| Thảo mến! Đầu thư chúc Thảo và gia đình được an khang thịnh vượng. Chúc 
                  anh Lâm và chị Bình được trăm năm hạnh phúc. Nhớ cho mình gởi 
                  lời thăm bác Sáu, Thảo nhé! ...
 Thảo nè, nhận được thư này 
                  của mình chắc Thảo ngạc nhiên lắm, không ngờ đứa bạn “thất lạc” 
                  lâu năm bây giờ đã tìm ra được bạn. Mình có được địa chỉ email 
                  của Thảo nhờ tình cờ bắt gặp thằng Sinh lớp trưởng trên đường 
                  phố trong dịp nó về quê ăn Tết. Anh chàng xấu xí nghiêm nghị 
                  năm nào bây giờ trông bảnh gớm , kiểu cách Việt kiều lắm! Qua 
                  lời Sinh, mình biết Thảo bây giờ ở Cali, khu có nhiều người 
                  Việt nhất thế giới đó mà! Nó nói là nó ở không xa nhà Thảo lắm, 
                  và thường xuyên tới nhà Thảo chơi, có phải vậy không Thảo ! 
                  Mình nghe nó nói vậy sao mình thèm quá, thèm một tình bạn đã 
                  lâu mình thiếu vắng. Bạn bè cùng lớp sống gần nhau âu cũng là 
                  cái duyên, có đẹp chứ nhĩ!. Mình chắc không được cái phước đó 
                  với Trọng. Anh ta bây giờ không còn ở Thành phố nữa. Thảo có 
                  biết Trọng bây giờ làm chức lớn ở Hải Phòng không ? Phó giám 
                  đốc công ty Điện lạnh đấy ! Oai chưa ! Mới đó mà đã ba năm rồi, 
                  nhanh nhỉ Thảo ! Nhiều chuyện đổi thay ngoài dự liệu, ngay như 
                  chuyện thằng Sinh đang cặp với em của Thảo cũng là một điều 
                  không thể tưởng mà cũng đã xảy ra... Còn nhiều điều không thể 
                  tưởng nữa, để mai mốt từ từ mình kể Thảo nghe ... Còn bây giờ 
                  mình ôn lại chút chuyện xưa nhé ... Thảo còn nhớ cái lúc mình 
                  tiễn Thảo ra phi trường không, hai đứa mình đã ôm nhau khóc 
                  miết, cho tới xưng cả hai mắt. Khi Thảo đi rồi mình như thấy 
                  hụt hẫng đi ...Mình đã chờ cho tới khi máy bay Thảo đi rồi mới 
                  ra về, lòng buồn khôn nguôi. Tự hỏi, biết bao giờ mới gặp được 
                  Thảo! Nhưng mà thôi, chuyện đã qua rồi ... À, nè! Chừng nào 
                  Thảo về Việt nam chơi vậy ? Việt nam bây giờ nhiều thay đổi 
                  lắm, cảnh vật, con người, lối sống v.v ... mọi thứ có vẻ phồn 
                  vinh hơn, tươi trẻ hơn với đợt sống mới của lớp sau bước tới 
                  ... Thảo về đi rồi sẽ biết, mình sẽ dắt Thảo đi khắp nơi, thăm 
                  Thầy cô, thăm bè bạn, thăm lại ngôi trường thân yêu của chúng 
                  ta ...và còn những chuyện bí mật Thảo cần biết nữa về những 
                  đứa bạn của chúng ta ....
 Thảo ơi! Hôm nay ngoài việc viết thư thăm Thảo ra, mình có 
                  điều này muốn tâm sự cùng Thảo, vì mình nghĩ Thảo luôn là đứa 
                  bạn thân nhất, nhưng Thảo phải hứa là giữ kín điều này vì đó 
                  là sự hủy bỏ cả vinh dự, là cả tương lai của mình nếu bị tiết 
                  lộ. Chuyện là vậy ... sau khi tốt nghiệp xong ĐH Tài chánh, 
                  mình chẳng có việc làm Thảo ạ! Thật không ngờ cái bằng cấp ở 
                  xứ này chẳng làm nên trò trống gì. Mình đã chạy khắp nơi để 
                  xin việc làm nhưng chỉ nhận được những lời chối từ đắng cay. 
                  Buồn thay Thảo ạ, mình đã khóc thật nhiều khi ấy, ba má mình 
                  đã dỗ dành an ủi mình luôn ... Nhưng khốn thay khi ấy người 
                  mình yêu nhất cũng ngỏ lời chia tay, Trọng đấy! Cũng con Hạnh 
                  hoa khôi lớp mà ra ... Chuyện cũng dài dòng lắm biết nói sao 
                  cho Thảo hiểu hết trong lá thư này ... Sau đó, rồi cũng yên ổn, 
                  mình tạm quên hết sầu muộn để cố vươn lên làm người ... Thảo 
                  ạ, cách đây sáu tháng, mình được người quen giới thiệu làm 
                  nhân viên tiếp tân cho một khách sạn TB. Mình vui lắm và đã 
                  nhận lời ngay vì thật ra cũng không có đường nào khác để chọn 
                  lựa. Đau lắm Thảo à! Vì mình học mấy năm trời cực khổ mà chỉ 
                  đi làm việc tiếp tân, công việc quèn mà ai cũng làm được, 
                  nhưng thấy cảnh gia đình túng thiếu ... sao nỡ, thây kệ thôi! 
                  Dòng đời đưa đẩy, ông Trời bắt mình làm gì thì mình làm vậy 
                  ... Nhưng rồi cũng chẳng được yên thân Thảo à! ... “Cơ hàn” 
                  lắm! Số là mình làm cho một khách sạn chủ là gốc người Hoa nên 
                  khách hầu hết tới đây đều là dân Đài Loan và Trung Quốc, báo 
                  hại mình đi ghi danh học cấp tốc mấy tiếng Quan Thoại xí xô xí 
                  lớ nói bẻ miệng muốn trẹo quai hàm ... Nhân cách đây hai tuần, 
                  mình có gặp một ông khách Đài tuổi trung niên, sau qua đôi ba 
                  lần trò truyện mình được biết ổng có ý với mình, nên thường ve 
                  vãn nơi quày tiếp tân. Và lão bắt đầu giở trò tán hươu tán 
                  vượn với mình, Thảo ạ!. Mình đã nhiều lần bắn tiếng với lão là 
                  mình không có hứng thú với ổng, nhưng ổng cứ bám theo mình 
                  riết. Mình bực lắm, nhưng vì công việc mình phải ráng chìu 
                  khách cho chủ được vui, nếu không thì mình sẽ mất việc ... 
                  Mình chỉ đơn thuần đang cần tiền cho gia đình chi xài ... Và 
                  Thảo biết không, ôngxứ Đài nọ là dân buôn bán nên tiền của ông 
                  rất nhiều, ông chi rất “sộp” và thường cho tiền “boa” cho mình 
                  dù mình chẳng làm gì cho lão cả. Thậm chí, Lão còn mang hoa và 
                  quà cáp đến tặng cho mình. Chuyện bắt đầu là thế và mình đã 
                  nhận tiền bac và quà cáp theo một phép lịch sự của một nhân 
                  viên tiếp tân dù thấy lòng không yên lắm! Vì thử hỏi trên đời 
                  này có cái gì miễn phí đâu, và rồi con cáo cũng lòi cái đuôi 
                  ra. Lão sẽ đòi mình một cái gì đó lão muốn. Cách đây ba tháng, 
                  “con cáo” già kia lại lòi ra mặt chuột đã tặng cho mình một số 
                  tiền rất lớn, Thảo có đoán ra được bao nhiêu không ? 10 triệu 
                  đó Thảo ... Mình bàng hoàng nhận lấy số tiền đó mà lòng không 
                  biết vui hay lo sợ ... Và sau đó một ngày, lão đã ngỏ lời mời 
                  mình đi ăn tối. Đã nhận tiền của người ta rồi, mình đâu có từ 
                  chối được, nhưng lần đó mình có hứa với lòng rằng không bị 
                  tiền bạc cám dỗ mà trở thành hư thân. Thảo biết không, đêm đó, 
                  lão đón mình trước khách sạn và gọi taxi đưa hai người tới New 
                  World để ăn tối và nhảy đầm. Suốt đêm, gã tỏ ra rất lịch sự tế 
                  nhị với mình, ngay cả nắm tay mình gã cũng ngỏ lời xin phép, 
                  nhã nhặn ... Vì là chuyện tế nhị nên mình đã không từ chối lão 
                  điều gì. Dần dà, mình thấy thân quen với lão hơn, lão cũng 
                  biết vậy ... Đến gần suốt đêm, khi men rượu đã nồng lên hơi 
                  thở, thì lão lại lòi ra cái mặt đểu giả, lão đã cặp sát vào 
                  người mình thỏ thẻ lời chiêu dụ đường mật. Thảo có biết, lão 
                  nói vì vào tai mình không ?Lão nói lão muốn chụp hình lõa thể 
                  của mình với thù lao là 10 triệu ... Trời, mình nghe lão nói 
                  mà lùng bùng cả hai tai ... Thật không ngờ lão lại sỗ sàng đến 
                  thế ... Trong đời mình chưa bao giờ có ai dám xúc phạm thể 
                  diện của mình vậy ... nhưng mà lão đã làm, dù sao mình cũng có 
                  lòng tự trọng của một người con gái có ăn học chứ hả Thảo ? 
                  Lúc đó, mình nhớ mình đã xô lão ra và bỏ ra ngoài ... Lão bám 
                  theo mình riết để năn nỉ, nhưng mình mực quyết không để gã lợi 
                  dụng thân xác ... Song, khốn thay, đêm đó, mình chẳng mang bao 
                  nhiêu tiền để đi xe cả, lão lại đề nghị đưa mình về đến tận 
                  nhà, mình chối sao cho được, chẳng lẽ đi bộ về ... Cuối cùng, 
                  mình đã để cho hắn gọi taxi ...
 Những ngày sau đó, mình cứ tưởng là lão nhận ra sự từ chối của 
                  mình mà tìm đường rút lui, nào ngờ lão càng bám riết lấy mình 
                  và tung ra những vật chất tiền bạc, những lời ong bướm để ngoa 
                  dụ mình. Một tháng trời dằn vặt mình với tư tưởng mâu thuẩn 
                  trong đầu và những cám dỗ mà mình dần dà cho là không quá đáng 
                  ... Thảo ơi ...tất cả chỉ vì đồng tiền - thứ mà bọn mình coi 
                  rất nhẹ thuở nào bây giờ nó còn lớn hơn bất cứ vật gì trên 
                  trái đất. Và trong một phút thiếu suy nghĩ, mình đã nhẹ dạ bỏ 
                  quên cả nhân cách và mình để rơi vào cạm bẩy của lão như một 
                  con nai con ngơ ngác lạc vào ổ nanh vuốt. Mình đã đồng ý cho 
                  lão chụp hình khỏa thân như để chỉ thỏa mãn thị dục của lão. 
                  Qua những lần bàn thảo, lão đã hứa với mình chỉ chụp lấy thân 
                  chứ không thấy mặt, số tiền lão chi là 200 ngàn cho một lần 
                  chụp. Một tuần ba lần, lão sẽ hẹn mình lên phòng của lão sau 
                  giờ làm việc. Nghĩ ra cũng tiện vì mình làm việc tiếp tân, lên 
                  phòng khách nửa tiếng cũng là chuyện thường, và mình chấp nhận 
                  lời đề nghị của lão. Vậy mà Thảo có biết không, cái đêm trước 
                  ngày mình hẹn cho lão chụp, mình đã thức trắng. Sáng đó dậy, 
                  mình sửa soạn sơ sài rồi đi làm.. Suốt ngày mình cứ nơm nớp lo 
                  sợ, dằn vặt tư tưởng với những chuyện hư đồi mà mình sắp làm 
                  ra, nhưng rồi đồng tiền sức mạnh đã nuốt chửng lấy mình, đã 
                  bắt mình lao vào để tìm lấy nó. Mình hẹn với lão 5 giờ chiều 
                  tại phòng lão. Lần đầu tiên mình đối diện với một gã đàn ông 
                  xa lạ trong căn phòng nhỏ, cảm giác hoang mang, run sợ. Mồ hôi 
                  mình đẫm hết cả lưng dù máy lạnh đã hoạt động từ lâu, Thảo à ! 
                  Trước mặt mình mọi thứ như đã bày biện ra sẵn sàng, một tấm 
                  màn trắng lớn bủa xuống từ trần nhà che lấp cửa sổ, hai cây 
                  đèn hình dù hai bên, và ở giữa là một cái máy chụp hình lớn. 
                  Vài vật dụng như khăn chít, giày cao gót, nón đội và quà giấy 
                  để lỉnh kỉnh chung quanh. Sau khi trò truyện qua loa, lão bảo 
                  mình tranh thủ đi tắm, mình ngơ ngác chưa hiểu gì thì lão bảo 
                  vì mồ hôi mình ra nhiều lên hình sẽ không đẹp. Nghe hợp lý, 
                  mình ngoan ngoãn làm theo. Trong lúc đang tắm thì lão bước vào, 
                  mình giật mình định lớn tiếng đuổi lão ra, nhưng lão đã nhanh 
                  nhẹn trấn an mình, thì ra lão chỉ muốn dặn mình tắm xong chỉ 
                  choàng cái khăn lông vào thay vì mặc lại áo quần. Lúc mình 
                  bước ra, lão lại chìa tay đưa cho mình một hộp phấn và bảo 
                  mình tự thoa lên thân thể, lão nói làm cho làn da thêm đẹp. 
                  Thảo à, mình ngỡ ngàng lắm với bao điều hắn nói, nhưng con cá 
                  đã tình nguyện chui vào rọ để được ăn rồi, mình còn cách nào 
                  hơn. Lão cũng biết lịch sự đã quay mặt đi cho mình tiện việc. 
                  Sau khi thoa phấn khắp mình như lời lão dặn, mình lại đứng 
                  trước mặt lão thẩn thờ chết điếng. Mồ hôi lưng mình lại vả ra, 
                  lão trấn an mình với những lời hỏi thăm thường lệ. Đèn bỗng 
                  dưng bật sáng, pha thẳng vào người mình làm cho mình hồi hộp 
                  như một ca sĩ lần đầu tiên đứng trên sân khấu. Và không nói 
                  lời nào, lão bắt mấy bô mở màng. Mình nhắc lão nhớ chừa mặt 
                  mình ra, lão chỉ ậm ừ trong miệng. Kế đó, lão bắt mình đứng 
                  làm kiểu, mình thấy thật là sống sượng khi đứng trước một cái 
                  máy chụp hình với chỉ một chiếc khăn choàng, nhưng không lâu 
                  sao mình quen dần với hoàn cảnh và thể thức, mình làm thấy 
                  được tự nhiên hơn, và lão đã khen mình có năng khiếu làm 
                  model. Kế tiếp, lão đề nghị mình trệ chiếc khăn xuống, mình 
                  ngại ngùng nhưng một cái gì thích thú ở trong lòng xui khiến 
                  mình phải nghe theo. Năm bảy bô phát sáng làm mình thấy tự 
                  nhiên hơn. Lão lại đề nghị mình kéo cái khăn xuống ngang bụng. 
                  Mình nuốt miếng làm theo một cách chậm chạp, khi đó lão cứ lia 
                  máy hình lên người mình liên tục. Thảo ơi, cảm giác của mình 
                  lúc đó rất là run sợ, song một sự rạo rực đang chảy nở trong 
                  thân người mình. Được khoe thân thể trước một người đàn ông xa 
                  lạ chẳng lẽ đã tạo cho mình cái rạo rực ấy. Rồi lão bảo mình 
                  hãy quay lưng lại và từ từ cởi chiếc khăn lông ra. Một thoáng 
                  do dự và mình làm theo, chiếc khăn nhẹ nhàng rơi trên sàn nhà, 
                  để lại một tấm thân trần trụi của mình trước mặt của lão, Thảo 
                  ạ ! Trơ trẽn ơi là trơ trẽn, phô bày tất cả ra ngoài, tất cả 
                  Thảo ạ ! Thảo có biết cảm giác mình lúc đó ra sao ? Thân thể 
                  mình như co dúm lại trước những tia sáng của đèn hình. Mình 
                  chỉ còn biết nhắm mắt lại, chờ đợi cái gì đó mà mình vẫn chưa 
                  rõ mà chỉ thấy các thớ thịt của mình run lên bần bật. Rồi lão 
                  bảo mình từ tốn quay người về phía lão, mình đã nuốt nước 
                  miếng đến mấy lần mới dám trở mình lại. Chết thì chết, phóng 
                  lao rồi mình chỉ còn biết theo lao, mình đã nhắm mắt lại, một 
                  tay chặn ngay ngực, tay kia mình che đi chỗ kín của người con 
                  gái. Thảo ơi, mình thấy nhục nhã khôn cùng khi nhắm mắt mà vẫn 
                  nghe được tiếng bấm máy của lão, rồi những tia sáng quái ác 
                  kia soi mói lên từng thớ thịt, góc cạnh của thân thể mình. 
                  Tiếng khen nức nở của lão càng làm mình thấy ngượng chín người. 
                  Rồi lão bảo mình hãy bỏ tay ra, nhưng làm sao bỏ ra cho được 
                  hả Thảo ! Đời con gái mình quý nhất là thân thể trong sạch, 
                  không để cho ai thấy được, hai nơi bí mật đó mà mình có lần đã 
                  hứa chỉ giành cho Trọng, nhưng bây giờ Trọng cũng đã đi rồi, 
                  coi như hết ... Lòng mình bỗng nhiên chết lặng đi ... Lão gọi 
                  thêm năm lượt bảy lần mình dám bỏ tay xuống, nhưng chỉ ở ngực. 
                  Lão có nói mấy mình cũng không dám bỏ tay dưới ra, trời ơi, 
                  lão mà thấy được chỗ kín của mình chắc mình độn thổ ngay mất! 
                  12 tuổi là mình đã là người rất kín đáo rồi Thảo, con gái mà 
                  Thảo hiểu mình chứ, dù bây giờ đứng trước mặt người mình yêu, 
                  mình tự hỏi có làm được hay chăng, nói chi là lão là một gã 
                  đàn ông xa lạ ! Thế là lão đành chịu ... Mình thay đồ vội vàng 
                  cầm sắp tiền 200 ngàn trên tay, và bỏ ra ngoài. Mình đã đi như 
                  chạy, Thảo à, một sự bỏ trốn tội lỗi mình vừa mới phạm phải, 
                  cảm giác này chẳng khác nào một con đĩ vừa mới tiếp khách lần 
                  đầu tiên. Nhục nhã lắm, Thảo biết không! Đêm đó mình khóc xưng 
                  cả hai mắt. Nhưng cũng tạm vui, Thảo à! Vì với số tiền đó mình 
                  đã giúp cho gia đình được chút ít. Nghĩ lại, nào ai có biết 
                  chuyện mình làm, lão đến từ xứ Đài chỉ thích sưu tập hình khỏa 
                  thân để làm của riêng, nếu như lão không đem trưng bày đâu đó 
                  thì cũng chẳng có can hệ gì đến mình, mà nếu có, thì biết là 
                  ai ? Tự an ủi với mình những lời như thế, mình trở lại làm 
                  việc với cảm giác nhẹ nhàng hơn. Lão không còn đến ve vãn mình 
                  ở phòng tiếp tân nữa vì đã có hẹn với mình ngày kế tiếp. Và 
                  lần thứ hai đến chụp hình, tuy vẫn còn hồi hộp nhưng mình thấy 
                  đỡ hơn. Giống như trước mình thoa phấn khắp thân thể cho lão 
                  chụp, mọi thứ diễn ra suông sẻ và nhanh hơn, nhưng đến khi lão 
                  đề nghị mình buông tay cho lão chụp chỗ kín thì mình lại từ 
                  chối. Lão đã phải bỏ máy xuống thuyết phục mình khô cả nước 
                  miếng, rồi mình bấm bụng nghe theo Thảo à ! Còn gì để che đậy 
                  nữa chứ khi mình đã thấy bản thân hết còn trong sạch! Lỡ cùi 
                  rồi, sợ lỡ sao hả Thảo! Và mình mở bàn tay ra mà mặt mình tái 
                  đi với muôn vàng sự thẹn thùa của người con gái mới lớn. Đó, 
                  đó lão hãy cứ tự nhiên mà chụp – mình nói thầm trong bụng, 
                  lặng người đi. Tiếng lắc cắc của máy pha lên người mình, có lẽ 
                  lão đã chụp nhiều lắm không thể đếm được, Thảo ạ! Mình tưởng 
                  chừng mỗi lỗ chân lông nơi đó cũng đều bị lão phóng lớn ra để 
                  mà chụp. Đã bao lần mình phải dùng tay chắn lại nơi ấy theo 
                  một phản xạ tự nhiên, nhưng cũng vậy thôi, lão phải quyết chụp 
                  cho kỳ thì mới chịu. Có phải những cái gì trinh nguyên đều quí 
                  hơn vàng như lão nói không Thảo, mình chỉ thấy đúng khi nó 
                  được hiến dâng kìa! Chứ trong cuộc đổi chác này, những gì quí 
                  nhất của đời con gái chỉ giống như cái gì đó trơ trẽn tục tằn 
                  không thôi! Xin lỗi Thảo vì mình đã nói những lời như vậy, vì 
                  thật cảm giác của mình chỉ diễn tả được bằng từ ngữ trên. Thế 
                  rồi mình ra về mang thêm một sự tủi nhục trong lòng.Chắc Thảo 
                  cũng là một đứa con gái có thể hiểu được phần nào tâm sự của 
                  mình, phải không ? Đứng trướng kiếng, mình trách mắng với 
                  người đối diện: mày là kẻ ham tiền mà bán luôn nhân cách, 
                  chuyện suy đồi thế kia mà mày vẫn làm được, chính mày đã hạ 
                  thấp lòng tự trọng ... Còn gì để mà nói thêm với chính mình 
                  nữa chứ, hả Thảo, mình đã khóc thật nhiều trước kiếng và suốt 
                  đêm ấy khi thấy chính bản thân mình thật xấu xa ghê tởm. Con 
                  Băng ngày nào Thảo biết là một đứa học giỏi, ngoan, và hiền 
                  bây giờ cũng như hàng trệ quăng giữa chợ chiều, rẻ mạt ...
 
 Nhưng, Thảo à, như con thiêu thân cứ lao đầu vào ánh sáng, 
                  mình vẫn tìm tới căn phòng đáng ghét kia của Lão để phơi bày 
                  thân thể con gái của mình ra chỉ vì muốn kiếm thêm chút đỉnh 
                  tiền kinh tế. Rồi mình trở thành quen thuộc với cái “nghề” này 
                  hồi nào không biết, Thảo ạ ! Mình không còn ái ngại khi trần 
                  truồng trước một người đàn ông, không còn bỏ chạy những cái 
                  “tội lỗi”, và không còn đứng trước kiếng tự trách mình hoặc 
                  khóc tỉ tê như trước nữa ... Đứng trước ống kiếng của lão mình 
                  trở thành tự nhiên hơn, có thể nói như một cô gái chụp khỏa 
                  thân chuyên nghiệp, hay một model của báo Playboy. Mình cũng 
                  thật không ngờ mình lại có cái “khiếu” làm dáng, làm đởm như 
                  vậy, hèn gì thấy lão cứ khen mình riết ... mà mình thấy càng 
                  ham. Có lần lão lấy từ cập táp ra những hình ảnh khiêu dâm lão 
                  sưu tập, để khoe với mình. Mình thật không ngờ lão có nhiều 
                  hình đếm không xuể đến như thế, các cô gái đủ sắc dân chủng 
                  tộc trong các tư thế gợi dục “khủng khiếp” mà chưa bao giờ 
                  mình thấy qua trong đời Thảo à ! Trong sấp hình đó, mình còn 
                  thấy lão chụp những cặp nam nữ quằn quại ôm nhau, những bộ 
                  phận sinh dục được chụp nổi lên quyện vào nhau ... Ôi, Thảo ơi, 
                  mình nhìn sấp hình kia mà mắt mình nảy đom đóm. Mình thật 
                  không ngờ lão lại chụp được nhiều và rõ như thế ... người đâu 
                  mà lão kiếm về, chẳng lẽ tất cả họ điều có phận hèn giống như 
                  mình nên phải bán luôn cả nhân cách.
 
 Và đương nhiên mình đã chối từ những kiểu chụp quá ư là gợi 
                  dục, những tư thế như phành chân, dạng háng, hoặc chổng mông 
                  và nhiều nữa bằng cả sự tưởng tượng của mình cũng không nghĩ 
                  ra được. Lão có đề nghị trả thêm tiền gấp bội, nhưng thấy mình 
                  cương quyết quá, thì lão cũng thôi, song hễ khi lão gặp mình 
                  là lão cứ mè nheo nhắc tới chuyện ấy làm cho tơ lòng mình rối 
                  bời. Ôi, tiền, tiền, tiền! Tất cả cũng vì tiền, và vì nó mà 
                  mình đã bị xô tới bên bờ vực thẳm này rồi, phải chăng nó định 
                  đạp cho mình rơi xuống đáy luôn, Thảo ạ!
 
 Thảo có biết ... Những ngày kế tiếp sự quan hệ giữa mình và 
                  lão đã vượt hơn mức bình thường mà mình không ngờ tới. Mình 
                  hay cùng lão đi ăn tối sau giờ làm việc. Có khi đi xem nhạc 
                  hội đến gần 11 giờ mới về tới nhà. Lão thì lúc nào cũng tỏ ra 
                  săn đón chìu chuộng mình, cưng mình như trứng mỏng, làm mình 
                  thấy cũng vui vui. Con gái là vậy đó Thảo à, Thảo đã biết, 
                  nhưng chính sự nhẹ dạ này của mình mà mình đã dại dột đồng ý 
                  cho gã chụp những bô hình gợi dục thấp hèn. Thảo có tưởng 
                  tượng ra chăng, người bạn của Thảo nè, con Băng ngày nào ngô 
                  nghê cấp sách đến trường, e thẹn mỗi khi đám con trai trêu 
                  ghẹo, vậy mà nó bây giờ hư đốn lắm, nó đã nằm ngửa trên sàn 
                  nhà dang chân cho người ta soi mói vào bẹn của nó, nó còn dùng 
                  tay moi móc những chỗ kín đáo nhất cho người ta thỏa mãn thị 
                  dục, được chụp bao nhiêu ảnh tùy thích. Thảo có dám nghĩ là 
                  đứa bạn thân nhút nhát của Thảo ngày nào đứng ngồi khép nép 
                  nghiêm trang, bây giờ nó dám chổng mông trong tư thế hết sức 
                  dâm dật cho người phóng đèn vào soi không! Mình thật không ngờ 
                  đến cả chính mình nữa Thảo ạ ! Còn nữa, những bộ áo khiêu gợi 
                  mỏng tang, nhìn xuyên vào da thịt, những tấm khăn choàng bằng 
                  lông không đủ che hết cơ thể, những vật dụng kích dục mình 
                  chưa bao giờ biết đến được mang trưng bày hoặc trưng dụng một 
                  cách triệt để, mình bỗng mình như một con điếm chào hàng ở 
                  những công viên vắng người nào đó, Thảo biết không! ... Một 
                  tiếng đồng hồ dài đăng đẳng làm mẫu cho lão chụp như thế đó 
                  Thảo ạ, mình cứ tưởng như suốt đời này không còn biết mặc quần 
                  áo đàng hoàng là cái gì nữa. Một sự lõa lồ đáng tởm! Thật sự 
                  trước mặt lão, mình thấy mình là một món đồ chơi không hơn 
                  không kém. Mình có để ý xem phản ứng của lão khi đối diện với 
                  sự trần truồng của mình ra sao, Thảo biết không, một lão đàn 
                  ông trang nghiêm đến mức nào mà đứng trước đứa con gái trinh 
                  nguyên lõa thể thì có thể kềm chế được bao lâu con lợn lòng 
                  của nó. Đôi mắt lão sáng hoắc, bàn tay lão run run khi nhìn 
                  thấy mình dùng tay đẩy chẹt hai bên nơi chỗ kín. Hơi thở lão 
                  thùm thụp hai bên cánh mũi mỗi khi mình tự nâng hai bờ ngực 
                  mình lên để làm kiểu ... Bây giờ, mình đã nhận thức được bản 
                  năng tính dục của con người mạnh đến cỡ nào, giống đực quả 
                  thực yêu chuộng giống cái đến mức nhảy cẩng lên nếu bị thiếu 
                  thốn đi sự giao cẩn, nó sẽ yêu chuộng cái nơi mà nó có thể kết 
                  hợp, sẽ đem sự sung sướng đến cho nó ... và lão, cuối cùng, đã 
                  đề nghị chuyện chiếm đoạt trinh tiết của mình trong một lần 
                  “tình cờ” đó Thảo ạ ! Chuyện này mình đã dự liệu từ sớm nên từ 
                  chối thẳng thừng với lão ... Lão đã ngã giá 20 triệu để mua sự 
                  trong trắng của mình ... số tiền tuy lớn thật nhưng “chữ trinh 
                  đáng giá ngàn vàng” sao đem bán được chứ Thảo. Nếu là Thảo 
                  trong hoàn cảnh của mình, liệu Thảo có làm giống như mình 
                  không ? Lão lại mở lời ngoa dụ sẽ đem mình đến sự sung sướng 
                  với nhiều kỹ thuật giao hợp kỳ lạ bí truyền gì đó của gia đình 
                  nhà lão, lão tưởng mình đồng ý cho lão chụp khỏa thân thì mình 
                  đã dễ dãi lắm rồi, nhưng không, mình đã khì cười vào mặt lão 
                  để chứng tỏ mình khinh khi lão lắm ... Cuối cùng thì lão cũng 
                  đành chịu ... Lão để mình ra về bảo với mình rằng lão tiếc 
                  nuối lắm thay, nhưng mình cốc có tin lão, Thảo ạ ! ...
 
 Chuyện của mình còn dài Thảo ạ, nhưng thư viết mãi vẫn không 
                  hết ý, thôi cho mình tạm ngưng nơi này ... Chúc Thảo vui vẻ và 
                  hạnh phúc. Thảo nhớ kể chuyện du học của Thảo cho mình nghe 
                  với. Ở bên Mỹ, mọi thứ chắc đều tốt đẹp, Thảo nhỉ ! Cho mình 
                  gởi lời thăm tất cả ...
 
 Bạn Thân,
 
 Võ Tuyết Băng
 
 (Hết Phần 1 ... Xin xem tiếp
                  
                  Phần 2)
 |