Tôi buồn bã trong thất vọng, trước khi về tôi
rão bước vào sâu bên trong công viên dạo một chút. Hy vong
gặp lại Tuấn rất mong manh. Tai sao? Tai sao hôm đó tôi
không hỏi Tuấn chi tiết về địa chỉ chứ, có lẽ đó là lòng tự
trọng, hay sự kiềm chế với bản thân. Tôi đi mãi vào bên trong, trời chiều tối mùa đông thêm u ám.
Bên trong chỉ lác đác vài cặp đang say sưa âu yếm nhau. Phía
sau bụi dương rậm rạp ớ tít phía cuối tôi thấy 2 người con
trai đang love nhau. Người tôi như nóng ran lên, điều xảy ra
trước mắt tôi làm tôi không thể chịu nổi sự khoa khát và ham
muốn kiềm nén trong tôi bấy lâu như trổi dậy, tôi tìm một vị
trí thích hợp gần đó để xem họ love nhau. Tôi thấy có vẻ xấu
hổ vì điều mình làm nhưng đối với họ thì không có vẻ gì là
kín đáo và che dấu cả, có lẻ đó là chuyện thường ngày của họ.
Kẻ ngồi người đứng thay phiên nhau, sự uốn éo vặn mình của
họ tôi nghĩ họ đang trong sự sung sướng vô cùng. Càng nhìn
họ tôi như càng bị cuốn hút bởi những cảnh ân ái đó.
Tôi nghe có tiếng lủm bủm đâu đây, nhìn quanh tôi mới phát
hiện ở phía bên kia có một hồ nước nhỏ, trên dãy ghế đá có
một thanh niên đang ngồi ném từng hòn sỏi vào hồ…nhìn từ
phía sau tôi thấy có vẻ quen quen, đúng rồi phải Tuấn đó
không? Tôi quên mất rằng mình đang theo dõi một cuộc tình…
tôi đi nhanh về phía bờ hồ. Mặt hồ mùa này lá vàng rụng che
kín, chỉ con lốm đốm một vài khoản trống đang lăn tăn sóng
nước. Lại gần bên người thanh niên tôi như có cảm giác gần
gũi và quen biết người ấy.
- Tuấn…tôi vô cùng mừng rỡ khi nhìn mặt người đó
- Hùng đó hả? khuôn mặt buồn bã khi nảy của Tuấn bây giờ
tươi tỉnh hẳn lên.
Sau đó Tuấn trầm ngâm lại và ít nói chuyện với tôi hơn,
chúng tôi ngồi nhìn vào nơi nào đó xa xăm lắm. Thỉnh thoảng
tôi thấy Tuấn chớp chớp mắt khi nhìn tôi, có lẽ Tuấn đang
ước lệ. Tôi nghĩ là Tuấn có chuyện buồn, có lẽ đúng vì kể từ
ngày gặp tôi ở công viên tôi không thấy Tuấn nữa.
- Cho Tuấn xin lỗi Hùng nha…tôi ngơ ngác không hiểu gì, tôi
vì tôi mà Tuấn buồn Tuấn ước lệ sao?
- Nhưng về chuyện gì vậy Tuấn? Có chuyện gì vậy? Hùng không
hiểu gì cả?
Tuấn bậm môi và nhìn về phía xa xăm, rồi lại cuối đầu như
hối tiếc một chuyện gì đó. Bao ngày đợi chờ và mong muốn gặp
lại Tuấn thấy Tuấn thế nầy tôi cảm thấy đua khổ lắm, không
hiểu sao, tôi không thể hiểu, tại sao tại sao thể hả Hùng,
mầy không thể từ chối được sao? Tai sao mầy lại đi yêu một
người cũng giống như mầy chứ?… Tôi cố kiềm nén lại khi biết
mình thật sự yêu thương Tuấn.
- Tuấn nói đi, chuyện gì thế? Đừng để Hùng lo lắng, nói đi…
- OK, Tuấn sẽ nói, Tuấn không thể im lặng mãi được, có thể
khi nói ra Hùng sẽ za lánh Tuấn, nhưng Tuấn nghĩ chúng ta xa
quê hương va Tuấn cũng rất mến Hùng nên mong rằng sau khi
nghe Tuấn nói Hùng đừng khinh rẽ và từ chối Tuấn…
- Được rồi, có chuyện gì Tuấn cứ nói, Hùng chấp nhận tha thứ
nếu thật sự Tuấn nghĩ như thế.
- Hùng ah, Hùng con nhớ cách đây 2 năm ở vườn dừa hoan chứ?
Tôi như chết lặng người, tại sao Tuấn biết, có phải Tuấn là
boy tóc vàng không?… tôi như lặng đi không ngờ câu chuyện
lại như thế…
- Tuấn…có phải Tuấn là boy tóc vàng tối hôm đó không?
- Đúng vậy đó Hùng, từ khi gặp Hùng và nói chuện với Hùng
hôm trước ở ghế đá ngoài kia Tuấn đã biết Hùng chính là
người mà 2 năm trước bọn mình rất thích và đã giở trò với
Hùng. Hùng đừng hiểu lầm, tụi mình yên mếm Hùng thật sự và
vì không kiềm chế nổi nên mới làm thế.
- Tuấn có biết là cũng chính vì chuyện đó mà Hùng phải sang
đây không? Và cũng kể từ đó Hùng không thể nào quên điều đó.
Và Hùng đã là … nói đến đây tôi cố kiềm chế, không muốn nói
thêm về điều đó, điều làm tôi dằn vặt đau khổ 2 năm qua.
Tuấn nhìn tôi và lặng thinh, ánh mắt hối hận, yêu thương và
pha lẫn chút tình tứ thỉnh thoảng lại liếc nhìn tôi. Chúng
tôi lặng thinh rất lâu.
Được ngồi bên Tuấn, người mà trước sau đều thương yêu mìn
hthế nầy thì đó là một hạnh phúc bao ngày qua mong đợi của
tôi. Cho dù tôi biết Tuấn chính là boy tóc vàng 2 năm về
trước nhưng tôi sẵn sàng tha thứ tất cả. Trong tôi bây giờ
chỉ muốn được gần bên Tuấn và muốn cùng Tuấn hạnh phúc mà
thôi.
Bổng Tuấn choàng tay qua vai tôi và nói: Tuấn yêu Hùng lắm,
ở bên này chúng ta hãy bảo bọc nhau nghe Hùng.
Tôi như ngở ngàn về một giấc mơ đang đến: ừa, Hùng cũng mong
thế, chúng ta quên hết quá khứ đi.
Hai chúng tôi tâm sự với nhau thân mật lắm, thân mật hơn bao
giờ hết. Trên khuôn mặt của 2 chúng tôi bây giờ tràn đầy
hạnh phúc, có lẽ mùa xuân đã đến rồi chăng?… càng lúc sự
thân mật của chúng tôi càng làm cho 2 chúng tôi áp xát vào
nhau hơn. Xung quanh như tĩnh lặng chỉ co tiếng thí thầm và
ân thanh ân ái của các cặp tình nhân xung quanh đây mà thôi.
Xa xa, phía sau bụi dương 2 boys khi nảy llàm việc dữ dội
hơn, sự dao động dữ dội của họ làm cho Tuấn và cả tôi đều
chú ý. Nhưng chúng tôi chỉ nhìn nhau mỉm cười, chúng tôi
hiểu mà, quá khứ và hiện tại những ý nghĩ mong lung của
chúng tôi có lẽ giống nhau.
Chúng tôi im lặng nhưng không bất động, Tuấn liên tục vuốt
ve đùi tôi, đối với tôi bây giờ thì chỉ muốn tìm kiếm điều
đó mà thôi, tôi không một lời từ chối. Chúng tôi vừa ngắm 2
boy love nhau vừa đáp ứng sự mong muốn của nhau. Tuấn mạnh
bao hơn khi biết tôi không từ chối. thỉnh thoảng Tuấn hôn
lên má tôi, một tay choàng qua vai tôi xiết người tôi vào
người Tuấn, một tay Tuấn vuốt ve đùi tôi. Tôi mỏ 2 chân mình
rộng hơn, như tạo sự dể chịu cho mình và giúp Tuấn thuận lợi
hơn…Bây giờ nơi bí hiểm nhất của tôi đang căn tức và trổi
dậy hùng dũng. Tuấn nhìn nó và mỉm cười tinh quái và tay của
Tuấn bây giờ không muốn đi đâu nữa chỉ mỗi chổ đó Tuấn vuốt
ve nó từ bên ngoài. Tôi đê mê ngã đầu vào vai Tuấn, mặt cho
Tuấn làm gì thì làm. Thỉnh thoảng tôi đưa tay lên xoa vào 2
núm vú đang săn cứng của Tuấn. Trời đông về đêm lạnh buốt
như trong 2 chúng tôi mùa xuân ấm áp đang tràn về. Chúng tôi
đã có nhau, đang bên nhau và hạnh phúc. Chúng tôi đã sống
thực với chính mình và hạnh phúc vì điều đó. Công viên lúc
này thật vắng lặng nhưng với các cặp tình nhân thì ngược lại,
tất cả đang hoàn nhập vào nhau, cuồng nhiệt và gấp rút … họ
cứ thế mãi thế mãi và kết thúc trong tiếng thở dốc rồi im
lặng chìm vào trong bóng tối…
(Hết Phần 3 ... Xin mời xem tiếp
Phần
4) |