếp chăm sóc ông tướng
con của ngài nhé.
Miệng nở nụ cười như hoa hàm tiếu lúc vào xuân song trong
lòng Liên Cơ như có trăm ngàn nhát dao đang đâm vào tim gan
dày vò nàng. Ngay bản thân Liên Cơ cũng chỉ biết tự mắng
chửi mình vì ngay cả với Tiên Vương mà nàng hết mình yêu quý
nàng cũng chưa bao giờ dám buông những lời dâm dật của bọn
thị dân hạ tiện như vậy lúc ân ái. Có lẽ chính bởi gã đàn
ông đang chiếm đoạt nàng cũng chỉ là một kẻ hạ lưu không hơn
kém vậy nên nàng nói ra những lời đó là rất phù hợp với gã.
Đầu ó Liên Cơ lúc này chỉ hoàn toàn nghĩ đến đứa con trai
đang trên đường chạy trốn của mình, hoàn toàn không để ý
chút gì đến việc mình đang dần cúi đầu xuống, chiếc miệng
xinh xắn mở to dần ngậm lấy cái vật đen đúa của họ Sỹ đút
vào. Trong đời nàng, đây là cái vật bẩn thỉu nhất trước giờ
được đút vào trong mồm nàng, mùi vị tinh khí nơi đầu khấc rỉ
ra cùng cái mùi đàn ông nhớp nhúa chút nữa khiến Liên Cơ nôn
oẹ. Mồ hôi và tinh khí có lẽ từ những lần hành lạc trước vẫn
còn lại nơi thân cặc họ Sỹ, vốn dĩ có lẽ đến cả tuần trăng
bận bịu với việc điều binh khiển tướng nổi loạn tiếm quyền,
chẳng màng đến việc vệ sinh hay tắm rửa, càng khiến cho cái
vật đàn ông của gã có cái mùi khó chịu đến vô cùng.
- Bú đi, nút mạnh lấy....đó vậy đó, nàng làm khéo lắm, làm
cho ta thích thú rồi ta cũng sẽ sủng ái nàng.
Liên Cơ gần như không chú ý chút gì đến những lời khen
ngợi đốn mạt mà gã dành cho nàng mà chỉ toàn tâm toàn ý chú
ý vào công việc và bổn phận của nàng. Họ Sỹ nằm dựa người
vào đầu long sàng, bàn tay gã vỗ vỗ lên cái đầu rồng trang
trí nơi đầu giường. Vốn dĩ Tiên Vương cũng thường dùng cái
đầu rồng đó làm nơi để tay mỗi khi Liên Cơ quỳ xuống giữa
hai chân bú cho ngài. Không ngờ cũng trên long sàng của ngài,
họ Sỹ lại có dịp may được kề cận bên ái thê của Tiên Vương
và tận hưởng sự thú vị khi miệng và cái lưỡi mềm mại của
Liên Cơ bao quanh ấp ủ lấy vật đàn ông của gã. Mọi lần làm
việc này với Tiên Vương, Liên Cơ thỉnh thoảng lại ngửa mặt
lên ngắm nhìn khuôn mặt của tướng công, quan sát những nét
thoả mãn của ngài rồi mới lại cúi đầu xuống ngậm tiếp lấy
cái vật đàn ông ấy. Nhưng lần này thì nàng bú cặc cho họ Sỹ
hoàn toàn theo bản năng mách bảo chứ không có chút cảm xúc
nào. nàng cứ thế bú cái vật ấy tới mức nó căng phồng và nóng
hổi đến hết mức, nàng gục gặc lên xuống liên tục hết chiều
dài của cái vật ấy mãi đến gần cả canh giờ. Họ Sỹ chỉ việc
nằm dài ra tận hưởng cái cảm giác tuyệt trần được người đàn
bà xinh đẹp đang hết lòng chăm sóc mình, chưa một con cái
nào, kể cả là loại danh kĩ nổi tiếng hay là loại trinh nữ
mới lớn có thể làm gã thấy tuyệt trần đến thế. Đáng lẽ màn
bú mút dâm loạn ấy sẽ không bao giờ chấm dứt nếu như họ Sỹ
không cảm thấy sức ép ngày càng tăng ở dương vật, tưởng
chừng như nó sẽ co giật và bắn tinh khí vào miệng Liên Cơ
đến nơi nếu không kịp dừng lại.
Sỹ Kì đẩy đầu nàng ra khỏi hai chân gã rồi ra hiệu cho
Liên Cơ nằm ngửa ra để gã tiếp tục hành hạ nàng, vốn dĩ họ
Sỹ chỉ quen kiểu làm tình này vì chỉ có ở tư thế ấy, một bậc
anh hùng cái thế như gã mới thể hiện được hết sức mạnh phi
thường của mình. Liên Cơ chợt tỉnh ngộ với những việc làm
dâm loạn và bẩn thỉu nàng vừa làm cùng gã, sao nàng có thể
chấp nhận hầu hạ, lại còn bú mớm cái thứ đó của kẻ thù. Vốn
từ trước đến nay, trong bất kỳ một cuộc chiến tranh nào cũng
thế, phe chiến thắng có quyền chiếm đoạt lấy tất ca rcuar
cải đàn bà của phe thua trận làm chiến lợi phẩm và đêm nay
thì nàng chính là chiến lợi phẩm lớn nhất của họ Sỹ. Gã cố
tận hưởng trọn vẹn thân xác của nàng bằng những cú thúc
không thương theo kiểu vừa chơi hoa vừa bẻ cành vặt
nhụy.Lieen Cơ thì mặc kệ gã làm trọn thịc chí, nàng giờ đã
tự coi mình là một người chết, là cái xác không hồn. Từ lúc
gã họ Sỹ chiếm đoạt nàng đến giờ có lẽ đã phải ba bốn canh
giờ không ít hơn, với thời gian ấy thì Thái tử con trai nàng
cũng chắn chắn đã thoát khỏi nguy hiểm.
Nếu như lúc ban đầu Liên Cơ cố gắng hết sức hòng kéo dài
màn chăn xô gối lệch với họ Sỹ càng lâu càng tốt thì bây giờ
thì nàng lại muốn chấm dứt nhanh nhất nỗi nhục nhã ê chề mà
mình đang phải chịu. Vì thế Liên Cơ có thể nghe rõ tiếng thở
phào nhẹ nhõm như trút khỏi gáng nặng của chính mình lúc gã
họ Sỹ xuất khí ồ ồ vào bên trong cơ thể của nàng. Không có
những lời nói yêu thương, không có những màn ô mấp an ủi hay
những lời khen ngợi mà một gã đàn ông thường ban cho bạn
tình của mình sau giờ phút ái ân, họ Sỹ xuất khí vào lồn
Liên Cơ xong thì gần như ngay lập tức hắn đẩy nàng ngã dúi
dụi về một góc rồi vùng dậy tiến về phía chiếc nôi của Thái
Tử. Ngay khi đã thoả mãn được thú tính trong người thì họ Sỹ
mới nhớ ngay ra đến mục đích chính mình tìm đến hậu cung là
để nhổ cỏ nhổ tận rễ, giết nốt giọt máu cuối cùng của Vương
tộc họ Dự. Gã không tin nổi vào mắt mình, lồng lộn như một
con thú bị tử thương khi phát hiện ra mình bị đánh lừa nãy
giờ. Sỹ Kì chồm đến giáng cho người đàn bà vừa hết lòng hầu
hạ gã chăn gối một cái tát nảy lửa , hắn lấy hai tay bóp
chặt lấy cổ nàng, cầm lấy hai vú nàng giật mạnh trong khi
Liên Cơ đứng im không phản kháng chút gì.
Sỹ Kì cầm thanh đao dí sát vào cổ nàng gầm lên đòi Liên
Cơ nói ra chỗ cất giấu thái tử nhưng cái hắn nhận lại được
chỉ là một nụ cười ngạo nghễ từ nàng. Giờ thì gã lại là kẻ
thua cuộc, mà thua lại vì ...vì cái lồn của một con đàn bà
đê tiện, thật là nhục nhã cho kẻ tự cho mình là thiên hạ đệ
nhất như Sỹ Kì.
Liên Cơ giằng ra khỏi tay gã, nàng nhào tới chiếc cột rồi
lao đầu vào, Liên Cơ nhắm mắt lìa đời thanh thản vì nàng đã
cố sức làm trọn vẹn với Vương tộc, bảo toàn tông mạch họ Dự
chờ ngày phục hận. Chỉ thương thay cho nàng, qua đời trong
lúc phu quân vừa tạ thế mà con cái thất lạc, xung quanh là
biển máu nổi loạn, hơn nữa khi chết đi người đàn bà bạc mệnh
ấy không có lấy nổi một mảnh vải đắp điếm trên người.
Sỹ Kì quát gọi lũ binh tốt trong cơn điên loạn, gã bực
tức đến mức chẳng thèm để ý đến trạng thái trần truồng không
lấy gì làm hay ho của mình, giờ này con cặc của gã vẫn còn
sót lại một ít tinh khí rỉ ra nơi đầu khấc mà bọn tuỳ tùng
bu quanh trông thấy rõ mồn một.
- Chúng mày mau đi tìm ngay cái thằng Thái Tử chết tiệt về
đây cho ta, tuyệt đối không được để nó chạy thoát. Ta đoán
nó sẽ được mang chạy về phía Nam vì thế chúng mày huy động
hết lũ bộ hạ theo hướng đó ngày đêm truy đuổi cho ta.
Nói đoạn gã lại quay sang phía Liên Cơ,nàng đã nằm bất động,
tấm thân loã lồ giờ lạnh toát, nàng nằm chết ngay trên vũng
máu chảy ra không ngừng từ trán nàng.
- Bọn bay đem cái xác con đĩ này treo lên cổng thành cho ta,
cứ để nguyên trần truồng như thế để cho thiên hạ biết nó
phải chết trong cảnh ô nhục như thế nào. Đem cả xác thằng tì
tướng họ Tạ lên treo cùng, để răn chúng, ai chống lại ta sẽ
có kết cục thê thảm nhất - Sỹ Kì giận dữ gằn lên - Chúng bay
còn chờ gì nữa , đi mau, đem thằng Thái Tử oắt con về đây,
ta muốn đích thân ăn gan uống máu thằng nhãi ấy thì mới hả
giận.
(Hết Phần 2 ... Xin mời xem tiếp
Phần
3) |