| “Akiko, thứ Năm này Võ đài lại có tiệc liên quang cuối năm,” 
                  lão nói trong lúc ăn sáng. “Bây giờ Gengyo không có ở đây, hay 
                  là con đi với bố như lần trước”.“Liên quang cho người tập võ à ?”, Akiko ngờ ngợ hỏi.
 “Hội viên thôi, không có ai xa lạ mà con sợ”, lão đáp
 “Hội viên là đàn ông không, con là con gái sao có thể …!”
 “Con gái thì sao, họ cũng mang theo vợ con tới dự,” lão nói, 
                  cố tình dấu diếm điều gì đó.
 “Con thấy không tiện lắm”, Akiko trả lời. “Gengyo không thích 
                  con đi ba cái vụ này”.
 “Lại cái giọng điệu vợ hiền đảm đang đó nữa à”, lão chế giễu. 
                  “Gengyo là cái thá gì, nó có lo gì cho con đâu. Không chừng nó 
                  có con nào chăm sóc cho nó ở trên đó rồi. Thôi đi với bố, mặc 
                  cái váy ngắn và bộ áo cánh mỏng bố mua cho mấy hôm trước đó”.
 Nếu Akiko có gan, có lẽ cô sẽ bỏ đi trước ngày thứ Năm để 
                  tránh né lão. Cô đã dọn sẵn đồ từ lúc Gengyo rời khỏi nhà, và 
                  chờ có dịp sẽ biến khỏi đây ngay. Nhưng chỉ kẹt, cô không có 
                  tiền lại không rõ thành phố Gengyo đang làm, nên biết đi làm 
                  sao. Chưa kể lúc đến gặp Gengyo, anh lại chẳng chửi và đuổi về, 
                  vì cô biết cô không thể nói ra sự thật, làm sao mà Gengyo tin 
                  cô được. Trời ơi, sao khó xử thế này ! Cô nghĩ ngợi.
 
 Hy vọng ở tiệc liên quang có nhiều người phụ nữ đàng hoàng. Cô 
                  nghe nói tiệc liên quang năm ngoái rất là “kinh dị”, phụ nữ 
                  công khai làm tình với người lạ mặt. Mặt khác, cô không tin là 
                  lão bố dượng có thể bảo vệ cô nếu có ai dám sàm sỡ.
 Lão bố dượng thì luôn miệng nói : “không sao … đừng lo …”. Cô 
                  không biết có nên lo hay không, hay là không có quyền chọn lựa.
 
 Cuối cùng, khi buổi tối “lo lắng” đó đến, Akiko gần như sợ sệt, 
                  chẳng muốn đi viện cớ đau đầu. Lão đưa cô hai viên thuốc 
                  Tylenol để cầm cự cơn nhức, buộc cô uống.
 Khi họ đậu xe ở bãi, Akiko cảm thấy đỡ hơn, dù cho vẫn còn ái 
                  ngại việc đi chung với lão.
 Với đôi giày cao gót, bộ áo cánh mỏng dính, và cái váy da đen 
                  ngắn cũn cỡn, Akiko thấy mình khác hẳn những ngày bình thường.
 Nơi đây, khoảng 50 chục người đàn ông vạm vỡ, Akiko bước vô và 
                  thấy choáng ngợp khi nhìn quanh chỉ thấy mình là con gái.
 “Sao bố nói có nhiều phụ nữ”, cô la lên. “Chở con về ngay được 
                  …?!”
 “Khoan đã”, lão nói, kéo tay cô đi sâu vào phòng. Đàn ông ngồi 
                  khắp nơi, hút thuốc, uống rượu và tán gẫu. Không khí bỗng 
                  nhiên trầm xuống khi lão dắt tay Akiko bước ra giữa đám đông.
 “Bố à, làm ơn!”, Akiko kêu lên. “Kỳ quá !”
 Khi lão dắt cô đến trước ban nhạc, không khí trở nên vắng lặng.
 “Cười lên đi, đừng làm mất mặt bố”, lão xầm xì.
 Akiko buộc lòng cười, trong hoàn cảnh này cô chỉ mong xã giao 
                  lấy lệ. Lão bước lên sân khấu, cầm lấy microphone: “Các bạn ở 
                  đây có ai biết người con gái đẹp tối nay là ai không”, lão cất 
                  giọng. “Tên cô ta là Akiko. Chồng cô đi làm xa, và tôi đứng ra 
                  trông nom”.
 Mọi người bắt đầu nhốn nháo. Nhiều tiếng la và huýt sáo vang 
                  lên, làm cho Akiko thấy hơi xấu hổ.
 “Thấy chưa, họ thích con mà”, lão quay sang Akiko nói.
 “Họ đâu phải người tốt”, cô nói. “Con thiệt muốn đi về, bố à!”.
 “Rồi sao nữa … tiếp tục giới thiệu đi chứ!”, ai đó trong đám 
                  đông la lên. Tất cả phụ họa theo “Tiếp tục đi !”
 Lão quơ tay ra dấu “thôi !”, rồi kéo tay Akiko xuống một cái 
                  bàn gần đó. Một vài thằng tỏ ra không thèm ngó, nhưng đa số 
                  đều liếc chăm chăm vào ngực cô như một miếng mồi ngon, thơm.
 “Ngồi đây, bố sẽ trở lại”, lão nói với Akiko.
 Cô làm theo lời lão khi lão bỏ đi. Nhìn quanh, cô thấy cả trăm 
                  con mắt đổ dồn về, làm cho cô muốn độn thổ. Nhưng hình như 
                  chưa có ai dám “ngỏ” với cô hết, có lẽ họ sợ lão chăng ? Cô tự 
                  hỏi. Hay là họ là người lịch sự thiệt!
 Và có lẽ họ lịch sự thiệt vì một lúc sau không thấy ai có vẻ 
                  nhìn hau háu nữa. Akiko bắt đầu thấy quen hơn. Viên thuốc 
                  Tylenol cũng làm cô tỉnh táo.
 Khi lão trở lại, đèn cũng chợt lu đi. Màn ảnh rộng được giăng 
                  lên giữa phòng. Lão đưa ly rượu cho Akiko.
 “Con không uống”, Akiko đẩy ra.
 Lão không nói, chỉ gừm cô một cái rồi quay sang trò chuyện với 
                  người đàn ông trong bàn.
 Một lát sau, đèn tắt hẳn, không khí xáo trộn lại vang lên. 
                  Trên màn ảnh xuất hiện một gã bán máy-hút-bụi đi vào một khu 
                  dân cư. Một người phụ nữ trẻ mở cửa đón gã. Với khuôn mặt điển 
                  trai, trong tít tắt, gã đó đã dụ được cô lên giường. Khi cô 
                  kéo zipper của hắn xuống và lấy ra cái dương cụ, Akiko nhắm 
                  mắt lại quyết định không coi nữa.
 “Nhìn kìa, thằng coi vậy mà dữ dằn”, lão nói, sau vài phút 
                  Akiko đã nhắm mắt.
 Tò mò, Akiko mở mắt. Trên màn ảnh, đôi nam nữ trần truồng, 
                  người nam nằm trên nhấp nhô liên tục. Akiko tròn xoe đôi mắt, 
                  không ngờ buổi liên quang lại diễn ra những cảnh như vậy. Cô 
                  cũng nghi nghi từ lúc bước vào đây rồi, nhưng lại thôi không 
                  lo lắng cho lắm.
 
 Màn một kết thúc với cảnh người đàn ông xuất tinh trong miệng 
                  cô gái. Màn hai lại xuất hiện với hai cô ma-sơ, một già một 
                  trẻ dẫn nhau đi vào tu viện. Akiko đưa ly rượu lên môi nhấp, 
                  ngẫm nghĩ :Chẳng lẽ họ đem ma-sơ lên phim con heo ?
 Cô ma-sơ trẻ bước vào phòng riêng và bắt đầu cởi áo choàng, 
                  không ngờ có kẻ lén lút nhìn qua cửa sổ. Đứng trần truồng một 
                  cách tự nhiên, cô ma-sơ lấy lược ra chải tóc, rồi bỗng lấy ra 
                  một cái dụng-cụ- thủ-dâm-nữ. Sau khi bỏ pin vô, cô nằm ngửa ra 
                  ghế và bắt đầu xử dụng. Khuôn mặt cô biến sắc thấy rõ khi cái 
                  máy lèn vào giữa hai đùi.
 Akiko giựt mình. Cô không ngờ tên đạo diễn tồi bại nào dám đem 
                  chuyện ma-sơ thủ dâm lên màn ảnh. Dù cho cô đó chỉ là một nữ 
                  diễn viên, nhưng ma-sơ là một nhân vật nhân kính! Tệ hơn là 
                  tên nhìn trộm trẻ lại lén trèo vô và tiến hành việc hiếp dâm.
 “Thật là vô đạo đức”, Akiko nói, đứng lên. “Con không coi đâu. 
                  Chờ bố ở ngoài xe vậy”
 Lão nắm tay và kéo cô xuống. “Khoan đi. Làm gì mà gấp”.
 Tức giận với lão, nhưng không làm gì được, vì thấy lão quá 
                  hung tợn, Akiko cầm ly rượu lên nốc cạn.
 Màn hai này đặc sắc hơn màn một ở điểm, cô ma-sơ sớm khuất 
                  phục kẻ tập kích. Những cảnh làm tình diễn ra sôi động. Akiko 
                  không muốn coi, nhưng không thể tránh né. Cho dù cô diễn viên 
                  là ma-sơ thật hay không, khi đã nhập vai rồi, cô chỉ việc làm 
                  theo bản năng tính dục. Màn hiếp dâm sớm sau trở thành màn làm 
                  tình nhiệt liệt.
 Có cái gì đó sôi sôi trong bụng Akiko. Nhũ hoa thình lình 
                  cương cứng và nhạy cảm khi cạ vào vạt áo. Một cảm giác ươn ướt 
                  tiết ra giữa hai đùi. Akiko cúi đầu e thẹn.
 “Phim hay chứ hả ?”, lão hỏi.
 Cô chề môi. Lão bưng ly rượu nốc cạn.
 “Hay mà hứng nữa”, lão nói và kề tai Akiko. “Sờ thử coi!”.
 Ngay lúc đó, lão chụp lấy tay và kéo cô ngồi vào lòng lão, để 
                  cô cảm nhận sự cương cứng nằm dưới đủng quần. Khi cô bắt đầu 
                  nhận ra điều đó thì lão cười rồi đẩy cô lên, và bỏ đi nơi khác.
 Cảm thấy hơi bị xúc phạm, Akiko bưng ly rượu kế tiếp và nốc 
                  cạn.
 Trên màn ảnh, chiếu cận cảnh hai bộ phận sinh dục. Akiko bắt 
                  đầu thấy nóng trong người.
 Hai phút sau, cô ma-sơ và tên “hiếp dâm” đổi sang vị trí “69”. 
                  Máy quay chiếu cận cảnh cửa mình ma-sơ và cái lưỡi của gã. 
                  Akiko hơi nhón người lên khỏi ghế. Rồi cảnh đôi môi mỏng dính 
                  của ma-sơ nút chùn chụt khối thịt cong cong.
 Khi lão bố dượng trở về với hai ly rượu khác, màn hai kết thúc 
                  với một bủa tinh được liếm sạch, ma-sơ trở về nhà kính xưng 
                  tội.
 Akiko nhận ly rượu và uống vội như uống cái bứt rứt xuống bụng.
 “Phim ác chiến phải không?”, lão hỏi.
 Cô lắc đầu. Tay lão thình lình chọt vào giữa hai chân và chui 
                  vào váy cô. Lão bụm lại thành múi, và phát hiện ra sự ẩm ướt.
 “Rõ ràng chịu không thấu rồi … nè !”, lão cười hề hà.
 Đôi má Akiko hừng đỏ lên. Cô cúi đầu như thú nhận.
 “Con người cần có tính dục. Con ngại ngùng làm thá gì”, lão 
                  nói, khi đưa tay móc lên, quẹt trúng mòng đóc.
 Akiko nấc hơi, rùng mình nhìn quanh quất sợ ai đó phát hiện.
 
 Màn ba xuất hiện. Mô cô gái da trắng, ăn mặt hở hang, trạc 
                  tuổi 14 đón xe quá giang. Một gã da đen to lớn đón cô lên xe, 
                  nhìn cô với cặp mắt diều hâu. Cô đá lông nheo với gã. Trên xe, 
                  gã choàng tay qua vai, sờ xuống vú cô. Một lúc sau, gã móc ra 
                  khúc dương cụ và bắt đầu thủ dâm. Không lâu hơn 1 phút, gã kéo 
                  đầu cô gái xuống và màn khẩu dâm diễn ra thật sôi động.
 Akiko nhìn không chớp mắt. Cảnh cô gái trẻ da trắng và tên mỹ 
                  đen bự con làm cô thấy bức rứt, nhất là khi ngón tay lão bố 
                  dượng cứ hoạt động không ngừng. Những âm thanh chí chóe của 
                  đám đàn ông làm cô thêm rộn rịp. Trong sự tưởng tượng, cô có 
                  thể thấy được họ đã cương cứng trong quần.
 “Xích qua đây, cưng”, lão thì thào.
 Akiko nhích qua lòng của lão, tay vô tình chạm vào “chỗ cứng”, 
                  cô rút tay về.
 “Sao lấy về vội vậy”, lão thúc. “Có ai biết đâu mà ngại”.
 Ngập ngừng, cô đưa tay run run và đặt đại vào đủng quần. Một 
                  tiếng rên nho nhỏ phát ra từ miệng lão.
 “Thấy ra sao ?”, lão hỏi.
 “Cứng … cứng ngắt hà!”, cô cúi đầu, tay hoạt động chậm rãi, 
                  nghĩ rằng đây cũng không phải lần đầu tiên với lão, cô hết 
                  ngại rồi.
 
 Trên màn ảnh, tên da đen hơi gặp trở ngại khi xâm nhập vào âm 
                  đạo bé xíu của cô gái. Chiếc xe đậu cách đó không xa. Vài 
                  tiếng chửi rủa vang lên cuối phòng, cho là cuốn phim quá bỉ ổi. 
                  Một trong số đứng lên và đi vào phòng vệ sinh, có lẽ không kềm 
                  chế được nữa ! Phần lớn còn lại la hét ỏm tỏi. Một trong số 
                  cất lên, “Tống mạnh vô. Coi nhỏ vậy chứ có thể biết đàn hồi 
                  đấy!”. Cả đám cười.
 Hơi thất vọng về những kẻ lố lăng ở đây, Akiko trầm lặng trước 
                  cảnh không mấy dễ nhìn. Nhưng cô chỉ biết ngồi thừ đó. Rượu và 
                  viên thuốc Tylenol có lẽ làm cho cô không quan tâm điều gì 
                  khác nữa. Mặt khác, sức nóng đang chiếm lấy cơ thể, nên bàn 
                  tay cô cứ đều đặn trên đủng quần của lão và ngược lại bàn tay 
                  lão cũng chọt quẹt dưới đáy quần cô.
 Cuối cùng, tên da đen cũng ráng đẩy vào được, Akiko cũng 
                  nghiến răng theo cô gái. Hắn tiếp tục những phần còn lại, và 
                  Akiko phát hiện hơi thở mình bị đứt quảng. Vào phút chót, hắn 
                  kéo ra và bắn một tràng trắng đục lên bụng cô bé, Akiko thình 
                  lình không tự chủ.
 “U …. Uhh …u …”, cô rên lên, không ngờ cơn khoái cảm bất ngờ 
                  mà lão bố dượng lèo lái cho cô tới.
 “Nhẹ nhổm rồi chứ ?”, lão cười hỏi, sau khi Akiko thở phào, 
                  buông thòng đôi vai xuống.
 “Ưm …”, cô thở, nhìn chung quanh phòng xem có ai phát giác. 
                  May thay, họ không biết.
 “Vừa rồi con bóp bố … muốn chết. Tưởng gãy làm hai rồi”, lão 
                  cười hề hà, đoạn rút tay ra khỏi váy và đưa cho cô cái khăn 
                  tay. “Tới phiên bố!”.
 Màn bốn lại hiện ra trên màn ảnh, nhưng Akiko chỉ tập trung 
                  làm việc. Không đầy 5 phút sau, lão xuất tinh ra đầy cái khăn 
                  tay, như lúc trước lão từng bắt cô làm trong xe. Sau đó, lão 
                  ném cái khăn vào xọt rác và trở về với 2 ly rượu khác trên tay. 
                  Akiko uống vội. Lão đưa luôn ly của lão cho cô. Lúc này, cô 
                  hơi choáng váng, cảnh trong phim làm cô thêm nóng lòng. Cô 
                  muốn lão đưa cô về nhà ngay để cùng nhau thức trọn đêm!
 
 Sau hơn một tiếng, phim kết thúc, và đèn mở sáng. Akiko bây 
                  giờ đã quen với hoàn cảnh chung quanh, vội đứng lên. Cô kề 
                  miệng sát tai lão thầm thì.
 “Đưa ‘em’ về liền. ‘Em’ muốn ‘anh’ ngay lập tức”.
 “Nứng rồi chứ”, lão nói lớn, cố tình cho mọi người nghe. “Trò 
                  chơi còn kéo dài mà về chi sớm”.
 Akiko hơi ngỡ ngàng vì câu nói của lão. Cô ngồi xuống, gầm mặt 
                  tránh chạm trán với các tên đàn ông đang ngó cô lom lom.
 Một gã trung niên bước lên sân khấu và lấy xuống tấm màn chiếu 
                  phim. Đoạn gã tuyên bố, “Chương trình chính thức của đêm nay 
                  BẮT ĐẦU”.
 Ở một góc nào đó, ai đó bật đèn chớp tắt lên và không khí biến 
                  thành một cái vũ trường hào hứng. Gã trung niên liếc qua rồi 
                  liếc lại. Gã đứng đó có vẻ chờ đợi một cái gì đó rồi la lên, 
                  “Chương trình đâu, người biểu diễn đâu ? Ê !”, gã chỉ tay 
                  xuống lão. “Mày mướn người đâu, sao không thấy ?”
 “Có rồi, đừng lo”, lão đáp lớn. Là một thành viên có thớ trong 
                  hội, lão chịu trách nhiệm về việc này.
 “Vậy mày biết là tụi nó ở đâu ? Giờ này còn chưa lên đây ngay 
                  ? Bao nhiêu nhân vật quan trọng đang chờ đợi”
 “Đáng lý phải tới rồi”, lão đáp. “Có lẽ còn đang thay đồ”.
 “Hay cởi đồ”, một giọng cất lên, và nhiều người phá ra cười.
 Ngay khi đó hai người đàn ông, trạc tuổi 20-25, tướng tá lực 
                  lưỡng, khuôn mặt điển trai, bước vào, cầm theo miếng trải 
                  giường. Họ mặc áo thun và quần đùi. Sau khi bước lên sân khấu, 
                  họ đặt miếng trải xuống và hướng về phía mọi người. Một trong 
                  hai bước tới.
 “Xin lỗi quí vị vì sự trễ nãi. Người phụ diễn của chúng tôi bị 
                  trục trặc, cô ta không báo trước tiếng nào. Tôi không biết 
                  phải tính sao, nếu không có cô ta, chúng tôi không thể tiếp 
                  tục. Vì hai người đàn ông không làm được trò trống gì”.
 Căn phòng vang lên những tiếng cười hể hả.
 “Và quý vị cũng chẳng muốn xem chúng tôi”, gã nói tiếp. “Vì 
                  thế, chúng tôi định chờ thêm vài phút xem cô đồng nghiệp có 
                  đến”.
 “Cái gì”, lão la to lên khi nhìn xuống đồng hồ. “Trễ lắm rồi”.
 “Ông nói sao, tôi nghe không rõ”, gã biểu diễn đưa tay lên 
                  mang tai.
 ”Tôi nói”, lão la to, đứng lên. Một ý nghĩ thoáng qua trong 
                  đầu khi lão nhìn xuống Akiko. Là một người Chủ tịch Ban “Văn 
                  nghệ”, lão cảm thấy thật mất mặt vì sự cố xảy ra. Không còn 
                  cách nào khác thật à ? Không chừng chức Chủ tịch của lão sẽ 
                  bay mất. Đêm nay có rất nhiêu Ban hội đồng tới xem, nếu không 
                  đẹp mắt thì … Mấy ý nghĩ lẩn quẩn trong đầu lão.
 Thình lình, lão kéo Akiko bước lên sân khấu, mặc cho cô có ghị 
                  lại.
 “Không có lý do gì phải ngưng, Chương trình vẫn tiến hành đúng 
                  giờ, tại sao phải chờ chứ. Akiko đây sẽ đứng ra thay thế, phải 
                  không ?”
 Kinh ngạc bởi những lời lão vừa thốt ra, Akiko như nghẹn lời. 
                  Cô há miệng nhưng chỉ ú ớ được vài lời. Mắt cô trợn to sợ sệt. 
                  Cô chỉ biết lắc đầu nhìn xuống đám đàn ông, định bước xuống 
                  sân khấu nhưng bị lão bố dượng kéo lại.
 Phần lớn đàn ông nhìn chằm chập vào cô. Biểu hiện trên khuôn 
                  mặt của họ là sự tò mò, nôn nóng muốn biết cô thơ ngây như thế 
                  nào trước hai gã đàn ông đầy kinh nghiệm.
 “Màn kịch đặc sắc đấy”, một gã ngồi gần sân khấu nói nhỏ. “Tôi 
                  nghĩ bất cứ ai ở đây cũng tưởng cô đây là người thay thế 
                  thật”.
 “Họ nghĩ tôi là … là cái thứ ấy sao … Trời ơi !” Akiko kêu 
                  lên, khi lão để cô đứng giữa hai gã đàn ông vạm vỡ, rồi bỏ 
                  xuống chỗ ngồi. Cô như muốn thé lên khi hai người đàn ông bắt 
                  đầu cởi áo ra.
 “Xin mời cô tới đây … Tôi nghĩ cô chưa bao giờ làm qua việc 
                  này, nhưng không sao, anh em chúng tôi đã từng biểu diễn với 
                  người lạ. Cô đừng lo. Tôi chỉ ráng đóng kịch theo lời ông Chủ 
                  tịch dặn. Tôi sẽ cố gắng nhẹ tay một chút.”, một gã ghè tai cô 
                  nói.
 “TRỜI ƠI ! KHÔNG ! TÔI KHÔNG PHẢI NGƯỜI BIỂU DIỄN. XIN QUÍ VỊ 
                  THÔNG CẢM. NGƯỜI ĐÓ LÀ BỐ DƯỢNG CỦA CHỒNG TÔI”. Cô la lên.
 Đám đông ở dưới chăm chú xem, không phản ứng tới lời cô nói. 
                  Một trong số còn la lên, “Diễn hay lắm, y như thiệt!”.
 Khi cô bước xuống sân khấu, một gã nắm cô kéo lại và tán mạnh 
                  vào mặt cô, làm cho Akiko kinh ngạc, phản ứng dữ dội. Đám đông 
                  vỗ tay tán thưởng.
 Mặc cho Akiko có chống trả đến cỡ nào, một gã đã đè sấp cô 
                  xuống sân khâu, tay bịt miệng. Gã kia bắt đầu lột áo và kéo 
                  váy cô lên. Cô giãy vùng định la toáng lên nhưng vô dụng. Quần 
                  lót cô bị kéo xuống tới gót, đưa ra bờ mông trắng phau. Cô ước 
                  gì cô chết ngay bây giờ vì sự xấu hổ. Gã còn tán vào mông cô 
                  ban bát, rồi cầm quần lót cô lên mũi, ngửi.
 “Cô bé này khá bốc”, gã nói to cố tình cho đám đông nghe thấy. 
                  “Bắt tay vào việc chưa ?”
 Nghe thấy vậy, cô ú ớ la lên, và co chân đá đạp. Nhưng bị tên 
                  nọ chọt tay bóp vào cửa âm động. Akiko chợt im bặt, đưa cặp 
                  mắt căm thù nhìn hắn.
 (Hết Phần 10 ... Xin mời xem tiếp
                  
                  Phần 11) |