| Ngồi trên bàn học, 
              những hàng chữ mực tím trên trang giấy trắng trở nên 
              nhập nhòa và đang nhảy múa dưới tầm nhìn của Khôi . Ngày 
              mai này sẽ là kiểm tra môn Chính Trị mà bây giờ hắn chỉ 
              thấy uể oải sau mấy lần xuất tinh, chẳng thấy muốn học 
              bài gì cả. Nhìn sợi dây chuyền mặt ngọc vừa mới lấy về, 
              treo tòn teng trên đầu ngòi viết Bic, đặt trong cái ly 
              đựng viêt để ở góc bàn, hắn lại liên tưởng tới chị năm 
              sẽ đeo nó lên cổ ? người chị mà mới mấy ngày qua thôi 
              vẫn vương vấn trong lòng hắn, với những hình ảnh khêu gợi 
              của ngày hôm đó cùng khuôn mặt sáng rỡ. Khôi thẩn thờ 
              khép mí mắt lại, khuôn mặt xinh tươi với nụ cười trắng 
              toát hàm răng của chị chợt hiện về trong tâm khảm, làm 
              toàn thân hắn rung động, sự im lặng giữa hai đùi bất 
              thình lình cục cựa như thằng bé đang ngủ chợt vươn vai thức 
              dậy mặc cho chung quanh nó vải thun đang bó sát. 
 Vẫn để mắt nhắm vì không muốn hình ảnh trần truồng đẹp 
              đẽ của chị biến mất trong tâm trí, Khôi từ từ đứng lên, 
              đưa chân đẩy cái ghế xếp nỉ màu nâu sọc về phía sau hơn 1 
              mét để tìm chỗ đứng tiện lợi, hai tay Khôi đặt nhẹ lên 
              cạp quần xà lỏn và nhẹ nhàng tuột xuống tưởng chừng như 
              hành vi vô thức, đã quá quen thuộc trong những ngày gần 
              đây. Khi dây thun quần vừa tới ngay cổ dương vật thì vướng 
              lại, hắn nghiêng người sang trái để bật lưng quần trái 
              xuống, và nghiêng trở qua phải đẩy luôn lưng quần phải, 
              thằng em bên trong từ nãy tới giờ ngột ngạt tối bưng như 
              vừa được chào đời bừng sáng vội ngóc đầu lên nhìn thẳng. 
              Khôi co chân lên, dùng ngón chân cái móc lấy cái cạp 
              quần và đạp xuống tới ống quyển, rồi co chân kia lên 
              đẩy luôn xuống tới gót, xong thì bước ra ngoài ống quần 
              và vứt nó vào giữa đít bàn. Kéo ghế lại chỗ cũ, Khôi 
              ngồi xuống, cởi luôn cái áo thun trên người, giờ đây 
              Khôi hoàn toàn trần truồng, mồ hôi rịn ra rin rít do khí 
              hậu vẫn còn oi oi . Vẫn mắt nhắm, vẫn liên tưởng tới 
              hình ảnh chị tắm ngày hôm đó, tự nhiên Khôi thấy trái 
              tim mình đập càng lúc càng nhanh, càng thôi thúc. Khôi 
              biết mình đang "trở cơn" đòi hỏi, và cảm thấy thật bực 
              bội trong lòng, cảm thấy thèm chị năm lắm ? cái bực bội 
              đó âu cũng như một chàng trai mới lớn, khi tình dục như 
              dầu sôi lửa bỏng nhưng vì lương tâm giáo điều trộn rộn 
              cứ cắn rức, muốn xuất tinh để đê mê cái cảm giác ấy 
              song không bao giờ dám thủ dâm, và sự kềm chế đó lại 
              sanh ra sự khó chịu!
 
 Tuy muốn đưa tay xuống để thủ dâm lắm, nhưng đã mấy ngày 
              qua Khôi xuất tinh quá nhiều, vừa là để tàng hình vừa là 
              để hiện trở lại, lượt đi lượt về tính ra một ngày cũng 
              mấy quận, dẫu sức trai cường tráng, song lý trí đạo đức 
              cũng ngăn cản hắn một phần nào . Cuối cùng thay vì thủ 
              dâm nữa thì Khôi chỉ khẻ dạng cặp đùi ra rồi từ từ khép 
              lại, cố chỉ tìm một sự va chạm nào đó tuy ít ỏi nhưng cầu 
              sao cho vừa đủ cái cảm giác lâng lâng. Lâu lâu hắn cho 
              hai vách đùi kẹp chặt lấy dương vật và cảm nhận sự nóng 
              hổi, và nhịp mạch của máu bơm xuống đó của nó, như đang 
              thấm vào lớp da non ở hai bên đùi.
 
 Rồi thì Khôi mở mắt ra, như không chế ngự được lương tâm 
              và lý trí thêm bao lâu nữa, bèn liếc mắt khắp quanh trong 
              phòng xem có thứ gì để giải trí, cho quên đi sự thèm khát 
              đang đốt cháy trong lòng, nhưng nhìn chung cái nào cũng có 
              vẽ nhàm chán hết, ít ra là trong lúc động tình này Khôi 
              lại chỉ muốn thỏa mãn con lợn lòng. Khôi đứng lên, đi 
              lảo đảo mấy vòng trong căn phòng nhỏ, vừa đi vừa nhìn 
              thằng em ở dưới lúc nào cũng ngước lên chào hắn, vừa 
              nói lẩm bẩm trách móc: "mày đó nghen, làm anh mầy khó 
              chịu từ nãy tới giờ, mày thiệt đáng chết lắm!" Và Khôi 
              hạ tay xuống đánh yêu lên đầu khấc, nói như dạy bảo, 
              "Cho mày chết nè, nghe chưa mậy, đã nói rồi mai mốt này 
              mày sẽ được ở gần chị năm, sẽ cho mày được sung sướng ở 
              trong ấy, mày ráng chờ thêm ít lâu nữa thôì ..." rồi hắn 
              lại vả hai ba cái liên tiếp xuống, triết lý: "ít ra thì 
              mày cũng gần gũi với đàn bà rồi, cô Hương Giang nè ... 
              con Hồng Lam nè, mày có cả hai mà vẫn chưa đủ sao ... tao 
              biết mày tham lam lắm, nếu ngày nào mày chưa hửi được 
              l... của chị năm, chưa được chui vào mình chị, được nếm cái 
              mùi vị thơm tho và chất nhờn ươn ướt rin rít đó của chỉ thì 
              chắc mày không cam lòng đâu, tao nói thiệt với mày đó 
              nghen, tuy chị năm đẹp thiệt nhưng chưa chắc l... chị sướng 
              hơn của con Hồng Lam, cũng như con bé Hảo tao thấy hồi nãy, 
              cái của nó so với chị năm thì làm sao mà sánh bằng, nhưng 
              được là tao thích hơn vì nó ... trông có vẻ hồn nhiên hơn, 
              không biết mày nghĩ sao ... Thôi tao biết mày nghĩ sao rồi, 
              mày là cái đồ tham lam vô đạo mà ... thứ nào mà mày 
              không đòi ăn, miễn có lỗ cho mày đút là mày không ... 
              không làm khổ tao nữa chứ gì ... mày thiệt đáng chết mà, 
              tham thì thâm nghen con! Cho mày chết nè ... bóp cổ mày nè" Vừa nói Khôi bóp chặt lấy dương vật như là chuyện trừng 
              phạt dạy dỗ thiệt, nhưng đó chỉ là cái cớ để cho hắn 
              thủ dâm mà thôi . Và đúng vậy, tưởng đâu là trừng phạt 
              "thằng em" của hắn, ngờ đâu hắn lại nằm ngửa ra sàn ưởn 
              mông và ... tha hồ bóp cổ nó.
 
 Sau khi thỏa mãn xong, Khôi lại lồm cồm bò lại bàn, ngồi 
              lên ghế , thân thể đã từ từ trong suốt sau khi xuất tinh. 
              Đồng hồ ở tầng nhà dưới gõ tiếng báo hiệu, hắn liếc 
              ngang qua cửa sổ, trời đã khuya khoắt, tiếng dế cơm đâu 
              đó ở bụi cây sau hè như ngày nào cũng vậy cất tiếng 
              gáy nghe rang rang, mà hắn vẫn chưa ngủ được, hắn tưởng 
              đâu xuất tinh xong thì sẽ đi vào giấc ngủ dễ dàng như 
              ngày nào, nhưng chắc chắn là không phải đêm nay. Đêm nay 
              Khôi thấy nhớ nhung chị năm thật nhiều, không biết tại 
              sao nữa, chắc hẳn đã thấy được thân thể của chị, được 
              hít thở mùi da thịt của chị thì hắn trở nên ghiền chăng !
 
 Khôi ngẫm nghĩ sao đó và lấy ra giấy và viết, định viết 
              cho chị năm một lá thư, một lá thư không biết có định gởi 
              hay không nữa, nhưng hắn vẫn cứ viết cho thỏa sự gay rức 
              đang dày vò trong lòng. Hắn tính toán là vậy, viết thư 
              gợi ý là sẽ hẹn chị ra và tặng thẳng sợi dây chuyền cho 
              chị ... thì không thể nào, hắn không đủ can đảm để đối 
              diện với chị, với ai khác thì còn có thể chứ với chị ? 
              là người hắn yêu thầm - thì không, họa chăng là tàng 
              hình chị không còn thấy thì hắn mới dám, nhưng tàng hình 
              rồi lấy gì mà làm chị tin! Còn lén đưa lại nhà chị thì 
              lại chỉ đi được ban đêm, và phải tàng hình, song chị lại 
              không biết chủ nhân của món quà đó là ai thì thật uổng 
              công đã đi ăn cắp, chi bằng cố gắng viết cho chị một lá 
              thư, ngõ lòng mến mộ, và đại khái tặng quà để chứng tỏ 
              lòng thành ...
 
 Bao ý nghĩ lung tung cũng không đưa ra được câu trả lời 
              thỏa đáng, cuối cùng Khôi cũng tự thuyết phục mình đặt 
              viết xuống ..., "Kính thưa chị năm Lan," ... viết được năm 
              chữ thì hắn lại ngả đầu ra ngẫm nghĩ, thấy điều gì đó 
              không thích hợp lắm: tại sao mình lại kính thưa, chị năm 
              đâu có già lắm đâu mà kính thưa, và vậy là hắn xé rẹt 
              đi một trang trong cuốn tập Chính Trị, rồi viết tờ khác, 
              "Chị năm thương ...", viết xong ba chữ hắn vội vàng xé ngay 
              như vẫn thấy kỳ cục sao đó, tự nghĩ: làm gì mà thương, bộ 
              muốn chị sợ chết luôn sao, con gái mà gặp ai viết thư có 
              chữ thương chữ yêu là sợ lắm, nhất là người mà cô 
              không biết mặt mũi ra sao hết như hắn đây. Khôi đưa viết 
              lên môi, cắn chặt suy tư, năm phút sau nghiền ngấm, hắn 
              lại nắn nót, "Chị Năm, chắc chị không biết em là ai đâu, 
              em chỉ là một con trai mới lớn đã để ý chị từ lâu . Chắc 
              chị đọc tới đây sẽ sợ lắm, vì không biết em là ai ! ... 
              mà lại rấp tâm để ý tới chị . Trước hết chị cho em xin 
              lỗi chị, vì em quá ngạo mạn suy nghĩ viễn vông đến chị, 
              dám viết thư tới chị để xin sự làm quen và sau hết xin chị 
              hãy thông cảm cho một đứa con trai khờ khạo đã trót thầm 
              ...". Khôi định viết chữ trót thầm yêu, nhưng lại thấy 
              không được, vội vàng bôi bỏ, viết lại: "... đứa con trai 
              khờ khạo ... lúc nào cũng nghĩ tới chị . Tại ... ai biểu 
              chị đẹp quá làm chi, lại có nụ cười em không thể nào 
              quên được! Nên em mới vậy! Hôm trước em có dịp tình cờ 
              ghé thăm chị, nhưng là ngoài sự dự liệu của chị, ... xin 
              chị cũng đừng hỏi em bằng cách nào đã đến thăm nhà chị 
              mà không báo cho chị một tiếng nhé, vì em sẽ không nói 
              cho chị biết đâu ... Rồi em sẽ nói cho chị biết ! Bây giờ 
              chị chỉ cần biết là em luôn luôn để tâm tới chị và lúc 
              nào cũng kính ngưỡng chị ..."
 
 "Hôm nay em mạo mụi viết thư đến cho chị mục đích là tỏ 
              lòng ngưỡng mộ tới chị, dù em biết em khó có thể nào, 
              tuổi em còn rất trẻ so với tuổi của chị, và em lại không 
              có tài năng gì cả so với những người đàn ông khác đến 
              với chị . Tuy nhiên em không vì thế mà nãn lòng, một ngày 
              nào đó em sẽ trưởng thành, sẽ thật giỏi thật giàu và 
              lúc đó em sẽ chính thức rước chị về ."
 
 "Hôm trước em cố tình mua được hai vé đại nhạc hội, có 
              những ca sĩ mà em nghĩ chị em mình đều ái mộ, và định mời 
              chị đi xem. Vậy nếu chị không chê bai, em hẹn chị trước cửa 
              Tiếng Tơ Đồng tối ngày ... tháng ... năm, đúng tám giờ. 
              Chị chỉ cần có mặt, em sẽ biết cách liên lạc với chị. 
              Tái bút: em còn có một món quà quí muốn tặng chị để tỏ 
              lòng mến mộ ( em không hề có ý gì khác ngoài quà gặp 
              mặt làm quen), mong chị vui lòng đến. Ký tên, một người em 
              trai ."
 
 Khôi đọc đi đọc lại mấy lượt sửa chửa lỗi chính tả và 
              trau chuốt câu văn, song cũng không thấy hài lòng lắm, 
              câu nào câu nấy cũng úp úp mở mở sao không có lòng tự 
              tin chút nào, nhất là cái câu "em sẽ chính rước chị về" nghe sao nham nhở quá, hắn tẩy đi ngay. Và đoạn cuối hẹn 
              hò gì trắng trợn quá, chắc chắn là chị sẽ không đi đâu, 
              hắn không biết phải tỏ lòng thành với chị làm sao đây 
              để chị ra gặp mặt. Cuối cùng hắn quyết định bỏ sợi dây 
              chuyền mặt ngọc vào trong bì thư ? đề thêm hàng chữ : Đây 
              kèm theo món quà quí ? và viết địa chỉ của chị bên ngoài ? 
              địa chỉ mà hắn đã thuộc lòng từ lâu vì con số nhà đó đã 
              đi qua nhiều lần trước mặt hắn.
 
 Sáng hôm sau hắn cúp tiết đầu môn Hóa mà hắn ghét cay 
              ghét đắng, để tranh thủ đi bỏ thư cho chị năm. Cả ngày 
              hôm đó hắn cũng chẳng chú tâm học hành gì. Nhất là ngay 
              cái hôm ngày hẹn với chị, hắn nao nao như con gà mắc đẻ, 
              làm chuyện gì cũng không ra chuyện gì, hết quên đầu rồi 
              quên đuôi, bị cô Hương Giang gọi lên trả bài thì đứng như 
              trời trồng ..., lại bị viết thêm một tờ kiểm điểm vì lơ 
              đãng trong tiết học và không thuộc bài ... lần thứ ba!
 
 Cuối cùng thì giờ hẹn cũng tới . Trước cửa Tiếng Tơ Đồng. 
              Hắn hồi hộp ngóng trông. Người xe nườm nượp chen nhau như 
              mắc cưởi, thật khó để kiếm một người, hắn tự trách mình 
              sao lại thất sách hẹn tới chỗ đông người như vầy, sao 
              không hẹn vào trong, phía sau quày bán vé chẳng hạn sẽ 
              dễ gặp mặt hơn.
 
 Khôi đứng đó hơn nửa tiếng, nhìn đồng hồ trên tay đã tám 
              giờ rồi . Khách có vé đã và đang vào trong gần hết, 
              người đông nghẹt ban nãy ? khách đi coi cũng có, khách tò 
              mò ghé xem cũng có ? đều đã tản mác đi hết hay cũng đã 
              vô trong. Tự nhiên hắn lại thấy run trong lòng khi chuẩn 
              bị gặp mặt chị, sao lúc gởi thư hắn không run, cả hai ngày 
              qua lại nôn náo chờ đón giờ phút này, bây giờ nó đang 
              đến thì lại sợ, hắn lại hồi hộp nao nao tự hỏi không 
              biết hôm nay chị mặc áo gì để đi chơi với hắn; không biết 
              chị có đeo sợi dây chuyền mặt ngọc hắn gởi kèm trong bì 
              thư hay không ?... Đang nôn nóng chờ đợi với bao sự lo 
              lắng, chợt hắn thấy xuất hiện từ xa xa một người đi tới, 
              dáng cao cao, tóc dài, mặc chiếc áo cánh màu xanh lam ... 
              Thôi chết rồi, chị năm đã tới ! Mình biết sẽ đón chào 
              chị bằng câu nói nào đây, "chào chị" hay là chỉ mỉm cười 
              ý nhị là đủ hiểu ... thôi tới đâu thì tới ... để coi !
 
 Chỉ còn hơn 20 bước nữa thôi ... Khôi lại lẩm bẩm trong 
              bụng: chị đã gần lắm rồi ... sao mình không dám ngẫng đầu 
              lên để nhận lấy chị cà ! Mình hèn nhác quá ! Chỉ còn năm 
              bước nữa thôi ... sao đầu mình vẫn cúi xuống đất ... Bây 
              giờ trễ rồi ... chị đã đứng trước mặt mình ... chị vẫn 
              đứng đó , chắc đang kiếm mình đây ... trời ơi Khôi ơi ! 
              Đừng run nữa ... kiếm cái gì nói đi chứ hay ít ra cũng 
              ngước đầu lên đi chứ ...
 
 Cuối cùng thì hắn cũng lấy hết can đảm, ngước mặt lên, 
              vừa nói to thật rõ ràng ..., "Chào chị năm ..." Bỗng hắn 
              đứng sựng người, ... không phải là chị năm! ... Quê quá ! 
              Nhưng cũng mừng thay ! ... Hắn liền ngõ lời xin lỗi người 
              lạ mặt trông dáng dấp giống chị năm kia ... và thở phào 
              nhẹ nhõm, tự trách mình sao lại nhác quá !
 
 Hắn đứng xớ rớ thêm 10 phút nữa, nhưng trong lòng lại 
              không muốn chị năm tới nữa, và thực sự hắn điều hắn lo 
              lắng đã đúng y, hắn đã suy nghĩ viễn vông để mong cho chị 
              tới, nhưng chị làm sao mà tới chớ ! hắn lai tự thầm trách 
              sao ngu muội thế . Cuối cùng thì hắn quyết định đi vào 
              cổng, dù sao vé đã mua rồi, bỏ cũng uổng! Với lại đêm 
              nay là trương trình đặc biệt, có một nữ ca sĩ mà hắn mến 
              mộ từ lâu, có khi lại tưởng là si mê nàng đến điên dại 
              nữa trình diễn, thì làm sao bỏ qua cho được.
 
 Cũng chẳng lạ gì để hắn si mê nàng ca sĩ đó đến thế (ngoài 
              chị năm Lan ra), chắc có lẽ nàng vừa đẹp người lại hát 
              hay, được bao giới trẻ mến mộ nên chẳng mấy chốc trở 
              thành nổi tiếng, hơn hẳn cả những ca sĩ gạo cội của mấy 
              năm về trước. Nàng đã là một "hiện tượng" của thế giới 
              âm nhạc, CD nàng ra bán chạy như tôm tươi, hơn hẳn cả ca 
              sĩ nổi tiếng khác. Cái tên Phương Dinh đã đi vào tâm não 
              của hắn cũng từ dạo ấy, từ cái dạo hắn còn chưa biết 
              chuyện tình dục là gì, và đang mộng mơ để trở thành người 
              lớn. Sau khi đã trưởng thành, và mỗi khi nghĩ tới nàng 
              với khuôn mặt xinh xắn và giọng hát truyền cảm thì hắn 
              chỉ cho là một ước mơ mà ngàn đời cũng không thể nào là 
              sỡ hữu, nhưng bây giờ thì khác, hắn có được một phép 
              tiên ..., và bao ước mơ khác sẽ theo đó mà thành tựu và 
              có lẽ một ngày gần đây giấc mơ chiếm hữu được nàng sẽ 
              hóa thành sự thật, khi trong tay hắn đã có gia tài kếch 
              sù!
 
 Hắn vào ghế ngồi cũng như bao nhiêu người khác, kế bên 
              chiếc ghế bỏ trống của chị năm. Hắn gọi nước "7-Up" uống, 
              và bắt đầu điềm tĩnh lại quan sát chung quanh. Đèn sáng, 
              buổi trình diễn đã mở màn với hai xướng ngôn viên nam nữ 
              thao thao lời giới thiệu, ai cũng có vẽ chú tâm lắng nghe, 
              nhưng riêng hắn thì không được tập trung được. Chắc có lẽ 
              sự hồi hộp ban nãy chờ đón chị năm vẫn còn dư âm ... 
              Hắn thừ ra, chỉ mong sau nàng ca sĩ mến mộ ra trình diễn 
              màn đầu, để hắn được bỏ về cho sớm. Chợt Khôi nhìn qua 
              bên kia, ai đó trông có vẻ quen lắm với bộ áo trắng cổ 
              hình trái tim may đăng-ten viền quanh tay áo ... ai đó như 
              con Hảo thì phải ! Đúng rồi, là nó rồi ! Khôi thốt lên 
              trong lòng mắt đăm đăm nhìn về hướng đó . Con bé nói xầm 
              xì chuyện gì đó với anh thanh niên bên phải, lâu lâu thì 
              quay qua trái thì thầm với người kế bên, rồi cười rồi 
              nói với hai người trước mặt. Bây giờ hắn mới để ý thấy, 
              có tất cả bốn người thanh niên trạc tuổi 20 đang quây 
              quần cái bàn tròn, một trong số đó có vẻ âu yếm với 
              con bé lắm, âu chắc là bạn trai!. Khôi đoán.
 
 Không biết vì sao Khôi lại thích thú được tò mò ở nơi con 
              bé, dù không thích nó lắm, nhưng cũng không ghét, mà có 
              lẽ hơi cảm tình thì đúng hơn vì từ khi biết được con bé có 
              phép tàng hình giống như mình.
 
 Khôi bỏ lơ luôn hai tiết mục đầu của trương trình nhạc 
              hội chỉ để nhìn qua bên kia xem có bé đang làm gì . Hắn 
              thấy hơi lạ lùng ... những người thanh niên này trông 
              không được đàng hoàng lắm. Khôi đánh giá họ qua cách ăn 
              mặc: quần mốt áo mốt, đầu chảy kiểu MTV xanh đỏ vàng 
              tím, lại xỏ tai trông giống dân chơi thứ thiệt!
 
 Dường như họ cũng chẳng để tâm gì tới buổi trình diễn, 
              hắn thấy cũng hơi lạ lùng, tò mò muốn biết họ đang bàn 
              tán chuyện gì lại cứ xầm xì như bí mật lắm. Khôi quyết 
              định bỏ ghế ngồi mon men đến gần bên để nghe ngóng, nhưng 
              khoảng cách hãy còn xa chưa thể nghe được. Và hắn nghĩ ra 
              một cách ... đi vào phòng vệ sinh. Một lúc sao Khôi trở 
              ra và không ai còn thấy hắn nữa . Hắn đã tàng hình !
 
 Khôi len lõi giữa hàng ghế ngồi để đến sát bên họ, giờ 
              đây chỉ cách nhau khoảng ba bước chân, hắn có thể nghe 
              hầu hết câu chuyện họ đang nói. Thì ra chỉ là những câu 
              chuyện bình thường nhưng tục tỉu vô hạn, chỉ cốt làm trò 
              cười lẫn nhau . Khôi không hiểu tại sao con bé ngồi đó 
              mà ba tên thanh niên chỉ nói toàn chuyện dâm ô, kể 
              chuyện người này chơi người kia kiểu nào, chơi bao lâu, và 
              còn bàn chuyện làm sao để "thổi kèn", ...nhất là người 
              bạn trai ngồi kế bên chẳng can ngăn, mà còn phụ họa 
              bằng kiểu cười thật đểu; Khôi để ý bàn tay của gã, cứ 
              lần mò ở dưới đít bàn, hắn quì xuống xem thì thấy bàn tay 
              đó đã đặt giữa đùi con bé tự bao giờ rồi, chắc có lẽ 
              từ khi hắn còn ngồi ở ghế bên kia nhìn qua. Khôi đứng 
              dậy, cố tình nhìn mặt con bé Hảo xem phản ứng ... Rõ ràng 
              là con bé khó chịu vì bàn tay đó cứ ngọ ngoẹ vào l... 
              nó, nên tư thế ngồi của nó có vẻ không yên, và dường 
              như con bé không còn luyến thoắn như trước nữa, mà chỉ 
              lịch sự lắng nghe ba tên thanh niên thay phiên nhau tuôn ra 
              những lời dâm dục chọc ghẹo. Kỳ lạ thật! Khôi vẫn chưa 
              hiểu vì sao con bé Hảo lại ngồi đó mà chịu trận, hay vì 
              bạn trai nhỏ là người rất đẹp trai, con bé chỉ vì thương 
              bồ mình mà chìu theo ý xã giao ... Khôi thấy điều gì đó 
              không phải lắm nhưng chưa đoán ra được lý do đàng sau đấy.
 
 Giữa buổi văn nghệ, giờ giải lao 15 phút. Khôi quày quặc 
              bỏ đi, về phía phòng vệ sinh, lon 7-Up có lẽ đã quá đầy! 
              Đang giữa lúc tiểu, hắn loáng thoáng nghe tiếng lào xào 
              từ ngoài bước vô, nhìn lại thì ra hai trong số bốn tên 
              thanh niên đi chung với Hảo, vừa đi vừa bàn thảo chuyện gì 
              đó. Vừa bước vào phòng vệ sinh, cả hai đẩy cửa xem xét 
              khắp cả chung quanh coi có ai nghe lén. Thấy êm, chúng mới 
              bắt đầu tính toán. Khôi tò mò bước gần đến để nghe.
 
 "Mày canh một lát nữa nó đi tiểu thì mày bỏ vô."
 "Mà bỏ vô bao nhiêu ?"
 "Một viên trước, về tới đó bỏ thêm một viên nữa."
 "Bảo đảm không ?"
 "Chắc ăn mà!"
 "Vậy đưa đây!"
 "Nè ... dấu kỹ nghe chưa, hàng quốc cấm đó!"
 "Được rồi ... chừng nào hết xuất ?"
 "Độ chừng nửa tiếng nữa thôi, tới đó chắc là đủ ngấm 
              rồi"
 "Mày kêu thằng Sang ra đón taxi trước đi, tao có dặn nói 
              là nó đau bụng nên về trước. Sau khi lên xe, thằng Lân đi 
              với nó, còn tao với mày chạy kè theo hai bên."
 "Khách sạn Quê Hương hả ?"
 "Ừ ... xong chưa ? Tao ra trước nghe!"
 "Ê, định hỏi mày cái này"
 "Chuyện gì ?"
 "Thằng Lân chịu cho tụi mình dzớt con ghệ nó sao"
 "Nó cũng đâu muốn, nhưng khai thác hoài trên mình nó cũng 
              không kiếm được sợi dây chuyền nào, nghe nói má ghẻ nó 
              ?gắt? lắm, không hở được 1 ly . Thằng Lân mấy lần định 
              quất ngựa truy phong, chơi cho nó một cú dính bầu, nhưng con 
              nhỏ có vẻ ?kính cổng cao tường? lắm, không dễ gì . Cuối 
              cùng chỉ còn cách này ... bề hồi đồng thôi!"
 
 Khôi bước theo tên thanh niên ra sau trở ra bàn, con bé 
              Hảo không còn ngồi nơi đó, chắc đã đi phòng vệ sinh. Bốn 
              tên thanh niên lúc nãy chỉ còn lại ba ngồi đó, một trong 
              số là bạn trai của Hảo, và tên bỏ đi chắc là thằng Sang 
              nào đó lúc nãy hắn nghe bàn, chắc hẳn đi đón taxi bên 
              ngoài . Khôi tò mò về chuyện bàn tính của hai tên trong 
              số họ mà lúc nãy vẫn chưa hiểu rõ, vội vã đến sát bên 
              nghe. Nhưng tuyệt nhiên họ không nói gì cả , chỉ thấy họ 
              nhìn nhau, nói chuyện bằng ánh mắt, với những tia nhìn 
              thấu hiểu . Một lát sau thì thấy tên Lân ? bạn trai của 
              con bé Hảo ? đưa tay lấy cái ly nước đặt trước chỗ ngồi 
              của nhỏ, giả vờ kê lên uống, rồi đưa xuống dưới mặt 
              bàn, thằng ngồi kế bên lui cui móc trong túi ra một gói 
              và cũng để tay xuống dưới, cạnh ngay bàn tay của tên 
              Lân. Khôi tò mò cúi xuống coi, thì thấy tên đó đang bỏ 
              cái gì đó y như một viên thuốc màu trăng trắng, vào ly 
              nước, và rút tay về để lại trên bàn như không có chuyện 
              gì xãy ra, trong lúc đó tên đối diện thì chăm chăm về 
              phía phòng vệ sinh nữ như để canh chừng con bé Hảo trở 
              lại.
 
 Viên thuốc đáp xuống đáy ly, bọt nước sôi lên bong bóng, 
              tên Lân mặt vẫn điềm nhiên không cúi xuống nhìn, bàn tay 
              gã đang quậy đều đều cái muỗng trong ly nước. Một lúc 
              sau, có lẽ đoán rằng thuốc đã tan, tên Lân bèn để lại 
              ly nước trên bàn, mặt vẫn điềm nhiên như không có gì, 
              nhưng Khôi cảm giác được sự thâm sâu, một sự hiểm ác 
              đàng sau khuôn mặt điển trai với mái tóc bóng đen ấy...
 
 Hảo trở lại bàn với nụ cười nhí nhảnh trên môi ...
 
 Xin xem tiếp phần 7 để biết chuyện gì sẽ xãy ra với con 
              bé Hảo khi đã uống viên thuốc đó vào. Và Khôi sẽ làm 
              gì ?
 
              (Hết Phần 6 ... Xin xem tiếp
              
              Phần 7) 
              VOTE & BÀN LUẬN 
              TRUYỆN TRONG DIỄN ĐÀN, CLICK HERE! |