Sáng nay chủ nhật, không để đồng hồ reo, nên cả Chúc
lẫn Hòa đều thức dậy muộn. A?h nắng thủy tinh của buổi ban mai
xuyên qua khung cửa sổ đã làm sáng hẳn căn buồng
ngủ.
Chúc mở mắt, định ngồi dậy nhưng lại lười biếng nằm nán
lại. Nàng nghiêng mình nhìn sang bên cạnh. Hòa, chồng nàng vẫn còn
ngủ say, miê?g hơi há ra. Vẻ đẹp trai ngày nào không còn
nữa.
Chỉ mới có bốn năm chung sống. Quả thật sự lo lắng đã làm cho
cả Hòa lẫn Chúc mau già. Những biến cố xảy đến cho gia đình
Hòa:
cha chàng đô? ngô? qua đời vì mô? tai nạn khiến mẹ chàng
buồn rầu, ủ rũ, than thở suốt ngày đêm để rồi cuối cùng bà
cụ đã theo ông cụ về bên kia thế giới.
Có lẽ vì những biến cố ấy mà Hòa trở nên ít
nói. Trông
chàng xuống sắc hẳn. Về mặt sinh lý Hòa cũng suy yếu. Đến ba
tháng nay chàng không đụng đến Chúc.
Nàng tính nhẩm và nhớ rõ như thế. Có điều lạ là Chúc
cũng không đòi hỏi Hòa phải làm bổn phận. Nàng cứ dửng dưng
không hề có sự gì xảy ra.
Ngày hai buổi nàng đến sở. Tối về nấu cơm, rồi đi đón
đứa con ba tuổi, gửi ở nhà người quen gần đó. Trước
kia, nghĩa
là từ lúc hai ngời mới lấy nhau Hòa
thường về đúng giờ vào buổi chiều. Vợ chồng vừa ăn vừa
đùa giỡn, rồi xem truyền hình, và đi ngủ. Không kể thời gian mới
cưới, mấy năm trước đây, lê?thường thì Hòa làm tình với
vợ mỗi tuần hai lần. Có khi hứng thì ba lần.
Từ đầu năm đến khoảng hơn ba tháng trưóc
đây, thì sự
gần gũi thưa hẳn. Cả tháng Hòa mới làm bổn phận mô?
lần. Rồi
bặt hẳn. Chúc dửng dưng không phải vì nàng đã bị chứng liệt
âm. Nàng không hẳn có dòng máu dâm nặng như Thu hay Phượng nhưng
ít nhất mỗi tuần cũng phải vài ba lần. Không có nó bứt
rứt,
khó chịu trong người rồi trở thành cau có gắt gỏng.
Không! Nàng không bị chứng liệt âm. Sở dĩ nàng vẫn bình
thản là vì nàng đã gặp lại Chung, người tình cũ. Người đã
phá trinh nàng. Chuyện nàng, nàng đã kể cho Thu, Phượng và Hoa
nghe.
Thuở Chúc còn là nữ sinh. Chung là mô?
sinh viên y khoa. Chàng đeo đuổi nàng rất chăm chỉ, đưa đón
rá? cần mẫn nên Chúc xiêu lòng. Vả lại Chung cũng khá đẹp
trai,
mặc dù chàng câ? thị. Chàng và nàng hẹn hò với nhau suốt hai
năm dài. Cho tới ngày Chung được Chúc hiến dâng thân xác vì
nàng bị kích thích bởi cuốn phim "con heo" mà Chung mượn về
chiếu cho nàng xem.
Chúc không hề ân hận về chuyện bị Chung phá
trinh. Nàng đã
ưng thuận kia mà. Chung có làm ẩu đâu. Vì vâ? mặc dù sau này
nàng và Chung chia tay ai đi đường nấy. Nàng đi lấy chồng nhưng trong
đáy lòng lúc nào nàng cũng còn yêu Chung. Mối tình đầu dễ gì
mà quên được.
Ngày Chúc lên xe hoa về nhà chồng, Chung có gởi quà và mấy
vần thơ, ký mô? bút hiệu mà chỉ có nàng và chàng
biết. Đọc
mấy vần thơ của Chung, Chúc đã ngẩn ngơ quên cả việc phải trang
điểm cho kịp giờ để đàng trai đến rước dâu.
Mấy tháng trước đây Chúc gặp lại Chung. Chàng nhắc lại
những kỷ niệm cũ. Chúc cảm động ngồi lắng nghe rồi Chung hẹn
Chúc chở nàng đi Biên Hòa. Sau khi ăn, hai người đưa nhau vào
mô? cái nhà mà chủ nhà đã cho Chung mượn.
Mặc dù bây giờ Chúc không còn là mô? gái trinh
nữ, mặc
dù nàng đã có con, nhưng Chung vẫn còn say mê Chúc. Chàng cởi
quần áo của người yêu cũ mô? cách nâng niu, trịnh
trọng, khác
hẳn cái hôm chàng biến Chúc từ mô? xử nữ thành đàn
bà.
Hôm ấy chàng đã cởi quần áo của Chúc mô? cách vội
vã, và
hấp tấp leo lên chỉ sợ nàng đổi ý thì công trình chàng bố trí
nào đi thuê máy, thuê phim, nào cày cục lặn lô? để?mua cho
được mấy thỏi sôcôla có chứa chất kích thích thâ?
nặng.
Bây giờ tình thế đã đổi khác. Chẳng cần gì phải lo
sợ,
chẳng có gì để phải vội vã, cho nên chàng vừa cởi vừa hôn
nàng. Cởi đến đâu hôn đến đó.
Chúc rùng mình. Đã mấy tháng nay chồng nàng đêm nào cũng
về khuya, đêm nào cũng uống rượu say khướt, về đến nhà là
nằm vật xuống giường, chẳng ngó ngàng gì đến nàng. Mấy tháng nay
nàng thèm được ân ái, nhưng thấy chồng hờ hững nàng đành
nhịn thèm. Thỉnh thoảng nàng vào phòng tắm để thủ
dâm.
Đôi khi nàng lẩn thẩn nghĩ ngợi về sự đòi hỏi của xác
thịt. Thuở còn con gái, bao nhiêu năm, từ lúc mới có kinh nguyê?
lần đầu cho tới khi nàng dâng hiến cho Chung, nàng chẳng thấy xác
thịt nó thôi thúc đòi hỏi gì cho lắm. Cũng có nhưng đó là
những lúc nàng vớ được những đoạn mô tả mấy cặp trai gái
ân ái.
Nàng và đám Thu, Phượng, Hoa học trường đầm nên sách kể
chuyện dâm mà các nàng chuyền tay nhau đọc đều viết bằng chữ
Pháp. Tuy có tả chân đầy đủ những pha làm tình và tả các bộ
phận của đôi trai gái nhưng các nàng xem không thấy hứng cho
lắm.
Vì nó là chữ Pháp. Không có dâm thư viết bằng tiếng
Việt, đọc
không thấy thấm thía mấy.
Tuy nhiên những tập truyện quay máy roneo ấy cũng giúp cho các
cô nữ sinh trải qua được những giờ phút mê ly. Hoặc là đọc
xong rồi vào phòng tắm hoặc đem luôn vào phòng tắm để vừa đọc
vừa thủ dâm. Thấy Chung loay hoay mãi với cái khóa móc chiếc áo
nịt vú. Chúc khẽ nói:
- Để em cởi cho. Anh là con trai độc thân nên vẫn cứ lúng
túng mãi mỗi khi cởi quần áo đàn bà.
Chung cúi xuống hôn hai đầu núm vú. Chàng mút, mút rồi
bú,
tay không ngừng bóp nhè nhè.
Chúc thở dài khoan khoái. Từ mấy năm nay, Hòa, chồng nàng
đã ngừng bú vú nàng. Anh ta chỉ hôn lên mặt, hôn lên môi nàng
rồi leo lên làm hùng hục đô?chừng muời phút là rớt
đài,
nằm vật xuống bên cạnh Chúc, ngáy khò khò. Chúc đã mất dần
hứng thú mỗi khi ân ái với Hòa.
Chung đã rời hai cái gò bồng đảo. Chàng đang hôn cái
bụng.
Vì đã mô? lần sanh nở nên bụng Chúc đã có nếp
nhăn, tuy rất nhỏ. Nhưng bụng nàng vẫn phẳng lỳ, không có tí mỡ
nào. Chung đưa
đầu lưỡi ngoáy cái rốn. Chúc ưỡn người lên nàng đã nứng
rồi. Dâm thủy đã khởi sự ứa ra.
Chung bỏ vị trí cũ, lùi dần xuống. Chàng xoa xoa cái mu với
mớ lông vừa mướt vừa rậm. Chàng móc mô? ngón tay vào cửa
mình. Chúc lại ưỡn người lên.
Mô? lát Chung rút ngón tay ra, lấy cái lưỡi thay
thế. Cửa
mình của Chúc bây giờ đã rộng hơn ngày xưa. Chung nghĩ như thế có
lẽ đã mô? lần sinh nở. Chúc nẩy nẩy người lên vì lưỡi Chung
hoạt động mạnh. Chàng đẩy đầu lưỡi vào trong âm đạo rồi liếm
xung quanh vách âm đạo. Nước nhờn chảy ra ướt đẫm. Chàng liếm
sạch chất dâm thủy. Liếm âm đạo mô? lúc lâu rồi Chung xoay qua
cái mồng đốc.
Chúc cảm thấy khoái lạ dâng lên trong khắp cơ thể
nàng. Chúc
nhớ lại ngày xưa Chung không hề bú, liếm nàng. Chưa mô? lần
nào. Thế mà bây giờ chàng đã tỏ ra thành thạo trong công viê?
này. Chúc mĩm cười, nàng vừa đón
nhâ? khoái lạc vừa nghĩ thầm: "Bú lồn cũng là mô? nghê?
thuâ?! Người bú phải kiên nhẫn, phải chịu đựng cái mùi đặc
biệt của âm hộ, phải liếm sạch dâm thủy hay chất khí chảy
ra,
phải biết cắn cắn nhay nhay. Nhất là phải biết cách bú mồng
đốc.
Tóm lại phải tùy từng chỗ mà bú hoặc liếm hoặc
cắn, và phải
bú cho đến khi nào người đẹp bảo: "Thôi đủ
rồi, cho phép leo lên thì lúc bấy giờ mới được
leo lên".
Chúc càng lúc càng nẩy người lên. Chung ôm mông
Chúc, chàng
úp sát mặt vào âm hộ và bú cái mồng đốc liên
hồi.
Bỗng Chúc rùng mình mô? cái thật mạnh. Cơn khoái lạc dâng
lên chạy lan ra khắp tứ chi. Nàng có cảm tưởng như có mô?
luồng điện chạy từ âm hộ lên đến óc. Nàng biết nàng đang
"ra". Hai tay nàng ôm đầu Chung ấn sát vào hơn
nữa, chân
nàng co lên, nàng hít hà mấy cái liền rồi buông tay, thở hắt
ra. Mắt
nàng nhắm lại, Chúc lịm đi trong giây lát.
Chung biết Chúc đã ra. Bằng cớ là nàng rùng mình mô? cái
mạnh, quằn quại rồi dâm thủy trào ra như suối.
Chàng ngừng bú. Ngồi dậy và đưa đầu con cu vào cửa mình
của Chúc. Phụp! Chàng thọc mạnh vào và nắc liên
tục.
Chúc vừa tỉnh lại để trân mình để đón nhận khoái
lạc.
Chung nắc đều đều. Bây giờ chỉ còn nghe tiếng nhóp
nhép. Như thế
chùng mười lăm hay vài chục phút rồi Chung rú lên, la
lớn:
- Anh ra đây, anh ra đây, Chúc ơi.
Tinh khí vọt ra, bắn vào tử cung của Chúc. Nàng cảm thấy
sướng đến tột đỉnh khi những đợt tinh khí bắn vào tâ? trong
sâu.
Chung buông tay nằm sấp trên người Chúc. Chàng thở gấp rút
mô? lát rồi nằm yên.
Chúc đưa hai tay lên xoa xoa tóc của người tình. Nàng cảm thấy
sung sướng. Nàng nghĩ có lẽ từ nay nàng phải xếp đặt thời khóa
biều cách nào để có thể gặp Chung thường xuyên.
"Mình còn trẻ quá
mà". Nàng nghĩ. "Chưa đến ba
mươi tuổi. " Mình cần phải hưởng thụ. Như bọn Thu, Phượng
chứ dại gì nhịn thèm, nhịn khát cho nó thiệt thân".
Chúc dùng bàn tay vuốt nhẹ cái gáy của Chung rồi lần lần
vuốt xuống đến xương sống dài xuống đến xương cụt. Tay kia nàng
xoa xoa khắp lưng của Chung. Nàng ước gì thời gian ngừng hẳn lại
vào lúc này. Kim đồng hồ đừng chạy nữa. Không có ngày và
đêm, không có ngày mai, chỉ có hiện tại và hiện tại cứ ở mãi
mô? chỗ như thế này.
Để Chung nằm mãi mãi trên người nàng. Chúc mơ mộng vẩn vơ
như thế được chừng mô? lúc khá lâu. Rồi Chung mở
mắt, chàng
nhổm dâ?, ôm Chúc hôn vào môi. Nụ hôn kéo dài như vô
tận.
Mãi mô? chập sau, Chung mới buông Chúc ra, chàng khẽ
nói:
- Có lẽ chúng mình nên tắm rửa rồi trở về Sài gòn thì
vừa. Chiều rồi.
Chúc bừng tỉnh. Nàng đành phải trở về với thực
tế. Phải
về đón thằng con. Rồi nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, chán
quá.
Trước khi chia tay Chúc hẹn sẽ liên lạc với Chung để hẹn
ngày giờ gặp nhau. Chúc ngồi trên xe xích lô trên đường về
nhà.
Nàng nói nhỏ để mô? mình nàng nghe:
- Chỉ làm được có mô? cái là đã hết giờ. Nản
quá.
Mình phải xếp đặt thế nào để có thể ở với Chung trong ba hay
bốn ngày liền. Như thế mới đụ được nhiều nhiều mới đã
ngứa.
Nàng sực nhớ đến Hòa. Bộ ông chồng của mình đã hết xí
quách rồi hay sao mà y chẳng đụng đến người mình. Nàng chẳng thấy
lương tâm cắn rứt gì cả. Lổi đâu phải tại mình? Tại Hòa đấy chứ! Ai biểu hắn để
cho cái lồn mình nó mốc meo. Có người đàn bà nào chịu nổi như
thế không?
Chúc tự bào chữa cho mình và thở phào nhẹ
nhõm. . .
Chúc bước xuống đất, vào phòng tắm. Đã mô? tuần nay vì
bận rộn nhiều việc nên nàng không gặp được Chung. Nàng cảm thấy
thèm mô? con cu đàn ông, để vuốt ve, và bú nó cho đến khi nó
bắn tinh khí vào miệng nàng. Nàng để ý chẳng thấy cu của Hòa
ngỗng lên vào buổi sáng. Hòa dám trở thành người bất lực rồi
cũng nên. Vả lại dù hắn không bất lực đi chăng nữa nàng cũng
đâu có thể vồ lấy cu của hắn mà bú. Vợ chồng
mà, ai lại làm
như thế. Hòa chưa bao giờ bú nàng. Còn nàng, làm sao nàng dám
gợi ý hay bảo với Hòa rằng nàng thích được bú. Kỳ
quá!
Khi Chúc tắm xong trở ra thì Hòa đã thức dâ?. Chàng đang
hút thuốc và cứ tiếp tục nhả khói không để ý gì đến
Chúc.
Nàng đã thay xong quần áo và ngồi xuống mô? cái ghế đối diê?
với Hòa.
Bỗng Hòa nói:
- Có mấy người bạn rủ đánh mạt chược. Anh muốn giải sầu
nên đã nhận lời. Có lẽ sẽ đánh đến tối mịt mới tan. Vậy em
dă? con đi chơi loanh quanh hay đi mua sắm gì tuỳ ý. Đừng đợi cơm
tối.
Chúc trừng mắt:
- Từ mấy tháng nay đêm nào anh cũng về trễ. Cơm canh để
phần anh lúc nào cũng phải hâm lại lúc anh về đến
nhà. Rồi chủ
nhật nào cũng biệt dạng. Như vâ? nghĩa là làm sao?
- Tại anh buồn phiền về chuyện ông bà cụ ra đi nhanh quá nên
chiều chiều anh ghé quán nhậu rươu với mấy người bạn cho nó
khuây khỏa. Về trễ mô? chút đâu có sao.
Chúc quát to:
- Hừ, đâu có sao. Không có người đàn bà nào có thể chịu
nổi như thế, anh biết không. Lâu lâu đi một tối thì còn được
đàng này đêm nào cũng đi rồi lại bảo đâu có sao.
Hòa ngồi lặng thinh. Chàng châm thêm mô? điếu
thuốc. Chúc
đập tay xuống bàn phấn kê gần đó:
- Anh đi nhậu hay là đi đâu nữa, nói thật cho tôi biết
đi.
Tôi nghi anh đã nhập bọn với mấy thằng nghiện thuốc phiện
lắm.
Trông anh phờ phạc, mắt lờ đờ thế kia, chém chết anh cũng đi
hút thuốc phiện, có phải vậy không?
- Làm gì có chuyện đó. Tôi đâu có hút xách
gì. Đừng nghi bậy.
- Không hút thuốc phiện thế sao đã mấy tháng nay anh chẳng ngó
ngàng gì đến tôi. Anh làm như tôi chỉ là người chung nhà với anh
thế thôi chứ không phải là vợ anh.
- Tại tôi buồn phiền quá nên nó không lên nổi
nữa. Tôi xin
lổi về cái vụ đó.
- Hừ, thế đến bao giờ anh mới hết buồn phiền. Mấy năm
nữa? Rồi tôi làm sao? Thôi đi, anh đừng có chối
quanh. Chắc
là anh nghiện rồi nên nó teo lại chứ gì.
Hòa la to:
- Nghiện đâu mà nghiện, chỉ được cái nghi bâ? nghi
bạ. Có
im đi không.
- Tôi không im. Anh có ngó ngàng gì đến tôi cả thì tôi phải
nghi. Không có con đàn bà nào có thể ngồi im được nếu nó cũng
lâm vào hoàn cảnh như tôi. Nếu anh để tình trạng này kéo
dài,
tôi sẽ vào đơn xin ly dị.
- Ly dị? Thôi cô
ơi, đừng
có dọa. Bỗng dưng cô kiếm chuyện với tôi rồi lại dọa ly
dị, thế
là thế nào! Cô vô lý lắm.
- Tôi nói thật đó chứ chẳng phải dọa đâu. Anh liệu
hồn.
Tôi mà đã vào đơn rồi là nhất định không có hòa
giải. Anh đi
với mấy thằng nghiện. Tôi lo nuôi con tôi. Tòa mà xử cho ly thân
rồi là tôi dắt con đi về bà ngoại ở. Mặc xác anh.
Nói xong Chúc hầm hầm mở cửa phòng bước ra. Hòa gọi với
theo:
- Chúc, Chúc, khoan đã để yên anh nói cho em nghe đã
nào.
Chúc không trả lời. Nàng qua bên phòng đứa
bé, thay quần
áo cho nó rồi dắt đi thẳng.
Hòa vào phòng tắm vừa rửa mặt đánh răng, chàng vừa suy
nghĩ:
- Sao nó biết mình đi hút thuốc phiện. Chắc nó lại đoán mò
chứ gì. Nó biết ông cụ mình lúc còn sống là mô? người
nghiện nên nó cho rằng mình cũng đi vào con đường ấy chứ
gì.
Hòa có vẻ lo lắng thật sự. Vì đúng như sự nghi ngờ của
Chúc chàng đã nghiện thuốc phiện rồi. Mỗi tối trước khi về
chàng phải ăn cam tươi, xúc miệng đánh răng ở chỗ nhà bán
thuốc phiện. Vì đã trở thành người nghiện ma túy nên Hòa mất
hẳn phong đô?trong lãnh vực sinh lý. Sáng ngủ dâ? cu chàng xụi
lơ. Chàng biết điều ấy chứ. Nhưng đã lỡ rồi, làm sao bây
giờ.
Dễ gì bỏ hút được.
Chàng vừa mặc quần áo vừa chặc lưỡi:
- O? thây kệ nó. Nếu nó muốn ly dị cũng
được. Càng rảnh nợ. Lúc nó về với mình đâu còn trinh trắng
gì, có mất nó cũng
chẳng có gì mà tiếc.
Chúc đem thằng con trai lại nhà bà ngoại của nó gởi rồi gọi
taxi đến building Cửu Long. Gõ cửa đến năm lần mới thấy Thu ra
mở cửa. Thu còn ngáy ngủ. Chúc vừa vào hỏi ngay:
- Có kép nào trong buồng không?
- Không. Tao có kinh, hiến binh gác cửa từ hôm qua nên tối
hôm qua đi nhảy với tên Vương luâ? sư, đi ăn xong rồi chia tay.
Nếu tao không kẹt thì tên Vương đã về đây.
- Sao nó được tự do thế. Con Hồng vợ nó đâu?
Thu vừa ngáp vừa trả lời:
- Con Hồng đi Pháp hai tuần có việc gì đó, tên Vương nói tao
cũng chẳng để ý. Sau bữa nay chủ nhật mà mày mò đến đây sớm
vậy. Chắc lại có chuyện lủng củng phải không?
Chúc ngồi gác chân lên bàn, gật đầu:
- Đúng có chuyện lủng củng. Thằng chồng tao bê bối. Tôí nào
cũng đi đến khuya mới về. Tao được tụi nó cho biết tên Hòa đã
nhập bọn với mấy tên nghiện thuốc phiện. Nó xạo với tao bảo
rằng đi nhậu. Nhưng tao biết nó đâu có phải là dân nhậu. Nó chỉ
uống được mô? ly. Nhưng còn chuyện khác nữa.
- Chuyện gì?
- Vì nó đã gia nhập đảng hút xách nên nó đã trở thành
bất lực rồi.
Thu mở tròn mắt ngạc nhiên:
- Thật vậy sao? Nó không lên
nổi nữa à?
- Teo rồi. Từ gần ba tháng nay nó chẳng trả được bài.
- Vâ? là mày kẹt rồi. Mày có gây gỗ với nó không?
- Tao mới hạ tối hậu thư cho nó lúc sáng nay. Tao bảo nếu nó
còn hút xách tao sẽ từ, nghĩa là ly dị nó.
- Tên Hòa có phản ứng gì không?
- Nó không tin là tao sẽ vác đơn ly dị.
Thu ngồi trước bàn phấn lấy bàn chải gỡ tóc:
- Mày phải suy nghĩ kỹ. Ly dị rồi mày sẽ lấy ai. Còn thằng
nhỏ con mày rồi sẽ ra sao?
- Con tao thì tòa sẽ giao cho tao nuôi. Có gì mà sợ. Đàn ông
làm sao giành phần nuôi con nhỏ được. Còn lấy ai thì rồi tao sẽ
tính. Có thể tao lấy thằng tình nhân cũ.
- À, à tên Chung. Bây giờ hắn đã là bác sĩ rồi phải
không? Tao nhớ có nghe mày kể là
đã gặp lại nó. Thế từ ngày đó đến giờ mày có gặp tên
Chung thường không?
- Không thường lắm nhưng bọn tao cũng sắp đặt để gặp nhau,
mỗi khi có dịp.
- Tên Chung dạo này bài bản có khá hơn xưa không?
Thu vừa nói vừa cười.
- Tao nhớ hình như mày có kể cho tụi này nghe là bây giờ nó
biết chơi kiểu 6*9 rồi. Ngoài ra nó có ngón nghề nào đặc biệt?
Chúc phát vào vai Thu mô? cái mạnh:
- Sao mày tò mò thế! A? bây giờ nó bú có kỹ thuật lắm
rồi. Cón biết chơi năm, bảy kiểu khác nhau. Tao nghĩ có lẽ tao sẽ
bỏ tên Hòa để lấy nó vì tao vẫn còn yêu. Mối tình đầu mà
mày.
Thu đứng dậy đi vào phòng tắm:
- Mày vào đây ngồi nói chuyện. Tao nhảy vào bồn tắm qua loa
rồi thay quần áo, hai đứa đi ra đường Lê Lợi ăn sáng. Mày chưa
ăn sáng chứ?
- Ừ, sáng dâ? tao gây sự với tên Hòa rồi đi gửi thằng
con xong lại đây ngay. Đã ăn uống gì đâu. Này trong khi mày tắm cho
tao gọi nhờ điê? thoại.
Chúc gọi điện thoại cho Chung nhưng không có Chung ở nhà.
Thu ngồi trong bồn tắm nói vọng ra:
- Tao quên cho mày biết, con Phượng sẽ đến đây chiều nay. Hôm
qua tao nói có kép Vương luật sư nhưng tao kẹt, hỏi nó có muốn xài
đở thì lại đây, nó nói O. K. tao cũng hẹn tên Vương chiều nay
đến để cùng đi ăn tối. Mày có thể ở đây chơi đến chiều
rồi cùng đi ăn tối luôn. Tên Hòa chắc gì sẽ về trước nửa
đêm. Có khi nó còn nằm hút thuốc phiê? cả đêm là khác.
Chúc nhún vai:
- Tao cóc cần. Nó đi luôn cũng được. Xong rồi, tao sẽ ở
chơi với mày hôm nay.
- Ngoài Vương luật sư, có lẽ
anh Tâm sẽ đến. Mày có muốn được anh ấy phục vụ thì tao sẽ
bảo anh ấy. Hôm nọ con Hoa được ảnh chiếu cố nó cứ nhắc ảnh
hoài. Coi bộ nó mê ảnh rồi.
- Chắc là vì ông anh họ mày chơi dai?
Thu cười ngất:
- Đúng! Để tao tiết lô?bí mật cho mày nghe. Cấm mày không
được nói cho con Hoa hay anh Tâm biết. Hôm ấy tao gài bẫy cho anh Tâm
uống hai ly rượu thuốc đặc biệt có pha dâm-dương-hoắc. Tâm đụ
hoài không ra. Đụ cả con Hoa lẫn tao. Đụ suốt đêm. Con Hoa mê lắm.
Thu đã tắm xong, bước ra lau người cho khô.
Chúc hỏi:
- Thế mày định sang Pháp làm đám cưới với ông Tâm hay
không?
- Có thể lắm. Làm đám cưới bên ấy chẳng có ai biết mà
dị nghị chuyện anh em họ mà lấy
nhau. Thiên hạ ở đây nhiều thì giờ rảnh cứ lôi chuyện của
người khác mà nói. Họ đâu cần biết tuy tiếng là có họ hàng
chứ tao và anh Tâm đâu có liên hệ huyết thống gì với nhau.
Thu diện rất lộng lẫy, trang điểm thật kỹ trước khi ra phố.
Nàng bảo Chúc:
- Mày có chồng rồi nên chẳng cần ăn diện. Còn tao vẫn là
gái độc thân, ăn mặc lùi xùi không được.
Sài gòn vào sáng chủ nhật thật rộn rịp. Tài tử giai nhân
dâ? dìu trên đường Catinat và Bonard. Thu rủ Chúc và nhà hàng
Phạm Thị Trước ở đường Bonard. A? xong lại kéo ra La Pagode uống
càphê. Ngồi mô? lát bỗng Chúc thấy Chung đi trên vỉa hè ở
đường Catinat. Nàng chạy vội ra lôi chàng vào La Pagode. Chúc giới
thiệu Chung với Thu. Trong khi hai người này ngồi nói chuyện với nhau
Thu kín đáo quan sát Chung. Nàng nghĩ bụng: "Anh chàng này có vẻ
sáng sủa thông minh. Hắn đâ? bằng bác sĩ là phải. nghe nhỏ Chúc
kể thì anh này bây giờ bú thiê? nghệ lắm. Hôm nào mình phải
đòi nhỏ Chúc cho mượn tình nhân của nó mô? đêm. Nê? nó ghen
thì đề nghị chơi tay ba. Mình sẵn sàng chia sẻ anh Tâm với nó cũng
như với Hoa kia mà. Mình và Tâm yêu nhau là mô? chuyê? còn cho
bạn bè mượn tạm người yêu trong mô? đêm lại là chuyê?
khác. Vả chăng mình và Tâm làm tình với nhau đã lâu rồi nên xem
ra anh chàng chỉ bú mình qua loa trước khi leo lên chơi. Trong khi â?
thì mình lại thích được bú".
Uống cạn ly cà phê, Chúc nói nhỏ với Thu:
- Mày có thể đưa tao về nhà anh Chung được không? Tao tránh đi chung xe với ảnh ở
ngoài đường, lỡ ra có ai quen về nói lại với chồng tao thì hơi
kẹt.
Thu nhận lời. Lên xe nàng hỏi Chúc:
- Coi tướng mạo bồ mày được lắm. Nhưng tao không biết hắn
có thuộc loại chịu chơi không? Hắn
có thuâ? cho tao cùng tham dự với mày không?
Chúc nhìn Thu:
- Mày muốn nói là mày định chơi tay ba. Tao, mày và ảnh?
- Đúng vâ?. Mà mày có ghen không cái đã? Nếu mày muốn đô? quyền con cu của
Chung thì thôi vâ?. Tao hỏi là hỏi vâ? thôi chứ hôm nay tao chưa
sạch đường kinh đâu có làm ăn gì được. Có thể cũng phải
chờ đến hôm khác.
- Ừ để tao dọ ý anh Chung xem ảnh có bằng lòng chơi tay ba
không? Tao sẽ thông báo cho mày
sau.
Thu thả Chúc xuống đường Albert Premier ở Dakao gần nhà Chung.
Hai tuần nay Chúc không gặp được Chung nên đành nhịn thèm. Cho nên
bây giờ nàng nứng lắm. Vừa vào tới nhà, cửa vừa đóng lại
là Chúc đẩy Chung té xuống tấm thảm ở phòng khách. Nàng hấp
tấp cởi quần Chung. Vừa cầm con cu là nàng đã đút nó vô
miê?g bú ngay. Chung nằm yên để Chúc muốn làm gì thì làm. Chàng
cũng hơi ngạc nhiên: "Sao hôm nay nhỏ này vội vã quá vậy. Có
bao giờ nó bú mình trước đâu? ".
Chúc bú chừng năm bảy phút thì cu của Chung cương cứng lên.
Nàng liếm liếm nơi qui đầu. Đoạn vừa bú nàng vừa tự cởi áo
quần.
Xong nàng leo lên người Chung cầm đầu cu quét vào cái khe rồi
cọ cọ nó vào mồng đốc. Nàng hít hà luôn miệng. Chỉ mấy phút
là dâm thủy của nàng trào ra chảy xuống con cu. Cầm cọ cọ mô?
lát ước chừng Chúc nứng quá rồi, chịu không nổi nữa nàng
đút cu của Chung vào cửa mình. Nàng ấn vào cho tới khi nó nằm
trọn trong âm đạo. Rồi nàng nhổm lên ngồi xuống.
Chỉ độ 10 phút là Chúc đã ra. Nàng nằm lên người Chung hai
cái mông đưa lên rập xuống. Sau cùng thì nàng la lên:
- Em sướng rồi. Em ra rồi đây nè anh.
Nàng ngừng nói để rên nho nhỏ. Cu của Chung vẫn còn cương
cứng. Chàng chưa ra. Nó còn nằm trong âm đạo của Chúc.
Nàng hỏi người tình:
- Anh chưa ra phải không? Cứ nằm yên. Em nghỉ mô? chút rồi
sẽ lại chơi. Có lẽ đến 10 ngày rồi em và anh không gặp nhau. Mấy
hôm vừa rồi em nứng quá, không biết làm sao đành phải thủ dâm.
- Thủ dâm á! Cũng chẳng hại gì. Em thủ dâm bằng gì?
- Em chỉ lấy mấy ngón tay. Vừa chà sát trên cái mồng đốc
vừa đút vô ngoáy ngoáy trong âm đạo. Lúc ấy em tượng tượng
là anh đang đụ em.
Chung cười dòn:
- Thế còn chồng em đâu? Y không thõa mãn em à?
Chúc bỉu môi:
- Hắn ấy á! Bất lực rồi. Cu lúc nào cũng tí xíu thì làm sao
mà đụ.
- Sao em không bảo hắn bú?
- O?, thôi cái vụ đó hắn còn dở bét hạng. Hồi mới
cưới hắn cũng chỉ hôn qua loa thôi chứ không chịu bú. Đàn ông
mà không biết bú lồn vợ có bỏ lại chẳng hiểu tại sao vợ tôi
nó lại bỏ tôi?
- Em có ý định bỏ Hòa không?
- Có thể lắm. Sau đó thì anh phải cưới em. Anh bằng lòng
cưới em không, hay chỉ muốn đụ em thôi?
- Sao em hỏi vậy? Hồi xưa tại em ưng Hòa không lấy anh nên anh
đành để em lấy Hòa đấy chứ. Nếu hồi đó em đừng bỏ anh thì
tụi mình đã thành vợ chồng rồi.
- Tại gia đình em. Bà cụ là bạn mẹ Hòa.
Chung lảng sang chuyện khác:
- Bây giờ em thấm mệt chưa. Nếu chưa thì em cứ nằm trên mà
làm. Còn như em mệt rồi thì để anh leo lên.
Chúc không trả lời. Nàng chống hai tay lên, khởi sự nắc.
Chúc nghĩ: "Mình vẫn còn đang nứng mặc dù vừa mới ra.
Nằm trên đụ sướng hơn, đã hơn"
Chúc rất sung sức nên nàng nắc hoài không thấy mệt. Nàng
nhận thấy Chung chưa ra. Như thế càng tốt. Để cho nàng có thể kéo
dài thêm mô? chút nữa.
Chập sau Chung thấy cu chàng giựt giựt. Có lẽ chàng sắp ra.
Chàng la lên:
- Em làm nhanh lên, mạnh hơn nữa đi, sắp ra rồi.
Vừa nói tới đó thì cu chàng giựt mạnh hơn. Tinh khí chạy qua
ống dẫn tinh khiến chàng muốn ngất, từng đợt tinh khí phọt ra.
Chúc nằm ẹp xuống. Nàng muốn hứng lấy tinh khí vào trong âm đạo,
đồng thời lúc ấy nàng cũng rùng mình và ra.
Chúc cảm thấy khoái lạc hơn lúc nãy. Hai người ra cùng mô?
lượt lúc nào cũng sướng hơn là chỉ có mô? người ra.
Con cu của Chung giật vài cái nhẹ rồi im. Nó xìu dần, nhưng
Chúc vẫn cứ để nó nằm trong âm đạo.
Nàng nhớ đến câu thơ của Hồ Xuân Hương: "Cô nào muốn
tốt thì ngâm cho kỹ". Nàng cười rúc ríc. Chung nằm dưới đưa
tay lên vuốt tóc nàng:
- Em cười gì vậy?
- Em muốn nói tục vì càng sường nhưng sợ anh bảo sao bây
giờ em bày đặt nói tục nên em nín lại.
Chung cười:
- Chắc em bắt chước bà Thu. Hôm trước lúc ở Biên Hòa em
có kể cho anh biết là mấy chị bạn của em bà nào cũng thích nói
tục trong khi chơi. Và bà Thu là xếp sòng. Đâu em nói tục anh nghe
thử tí.
- Bây giờ cả hai đứa đã ra rồi. Nguội rồi, đâu còn hứng
để nói tục. Lát nữa, chơi cái thứ nhì kìa em sẽ nói cho anh nghe.
- Đồng ý.
Chung vuốt tóc Chúc:
- Cứ nằm trên người anh mà nghỉ xả hơi mô? lát. Khi nào
hứng lên mình sẽ tiếp tục.
Chừng nửa giờ sau Chúc trườn người xuống phía dưới.
Nàng cầm con cu đang mềm éo vuốt vuốt mạnh. Một tay nàng khẽ bóp
hai hòn dái. Rồi nàng cúi xuống liếm từ dưới lên phía trên.
Liếm thật nhẹ, hai tay vẫn vuốt vuốt và bóp nhè nhẹ đều đều.
Trong khoảnh khắc cu của Chung đã cứng,
Chàng đề nghị:
- Bây giờ hai đứa chơi ngồi em chịu không?
- Chịu gấp.
Chơi mô? lát Chung bảo:
- Em nằm xuống, giơ chân lên cao, giơ cả hai chân. Em lấy tay kéo
hai đùi em về phía trước rồi quặt chân lại. Cứ giữ hai chân
bằng tay như thế. Trong tư thế này mông của Chúc đã được nâng
cao. Âm hộ nàng đưa hẳn về phía trước. Chung quì lên mô? đùi
đế vào mông của Chúc, chân kia lùi ra đằng sau mô? chút, rồi
để đầu cu ngay vào cửa mình. Chàng đẩy vào mô? cái thật mạnh.
Trọn con cu đã lọt vào trong. Chung khởi sự nắc. Chàng mới nắc
chừng 5, 7 cái, dâm thủy của Chúc đã tràn ra. Chúc rên lên:
- Đụ kiểu này sướng quá. Cu của anh vào sát tận trong lồn
em. O? cha sướng quá nắc nữa đi anh. Nắc mạnh vào. Lồn em nuốt
hết con cặc của anh rồi.
Mỗi lần Chung rút ra rồi đẩy vào thật mạnh thì Chúc hự lên
mô? tiếng rồi hít hà, rên nho nhỏ.
Trong chốc lát Chúc đã đạt đươc khoái lạc vì cu của Chung
sát quá. Chung vẫn nắc đều trong khi Chúc tưởng mình bay bổng trên
mây. Chúc có hơi mệt nàng đề nghỉ ngưng chiến. Hai người nằm nghỉ
mô? lát. Chung bảo Chúc nằm sấp xuống hơi cong hai đùi lên mô?
chút để cho cái mông hơi nhô lên. Đầu Chúc úp trên gối. Chung
từ phía sau đút cu vào rồi thọc thật manh, Chúc hự mô? tiếng
đầu nàng nhủi vào chiếc gối. Một lát cảm thấy hơi mỏi tay đầu
gối vì cả hai đâu gối phải chịu đựng những cái đẩy, nắc của
Chung từ phía sau đưa tới. Nàng đề nghị để nàng quỳ gối chống
hai tay, và Chung cũng quỳ, từ phía sau đẩy tới.
Chung biết nàng thích tư thế này. Chúc đỡ mỏi gối hơn vì có
hai tay chống lên, để cho âm hộ đưa hẳn về phía sau. Chung lấy ngón
tay đặt vào cái khe giữa hai mép lớn chà?g vuốt vuốt hai mép
trong rồi đụng vào mồng đốc. Chúc giật nẩy người. Chung dùng
ngón tay đập đập liên hồi, rất nhẹ vào cái mồng đốc. Chúc rên
to hơn và nói trong sự đứt quãng của hơi thở:
- Chung ơi, anh thọc ngón tay vào lổ của em và móc thật sâu,
móc tứ phía.
Chung làm theo lời yêu cầu. Nước nhờn ứa ra thật nhiều.
Mô? lúc sau, trong khi ngón tay của bàn tay trái vẫn tiếp tục thụt
vào kéo ra trong âm đạo. Chung thọc mô? ngón tay của bàn tay còn
lại vào hậu môn của Chúc.
- O? ối. Chúc la lên. Em sướng quá, sướng quá. Anh cứ thoc
cả hai tay vào lổ đít, lổ lồn em như thế nữa đi. Em sướng quá
muốn ngất đây nè.
Chúc sướng thật sự. Nàng vẫn thường thủ dâm bằng mấy
ngón tay, nhưng được những ngón tay của đàn ông thọc vào vẫn
sướng hơn nhiều. Lại nữa, đây là lần đầu có ngón tay thọc
vào hậu môn nàng. Cảm giác mới lạ. Chung thọc mấy ngón tay vào
âm đạo, và hậu môn, như được mô? lúc lâu thì Chúc vừa rên
vừa năn nỉ:
- Chung ơi, đút cu anh vào lồn em đi. Nhanh lên. Em chịu hết nổi
rồi. Em nứng quá sức rồi. Đút vào đi anh.
Chung rút hai ngón tay. Chàng để cu vào cửa mình của Chúc rồi
đẩy mạnh vào. Vì toàn bộ âm hộ của Chúc đưa hẳn về phía sau
nên cu của Chung vào thật gọn, thật sát.
Chúc rên lên, nàng hự hự liên tiếp vì chung khởi sự nắc
mau và mạnh. Mô? chập sau, Chung rùng mình, chàng không thể tự chủ
được nữa. Tinh khí vọt ra. Chàng cũng la lên:
- O?, ối anh ra đây Chúc. Anh cho em hết đó.
Tinh khí của Chung vừa bắn vào âm đạo thì Chúc cũng rùng
mình. Nàng ra đồng một lượt với Chung. Chúc đẩy đẩy mông về phía sau, trong khi hai tay Chung bấu
chặt hai bên eo bụng của nàng. Khi tinh khí đã ra hết, con cu xìu
xuốngvà teo lại Chung rút ra và đẩy nhẹ cho Chúc nằm sấp xuó?g.
Chàng nằm lên lưng tình nhân. Cả hai thở phì phò.
Lát sau Chúc đề nghị:
- Mình đi tá? rồi làm món gì ăn. Anh có chứa thức ăm trong
tủ lạnh hay không?
- Có đủ thứ. Thịt bò, trứng, rau, bơ. Có cả bánh mì.
Sau màn tắm táp. Chúc làm món bò bít tết, khoai chiên cho cả
hai ăn. Nàng lại ướm thử xem Chung có thật sự yêu nàng hay
không?
- Anh Chung. Em hỏi thật. Nếu bây giờ em ly dị với Hòa và sau
đó ở với anh thì anh làm đám cưới đàng hoàng không?
Chung gãi gãi đầu:
- Em đặt câu hỏi thình lình quá nên anh chưa biết phải trả
lời em ra sao. Anh yêu em từ lúc cả hai đứa còn đi học. Bây giờ
em đã có chồng, có con, phần anh có sự nghiệp cần xây dựng.
Chúng mình đã ở vào tuỗi trung niên rồi, muốn quyết định việc gì
ta cần suy nghĩ kỹ đã.
Chúc nhìn vào mắt Chung:
- Có lẽ tình yêu mà anh dành cho em lúc em còn là con gái nay
đã hê? rồi. Bây giờ, gặp lại em anh không còn yêu em nữa mà
chỉ muốn làm tình với em thôi. Có phải thế không?
- Em đừng buộc tội anh. Ngày xưa nếu em lấy anh thì đâu có
chuyện gì để nói ngày hôm nay. Tại em đấy chứ. Dù sao thì em cũng
nên nghĩ kỹ đã. Đừng vội vã.
- Em đã nghĩ kỹ rồi. O?g chồng em bây giờ đã trở thành
mô? người nghiện. Em đâu có thể trông chờ gì sự tốt đẹp
đến với em khi chồng em đi vào con đường bê tha, trụy lạc như
thế. Dù anh không cưới em, việc em định ly dị với Hòakhông thể
dời nổi được nữa. Nhất định em sẽ vào đơn xin ly dị.
Chúc muốn bật khóc nhưng nàng kịp thời nín lại. Tại sao lại
khóc? Để Chung thấy thương hại
mà chắp nối với mình à?
Ngồi trên xe xích lô trên đường về nhà Chúc ứa nước
mắt. Té ra Chung chẳng thương yêu gì mình hết. Hắn chỉ muốn lợi
dụng cái thể xác của mình mà thôi. Nói đến chuyện ăn ở với
nhau lâu dài hắn kiếm cớ hoãn binh. Nếu hắn yêu mình thật thì đã
vồ ngay lấy cơ hội, chứ đâu có khuyên mình nên nghĩ cho kỹ. Còn
Hòa? Mình mới hai mươi tám tuổi, chả lẽ phải chịu đựng mô?
ông chồng nghiện thuô? phiện, bất lực cho đến ba bô? chục năm
nữa. Không. Nhất định là phải ly dị. Không lấy Chung thì sẽ lâ?
người khác. Thiếu gì đứa sẽ đến năn nỉ quỵ lụy mình. Tụi nó
nói mình vẫn còn đẹp như ngày chưa lấy chồng mà!
(Hết
Chương 10 ... Xin xem tiếp Chương
11)
Xin các
bạn vui lòng nhấp chuột vào các bản quảng cáo để
ủng hộ Cõi Thiên Thai!
(Vietnamese
Stories)
Last Update: Nov 15, 2000
This story has been read (Since Mar. 19, 2000):
Counter 
|