| 
              
              
                
                  | Ông thời lái chiếc Mercedes đen láng bóng, 
                  đời mới rề tới đậu ngay trước cửa chợ. Một vài cặp mắt liếc 
                  nhìn chiếc xe sang trọng không dấu nổi vẻ thèm thuồng. 
 Từ trong chợ, Hoà đẩy chiếc xe chất nay thực phẩm cao có ngọn 
                  đi ra. Như tất cả những người đàn bà tự biết rằng mình đẹp, 
                  Hoà làm bộ đứng lại vuốt vạt áo cho thẳng thớm trước khi gắn 
                  ặp kiếng mát đắc tiền lên khuôn mặt trái soan lúc nào cũng đỏ 
                  hồng như tượng trưng cho sức mạnh sung mãn của người đàn bà 
                  mới ngoài 30 tuổi, mà lại sống trong một hoàn cảnh thừa mứa về 
                  vật chất.
 
 Không dám để vợ chờ lâu, ông Thời lật đật xuống xe, mở trunk 
                  sau, loay hoay sắp xếp đồ đạc vào xe, vừa hỏi một câu lấy lòng 
                  vợ:
 - Mệt dữ hả em?
 Hoà chỉ trả lời cho xong chuyện. Trong khi trên mặt không đấu 
                  được vẻ khó chịu:
 - Nhìn thấy là đủ biết rồi, còn hỏi gì nữa.
 
 Rồi làm như ra vẻ meat nhọc thật, Hoà mở cửa xe, bước lên ngồi, 
                  để mặc cho ông chồng già hì hục với mớ đồ đạc hổn độn phía sau 
                  xe.
 
 Mấy lúc gần đây, Hoà thường có những lối ăn nói cộc lốc như 
                  vậy với chồng. Lắm khi nằm đêm suy nghĩ, Hoà thấy như vậy là 
                  không đúng, nhưng chính Hoà cũng chẳng hiệu tại sao mình lại 
                  có thái đọ cùng lới nói khiễm nhã như vậy đối với một người 
                  đàn ông hiền lành chất phác, lại là chủ nhân của một cơ sở làm 
                  ăn tương đối vững vàng. Và nhất là ông Thời đã đem Hoà về cưu 
                  mang từ những ngày nàng mới đặt chân lên xứ Mỹ này.
 
 Nhớ lại 10 năm về trước, thời gian đầu mới được nhận vào định 
                  cư tài miền Đông Bắc Hoa Kỳ, Hoà xin được một chân rửa chén 
                  cho một nhà hàng Tàu với mức lương tối thiểu. Mỗi ngày nàng 
                  phải quần quật từ 10 giờ sáng đền gần 12 giờ khuya chỉ để nhận 
                  về 30 đồng tiền mặt. Làm chưa được một tháng, hai cánh tay 
                  trắng trẻo mịn màng ngày nào, nay đã bị nước xà bông dơ bẩn ăn 
                  lỡ loét. Buổi tối về đến nhà, sau khi tắm rửa leo lên giường, 
                  hai cánh tay ngứa ngáy đến mức độ không sao chợp mắt được.
 
 Hoà tủi thân, nhưng không làm thì lấy gì để sống. Mỗi ngày, 
                  nhất là vào mùa đông, Hoà vẫn phải đội tuyết ra trạm xe bus để 
                  đến chỗ làm. Chui vào nhà bếp nhớp nhúa làm việc như một món 
                  nợ truyền kiếp phải trả.
 
 Thời may, một người bạn gái cũng trạc tuổi, gọi Hoà qua Cali. 
                  Sauk hi hỏi sơ một vài điều kiện sống Hoà quyết định bỏ job, 
                  mua vé máy bay qua miền đất hứa của lòng mình.
 
 Sau mấy ngày nghỉ ngơi, rong chơi cho biết Cali, Hoà được bạn 
                  giới thiệu vào làm trong một shop may với mức lương cũng chẳng 
                  khá gì hơn nghề rửa chén bao nhiêu.
 
 Nhưng cũng chính tại đây, Hoà được một vị tiên gõ cây đũa thần 
                  lên đầu để biến thành một bà chủ trẻ đẹp uy quyền. Vị tiên đó 
                  chính là ông Thời, chủ shop may, chỉ tiếc là cây đũa của ông 
                  đã yếu.
 
 Lúc đó, công việc làm ăn đang trôi chảy thì đùng một cái, vợ 
                  ông chết trong một tai nạn xe cộ, để lại cho ông hai đứa con 
                  gái chưa đầy 10 tuổi. Ông Thời quýnh quáng lên. Sau khi chôn 
                  cất vợ xong xuôi, ông Thời hưởng được một số tiền bồi thường 
                  khá lớn của phía bên kia, cùng tiền Life Insurance mà hai vợ 
                  chồng đã mua khá lâu.
 
 Ông Thời phần thì nhớ vợ, phần thong con, đã vậy công việc ở 
                  sho không có người quản lý, một mình ông lo không xuể.
 
 Chỉ mới sáu tháng kể từ ngày vợ mất, ông Thời hốc hác, người 
                  gay tọp hẳn lại. Ông già đi gần 10 tuổi.
 
 Vào giữa lúc đó thì ông gặp Hoà, người thợ may trẻ đẹp, khoẻ 
                  mạnh, và vẫn còn độc thân.
 
 Thế là chỉ sau hơn một tháng đến Cali, một tiệc cưới nhỏ tổ 
                  chức trong vònt thân mật, Hoà đã nghiễm nhiên trở thành bà 
                  Thời, chủ nhân một công ty may mặc tại Little Sài Gòn, thủ phủ 
                  của người Việt hải ngoại.
 
 Tiếng nói của ông Thời vẳng vẳng bên tai làm Hoà phải tạm 
                  ngưng cuộn phim quá khứ đang hiện rõ trong đầu.
 - Em cần ghé shopping mua thêm cái gì nữa không? Tiện đây anh 
                  đưa em đi luôn.
 Như để chuộc lại những lời nói cáu kỉnh lú nãy, Hoà dịu ngọt 
                  trả lời:
 - Em cũng chẳng có gì cần phải mua. Nhưng anh chạy lại đó đi, 
                  em phải mua thêm cho anh vài cái áo sơ mi mới.
 - Đừng lo cho anh. Anh mặc thế nào cũng được mà.
 - Anh nói vậy nghe sao được. Dù sao cũng ông chủ, ăn mặc luộm 
                  thuộm để nhân viên họ cười cho.
 Ông Thời cười giả lả, nói để khoả lấp cái quê mùa của mình:
 - Anh quần quật suốt ngày trong xưởng. Có đi đâu đâu mà phải 
                  ăn mặc cho sang.
 Hoà lại trở nên cau có tự lúc nào nàng cũng chẳng hay. Nàng 
                  nói luôn một hơi:
 - Anh không nghĩ đến anh. Cũng được đi, nhưng ít ra anh cũng 
                  phải nghĩ đến em chớ.
 - Thì anh có cấm em mua sắm gì đâu?
 - Anh chậm tiêu quá đi. Nếu như em ăn mặc cho sang, lại để anh 
                  luộm thuộm không giống ai, thì thiên hạ còn coi em ra gì nữa.
 
 Ông Thời chợt hiểu. Ông tự trách mình vô ý thật. Ông thì đã 55 
                  tuổi rồi, trong kho Hoà mới 30. Nàng vẫn còn thích ăn mặc chải 
                  chuốt. Chẳng thế mà năm ngoái Hoà đã ép ông phải đi mua chiếc 
                  Mercedes mới, nói là để hai vợ chồng đi giao dịch làm ăn cho 
                  ra vẻ, dù rằng chiếc xe củ của ông vẫn còn tốt. Ông đành chiều 
                  vợ, cho chiếc xe cũ cho hai chị em Ngọc, Ngà, hai đứa con 
                  riêng của ông, để mua chiếc xe mới cho vừa lòng người vợ trẻ.
 
 Chiếc xe Mercedes đen bóng của hai người vòng vòng một hồi, 
                  vẫn chưa tìm được chỗ đậu. Ông Thời tỏ một cử chỉ lịch sự mà 
                  ông mới học được sau này. Ông đậu xe ngay trước cửa cho Hoà 
                  xuống, trước khi đạp ga cho chiếc xe đi tới, ông nói vói qua 
                  cửa xe:
 - Em vô đó trước cho mát, anh đậu xe xong vô sau.
 
 Hoà không thèm trả lời. Mà thật tâm Hoà cũng chẳng thích đi 
                  bên cạnh ông chồng già nên nàng đi thẳng một mạch vô cửa 
                  shopping.
 
 Đến trước gian hàng bán quần áo, đang loay hoay lựa chọn, bỗng 
                  Hoà cảm thấy nhột nhạt phía sau long. Linh tính cho Hoà biết 
                  có người đang nhìn mình. Hoà cầm chiếc áo sơ mi làm bộ giơ cao 
                  lên xem, rồi xoay người về phía sau như để nhờ ánh sáng bên 
                  ngoài để xem cho rõ, thì vừa bắt gặp một ánh mắt đang nhìn lén 
                  nàng một cách thèm thuồng. Vừa nhìn thấy Hoà, gã đàn ông kinh 
                  ngạc thốt lên:
 - Ủa. Tưởng ai hoá ra chị.
 
 Hoà cũng buồn cười trong bụng. Tưởng ai hoá ra là Luân, người 
                  em họ của ông Thời mà những ngày đầu mới đặt chân vào làm 
                  trong xưởng may Luân đã săn đón nàng hết cỡ.
 
 Thật ra Luân chẳng có họ hàng gì với ông Thời hết. Mà Luân lại 
                  là bạn học của bà Thời từ ngày còn ở Việt Nam. Sang đến Mỹ gặp 
                  lại nhau, tình bạn càng thêm thắm thiết. Vì lý do đó mà ông 
                  Thời coi Luân như một người em. Ngoài việc làm ở sở, Luân vẫn 
                  đến shop phụ ông Thời về vấn đề sổ sách, kế toán. Thế rồi bà 
                  Thời chết đi, tình anh em cũng không còn thắm thiết như xưa 
                  nữa. Mỗi ngày Luân vẫn ghé qua một, hai tiếng đồng hồ, coi như 
                  làm part time cho ông Thời vậy thôi.
 
 Lúc Hoà mới vào làm, Luân cũng có ý ngấp nghé, nhưng rồi ông 
                  Thời lại phỏng tay trên. Chàng cũng chẳng buồn gì chuyện đó, 
                  nhưng trong bụng cũng hơi tiếc. Dù sao, giữa nơi xứ lạ quê 
                  người này mà tối tối lại có Hoà cũng đỡ vất vả.
 Như đọc được ý nghĩ của Luân, Hoà ởm ờ:
 - Tưởng cô nào hả?
 - Vâng, thấy người đẹp mà mình hổng nhìn là … mang tội chết 
                  phải hôn Hoà.
 Đoán là ông Thời vẫn còn đang loay hoay tìm chỗ đậu xe chưa 
                  xong, Hoà bạo dạn hơn:
 - Thấy người đẹp mà chỉ muốn nhìn thôi sao? Hỏng muốn cái gì 
                  nữa hết phải hôn? Thề đi.
 
 Luân thèm Hoà lâu rồi, nhưng lại không muốn phá hạnh phúc của 
                  ông anh nuôi, nên chàng cứ phải đóng mặt tĩnh mỗi lần gặp Hoà.
 
 Lần này chàng thấy rõ trước sau gì ông Thời cũng bị Hoà cắm 
                  cho mấy cái sừng trên đầu.
 
 Cái giòng đàn bà trẻ, mơn mởn xuân tình mà lại sống với ông 
                  chồng già yếu, hom hem như ông Thời thì chuyện ngoại tình chỉ 
                  còn là vấn đề thời gian thôi.
 
 Luân nghĩ thầm: “Gặp đàn bà như Hoà mình không chơi thì thằng 
                  khác nó cũng chơi…” Chàng trổ ngay cái giọng ăn chơi cho hợp 
                  với lối nói chuyện của Hoa:
 - Ai thề thì thề. Chớ tui thề chắc thề nào cũng bị bà bẻ cổ 
                  chết.
 - Sao vậy?
 - Tại hễ thấy đàn bà đẹp là tui muốn ăn tươi nuốt sống ngay 
                  tức khắc liền tại chỗ.
 
 Hoà cười lên hăng hắc. Lúc cười cặp mắt nàng nheo lại trôg cực 
                  kỳ dâm đãng khiến Luân càng nóng mặt hơn. Hoà trả lời Luân:
 - Muốn ăn thì thiếu gì chỗ để ăn. Gấp gáp gì mà phải ăn liền 
                  tại chỗ. Mà có dám ăn hôn?
 
 Thấy Hoà có vẻ táo tợn, Luân định mồi chài thêm một vài câu 
                  nữa, chợt thấy ông Thời đang bước vô cửa, Luân nói một câu 
                  thật nhanh trước khi ông Thời tiến gần đến họ:
 - Thôi để bữa khác mình tính tiếp cái chuyện ăn uống nhé.
 Hoà trả lời lớn cố ý cho ông Thời nghe để khỏi nghi ngờ:
 - Anytime.
 Nói xong Hoà cười có vẻ khoái chí lắm.
 
 Ông Thời vừa bước tới, thấy vợ đang nói cười vui vẻ với Luân 
                  cũng góp chuyện:
 - Cái gì mà vui dữ vậy?
 Hoà đáp lời chồng:
 - Tình cờ gặp anh Luân, ảnh nói bữa nào mời em với anh đi ăn.
 Ông Thời vẫn vô tình trả lời một câu thật là hợp tình hợp lý:
 - Có ăn thì một mình em đi ăn với chú ấy. Chớ anh bận muốn 
                  chết thì giờ đâu mà đi.
 Câu trả lời của ông Thời làm cho Hoà và Luân cười muốn té ra 
                  sàn.
 
 Ông Thời nhìn hai người một cách ngạc nhiên, Luân lanh miệng 
                  giải thích:
 - Em muốn mời chị với anh đi ăn. Chị thì nói có đi thì mình 
                  anh đi chớ chỉ không thích ăn tiệm. Còn anh thì bảo là có đi 
                  thì một mình chị đi chớ anh thì bận…
 
 Câu nói của Luân làm ông Thời cũng bật cười. Trong lòng ông 
                  thấy vui sướng vô cùng. Như vậy có nghĩa là vợ ông chỉ thích ở 
                  nhà ăn với chồng con chớ không thích ra ngoài. Ông vui vẻ:
 - Thôi thì chú Luân đã nói vậy, hôm nào hai vợ chồng mình cùng 
                  đi với chú một bữa cho vui.
 
 Luân đứng nán lại, nói qua loa vài câu xã giao rồi cáo từ. 
                  Trước khi bước đi thấy ông Thời đang cầm chiếc cà vạt săm soi, 
                  chàng nheo mắt một cái với Hoà. Hoà cũng làm một hành động 
                  tương tự. Luân nhủ thầm trong lòng: “Coi như xong.”
 
 (Hết Phần 1 .. Xin xem tiếp Phần 2 trong phần
                  Members Area 
                  - chương trình gây quỹ cho Cõi Thiên Thai)
 |  |