| Thứ bảy nghỉ học, Ngọc đến trưừng dự buổi hội thảo với chủ đề 
                  "Tương lai của người ty nạn."
 Hai tiếng đồng hồ ngồi giam mình nghe thuyết trình viên bàn 
                  thảo về cuộc sống và chương trình tự lực cánh sinh của những 
                  thân phận như Ngọc, nàng nghe mà hồn tay phóng lớn, chằng chịt 
                  chỉ. Có hai người đàn bà ngồi sẵn đó từ bao giờ. Thấy Ngọc và 
                  Loan bước vào, họ hơi bẽn lẽn. Cùng một tâm trạng với nhau, họ 
                  cảm thấy có một cái gì thiếu tự tin đang toát ra nơi những 
                  người có cùng chung một mục đích. Loan vừa ngồi xuống ghế vừa 
                  giở giọng xã giao:
 - Chắc mấy chị đang chờ thầy coi?
 Loan hạ thấp giọng chữ "thầy" ra đìêu kính trọng như sợ phạm 
                  húy.
 - Dạ. Người dàn bà mặc áo hường đáp lại, ngắn gọn có bao nhiêu 
                  đó.
 Mùi hương từ phòng trong bay tỏa ra ngào ngạt.
 Ngọc cảm thấy ngây ngây trong người. Hơi giông giống không khí 
                  của Lăng òng Bà Chiểu thuờ Ngọc còn nhỏ theo mẹ đến đó đc xin 
                  xăm.
 
 Giờ giấc ở đây trôi qua thật chậm, có lẽ thân chủ đang được 
                  thầy coi có nhìêu khúc mắc nên mới lâu như vậy Hai bà khách 
                  đến trước Ngọc ra chìêu bải hoải, họ
                  đang nhắm mắt, ngáp dài mấy phát.
 
 Bất chợt có tiếng mở cửa phòng. Một người đàn bà mắt đỏ hoe từ 
                  trong bước ra, phía sau là "thầy." Loan ngồi bên cạnh. đã đứng 
                  lên cúi đầu chào "thầy" từ hồi
                  nào. Ngọc hơi ngạc nhiên thấy thầy còn quá trẻ, da dẻ hồng hào. 
                  Thầy mặc bộ bà ba màu nâu càng làm nổi bật màu da trắng trên 
                  khuôn mặt láu lỉnh của thầy.
 
 IIai người khách chờ nãy giờ, thấy thầy cũng đứng dậy cái rụp. 
                  Họ cúi đầu chào thầy một cách khúm núm. Một trong hai người 
                  này hình nhưlà thân chủ quen thuộc của thầy. Cô ta lên tiếng:
 - Chờ thầy lâu quá đó thầy. Bữa nay em dẫn người bạn đến nhờ 
                  thầy coi giúp.
 Miệng thầy rộng, nớ nụ cười dài gần một gang tới mang tai:
 - Ờ ờ. vô đây
 Hai người khách cùng định vào phòng thầy một lượt.
 Thầy lấy tay ngăn lại:
 - Bói toán không ai được nghe chuyện bí mật của ai cả. Một 
                  người thôi. Thầy gằn giọng mạnh.
 - Tụi em là bạn thân mà thầy.
 - Vợ chồng còn không được, huống gì là bạn thân?
 Giọng thầy chắc nịch, khiến người khách áo hường chùn bước. Cô 
                  ta đưa tay đẩy nhẹ bạn mình:
 - Thôi, chị vào trước đi. Em quen quá, bữa nào coi cũng được.
 
 Chỉ chờ có thế, thầy quay lưng bước vào trong, dẫn theo người 
                  khách có dáng điệu lờ đơ như đang bị bệnh hậu.
 
 Loan định lên tiếng giới thiệu Ngọc nhưng thầy đã khép cửa lẫn 
                  vào phòng trong với người khách mới.
 
 Hôi ở trường, ngồi nghe thảo luận, Ngọc nôn nóng hết giờ bao 
                  nhiêu, bây giờ chờ tới lượt mình cho thầy coi Ngộc còn nôn nao 
                  gấp bội. Nhìn đồng hồ trên tường
                  đã quá ngọ, chờ đã hơn hai tiếng đồng hồ, Ngọc quay sang Loan 
                  hỏi nhỏ:
 - Chết cha rồi hơn mười hai giờ trưa, không biết thầy có chịu 
                  coi cho mình không?
 Loan trấn an bạn:
 - Đừng lo, để mình năn nỉ thầy cho.
 Vừa lúc ấy, thầy cũng vừa giải quyết xong người khách, tiễn 
                  hai người khách ra cổng nhà, xong vội vã quay vào. Loan không 
                  bỏ lỡ dịp:
 - Thưa thầy, bữa nay em dẫn bạn em tới nhờ thầy coi dùm.
 
 Thầy Phú Sĩ không nhìn đồng hồ trên tường mà vén tay áo xem 
                  đồng hồ tay. Thầy đeo chiếc đồng hồ Longine vàng hực. Lông tay 
                  thầy dài, trông thiệt là dị tướng.
 
 Ngọc nghĩ thầm trong bụng: "Thầy này có vẻ thần tiên quá, vừa 
                  đẹp trai lại vừa chễm chệ."
 Thầy vỗ tay vào đồng hồ, nói:
 - Cha! Quá ngọ rồi, chắc coi không được quá.
 Loan chen vào can thiệp:
 - Thông cảm đi thầy. Bữa nay em không coi, canh thầy giữ lắm 
                  mới mang được bạn em tới giới thiệu với thầy. Bạn em mẹ góa 
                  con côi, mới tới Mỹ đang gặp nhìêu khó khăn trong cuộc sống, 
                  muốn nhờ thầy chỉ bảo.
 Thầy Phú Sĩ trầm ngâm, quay sang Ngọc:
 - Năm nay cô mấy tuổi rồi?
 - Dạ, em tuồi Đinh Dần.
 Thầy đưa bàn tay tròn trịa với mấy ngón tay để móng đài, dài 
                  nhất là hai ngón tay út, móng tay thầy cong tròn gần chín chục 
                  độ. Xong thầy ngước mặt lên trần nhà, lẩm bẩm:
 - Ất Giáp, Bính, Đinh... Tý, Sửu, Dần... Dần, Thân, Tỵ, Hợi...
 Rồi thầy gật đầu:
 - Thôi được. Khỏi cấn tử hành xung. Thầy ráng coi cho một quẻ.
 Ngọc thở phào một cái, giống như lúc đi thi được tuyên bố kết 
                  quả đậu. Thầy quay vào trong, Ngọc đinh đi theo. Thầy nói 
                  trống vào khoảng không:
 - Chờ đó, thầy sửa soạn cái đã.
 Ngọc quay nhìn Loan thầm hỏi: "ủa, coi bói mà sửa soạn cái gì 
                  vậy?" Loan rất thông minh, nàng hiểu ngay ý nghĩa của cái nhìn 
                  ấy. Nàng giải tỏa cho Ngọc:
 - Chắc nhìn tướng Ngọc, thầy thấy có đìêu gì găng lắm, nên vào 
                  thắp hương sửu soạn đồ nghề trước đó.
 Qua lời giải đáp của bạn, Ngọc chấp nhận một cách ngon lành.
 
 Nàng yên lặng, đang moi lại trong ký ức những rối rắm quá khứ 
                  và sắp xếp những đìêu mong đợi ở tương lai để khi thầy coi, 
                  nàng sẵn sàng trình bày cho thầy đỡ mất thì giờ...
 (truyện khúc này bị in lộn tùm lum … từ 41 nhảy tới 47 ???)
 
 trước nghe ông ta hăm he sẽ đến nhà thăm, chưa được cho phép. 
                  Nay bỗng dưng ông xuất hiện đột ngột. Ngọc bối rối, lí nhí:
 - Mời thầy vào nhà chơi.
 
 Vừa nói, Ngọc vừa đảo mắt phía ngoài sân coi có ai trông thấy 
                  không. Chỉ có cây cột đèn nàm im và hộp thơ vô tri vô giác, 
                  nhưng Ngọc có cảm tưởng chúng đang rình rập để... về mét với 
                  ông chủ nhà. Tự nhiên nàng đưa tay áp ngực, đo lại nhịp tim 
                  mình coi nó đang nhảy ra sao.
 
 Tội nghiệp thầy Hòa, trông vẻ lúng túng của cô học trò, lại 
                  tưởng ràng cô ta đang ngạc nhiên và mừng. Không đợi Ngọc mời 
                  ngồi, thầy Hòa tọa ngay xuống chiếc ghế đôi, có lẽ thầy cũng 
                  đang hồi hộp, tay chân thừa thãi bủn rủn. Ngọc không phải là 
                  típ phụ nữ đẹp sắc sảo nhưng nàng là đàn bà một con đúng nghĩa, 
                  nay nở chừng mực, da không trắng, ngâm ngâm nắng hạ. Có hai 
                  đồng tìên lúc cười vô cùng cuôn hút. Nhất là đôi mắt, vừa 
                  sâuvừa mát, ở đó chứa sức quyến rũ quê mùa nhưng vũ bão. Cỡ 
                  đàn ông loại sồn sồn thiếu đàn bà, gặp đối tượng này thèm đến 
                  nhiễu nước miếng!
 
 Thầy Hòa dạy nhìêu học trò phụ \nữ, nhưng thầy chỉ chấm Ngọc, 
                  ớ người đàn bà này hình như toát ra hơi hám vừa dẻo vừa bền. 
                  Đây có lẽ là hai yếu tố đặc biệt nơi Ngọc khiến đàn ông dễ bi 
                  cuốn hút vào. Nhất là hoàn cảnh Ngọc: Độc thân một con, lại 
                  khá lâu rồi không có chất đàn ông dính vào, nên trông nàng 
                  "gin" quá chừng. Mỗi lân hồi hộp, Ngọc thớ nhanh, bộ ngực cứ 
                  nhấp nhô, trăm phân trămlà thứ thiệt, khôngcao không thấp, múp 
                  múp ẩn dấu dưới làn vải nhăn, khiến người đối diện tưởng tượng 
                  có thể phát nổ cả óc.
 
 Thầy trò tâm tình chưa được mấy câu, bỗng có tiếng động nơi 
                  cửa trước. Hình nhưcó ai đang tra chìa khóa vào ồ Ngọc quýnh 
                  quáng đứng dậy vén màn cửu nhìn
                  ra. "Thôi chết rồi, thằng cha Toàn về." Ngọc nói nhỏ nhưng 
                  cũng đủ cho thầy Hòa nghe. Anh ta đoán chừng đây là ông chủ 
                  nhà, nên Ngọc mới có vẻ hốt hoảng như vậy.
 
 Cửa mớ, thấy có người ngồi sẵn trong nhà, Toàn khựng lại một 
                  giây. Ngọc lên tiếng giới thiệu:
 - Đây là Toàn, chủ nhà. Còn đây là thầy dạy Anh văn của mình.
 Hai người đàn ông chào nhau ngượng ngập. Ngọc vừa vén tóc, vừa 
                  vả lả với Toàn:
 - Hôm nay anh về sớm?
 Toàn làm thinh đi thẳng về phía trong, Ngọc cũng rảo bước theo 
                  sau.
 
 Tội nghiệp thầy Hòa, bỏ cả buổi ăn trưa tới thăm cô học trò 
                  một con, lời ong bướm chưa thả ra được mấy câu lại gặp ngay kỳ 
                  đà cản mũi, thấy Ngọc có vẻ ngán ông chủ nhà quá độ nên anh 
                  cũng hơi bẽn lẽn. Tưởng mình tới đem nìếm vui an ủi cho Ngọc, 
                  ngờ đâu lại làm cho nàng bối rối thêm. Hòa hơi hối hận. Anh ta 
                  chéo hai chân vào nhau, nhịp đầu mũi giày xuống sàn nhà, tấm 
                  thảm lại êm quá không gây ra một tiếng động nào khiến chàng 
                  thấy vô duyên thêm.
 
 Phía trong này, thấy Ngọc cứ lẽo đẽo đi theo, Toàn bực mình 
                  kinh khủng. Anh ta quay lại nói với Ngọc:
 - Cô cứ tự nhiên tiếp khách.
 
 Hoàn cảnh Ngọc lúc này thật là khó xử. Cả hai người đàn ông, 
                  nàng không thích thằng cha nào cả. Một đằng là chủ nhà, một 
                  đàng là thầy dạy học. Cả hai thuộc loại tự nguyện theo đuổi 
                  nàng, tự dưng gặp nhau ở đây, nơi mà Ngọc không có một quỳên 
                  hạn nào cả. Ông thầy bói Phú Sĩ nói đúng: "Trong tháng này 
                  nàng gặp xui." Tâm hồn người đàn bà vốn dlu dàng, không muốn 
                  làm mất lòng ai, cho dù những người đó mình không ưa lắm. Bây 
                  giờ phải giải quyết vụ thầy Hòa trước đã.
 
 Nghĩ vậy, Ngọc trở ra phòng khách. Chuyện đã lỡ rồi, đàng nào 
                  thì Toàn cũng đã bắt gặp mình tiếp bạn trai ở nhà trong giờ 
                  ông ta đi làm. Ngọc trở nên tự nhiên
 và dồn nỗ lực ứng phó. Ngọc ngồi xuống ghế đối diện thầy Hòa:
 - Xin lỗi thầy nhá, anh Toàn chủ nhà hơi khó tánh, nhưng anh 
                  ta tốt với em lắm.
 
 Thầy Hòa im lặng cười, lối cười khinh bỉ, vừa tội nghiệp cho 
                  cô học trò. Thân phận đi ớ share, người ta xấu cũng nói thành 
                  tốt. Những lời chuẩn bi trước nơi
                  thâm tâm đinh phóng ra khi gặp Ngọc, bấy giờ cụt hứng hoàn 
                  toàn. Hòa nhập đê trở lại một cách miễn cưỡng:
 - Thấy Ngọc nghỉ mấy ngày, thầy cho ràng Ngọc bệnh nện tới 
                  thăm. Nay biết Ngọc không sao, thầy yên tâm.
 - Cám ơn thầy, có lẽ mai Ngọc trở lại lớp.
 
 Thầy Hòa hiểu ngầm theo ý mình: "Nhưvậy là nàng muốn mình về, 
                  và hẹn gặp nhau nơi trường học.
 
 Hòa đứng dậy. Mặc dù trong nhà trống trải không có một chút 
                  bụi nào, nhưng ông thầy cũng ráng dùng tay phủi phủi mấy phát 
                  vào vai áo.
 - Thôi mình về, ngày mai gặp nhau nhé.
 
 Hòa nói lớn tiếng trước khi rời cửn, cố ý cho Toàn nghe, một 
                  kiểu chọc tức đô~i thủ cho bõ ghét.
 
 Dẹp qua được một mối bận tâm, Ngọc thở phào nhẹ nhõm. Thân 
                  phận người đi ở share, bây giờ Ngọc mới thấm thía sự buồn tủi. 
                  Mình lòng ngay dạ thẳng, nhưng
                  cái gì rồi cũng như lén lút, ngay đến việc tiếp một người quen 
                  trong phòng khách cũng đâm ra e dè ái ngại. Còn Toàn thì rõ 
                  ràng anh ta đã chống đối ra mặt, cái kiểu lạt lẽo của hắn đối 
                  với khách làm Ngọc thiệt là mắc cỡ. "Đàn ông mà nhỏ nhoi như 
                  vậy có ma nào mà ưa, vô phúc cho ai muốn làm vợ hắn."
 
 Riêng Toàn thì đầu óc rối bung, một lân bắt gặp mười rAn 
                  khòng. Anh ta cứ ngỡ ràng những lúc mình vắng mặt ở nhà, chắc 
                  Ngọc đã nhìêu rân tiếp khách đàn ông như hôm nay. Suy nghĩ 
                  lung tung xong, anh ta tự phục mình quá xá. Hôm nay trong giờ 
                  nghỉ trưa, thấy mắt giựt giựt mấy cái, cảm thấy trong lòng có 
                  một nôn
                  nóng kỳ lạ. Toàn ghé tạt qua nhà, quả nhiên bắt gặp Ngọc đang 
                  tiếp khách. "Thằng cha khách này nếu so sánh, hắn có phần hơn 
                  mình. ơ cái chỗ hắn trẻ hơn,
                  chững chạc một cách đáng kiêng nể. Hơn nữa hắn lại là thầy dạy 
                  Anh vãn cho Ngọc, ảnh hưởng của hắn đối với Ngọc không phải là 
                  nhỏ." Toàn định bụng gọi Ngọc ra, đìêu tra thêm về ông khách 
                  lạ và thăm dò tình cảm Ngọc với anh chàng này, nhưng Ngọc lanh 
                  lẹ hơn, nàng làm như giận hờn Toàn về thái độ lúc nãy, cô ta 
                  đi tuôt vào phòng tắm đóng cửa lại cái rầm.
 
                  **   *
 Những giọt nước âm ấm từ vòi nước phun đều lên cơ thể, ve vuốt 
                  cho Ngọc bớt phần hậm hực. Nàng kỳ cọ thân thể một cách mạnh 
                  bạo, cơ hồ như muốn đết
                  trôi những phìên toái đang vây hãm chung quanh. Trong khi đó 
                  Toàn rón rén đi tới ngay cạnh cửa buồng tám, đứng lại nghe 
                  ngóng. Âm thanh của tiếng nước rơi đêu giống như một giọng ru 
                  khiêu khích quyến rũ. Đáng lẽ hết giờ nghỉ trưa, phải trở lại 
                  sở làm, nhưng Toàn cố nán lại nhà một cách lì lợm, trông cho 
                  Ngọc tấm nhanh ra, để còn nói với nàng vài câu hầu thỏa lòng 
                  bực tức. Ngọc thì vờ như vô tình, vừa tắm vừa hát nhỏ bài nhạc 
                  "Tình cho không biếu không". 
 Tiếng hát nàng hòa lẫn với nhịp nước rơi, gây cho Toàn có cảm 
                  giác hăng hăng rạo rực. Máu trong người Toàn hình như chạy 
                  không còn đêu nữa, có thể trí tưởng tượng của chàng ta làm 
                  việc quá mạnh về mặt dục vọng nên xô đẩy tâm thần của người 
                  đàn ông đên trạng thái điên đảo lờ đờ.
 
 Sau ngày gặp Ngọc tiếp ông thầy Anhvăn ở nhà, Toàn bắt đầu có 
                  ý thay đồi kế hoạch chinh phục con mồi share phòng. Những 
                  tưởng Ngọc mới qua lờ đờ lẫn đẫn
                  thì cứ từ từ mà tấn công, nay thấy Ngọc lại giao hảo với đàn 
                  ông có vẻ "nguy hiểm" quá, không thể chờ được nữa, phải đánh 
                  mạnh đánh nhanh, được thì tốt, không được cũng chả sao. Tống 
                  khứ đi, sẽ có người khác đến ở thôi. Mlnh là chủ nhà, có sao 
                  đâu...
 
 Buổi tối sau khi đi nhậu, hơi xừng xừng, thần khí có vẻ mạnh 
                  hơn. Toàn về nhà, ngồi nơi phòng khách coi Tivi, nhằm show 
                  tình tự làm anh ta cũng xốn xang trong
                  lòng. Mắt phóng tới hình ảnh mà hồn thì bay lượn đâu đâu. Cứ 
                  nghĩ đến Ngọc đang nằm hơ hớ trong phòng, da thịt nõn nà chắc 
                  nịch, nhất là vòng cồ ba ngấn khêu gợi một cách dã man của 
                  người đẹp. Trên Tivi thì tới hồi một tên bạo dâm đang rình rập 
                  một phụ nữ nằm ngủ. Chị này mê ngủ quá để nút áo bật ra ngoài 
                  lòi bộ ngực to tồ bố. Mỗi lân chi nhúc nhích, thịt da rung 
                  rinh, chị lại vô tình đưa tay rờ rờ vuốt vuốt. Thầng cha bạo 
                  dâm thì đang núp ở kẹt cửa, hai con mắt hắn thò lõ, chỉ chực 
                  muốn nuốt người ta. Hắn lăm le ở tay một sợi đây nhựa thật 
                  nhuyễn, chuẩn bị quấnvào cổ người đẹp. Nhìn cái màn này, Toàn 
                  lại liên tưởng tới Ngọc dữ hơn. Anh ta tự so sánh:' Ngọc còn 
                  "đã" hơn con đào "văm" này nhìêu. Ngọc không cao không thấp, 
                  mình dây, nhất là. cặp mông tròn một cách lửng lơ vừa phải. Dù 
                  sao, đàn bà con gái Việt Nam vẫn hơn, da thịt họ có phần chắc 
                  chắn, trắng không cần lắm, ngâm ngâm đen mà "săng" là ngon 
                  rồi. Suy nghĩ liên miên, ly rượu hết iúc nào không hay, hai 
                  mắt Toàn bật đỏ, mở thao láo chiếu mấy tia
                  nhìn nhọn hoắc lên trần nhà, nếu trúng phải quần áo ai chắc 
                  cũng lủng luôn.
 
 Trong khi đó, Ngọc nằm trong phòng trằn trọc, nhớ tới thân 
                  phận của mình: Có tí nhan sắc, khôn khéo vừa phải, kiếm một 
                  tấm chồng để nương tựa tấm thân đâu
                  phải là khó, vậy mà cứ gặp phải những ngườl mà mình không hài 
                  lòng đeo đuổi. Đàn ông Việt Nam trên xứ Mỹ này thay đổi nhìêu 
                  thiệt, hình như họ chỉ muốn "chơi chạy." Thàng cha nào thấy 
                  mình, chỉ muốn "phóng dê", và chỉ thích một cái gì đó ở nơi 
                  mình. Có thằng nào đề cập tới việc ăn đời ở kiếp với mình đâu. 
                  Nghĩ tới nghĩ lui Ngọc thấy: "Mỹ đâu phải là thiên đưò"ng như 
                  người ta nói, phải nói là khiêng giường thì mới đúng." Ai cũng 
                  muốn khiêng cái giường của người khác về nhà mình, để mà nhún 
                  nhẩyvật lộn, tới chừng nệm rách rồi mang đem
                  đi giục bỏ ở Goodwill cho người khác thích mua đồ cũ mang về 
                  xài.
 
 Nghe tiếng lục đục ờ phòng ngoài, tiếng bước chân không đêu, 
                  cà giựt cà giựt, Ngọc biết là Toàn đã về. Nàng tắt bớt ngọn 
                  đèn lớn, bật sáng bóng đèn ngủ. Con Ngọc nầm phía trong, với 
                  khuôn mặt thơ ngây, hơi thở đều đặn, tròng nó vô tư quá chừng. 
                  Trong khi Ngọc vật lộn với những phìên toái và ưu tư của cuộc 
                  đời thì nó ngáy một cách tự nhiên dửng dưng.
 
 Có tiếng gõ cửa phòng Ngọc. Toàn đang đứng ở đó. Ngọc làm 
                  thinh như ngủ. Toàn lên tiếng nhừa nhựa:
 - Ngọc ơi, có việc này hay lắm, ra nói cho nghe.
 
 Đáng lẽ tiếp tục giả vờ đã ngủ, nhưng sợ Toàn gây ra tlếng 
                  động hoài, con sẽ thức giấc, tội nghiệp nó quá. Ngọc sửa lại 
                  áo ngủ, tiến tới cửa hỏi khẽ vọng ra ngoài:
 - Cái gi đó anh Toàn?
 - Anh muốn bàn chllyện này với Ngọc.
 
 Trong khi chờ đợi, Toàn đến tủ lạnh rót thêm một ly rượu nữa. 
                  Anh ta cung không quên ]ấy một ly rượu cho Ngọc. Khi Toàn trở 
                  lại phòng khách, đã thấy Ngọc ngồi sẩn ở đó rồi. Toàn cười 
                  ruồi xã giao. Đúng là nụ cười ruồi thiệt. Cái kiểu cười rồi 
                  nín ngay, giống con ruồi chớp cánh bu hột mít rồi bay.
 
 Đẩy ly rượu về phía Ngọc, Toàn nói giọng khô:
 - Uống chút đi Ngọc, rượu nho loại nhẹ.
 
 Ngọc yên lặng đưa tay phủi miếng giấy vụn ở đâu bay tới bám 
                  vào đùi. Toàn tự nhiên thấy khoái được làm bàn tay đó quá. 
                  Vuốt đùi đàn bà là một thích thú vô
                  cùng. Bởi vì có cái đùi, mới sinh ra cái khác. Cái đùi giống 
                  như con sông dẫn tới giòng suối, sỏi đá nhấp nhô, cây cỏ mượt 
                  mà. Con sông mà khô quá thì suối cũng cạn, cây cỏ cũng tiêu 
                  đìêu. Khi người ta mà khoái một cái gì rồi, đầu óc chỉ tập 
                  trung tới chuyện đó. Thấy cái gì cũng hiện ra cái ấy, kiểu 
                  liên tưởng chủ quan.
 
 Khi Ngọc ngước lên, bắt gặp cặp mắt Toàn đang chĩa thẳng nơi 
                  đùi, phản ứng tựnhiên làm nàng khép hai chân lại Cái khép hơi 
                  mạnh, kêu soạt một phát. Toàn bẽn lẽn cầm ly rượu nốc một hơi. 
                  Ngọc ngáp một cải chán ngán. Dưới mắt người đàn bà, đàn ông 
                  nào mà họ không ưa thích, mọi hành vi cử chỉ của người đó vô 
                  duyên cục mịch kỳ lạ.
 Toàn nhắc lại:
 - Uống chút rượu đi Ngọc.
 - Cám ơn anh, Ngọc không biết uống rượu.
 Toàn khẩn nài:
 - Rượu này dành cho những người không biết uống đó Ngọc.
 Mặc cho Toàn nói, Ngọc lơ là nhìn Tivi ra đìêu đang theo dõi 
                  một pha gay cấn.
 Chờ hơi khá lâu, chưa thấy Toàn nói đìêu gì lạ cả, Ngọc lên 
                  tiếng:
 - Anh nói, anh có cái gì muốn nói đó anh Toàn.
 Bây giờ Toàn mới nhớ ra cái chuyện mình muốn bày đặt lúc nãy, 
                  anh ta há hốc mồm:
 - Ờ… ờ…
 Xong Toàn lên giọng:
 - Thấy Ngọc qua đây cũng lâu rồi mà chưa biết lái xe, ành tính 
                  sẵn dịp ngày mai này, bắt đầu nghỉ vacation, anh sẽ tập cho 
                  Ngọc để biết đi đứng với người ta.
 
 Rõ ràng Toàn gãi đúng chỗ ngứa của Ngọc. Từ lâu rồi, thấy bạn 
                  bè qua một lượt, ai cũng có xe cộ, lái đi chỗ này chỗ nọ vi 
                  vút~ còn mình thì cứđi xe buýt hoài, chuyện gì cũng nhờ vả 
                  người ta thiệt phìên. Lời mở hơi của Toàn thật là đúng chỗ. 
                  Nhưng nhớ tới chiếc xe của Toàn quá rộng quá dài. Tốt hơn nên 
                  ố~ nghị Toàn mượn chiếc xe khác nhỏ hơn dạy mình. Nghĩ vậy, 
                  Ngọc nói:
 - Xe anh lớn quá, làm sao Ngọc học được? Phải chi có chiếc xe 
                  nhỏ hơn thì tốt quá.
 Câu chuyện có vẻ suông sẻ, Toàn đưa tay đặt vào trán suy nghĩ. 
                  Bỗng anh ta à như tìm ra giải pháp:
 - Anh sẽ mượn một chiếc xe nhỏ của người bạn để tập cho Ngọc.
 Thấy không còn lý do để khiếu nại gì nửa, Ngọc bắt qua chuyện 
                  khác:
 - Bộ nghỉ phép không đi chơi đâu sao mà tính chuyện lái xe?
 - Chơi ở đâu cho bàng ở nhà mình..
 Câu nói ngụ ý hai nghĩa của Toàn khiến Ngọc đâm ngượng. Nàng 
                  làm nghiêm mặt lại, vuết vuốt tóc như ngầm phản đối cái ý đen 
                  tốỉ của Toàn.
 
 Ngay ngày sau đó, Toàn kiếm đâu được một mớ bài thi viết lái 
                  xe tủ, anh ta đưa cho Ngọc, chỉ bảo những mánh khóe học vừa 
                  nhanh vừa gọn. Lơi vào ý ra, Toàn
                  cố gắng tạo một thân thiện thầy trò để dẫn Ngọc làm quen với 
                  những mật thiết qua lại. “Mình cũng là thầy chớ bộ!”
 
 (Hết Phần 4 … Xin mời xem tiếp
                  
                  Phần 5)
 |