Tên Lân chùn người
lại, hai tay chêm lấy hai hông Hảo cho không xê dịch, đồng
thời đẩy mông từ từ về phía trước, canh ngay lỗ âm đạo
mà ấn tới . Vừa qua tới màng ngoài thì đã thấy con bé
Hảo nhăn mặt, hai cánh mũi nó nhếch lên, hai chân giựt
phắc về theo phản xạ, nhưng vô dụng vì bốn bàn tay của
hai tên đứng bên dưới đã ghịt chân Hảo lại . Hai tay con
bé chống dưới giường định chồm lên, nhưng tên phía trên
đã nằm úp lên mình, và đưa môi ngoạm lấy môi Hảo . Mọi
sự xãy ra nhịp nhàng theo trình tự logic hình như có tính
toán, con bé Hảo đành nằm ì nơi đó, chờ đón từng mảng
thịt trắng mềm của nhỏ bị tướt ra làm hai để cái đầu
khấc vừa đủ to hơn lỗ âm đạo trinh nguyên mà nhỏ không
thể chứa được, cái khấc đó đi nhẹ nhàng như con rắn đang
khó khăn trườn vào hang chật hẹp.
Hảo chợt ré lên vì đau nhói, khuôn mặt đanh lại, với hai
hàng lông mày nhíu chùm, gần như đụng vào nhau. Thình lình
Hảo đưa tay đẩy văng tên ở trên xuống dưới sàn, nhưng
bất thần liền bị tên Lân dùng cả người đè úp con bé
xuống trở lại, đồng thời nó nhịp nhàng đôi mông cho lẹ,
hai chân Hảo đang chống cự liền co dúm lại như không còn
sức phản kháng, lâu lâu chỉ co giật mấy cái rồi để thừ
ra đó. Nhưng đôi tay Hảo thì đủ sức quàng lên lưng của
tên Lân đến nén lại những cái nện mạnh bạo, những lằn
móng tay như cây xà beng bấm sâu xuống đất thịt trên lưng
nó, để lại những đường trầy đỏ ửng hình xương cá. Song
tên Lân cứ việc nhịp nhàng, nhịp nhàng mặc cho lưng trầy
rát buốt. Theo kinh nghiệm của nó cho biết thì phải làm
vậy, và quả nhiên không đầy hai mươi cái, con bé Hảo bắt
đầu rên lớn, cái đau như không còn nữa, cái sướng thì ào
ào tới như thác đỗ từ trên xuống.
Tên Lân càng hứng khí khi cứ mãi nghe tiếng nấc của con
bé bên tai, chẳng bao lâu thì ngồi phốc dậy, ủi lui người
lại, rút ra dương vật ra, một tay bó chặt ngay gốc ... và
bắn mạnh về phía trước một lằn nước sền sệt đứt đoạn
màu trắng đục như nước sữa.
Hảo chưa kịp nghỉ sướng và mệt thì đâu đó tên phía trên
đã cởi hết áo quần ra tự hồi nào, nhảy vô, lấp ngay
chỗ vừa mới trống của tên Lân, và cũng nhịp điệu ban
nãy đi liên tiếp năm ba chục cái đều đều như cái máy,
mặc cho Hảo hai tay bấu chặc xuống nệm, tấm ra như nhàu
nát dưới mười ngón của nhỏ. Hai tên đứng hai bên vừa
nắm chân, vừa đưa mắt nhìn Hảo đã hết giãy vùng, có
phần đã chịu "đèn" rồi, thì bèn buông chân ra, và tự cởi
hết áo quần ra. Cũng như đại ca của chúng, hai tên dùng
tay vọc dương vật cho cương cứng để chờ tới phiên.
Tên thứ hai đang chơi hứng chí, hết đẩy nghiêng mình Hảo
sang phải rồi sang trái, nắc vô tội vạ, coi như là của
chùa ngàn năm một thuở, chơi đi để rồi mất sẽ không tìm
lại được! Nhưng càng hăng bao nhiêu nó lại càng kết thúc
lẹ bấy nhiêu, cũng như tên Lân thúc ào ào năm sáu chục
cái hả hê, bất giác nó ủi người lui trở lại, tay rút
dương vật ra, bó chặt ngay gốc, sụt mạnh ba cái liên tiếp
sau cùng rồi bóp miết vào đầu khấc, và để yên chờ đón
một dòng dịch khí bay thẳng khỏi đầu khấc, đáp lên người
Hảo, hai ba đợt kế tiếp nối gót theo sau, song có phần
yếu ớt hơn. Những dòng nhựa hòa lẫn nhau, của cả tên
Lân cùng tên đó, cùng chảy xuống bụng Hảo, đọng lại
ngay rún, những đường xa hơn thì đọng lại bên đầu vú và
ngay giữa ngực, dưới ánh sáng của ngọn đèn trông thấy
vằn vện.
Hảo có phần thấm mệt sau hai màn dập hoa dùi liễu, thuốc
có lẽ cũng tan dần nên con người cũng bớt khó chịu hơn
trước, sự tỉnh táo cũng lần lần trả về tâm thức của
Hảo, Hảo bắt đầu nhận định sự việc, tuy chưa rõ hẳn là
điều gì nhưng cũng loáng thoáng hiểu được mình đang làm
chuyện người lớn với người tình, là Lân.
Tên đứng bên hông từ nãy tới giờ như chờ đợi lâu lắm,
bèn bước tới không nói năng chi, chỉ ngón tay vào người
con bé, rồi lật bàn tay qua lại như ra hiệu cho hai tên
đồng bọn đẩy úp dùm con bé xuống qua. Hai tên làm ngay
như chấp hành một mệnh lệnh và tên ra hiệu đó liền bước
lên giường bằng đôi đầu gối, dạng xa hai chân, để hai
gối hai bên đùi ngoài của Hảo. Tư thế xong xuôi, hai tên
giúp nó liền bợ ngực, đẩy Hảo ngồi dậy theo tư thế bò,
canh mông Hảo sao cho ngay chỗ bụng của thằng bạn và giữ
nguyên thân thể Hảo ở đó. Chờ khi tên đó đút cái dương
vật nhỏ bé của nó vào thì hai tên đồng bọn buông mình
Hảo ra, để yên cho thằng bạn muốn làm gì thì làm, và chỉ
đứng đó ngó coi . Tên nọ, sau khi đút dương vật vừa nhỏ
vừa mềm vào, song lại nhờ nước nhờn của Hảo đã rịn ra
nhiều nên mới dễ dàng nhập trận. Hai tay nó đặt hẳn lên
mông Hảo, dùng sức ghì lại, và cứ thế nó thúc người về
phía trước, mới đầu thì chậm nhưng càng lúc càng nhanh,
làm cho tiếng kẽo kẹt của chiếc giường sắt phát ra thành
nhịp điệu đều đặn. Con bé Hảo yếu sức hay sao, chỉ thấy
hai tay chống của nó từ từ quỵ xuống, đầu chúi về phía
trước, hai đùi nó cũng bẹt ra trườn dài gần như nằm sấp
xuống giường trở lại, mặt úp vào gối ..., nhưng tên kia
xem chiều còn đang hừng chí, vẫn mặc kệ Hảo nằm tư thế
nào đi nữa, nó vẫn nằm rạp bụng trên thắt lưng Hảo, rún
cấn vào mông đít và ấn tới. Nhưng vì cu nó ngắn, lại gặp
tư thế không được tiện lợi nên hay bị vuột ra ngoài. Nó
lay hoay đút lại chỗ cũ rồi hì hục, đến khi sắp "ra" thì
lại vuột ra ngoài, nó ấm ức định tra vào đó thì lại
không còn kịp nữa, một hàng tia đục phọt ra, tràn lan
giữa bụng của nó và lưng của con bé.
Sau khi xuất tinh xong, nó vẫn cứ giữ im thân thể, hai tay
vòng ra phía trước bóp vú Hảo như vớt dác cho sự xuất
tinh quá sớm của nó. Một phút sau, nó lòn tay xuống ngực
Hảo và ôm Hảo lật ngược trở lại, cho Hảo nằm ngược lưng
lên bụng nó. Hảo cũng vừa hơi tỉnh hẳn, mở mắt ra nhìn,
thấy ba tên thanh niên trần truồng đứng trước mặt đang
nhìn nàng cười đểu, một trong số là người yêu của Hảo ?
tên Lân. Trong thoáng mơ màng Hảo như mường tượng chuyện
ô nhục đang xãy ra trên mình nàng, định bật trở dậy nhưng
quá mệt mỏi để thực hiện ý định, vả lại tên nằm dưới
đã kềm người lưng Hảo bằng đôi cánh tay quàng chặt lấy
vú Hảo, làm Hảo chẳng cục cựa được gì. Hảo lúc này
muốn khóc lắm, song nước mắt cứ nghèn nghẹn bên trong,
nàng đã biết chuyện này đây là một lỗi lầm to lớn, một
sự nhục nhã của người con gái mà suốt đời này nàng sẽ
không bao giờ quên được, nhưng lúc này còn biết sao hơn
là phó thác cho số phận.
Vẫn không bỏ sót cơ hội nào, tên thứ tư là tên Sang
bước tới, sẵn Hảo đã nằm ngửa trên lưng tên nọ, nó chỉ
việc đỡ chân Hảo lên, gác trên hai vai, và từ từ thực
hiện ý đồ cưỡng bức Hảo, tên còn lại nằm bên dưới
cũng ráng sụt con cu mềm oặt và cố ưỡn mông nhoi nhoi
vào lỗ hậu môn của Hảo nhưng có phần không vào được.
Hai tên còn lại, một tên là tên Lân, cùng một lượt xáp
vô như chắt mót cho đáng đồng tiền bát gạo, bốn bàn tay
cùng nhau sờ mó khắp thân thể của Hảo, trong khi tên Sang
từ từ đưa dương vật của nó vào. Nó nhịp nhàng, nó xoay
tròn, nó nhốm người lên, nó lựa thế đâm cho sâu vào âm
đạo nhớp nhoáp của Hảo, Hảo trân người dưới những cú
thúc tưởng chừng như da thịt con người không chịu thấu hơn
20 cái, song cái nào cái nấy cũng mang cho Hảo một cảm
giác đê mê khác hẳn với những lần giao động xác thịt
của ba tên trước, có lẽ vì Hảo đã bớt đau hoặc ra Hảo
đang cảm giác cái sung sướng bắt đầu thấm sâu vào trong
sương tủy, hoặc có lẽ mỗi lần Hảo hạ mông xuống thì như
cái gì đó từ bên dưới nhắm ngay hậu môn nàng mà sọt
tới. Hai nơi nhạy cảm ở hạ thể, hai nơi kích thích phía
trước ngực cùng nhau giao điểm trong tíc tắc, Hảo thành
hoan mê!
Tuy lúc này Hảo đã biết mình lỡ dại bị bọn lưu manh gạt
gẫm nhưng cơ hồ không còn sức lực nào chống cự nỗi, lại
thêm khoái cảm đang trào dâng tới mức tuyệt cùng, khi mà
hai cái miệng cứ thay phiên nhau nút chùn chụt vào đôi
vú của Hảo, Hảo như phó thác cho phút giây này tự mình
quên lãng đi chính mình, để không cảm thấy tội lỗi nữa
... Mặc kệ Hảo cứ đưa hai bàn tay nắm chặt lấy hai chùm
tóc của hai tên vọc miệng bú vú Hảo, chịu đựng những cú
thúc sau cùng ngay giữa hai đùi mình, và những cái đâm
nhột nhạt khó tả vào hậu môn nàng của tên nằm dưới
lưng Hảo.
Một lúc sau, hai tên bú vú Hảo đứng dậy, cầm dương vật
kê ngay gần đến mặt Hảo và ra sức thủ dâm, trong lúc
tên Sang vẫn mạnh bạo vốc dương vật nó vào mình Hảo, Hảo
nhăn nhó, mở mắt ra nhìn thì thấy hai cái dương vật lủng
lẳng trước mũi, hai cái đầu ban phình to bóng lưỡng, con
cái rãnh nhỏ nơi đầu khấc mở ra và khép vào sau mỗi cái
sụt của bàn tay. Thình lình Hảo nghe tên Sang rú lên, thân
thể co giật gãy nhịp, và cảm giác một dòng tinh dịch bắt
mạnh vào trong l... nàng, nhằm ngay mạch khoái cảm xả lia.
Hảo như chịu hết nỗi, mặc cho tình thế có ra sao, ... đành
khuất phục trước khoái cảm tột cùng, nhất là tên nằm
dưới lại cũng đang co giật, bắn tinh ào ào lên trên mặt
hậu môn của nàng. Hai tên đứng trên, cũng gí dương vật
sát mặt Hảo, gồng người xúc ào ào những tia tinh trùng
lên mặt Hảo, những bệt trắng đục nóng hổi nhờn nhợt bay
thẳng và đáp xuống lên trán, mí mắt, mũi, tai và mép
môi của nàng, mặc dù nàng có quày quặc né tránh song
hai bên bắn ra từ phía, Hảo tránh đi đâu cho được!
Trong cùng lúc Hảo không chịu nổi cả hai cái cảm giác
thể xác lẫn tinh thần, bao nhiêu yếu điểm của nàng đều
trỗi lên một lượt, nàng đành bụng xuất tinh cùng lúc
với cả bốn tên, một chuyện mà không có đứa con gái bị
hiếp dâm nào lại muốn, nhưng cho dù muốn hay không muốn
cũng vô dụng. Đã trễ rồi ! Hảo đang lên tới tột cùng
của khoái cảm, đang co giật liên hồi, cơ vòng âm đạo như
muốn nghiền nát dương vật của tên Sang ra, bao nhiêu sự
nhục nhã trong đầu khoảnh khắc tan biến vào cõi mê lạc.
Hảo lịm đi, đôi mắt mơ màng dính đầy tinh khí chớp chớp
rồi nhắm nghiền ...
Hảo nằm im trên giường, sự sung sướng lắng dịu, dần dà
tri thức đã hoàn toàn tỉnh hẳn, và đang cảm giác một vật
mềm mềm đặt trong cửa mình. Chẳng đặng đừng, Hảo chợt
khóc, khóc thật thụ không như lúc nãy muốn khóc mà lại
nghèn nghẹn. Nước mắt nàng trào ra như diễn tả một sự
nuối tiếc của một đời người, của một đứa bé gái từ nay
sẽ không còn bé nữa, mà là một người đàn bà ! Cái gì
quí nhất đã rơi tòm xuống biển chỉ để lại một bi kịch quá
khứ của thế giới tủi nhục mà nó đang chờ đón nàng mỗi
khi nhớ lại chuyện của ngày hôm nay.
Hảo vội co chân, dũi người tự uốn tròn mình lại để rút
ra khỏi chỗ "thấy ghê" đó của tên Sang, rồi nghiêng mình
úp mặt xuống mặt nệm òa ra khóc. Hai tên đứng hai bên
phía mặt của Hảo, sau khi thỏa mãn xong, thì thu mình đứng
thẳng lên. Thấy chúng chẳng mảy may gì đến sự khổ nhục
nào của Hảo cả, vẫn thản nhiên mặc lại áo quần, còn
hai tên kia cũng lồm cồm ngồi dậy, vội bước xuống giường
gom góp đống áo quần đã vứt bừa bãi lúc nãy.
Tình cờ một trong những tên có mặt trong phòng la lớn: "Ahhhh!"
Nghe tiếng thất thanh khiếp đảm, cả bọn còn lại quay qua
nhìn, thì trông thấy con bé Hảo đã mất hết nửa người, và
sự trong suốt dần dà lan tràn từ bán thân lên tới đầu
... Hảo dần dần biến mất trước những đôi mắt trợn tròn
sợ sệt của bọn lưu manh. Hai tên đứng trước té ngửa ra
phía sau, đầu đập vào vách một cái "cốp", hai tên kia
phóng mình qua giường đạp nhau chạy ra cửa, nhưng cửa đã bị
khóa, chúng cuống cuồng mở, những tên phía sau ôm chặt
đứa đứng trước, tay chân vỗ phanh phách hối thúc, và lếu
mếu gọi "má ơi!, má ơi!", tên Sang sợ đái luôn xuống sàn.
Cửa mở ... bọn chúng tào tháo vọt ra ngoài, ôm nhau mà
chạy ...
Hảo nằm đó, hoàn toàn đã tàng hình. Nàng biết thế ...
nhưng vẫn mặc nhiên khóc ...!
Nói về Khôi, đến lúc này sau khi đã đi lên tầng hai, và
bấm chuông cửa phòng 216, chủ nhân ra mở cửa là một ông
già, song lão nhìn quanh không thấy ai bấm chuông hết rồi
chửi đổng một câu . Khôi thấy ông già thì đã đoán ngay
là căn phòng này không phải, chỉ còn lại căn phòng 534 .
Khôi trở về thang máy và bấm lên tầng năm. Khi cửa vừa
mở ra, Khôi nghe tiếng thất thanh của năm bảy người quýnh
quáng chạy về phía thang máy, có kẻ còn đang mặc quần,
có kẻ thì áo quần xốc xếch, lại có đứa chẳng mặc áo
quần gì cả, tay chưa kịp xách áo quần như một tên nào
trong đám. Vừa chạy bọn chúng vừa la toáng lên, "CÓ MA
...!!! CÓ MA!!!". Nhìn phớt qua thì đúng là đám thanh niên
đi chung với Hảo, chẳng khó khăn gì để nhận diện những
mái tóc MTV xanh vàng trắng đỏ kia, và mặt đứa nào đứa
nấy cũng cắt không còn một giọt máu.
Bọn chúng chạy búa vào thang máy . Khôi đứng đó do dự,
tò mò vì mấy tiếng la "có ma!" của bọn chúng, lại thấy
con bé Hảo không cùng chạy, và nhất là có đứa trần
truồng chạy hớt hả ra như thế, hắn đoán điềm chẳng lành
chắc đã xãy ra với con bé ? bọn chúng chắc đã hiếp dâm
con bé rồi!
Khôi bước lò dò tới bên cửa phòng, cánh cửa đã mở
toang, ghé đầu nhìn vào hắn thấy cảnh tượng xào xáo,
giường trải đều nhàu nát, gối vãy vứt tứ tung xuống đất,
vài bộ áo quần của đàn ông còn xót lại, kể cả quần
lót. Bên kia là mớ áo quần của Hảo bị vứt bung, chiếc
quần lót trắng của Hảo thì treo tòn teng nơi mép giường
diễn cảnh một chuyện bi thương nào đó vừa xảy ra trên
mình của một cô gái. Trên giường một nàng thiếu nữ đang
quay lưng nằm, chân dũi thẳng đan chéo, hai tay bưng mặt
khóc. Nhìn mái tóc, và thân thể trắng tròn, hắn không
cần đoán cũng biết chắc là con Hảo, vì có lần hắn đã
trông thấy qua dáng hình của nó.
Con bé Hảo như chẳng hay biết sự hiện diện của Khôi vừa
bước vào, tiếp tục sụt sùi khóc. Con bé cũng không màng
tới sự tàng hình của nó có làm cho đám lưu manh kia sợ
mà bỏ chạy, một chuyện được coi như là sự trả thù ! ít
ra là trong lúc này, nhưng dẫu sao nó cũng biết sẽ không
rửa sạch sự nhơ nhuốc đó.
Khôi bước nhẹ nhàng đến gần bên vừa muốn an ủi con bé,
vừa muốn xin lỗi, nhưng chẳng biết nói sao đây, lỗi gì ?
Hắn chẳng có lỗi gì ! Nhưng trong thâm tâm hắn vẫn cảm
thấy có lỗi vì đã đến trễ để cứu con bé.
Khôi quày quặc định bỏ đi, vô tình đụng phải góc cạnh
giường, tiếng động phát ra, và chiếc quần lót của con
Hảo rơi xuống đất. Con bé Hảo giật mình quay lại khi nghe
thấy tiếng động, liền thấy tấm lưng trần của người đàn
ông thì tưởng đám lưu manh kia trở lại . Lúc đó thì Khôi
chỉ đứng im, hy vọng con bé không quay lại nhìn nhưng rồi
... con bé nghiêng người nặng nề mệt nhọc nói, "anh là ai
?", Khôi im lặng trong chốc lát, không biết trả lời thế
nào thì con bé lại lên tiếng, "Có phải anh biết phép
tàng hình cũng như em ?" Khôi giả vờ như không nghe và đi
lững thững trong phòng xem như không thấy cũng như không
nghe .
Liền ngay lúc đó tiếng bước chân dồn dập vang trên hành
lang, bốn năm người tay cầm vũ khí lăm lăm đi vào phòng.
Cả Khôi và con bé đều im ngay, kể cả hơi thở cũng chẳng
dám. Khôi nhìn con bé, con bé nhìn Khôi, cả hai tuy không
nói nhưng đã thầm hiểu nhau về sự tàng hình của đối
phương là điều phải giữ bí mật, và chuyện đó vô tình
tiết lộ chân tướng của Khôi với con bé, và rõ đã rồi
vì hắn đứng đó trần truồng mà không ai trong đám bốn năm
người xông lên, nhìn thấy hết.
Khôi đưa ngón tay lên miệng thầm ra hiệu cho con bé im
lặng. Đợi cho đám người kia xem xét khắp phòng xong, không
kiếm được gì bọn chúng bèn trở ra, một người trong đám
cằn nhằn chửi bới, "Bọn nhóc ngày nay quá đáng thiệt,
muốn phá phách thì đi đâu mà phá, vào khách sạn mà phá
thì quá lắm rồi, kêu công an cồng đầu hết ...".
Cửa phòng đóng lại, để lại sự yên ắng giữa Khôi và con
bé trong căn phòng chật hẹp, chúng trần truồng đứng nhìn
nhau với bao ý tưởng, nghi vấn ngạc nhiên hiện ra trong
đầu. Có người biết được phép tàng hình ? Có bao nhiêu
người trên trái đất như thế ? Anh ấy là ai ? Đang dò xét
giữa đôi bên, như liền chực nhớ ra điều gì, cả hai liền
vội nép người lại, hắn thì đứng đó chấp tay bịn háng, che
lại vùng kín, và quay mặt vào phía tường, còn Hảo thì
ngồi bên kia quàng tay che kín ngực lấy ngực, chân cũng
khéo vào che lại vùng bẹn. Sự thẹn thùng lộ hẳn trên
khuôn mặt ngây thơ của con bé, nó chỉ đành cúi đầu xuống
để che đậy ...
Một tiếng đồng hồ trôi qua, cả hai không nói năng chi cả,
chỉ nhìn nhau len lén, khi con bé nhìn lên thì hắn nhìn xuống,
khi hắn nhìn lên thì con bé nhìn xuống, không ai dám chạm
vào ánh mắt ai cả. Hảo đã không còn sụt sùi như lúc ban
đầu nữa, hắn cũng không cần phải nói lời an ủi. Nhưng
đã làm con trai thì ít nhất phải lên tiếng gì đó trước
mới được, để cho con bé quên đi tủi hờn, cuối cùng hắn
gợi chuyện:
"Em cũng biết tàng hình ?"
"Phải!"
"Anh cũng vậy!"
Khôi ngập ngừng rồi mạnh dạn hỏi thẳng:
"Em ?ấy? chuyện đó xong thì sẽ được tàng hình ?"
"Phải!" ? con bé thẹn thùng đáp.
Mặt nó lại đỏ bừng lên đôi gò má hây hây đáng yêu.
Khôi lại hỏi:
"Có phải lên xuất tinh rồi mới tàng hình?"
"Dạ, phải"
Nhưng chợt con bé liền giải thích:
"Em chỉ ... lỡ tàng hình thôi! ... Bọn chúng ... hành hạ
... em. Em không muốn đâu, chuyện em xuất tinh là ngoài ý
muốn. Là ... lỡ thôi ."
"Anh biết! Anh biết, em không cần giải thích."
Im lặng đôi ba phút, Khôi mới nghĩ ra và tự giới thiệu:
"Anh tên Khôi . Trần Khai Khôi !"
"Em tên Hảo . Triệu Quân Hảo"
"Tên gì ... mà giống con trai vậy!"
"Ừ, tánh em cũng giống con trai nữa!"
"Đâu có , anh thấy em đâu giống"
"Sao anh biết không giống, tại anh chưa biết thôi"
Sau câu nói đó, hai người trò chuyện với nhau thật vui vẻ
như đã quen biết nhau lâu rồi. Khôi nói về cuộc đời hắn,
Hảo nói về sự lớn lên cực khổ dưới sự hà khắc của mẹ
ghẻ . Một lúc lâu, chợt nhớ ra đã trễ, Khôi bèn hỏi,
dù đã biết:
"Nhà em ở đâu anh đưa em về"
"Thôi khỏi, tự em về được, anh về trước đi!"
"Không được, em có biết đây là đâu không?"
"Là khách sạn!"
"Khách sạn thì sao, chẳng lẽ em ở đây qua đêm. Có biết
khách sạn gì không?"
"Dạ, không biết!"
"Cũng không biết đường về luôn chứ gì!"
"Dạ, không biết!"
"À, vậy cũng đòi ở lại . Thôi, để anh đưa em về! Em đừng
nói lôi thôi nữa"
Nghe Khôi cương quyết thế, Hảo lưỡng lự rồi đứng dậy,
nhưng giữa chừng thì ngồi thụt trở lại tay bụm lấy bẹn
che kín chỗ không kín. Khôi như đoán biết liền lên tiếng
trấn an,
"Anh có đề nghị này ... từ nay mình không được mắc cỡ về
sự trần truồng của lẫn nhau nghen! Đã là người tàng hình
cả, sự lõa thể chỉ là phép tắc thông thường cần phải
có..."
Hảo im lặng, không biết trả lời thế nào, tuy nghe rất có
lý nhưng dù sao đi nữa thì nàng cũng là con gái, còn Khôi
là con trai đương nhiên là không được. Song trong trường
hợp này lại thấy lòng thành của hắn tỏ lên trên khuôn
mặt thân thiện đáng yêu, Hảo lí nhí đáp:
"Thôi được. Để em cố gắng, dù sao ..."
"Sao gì nữa ? Khôi cắt ngang ? thôi đi, để người ta khóa
cửa khách sạn là tụi mình phải ở đây tới sáng!"
Hảo nghe phải bèn đứng dậy, để chứng tỏ sự thành khẩn
Khôi quay mặt đi trước vừa để dẫn đường, vừa để tránh
nhìn thẳng vào cơ thể trần truồng của con bé, làm cho nó
phải mắc cỡ !
Khôi vừa mở cửa bước ra hành lang, chờ đợi con bé theo
sau . Thình lình hắn nghe tiếng "đụi" của một vật nặng ngã
xuống sàn nhà, hắn lao mình vào trong, thấy con bé nằm
sóng xoài trên thảm, hai mắt nhắm nghiền. Khôi đưa tay lay
mình con bé, vẫn không động tịnh nào, hắn đỡ ngồi dậy,
đưa tay giật tóc mai, con bé vẫn chưa tỉnh. Hắn lo lắng vô
cùng, tự hỏi chắc sức khỏe của nó không được tốt như
người thường, lại gặp phải bọn lưu manh hà hiếp chịu
không kham. Làm đủ mọi cách mà con bé vẫn chưa tỉnh, hắn
bèn xốc con bé đứng lên, và ghè lưng đỡ nó nằm úp lên
trên.
Không một mảnh vải trên người, hai thân thể non nớt của
tuổi mới lớn, một ghè một trên lưng, lững thững bước ...
(Hết Phần 8 ... Xin xem tiếp
Phần 9)
VOTE & BÀN LUẬN
TRUYỆN TRONG DIỄN ĐÀN, CLICK HERE! |