| Hôm sau Quyên được xuất viện
                nhưng tâm thần còn hoảng hốt, ngờ ngợ như người
                mất hồn. Ai nấy cũng lo lắng. Lệ tình nguyện giúp
                bác Năm đi thăm bệnh cho Hùng mỗi ngày . Anh vẫn
                còn mê man bất tỉnh. Xuân tiếp Lệ săn sóc cho
                Hùng. Nhìn cặp chân của Hùng bị người ta cưa mất
                sát lên tận gốc đùi . Chung quanh quấn băng trắng
                loang lỗ những vết máu còn ướt. Xuân và Lệ
                nhìn nhau, mắt rớm lệ ôm nhau thút thít. 
 Một tháng trôi qua, ngày nào Lệ cũng tới thăm
                bệnh và đều gặp Xuân ở đó . Hai chị em đều
                có chung một mối tình thâm với Hùng. Lệ thừa
                biết Xuân là người yêu của Hùng, nhưng Xuân
                không biết Lệ có ý ấy, nàng vẫn thản nhiên
                chăm sóc cho Hùng và coi Lệ như người bạn gái
                .
 
 Quyên từ từ cũng khỏe ra, tinh thần tỉnh táo hơn
                trước, nhưng cũng còn kém. Hay suy nghĩ vớ vẫn,
                lầm bầm nói một mình, người lơ lơ láo láo, mắt
                vô hồn. Coi bộ nàng cũng bắt đầu chấp nhận sự
                thật về cái chết của Phong, nhưng Quyên lúc nào
                cũng cần sự an ủi của mọi người. Biết thế,
                Lệ tình nguyện sang ngủ với Quyên vì sợ Quyên
                làm chuyện dại dột .
 
 Cuối cùng thì Hùng cũng tỉnh dậy . Anh hỏi thăm
                Quyên, hỏi thăm gia đình Phong và vấn đề mai táng
                cho Phong. Lệ không muốn Hùng buồn lòng nên nói
                gạt anh là mọi người đều bình an khỏe mạnh. Đám
                tang của Phong cũng làm xong, được nhiều anh em tới
                chia buồn. Phong được tuyên dương công trạng trước
                sư đoàn. Lệ khuyên răn Hùng chớ nên lo buồn nữa
                mà ảnh hưởng tới vết thương, hãy ráng ăn
                chút cháo lấy lại sức.
 
 Thân hình Hùng ốm tong chỉ còn da bọc xương ai thấy
                cũng mủi lòng xót thương. Hai mắt lờ đờ trắng
                bệt như con cá sắp chết. Anh có vẻ không muốn
                sống nữa, nằm lì không cục cựa cố lừa gạt
                mình với hiện tại trước mắt. Lệ giúp Xuân
                đỡ Hùng dậy . Hùng ngắm nhìn đôi chân mình đã
                cụt mất. Anh cắn răng bóp chặt thành giường, òa
                khóc, khóc tức tưởi . Khóc như đứa trẻ con vừa
                lạc mất mẹ. Xuân ôm Hùng vào lòng vỗ vành:
 
 "Con người có số rồi anh Hùng! Anh đừng buồn
                nữa . Chấp nhận thực tế . Anh còn có gia đình,
                bạn bè và còn có em ở đây nè!"
 
 Hùng không trả lời, cứ ôm Xuân khóc mướt
                cho đến lúc thấm mệt ngủ thiếp đi .
 
 Từ ngày Hùng bị thương, Xuân đi sớm về trễ,
                vừa đi học lại tranh thủ đến thăm Hùng, cả
                nhà Xuân đều biết chuyện của Hùng ai nấy không
                được vui vì Hùng bị cụt mất hai chân, từ nay
                trở thành người vô dụng. Ba má Xuân thất vọng
                tràn trề, bắt Xuân nhốt lại trong nhà không cho
                ra khỏi, đi đâu cũng cho người theo sát. Rồi họ
                bắt ép Xuân bỏ Hùng vì nghĩ cho cuộc sống tương
                lai khổ cực của đứa con gái . Xuân khóc lóc
                ba ngày liền không ăn không uống nhưng cũng không
                thuyết phục được ba má. Rồi cái bụng của Xuân
                mỗi ngày một lớn, cộng thêm Xuân bị ốm nghén
                ói mữa làm cho ba má Xuân sinh nghi . Gạn hỏi,
                Xuân không dấu được đành phải nói rằng cái
                thai đó là của Hùng. Má Xuân ngất xĩu . Ba Xuân
                tấm tức dọng đầu vào tường đến bật máu.
                Anh Xuân, tức Thiếu tá Bang, tức giận bắt Xuân
                lên Sài Gòn phá cái thai đi để giữ gìn danh
                giá, mai sau còn dễ kiếm chồng. Xuân không còn
                cách nào khác đành cuốn gói , khi tới Sài Gòn
                Xuân bỏ trốn vì biết đời này không thể lấy
                Hùng được nhưng nàng quyết giữ cái núm ruột
                của mình và máu mủ của Hùng.
 Từ khi Xuân bỏ trốn ở
                Sài Gòn, Lệ vẫn tới thăm Hùng, chăm sóc Hùng
                mỗi ngày. Hùng không thấy Xuân tới thăm, gạn
                hỏi , Lệ biết chuyện nhưng cố tình nói gạt Hùng,
                bảo là Xuân bận chuyện thi cử không tới
                được . Hùng cũng yên tâm.
 Hùng xuất viện trở về nhà, thấy anh cứ gạn
                hỏi về Xuân, cả nhà không đành đoạn kể hết
                cho Hùng nghe về chuyện của Xuân. Hùng nhìn vào
                khoảng không, mặt anh đanh lại như đã chịu nhiều
                đau đớn. Lòng anh thấy ran rát như vết thương bị
                người ta vấy muối . Anh cười hơi gió qua khoang
                mũi, giọng cười chán nãn:
 
 "Đời là vậy mà ..."
 
 Sau đó Hùng được tháo băng. Dần dà Hùng biến
                đổi, tánh tình cáo gắt, nóng nẩy bực bội .
                Chắc vì anh không cam lòng một số phận nghiệt ngã
                . Anh bỏ ăn, bỏ uống. Rượu đối với anh là
                trên hết, rượu giúp anh quên hết chuyện đời
                . Quên đi Xuân, quên đi anh là một người tàn
                phế . Lệ thấy tội cho Hùng, ngày nào cũng tới
                chăm sóc cho Hùng, nhưng Hùng mắng nhiếc Lệ thậm
                tệ và đuổi đi . Lệ không nãn, đợi cho Hùng
                say gục, nàng bồng anh lên giường, đắp mền lại
                cho anh, và quạt cho Hùng ngủ .
 
 Một lần Hùng say rượu, cầm dao đòi tự tử,
                Lệ giành lấy dao để vô tình Hùng đâm nhát dao
                vào bàn tay Lệ. Máu chảy nhiều . Hùng tỉnh rượu
                hỏi vì sao Lệ dại dột không để cho Hùng chết
                cho yên thân. Trong lúc xúc động Lệ thố lộ với
                Hùng là nàng đã thương Hùng từ lâu nhưng không
                dám nói . Hùng ngơ ngác như lạc vào chốn xa lạ.
                Lệ kể cho Hùng nghe từ đầu tới cuối về mối
                tình của nàng, về những buổi trưa chờ Hùng về
                ăn cơm chỉ để nhìn mặt Hùng, về những lá thơ
                tình ướt át viết trong những đêm thức trắng
                nhớ về Hùng, về những cái áo mới may cho Hùng
                mà chưa bao giờ dám gởi dám tặng. Cuối cùng
                nàng cũng thốt lên rằng:
 
 - Anh Hùng, ngày xưa khi anh quen với Xuân thì em biết
                em không còn cơ hội vì Xuân đẹp người lại đẹp
                nết. Nhưng Xuân đã đi rồi, tuy em buồn cho anh nhưng
                em vui vì từ nay em đã có lại cơ hội, có cơ hội
                lo lắng chăm sóc cho anh ...
 
 Lê xúc động ứa nước mắt. Hùng trầm ngâm chờ
                đợi Lệ tiếp tục.
 
 Lệ nói:
 
 - Anh Hùng, nếu anh không ngại em là con gái quê
                mùa ít học, thì em nguyện làm vợ anh. Nguyện chăm
                sóc cho anh suốt đời .
 
 Hùng xoay mặt vào tường, nói:
 
 - Anh không thể nào cưới em được, thân thể
                anh tàn phế em cũng thấy đó . Anh là một người
                vô dụng, kẻ ăn bám xã hội và gia đình, cưới
                em về chỉ làm khổ cho em mà thôi . Anh đâu có xứng
                ...
 - Anh Hùng, tình yêu của em đối với anh không phải
                một sớm một chiều có thể nói hết cho được.
                Sấp thơ em đã mang qua đây từ sớm, em đã viết
                cho anh 5 năm trời mà em không bao giờ dám gởi
                . Anh đọc hết đi rồi trả lời cho em cũng chưa
                muộn.
 Lệ nói xong thì bỏ đi ngay,
                Hùng nhìn theo, lệ tuôn hai hàng.
 Ngày nào cũng thế Lệ đều tới thăm Hùng và
                chăm sóc cho Hùng như một người vợ hiền thục,
                đảm đang. Hùng cảm động lắm nhưng không thể nói
                được lời yêu thương nào . Anh cam lòng với số
                phận đen đủi của anh không dám mong gì có
                được vợ nữa . Lệ thông cảm được điều đó
                nên kiên nhẫn chờ đợi , chờ đợi như bao lần
                nàng vẫn chờ đợi. Nhưng tuyệt nhiên không thấy
                Hùng tỏ thái độ gì đáp lại .
 
 Hai năm sau, vết thương lòng của Hùng cũng lành
                hẳn. Nhờ sự chu đáo tận tình của Lệ, Hùng
                phấn chấn hơn. Anh đã tập tành những bước đi
                khó nhọc bằng đôi chân giả là với cặp nạn
                gỗ. Lệ lại nhắc lại câu hỏi năm xưa muốn
                được Hùng dứt khoát. Hùng vẫn không trả lời
                , cúi gầm mặt. Anh thật tình không muốn cho Lệ
                phải khổ sau này, anh đã làm khổ cho ba má và
                mấy đứa em nhiều rồi, vả lại anh còn nhớ tới
                Xuân, dẫu sao Xuân cũng là mối tình đầu. Người
                ta nói tình đầu khó quên là thế ! Lệ giận Hùng,
                giận vô cùng vì anh đã nhẫn tâm từ chối tình
                yêu chân thành của nàng. Lần này Lệ giận thật
                sự . Lệ ôm mặt khóc tấm tức đóng cửa bỏ
                đi . Hùng thừ người trên giường. Cắn răng.
                Ngó theo.
 
 Quyên đã sanh ra đứa con gái đặt tên là Lâm
                Yến Thơ đúng như vợ chồng đã định trước.
                Đứa con gần hai tuổi thông minh dễ thương được
                ông bà ngoại và cô chú thương yêu hết mức .
                Chỉ tội cho mẹ của nó , từ lúc sanh nó ra tinh
                thần sa sút, rồi một ngày kia người ta tới chở
                Quyên vào bệnh viện tâm thần. Ba má Quyên khóc
                như mưa ôm đứa cháu ngoại thật chặt .
 
 Một tuần, hai tuần, rồi một tháng, hai tháng trôi
                qua không thấy bóng dáng Lệ . Hùng bắt đầu thấy
                nhớ . Người nhà Hùng khuyên răn bảo Hùng có
                phước mà không biết hưởng. Hùng không trả lời
                . Hùng bỗng thấy hối hận. Dẫu số mạng Hùng không
                được tốt đẹp nhưng ông trời cũng không bạt
                đãi, đã ban cho Hùng một người thùy mị nết na
                mà sao anh không biết thương, biết quí.
 
 Một năm sau, đám cưới của Hùng và Lệ tuy không
                rơm rã như người ta nhưng ấm cúng. Chú rễ ngồi
                trên xe lăn, cô dâu đẩy xe phía sau không khỏi
                làm cho ai cũng bùi ngùi thương mến.
 Đêm động phòng hoa chúc,
                Lệ dìu Hùng vào nhà tắm.
 Lệ bẽn lẽn nói:
 
 - Từ nay em có thể tắm rửa cho anh rồi, anh không
                được từ chối nữa đó .
 
 Hùng trả lời, tay câu cổ vợ để trút bỏ đôi
                chân giả gác vào xó góc:
 
 - Được rồi, từ nay em sẽ là người vợ tốt
                của anh, là cấp trên của anh. Em muốn làm sao cũng
                được chỉ cần ban lệnh xuống cho anh. Đại úy tuân
                lệnh!
 
 Lệ mỉm cười . Mở nước vào trong thao . Lệ biết
                Hùng nhớ anh em, nhớ cấp trên, nhớ cây súng
                Carbine, nhớ quân đội ...
 
 Hùng ngồi đó nhìn vợ lui cui pha nước nóng. Từ
                ngày bị cụt mất đôi chân, chỉ có đêm nay là
                anh vui vẻ nhất. Đời anh kể ra cũng không đến
                nỗi cùng đường. Anh thấy ấm tận cõi lòng.
 
 - Để em giúp anh cởi quần áo . Anh đừng ngại
                nhen!
 - Ừ, anh không ngại đâu .
 
 Lệ trút hết quần áo Hùng ra, rồi kèo Hùng vào
                thao nước ấm. Lệ xối nước lên mình Hùng. Lệ
                kỳ cọ tay chân và thân thể cho Hùng. Lệ xoa xà
                bông lên mình Hùng, gội đầu cho Hùng. Nàng chưa
                dám nhìn vào nơi kín đáo đó của Hùng nhưng đã
                quyết định làm vợ Hùng rồi thì nàng đã chuẩn
                bị tâm lý.
 Lệ khẻ nói với Hùng:
 - Anh đừng ngại nhe!
 
 Biết Lệ định làm gì, Hùng gật đầu trả lời:
 
 - Ừ, anh không ngại trừ phi là em ngại .
 
 Lệ chà xà bông vào lòng bàn tay cho vấy lên
                thành bọt. Lần đầu tiên trong đời nàng thấy
                chỗ kín của Hùng. Lệ hơi sợ . Cố gắng bình tỉnh
                đưa tay nắm lấy và kỳ cọ, Lệ cảm giác một thứ
                thịt da mềm mại nằm trong lòng bàn tay . Lệ thấy
                phấn chấn trong lòng, giựt mình cố xua đuổi ý
                nghĩ kỳ lạ đó đi, tay vẫn đều đặ?, nói như
                đánh trống lảng:
 
 - A ... mà ... anh Hùng. Thời gian trôi qua mau quá
                hả, mới đây thì bé Thơ đã được hai tuổi rồi
                . Thấy con bé nó dễ thương quá thì càng tội
                nghiệp cho nó . Mới sanh ra chưa được bao lâu thì
                đã xa ba mẹ rồi. Không biết sau này đời sống
                nó sẽ ra sau, nếu được mình coi nó như là con mình,
                nuôi nấng nó nên người.
 
 Hùng ỡm ờ cho qua chuyện bởi vì Hùng đang rạo
                rực toàn thân. Hơn hai năm qua, kể từ cái lần
                cuối cùng gần gủi Xuân vào tháng Giêng năm 68,
                Hùng chưa bao giờ thấy lại được cảm giác cơi
                cơi trong lòng. Nhớ năm xưa những giây phút ái
                ân tuyệt diệu mà Hùng không bao giờ quên, mùi
                da thịt con gái vẫn phản phất trong tâm anh mấy năm
                qua . Bàn tay Lệ mềm mại đều đặn mơn trớn ở
                chỗ kín làm cho Hùng trở về với thực tại .
 
                (Hết
                Phần 9 ... Xin xem tiếp Phần
                10) Mời
                các bạn tham gia bàn luận truyện trên trong diễn
                đàn, nhấn
                chuột vào đây! |