| (Cám
                  ơn "Con Gái" ([email protected])
                  đã nêu lên một cốt truyện dễ thương và ý
                  nghĩa-KBL) ---------------------------------------------------------- Tháng 5, 1963, tại
                  Cần Thơ ...- Ê, mày được mấy điểm ? ? Phong lên tiếng
                  hỏi Hùng.
 - Nhỏ điểm lắm, đừng coi ? Hùng trả lời .
                  - Mày ... nữa à ! Tao với mày học từ nhỏ tới
                  lớn còn gì mà dấu diếm chứ . Đâu đưa tao
                  coi !- Phong vừa hỏi vừa chìa tay ra để giành lấy
                  bài thi của Hùng .
 - Nè, rồi coi thì coi đi !
 
 Sở dĩ Hùng không muốn đưa cho Phong coi bởi vì
                  chỉ ngại Phong mặc cảm nhỏ điểm thôi chứ thật
                  ra đối với Phong, Hùng rất là tế nhị trong vấn
                  đề học tập, từ nhỏ Hùng luôn học khá hơn
                  Phong mặc dù Hùng nhỏ hơn Phong hai tuổi , nhưng
                  không vì thế mà Hùng lấn lướt hay coi thường
                  Phong. Dưới mắt của Hùng, Phong như là đàn anh
                  trong vấn đề chính trị và xã hội . Trường
                  đời của Phong dày dặn hơn Hùng nhiều nên Hùng
                  rất nễ nang Phong.
 
 - Tao biết mày được ít nhất là 9 điểm mà!-Phong
                  nói ra vẻ hớn hở .
 - À, thì ... ? Hùng ấm ớ không biết trả lời
                  sao. - Tao cũng được 7 điểm nè ? Phong vui vẻ
                  khoe với Hùng . - Thiệt hả ? Hùng ra vẻ còn mừng
                  hơn Phong nữa .
 Sở dĩ Hùng vui là vì ít khi nào Phong được điểm
                  7 về môn Toán.
 - Vậy là anh Phong đậu rồi !-Hùng nói .
 - Thì chứ sao , ông già tao khỏi chưởi tao là
                  anh em với Bùi Kiệm rồi mày .
 - Vậy bọn mình tổ chức đi ăn nhe, anh Phong!-Hùng
                  lên tiếng đề nghị .
 
 Đó là những ký ức sau cùng trong đầu của
                  Hùng về Phong thời còn học trung học. Buổi hẹn
                  đi ăn đó đã không được thực hiện bởi vì
                  thình lình ba mẹ Phong dời đi nơi khác và Hùng
                  mất liên lạc luôn với Phong từ đó . Sau đó
                  chừng hai năm, Hùng được thư của Phong báo
                  cho biết anh đỗ tú tài 1 rồi. Hùng mừng lắm,
                  lúc đó thì Hùng cũng đã?lấy được cử
                  nhân Toán. Phong kể cho Hùng nghe là anh đã gia
                  nhập quân trường Quang Trung, Hóc Môn . Sau đó
                  không biết vì cớ nào Hùng cũng gia nhập quân
                  đội mặc dù Hùng không thích đi lính lắm, anh
                  thích làm một vị bác sĩ hơn, nhưng thời thế lúc
                  khác ; như người ta đã nói "Mưu sự tại
                  nhân , thành sự tại thiên", những dự tính
                  của anh đã có sẵn trong đầu từ nhỏ phải đành
                  gác bỏ, anh đã gia nhập vào quân trường Thủ
                  Đức theo lời kêu gọi tổng động viên. Phong
                  hay được tin đó thì cũng mừng lắm!
 o O o - Anh Hùng, anh Hùng
                  !
 Hùng quẩy cái ba-lô trên vai đang bước vội về
                  nhà . Đã hơn hai năm rồi anh chưa về thăm nhà.
                  Không biết ba má lóng rày ra sao . Mấy đứa em
                  ra sao, thằng Quân nó đã vào đại học rồi chắc,
                  con Quyên cũng chắc tốt nghiệp trung học rồi, còn
                  thằng Tuấn chắc cũng đã vào Trung Học Đệ Nhất
                  Cấp rồi . Anh còn đang miên man suy nghĩ thì bỗng
                  ai đó kêu tên anh .
 
 - Ủa, ai đó !-Hùng quay lại phía sau và trả lời
                  .
 - Í trời, anh mặc quân phục trông oai biết mấy
                  ? người vừa gọi Hùng lên tiếng. - Em là ...
                  ? Hùng vừa chỉ người con gái đối diện vừa
                  lẫm nhẩm trong đầu cố moi trí óc người đối
                  diện tên gì ? Có phải em là ...
 - Anh quên em rồi sao ?- Cô gái hỏi .
 - Anh nhớ chứ, em ở nhà đối diện với anh
                  sao anh không biết, nhưng thiệt tình mà nói nhe,
                  dạo này anh mau quên lắm, với lại tụi anh nhiều
                  chuyện lo đâu có nhớ ai là ai. Cộng thêm em
                  mau lớn quá làm anh mới phớt nhìn thì nhận
                  không ra .
 - Em là Lệ nè !
 - À, anh nhớ rồi . Lệ mà ! "Lệ béo"
                  đó mà!
 - Anh này, thiệt là chọc em hoài, bộ cái tên
                  đó chết trong đầu anh luôn sao . Anh ráng quên
                  dùm em đi, em cám ơn anh nhiều .
 - Thì hồi nhỏ anh chỉ nhớ kêu em vậy thôi . Kêu
                  riết tên em trở thành là bé Béo luôn. Mà có
                  sao đâu, anh thấy tên đó cũng có duyên lắm.
                  Em thấy đó, dân ở đây ai cũng thích mập mập
                  tròn tròn như em, nhất là những ông bà già
                  muốn cưới dâu ... gặp em chắc họ chọn liền.
 - Anh này cũng vui ghê, vẫn như ngày nào đẹp
                  trai vui tính ... mà sao đen thui vậy anh. Mới nhìn
                  tưởng anh là người Miên không hà!
 - Anh đi lính giăng nắng cả ngày sao mà không đen
                  , mà em cũng đẹp gái quá ta, trổ mã rồi thì
                  nhìn khác hẳn! Da trắng quá hả, để tóc thề nữa
                  ... có hôn ước với anh nào không?
 - Đâu có đâu anh - Lệ e ấp trả lời, má đỏ
                  hây hây- Em ế muốn chết, tính nhờ anh giới
                  thiệu bạn của anh cho em quen nè.
 - Còn em dạo này trắng trẻo quá ta . Chắc là ăn
                  không ngồi rồi chứ gì- Hùng cố tình pha trò
                  chọc ghẹo để thấy thân thiết hơn.
 Anh Hùng lại giỡn chơi . Em làm cực muốn chết
                  , đâu có chuyện ăn không ngồi rồi chớ!.
 Hùng bỗng xốc cái ba-lô nặng chịt trên vai,
 - Anh vác cái gì
                  mà nặng dữ vậy ?- Ờ mấy trái ổi và bánh tráng anh mua ở bến
                  phà Mỹ Thuận đó mang về làm quà cho ba má và
                  mấy đứa em.
 - À, nhắc tới ba má của anh mới nhớ ... mà
                  thôi nói chuyện sau hé anh , chắc anh cũng nôn
                  về gặp chú thím Năm rồi . Tội nghiệp ổng bả
                  cứ mong anh luôn.
 - Ừ, thôi anh đi trước nhen - Hùng trả lời rồi
                  bước vội .
 
 Hùng bước đi rồi . Mà Lệ vẫn còn đứng đó,
                  tay bưng rổ quần áo vừa mới may xong, nhìn Hùng
                  chăm chăm từ phía sau lưng một cách thích thú
                  . Nhớ ngày xưa, lúc còn nhỏ Lệ hay thường
                  qua nha Quyên (em gái của Hùng) chơi và đến năm
                  Lệ bước vào tuổi dậy thì thì nàng bắt đầu
                  để ý tới người anh của Quyên, là Hùng. Và
                  sau đó thì thương thầm Hùng. Đã hơn 3 năm rồi,
                  Lệ vẫn ấp ủ trong lòng mối tình thầm kín với
                  người anh của nhỏ bạn, mà nào ai có hay đâu,
                  kể cả Quyên là người bạn thân nhất cũng
                  không hề biết . Dạo đó Quyên chỉ thấy một điều
                  lạ là Lệ hay sang nhà chơi với Quyên khác hơn
                  những đứa hàng xóm khác. Lệ tới chơi và
                  ở lâu, có khi còn ăn cơm ở nhà của Quyên
                  nữa . Lệ hay thường mua trái cây để biếu chú
                  thím Năm, là ba má của Hùng để lấy lòng. Nói
                  chung ai nấy trong nhà của Hùng cũng đều mến Lệ
                  lắm. Nhiều lúc Quyên hỏi tại sao Lệ lại tốt
                  với gia đình Quyên thế, lúc đó Lệ chỉ trả lời
                  là tại vì mến Quyên mới thường qua nhà chơi
                  thôi và thấy nhà của Quyên ai nấy cũng hiền
                  lành nên Lệ thích.
 
 Cũng nhờ đó mà tình bạn bình thường của
                  Quyên và Lệ cũng đã trở thành tình bạn thân
                  thiết . Khi Hùng tốt nghiệp tú tài 2 và đậu cử
                  nhân Toán thì Hùng quyết định gia nhập quân ngũ
                  trường sĩ quan võ bị Thủ Đức , mọi người
                  biết được điều đó thì ai nấy cũng ngỡ ngàng.
                  Ba má và họ hàng ai cũng mong cho Hùng trở thành
                  bác sĩ, nhưng Hùng đã quyết chí cầm súng để
                  bảo vệ quốc gia .
 
 Ngày chia tay để Hùng lên Thủ Đức thụ huấn,
                  ai cũng buồn não nuột, nhất là Lệ . Tuy mặt
                  ngoài ra vẻ bình thản, nhưng trong lòng Lệ đau như
                  cắt khi người yêu của mình sẽ phải đi xa không
                  biết ngày nào trở lại . Lúc chia tay, Lệ chỉ
                  nhìn theo bóng của Hùng khuất xa mà lệ nhòe khóe
                  mắt .
 
 Khi xe chuyển bánh, Lệ cố gắng chạy theo xe cho tới
                  khi xe khuất hẳn thì mới quay về, Quyên lấy làm
                  ngạc nhiên về cử chỉ lạ lùng của Lệ lắm.
                   Sau đó Quyên thấy Lệ cúi gầm mặt lúc ra
                  về, tay dụi dụi đôi mắt . Quyên hỏi . Lệ chỉ
                  gượng trả lời là, "Bụi vô mắt ..."
 Sau khi Hùng đi
                  rồi, Lệ học được một năm nữa thì bỏ học
                  . Nàng quay qua học may . Còn Quyên thì tiếp tục
                  học và tốt nghiệp trung học . o O o Đã ba năm rồi
                  từ ngày chuyến xe đò Liên Tỉnh Miền Tây đưa
                  Hùng lên thành phố, tưởng đâu tình cảm của
                  Lệ giành cho Hùng sẽ phai dần theo năm tháng. Nhưng
                  ngờ đâu tình yêu của Lệ vẫn ấp ủ trong lòng
                  như ngọn núi lửa chỉ chờ ngày bùng dậy. Hình
                  ảnh của Hùng mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút càng
                  đi sâu vào lòng của Lệ hơn. Có lẽ nhờ Hùng
                  là một người cao ráo, trắng trẻo, và đẹp
                  trai cộng thêm ăn nói lại có duyên nên một
                  khi đã đi vào lòng bất cứ người con gái nào
                  thì người đó sẽ khó quên. Riêng đối với
                  Lệ là một người có tâm hồn sâu sắc lãng
                  mạn, thì tình yêu trong lòng của nàng dễ khi mà
                  phai mờ theo năm tháng. Khi Hùng đã đi
                  xa, những ngày thường thì Lệ hay chạy qua nhà
                  của Hùng, viện cớ là rũ Quyên đi ăn chè nhưng
                  thực tế thì muốn bắt được tin của Hùng từ
                  chính miệng của người em gái anh ấy . Những lần
                  như thế Lệ chỉ cần nghe Quyên nhắc tới chữ
                  "anh Hùng, anh Hùng" là Lệ đã mãn nguyện
                  lắm rồi. Còn những lần được thư của Hùng
                  gởi cho nhà, thì Lệ như là người vui nhất,
                  trông mặt của nàng tươi hẳn ra, nếu ai đó cố
                  tình để ý tới nàng thì sẽ thấy gò má nàng
                  ửng hồng, mắt nhìn lơ đảng về khung trời xa
                  rồi lại nhắm hờ để tưởng nhớ về "ai
                  đó".
 Tuy trong thơ Hùng không bao giờ nhắc tới Lệ,
                  nhưng đối với Lệ nàng chỉ cần biết Hùng vẫn
                  bình an khỏe mạnh là nàng đã yên tâm . Những
                  lần như thế thì Lệ thức khuya để mơ mộng về
                  Hùng và viết nhật ký.
 
 Sau khi Hùng đi khỏi, sáng ngày kế tiếp đó Lệ
                  qua nhà Quyên để mượn một cái áo sơ mi của
                  Hùng, viện cớ là đang học may áo sơ mi cho đàn
                  ông cần cái làm mẫu, nhưng thực sự thì nàng
                  muốn may áo để tặng cho Hùng. Cầm cái áo của
                  Hùng trên tay, Lệ bỗng thấy xao xuyến vô cùng.
                  Nàng ôm nó vào lòng để cảm giác mùi hơi của
                  Hùng còn vương vấn, trái tim nàng bỗng rộn ràng
                  xao xuyến. Nàng đứng trước kiếng để so áo
                  trên người và ngắm nghía bên trái bên phải
                  và mĩm cười làm dáng với chính mình.
 Chỉ chớp nhoáng
                  thời gian ngắn thì Lệ đã may xong cái áo sơ mi
                  bằng vải ka-tê trắng cho Hùng, tuy thế nàng không
                  bao giờ dám gởi tặng. Mặc kệ, nàng cũng chỉ
                  muốn để đó, để trên đầu gối nằm và mỗi
                  tối trước khi đi ngủ thì lấy ra ngắm nghía .
 Những ngày tháng chăm chỉ học may, những
                  đường kim mũi chỉ của Lệ trở nên xuất sắc,
                  bảo đảm khi Hùng mặc nó vào rồi thì chỉ có
                  khen chứ không chê . Tuy Lệ học hành không khá
                  lắm, nhưng từ nhỏ đã có mong muốn làm một
                  người thợ may giỏi . Ước nguyện của nàng là
                  lấy được một người chồng bình dị, sống một
                  cuộc đời vừa đủ, nàng sẽ sinh hai đứa con:
                  một trai một gái . Rồi sau khi cuộc sống ổn định
                  nàng sẽ giành dụm một số tiền nho nhỏ để mở
                  một tiêm may lấy tên là Trúc Phương, cái tên
                  không có một ý nghĩa nào với nàng, chỉ qua là
                  nàng thích cái tên đó từ nhỏ . Nhiều lúc Lệ
                  hay nói với má là, "Sao má không đặc cho
                  con cái tên Trúc Phương đẹp hơn". Lúc đó
                  má Lệ chỉ cười và nói, "Hỏi ba mày đó,
                  ai mà biết!".
 
 Rồi thời gian trôi qua 1 tháng, 2 tháng, 6 tháng,
                  1 năm cho tới hai năm, cuối cùng thì Lệ đã chờ
                  được ngày này . Hùng đã trở về . Lệ tình
                  cờ gặp chàng đang vác ba-lô trên vai, dáng đi
                  hiên ngang, oai vệ trong bộ quân phục rằn ri mang
                  lon Đại Úy . Một tiếng gọi "Anh Hùng"
                  mà nàng đã chờ đợi hai năm nay, tiếng kêu
                  thật sự phát ra khỏi thanh quản chứ không phải
                  cái tên nàng gọi trong những lần chiêm bao thấy
                  Hùng về.
 
 (Hết
                Phần 1 ... Xin xem tiếp Phần
                2) Mời
                các bạn tham gia bàn luận truyện trên trong diễn
                đàn, nhấn
                chuột vào đây! |