Mai Vy đang tập trung suy nghĩ về chương trình PR cho khách hàng mới
– một công ty trong lĩnh vực viễn thông - thì có tiếng gõ cửa. Anh
chàng trưởng phòng PR thò đầu vào, hớn hở:
- Mai Vy à, báo đăng bài đó của mình rồi đấy, nguyên trang luôn. Em
làm thế nào mà giỏi thế! Anh là trưởng phòng PR mà đúng là vô tích
sự, nghĩ xấu hổ quá!
- Báo đăng rồi hở anh, thế bên công ty kia họ đã biết chưa?
- Anh sẽ báo cho họ bây giờ để họ khỏi sốt ruột. Mấy hôm rồi họ hỏi
anh suốt mà anh không biết nói làm sao, bây giờ mới thấy nhẹ cả
người. Anh cám ơn em.
- Có gì đâu anh, em nài nỉ một chút là ông Thanh ấy đồng ý giúp thôi
mà. Họ sẽ còn đăng tiếp loạt thông cáo báo chí của mình, chứ không
chỉ bài đó đâu. Anh nhắc mọi người lưu ý để làm press clipping cho
đầy đủ nhé.Chàng trưởng phòng đi khỏi, Mai Vy nghe lòng đau nhói. Mọi người đâu
biết cô đã phải đánh đổi những gì mới đăng được loạt thông cáo báo
chí đó. Sau cái hôm ở biệt thự về, cô soạn thêm mấy bài báo nữa rồi
gửi cho Thanh, đòi anh ta đăng bằng hết. Thanh chẳng thể nào từ chối
cô gái xinh đẹp, đáng yêu như Mai Vy, người đã nhẫn nhục cam chịu
chiều mọi ý muốn của anh ta hôm đó. Mai Vy biết Thanh sẽ phải rất
khó khăn tìm cách lý giải chuyện này với đối tác. Nhưng đám nhà báo
đó, cô biết, họ có cách cả. Hơn nữa, dù công ty kia có tức đến mấy
thì cũng phải chịu. Tuy đây là mối quan hệ có đi có lại giữa báo chí
và doanh nghiệp, nhưng dù sao các doanh nghiệp vẫn phải luỵ báo chí
nhiều hơn.
Thanh đã giữ lời hứa. Mấy hôm tiếp theo, loạt thông cáo báo chí của
Hermes về sản phẩm mới của công ty hoá mỹ phẩm lần lượt xuất hiện
dưới các hình thức khác nhau, trên tờ báo chính và các đặc san cuối
tuần, cuối tháng của nó. Khách hàng hài lòng hết sức với kết quả
chiến dịch PR do Hermes tiến hành. Họ đề nghị ký hợp đồng retainer,
nghĩa là trở thành khách hàng thường xuyên của Hermes. Hàng tháng họ
sẽ đóng một khoản phí cố định bất kể có sử dụng dịch vụ của Hermes
hay không. Nếu họ cần triển khai chương trình nào đó họ sẽ được miễn
phí dịch vụ. Với những công ty lớn, có chiến lược dài hơi, thì cách
làm này hay hơn là thuê dịch vụ cho từng chiến dịch riêng lẻ. Không
chỉ ký hợp đồng retainer, công ty đó còn giới thiệu Hermes cho mấy
công ty khác, tất nhiên không cùng lĩnh vực hoá mỹ phẩm. Như thế,
chỉ trong một tháng, Hermes có thêm một loạt khách hàng mới.
o O o
Theo thông lệ, cứ mỗi bài báo mà công ty PR gửi tới các báo, hoặc do
phóng viên tự viết trên cơ sở thông tin do công ty cung cấp, mà được
đăng tải, thì công ty PR sẽ gửi một khoản tiền nhỏ gọi là để cám ơn
phóng viên và bản báo. Khoản tiền này so ra nhỏ hơn rất nhiều so với
số tiền bỏ ra để đăng quảng cáo chính thức, có khi lên đến hàng chục
triệu cho một trang. Thế nhưng tác động của nó tới người đọc lại lớn
hơn nhiều so với quảng cáo, vì nó có vẻ khách quan hơn. Phòng PR đã
thống kê các bài báo được đăng trong thời gian qua với sự giúp đỡ
của Thanh. Tổng số tiền cần đưa anh ta cũng kha khá, vì giám đốc
đồng ý chi gấp đôi mọi khi, nhưng hiệu quả do chúng mang lại lớn hơn
gấp bội. Mai Vy gọi cho Thanh, hẹn anh ta tới quán cà phê mọi khi.
Thanh trông có vẻ mệt mỏi. Mai Vy thoáng đỏ mặt, nhớ lại những gì đã
xảy ra hôm đó. Nhưng dù sao anh ta cũng đã giúp cô rất nhiều trong
thời gian qua. Cô đưa chiếc phong bì cho Thanh:
- Anh giúp tụi em nhiều quá, công ty em xin cám ơn anh …
Thanh nhìn chăm chăm vào chiếc phong bì, nhưng dường như ý nghĩ đang
ở đâu đó. Rồi như sực tỉnh, anh ta khẽ lắc đầu:
- Anh giúp em thôi mà, có gì đâu. Em cất đi, Vy. Chỗ em có cần gì
anh giúp, em cứ nói, anh sẽ cố gắng trong phạm vi của mình. Mấy hôm
nay anh mệt mỏi quá…
- Sao vậy anh, sức khoẻ anh không tốt à?
- Sức khoẻ thì không có gì, nhưng ở Toà soạn nhiều chuyện khiến anh
đau đầu, nhiều lúc chán chường lắm. Nhưng thôi, em uống nước đi. Mà
này, có một công ty của Đức mới đầu tư vào Việt Nam, họ đang cần tìm
công ty PR đấy. Anh có quen giám đốc bên đó. Để anh giới thiệu bọn
em cho họ nhé.
- Nếu thế thì tốt quá còn gì. Hôm nào gặp được họ hở anh?
- Anh sẽ hẹn và báo lại cho em sau – Thanh nhìn Mai Vy, rồi cúi đầu,
nói khe khẽ - Cho anh xin lỗi em chuyện hôm nọ nha. Em nghĩ anh xấu
lắm phải không?…
Mai Vy đỏ mặt, đưa mắt nhìn đi nơi khác, không nói gì. Họ nói chuyện
thêm một lát rồi chia tay. Thanh nhất định không chịu nhận chiếc
phong bì, khiến Mai Vy khó xử hết sức. Nhưng cũng không thể nài nỉ
mãi, cô đành cất đi, dự tính sẽ tìm dịp khác. Đằng nào cô cũng không
thể trả lại cho công ty – giám đốc sẽ nghĩ gì khi thấy cô không mất
tiền mà vẫn giải quyết công việc ổn thoả? Mai Vy đủ thông minh và
nhạy cảm để hiểu điều đó.
Thời gian sau đó, Thanh tiếp tục giúp đỡ Mai Vy, nhưng vẫn nhất định
không chịu nhận tiền. Và trái với sự lo lắng, sợ hãi của Mai Vy là
anh ta sẽ đòi hỏi chuyện kia, Thanh hoàn toàn không đả động gì tới.
Anh ta đối xử với cô một cách ân cần, chu đáo như người đàn ông đứng
đắn bậc nhất. Có vẻ như anh ta hối hận thực sự về hành vi lợi dụng
tình thế để ép buộc Mai Vy hôm trước.
Bỗng một hôm Thanh gọi tới, báo là đã hẹn được với giám đốc công ty
kia. Họ sẽ gặp nhau ở biệt thự của Thanh, cùng ăn trưa và bàn công
chuyện.
Đến hẹn, Thanh đánh xe qua Trần Quốc Thảo đón Mai Vy rồi ghé công ty
kia. Giám đốc là một anh chàng người Đức, tuổi gần bốn mươi. Thanh
giới thiệu hai bên, đây là Mai Vy, còn đây là Thomas, xin mời hai vị
cứ trao đổi bằng tiếng Đức cho tiện. Thomas ngạc nhiên và thích thú
bắt tay cô gái Việt trẻ măng, xinh xắn, nhưng trong đầu vẫn ngờ vực:
con gái trẻ thế này thì làm được gì? Thanh mời Thomas lên xe. Tuy
nhiên Thomas từ chối, quay lại ra hiệu cho lái xe của mình. Anh ta
muốn đi xe riêng cho tiện, khỏi mất công Thanh đưa đón. Hai chiếc xe
lao nhanh về phía ngoại ô…
Anh chàng người Đức không ngớt trầm trồ trước căn biệt thự của
Thanh. Ở Đức ấy à, cứ phải là triệu phú mới dám mơ đến cơ ngơi thế
này. Họ ngồi quanh chiếc bàn trên bãi cỏ ngay bên bể bơi, dưới bóng
cây râm mát, từ đây có thể phóng tầm mắt ra phía sông. Thoạt tiên cả
ba nói chuyện bằng tiếng Anh, nhưng sau đó Thanh xin lỗi phải vào
bếp hướng dẫn cho cô bé giúp việc chuẩn bị đồ ăn. Xin hai vị cứ trao
đổi công việc đi. Thanh đi khỏi, cả hai bèn chuyển qua tiếng Đức.
Thomas nói đặc giọng Bayern, nặng và rất khó nghe. Anh chàng khen
ngợi cách phát âm đúng giọng Hochdeutsch và cách diễn đạt rất Đức
của Mai Vy. Nhưng anh còn ấn tượng hơn nữa trước khả năng nắm bắt
vấn đề nhanh nhạy, hết sức chuyên nghiệp của cô. Công ty của Thomas
hoạt động trong lĩnh vực thiết bị cơ khí gia dụng. Thiết bị của Đức
thì miễn chê rồi, Mai Vy nói, chỉ phải cái giá hơi cao quá, nicht
wahr,Thomas? Aber kein Problem, chúng ta sẽ tìm ra phân khúc thị
trường thích hợp. Anh cứ cho xin profile của công ty, định hướng
hoạt động, khách hàng mục tiêu, ngân sách, vân vân, chúng tôi sẽ
thảo kế hoạch để anh xem xét. Đại để, tôi nghĩ chúng ta nên tiến
hành các bước thế này, thế này… Wie findest du das, Thomas?
Khi Thanh quay ra thì hai người đã thôi nói chuyện công việc mà
chuyển qua các đề tài khác. Nhanh vậy à, Thanh ngạc nhiên. Thomas
giơ ngón tay cái lên: “Mai Vy so smart! I am persuaded completely.
Thank you, Thanh, for your great recommendation and arranging this
meeting”. “You are welcome” – Thanh đáp.
Họ ăn trưa và tiếp tục nói chuyện, bằng tiếng Anh và thỉnh thoảng
pha tiếng Đức. Mai Vy nói tiếng Anh rất thoải mái, thực ra cô nói
thạo tiếng Anh ngay từ hồi còn học phổ thông, và sau này trong công
việc cũng chủ yếu dùng tiếng Anh.
Bữa ăn kết thúc, Thomas lên xe về trước. Mai Vy cũng muốn về nhưng
Thanh giữ lại bằng câu nói đùa: “Thomas này, để Mai Vy đi chung với
anh về thành phố, thật tôi không yên tâm chút nào!”. Họ lên phòng
làm việc của Thanh ở trên lầu, máy lạnh đã bật từ trước, thật mát mẻ
dễ chịu so với cái nóng bên ngoài. Thanh hỏi:
- Em thấy công ty của Thomas thế nào, có hợp tác được không?
- Chắc được thôi anh ạ. Lại phải nhờ đến anh tiếp thôi, vì đây là
hàng gia dụng mà.
- Anh sẽ giúp thôi, em yên tâm. À, mà em có quen nhiều báo chí ngoài
Bắc không?
- Cũng có quen anh ạ, nhưng không nhiều lắm. Báo chí ngoài đó thế
nào ấy, khó làm việc ghê.
- Để anh giúp cho. Bạn bè anh ngoài đấy nhiều lắm. Những khi nào khó
quá, em cứ đưa anh, anh sẽ ép chúng nó. Anh cố giúp được em ngày nào
hay ngày đó…
- Em cám ơn anh. Nhưng sao anh lại nói thế, có chuyện gì à? – Mai Vy
lo lắng hỏi.
- Không có gì đâu, chuyện nội bộ bọn anh ấy mà. Anh không rõ anh sẽ
còn làm ở đó bao lâu nữa. Đấu đá nhau ghê quá…
Nghe Thanh nói, Mai Vy lờ mờ hiểu ra nguyên nhân vẻ mệt mỏi của anh
ta mấy hôm nay. Cô muốn nói gì đó an ủi, động viên anh ta. Quả thực,
nếu Thanh không làm thư ký toà soạn tờ báo đó nữa thì sẽ rất khó
khăn cho công ty cô.
- Anh định thôi việc ở đó thật sao? Nếu vậy thì bọn em biết nhờ ai?
- Em cứ yên tâm, nếu anh không còn làm ở đó nữa anh vẫn sẽ giúp em.
Nhân tiện, anh muốn hướng dẫn em một chút về cách viết báo. Em rất
có năng khiếu, văn phong rất hay, nhưng dù sao vẫn là viết theo cảm
tính thôi, chưa thực sự có bài bản. Chẳng hạn, em biết nguyên tắc
hình tháp ngược khi viết báo chứ?
- Dạ, em có biết, nhưng đúng là chưa nắm rõ lắm …
- Nó như thế này này. Em cần đưa những thông tin cần thiết lên trước,
rồi mới đến những thông tin phụ, cuối cùng là những thông tin ít
quan trọng nhất. Cái đó thì ai cũng biết, nhưng quan trọng là làm
thế nào. Như trong bài báo vừa rồi của em …
Thanh chỉ dẫn kỹ càng cho cô cách thức viết một bài báo sao cho ngắn
gọn và chuyển tải được nhiều thông tin nhất, gây ấn tượng nhất. Anh
ta quả là một nhà báo thực thụ, một biên tập viên đầy tài năng. Nếu
anh ta không tiếp tục làm báo nữa thì quả là đáng tiếc. Trong cô
bỗng vơi bớt nỗi đau đớn, thù ghét việc anh ta đã ép buộc cô làm
những việc trái đạo đức hôm nọ.
Buổi tập huấn báo chí diễn ra trong khoảng nửa tiếng đồng hồ, Mai Vy
cảm thấy như vừa được khai sáng. Cô cảm động nhìn Thanh:
- Anh giỏi nghề vậy, sao anh không thử dạy báo chí ở trường đại học,
em nghĩ họ rất cần những người như anh…
- Anh cũng muốn truyền nghề lắm chứ, nhưng có phải cứ muốn là được
đâu. Coi như Mai Vy là học trò đầu tiên của anh đi, mà có lẽ là học
trò xuất sắc nhất cũng nên. Chỉ tiếc là anh em mình quen nhau muộn
quá. Có lẽ hôm nay là lần cuối cùng anh với em gặp nhau ở đây. Anh
đã xin chuyển ra Hà Nội, làm cho một cơ quan khác. Còn ngôi nhà này
cũng có người thuê rồi, mấy hôm nữa họ chuyển tới sống …
Vừa nói, Thanh vừa đăm đăm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Mai Vy, đưa
tay nắm nhẹ lấy hai vai cô rồi đột ngột kéo cô sát vào người. Mai Vy
giật bắn người, mặt đỏ bừng, trống ngực đập liên hồi khi thấy mình
bị người đàn ông ôm chặt. Cô luống cuống:
- Đừng anh … anh Thanh … đừng thế …
Không trả lời, Thanh tiếp tục ôm chặt Mai Vy, cúi xuống hôn lên môi
cô. Mai Vy xấu hổ quay mặt né tránh, thành ra Thanh chỉ hôn được vào
má. Anh ta hôn rất âu yếm, nhẹ nhàng, không chút cuồng bạo. Môi anh
ta tiếp tục tìm kiếm đôi môi như đoá hoa của Mai Vy. Cô tiếp tục né
tránh, nhưng mỗi lúc một yếu ớt hơn. Và rồi cuối cùng Thanh cũng hôn
được lên môi cô. Mai Vy chỉ biết nhắm nghiền đôi mắt. Thanh thông
minh, hiểu biết, suy nghĩ sâu sắc, tính cách rất đàn ông; cô đã chịu
ơn anh ta nhiều, và tâm trạng anh ta hiện giờ khiến cô thấy xao lòng
thế nào ấy, một trạng thái tình cảm rất phụ nữ. Khó nói được đó là
thứ tình cảm gì. Cô không nỡ chống cự, đành buông xuôi, lòng day dứt
cảm giác tội lỗi.
Môi Thanh vẫn gắn chặt làn môi mềm mại của Mai Vy, còn đôi tay bắt
đầu nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng thon thả của cô gái khiến cô rùng
mình, nổi hết gai ốc. Người con gái, nếu đã không chống cự quyết
liệt ngay từ đầu, mà chịu để cho người đàn ông ôm hôn, thì coi như
xong! Cô sẽ không còn khả năng kháng cự nữa, hoàn toàn phó mặc tấm
thân cho Trời cứu. Trong phim ảnh khi đến những cảnh này, để cứu
danh dự của người con gái người ta thường cho ai đó đột ngột gõ cửa,
và anh chàng vội buông cô gái ra. Nhưng ở đây không ai gõ cửa. Có
chăng là cô bé giúp việc luôn phớt tỉnh Ăng Lê như không có chuyện
gì xảy ra trước mắt, cô bé có xuất hiện lúc này cũng chẳng cứu Mai
Vy được.
Đó là sau này Mai Vy nghĩ lại, chứ lúc đó cô có nghĩ được gì đâu. Cô
chỉ biết thế là không nên, là hư hỏng, xấu xa, là phản bội chồng,
nhưng cô vẫn đứng yên, đầu óc rối loạn, mặt nóng bừng, tim đập loạn
xạ. Thanh ghì chặt Mai Vy, ngực cô áp sát vào người anh ta đến nghẹt
thở. Bàn tay Thanh đã lần xuống phía dưới, dừng lại trên mông cô,
nắn bóp nhè nhẹ, rồi ép mạnh phần thân phía dưới của cô vào người
mình. Mai Vy cảm nhận rất rõ sự đụng chạm với chỗ đó của anh ta. Sự
đụng chạm bất giác khiến cô nhột nhạt, máu trong cơ thể chảy rần rần.
Hai tay Thanh đã kéo váy cô lên cao từ lúc nào, luồn vào phía trong,
luồn tiếp vào trong chiếc quần nhỏ xíu của cô mà nắn bóp cặp mông
con gái tròn trịa, chắc lẳn với làn da mượt mà. Hơi thở của anh ta
đã bắt đầu gấp gáp, và đôi tay càng lúc càng vội vã, cuống cuồng như
không còn tự chủ được nữa. Anh ta lần tay kéo chiếc khoá phía sau
váy Mai Vy. Cô cuống quýt đưa tay giữ lấy chiếc váy đang chực tụt
xuống, nhưng Thanh đã gỡ hai tay cô, và chiếc váy rơi ngay xuống đất,
phơi bày nửa dưới thân hình cô. Thanh nắm tay Mai Vy choàng lên cổ
mình, Mai Vy xấu hổ vô cùng nhưng không cưỡng lại, không hiểu vì sao.
Thanh vội vã cởi cúc áo cô, và bây giờ đến lượt nửa thân trên của
Mai Vy đã lộ rõ. Tuy lần trước anh ta đã nhìn ngắm chán chê thân
hình Mai Vy nhưng lần này vẫn không thể không lặng người trước tấm
thân tuyệt mỹ đó. Mai Vy nhắm nghiền mắt, đứng yên khi Thanh cởi áo
cô vứt lên chiếc ghế bên cạnh. Anh ta thì thầm:
- Em vừa xinh đẹp, vừa thông minh, dễ thương quá chừng, thật tiếc là
anh không biết em sớm hơn. Vậy mà anh lại sắp phải xa em rồi…
Mai Vy cắn môi im lặng, mặt nóng bừng bừng. Cảm thấy sự nhẫn chịu
của cô gái, Thanh không còn e dè gì nữa, vội vã cởi nốt chiếc áo
ngực, rồi tụt chiếc quần bé nhỏ xinh xinh xuống ngang đùi cô gái.
Mai Vy đứng yên, trần truồng giữa căn phòng, ngay trước cửa sổ trông
ra khu vườn và bể bơi, hai chân ngượng ngùng khép chặt giữ lấy chiếc
quần, tấm thân trắng muốt và tuyệt đẹp như bức tượng thần Vệ Nữ.
Thanh cúi xuống hôn lên ngực cô, bộ ngực thanh tân tròn căng, trắng
mịn, với hai đầu vú nhỏ xinh, đỏ hồng, nhạy cảm như đầu ăng ten.
Chúng săn cứng lại tức thì. Thanh từ từ hạ thấp người xuống, hôn lên
từng xăng ti mét vuông trên tấm thân ngọc ngà đó, xuống nữa, xuống
nữa. Mai Vy rùng mình, oằn người khi cảm thấy miệng anh ta mơn man
trên làn da bụng, vòng quanh rốn, xuống thấp nữa, vòng quanh khu vực
cấm như thám hiểm, dò xét, rồi đột ngột chạm vào chỗ đó của cô. Hai
tay Thanh vòng ra sau, áp lên mông cô, nhẹ nhàng vuốt ve, nắn bóp.
Mai Vy cứng đờ hết cả người, đứng im chịu trận.
Đột ngột Thanh đứng thẳng lên, bế xốc Mai Vy và đi sang căn buồng
bên cạnh. Mai Vy vẫn không dám mở mắt, chỉ thấy anh ta bế mình đi
đâu đó. Cô thấy Thanh hơi cúi người đặt cô xuống, và lưng cô cảm
thấy sự mát rượi của tấm drap giường. Cô khẽ mở mắt, thấy mình nằm
trên chiếc giường trắng muốt trong căn phòng ốp gỗ, màu gỗ nâu sậm
ấm cúng. Thanh ngồi bên cạnh, chăm chú ngắm nhìn cô. Mai Vy xấu hổ
vội nhắm mắt lại, lấy tay che người. Hình như Thanh đứng dậy. Có
tiếng lách cách của khoá thắt lưng, tiếng sột soạt của quần áo. Rồi
một tấm thân đàn ông nằm xuống, áp sát vào người cô, đôi tay đàn ông
mạnh mẽ quàng lấy cô. Chỉ thấy Thanh xoay người một cái, Mai Vy đã
nằm lên trên người anh ta. Môi anh ta gắn chặt lấy môi cô, hôn một
cách cuồng nhiệt, trong khi hai tay không ngừng vuốt ve thân hình
Mai Vy. Cứ thế, Thanh ôm lấy cô, lăn qua lăn lại trên chiếc giường
rộng thênh thang, đôi tay vuốt ve khắp người cô, không chừa một chỗ
nào. Bàn tay anh ta lướt tới đâu, Mai Vy nổi gai ốc tới đó. Một cảm
giác rạo rực kỳ lạ nó choán lấy người cô, khiến cô buông xuôi. Rõ
ràng đây là một người đàn ông xa lạ, không phải chồng cô, mà sao…
Bỗng Thanh ngồi dậy, tuột chiếc quần lót khỏi chân Mai Vy, rồi khẽ
khàng tách hai chân cô ra. Theo bản năng, Mai Vy vội lấy tay che chỗ
đó của mình. Thanh khẽ cười:
- Cô bé vẫn còn xấu hổ này …
Mai Vy xấu hổ đỏ mặt, nhưng vẫn không chịu buông tay, buộc Thanh
phải gỡ tay cô ra đặt sang hai bên. Anh ta cúi xuống, hôn nhẹ lên
chỗ đó của cô. Các ngón tay của anh ta bắt đầu nhẹ nhàng ve vuốt con
bướm nhỏ, mân mê, mơn man. Mai Vy căng người nằm yên, mọi giác quan
như chỉ còn tập trung vào chỗ đó. Mấy ngón tay Thanh từ từ vén động
tiên, và Mai Vy giật nảy người khi cái nơi kín đáo, nhạy cảm cực kỳ
đó bị một cái gì đó nong nóng, ướt át quét qua, quét lại. Cơ bụng
của cô giật giật từng hồi theo nhịp kích thích đó. Cô biết rõ Thanh
đang làm gì mình, ở nhà chồng cô cũng làm như vậy với cô, và những
lúc đó cô như bị mê đi. Có điều, đây không phải chồng cô. Cô đang
làm gì thế này? Tại sao cô lại làm thế? Đầu óc Mai Vy bùng nhùng,
các ý nghĩ, cảm giác trái ngược lẫn lộn trong cô. Nhưng dần dần cảm
giác nơi phía dưới càng trở nên mãnh liệt, át hết mọi ý nghĩ, cô
không biết trời đất gì nữa. Người cô quằn quại, giật lên từng cơn.
Thời gian như ngưng trệ...
Chợt cô nghe tiếng Thanh nói khẽ bên tai:
- Em cũng làm cho anh như thế đi…
Đầu óc đang mê muội, Mai Vy chỉ cảm thấy Thanh xoay người nằm lên
phía trên người cô nhưng theo chiều ngược lại. Hai chân anh ta kẹp
hai bên người cô, còn bản thân đầu anh ta nằm giữa hai đùi cô. Mai
Vy cảm thấy có cái gì đó chạm vào môi mình, khẽ ấn ấn vào miệng cô
như thúc giục, nài nỉ. Lẽ ra phải quay mặt tránh đi, thì không hiểu
sao cô lại bất giác há miệng ra một cách vô ý thức rồi ngậm lấy cái
vật đó. Nó nóng rực và căng cứng trong miệng cô. Thanh tiếp tục dùng
miệng và lưỡi kích thích phía dưới của cô, còn Mai Vy cũng bắt đầu
mút cái đó của anh ta một cách gấp gáp, theo nhịp của các cơn co
giật phần hạ thể của mình. Hai tay cô vòng lên ôm chặt lấy mông anh
ta. Họ làm cho nhau như thế một lúc lâu thì Thanh bỗng ngưng, rút
cái đó khỏi miệng cô, lật cô nằm sấp lại, ngồi lên trước mặt cô
trong tư thế quỳ. Đầu Mai Vy nằm lọt giữa hai đùi anh ta. Thanh nâng
khuôn mặt xinh đẹp của Mai Vy lên, nựng nựng cằm cô:
- Em làm tiếp cho anh đi, Vy…
Như mất hết tri giác, Mai Vy ngoan ngoãn nắm lấy cái linga đang giần
giật, ngậm lấy nó và mút trong khi mắt vẫn nhắm nghiền. Lưỡi cô mơn
man cái đó, lúc chầm chậm, khi dồn dập. Đầu cô liên tục cử động lên
xuống. Thanh ngồi yên, người cứng đờ, toàn bộ ý nghĩ và cảm giác tập
trung vào nơi đang được cái miệng xinh xắn của cô gái chiều chuộng.
Anh ta âu yếm vuốt tóc cô, mái tóc dài đổ xuống tận giữa lưng, gần
đến cái eo thắt lại đến nao lòng. Xa hơn chút nữa, cặp mông cô gái
tròn căng, tiếp nối với chiếc eo thành một đường lượn cong gợi cảm
không bút nào tả xiết. Thanh vươn người đưa tay vuốt từ lưng xuống
mông cô, dừng lại ở đó, nắn bóp nhè nhẹ, bụng thầm nghĩ có thể ngắm
nhìn và vuốt ve nó cả ngày không chán. Một ngón tay anh ta luồn vào
giữa khe mông cô gái, đưa dần xuống dưới, chạm phải chỗ đó của cô
đang ướt đẫm và nóng rực. Theo phản xạ Mai Vy vội khép chặt đùi và
mông, ngăn chặn sự xâm nhập của vật lạ vào chỗ kín đáo nhất của mình.
Thanh rút tay ra, tiếp tục vuốt ve người cô.
Một lát như thế, rồi Thanh lại chủ động ngưng. Anh ta nằm ngửa xuống
giường, kéo Mai Vy nằm lên trên người mình, ôm hôn cô rồi nói khẽ:
“Em ngồi lên anh đi”. Hiểu ý, Mai Vy đỏ mặt, chần chừ giây lát rồi
chống tay ngồi thẳng dậy. Thanh đỡ hai bên hông Mai Vy, lựa lựa để
cô ngồi xuống đúng chỗ đó của anh ta, nhưng không được ngay, vì cái
đó của anh ta cứ nghiêng nghiêng thế nào ấy. Anh ta bèn cầm tay Mai
Vy kéo xuống đặt vào chỗ đó, và cô buộc phải cầm lấy nó mà lựa cho
vào đúng chỗ của cô. Mai Vy từ từ hạ người xuống, cái vật đàn ông
chui vào trong cô đến tận cùng và nằm yên ở đó. Thanh nằm im, chăm
chú nhắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng vì xấu hổ, bộ ngực tròn
trĩnh với hai núm vú nhỏ xíu hồng tươi của cô gái ngay trước mắt.
Mai Vy nhắm mắt, không dám nhìn Thanh, từ từ nâng lên hạ xuống tấm
thân con gái nuột nà. Thật là xấu xa khi làm việc này với một người
không phải chồng mình. Thanh đưa tay nghịch nghịch đôi vú cô gái,
thật thích thú khi được nắm trong tay đôi bầu vú trắng mịn, căng
cứng, tràn đầy sức sống thanh xuân như vậy.
Như thế một lúc lâu, không biết Mai Vy đã nhấp nhổm cơ thể mình trên
người Thanh bao nhiêu lần, chỉ biết chỗ đó của cô đã ướt đẫm, thì
Thanh bỗng ra hiệu cho cô dừng lại. Anh ta kéo Mai Vy nằm sấp xuống
giường rồi nhỏm dậy, trườn xuống phía dưới, tách hai chân cô ra,
ngồi vào giữa, vòng tay xuống dưới bụng Mai Vy, khẽ nhấc cô lên. Mai
Vy co hai chân lại, nâng người lên theo ý anh ta. Hai tay cô vẫn
khoanh lại dưới giường, trán gối lên cánh tay, mái tóc óng mượt xoã
tung chảy tràn trên giường, chỉ có nửa dưới cơ thể nhấc cao. Giữa
thanh thiên bạch nhật mà phải làm tư thế này thật là xấu hổ đến chết
được, vì chỗ kín đáo nhất của cô gái bị phơi bày toàn bộ như mời gọi.
Thanh quỳ giữa hai chân Mai Vy, vuốt ve lưng và mông cô. Một ngón
tay anh ta luồn xuống dưới, miết mạnh vào cửa động tiên đang he hé
mở, ướt đẫm và nóng rực, khiến Mai Vy giật bắn mình. Rồi một vật gì
đó chạm vào chỗ đó của cô, lướt qua lướt lại như thăm dò, sau đó
chầm chậm tiến vào trong động tiên, mỗi lúc một sâu hơn. Mai Vy nhắm
nghiền mắt, cảm nhận cái đó của Thanh đi sâu vào trong mình. Khi nó
đã chui vào sâu hết cỡ, làn da mịn màng nơi mông cô đã cảm thấy sự
tiếp xúc với vùng mu đàn ông với những sợi lông rậm rạp, thì Thanh
bắt đầu đưa ra đưa vào cái đó một cách từ tốn, không hề vội vã. Hai
tay anh ta vòng ra phía trước xoa bóp ngực cô. Mai Vy gối đầu lên
hai cánh tay, lặng lẽ đón nhận cái đó của Thanh ra vào cơ thể mình.
Cô nghĩ đến chồng, và hai dòng nước mắt bỗng ứa ra…
Bỗng cô cảm thấy Thanh tăng tốc, hơi thở gấp gáp, hai tay vò nắn
ngực cô mỗi lúc một nhanh. Cái đó của anh ta căng lên, cọ xát liên
tục vào thành âm đạo, gây cho cô một cảm giác đê mê quen thuộc. Cảm
giác đó mỗi lúc một tăng, cô không thể kiềm chế nó, và cũng không
muốn kiềm chế nữa. Nó lan dần từ nơi đó đến toàn thân cô, xâm chiếm
đầu óc cô. Cô lại như mê đi, quên hết thời gian, quên hết tình trạng
của mình. Thanh đưa tay nắm lấy hai bên hông cô giật mạnh về phía
sau tiếp sức cho các cú thúc của mình. Mỗi lần như thế, cặp mông
trắng mịn, mềm mại của Mai Vy lại va chạm với bụng anh ta, một cảm
giác thật mê ly. Thanh như mất hết tự chủ, chỉ còn biết dập như một
cái máy, càng lúc càng nhanh. Cao trào đã tới gần, rất gần, và rồi
tất cả bùng nổ. Một cảm giác mãnh liệt như tàu vũ trụ phụt lửa phóng
lên không trung. Thanh thở dốc, cúi xuống ôm chặt lấy Mai Vy. Mai Vy
bất giác co thắt hết các cơ nội tạng, ép chặt cái đó của anh ta
trong người mình. Họ giữ nguyên tư thế đó một lúc, rồi đổ ập xuống
giường. Tấm thân đàn ông cường tráng của Thanh đè nặng lên người Mai
Vy…
… Khi hoàn toàn hồi tỉnh, Mai Vy xấu hổ hết sức. Cô vơ chiếc quần
lót, chạy vào buồng tắm, chốt chặt cửa. Nước từ vòi sen phun như mưa,
nhưng cô vẫn cảm thấy như không thể nào gột rửa được sự nhơ nhuốc
trên cơ thể mình. Có tiếng gõ cửa buồng tắm, tiếng Thanh nói cô mở
cửa cho anh ta vào cùng. Mai Vy nhất định không chịu mở. Thanh tần
ngần đứng một lúc, rồi đi sang phòng tắm khác. Cô bé giúp việc đang
lau nhà, bỗng thấy ông chủ trần truồng sầm sầm đi từ phòng ngủ ra,
vội né qua bên. Một lúc sau, cô lại thấy cô gái bạn ông chủ đi ra,
trên mình choàng chiếc khăn tắm. Nhìn thấy cô bé, Mai Vy thoắt đỏ
bừng mặt. Thế nhưng cô bé vẫn không hề để lộ cảm xúc, lặng lẽ tiếp
tục công việc của mình. Mai Vy vào phòng làm việc của Thanh, thấy
đống váy áo đã được treo gọn ghẽ trên lưng ghế - chắc là cô bé Ăng
Lê đã làm. Cô đóng cửa lại, vội vã mặc quần áo, cảm thấy mình không
đáng một xu trong mắt cô bé giúp việc kia…
… Trên đường về thành phố, Thanh đăm chiêu như đang suy nghĩ gì đó.
Họ chỉ trao đổi với nhau vài câu rời rạc. Xe đỗ trước hẻm vào công
ty Hermes. Thanh xuống xe, vòng sang bên mở cửa cho Mai Vy. Họ chia
tay nhau, Mai Vy lúng túng nắm lấy bàn tay đang chìa ra của Thanh.
Anh ta xiết nhẹ bàn tay mềm mại với những ngón tay như búp măng của
người con gái và đăm đăm nhìn cô. Trong khoảnh khắc đó, Mai Vy như
nhìn thấy trong mắt Thanh một nỗi buồn sâu lắng kỳ lạ. Cô quay lưng
đi vào hẻm về phía công ty.
Thanh đứng yên, lặng lẽ nhìn theo dáng người con gái đang khuất dần
trong hẻm, rồi thẫn thờ lên xe. Anh ta nhấn ga hết cỡ, chiếc xe lao
vút đi. Tới ngã tư với đường Điện Biên Phủ, đèn đã chuyển sang đỏ mà
Thanh như không thấy gì, vẫn đạp ga tiếp. Chỉ nghe một âm thanh va
chạm khủng khiếp, và chiếc xe của Thanh bẹp dúm trước mũi một chiếc
xe container khổng lồ vừa trờ tới…
(Hết Phần 4 ... Mời đón xem tiếp
Phần
5)
|