| Ba tháng trôi qua 
                  thật nhanh. Mùa đông trên xứ Mỹ lạnh não nùng, cho dù nàng 
                  đang ở tiểu bang California là nơi ít lạnh nhất. Căn phòng 
                  Ngọc share ở nhà này vì trước đây là garnge nên chỉ có máy 
                  heat gắn ở phía ngoài. Muốn được sưởi ấm, Ngọc phải mở cửa 
                  phòng thường xuyên cho hơi ấm tràn vào, đìêu này thật bất tiện 
                  cho Ngọc. Thân gái một con, ở trong căn nhà toàn đàn ông, 
                  nhìêu khi nằm trên giường ngủ quên, hớ hênh không đóng cửa, 
                  mấy "thàng chả" đi ngang qua"địa" vào thì kỳ quá...
 
 Ngôi nhà cũng khá cũ, tiếng máy heat chạy rè rè, ỉ ôi như một 
                  người bi bệnh suyễn. Sung sướng nhất của Ngọc là những giờ ở 
                  tmớng học, vừa xôn xao vừa ấm
 cúng với bạn bè. Buổi chiều đi làm về, Toàn rón rén đến cửa 
                  phòng Ngọc gõ nhè nhẹ. Nghe tiếng bước chân giống âm thanh của 
                  con mèo ăn vụng, Ngọc đã biết ngay là ông chủ nhà.
 
 Nàng giả vờ như không biết. Đợi cho Toàn gõ mạnh, Ngọc mới lên 
                  tiếng: . .
 - Ai đó?
 - Toàn đây Ngọc"
 "Thằng chả" bữa nay về hơi trễ. Có gì đây mà gọi mình hăng hái 
                  quá vậy? Ngọc nhủ thầm.
 - Đợi chút nghe anh Toàn.
 Mặc dù không có gì cần phải chuẩn bi, nhưng bản năng phụ nữ 
                  xui Ngọc cứ rề r~ cho người ta sốt ruột.
 Toàn chu mỏ nơi khe cửa, nói vọng vào:
 - Có cái này ngộ lám, Ngọc ra rồi biết.
 Lời nói trên có hiệu quả thiệt. Ngọc bỏ thòng hai cẳng xuống 
                  gầm giường, không cân dép, đến mở cửa phòng.
 
 Dángvóc rũ rượi hơi lười biếngvới bàn tay nhỏ nhắn bám vào nắm 
                  cửa, khêu gợi một cách lạ lùng làm Toàn nhìn Ngọc cười bẽn lẽn. 
                  Anh ta vô đê:
 - Bữa nay lạnh hôn Ngọc?
 Câu hỏi thật là vô duyên, chứng tỏ Toàn đang bối rối trước bộ 
                  quần áo ngủ không phần lót đang dán khít khao trên người Ngọc.
 
 Ngọc đưa haỉ tay áp chéo vào ngưc thay câu trả lời, một phần 
                  cũng để che bớt bộ ngực còn nóng hồi đang rung rinh phía bên 
                  trong áo. Không còn chờ đợi được nữa, Toàn nghiêng người về 
                  phía Ngọc, tiết lộ:
 - Anh mới mua cho Ngọc cái máy heat điện, như vậy tiện cho 
                  Ngọc hơn khi ở trong phòng. Anh đang để máy ngoài phòng khách.
 Ngọc từ chối lấy lệ:
 - Thiệt phìên anh quá. Cũng đâu có gì lạnh lắm! Em quen xử 
                  dụng mền, cứ quân chật vào, co rút lại là ngủ ngon rồi...
 - Ngọc nói thế, chứở sát phòng nhau, anh biết Ngọc trở mình 
                  suốt đêm...
 Câu nói này vô tình để lộ cái tây hay rình rập của Toàn.
 
 "Chẳng thà ở một mình, sao cũng xong. Đàng này mỡ treo miệng 
                  mèo, thiệt là khó chịu." Từngày có Ngọc về ở share phòng, đời 
                  sống Toàn trở nên phức tạp, bứt rứt thường trực, đi ra đi vô 
                  cứ gặp nhan sắc khơi trêu, làm cái gì cũng giứ ý giữ tứ. Đang 
                  ở thời kỳ câu độ nên ông chủ nhà phải ráng đóng kich. Khó nhất 
                  là đóng kich không có sân khấu, nhìêu khi phải độc diễn, chán 
                  thấy mẹ!
 
 Ouan niệm vật chất sẽ đánh bại tinh thần, Toàn cứ mong Ngọc 
                  thiếu kém cái này cái kia để chàng ta đáp ứng ngõ hầu lấy lòng 
                  người đẹp đang mô côl tình ái. Như hôm nay chẳng hạn, mua được 
                  cho Ngọc cái máy heat điện, Toàn thấy mình đã có thêm điểm. 
                  Trước khi giao máy cho Ngọc, Toàn lợl dụng lúc này thân thiện 
                  thêm:
 - Ngọc ra đây, anh sẽ chỉ cách xử dụng.
 
 Lý doviện dẫn củaToàn quá chính đáng, khiến Ngọc không làm sao 
                  chối từ được. Ngọc theo Toàn ra phòng khách nơi có một hộp 
                  carton còn mới nguyên để trên
 bàn. Toàn lấy tayxoayxoay chỗ tấm giấy nhỏ có giá tìên, đẩy về 
                  phía Ngọc. Mắt Toàn không quên nhìn lén về phía nàng, xem Ngọc 
                  có chú ý nơi đó không. Ngọc cũng rất thông minh, nàng gãi đúng 
                  ngay chỗ ngứa của Toàn:
 - Trời ơi, anh mua chi cái tốt, mắc quá vậy?
 Toàn cười cười, ra cái đìêu ăn thua gì...
 - Của Nhật đó Ngọc.
 - Vậy hả?
 Cái lối đối đáp quê mùa của Ngọc làm Toàn hả hê trong bụng. 
                  Anh ta giải thích:
 - Ở Mỹ mình phảixài đồ Nhật, mắc chút đỉnh nhưng nó bền.
 
 Giằng co qua lại, chờ cho Ngọc sốt ruột muốn thấy món hàng, 
                  Toàn bắt đầu khui hộp. Quả thật, qua Mỹ cũng chưa được lâu mấy, 
                  cái máy heat điện có hơi nước đối với Ngọc còn xa lạ lám, 
                  nhưng nàng cố gắng trầm tĩnh chờ Toàn tán tỉnh cho đáng đồng 
                  tìên bát gạo người ta.
 
 Ngọc biết hôn, tại mình cần gấp, mua ngay nên hơi đắt, chứ chờ 
                  sale, mua rẻ hơn nhìêu. Thấy thàng cha chủ nhà cứ nhấn mạnh 
                  vào giá cả, như con buôn không bằng, Ngọc giả vờ lịch sự:
 - Thôi, để Ngọc gởi tìên lại cho anh nhé...
 Chỉ chờ có vậy, Toàn xì hơi:
 - Mmh là người trong nhà mà Ngọc, có đáng gì đâu. Hơn nữa, tại 
                  nhà tôi không có máy heat riêng, nên người ở share lạnh lẽo, 
                  tôi có bổn phận phải chu toàn phương tiện cho Ngọc chớ...
 
 Vừa nhắc tới lạnh lẽo, Toàn cũng sẵn dip đó "đia" vào ngực 
                  Ngọc. áo nàng mỏng, không có bộ giáp phía trong, đôi nhũ hoa 
                  như có linh hồn, biết mình đang bi soi mói có vẻ như tưng tưng 
                  lên. Con mắt Toàn đứng yên chỗ đó, suy nghĩ vẩn vơ về một 
                  khoái cảm hàm thụ. Ngọc mải mê ngấm nghía máy sưởi, chừng 
                  ngước lên bất
 gặp con ngươi Foàn đang "ăn chè" nơi ngực mình. Nàng ưỡn ra 
                  cho ông chủ nhà thưởng thức, nghĩ ràng nhưvậy cũng vừa đánh 
                  đổi được cái máy heat tối tân gần hết một ngày lương của chàng 
                  ta.
 
 Đời Toàn chơi bời đàng điếm cũng đã nhìêu, nhưng cái gì úp mờ, 
                  vụng trộm vẫn thích hơn. Trí tưởng tượng chàng ta lội xa thêm 
                  trên giòng sông ngực Ngọc, ở đó có hai đóa lục bình bồng bềnh 
                  trôi, đã ơi là đã...
 
 Thây cũng vừa đủ trả lễ, Ngọc lên tiếng:
 - Bộ anh không thấy lạnh sao, chỉ mặc có một áo đơn chiếc đi 
                  làm?
 Sự chú ývề cách ăn mặc của mình mà Ngọcvừa phát biểu, đối với 
                  Toàn đáng giá ngàn vàng. Toàn vươn vai nói mạnh:
 - Ăn thua gì Ngọc, mình là đàn ông mà. Sức anh đối với cái 
                  lạnh cớ này có thấm thía gì đâu?
 Dứt câu, Toàn cung cung tay về phía trước, ra cái đìêu mình 
                  còn khoẻ lắm, sẵn sàng “chiến đấu” lúc nào cũng được...
 
 *
 * *
 Đời gái một con không chồng của Ngọc giống như trái cây chín 
                  đỏ trên cành thấp. Đấng đàn ông nào đi ngang cũng muốn vói 
                  taybụp một phát. Biếtvậy, Ngọc rất cẩn thận. Tử ngày về ở căn 
                  nhà gần trường học, nàng còn kỹ hơn. Nàng không thổ lộ cho ai 
                  địa chỉ của mình, sợ bị quấy rầy lỡ mích lòng ông chủ nhà thì 
                  bất !ợi lắm.
 
 Hôm nay là ngày thi Test khả năng Anh ngữ. Lớp học Ngọc toàn 
                  đám thanh niên sồn sồn, những người ty nạn muộn màng tới Mỹ. 
                  Kể cả ông thầy giáo, một cựu sĩ quan Không quân Việt Nam vừa 
                  ra tù đã vượt biên, nhờ có vốn liếng Anh ngữ, mặc dù mới định 
                  cư chừng một năm hơn, ông đã được Hội Nhà thờ thu nhận làm
 thầy giáo dạy Anh văn mấy người ty nạn. Thầy Hòa ra đi có một 
                  mình, vợ và hai con còn kẹt lại quê nhà.
 
 Hòa mang sổ địa chỉ đến từng học trò cho họ điền vào trước khi 
                  thi. Lúc Ngọc trao trả lại quyển sổ, liếc vào đó Hòa chúm 
                  miệng cười:
 - Chà, ở gần đây quá há!
 Ngọc không đáp, vờ như lơ đãng. Hòa không bỏ lỡ dịp:
 - Ngọc về địa chỉ này bao lâu rồi?
 Không thể giả đò thêm được nữn, Ngọc nói nhỏ:
 - Dạ, mới thôi thầy.
 
 Chữ "mới" Ngọc nói hơi nhẹ, lại hạ nặng giọng chữ "thôi thầy" 
                  làm mấy người gần đó nghe được. Họ quay lại nhìn Hòa. Anh ta 
                  cũng hơi quê, bỏ đi lên phía trên
 bục gỗ. Vuốt mái tóc, sửa lại cái bâu cổ áo cho ngay thẳng, 
                  Hòa lên giọng:
 - Trên sở Welfare có chỉ thị, bà con mình học tới đâu cố gắng 
                  làm bài tới đó để người ta đánh giá trung thực được khả năng 
                  của mình, hầu tìm việc làm đúng
 mức, giúp đỡ ngựời ty nạn tự túc tài chánh.
 
 Cái đìêu Hòa vừa nói, bất cứ người ty nạn nào đang lãnh 
                  Welfare cũng đều biết cả, nhưng khi nghe ông thầy nói vậy, một 
                  số người thở dài buồn thảm. Họ sợ rằng
 mình học giỏi quá sẽ bị bắt đi làm sớm.
 
 Như bắt mạch được tâm trạng đám học trò ty nạn, Hòa nhấn mạnh 
                  thêm:
 - Tôi dạy ở đây mấy tháng rồi, ai giỏi ai dở tôi đều biết cả. 
                  Nếu bài test nào cố tình dấu diếm khả năng, thì sẽ có một bài 
                  hạch miệng dành cho sau đó.
 
 Vừa nói, Hòa vừa liếc thẳng ngay chỗ Ngọc ngồi. Anh ta nheo 
                  mắt, cái nheo mắt hiểu ý này hình như để đáp lễ cho Ngọc hai 
                  chữ "thôi thầy" đã nói quá lớn lúc ..
 này.
 
 Ngọc làm như hối hận, xụp mắt xuống nhìn trang giấy trắng 
                  trước mặt, thầm thầm trong bụng: "Cái thằng cha này hiểm thấy 
                  mẹ."
 
 Ngọc vì tức nên hai má ửng hồng, nhưng thầy Hòa hiểu sai, cứ 
                  tưởng nàng mắc cỡ. Thầy tấn công:
 - Cô Ngọc có ý kiến gì không?
 Cả lớp đang vểnh tai chờ một cuộc vấn đáp về vấn đê "lãnh 
                  Welfare đi học" được sáng tỏ hơn, nhưng Ngọc chỉ ngậm miệng, 
                  lắc nhẹ đầu.
 
 Ở cuối lớp một "ngài" thanh niên có khuôn mặt răn chắc da hơi 
                  đen, lên tiếng:
 - Thưa thầy, trưừng hợp nhưcô Ngọc, không chồng, có con dưới 
                  18 tuổi, lỡ học giỏi có bị bắt nghỉ họẹ đi làm không?
 
 Câu hỏi của "ngài" thanh niên này bình thường thì vô duyên hết 
                  chỗ nói, nhưng trong trường hợp ở đây là một câú hỏi thích thú. 
                  Nhìêu chị phụ nữ thuộc loại
 "Single parent" đang thấc mắc chờ được giải đáp.
 
 Trúng cái "tử' của thầy Hòa, thầy sủa một hơi:
 - À, quan trọng là ở chỗ này, nhìêu người ty nạn độc thân có 
                  con đến Mỹ, cứ tưởng bở là được ở không lãnh Welfare cho đến 
                  lúc đứa trẻ 18 tuổi... Nếu nghĩ vậy là sai ìâm. Theo luật lệ 
                  mới, chính phủ Huê Kỳ bắt buộc những người độc thân có con 
                  trên 6 tuồi phải đi làm, nhiều lắm là sau 18 tháng lãnh trợ 
                  cấp...
 
 "Nhưvậy cũng đỡ lắm rồi..." Có tiếng xì xầm từ một góc phòng. 
                  Tai thầy Hòa rất thính, thầy trả lời khơi khơi:
 - Không phải ai cũng được lãnh 18 tháng đâu, trừ những người 
                  chứng tỏ được chưa có khả năng đi làm... thí dụ như Anh ngữ 
                  yếu kém chẳng hạn...
 
 Nói vòng vòng, thầy Hòa cũng đê cao về cái chức năng kiểm soát 
                  Anh ngữ của mình. Ngọc thì chủ quan, cho là thầy Hòa đang nhắc 
                  khéo mình về một sự giúp
 đỡ nào đó mà thầy có thể làm được. Nàng đưa đôi mắt thật ướt, 
                  nhấp nhấp đôi mi mấy cái, rọi về phía thầy, kèm theo một nụ 
                  cười kín đáo úp mở đưa tình...
 
 Buổi thi hôm đó, học trò ai cũng góp bài rất trễ, ra cái đìêu 
                  là khó quá. Thầy Hòa rành điệu sáu câu mấy "ông bà" học trò ty 
                  nạn. Vừa nhận bài, thầy vừa nói:
 "Bữa nay ai cũng dở hết vậy?"
 
 Ngọc là người áp chót lên nộp bài. Thầy Hòa không đề cập gì 
                  đến chuyện thi cử mà thầy lại "phang" ẩu một câu, Ngọc hết 
                  hồn:
 - Cô Ngọc "mư' về gần trường tiện quá, hôm nào tôi đến chơi 
                  được không?
 Thôi chết rồi, thằng cha này đã ghim cái địa chỉ ct,aả mình 
                  trong bụng, như vậy kẹt quá. Ngọc nhủ thầm.
 
 Ngọc nhớ lại ngày đâu tiên dọn về nhà Toàn. Ông chủ nhà có 
                  nhắn nhủ: "Nhà này ít khách lắm, phận mình đi ở share phòng, 
                  tốt hơn mình đừng cho ai biết địa chỉ. Ở đời kẻ tốt, người xấu 
                  biết đâu mà mò."
 
 Khi không Ngọc lại bi đưa vào hoàn cảnh trên đe dưới búa. Với 
                  ông chủ nhà, Ngọc không muốn ông ta buồn. Với ông thầy dạy Anh 
                  văn, Ngọc không ưa gì ổng,
 nhưng cái báo cáo về khả nãng Anh ngữ yếu của mình, Ngọc rất 
                  cần.
 
 Thấy ngllời thiếu phụ tự dưng mất hồn, thầy Hòa
 nhắc lại:
 - Chắc Ngọc đi bộ về hả?
 - Dạ, dạ....
 Ngọc trả lời luôn một lúc hai tiếng dạ, hy vọng được thầy Hòa 
                  quên cái vụ "nhà gần".
 Thầy Hòa đâu có chịu buông tha:
 - Mẹ con Ngọc share ở đó bao nhiêu một tháng vậy?
 - Cũng rẻ thôi, người ta quen mà!
 
 Hòa nhìn ra ngoài, thấy học trò đã về gần hết, thầy “thả dê”:
 - Nhà đông người không Ngọc?
 - Ít thôi.
 
 Tức tức trong bụng, Ngọc trả lời cà giựt cà giựt, trong khi đó 
                  thl thầy Hòa lại hiểu râm, tưởng là Ngọc còn giận đỗi vụ hăm 
                  he hồi nãy.
 - Ngọc yên chí đi. Cùng là đồng hương với nhau, giúp được gì 
                  thì mình giúp mà.
 
 Ngọc cười, cái miệng méo xẹo. Trời mùa đông, nhưng trong phòng 
                  kín gió, cuộc đối thoại miễn cưỡng gây cho Ngọc thêm nóng nực 
                  trong người. Ngọc đưa bàn tay thon thon vì ít làm lụng, mớ hai 
                  khuy áo gần cổ cho dễ thớ. Môt mảnh đa tam giác màu trắng lộ 
                  ra phần trên ngực. Chuyện này đối với Ngọc hết sức tự nhiên, 
                  xảy ra vì thời tiết. Nhưng thầy Hòa thì tưởng là nàng có dụng 
                  ý anh ta làm bộ ngó lên trần hít hà, cái kiểu đã đời của kẻ 
                  "ngậm ớt cay nhỏ nước miếng."
 
 Lợi dụng lúc đó, Ngọc nói nhanh: "Thôi, em về trước nghe 
                  thầy." Không chờ cho Hòa có ý kiến, Ngọc phóng mình ra khỏi 
                  lớp, đi nhanh một hơi.
 
 (Hết Phần 3 … Xin mời xem tiếp
                  
                  Phần 4)
 |