Giám đốc Hermes hoảng sợ thực sự khi nhìn thấy Mai Vy. Cô đứng đó,
trước chiếc bàn làm việc bằng gỗ sồi của anh, trong chiếc áo sơ mi
trắng và chiếc quần gin giản dị quen thuộc. Nhưng còn khuôn mặt cô!
Ánh mắt cô! Anh không thể nào nhận ra Mai Vy nữa. Khuôn mặt thường
ngày xinh tươi, rạng rỡ như thế, nay u tối một cách đáng sợ. Ánh mắt
cô hoàn toàn trống rỗng, dường như không trông thấy gì xung quanh.
Chỉ cảm thấy một nỗi đau đớn kinh khủng dường như đang bị kìm nén
trong cô. Cô đứng đó, câm lặng, trên tay cầm mấy tờ giấy gì đó.
- Em sao vậy, Mai Vy? – anh hỏi, giọng lạc đi, và gần như thì thầm –
em mệt phải không?
Tất nhiên là cô không mệt, anh chợt hiểu điều đó và thấy thù ghét
câu hỏi vô duyên vừa rồi của mình. Anh linh cảm thấy một điều gì đó
khủng khiếp, nhưng là gì, là gì vậy? Mai Vy vẫn câm lặng không trả
lời, chỉ đưa tay về phía anh một cách vô thức. Anh đón lấy mấy tờ
giấy đó, từ từ lật xem. Trên cùng là tờ quyết định cho phép tiến
hành họp báo, tờ giấy mà anh mong đợi suốt từ hôm qua đến giờ. Tiếp
đó là một chiếc phong bì, hình như có tiền bên trong. Anh khẽ mở ra
xem, đúng vậy, trong đó là một tập tiền đôla, thế là thế quái nào,
tiền gì vậy, sao Mai Vy lại đưa anh? Anh còn đang ngơ ngẩn thì dòng
chữ trên tờ giấy thứ ba đã đập vào mắt anh, khiến anh choáng váng
suýt ngã. Đó là một tờ giấy A4 bình thường, trên đó nguyệch ngoạc
mấy chữ, đúng nét chữ con gái, nhưng run rẩy, nguyệch ngoạc một cách
kỳ quặc: “Em xin nghỉ việc”.
Phản ứng của giám đốc gần như ngưng trệ. Có chuyện gì đã xảy ra từ
hôm qua tới giờ? Tờ quyết định, số tiền đô, tờ đơn xin nghỉ việc
viết tay cụt lủn! Và trên hết, một Mai Vy đang đau đớn cùng cực. Vậy
là sao? Anh cố gắng trấn tĩnh, bắt cái đầu của mình làm việc một
cách tỉnh táo nhất. Nhưng không ăn thua, anh không hiểu chuyện gì
hết. Chỉ cảm thấy có điều gì đó khủng khiếp đã xảy ra với Mai Vy của
anh. Điều gì, điều gì? Một linh cảm mơ hồ chợt đến khiến anh lạnh
toát người. Phải chăng đây chính là số tiền hai ngàn đô hôm qua Mai
Vy cầm đi nhưng không dùng đến. Không dùng đến mà hôm nay vẫn nhận
được giấy phép! Anh lạnh người, toát hết mồ hôi, lấy hết sức trấn áp
ý nghĩ không cho đi xa hơn nữa.
Chưa bao giờ anh cảm thấy bất lực như lúc này. Anh không còn quan
tâm đến tờ quyết định, đến chiếc phong bì tiền, đến dòng chữ nguyệch
ngoạc kia nữa. Anh chỉ thấy một điều: Mai Vy của anh đang chịu một
nỗi đau đớn không sao tả xiết. Anh phải làm gì bây giờ? An ủi cô?
Gặng hỏi cô chuyện gì đã xảy ra? Ôm lấy cô để cô gục đầu vào ngực
anh khóc oà như thường thấy trên phim?
Không, anh không làm gì hết, vì cảm thấy tất cả những cái đó đều vô
ích. Anh cũng đứng yên, câm lặng, không rời mắt khỏi khuôn mặt Mai
Vy. Cô vẫn không trông thấy anh, nhưng từ đôi mắt đó bỗng từ từ, rất
từ từ, chảy ra hai dòng nước mắt. Cô lặng lẽ quay đi, mở cửa phòng
giám đốc bước ra, đi như người mộng du vô thức về phòng mình.
Giám đốc sực tỉnh. Trí óc anh hoạt động trở lại. Toàn bộ nhân viên
hôm nay không ai được phép quấy rầy Mai Vy; receptionist từ chối mọi
cuộc điện thoại tìm cô, anh ra lệnh. Tiếp đó, anh gọi trưởng phòng
PR lên, đưa giấy phép họp báo, yêu cầu bắt tay vào việc, và phải
giải quyết cả những việc Mai Vy đang phụ trách. Các bộ phận khác
cũng bắt đầu vào cuộc, chương trình đã chính thức khởi động.
Giám đốc cầm chiếc phong bì trên tay, nhìn nó đăm đăm. Chính xác là
hai ngàn đô, số tiền hôm qua Mai Vy mang đi. Những ý nghĩ hỗn loạn
quay cuồng trong đầu anh. Phải đưa cô về nhà nghỉ thôi, không thể để
cô ở đây trong tình trạng như vậy được. Anh suy nghĩ, mở két sắt
riêng của mình, lấy ra thêm một ngàn nữa, cho vào phong bì, viết vài
chữ rồi cất vào túi quần. Anh gọi Hương, cô bé sinh viên mới tốt
nghiệp mà Mai Vy tuyển vào làm, cùng đi sang phòng cô.
Mai Vy ngồi sau bàn, khuôn mặt đầm đìa nước mắt, thỉnh thoảng lại
nấc lên, nhưng tiếng nấc như bị kìm trong ngực không phát ra được.
Anh lại gần, nắm nhẹ vai cô, thầm thì:
- Để anh đưa em về nhà nghe.
Anh đỡ cô đứng dậy, cô ngoan ngoãn nghe theo. Họ ra xe, Mai Vy ngồi
vào ghế sau cùng Hương, còn giám đốc tự tay lái. Xe lướt nhanh qua
các đường phố đông đúc, qua hai con cầu mới xây, nhằm hướng Nam Sài
Gòn. Nhà Mai Vy ở đó, trong khu Phú Mỹ Hưng.
… Khi Mai Vy đã nằm yên trên giường, giám đốc nói:
- Em cố gắng nghỉ ngơi, đừng suy nghĩ gì cả, mọi việc sẽ qua đi. Khi
nào khoẻ, em gọi cho anh, anh sẽ nói xe đến đón. Anh thật hận là
công ty không làm được gì cho em cả. Anh xin lỗi em.
Cô bé Hương từ đầu đến giờ không hiểu mô tê gì, chỉ thấy chị Vy khóc
thì cũng muốn khóc theo. Nhưng giám đốc đã vẫy tay gọi cô. Anh muốn
Mai Vy được yên tĩnh tuyệt đối. Mọi lời an ủi, khuyên nhủ lúc này
đều vô nghĩa.
Họ xuống xe về công ty, dọc đường không ai nói câu nào.
o O o
… Mai Vy thức dậy khi trời đã tối, thành phố lên đèn. Nước mắt còn
in trên má, nhưng nỗi đau đã giảm. Cô trườn khỏi giường, không bật
đèn, đi ra cửa sổ. Xa xa, ánh đèn nhà máy điện lung linh trên nền
khu rừng tối sẫm. Văng vẳng tiếng còi xe, tiếng trẻ con cười đùa.
Mọi thứ vẫn như bao ngày, nhưng hôm nay sao cô thấy buồn.
… Sáng nay khi đến Sở văn hoá – thông tin lấy giấy phép, ánh mắt đầy
ngụ ý của Trường nhìn cô khiến cô đau đớn muốn oà khóc. Cô cố nén
lắm mới về được phòng mình, ngồi lặng người cả tiếng đồng hồ. Tại
sao khi tối qua, lúc bị hành hạ như thế, cô lại không cảm thấy đau
đớn như bây giờ, khi mọi chuyện đã qua? Phải chăng khi đó mọi chuyện
xảy ra quá nhanh, khiến cô không kịp suy nghĩ, không kịp lựa chọn
phương án nào khác ngoài việc chấp nhận mọi đòi hỏi của ông Sa để
cứu công ty, và vì thế chưa kịp cảm thấy nỗi đau của người con gái
bị hành hạ, sỉ nhục? Và chỉ bây giờ cô mới thấy thấm nỗi đau đó. Cô
càng đau đớn hơn khi hiểu rằng nếu còn làm công việc này, ở công ty
này, cô sẽ còn chịu nguy cơ tiếp tục bị cưỡng đoạt như tối qua. Trừ
phi cô xin đi nơi khác. Cô vớ lấy tờ giấy, viết nguệch ngoạc mấy chữ
lên đó, sang phòng giám đốc …
Nhưng nước mắt với chất giảm đau của nó, và giấc ngủ mấy tiếng đồng
hồ đã giúp cô hồi phục. Cuộc đời này không dành chỗ cho những người
yếu đuối, chạy trốn. Cô sẽ tiếp tục sống, tiếp tục làm việc, sẽ vượt
qua tất cả.
Có cái gì đó trăng trắng trên chiếc tủ đầu giường, cô lại gần bật
đèn ngủ lên coi. Đó chính là chiếc phong bì cô đưa giám đốc ban nãy,
nhưng nay nó có vẻ dày hơn. Cô cầm lên, trên mặt phong bì có mấy chữ:
“Anh và công ty rất cần em, Mai Vy. Em hãy cố gắng lên, mọi người
mong em từng giờ”.
Cô áp chiếc phong bì vào ngực, lòng trào lên nỗi biết ơn giám đốc
của mình.
o O o
Vậy là đã hơn ba tháng kể từ khi chiến dịch quảng cáo cho công ty
bảo hiểm Mỹ khởi động, cả công ty như bị cuốn vào dòng thác công
việc. Mọi người đã thôi bàn tán chuyện hôm đó, vì thực ra không ai
biết đầu đuôi sự tình ra sao. Kể cả giám đốc, anh lờ mờ đoán ra
chuyện gì đã xảy ra với Mai Vy vào cái hôm cô đi gặp Trường và ông
Sa, nhưng anh cố không nghĩ xa hơn, và càng không bao giờ gạn hỏi
Mai Vy. Chỉ những ý nghĩ, những tưởng tượng thoáng qua thôi đã khiến
anh đau đớn trong tim đến quặn người. Nếu biết toàn bộ sự thực, chắc
anh sẽ chết.
Mai Vy tiếp tục công việc chỉ đạo các hoạt động nghiệp vụ của công
ty, gặp gỡ đối tác, đàm phán, lên kế hoạch tiếp theo, đề ra các ý
tưởng mới. Khuôn mặt, ánh mắt cô đã dần lấy lại được vẻ tươi tắn
đáng yêu ngày xưa.
Cách cư xử của cô đối với chồng có phần thay đổi, nhưng rất kín đáo,
chồng cô không nhận ra. Từ buổi tối hôm đó, Mai Vy luôn bị day dứt
bởi ý nghĩ rằng mình đã có tội lỗi nặng nề - phản bội người chồng
thân yêu của mình, dù là bị ép buộc. Cô muốn đền bù lại cho anh
những mất mát mà anh không hề biết đó. Cô chăm sóc anh nhiều hơn,
đặc biệt là khi ở trên giường. Cô luôn bị ám ảnh bởi câu nói của ông
Sa “…nếu thế thì quả là thiệt thòi cho chồng em, anh nói thật đấy…”.
Có đúng thế không, cô băn khoăn suy nghĩ suốt.
Vào một tối, khi cả hai đã lên giường và bắt đầu công việc yêu thích
nhất của mỗi đôi nam nữ, Mai Vy đòi chồng nhắm mắt lại và nằm yên.
Cô nằm trên người anh, dùng tấm thân con gái mát rượi và thoang
thoảng mùi hoa bưởi trườn khắp người anh, dùng đùi và ngực chà sát,
mơn trớn các bộ phận trên cơ thể chồng. Cô cúi xuống hôn lên ngực
anh, lên khoảng bụng rắn chắc, đưa dần xuống dưới, xuống dưới nữa.
Lưỡi cô mơn man làn da ở bụng dưới nơi gần chỗ đó nhất, rồi vòng
xung quanh chỗ đó như mèo vờn chuột. Chồng cô căng hết cả người lên,
dụng cụ của anh cũng cương cứng, hơi thở như bị nén lại, dường như
đang hồi hộp chờ xem cô sẽ làm gì. Mai Vy nhẹ nhàng dùng bàn tay với
những ngón tay búp măng của mình nắm lấy cái đó của anh, vuốt khe
khẽ. Cô thấy nó khẽ giật giật trong tay cô.
Âu yếm nhìn chú nhỏ của chồng một lát, điều mà cô trước đây chưa
từng làm bao giờ, bởi khi làm chuyện này cô luôn nhắm mắt vì xấu hổ,
cô từ từ cúi xuống ngậm lấy nó, thoạt tiên phần đầu, rồi sâu dần,
sâu dần, đến khi gần trọn cái đó chui vào miệng cô. Cô từ từ mút
ngược ra, và khi đôi môi cô ôm gọn lấy đầu dương vật của anh, cô
dùng lưỡi nghịch nghịch, mơn man nó một hồi, rồi đột ngột mút liền
mấy cái thật mạnh. Phản ứng của chồng cô thật mãnh liệt, cơ bụng anh
giật một cái dữ dội rồi toàn thân đờ ra, lần đầu tiên trong đời anh
được người vợ trẻ trung, xinh đẹp của mình làm điều đó, mà lại là
chủ động nữa chứ. Anh đã chờ đợi giây phút này biết bao lâu rồi. Vốn
yêu quý vợ hết sức, lại biết Mai Vy có tính e thẹn rất con gái nên
không bao giờ anh dám thúc ép cô làm điều gì khi cô chưa cảm thấy
thoải mái. Vậy mà đêm nay! Anh sung sướng đến lịm người.
Mai Vy âu yếm dùng miệng, dùng lưỡi vuốt ve, mơn man cái đó của
chồng, mà cũng là của cô, thuộc về cô. Khác với hôm bị buộc phải làm
cho ông Sa, cô chỉ cốt làm cho xong, đêm nay cô tận tâm hết sức mình,
chỉ mong đem lại cho chồng niềm hoan lạc lớn nhất, để đền bù cho
buổi tối tủi nhục đó. Không biết vì đôi môi xinh tươi, cái lưỡi nho
nhỏ ướt át của cô làm việc quá tốt, hay vì đây là lần đầu tiên được
vợ làm điều này, mà chỉ sau mười phút chồng cô đã không chịu đựng
nổi nữa, ưỡn cong người lên, thở gấp gáp. Chỉ thấy cái đó của anh
giật giật trong miệng Mai Vy, và một chất lỏng phọt ra, liên miên
như không dứt. Mai Vy vẫn không rời miệng khỏi cái đó, ngoan ngoãn
để nguyên cho chồng xuất hết cơn khoái cảm tột độ vào miệng mình. Cô
không còn cảm thấy ghê sợ chút nào nữa, chỉ thấy lòng tràn ngập yêu
thương.
Cả hai vào phòng tắm, họ tắm cho nhau và trêu trọc nhau. Chồng cô ôm
lấy cô, khẽ nói:
- Em làm như vừa rồi anh tưởng mình bay lên trời luôn, chả còn biết
trời đất gì nữa. Em khiến anh nhớ cái lần đầu tiên của chúng mình
quá, cảm giác cũng mãnh liệt như thế, em còn nhớ hôm đó không?
Cô đỏ mặt, không trả lời. Cô nhớ quá đi chứ, đó là một tối tháng
mười, trời đang thu, không khí se lạnh. Anh và cô quấn lấy nhau trên
chiếc giường lò xo trong phòng của cô, môi gắn chặt môi. Anh lăm le
cởi chiếc váy ngủ sa tanh mềm mại của cô, cô xấu hổ đòi anh phải tắt
đèn rồi mới cho. Trong bóng tối, người cô sáng lên như tuyết trong
đêm đông. Anh nhẹ nhàng vuốt ve chỗ đó của cô, cô như mê đi…
…Họ quen nhau một cách hết sức tình cờ. Mai Vy khi đó đang du học
tại Koeln, một thành phố thanh bình bên bờ sông Rhein nước Đức, còn
chồng cô nghiên cứu cái gì đó trong lĩnh vực truyền tải điện cùng
với các chuyên gia Đức. Anh sống ở Erlangen, miền nam nước Đức, nơi
đóng đô của tập đoàn Siemens. Hôm đó là một ngày mùa đông giá rét,
anh đi tàu tới Koeln, hay còn gọi theo kiểu Pháp là Cologne, để tham
quan ngôi nhà thờ với kiến trúc gô-tích nổi tiếng.
Trên quảng trường trước cửa nhà thờ anh bỗng chú ý đến một cô gái
trong chiếc áo khoác dài màu sẫm đang đứng ngắm toàn cảnh ngôi nhà
thờ một cách chăm chú. Mái tóc cô bay trong gió, khuôn mặt ửng hồng
vì lạnh, cái miệng xinh xắn mỉm cười như cảm thấy điều gì đó thích
thú lắm. Trông cô giống người châu Á, nhưng anh không nghĩ cô là
người Việt Nam, vì hiếm có cô gái Việt Nam nào lại đứng ngắm ngôi
nhà thờ một cách say mê như thế vào tiết trời đông giá buốt này.
Cô gái xinh đẹp quá, anh đánh bạo lại gần làm quen, rụt rè chào hỏi
bằng tiếng Đức. Cô nhìn anh ngạc nhiên, không trả lời, mà hỏi lại,
nhưng bằng tiếng Việt, một thứ tiếng Việt chuẩn: “Anh người Việt mà,
đúng không?”. Anh ngượng quá, ớ người ra một lúc mới nói được: “Sao
em biết anh là người Việt? Anh thì lại cứ nghĩ em là người Nhật
cơ!”. “Sao ấy à” – cô gái cười – “mặt anh Việt Nam đặc sệt, lẫn vào
đâu được”.
Họ nhanh chóng thành bạn, rồi thành người yêu. Cả hai đều thông
minh, tinh tế, ham mê nghệ thuật, đặc biệt là kiến trúc. Những ngày
rỗi rãi, anh tới Koeln đón cô lên Bonn, ghé vùng Bad Godesberg thăm
ngôi nhà của Beethoven, hay tới Bad Ems xem lễ hội hoa. Cô nhảy tưng
tưng như một đứa trẻ khi thấy những chiếc xe khổng lồ kết bằng hoa
với dàn kèn trống tưng bừng, nũng nịu đòi anh làm cho cô một chiếc.
Mùa hè, cô đi tàu xuống Erlangen, và cả hai đi tiếp xuống miền Nam,
tới Munchen thăm quảng trường Marienplatz. Họ choáng ngợp trước kiến
trúc kỳ vĩ của các toà nhà vây quanh quảng trường, bụng thầm so sánh
với các quảng trường ở nhà. Cô lại đòi anh sau này về nước nhớ xây
cho cô một cái nhà như thế. Anh đồng ý liền: “Xây lâu đài à, chuyện
nhỏ, anh sẽ bảo bọn công ty công viên cây xanh cho đốn hết cây cối
trên con đường dẫn vào nhà mình, rồi trồng thế vào đó toàn bồ đề.
Mình sẽ đặt tên lâu đài của mình là “Lâu đài Unter den Linden”, em
thấy thế nào?”. “Em thấy thế nào ấy hả” – cô cười ngất – “thấy anh
ba xạo số một, vậy mà em cũng tin được”.
Tuy sống ở châu Âu tự do hết mức về tình dục, nhưng quan hệ của anh
và cô trong chuyện này vẫn hết sức Việt Nam, điều có vẻ rất khó tin.
Cô thì luôn xấu hổ, e thẹn, anh lại vô cùng tế nhị, chỉ sợ làm tổn
thương đến cô, nên mối tình của họ đáng được làm gương cho thanh
thiếu niên Việt Nam thời bây giờ. Cô chỉ cho anh thám hiểm từng tí,
từng tí cơ thể mình, và mỗi khi cô không cho anh tiến xa hơn là anh
cũng ngưng. Phải đến gần một năm sau ngày hai người quen nhau, cô
mới để anh chiêm ngưỡng toàn bộ toà thiên nhiên của mình. Đêm đó,
lần đầu tiên người thiếu nữ hai mươi tuổi căng tràn sức sống biết
đến cái cảm giác mãnh liệt khó tả nó choán lấy người cô, khiến cô
hoàn toàn mất hết tri giác…
…Từ hôm đó, tối nào cô cũng chiều chuộng chồng như thế, và nhận ra
ông Sa nói đúng. Dường như chồng cô còn thích cô làm thế hơn cả cách
làm tình truyền thống. Trước kia, mỗi lần hai vợ chồng yêu nhau, ở
giai đoạn khởi động cô và anh đều làm theo lời hướng dẫn nổi tiếng:
“Cái đó ở trong tay, tay ở trong cái đó, nhưng cái đó không ở trong
cái đó”, nghĩa là hai người chỉ hôn nhau và dùng tay vuốt ve, kích
thích chỗ đó của nhau, và Mai Vy cứ nghĩ rằng như thế là đủ, chẳng
cần và chẳng thể làm gì khác. Giờ đây quy trình công nghệ đã thay
đổi, trở thành “cái đó ở trong miệng, miệng mơn man cái đó”, cô và
chồng làm nóng nhau bằng môi, bằng lưỡi của mình. Đôi tay hoá ra
thừa. Đây hẳn là một bước tiến dài trong nhận thức cũng như đời sống
tình dục của Mai Vy, một cô gái e thẹn cố hữu. Chồng cô không hề hay
biết thực ra anh phải cám ơn ông Sa - người đã hành hạ vợ anh suốt
một buổi tối – về chuyện này.
o O o
Một trong những công việc khó khăn nhất của hoạt động PR là quan hệ
với giới báo chí. Báo chí luôn cần tin tức, các doanh nghiệp, tổ
chức cũng cần đưa thông tin về mình tới công chúng, và công ty PR là
cầu nối giữa hai bên. Tuy nhiên người đọc Việt Nam, như người ta vẫn
nói, có tầm dân trí hơi bị thấp, vì thế các thông tin khiến họ quan
tâm hơn cả như vụ tham nhũng này, tiêu cực nọ, bắt bớ ai đó, hay
những scandal liên quan đến đám diễn viên, người mẫu … chứ không
phải các thông tin mà các doanh nghiệp muốn chuyển tải. Báo chí vì
thế cũng khá thờ ơ, thậm chí xa lánh, cảnh giác với các bản thông
cáo báo chí của các công ty PR, trừ phi có sự kiện nào thật quan
trọng, chẳng hạn một công ty nước ngoài nào đó định đầu tư dăm chục
triệu đô la trong lúc dòng đầu tư nước ngoài đang giảm sút, hay một
công ty khác tổ chức ngày hội hoành tráng cho trẻ em nhân dịp 1-6.
Nhưng những sự kiện kiểu này hiếm hoi lắm.
Hermes cũng đang gặp khó khăn tương tự, không phải với công ty bảo
hiểm nọ mà với một công ty nước ngoài khác. Công ty này hoạt động
trong lĩnh vực hoá mỹ phẩm, lĩnh vực cạnh tranh khốc liệt nhất ở
Việt Nam. Họ đã chi một khoản ngân sách khá lớn để Hermes tiến hành
chiến dịch PR cho sản phẩm mới của họ, một loại dầu gội đầu có tinh
chất thảo mộc gì đó, đảm bảo chị em phụ nữ gội vào tóc sẽ bóng hơn
hấp dầu, thẳng hơn duỗi, và thơm hơn hoa hồng sớm mai. Cô bé Hương
sáng tác thông cáo báo chí dưới dạng các bài báo, và sau khi Mai Vy
chỉnh sửa lại để có văn phong thật tự nhiên và ít mùi PR nhất, họ
gửi tới một loạt tờ báo quen. Một số tờ báo đồng ý đăng, tuy nhiên
tờ báo lớn nhất, quan trọng nhất, có lượng độc giả là phụ nữ rất
lớn, thì nhất định không chịu đăng, lấy lý do này lý do nọ. Thực ra
lý do chính là vì vừa mới đây họ nhận quảng cáo của một công ty hoá
mỹ phẩm khác.
Khách hàng tỏ ra rất không hài lòng, thứ nhất là vì họ rất muốn có
bài quảng bá trên tờ báo đó, thứ hai là Hermes đã cam kết với họ sẽ
làm được điều đó. Trưởng phòng PR chẳng biết làm thế nào, đành cầu
cứu Mai Vy:
- Em phải giúp anh thôi, Mai Vy, anh năn nỉ hết cách mà không được,
con bé Phương phóng viên bên đó nói thư ký toà soạn không đồng ý. Em
có quen thư ký toà soạn bên đó không?
- À, ông Thanh bên đó thì em có quen, mọi khi bên đó vẫn dễ với
mình, sao lần này khó vậy nhỉ? Để em gọi thử ông ấy xem sao.
Mai Vy bấm số của Thanh. Họ trao đổi với nhau một lát nhưng chẳng ra
đâu vào đâu, Thanh đổ tại “tổng biên tập không đồng ý”, rồi cáo bận,
hẹn Mai Vy ngày mai đi uống cà phê sáng và nói chuyện kỹ hơn.
Sáng hôm sau, khi Mai Vy tới quán cà phê thì Thanh đã có mặt, đang
chăm chú đọc tờ báo Thể thao. Nhìn thấy Mai Vy, anh ta vui vẻ đứng
dậy chào:
- Trông em càng ngày càng xinh thế này, có chết bọn anh không cơ
chứ. Hay em về báo anh làm đi!
- Anh chết cái gì, có bọn em đang chết đây này. Sao anh không giúp
bọn em chút đi, có bài báo chưa được ngàn chữ mà cũng khó khăn thế?
- Thì anh cũng muốn giúp bọn em lắm chứ, nhưng nói thật với em nhé,
bọn anh mới nhận quảng cáo của bọn P., bây giờ đăng bài của bên em
thì kẹt cho bọn anh lắm!
- Anh thiếu gì cách, giúp em đi mà, anh Thanh!
- Em cứ uống nước đi đã, làm gì mà cuống lên thế!
Họ ngồi nói chuyện lúc lâu, Mai Vy đề xuất hết cách này đến cách
khác để tờ báo của Thanh có thể đăng bài của cô mà tránh mếch lòng
công ty kia, nhưng Thanh vẫn không chịu nhận lời. Anh ta chỉ nói để
suy nghĩ thêm, có gì sẽ báo cho cô.
Từ bữa đó, hôm nào Mai Vy cũng gọi điện cho Thanh nài nỉ, nhưng
chẳng ăn thua. Trong khi đó khách hàng ngày nào cũng giục làm cô
điên cả đầu, trong khi cô còn đang phải lo chiến dịch PR cho công ty
bảo hiểm kia. Cô đang vò đầu bứt tai nghĩ cách thuyết phục khách
hàng chuyển đăng bài đó trên một tờ báo khác ở phía Bắc, có số phát
hành và lượng độc giả lớn không kém, thì Thanh gọi đến:
- Mai Vy à, mai thứ bảy em có rảnh không?
- Em đang buồn nẫu người đây này, có mỗi bài báo mà anh không chịu
giúp em…
- Thì chính là anh đang muốn nói đến bài báo đó đấy. Anh muốn bàn
với em sửa lại bài đó một chút, có được không Vy?
- Sửa lại rồi đăng ngay chứ anh? – Mai Vy mừng quá – anh định sửa
như thế nào?
- Thì mai anh em mình gặp nhau sẽ bàn cụ thể mà, em đi được không,
anh qua đón?
- Đi đâu vậy anh?
- Đi chỗ này hay lắm, em chưa biết đâu. Thế nhé, mai 9 giờ em đi
taxi tới quán cà phê mọi khi, anh đón em ở đó cho tiện.
Thanh có xe hơi riêng, làm báo bây giờ giàu thế không biết.
Sáng hôm sau, Mai Vy đến cơ quan cất xe máy rồi đi taxi tới quán cà
phê. Thanh đã chờ ở đó, họ lên xe, Thanh cho xe chạy về phía cầu
Bình Triệu.
- Chúng mình đi đâu đấy anh?
- Bí mật, một chút nữa thôi em sẽ biết.
Xe chạy theo quốc lộ 13 độ mấy cây số thì rẽ trái vào một con đường
nhỏ, dừng lại trước một biệt thự có bức tường cao vây kín. Thanh bấm
còi xe, cánh cổng nặng nề từ từ mở ra, bên trong cổng một cô gái trẻ
đứng lấp ló. Thanh đánh xe vào sân rồi dừng lại, mời Mai Vy xuống.
Mai Vy cảm thấy choáng ngợp trước ngôi biệt thự này. Nó rộng mênh
mông, phải hai công đất là ít. Phía trước là bãi cỏ xanh mướt với
những con đường trải sỏi trắng. Mấy cây xoài lâu năm tỏa bóng rợp
xuống vườn, ngăn bớt cái nắng chói chang. Thanh giới thiệu:
- Anh mới mua ngôi nhà này đấy, em thấy thế nào?
- Còn thế nào nữa, đẹp quá đi. Mắc tiền lắm phải không anh?
- Không, trông vậy thôi chứ không mắc lắm đâu. Đất ở đây rẻ không à,
đâu có như trong thành phố. Còn tiền xây nhà cũng không nhiều lắm vì
có một trệt một lầu thôi, kiểu nhà vườn mà. Ở trung tâm phải xây nhà
cao tầng mới tốn. Em ra sau nhà tham quan chút đi.
Họ ra phía sau, Mai Vy sáng cả mắt khi nhìn thấy chiếc bể bơi nước
xanh ngắt giữa khu vườn trồng các loại hoa và cây cảnh khác nhau.
Nhà thầu nào đó thiết kế cảnh quan đẹp quá. Một hàng cây cảnh chắn
giữa bể bơi và bờ sông có xây kè đá vững chắc, ngăn tầm nhìn từ
ngoài sông vào, gây cảm giác vừa kín đáo vừa thoáng đãng.
Thanh tiếp tục dẫn Mai Vy đi thăm ngôi nhà. Ngôi nhà được xây theo
kiến trúc kiểu Nam Âu đơn giản, nhiều cửa đón ánh sáng và gió trời,
ngồi ở bất cứ chỗ nào trong nhà cũng nhìn thấy sân vườn xung quanh,
thật là một chỗ ở lý tưởng. Tuy thế Thanh vẫn ở căn nhà trong thành
phố cho tiện việc đi lại, chỉ cuối tuần mới ghé về đây. Nhà giao cho
một cô giúp việc trông coi. Cô gái xinh xắn, ít nói, và dường như
không tò mò về khách lạ. Cô lặng lẽ làm các công việc của mình.
Họ lên lầu, vào một căn phòng trông ra bể bơi. Thanh rút bản thảo
bài báo, chỉ cho Mai Vy thấy những chỗ anh ta nghĩ nên sửa lại, rồi
sẽ cho đăng vào tuần tới. Chắc chắn công ty kia sẽ cằn nhằn anh ta
đấy, nhưng anh ta sẽ tìm cách xoa dịu họ, Mai Vy thấy thế nào. Mai
Vy mừng quá, đồng ý ngay. Cô chỉ mong sao thoát khỏi cái bài báo này
càng nhanh càng tốt, nó làm cô mệt quá rồi. Cô thấy những chỗ Thanh
đề nghị sửa kia chẳng có gì ảnh hưởng tới nội dung chính của bài.
Nếu chỉ có thế thì ngay tại quán cà phê cũng có thể giải quyết xong,
chắc là Thanh chỉ kiếm cớ để đưa cô tới đây khoe nhà mới.
- Vậy là xong công việc nhé, bây giờ chúng mình đi bơi chút đi, rồi
ăn trưa, cô bé giúp việc này nấu ăn ngon lắm – Thanh nói.
- Nhưng em không có đồ bơi! – Mai Vy thốt lên
- Không sao, anh đã chuẩn bị hết rồi mà. Xuống đây với anh!
Thanh dẫn Mai Vy xuống tầng trệt, vào một căn phòng phía sau. Đó là
một buồng tắm rộng rãi, phía ngoài là tiền sảnh có kê bộ bàn ghế gỗ
thông, kế đó là phòng tắm hơi, trong cùng là bồn tắm massage thuỷ
lực hình tam giác. Thanh mở chiếc tủ tường, trong đó xếp đầy khăn
tắm, lấy một gói nhỏ đưa Mai Vy:
- Áo bơi đây, em thay đi rồi ra bơi nhé!
Chờ Thanh ra ngoài xong, Mai Vy mở gói nhỏ ra xem. Đó là một bộ
bikini rất xinh, nhưng hình như hơi nhỏ quá thì phải. Cô cởi bỏ quần
áo, mặc bộ bikini vào. Nó thực ra không nhỏ theo nghĩa kích cỡ,
nhưng may tiết kiệm vải quá, hai bên hông gần như chỉ là hai sợi
dây, phía trước nhỏ xíu cách rốn cô cả gang, phía sau cũng chỉ che
được ngang mông. Phần phía trên không có dây đeo và cũng chỉ che
được phân nửa bộ ngực đầy đặn của cô. Cô đỏ mặt, thấy rất ngượng
ngùng trong bộ đồ bơi này. Cô cũng hay mặc bikini, nhưng không có bộ
nào trống trải như thế. Nhưng biết làm sao được, cô đành kiếm một
chiếc khăn tắm quàng lên người, đi ra bể bơi, nhảy ùm xuống nước.
Nước mới mát làm sao. Mai Vy tha hồ vùng vẫy, cô bơi không đến nỗi
tệ, hồi đi học bên kia cô thường xuyên đi bơi ở bể bơi của trường.
Thanh cũng đã ra, họ bơi lội như hai con cá. Một lát, Mai Vy bỗng
thấy Thanh nhìn mình là lạ, anh ta nhìn ngực cô rồi đưa mắt xuống
dưới, miệng như giấu một nụ cười. Mai Vy vội nhìn xuống, và cô
choáng hết cả người. Bộ bikini cô mặc lúc trước màu xanh dương, nay
đã hoàn toàn trong suốt, để lộ toàn bộ thân thể cô. Cô đỏ bừng mặt,
cuống quýt khoanh tay che ngực. Thanh cười khẽ:
- Hôm nay anh mới được chiêm ngưỡng thân hình em đấy, em quả là đẹp
quá sức tưởng tượng của anh …
- Anh Thanh, anh làm gì kỳ cục vậy? – Mai Vy nói như khóc – em không
thích thế đâu!
- Em cứ yên tâm tắm đi, ở đây có ai đâu, chỉ có anh với em thôi mà …
Vừa nói, Thanh vừa tiến lại sát người cô. Mai Vy luống cuống không
biết làm sao che giấu cơ thể gần như phơi bày trần truồng trong làn
nước. Cô ước sao nước bể bơi lúc này đen như nước kênh Thị Nghè!
Thanh ôm lấy vai cô, xoay người cô lại. Anh ta đăm đăm nhìn vào mắt
cô, cô ngượng quá cúi gầm mặt xuống. Đột ngột, Thanh ôm chầm lấy cô
xiết chặt. Mai Vy hốt hoảng cựa quậy, miệng van xin:
- Đừng anh, em xin anh, nhỡ ai nhìn thấy …
- Anh đã nói rồi mà, có ai ở đây đâu.
- Thế còn cô bé giúp việc kia?
- Nó ngoan lắm, không tọc mạch vào chuyện của anh bao giờ, em cứ yên
tâm.
Mai Vy chẳng thể nào yên tâm trong một tình huống như vậy, nhưng
cũng chẳng biết làm sao. Anh ta vừa giúp cô, hơn nữa bài báo chưa
đăng, nếu anh ta tức mình đổi ý thì... Lại một lần nữa Mai Vy rơi
vào tình thế khó xử y như vụ họp báo hôm nọ, và cũng như hôm đó, cô
không còn lựa chọn nào khác. Cô đành đứng yên, biết rằng một lần nữa
mình phản bội chồng. Thấy vậy, Thanh bạo dạn hơn, đưa tay vuốt ve
tấm lưng thon thả của cô rồi lần xuống dưới, đặt tay lên mông cô.
Cặp mông con gái tròn căng sờ thật thích. Thanh thở gấp, luồn tay
vào trong chiếc quần bơi nhỏ xíu lúc này đã trong suốt, nhẹ nhàng
nắn bóp cặp mông tròn trịa săn chắc của cô gái. Mai Vy rùng mình,
tim đập thình thịch, mặt nóng bừng vì xấu hổ. Thanh rút hai tay ra
khỏi mông cô, nắm lấy hai tay cô nhẹ nhàng gỡ xuống, để lộ bộ ngực
trong chiếc áo ngực trong suốt như nylon. Không biết ai đã chế ra bộ
áo bơi chết tiệt này, Mai Vy ứa nước mắt, thầm rủa cho kẻ đó chết
đường chết chợ trong đúng bộ bikini của nó, cho gà mổ mắt nó, cho
chó cắn cái đó của nó. Thanh nói khẽ:
- Nhất định thứ hai anh sẽ cho đăng bài báo của em.
Mai Vy ấp úng cảm ơn. Thanh kéo hai tay cô gái đang khum khum che
phía dưới lên quàng lấy hông anh ta. Anh ta bắt đầu vuốt ve tấm thân
thon thả mát rượi của cô. Bộ ngực cô phơi bày dưới làn vải trong
suốt, đầu vú hằn lên trên chiếc áo ngực như khiêu khích. Thanh mân
mê chúng hồi lâu, rồi không nhịn được nữa trật chiếc áo xuống, để lộ
toàn bộ cặp vú tròn căng, trắng nõn với hai núm vú hồng hồng xinh
quá đi mất. Mai Vy vội quay đi vì xấu hổ. Thanh dùng cả hai tay sờ
nắn ngực cô, mân mê khiến hai đầu vú săn cứng lại. Vú cô bé săn chắc
quá đi, Thanh thầm nghĩ, ngực như thế này thì cần gì nịt vú, mặc chỉ
tổ phí. Anh ta thấy thù ghét kẻ nào đã nghĩ ra chiếc nịt vú che mất
vưu vật trời ban tuyệt đẹp như thế.
Một tay anh ta bắt đầu chuyển hướng, lần xuống dưới, nghịch nghịch
chiếc rốn nhỏ trên làn bụng nây nây, rồi xuống nữa. Người Mai Vy
căng lên, hơi thở dồn dập khi mấy ngón tay anh ta luồn vào trong
chiếc quần bơi nhỏ xíu, chạm vào chỗ kín đáo nhất của cô, lúc này đã
chẳng còn kín đáo chút nào nữa dưới lần vải trong suốt. Mai Vy oằn
người, muốn né tránh nhưng không được. Tay Thanh đã ôm gọn chỗ đó,
một ngón tay miết miết nơi cửa thiên thai khiến cô tê dại cả người
như bị điểm huyệt. Thật là trớ trêu, giữa thanh thiên bạch nhật mà
cô gần như trần truồng đứng yên trong bể bơi cho một người đàn ông
vuốt ve, sờ nắn thân thể mình. “Không hiểu sao đàn ông cứ thích sờ
soạng chỗ đó nhỉ, mình thì chẳng thích sờ cái đó của họ” – Mai Vy
vừa xấu hổ, vừa ấm ức thầm nghĩ. Đúng lúc đó, Thanh cầm lấy tay cô
ấn vào chỗ đó của anh ta. Mai Vy đỏ mặt khi chạm tay vào cái đó, nó
đã cương cứng từ lúc nào. Cô định rụt tay lại nhưng không được,
Thanh giữ chặt tay cô, thầm thì:
- Em vuốt ve thằng nhỏ của anh đi nào!
Cực chẳng đã, Mai Vy đành thò tay vào trong quần bơi anh ta, rụt rè
nắm lấy thằng nhỏ cứng đầu cứng cổ. Nó chẳng nhỏ chút nào, và tuy
ngâm dưới nước mà vẫn nóng ấm trong lòng bàn tay cô. Những ngón tay
búp măng của cô khẽ khàng vuốt ve nó, y như hôm làm với ông Sa. “Đàn
ông thật kỳ cục, thích sờ cái đó của phụ nữ và thích phụ nữ sờ cái
đó của mình” – cô lại nghĩ, lòng chợt nhói đau khi nghĩ đến chồng.
Anh giờ này đang giảng bài trên trường, đâu có biết người vợ thân
yêu, dịu hiền của mình đang ở đây, bị ép buộc làm cái trò này với
một người đàn ông lạ lẫm, chỉ vì quyền lợi công ty mình.
Họ cứ đứng dưới bể bơi nước trong vắt mà sờ soạng, vuốt ve thân thể
nhau. Chợt Mai Vy hốt hoảng vùng ra khi thấy cô bé giúp việc đi về
phía bể bơi. Thấy thế, Thanh hỏi:
- Em làm sao thế?
Mai Vy đỏ bừng mặt, ấp úng:
- Cô bé nhà anh …
Thanh hiểu ra, quay lại. Cô bé đã tới bên bờ bể bơi, nhưng dường như
không để ý gì đến hai người. Cô thu dọn cái gì đó. Thanh cười:
- Em làm anh giật cả mình. Bọn mình cứ tiếp tục đi, nó không để ý gì
đâu – và anh ta lại tiếp tục ôm lấy cô mà vuốt ve, sờ nắn ngay trước
mắt cô bé. Mai Vy ngượng hết cả người, làm việc này giữa thanh thiên
bạch nhật đã là quá lắm, lại còn với người lạ, và trước mắt người
khác. Cô miễn cưỡng tiếp tục vuốt ve thằng nhỏ của Thanh, nhưng cứ
thấp tha thấp thỏm nhìn về phía cô bé. Chỉ đến lúc cô bé đi vào nhà,
cô mới thở phào.
Cứ thế một lúc, Thanh bảo cô:
- Thôi, chúng mình lên đi.
Mai Vy như thoát nạn, cô vội vã leo lên bờ, nhưng nhìn xuống thấy
mình gần như trần truồng cô ngượng quá vội kiếm chiếc khăn tắm.
Quái, chiếc khăn lúc nãy cô vắt ở đây, bây giờ đâu rồi? Cô luống
cuống lấy tay che bớt cơ thể đang phơi ra dưới ánh nắng, hốt hoảng
nhìn quanh. Thanh cười hỏi:
- Em tìm gì thế?
- Cái khăn – Mai Vy lắp bắp – lúc nãy em để đây, giờ không thấy đâu
…
- À, con bé giúp việc nó cầm vào rồi. Mà em cần khăn làm gì!
Anh ta khoác vai cô, đi vào nhà, gọi to:
- Sương ơi, lại anh bảo cái này!
Cô bé giúp việc chạy lại, Mai Vy đỏ bừng mặt vì ngượng. Thế nhưng cô
bé tuy trông thấy Mai Vy gần như trần truồng trong bộ đồ bơi trong
suốt, đã chẳng hề thay đổi sắc mặt. Một cô gái kín đáo kỳ lạ, phớt
tỉnh còn hơn cả dân Ăng-lê chính hiệu, hay là vì cô đã quá quen với
những cảnh này? Mai Vy chịu không biết được. Thanh nói:
- Bọn anh vào tắm hơi một lát, em đem cho bọn anh ấm trà vào đó nhé!
Rồi nấu cơm đi là vừa rồi đấy.
- Dạ.
Thanh đưa Mai Vy vào phòng tắm. Cô ngửi thấy mùi thơm dễ chịu của sả
từ phòng tắm hơi toả ra. Thanh nói:
- Mình tắm hơi một chút nhé, tốt cho sức khoẻ lắm đấy. Nhưng vào đó
không thể mặc đồ bơi được đâu. Em cởi ra đi.
Mai Vy ngượng chín người trước câu nói đó của Thanh. Anh ta nói thản
nhiên như bảo cô làm việc gì đó bình thường lắm. Nhưng cô chợt nhớ
ra mình đang mặc bộ đồ bơi trong suốt, có mặc hay không thì cũng
thế. Biết vậy, nhưng phải mất một lúc, lấy hết can đảm cô mới dám từ
từ cởi bỏ bộ đồ bơi, trước hết là chiếc áo rồi đến chiếc quần. Thanh
lặng lẽ đứng ngắm cô gái cởi quần áo, đây là những khoảnh khắc hấp
dẫn nhất. Dù bộ đồ bơi trong suốt, nhưng nhìn cô gái hoàn toàn trần
truồng vẫn khêu gợi hơn. Hơn nữa, để một lúc bộ đồ bơi khô đi sẽ sẫm
màu trở lại. Mai Vy cởi xong, quay lại, thấy Thanh vẫn đứng đó nhìn
mình, cô ngượng quá vội quay đi. Trông cô đứng đó thật hấp dẫn hết
sức. Cô đứng nghiêng người để che bớt tấm thân trần truồng, nhưng
không che được bộ ngực vươn cao và chiếc mông tròn căng trên cặp đùi
thon thả. Nhìn nghiêng thế này mông cô càng tròn hơn, Thanh chưa
thấy cô gái nào có chỗ đó xinh đẹp, khêu gợi như thế. Anh ta cởi
chiếc quần bơi, rồi lại gần Mai Vy, nắm tay cô đưa vào phòng tắm
hơi.
Phòng sauna nóng kinh khủng, nhưng thật dễ chịu với mùi sả thơm
ngát. Hai người ngồi trần truồng trên băng ghế bằng gỗ thông, Mai Vy
xấu hổ quay mặt đi không dám nhìn Thanh, khoanh tay che ngực và khép
chặt hai đùi. Được độ năm phút, cả hai đã mồ hôi mồ kê nhễ nhại.
Thanh nói:
- Chúng mình ra tắm nước lạnh đi
Thanh dẫn Mai Vy ra chiếc bồn jacuzzi nước đang sủi sùng sục. Họ
ngâm người trong làn nước mát lạnh, nước phun vào người như mát xa,
thật dễ chịu. Họ ngồi đối diện nhau, Thanh say sưa ngắm nhìn tấm
thân con gái trần truồng, trắng nõn đang ngâm trong làn nước, riêng
khu vực cấm giữa hai đùi cô là đen sẫm đến mê ly. Cô gái đẹp quá.
Anh ta ngồi tựa vào thành bồn tắm, gọi Mai Vy:
- Em qua đây với anh đi!
Mai Vy lúng túng bước qua chỗ anh ta, đỏ mặt khi thấy cái vật đàn
ông của anh ta đang cương cứng, chĩa thẳng lên. Thanh thì thào:
- Em đẹp quá đi, chiều anh chút nghe.
Mai Vy bối rối im lặng. Thanh đưa hai chân mình vào giữa hai chân cô
rồi kéo cô ngồi xuống lòng mình. Mai Vy giật mình khi cái đó của anh
ta chạm vào chỗ kín. Cực chẳng đã, cô từ từ hạ người xuống, cái đó
chui từng phân một vào trong cô. Cô nhớ đến chồng, và thấy tủi hổ vô
cùng vì sự phản bội của mình. Tiếng Thanh thở gấp gáp bên tai cô:
- Nào, em bắt đầu đi chứ!
Mai Vy nước mắt rưng rưng, từ từ nhấp nhổm trên người anh ta như
cưỡi ngựa, bộ ngực trắng muốt của cô rung rung trước mắt Thanh trông
thật thích mắt. Thanh cứ ngồi yên như thế cho cô phục vụ anh ta. Cô
cũng chẳng hiểu mình ra cái giống người gì nữa, một cô gái vốn đoan
trang, chung thuỷ với chồng như thế mà giờ đây đang làm cái việc này
với một người đàn ông xa lạ. Cô cứ nhấp nhổm như máy, đầu óc mụ mị
hẳn đi, trong khi Thanh không ngừng vày vò đôi vú cô.
Một lát, chừng đã đủ, Thanh bảo cô:
- Thôi, chúng mình ra kia đi!
Mai Vy luống cuống đứng lên, trèo ra ngoài bồn. Cả hai trần truồng
đi ra tiền sảnh, nơi đó trên bàn đã có bình trà và hai chiếc chén.
Mai Vy mở tủ, lấy một chiếc khăn lớn choàng lên người, nhưng Thanh
thì không. Anh ta cứ trần truồng như thế ngồi uống trà. Trà nóng và
đậm, uống rất ngon. Được vài chén, Thanh gọi cô:
- Em sang đây với anh.
Mai Vy giữ khăn cho khỏi tuột, đi sang phía anh ta. Thanh giữ cô
đứng trước mặt, luồn tay vào trong chiếc khăn từ dưới lên, vuốt ve
đùi, mông, mân mê bướm cô. Mai Vy đứng đờ người, mặt nóng bừng, tay
ghì chặt chiếc khăn. Chừng vài phút, Thanh vươn tay gỡ khăn khỏi
người Mai Vy vứt vào góc, và Mai Vy lại trần truồng như trước. Anh
ta chỉ chỉ vào cái đó của mình, nói:
- Em ấy cho anh đi…
Hiểu ý muốn của Thanh, Mai Vy đỏ bừng mặt mũi. Tại sao đàn ông cứ
thích bắt phụ nữ làm việc đó? Cô lắc đầu, nằn nì:
- Em không biết làm đâu, anh Thanh, đừng bắt em mà …
- Em chiều anh đi, có gì khó đâu, anh giúp em được thì em cũng chiều
anh một tí đi chứ, Mai Vy! Anh hứa với em, không chỉ bài báo này
đâu, về sau hễ em gửi gì đến anh cũng cho đăng tất, kể cả cáo phó
anh. Anh thề.
Cô vẫn không chịu, vì thấy việc quỳ trước mặt đàn ông mà mút cái đó
nhân phẩm bị chà đạp quá mức. Chờ mãi mà Mai Vy không chịu làm,
Thanh hơi sẵng giọng:
- Em không chiều anh chút xíu, anh nghĩ lại đấy, lúc đó thì kệ em!
Nghe Thanh nói vậy, Mai Vy nghẹn ngào ứa nước mắt. Tại sao người con
gái như cô cứ bị người ta hành hạ, ép buộc làm những việc trái đạo
đức, xúc phạm nhân phẩm như vậy? Nhưng còn công việc, còn công ty!
Mai Vy nuốt nước mắt, từ từ quỳ xuống trước mặt Thanh, cầm lấy cái
đó của anh ta, ngập ngừng há miệng ra ngậm lấy. Thanh hài lòng ra
mặt, ngả người vào thành ghế, mắt lim dim tận hưởng khoái cảm do đôi
môi xinh xắn và cái lưỡi mềm mại, ướt át của cô gái mang lại. Mai Vy
bú mút dương vật anh ta không biết bao lâu, cứ mỗi lần cô định ngưng
thì anh ta lại ấn đầu cô xuống bắt mút tiếp. Dương vật anh ta mỗi
lúc một cứng hơn, nó căng như sắp vỡ. Thanh thở hổn hển:
- Thôi, em ngừng đi, em mút thêm chút nữa thì anh tiêu mất.
Anh ta kéo Mai Vy ra bên chiếc bàn, đẩy cô nằm ngửa xuống, hai chân
chỉ hơi chạm đất, còn bản thân đứng ngay bên mép bàn, giữa hai chân
cô. Cô nằm như thế hoàn toàn tơ hơ trước mắt anh ta, vội lấy tay che
chỗ kín của mình. Thanh gỡ tay cô ra, cúi xuống ngắm nghía bướm cô.
Nó phủ một lớp lông mịn màng, đen nhánh; hai bờ khe suối hơi hé mở,
bên trong thấp thoáng hai chiếc cánh hoa hồng mỏng manh. Lưỡi anh ta
bắt đầu sục sạo trong bướm cô, kích thích vào hai cánh hoa hồng
khiến Mai Vy oằn người. Thanh vạch chiếc nụ hồng xinh xắn của cô
gái, thích thú nhìn nó một lát rồi cúi xuống dùng lưỡi liếm nhẹ lên
đó. Chỉ cần thế thôi đã gây cho Mai Vy một cảm giác tê dại khó tả,
cơ bụng dưới giật một cái. Thanh tiếp tục dùng lưỡi kích thích cái
nụ xinh xắn đáng yêu đó, mỗi lúc một nhanh hơn. Thỉnh thoảng anh ta
ghé sát miệng vào mút mấy cái liền, lúc đó Mai Vy như bị điện giật,
toàn thân ưỡn cong, cơ bụng co giật dữ dội, đầu óc như tê dại, không
còn nhận thức được tình trạng của mình nữa. Thanh đứng thẳng người
lên, đưa dương vật vào sát bướm cô gái lúc đó đã ướt đẫm, ấn mạnh
cái đó vào sâu trong người Mai Vy, rồi cứ thế thụt ra thụt vào liên
tục. Mai Vy gần như bất tỉnh, để anh ta muốn làm gì mình thì làm.
Thanh nhấc hai chân cô gái gác lên vai mình rồi đỡ tay dưới mông cô,
tiếp tục chơi cô với tốc độ ngày càng nhanh. Chỉ vài phút, anh ta
căng cứng người, một cơn khoái cảm mãnh liệt bùng lên, anh ta ưỡn
người trút hết mọi tinh lực vào trong người Mai Vy, rồi cúi gập
người xuống thân hình cô, thở dốc.
Lát sau, Thanh đỡ Mai Vy dậy. Họ đi tắm rồi mặc quần áo, ra ăn trưa.
Cô bé giúp việc vẫn lặng lẽ, khuôn mặt bầu bĩnh không hề biểu lộ
chút tình cảm nào.
Thanh đưa Mai Vy về thành phố, tới đầu hẻm công ty cô. Công ty vắng
lặng như tờ. Mai Vy lên phòng mình, ngồi thẫn thờ, nước mắt từ từ
chảy ra đầm đìa trên khuôn mặt xinh đẹp như nàng Psyché.
(Hết Phần 3 ... Mời đón xem tiếp
Phần
4)
|