Hoàng từ
ngoài sân tennis vừa về tới thì đã nghe tiếng của Ngọc nhắn
trong máy trả lời điện thoại:
“Ngọc có chuyện cần nhờ anh Hoàng giúp. Chừng nào anh Hoàng về
thì gọi lại ngay cho Ngọc. Bye.”
Chàng vội vã quay số phone nhà Ngọc. Từ đầu dây bên kia, Ngọc
nũng nịu:
- Em cần đi Los mua một ít đồ mà hỏng dám lái xe ngoài xa lộ.
Anh Hoàng có rảnh đưa Ngọc đi giùm nhé.
Ngọc kéo dài chữ “nhé” nghe vừa dễ thương, vừa có vẻ như khẩn
cầu làm cho Hoàng không thể nào từ chối được.
Hoàng tắm rửa qua loa rồi lái chiếc xe cà rịch cà tang đến đón
Ngọc.
Đậu xe trước cửa nhà, Hoàng không muốn bước vào. Chàng sợ phải
chạm trán với Ngà. Nếu gặp như thế sẽ gây khó khăn cho chàng,
vì Hoàng không quên mới tuần trước đây, chàng đã đưa bàn tay
chuối mắn chuyên môn nhồi banh của chàng ra mà nhồi trái vú
thơm ngon của Ngà trong rạp hát.
Nghe tiếng còi xe quen thuộc của Hoàng, Ngọc từ trong nhà
phóng ra như cơn lốc. Chiếc xe khẹt khẹt vài cái làm duyên rồi
từ từ bò ra đường phố. Hai người không ai thấy phía sau tấm
rèm cửa, Ngà đang nhìn theo với ánh mắt vừa ghen tức, vừa buồn
tủi.
Sauk hi chỉ cho Hoàng chạy lung tung hết đường này đến đường
khác. Ngọc chẳng mua được một món gì, trừ chiếc cà vạt thời
trang mà Ngọc mua trong một tiệm sang trọng để tặng Hoàng.
Mà thực tâm, Ngọc cũng đâu có đồ gì cần mua. Nàng chỉ kiếm
chuyện để được gần gũi Hoàng. Vì từ cái hôm được bàn tay chàng
thám hiểm trên hai quả đồi non. Ngọc lúc nào cũng bị ám bởi
cái cảm giác kỳ lạ mà lần đầu tiên nàng biết. Đang miên man
nhớ tới cái hôm trong rạp hát, đột nhiên tiếng nói Hoàng cất
lên bên cạnh:
- Ngọc đang nghĩ gì đó.
Hoàng chỉ hỏi một cách vô tư, nhưng tự nhiên Ngọc đỏ cả mặt
mày, tưởng chừng như Hoàng đã hiểu thấu tim đen của nàng.
Không nghe Ngọc trả lời, Hoàng xoay qua. Chàng thấy gương mặt
Ngọc đỏ ửng như người đang bị sốt. Hoàng sốt sắng:
- Ngọc sao thế? Nếu mệt thì để anh kiếm chỗ cho Ngọc ngồi nghỉ
nhé.
- Tự nhiên sao em thấy người xây xẩm khó chịu.
- Vậy thôi để anh đưa Ngọc vô quán nào ngồi uống nước, nghỉ
mệt nhé.
Ngọc nghĩ thầm trong bụng: “Sao anh thật thà vậy. Em chỉ muốn
theo anh về nhà, hoặc là đi đến chỗ nào vắng vẻ để hai đứa …”
Nghĩ vậy Ngọc nhanh trí bảo Hoàng:
- Em hỏng thích ngồi hàng quán đâu. Hay là anh Hoàng kiếm chỗ
nào yên tĩnh cho Ngọc nghỉ một chút.
Hoàng không vừa. Chàng thầm nghĩ: “Cả cái đất Cali này không
chỗ nào yên tĩnh bằng phòng ngủ khách sạn.” Nhưng chợt nhớ là
mình đã tự nguyện với lòng không dám quờ quạng với bất cứ cô
gái nào. Lỡ dính bầu bất tử thì chết. Ráng chờ ra trường xong,
lấy được mảnh bằng, có job thơm rồi hẳn tính. Còn bây giờ đang
đi học, có thèm cũng ráng chịu chớ biết sao.
Nghĩ vậy nên Hoàng đánh trống lãng:
- Thôi, gần đây có cái công viên mát mẻ lắm, để anh đưa Ngọc
đến đó ngồi nghỉ một lát.
Lỡ đóng kịch, Ngọc đành phải đóng cho hết cái vai trò của mình.
Nàng gật đầu, vừa đưa hai ngón tay lên chà hai bên thái dương,
làm như nhức đầu thực sự.
Hoàng lái xe sâu vô công viên, tìm một chỗ vắng vẻ đậu lại,
rồi mở cửa xe cho Ngọc xuống.
Hai người tản bộ vòng sau mấy hàng cây. Ngọc cứ càng lúc càng
đi sát vào người Hoàng. Không lẽ cứ tránh ra xa hoài, Hoàng
đành để Ngọc tựa sát vào người chàng. Rồi bất thình lình bàn
tay Ngọc ngắm lấy tay chàng quàng ra sau lưng nàng.
Hoàng hơi khớp trong bụng. Chàng không ngờ bình thường Ngọc là
một cô gái thuỳ mị, name thắm, nhưng khi yêu rồi nàng lại bạo
dạn như vậy.
Ngọc kéo Hoàng ngồi xuống sau một gốc cây to. Nàng nhìn thẳng
vào mặt Hoàng mà hỏi:
- Ngọc muốn anh trả lời thành thực cho Ngọc…
- Ngọc cứ hỏi đi. Nếu biết anh sẽ trả lời.
- Ngọc biết là anh biết mà.
- Vậy Ngọc hỏi đi.
- Nhưng mà anh hứa là không được nói dối nhé.
- Cũng còn tuỳ câu hỏi của Ngọc.
- Không, hoặc là anh không trả lời, hoặc là trả lời thành thật
chứ không được nói dối.
- Thôi được rồi. Ngọc hỏi đi.
Ngọc ngập ngừng giây lát để thêm can đảm, rồi nàng nhìn Hoàng
một lúc trước khi mở miệng:
- Anh có yêu Ngọc không?
Hoàng biết trước là Ngọc sẽ hỏi câu đó, nhưng khi Ngọc hỏi
chàng không khỏi bối rối. Nói yêu thì chàng kẹt, mà nói không
yêu thì coi hỏng được. Hỏng yêu mà mó vú rồi bóp vú con người
ta.
Hoàng tìm cách hoãn binh. Chàng không trả lời câu hỏi của Ngọc
mà hỏi ngược lại nàng:
- Tại sao Ngọc lại hỏi anh như vậy?
- Ủa. Anh chưa trả lời câu hỏi của em mà.
- Anh … không có thân nhân ở Mỹ nầy, nên lúc nào cũng yêu
thương Ngọc, Ngà hết.
Câu trả lời của Hoàng làm Ngọc điên tiết lên. Nàng đâu cần
Hoàng coi nàng như em chàng đâu. Nàng cũng đâu cần Hoàng để ý
đá động gì đến Ngà.
Ngọc không thèm nói với Hoàng tiếng nào nữa. Nàng gục đầu giữa
hai lòng bàn tay rấm rức khóc.
Hoàng quýnh quáng lên. Xưa nay chàng chưa bao giờ phải đối
diện với hoàn cảnh này. Thỉnh thoảng Hoàng cũng có đi chơi,
cặp bồ với một vài cô gái Mỹ trong trường. Nhưng họ sống rất
thoải mái, thích thì đi chơi, vui thì hè nhau uống bia, mà
hứng tình thì đè nhau ra đụ.
Nhưng hôm sau thì đã khác rồi. Có thể cô gái cũng chẳng còn
nhớ tên anh chàng đã làm tình với mình nữa. Mà nếu có nhớ, cô
ta cũng chẳng cần quan tâm đến anh chàng này quen ai, yêu ai.
Đàng này mới lỡ dại mò vú có chút xíu mà đã gặp bao nhiêu
chuyện rắc rối. Chàng đành phải vuốt ve cho Ngọc đừng khóc nữa.
- Thôi, có gì đâu mà em khóc. Nói anh nghe coi.
- Em khóc kệ em. Anh hỏi làm chi.
- Anh có làm gì em buồn. Nói cho anh nghe đi.
Ngọc mỉa mai nhẹ:
- Anh đâu có làm gì em đâu. Tại em … em ngu. Em…yêu anh nên
phải ráng chịu.
- Sao em lại nói chuyện có vẻ cay đắng với anh như vậy. Anh
cũng mến Ngọc lắm nhưng mà…
Ngọc vội vàng chụp lấy câu nói đó của Hoàng như sợ chàng sẽ
lãng qua chuyện khác:
- Nhưng mà …sao anh? Chắc là Ngọc xấu. Ngọc nhà quê hỏng xứng
với anh chứ gì?
- Anh đâu có dám nghĩ như vậy.
- Chớ sao?
- Tại anh còn đang đeo đuổi việc học, chưa dám nghĩ tới chuyện
yêu đương.
- Thì em đâu có bắt anh phải bỏ học để yêu em đâu. Em chờ đợi
anh được mà.
Hoàng than khổ thầm trong bụng: “Chết mẹ. Chưa gì mà em đã
muốn coat giây vào cổ mình rồi.” Chàng cố tránh né một cách
tuyệt vọng:
- Anh… không dám hứa hẹn gì đâu. Đợi chừng nào ra trường có
việc làm vững chắc, chừng đó anh mới tính được.
Từ hôm được bàn tay năm ngón của Hoàng xoa nắn hai trái vú,
Ngọc đã tự coi như giữa hai người đã có một sợi giây tơ hồng
thắt chặt. Nàng đã thức bao nhiêu đêm trắng để dệt ước mơ. Nay
nghe Hoàng thoái thác kiểu đó chẳng khác nào Hoàng tạt gáo
nước lạnh vào mặt nàng. Ngọc oà lên khóc nức nở. Hoàng càng
hoảng hốt. Chàng vội ôm chặt lấy Ngọc trong vòng tay, vỗ về
nàng:
- Ngọc đừng giận anh. Chẳng qua là anh muốn được an tâm để
theo đuổi việc học, chứ đâu phải là anh hỏng yêu em đâu.
Mặc cho Hoàng nói, Ngọc vẫn rấm rức khóc. Hoàng đành phải vuốt
ve Ngọc. Mà ngộ thật, khi Hoàng ôm Ngọc mà vuốt ve một hai cái
thì tiếng khóc của Ngọc đã được thay thế bằng tiếng rên khe
khẽ.
Hoàng nghĩ thầm trong bụng: “Thôi thì … ý trời đã muốn vậy thì
phải chịu chứ biết sao.”
Chàng lòn tay vào trong lớp áo của Ngọc mà vuốt ve làn da mịn
màng, dọc theo cột xương sống của Ngọc, làm nàng cứ phải rướn
thân hình theo từng động tác của bàn tay Hoàng.
Chừng như đê mê với cảm giác mới lạ mà Hoàng mang đến, Ngọc
xoay ngữa người gối đầu lên cánh tay Hoàng. Hai tay Ngọc ôm
lấy đầu Hoàng kéo ghịt xuống. Hai bờ môi hít cứng lấy nhau.
Hai luồng điện âm dương chạm nhau làm hai thân người như muốn
bốc lửa.
Ngọc bắt chước theo những phim ảnh mà nàng đã được xem qua.
Nàng đẩy chiếc lưỡi của mình sang cho Hoàng nút lấy.
Hoàng cũng chẳng phải là thánh thần gì. Lúc đầu chàng đã cố
tránh né, nhưng Ngọc cứ đẩy mõ vào miệng mèo hoài làm sao
Hoàng can đảm từ chối. Miệng Hoàng thì gắn chặt lên bờ môi
Ngọc. Trong khi bàn tay chàng lần mở mấy hạt nút trên áo Ngọc.
Hai vạt áo trước của Ngọc được mở tung ra. Cái xú chiêng nhỏ
xíu được Hoàng kéo cao lên tận cổ. Hai đồi vú trắng nỏn của
Ngọc phơi bày dưới vùng ánh sáng mờ mờ của buổi chiều vừa tắt
nắng trong công viên
Dù đã tự nguyện với lòng là sẽ tránh né tối đa ba cái chuyện
chung đụng với con gái. Nhất là đối với hai chị em Ngọc, Ngà.
Nhưng trước bộ ngực trần trắng trẻo như hai cáo chén sứ diễm
tuyệt, điểm thêm hai đầu núm màu hồng nhạt trên làn da thịt
thoảng mùi trinh nguyên của người con gái mới lớn, Hoàng không
làm sao kềm lòng được. Chàng kéo sát bờ môi tham lam của mình
xuống vùng đồi núi đó.
Ngọc vẫn không phản đối. Nàng đã sẵn sàng hết mọi việc, chờ
đợi để được giây phút này thì việc gì phải phản đối. Đôi mắt
Ngọc lờ đờ khép hờ, làn môi nàng hé chờ vừa đủ để cho tiếng
rên khe khẽ thoát ra khi Hoàng dùng lưỡi liếm đầu vú của nàng.
Hoàng vừa hun vừa nút lên từng vùng da thịt trắng trẻo mịn
màng đó thì hai tay Ngọc bấu chặt lấy tóc Hoàng. Đồng thời
người nàng vặn vẹo không ngừng.
Hoàng cũng đã hứng tình đến mức con cặc trong quần chàng đã
cương lên cứng ngắc.
Nhận thấy giữa công viên to lớn, vắng vẻ vào giờ này chắc cũng
chẳng có ai bén mãng tới làm gì. Mà dù có ai đến giờ này thì
cũng chỉ để làm cái việc tương tự như hai người mà thôi. Hoàng
càng bạo dạng hơn. Chàng kéo ngược chiếc váy của Ngọc lên đến
bụng rồi thọc tay vào chiếc quần xì líp bé tí của Ngọc mà vuốt
ve túm lông lồn nham nhám trên chiếc mu cao của nàng.
Ngọc cứ trân người hưởng ứng một cách nồng nhiệt. Nàng say sưa
đón nhận những giây phút thần tiên mà từ xưa đến giờ nàng chỉ
tưởng tượng trong đầu. Dâm khí từ trong lồn nàng âm ỉ tuôn ra
làm ướt nhẹp cả bàn tay Hoàng. Trong khi miệng nàng tự động
kêu lên những câu mà chính nàng cũng không hay biết:
Chẳng cần Ngọc nói, Hoàng cũng thừa biết là cô bé này đã tới
chỉ rồi. Em đã nứng lồn quá sức rồi, sắp phát điên lên rồi.
Nếu không có cặc nhét vào lồn thì chắc không được rồi. Nếu
không tại sao dâm thuỷ của nàng ra nhiều dữ vậy
Hoàng dùng một ngón tay ấn vào ngay hột le của Ngọc mà nghịch
ngợm làm cả người Ngọc giựt ngược lên một cách tê mê. Các đầu
ngón chân nàng co quíu lại.
Hoàng cũng đờ đẫn cả người. Sướng con cặc mù con mắt. Giờ này
cơn thèm khát xác thịt đã dâng lên tột đỉnh, làm mờ cả lý trí.
Hoàng tuột hẳn chiếc quần xí líp của Ngọc ra khỏi chân nàng.
Rồi chàng tự cởi quần mình. Xong Hoàng nằm sấp lên người Ngọc,
dạng hai chân nàng rộng ra. Rồi từ từ Hoàng đưa thẳng con cặc
cứng ngắc nóng hổi của mình vào ngay miệng lồn của Ngọc và ấn
sâu vào…
(Hết Phần 8 .. Xin xem tiếp Phần 9 trong phần
Members Area
- chương trình gây quỹ cho Cõi Thiên Thai) |