Ngay ngày hôm sau, Ba Hùng gọi tôi và Hùng đến gặp ông. Ông
có vẻ trầm ngâm hơn mọi lần. Ông nói chuyện với tôi và Hùng
về chuyến đi xuống Cà Mau lần này của Hùng. Ông muốn đưa
Hùng đến gặp một vị sư phụ ở chùa Viên Giác. Ông nghĩ, vị
cao tăng này sẽ giúp Hùng vượt thoát lời nguyền Hùng mắc
phải. Tôi biết ông nóng lòng có cháu. Ông cũng lớn tuổi và
chỉ có một con trai duy nhất là Hùng. Ông dặn dò tôi một số
công việc ông muốn tôi trông nom trong lúc ông và Hùng vắng
nhà. Chuyến đi rất gấp gáp. Hùng phải chuẩn bị lên đường
trong ngày.
Tôi và Liên buồn bã chuẩn bị hành trang cho Hùng. Cả hai đứa
trầm ngâm không nói gì. Thì Hùng bước vào. Hùng nhận ra ngay
cái không vui ở hai chúng tôi. Hùng ôm tôi vào lòng thầm thì
ở tai tôi. Em à , anh đi và khi về thì anh nhứt định sẽ cho
em trọn vẹn cả người anh. Hùng cắn nhẹ ở tai tôi. Hôn đắm
đuối lên môi tôi. Tôi say sưa hôn Hùng vì lòng rộn ràng chờ
đợi và hy vọng . Ðến lúc buông Hùng ra thì mới nhớ Liên vẫn
còn đứng đó. Tôi nhắc Hùng . Anh không từ giã Liên à? Hùng
xoay người lại. Kéo Liên vào lòng. Tôi vờ bảo Hùng tôi quên
món đồ của Hùng và bước vào trong, Tôi thoáng thấy Hùng hơi
mĩm cười, ngầm hiểu. Khi trở ra tôi thấy mắt Liên hơi ướt.
Nhưng má Liên hồng. Tôi biết Hùng cũng đã hôn Liên. Hùng dặn
Liên – Bé tí ở nhà nhớ chăm sóc chị Hai. Về anh sẽ thưởng
công. Hùng nháy một mắt nhìn tôi và Liên. Tôi đấm vào vai
Hùng. Anh ham vừa thôi. Cả ba chúng tôi cùng cười phá lên.
Tôi không ngờ rằng chuyến đi của Hùng kéo dài hơn dự kiến.
Ba ngày sau đó., Ba Hùng trở lại nhà. Mang theo lá thư của
Hùng viết cho tôi. Trong thư Hùng dặn tôi bình thản chờ Hùng
trở lại. Ðoạn thư quan trọng nhất đối với tôi là đoạn Hùng
thuật lại lúc Hùng diện kiến vị sư già. Ông là một người bạn
thân của Ba Hùng.
“Em biết không , lúc anh bước lên chùa Viên Giác, anh chỉ
gặp một ông sư già đang quét lá ngoài vườn. Anh chào ông rồi
đứng chờ Ba anh. Anh nghĩ ông ấy chỉ là người tu trong chùa.
Không ngờ, thầy Viên Chân , thầy trụ trì lại là ông sư già
quét lá anh thấy lúc nãy. Cuộc đạo đàm giữa ông và Ba kéo
dài rất lâu. Ông nhìn anh một lúc rồi nói với anh:-Không có
lời nguyền nào hết. Con cần ở lại chùa với ta một thời gian.
Tâm của con mới là chướng ngại. Thầy Viên Chân chỉ nói bấy
nhiêu với anh. Ba anh bảo anh cứ ở lại chùa. Theo thầy và
tin tưởng ở thầy. Tự khắc sẽ lành “bệnh”. Ông tin tưởng như
vậy và anh cũng tin như vậy.
-
Em ơi, nếu em nhìn được ánh mắt thông suốt đạo lý và bình
thản của thầy thì em cũng sẽ tin tưởng như Ba và anh…”
Tôi tin. Tôi học Phật từ nhỏ. Tôi lờ mờ nhận ra những nghĩa
lý từ lời Thầy Viên Chân nói với Hùng. “Tâm mới là chướng
ngại.” Câu nói của Thầy đầy ẩn dụ, như những lời Má tôi
thường dạy và đó cũng là cách làm tôi suy nghĩ. Nhiều khi là
một nan đề. Nhà Thiền gọi là Công Án.Hùng vắng nhà cả tháng. Và thường xuyên liên lạc với tôi
bằng thư. Hùng viết Hùng đang học Dịch Cân Kinh với Thầy
Viên Chân và hứa sẽ truyền lại cho tôi khi về đến nhà.
Tôi lao mình vào công việc đồng áng. Cùng với Liên và Lành
sinh hoạt và làm việc.
Tôi sống cái đơn giản, cái chơn chất của ruộng đồng. Tôi thở
cái không khí vô nhiễm của vùng trời bao la. Tôi uống nước
từ lòng giếng ngọt ngào từ đất sâu. Tôi giao tiếp với nhũng
tâm hồn thành thực, không màu mè che đậy. Tôi hòa mình vào
đời sống của hương đồng cỏ nội. Và mùa trăng sau đó là những
ngày vui nhất của tôi. Những ngày của mùa gặt hái. Có hòa
mình vào mới trọn vẹn được những kinh nghiệm mà tôi vừa trải
qua. Có ở giữa cánh đồng nặng trĩu những bông lúa chin vàng
mới biết được mùi sữa ngọt của Ðất. Có đi giữa những xào xạt
của những hạt lúa chạm nhau mới hiểu được cái vui được mùa.
Có xoải ánh mắt nhìn gió đùa trên màu vàng lúa chin của cánh
đồng dưới ánh trăng sáng vằng vặc thì mới thấu hết cái diệu
kỳ của Trời Ðất. Tôi như chim sáo bay nhảy đó đây .Hoà nhập.
Vô tư.
(Hết Phần 7 ... Xin mời xem tiếp
Phần
8) |