| Chiều lặng lẽ nơi phương xa, tôi cắm cuối 
					bước chân trên con đường dọc theo 2 bên là các cây hoa anh 
					đào. Đất trời đang chuyển sang mùa đông, những cây anh đào 
					lần lượt cởi bỏ những chiếc lá vàng của nó. Có những cây vì 
					vội vã đã trút bỏ vội vàng lớp áo của mình bây giờ đang trùi 
					trụi đứng nhìn lũ bạn mình tiếp bước. Mùa thu Tokyo thật buồn bã, tôi như trầm lặng với những gì 
					xung quanh, những ánh mắt những cái nhìn tôi bắt gặp của 
					những cậu thiếu niên choi choi làm cho tôi nhớ lại về câu 
					chuyện của quá khứ. Và tôi phải ra đi khi bố mẹ của tôi biết 
					chuyện không hay đã xảy ra với tôi. Kể từ ngày ấy tôi luôn 
					nghĩ luôn nghĩ đến điều mà tôi không muốn nghĩ đến. Nhiều 
					lúc tôi như muốn kêu gào lên đừng để tôi phải suy nghĩ như 
					thế, nhưng nổi thất vọng luôn xâm chiếm trong tôi. Với tuổi 
					21 hiện giờ tôi không thể kiềm chế được những suy nghĩ mông 
					lung trong đầu tôi, như ông trời không cho tôi những điều 
					bình thường mà đáng lẽ ra tôi phải hình tượng về nó. Tôi đau 
					khổ để chống chọi với thời gian, tôi muốn thời gian qua mau 
					hơn, qua thật mau để mùa xuân đến với tôi.
 Nhưng đất trời không giúp tôi, mùa đông giá lạnh thay thế 
					vào trong lòng tôi, nơi mà tôi muốn mùa xuân ấm áp và tươi 
					đẹp chiếm lĩnh.
 Ngày rồi lại qua ngày tôi cô đơn buồn bã đi về bên hàng anh 
					đào luôn thay đổi đáng vẻ để đón nhận các mùa của đất trời. 
					Riêng tôi, chỉ có mùa đông rồi mùa hạ, luôn đem cái giá lạnh 
					hay oi bức vào trong lòng. Phía trước là công viên, mỗi lần cảm thấy buồn, trong lòng 
					trống vắng tôi thường ghé vào đây chơi sau mỗi buổi đi học 
					về. Những lúc như thế tôi không muốn về nhà và một mình 
					trong căn phòng đơn độc đó. Tôi có người chú bên này nhưng 
					tôi lại muốn sống độc lập và bố mẹ tôi đồng ý để tôi thuê 
					một căn phòng gần nhà chú.Không hiểu sao, ngồi ở chiếc ghế đá này nhìn các boy qua lại 
					tôi thấy có niềm vui gì đó tràn vào trong tôi, đằng kia có 
					vài ba đứa tụm lại cười cười nói nói, trông bọn chúng cũng 
					đẹp trai thật … tôi suy nghĩ vẫn vơ. Tôi ao ước được như các 
					cặp tình nhân kia, được nâng niu chìu chuộng và được vai 
					trong vai với người mình thích, người thì ôm người yêu của 
					mình trong lòng trò chuyện, kể thì hôn nhau đắm đuối... 
					Nhưng tôi không thề bời vì những người tôi thích lại là boy 
					... sau bao năm tháng qua tôi luôn tranh đấu với bản thân 
					mình về điều đó nhưng tôi không thể chiến thắng được và tôi 
					biết mình là gay. Có lẽ với cuộc sống công tử và được gia 
					đình chìu chuộng thương yêu, cộng với điều không may mà tôi 
					đã gặp hồi năm 19 tuổi đã làm tôi trở nên như vậy chăng?!...
 Nhìn mọi người vô tư và vui vẻ bên nhau tôi như thấy trong 
					lòng mình thắt lại, từng hình ảnh một về quá khứ lần lượt 
					trở lại trong tôi.
 - Konbanwa, boy
 Tôi giật người vì một lời chào, ngẩn ngơ vì đó chính boy có 
					mái tóc vàng mà tôi nhìn thấy trong nhóm khi nảy ở đằng kia.
 - Hi, What? Tôi lúng túng với một câu tiếng anh ngắn ngũng.
 - Oh… are you foreigner?
 - Yes, i am VietNamese.
 - Tôi cũng là người Viêt Nam đây, rất vui được biết bạn. Anh 
					ta nói tiếng việt với tôi.
 Tôi cũng ngỡ ngàng vì không nghĩ rằng hắn là người Việt, hắn 
					cũng ngạc nhiên khi biết tôi cũng là người Việt.
 Chúng tôi đã nói chuyện với nhau rất lâu, tôi cảm thấy hôm 
					nay là ngay vui nhất trong những chuỗi ngày buồn tẻ ở đây. 
					Hạnh phúc được nói chuyện bên một người đẹp trai và nam tính 
					thế này tôi như quên hết mọi vấn vương trong lòng. Tôi biết 
					mùa xuân đến với tôi trong tiết trời đông lạnh giá chỉ có 
					thể đó là một tấm lòng, một con người cũng giống như tôi, 
					cũng là boy. Tôi cảm thấy thân thiện và gần gũi hơn với cậu 
					ta.
 Từ ánh mắt đến đôi môi đã rót mật ngọt vào trong tim tôi. 
					Những cái vỗ vai, hay gát tay lên đùi tôi khi nói chuyện của 
					cậu ta làm tôi như sống dậy những cảm giác xa xưa… Trời cũng đã bắt đầu chìm dần trong ánh sáng của những ngọn 
					đèn vàng nhạt của công viên. Tôi và Tuấn chia tay nhau trong 
					luyến tiếc. Tôi đã gặp nhiều người Việt và Nhật kể từ ngày sang đây đến 
					giờ nhưng chưa có ai làm tôi xao xuyến như thế. Tôi biết 
					chắc rằng mình không thể chối từ được những gì mà ông trời 
					đã sắp đặt cho mình. Kể từ khi gặp Tuấn, tôi như nhìn thấy 
					một chân trời mới dành cho tôi. Tôi không biết Tuấn có là 
					người như tôi không, nhưng cách giao tiếp của Tuấn đã cho 
					tôi một niềm hy vọng. Và kể từ đó cứ mỗi buổi chiều khi kết thúc buổi học tôi đều 
					ghé công viên đó như chờ đợi ai.Nhiều ngày rồi lại nhiều ngay qua tôi đã đến và ngồi ở đó 
					đăm chiêu nhìn vào đám người qua lại như tìm kiếm một người 
					nhưng nào thấy đâu. Quanh tôi chỉ có những đốm xanh đỏ vàng 
					của các kiểu tóc thời thượng được các cậu choi choi cắt tủi 
					và vuốt gel cẩn thận. Những đôi chân tròn căng rắt chắc 
					thoáng ẩn thoáng hiện trong những chiếc quầy tây hàng hiệu 
					rộng thùng thình lướt qua trong mắt tôi. Tôi đôi khi mỉm 
					cười khi nghĩ đến những gì bên trong những lớp vải đó ...
 Tôi chậm rãi bước chân trên vỉa hè trong nỗi thất vọng và 
					nhơ nhung. Tôi không thể nào quên được hình ảnh đã thoáng 
					hiện hy vọng trong tôi giờ lại mất. Phải chăng tôi đã yêu 
					Tuấn ... Tôi cảm giác rùng mình vì nghĩ đến điều đó, nếu 
					đúng thật như thế thì tôi sẽ làm rất nhiều người buồn và đau 
					khổ. Bố mẹ tôi và cả anh Jenry Phạm nữa, anh Jenry là anh bà 
					con xa của tôi ở Mỹ cũng được chú tôi gọi sang đây học. Anh 
					rất mến tôi và luôn quan tâm chăm sóc tôi. Càng nghĩ tôi 
					càng thấy tim mình như đang có nhiều vết cắt, tình yêu, tình 
					thương và trăm nổi lo lắng khác. Bước chân vào nhà tôi bật máy và lăng ra nệm lim dim. Tiếng 
					du dương của lời nhạc quê nhà… và bổng tiếng gọi cửa của cậu 
					bé pòng bên cạnh vang lên. Tôi lên tiếng gọi cậu bé vào. Cậu 
					bé khoản 17 tuổi, tóc nâu được chải chuốt 2 mái gọn gàn bước 
					vào nhìn tôi chằm chằm rồi cũng nằm xuống bên tôi và trò 
					chuyện. Cậu bé hỏi tôi sao hôm nay buồn thế. Tôi cảm thấy 
					vui hơn mỗi lần cậu bé qua phòng tôi chơi. Chúng tôi nói 
					chuyện vui vẻ, đối với chúng tôi có thể nói nhiều khi thân 
					mật hơn bình thường, đôi khi 2 đưa nằm ôm nhau hoặc gát chân 
					lên nhau trò chuyện mà cảm thấy là điều bình thường. Nhiều 
					đêm cậu bé còn đòi ngủ lại bên phòng tôi chứ không muốn về. 
					Tôi không dám chắc nhưng có vẻ cậu ta thích tôi lắm, nhiều 
					khi trong giấc mộng, cậu bé sờ nắm khắp người tôi. Tôi luôn 
					muốn được cảm giác như thế nên không từ chối. Có một lần vì 
					quá hứng thú về chuyện đó tôi đã đi quá giới hạn của mình, 
					trời hôm đó có tuyết rất lạnh cậu bé luôn ôm chặt lấy tôi, 
					cảm giác ấm áp lang toả trong tôi. Khi trời gần sáng, tôi 
					cảm thấy nơi hông mình ướt ướt và lạnh, sờ tay vào tôi cản 
					giác đó là tinh dịch có lẽ cậu ta đã phóng ra, đưa tay qua 
					tôi sờ cái đó của nó, hiện giờ nó vẫn còn cương cứng và ướt 
					nhẹp ở chổ đỉnh đầu. Tôi hiểu nguyên do, tủi của cậu ta cũng 
					đã đến tủi dậy thì rồi còn gì, vả lại khi ngủ ôm tôi chặt 
					cứng như thế thì chạy đâu không bị phê chứ. Cò lẽ cậu ta đã 
					tỉnh dậy từ lâu, nên khi tôi đụng vào thì cậu bé có vẽ nhích 
					mông về sau một chút. Đã từ lâu tôi chỉ cảm nhận cái vật ấy 
					của người khác áp lên người tôi mà thôi, chú tôi chưa bao 
					giờ cầm nắm nó trên tay. Hôm nay tôi đả rờ của cậu ta, cảm 
					giác thích thú và như gần gũi hơn khi tôi đã được và có lẽ 
					là đồng ý để tìm hiểu cái bí hiểm nhất cùa một người con 
					trai. Tôi phải luôn tay sờ nắm và vuốt ve nó, bởi vì tôi 
					thấy rất thích và có hứng thú vô cùng, không những mỗi lần 
					tôi dừng lại và mông cậu bé đưa đẩy như muôn tôi tiếp tục 
					đừng dừng lại. Và tối hôm đó Cậu bé đã tuôn xối xã những gì 
					quí báu của mình nhiều lần.Cuộc sống của tôi là như thế, đi học rồi chờ đợi nhớ nhung 
					và đôi khi có một vài niềm vui nho nhỏ…
 (Hết Phần 2 ... Xin mời xem tiếp
					Phần 
					3) |