Tôi vừa ở hãng về gặp đúng lúc Tám đang ôm hai tay trước
ngực, vừa day vừa mếu náo kêu đau. Tôi nổi máu yên hung nên
nạt : sao lại đau, ai làm gì bà hả. Chị thấy mặt tôi càng
rống lên : ôi nó cắn em muốn đứt cả vú. Tôi cáu tiết gắt :
thằng nào, đứa nào, sao lại để nó cắn vậy. Tám phụng phịu :
thì thằng chó chứ ai. Tôi bùng cơn ghen lên : thì ra thằng
mất dạy hôm nay lại mò đến cắn bà hả. Tám lắc đầu nguầy
nguậy : không phải, em đã bảo thằng chó mà, lão ấy bị con vợ
giữ bú lồn khìn khìn thì lẻn đi gì nổi.
Tôi muốn điên cái đầu, giận là cái chắc, nên sừng sộ với Tám
: nhà có một mình, ngủ nghê cửa nẻo chẳng khóa lèn chặt, để
bọn mất dậy lẻn vào làm bậy. Bà tơ hào thế nào để nó cắn đứt
vú mà không hay. Tôi nghĩ bụng giá về sớm một tí, chịt mẹ nó
cửa, rồi đánh cho thằng cô hồn một trận tóe máu cho tởn.
Tám lại ông ổng sủa : em đưa vú cho nó ngậm đàng hoàng, ai
dè nó đớp em một phát, đứt cả đầu vú. Tôi ngọt nhạt mắng :
phải mà, bà rượng lên nên trật vú ra cho nó bú, hèn gì. Đàn
ông thấy vú như mèo thấy mỡ, vú bà lại nây nây một đống, làm
gì nó chẳng cắn. Tui còn muốn cắn nữa là ai.
Tám ngước lên nhìn tôi thấy mà thảm : chèn ơi, người ta đau
thấy tía, không xem hộ coi ra sao, còn ở đó cự nự. Tôi càng
tức thêm như bị ai đổ dầu vào lửa, tôi chửi toáng lên : đàn
bà bạ đâu nằm tốc vú ra đó, tui truyền đời có ngày bị nó đè
nó hiếp cho thì có thân mới lo. Nhưng rồi cũng thấy tội tội,
tôi cố truy nguyên xem thằng chó là ai. Tôi lại hỏi Tám :
làm sao thằng chó nó mò vào đây được.
Tám đang nhăn nhó cũng phải phì cười : ghen gì mà ghen ngược
ngạo vậy, cha nội. Thằng chó là thằng nhóc nhà này chớ ai.
Tôi thở phào, định đưa cao tay xáng cho thằng nhỏ một phát,
nhưng Tám chụp kịp, la lên : nó mới ngủ, đừng dựng nó dậy,
nó hét thi bưng miệng hổng kịp.
Tôi nén sự bực xuống, biểu Tám : đâu bà đưa tôi coi nó cắn
làm sao. Tám rón rén vén cái áo lên, tôi còn giận nên nạt :
cởi mẹ nó ra, còn vén vén mẹ gì. Tám nhìn cặp mắt tôii đỏ
ngầu nên ngoan ngoãn làm ngay.
Tôi lấy tay nâng từng cái vú lên, chăm chăm dòm vô chỗ núm,
thấy có dấu máu rịn ở đó. Tôi lầu bầu : thằng nhỏ đếch có
cái răng nào mà sao nó cắn được hỉ. Tám co rúm người vì nhột
bị tôi lật cái vú qua lại, phần thấy sự ngô nghê của tôi,
chị phân bua : nó chưa có răng nhưng ngứa lợi nên nghiến rồi
dứt mới ra nông nỗi.
Tôi phân bì với Tám : chớ sao tui cũng ngậm, cũng nút, cũng
cắn mà bà đâu có hề hấn gì. Tám cười vì cái sự ví lãng xẹt
của tôi : ông có răng, nhưng khi ông cắn tui nhăn mặt thì
ông nhả lơi ra, còn nó nghe tui la, tưởng là tui giỡn nó
càng tợp chắc và giựt đùng đùng. Tôi chịu thua lý luận của
mấy bà.
Tôi khám kỹ lưỡng cả hai vú còn hơn thầy thuốc rồi nói với
Tám : cũng mẻ sơ sơ thôi có sao đâu. Hay là bà thấy tui nên
làm bộ nhõng nhẽo kêu um lên cho tôi rờ rẫm mới chịu. Tám
ngúng nguẩy thấy ghét : người ta đau thiệt mà ông còn cho
làm bộ, chắc chờ tới khi hai cái núm vú văng mẹ nó ra thì
mới nhận là tui đau sao. Tôi thú vị khi nghĩ vú đàn bà mà
mất luôn cái núm thì chắc tức cười.
Tôi hệch hệch cười, Tám đạp hai giò đuổi tôi : ông cút đi,
tui không khiến, tui đau kệ cha tui. Nói xong, chị kéo hai
tà áo khép lại. Tôi sùng sùng kéo co với chị, người lột
người trì, tôi điên lên nên nắm hai vạt áo xé bét ra. Tám
hổng dè tôi táo tợn như vậy nên mở toác mắt dòm tôi. (Truyện
từ CõiThiênThai.com) Tôi xô
Tám ngả xuống, đè cấn lên hai tay, nhìn trừng trừng vô mặt
Tám mà hét như ông tướng : tui nói, bà hổng được cãi, đừng
thấy tui cưng mà lên mặt. Tử tế tui còn nương bằng không
chính tui cắn cho đứt hết đầu vú chớ hổng cần thằng chó.
Liệu hồn.
Tám nằm nín khe. Tôi há há cái miệng rà rà lên từng cái vú
của Tám hỏi : sao giờ muốn tui hun hay muốn tui cắn đây. Tự
dưng, nước mắt Tám ứa ra, nhòe nhoẹt cả mặt. Tám không trả
lời tôi mà quay dấu mặt đi. Tôi lại kềm mặt chị lại, bắt
nhìn thẳng vào tôi, buộc chị phải cho ý kiến. Tám sụt sịt
nói : anh thương chừng nào thì em nhờ chừng đó. Còn em muốn
anh hun mà lòng anh đang giận muốn cắn thì em cũng có cản
được đâu.
Tôi nghe cái giọng nhõng nhẽo của Tám mà bao nhiêu giận hờn
gì bốc hơi hết. Tôi nhỏ nhẹ càm ràm : anh thương thì đừng
làm anh nổi sùng. Lỡ anh giận mất khôn, cắn đứt đầu vú em
thiệt thì cả anh lẫn em đều thua thiệt hết. Anh bú mà không
có cái núm thì còn nghĩa lý gì, còn em mất cha cái đầu vú
thì sướng gì nổi nữa. Tám hiểu ra ngúc ngúc đầu tỏ vẻ tán
thành.
Tôi xoa hai bầu vú rồi nhẹ nhàng đưa chót mũi hun lên từng
bên vú một. Khi hun tôi lại bấu cho vú độn lên để rà chót
mũi mới ưng, dè đâu Tám thấy đã, cả hai đầu vú đều mong lên
tức khắc. Tôi dùng miệng hun tiếp và kéo đầu vú ngang qua
ngang lại ở môi, Tám lim dim mắt đón nhận những cú vuốt ve
của tôi.
Tôi lại day nơi bầu vú, hai quầng vú máu dồn xuống rất nhanh
nên cũng cứng lên, tôi rà miệng làm cho những hạt sữa nổi
cộm lên như tấm. Tôi vừa hun, vừa trịn môi lên khắp cái
quầng, Tám nhột nho nhoe xê dịch dưới vòng tay tôi. Chợt Tám
kêu ui da, tôi hỏi, Tám chỉ cho tôi chỗ bị xước nơi vú. Tôi
xem rồi khề khà nhận xét : không sao, nó chỉ xước cỏ gà thôi,
khi cho bú nhớ tránh đừng để thằng nhóc cắn thì một vài hôm
là khỏi thôi.
Rồi tôi làm ra vẻ sành sỏi bảo Tám : để anh tha thuốc lên
cho nó mau hết nghe. Tám gật đầu lia lịa. Tôi thè lưỡi ra
vét vòng quanh cái núm, tới ngay chỗ bị xước tôi ém cái lưỡi
lâu lâu hơn. Tám có vẻ chịu, mắt càng lim dim tợn, tôi lấy
lưỡi gẩy gẩy cho cái núm vón hòn và a thần phù tôi ngậm luôn
mà chuốt nhè nhẹ.
Người Tám cong vểnh lên, giúi cái vú đầy nghẹt vô họng tôi
rồi chị nàng ê a như con nít : ui, ui, dịu dàng quá. Thấy
Tám không có vẻ đau, tôi mút và chuốt nhanh hơn, cái núm vú
phều phào vô ra nơi miệng.
Chẳng mấy chốc, cả hai núm vú rắn như cục sỏi, tôi vẫn mút,
chuốt nhẹ nhàng. Tám lết bết thân mình như con giun, uốn éo
như con rắn nghe điệu kèn của tay phù thủy. Tôi bỗng nảy ý
ga lăng hỏi Tám : anh bú mút vú em vậy có đau hôn. Tám cho
biết không đau mà còn sướng nữa. Tôi hứng chí bóp chặt hai
bầu vú để mút cho đã.
Đến bây giờ tôi mới nhận ra tự hồi nào tôi ra âu yếm xưng
anh, gọi em với Tám. Thì ra khi con người ta mải mê ngậm cái
gì mềm mềm trong miệng là con người ta dễ bị mà mắt quên
tiệt mọi sự. (Truyện từ CõiThiênThai.com) Tám đã lâu không nghe tôi gọi là em mà chỉ ông
ông bà bà, giờ nghe tôi nưng niu hai cái vú mà thốt ra lời
chan chứa thì cảm động hai mắt long lanh.
Tôi cứ ôm khư khư hai vú trong khi đưa môi hun hết má đến
miệng, đến cằm, đến môi, đến trán Tám. Tới khi tôi hun dưới
cần cổ thì Tám thun người lại kêu nhột, tôi làm trây hun
luôn vào dưới nách, lên cái ức đầy, và lấy miệng gặm vô mớ
lông nách thì Tám kêu : ui, em hổng chịu đâu. Tám có cách
nũng nịu thiệt dê kêu.
Tôi cũng hòa nhập với cái điệu ngúng nguẩy của Tám nên tôi
gạ : cho anh hun cái lồn nữa nghe. Tám co rẹt hai đùi lại
ngăn : đừng anh, hồi hôm tới giờ em lu bu chưa rửa, hôi òm.
Tôi ngấm ngẳng không nghe, nên lấy giò đằn cho Tám nằm yên
rồi tôi lấy tay giữ cho Tám không vùng lên được, để tuột dần
xuống.
Tám la bải hải : em nói đừng mà, làm em giận. Anh muốn thì
để em đi rửa ào cái đã. Tôi chẳng muốn phá vỡ niềm yêu đương
của cả hai đang ồ ạt dâng lên, nên đỡ Tám dậy. Hai đứa lết
bết dính xà nẹo nhau, tôi vừa ôm phía sau eo ếch Tám vừa nắm
lai quần lột xuống. Tám ọc ạch đi như con heo, la chỏi lỏi :
chèn ơi, ham gì mà ham dữ vậy cha nội. Đến đi rửa cũng hổng
yên với cha.
Tôi nhấm nhẳng cười trừ. Tôi tuột đước Tám khi chưa vô tới
buồng tắm. Nhìn cái mông tròn quay, tôi vỗ cái bép nói đùa :
đít gì bự một mâm, hèn chi lồn dầy cui một nạm, đụ hoài hổng
ngán. Tám hự hự nhưng có vẻ thích. Tám rung rung tấm thân,
hai cái vú quậy đùng đùng phía trước. Tôi thò luôn hai tay
bóp lấy chúng mà đeo xà ển sau lưng chị. Y như con sam cái
đeo con sam đực trên lưng.(Hết Phần 9 ... Xin mời đón xem tiếp
Phần
10) |