Lúc đó nàng lại lên tiếng: cởi quần ra đã anh!
Moa vội vàng làm theo, nhét cu trở lại rồi dập như điên. Moa
cũng biết chơi vội vàng như thế là điều không nên, nhưng cậu
nghĩ còn cách nào hơn? Bên ngoài thiên hạ đánh bài, trong đó
có cả chủ nhân đang được cắm sừng mà mình lại giác đấu với vợ
hắn một cách thong thả thì đâu có được. Chẳng may mà hắn đứng
dậy đi tiểu để thấy cửa phòng ngủ đóng kín, bên trong phát ra
những tiếng rên rỉ dâm loạn thì mất mặt! Đám chơi bài nhào vào
rồi chỉ trong mấy phút cả cái quận nhỏ này biết tin moa chơi
vợ hắn thì có mà độn thổ!Vì thế moa phải tốc chiến tốc
thắng, dập cu vào lồn em như chày máy làm em càng rên rỉ dữ
dội. Không hiểu sao bình thường moa chơi đâu có được lâu, thế
mà trong lúc tình hình khẩn trương đó thì con cu lại không
chịu xuất tinh mà chỉ cứng thêm lên thôi mới chết mẹ chứ! Cuối
cùng chính em lại xuất khí trước, nằm đờ ra thở. Moa cũng mệt
quá, mồ hôi ra nhễ nhãi, nằm bẹp xuống người nàng, con cu vẫn
cứng nguyên trong lồn.
Có tiếng chồng em gọi ngoài phòng khách. Nàng đấy moa ra,
ngồi bật dậy, mặc lại quần áo, sửa sang đầu tóc rồi chạy ra,
không quen quay lại khen moa một câu: Anh chì thật! Chơi lâu
thế mà vẫn không ra!
Moa nghĩ nên rút lui. Cũng may trời đang mưa nên mặc cái ao
mưa mang theo sau khi đã đóng bộ trở lại, nhưng con cu cứng
ngắc vẫn lòi ra ngoài cửa quần. Moa khênh khang ra cáo từ mọi
người, hai hòn dái vẫn tưng tức vì đầy ắp tinh khí.
Nàng tiễn moa ra ngoài vườn. Gió lạnh khi đó mới làm cho
con cu xìu xuống. Moa mở hé vạt áo mưa cho em ngắm. Nhìn trước
nhìn sau không có người, nàng nắm lấy con cu vuốt ve một hồi
rồi mới cho mình về, dặn mình mai tới.
Sáng hôm sau, chờ chồng em đi làm, moa nhảy dù về nhà nàng đụ
hai phát mới quay về sở. Từ đó nàng mê moa. Rồi ngày 30-4 ập
tới, moa kéo nàng vào căn cứ rồi bốc đi. Lúc đó tên Đại úy
Giỏi còn bị cấm trại ở Tiểu khu. Chắc cho đến bây giờ hắn cũng
không biết vợ bị thất lạc đâu mất. Mà chính hắn cũng có thể
còn đang nằm trong trại cải tạo.
Cuối cùng Nghĩa kết luận:
- Cậu biết không có gì khoái bằng xài đồ quốc cấm cả. Cổ nhân
đã có câu "Thê bất như thiếp, thiếp bất như tì", tức là càng
bị cấm lại càng quý. Ăn vụng bao giờ cũng ngon hơn là ăn đàng
hoàng.
Vừa lúc đó hai bà vợ dọn đồ ăn ra chiếc bàn có ghế gỗ dính
liền dùng cho nhũng bữa ăn ngoài trời dưới một gốc cây lớn,
rợp bóng mát.
Lài hỏi:
- Anh Nghĩa bảo cái gì mà ăn vụng lại ngon hơn ăn thật đấy?
Tiếp bênh bạn, giải thích:
- Ý ổng nói là cái gì cấm vẫn thích thú hơn là không bi cấm.
Hoa tỏ vẻ nghiêm trọng nói với Lài:
- Nè! Phải coi chừng! Hai ông ấy đang âm mưu tính chuyện chơi
bời gì đấy!
Nghĩa dơ tay quả quyết:
- Tôi xin thề với hai bà là không có chuyện đó đâu! (Rồi hắn
tiếp) Ở đây là đủ lắm rồi!
Lài thắc mắc:
- Anh Nghĩa nói cái gì mà tối mò mò thế?
Nghĩa lúng túng nói lảng:
- Tôi muốn nói là có một người đẹp như tiên như chị đến chơi
như thế này là quá đủ rồi. Hồi tôi đi phụ rẻ cho Tiếp, thấm
thoắt đã năm năm, mà trông chị vẫn vậy, chẳng già đi chút nào,
trái lại còn đáng mê hơn trước. Cậu Tiếp nhà tôi thật có số
đào hoa lắm mới lấy được chị đấy!
Lài tươi hẳn nét mặt thấy Nghĩa khen mình. Tiếp không để ý gì
đến lời khen quá sượng của bạn với vợ mình, nhưng nhân cơ hội
đó lên tiếng:
- Xin lỗi chị Hoa! Ông Nghĩa khen bà xã tôi đẹp chứ riêng tôi
thì thấy chị bước đi đâu cả vùng không gian sáng rực lên đến
đó:
Hoa che miệng cười khúc khích nói với Lài:
- Ông xã mi nói vậy mi coi có được không?
- Được chứ! Sao lại không? Chân mi thuộc loại trường túc thế
kia, đàn ông nào mà chẳng mê?
Nghĩa xen vào:
- Người tròn trịa như chị Lài còn hấp dẫn hơn ấy chứ.
Hoa giả vờ ghen:
- Nhớ đấy nhé! Để tôi về với anh Tiếp vậy!
Tiếp hớn hở nói:
- Rất hân hạnh!
Nhưng chưa biết thực sự phản ứng của Nghĩa, Tiếp tránh né:
- Thôi, ăn đi chứ? Đói lắm rồi. Chị Hoa cho ăn cái gì đấy?
- Thịt heo quay ăn với sôi và la de thôi. Có đủ không anh?
- Thế thì quý quá rồi còn gì?
Lài nói:
- Ăn no rồi nghỉ ngơi một chút. Bên kia có cái hồ tắm đẹp lắm.
Thế nào cũng phải sang tắm một cái. Từ hồi tỵ nạn chưa biết hồ
tắm là gì!
*
* *
Cuối tháng tám, khí hậu trong thung lũng San Joaquin tuy
khô nhưng còn nóng xấp xỉ 100 độ vào xế trưa. Không khí im
phăng phắc. Thỉnh thoảng có tiếng chim cu gáy trên ngọn cây.
Trong khu vườn cây rậm rạp và rộng lớn, bốn người đang nằm ngủ
trên bốn chiếc ghế vải. Lài nóng ruột chỉ muốn đi vùng vẫy
trong hồ tắm nên đánh thức mọi người dậy.
Tiếp hỏi vợ:
- Em không có quần áo tắm làm sao mà lội được?
Nghĩa đáp thay:
- Tụi này cũng đâu cần có đồ tắm? Thôi cứ mặc đồ lót cũng được.
Đằng nào tuần tới cũng đến kỳ thay nước và thợ đến rửa hồ.
Khỏi lo! Chỉ sợ các bà đến thời kỳ "khó ở" thôi.
Hoa và Lài cùng nhao nhao lên:
- Tôi sạch được ba ngày rồi!
- Tôi được năm ngày rồi!
Nghĩa nói tiếp:
- Mời quý vị ra cuối vườn, tắm sơ sơ ở vòi nước là xuống hồ
được. Quanh hồ đều có cây rậm và tường gạch, khỏi sợ người
ngoài dòm ngó.
Lài thắc mắc:
- Bộ anh Nghĩa với Hoa không tắm hả?
Nghĩa hấp tấp đáp:
- Có chứ! Có chứ! Ra cả bây giờ đây!
Hao lúc đó mới mở mắt nhưng còn nằm trên ghế, hỏi:
- Xu chiêng của mi có độn foam không?
Lài thắc mắc:
- Mi hỏi làm chi?
- Vì foam sẽ hút nước trở thành nặng, sẽ tụt xuống bụng chứ
sao? Còn nếu không có thì nó sẽ bám lấy ngực, mà lên bộ một
lát là khô ngay.
Lài khen:
- Con này giỏi nhỉ? Ngực tao thế này đâu cần độn. Tay mi chưa
chắc đã ôm được hết đâu! Thôi dậy! ra tắm với tao đi!
Cả hai nàng lững thững tiến về phía hồ tắm. Hôm nay đến chơi
bạn, Lài mặc quần jean và sơ mi lụa cụt tay in những bông hoa
nhỏ nhiều màu trên nền trắng. Khi bỏ quần áo ra ngoài, Lài còn
cái xú chiêng đăng-ten màu tím và cái sì líp hồng bằng vải
bông. Hoa ở nhà nên mặc quần tay cụt với T-shirt. Khi nàng cởi
quần áo thì chi còn cái sì líp nhỏ xíu màu xanh, nhưng thiếu
xú chiêng. Hoa phân trần:
- Mặc xú chiêng ở nhà chật chội, khó chịu lắm nên tao không
mang xú chiêng bao giờ.
Lài đồng ý:
- Không có xú chiêng càng dễ thở. Tao ở nhà cũng vậy.
Hoa hỏi:
- Thế mi còn chờ gì mà không cởi ra cho đỡ vướng như tao đí?
Lài lưỡng lự:
- Nhưng còn anh Nghĩa nhà mày? Sợ bất tiện?
Hoa bào chữa:
- Ối dào! Vẽ chuyện! Vú mi với vú tao có khác biệt gì đâu?
(Hết Phần 3 ... Xin mời xem tiếp
Phần 4) |