KỶ NIỆM THỨ SÁU :
Tôi vừa ra trường xong thì phải đi thực hành nghỉa vụ quân
sự vì chiến cuộc lúc đó đang nóng bỏng lên. Tôi được đặc
phái qua bên Tình Báo và năm đó tôi nằm ở địa bàn Quảng Trị.
Hôm đó tôi được lệnh đến làng Tân Phong vừa được càn quét và
cũng cố. Nhiệm vụ của tôi là áp giải một số tù nhân và tình
nghi về tổng hành dinh để tra vấn. Tôi nhớ rỏ là có khoãng
một chục người, bị cột từng cặp với nhau bằng dây nilông nơi
cổ tay. Chúng tôi đẩy cả nhóm lên chiếc xe GMC rồi xe khởi
hành. Nhưng chạy đâu chừng mười mấy cây số thì chúng tôi bị
rơi vào ổ phục kích của địch.
Tôi chỉ vừa kịp kéo mấy tù nhân kế bên tôi nhảy xuống hố thì
chiếc xe nhà binh bị lảnh một viên B40 nổ tung lên, tiếng
kêu la hổn loạn cùng với tiếng súng nổ vang rền làm tôi chỉ
biết núp đầu, co rút người lại sau gò đất. Một tiếng nổ gần
kề làm đất vung vải lên rơi tung tóe xuống người tôi. Tôi hé
mắt ra nhìn : xung quanh tôi xác người nằm rải rác, bạn cũng
có mà tù nhân địch cũng có… Hai tù nhân tôi kéo theo vẩn nằm
sát bên tôi, họ run như cầy sấy, tôi nhìn lại, đó là hai
người phụ nử ăn bận lem luốt, đả vậy với đất cát phủ đầy lên,
họ càng lem luốt hơn. Người trẻ tuổi ôm người kia khóc ngon
lành :
- Mẹ ơi con sợ quá …
- Không sao, có mẹ đây, mẹ lo cho con nè …
Tôi nhớ lại đó là hai mẹ con, người mẹ đâu chừng ba mươi mấy
tuổi, người con gái 16, 17 tuổi gì đó, họ bị tình nghi đả
lén lút chuyển gạo cho phe địch trong suốt thời gian qua.
Tôi sợ họ thừa cơ bỏ trốn nên tôi lấy còng ra còng hai người
vào tay tôi.
Vừa lúc đó thì pháo binh bạn bắt đầu pháo lại. Ai có bị nằm
dưới một trận pháo kích mới biết kinh hoàng là thế nào ! ! !
tiếng nổ điếc tai, đất cát bay tứ tung, mùi thuốc nổ nồng
nặc làm người dũng cãm nhất cũng phải run rẩy vì sợ, mà tôi
thì chỉ là một người tầm thường mà thôi, tôi không cần phải
tự bào chửa gì hết, tôi dám thú thật với các bạn là lúc đó
tôi sợ thiếu điều muốn đái ra quần. Mình cứ tưỡng như mình
đang ở địa ngục, mạng mình chỉ có giá trị như một cục đất.
Tôi la hét lên như để trấn áp cái sợ của mình trong khi dưới
tôi hai mẹ con co rút người như chuột, cô gái úp đầu vào
nách người mẹ mà khóc thút thít trong khi người mẹ nước mắt
ràng rụa, mặt mày xanh mét nhưng cũng cố an ủi con gái một
cách máy móc :
- Có mẹ đây con, đừng sợ. Bản năng sinh tồn của con người làm ba chúng tôi co rút vào
nhau như để hổ trợ cho nhau, lúc đó không còn bạn, không còn
thù gì nửa … Một viên pháo nổ thật gần làm trời đất như tối
sầm lại, bụi đất, đá sỏi văng tứ tung lên người chúng tôi,
tôi tự động rút người vào ôm cả hai tù nhân của tôi như để
bảo bộc cho họ. Người đàn bà choàng hai tay ôm trọn lưng của
tôi. Tôi ngước mắt lên, hai ánh mắt gặp nhau, một cái gì đó
khó tả làm thời gian như ngưng đọng lại, gương mặt lem luốt
đất mà lại ràng rụa nước mắt tự nhiên đối với tôi lúc đó lại
đẹp hẳn ra. Có lẻ xung quanh toàn là cái chết nên gương mặt
lung linh đó là vật thể duy nhất của sự sống, vì vậy nên nó
đẹp tuyệt vời. Tôi run run đưa tay lên vuốt đôi má nhầy nhụa
đất. Người đàn bà nhìn sâu vào mắt tôi rồi cô ta nhắm mắt
lại khi tôi nhẹ nhàng nâng niu đôi môi khô cứng của nàng.
Người đàn bà cong người lên khi tôi đặt môi lên môi của nàng.
Nàng khe rên lên khi lưởi tôi mút lấy lưởi của nàng. Nàng ôm lấy tôi như ôm cái phao cứu tinh trong khi tôi gấp
rút đến vụng về tuột quần bà ba đen của nàng xuống rồi tháo
cái quần lính của tôi ra. Nàng cũng hối hả không kém giúp
tôi nhanh chóng đút cu vào lồn. Cũng như thể chúng tôi sợ bị
tử thần đến rước đi trước khi được đụ nhau ! nàng kêu lên
những tiếng kêu nhỏ khi con cu tôi vào lút trong lồn ấm áp.
Tôi thở phào khoan khoái khi cu của tôi nằm trọn vẹn trong
người của nàng. Chúng tôi nhìn nhau thắm thiết trong khi tôi
đụ nàng thật chậm chạp. . Chung quanh chúng tôi lúc đó dù có
bom nguyên tử nổ chúng tôi cũng không màng … Đây là một kinh
nghiệm độc nhất trong đời tôi : làm tình trong khi tôi biết
chắc là giây phút sau đó tôi sẻ bị chết ! cũng như là cả
cuộc sống chỉ thể hiện lần cuối qua động tác hùng hồn của
con cu đang nhấp trong khe lồn của người đàn bà. Hai đứa
chúng tôi ra khí cùng một lúc trong tiếng thở hổn hểnh. Khi
tôi mở mắt ra thì một đôi mắt đang nhìn tôi chằm chặp : Trời
ơi tôi đả quên hẳn là còn có cô gái đang nằm sát kế bên. Cô
nàng đả chứng kiến thật gần tôi đụ mẹ cô ta. Trong ánh mắt
cô bé tôi đọc được nhiều lắm, có sự ham muốn, sự nhu mì lẩn
sự hoang mang sợ hải. Rồi trên gương mặt nhòe nhẹt nước mắt
chợt nở ra một nụ cười ngượng ngùng… tôi kéo đầu cô bé đến
gần tôi và tôi âu yếm hôn nó, một nụ hôn đầy tuyệt vọng. Cô
bé đặt đầu lên ngực mẹ, đưa môi cho tôi hôn, người mẹ dịu
dàng vuốt tóc con gái. Lúc đó dường như trên trái đất này
chỉ còn có 3 người chúng tôi, 3 sinh vật nhỏ bé đang rung
rẩy cận kề tử thần. Con cu tôi trong lồn người đàn bà lại
cương lên. Nàng dịu dàng nói nhỏ vào tai của tôi :
- Anh cẩn thận nghe ! em nó còn con gái, dại khờ …
Tôi cãm động rời môi cô con gái để ngước lên hôn người mẹ.
Tôi tháo mấy nút áo của cô bé để lộ ra một cặp vú trắng nỏn
nà, nhỏ nhắn nhưng căn cứng. Con cu vẩn nằm trong lồn người
mẹ, tôi xoay người để hôn vú cô bé, cô bé rùn mình khi tôi
ngậm đầu vú đỏ hồng vào miệng mà bú thật chậm. Người đàn bà
đưa tay ra nâng niu cái vú còn lại của con mình như để trấn
an con.
- Mẹ có đây con gái cưng, đừng sợ …
- Mẹ …
Vú người con gái có vị thật thơm thật ngọt. Cô bé hoãng hốt
co người lại khi tôi rời vú của nó mà hôn lên cái bụng vẩn
còn lông măng. Người mẹ lại một lần nửa vổ về đứa con gái :
- Con gái của mẹ …
Giai đoạn pháo kích thứ hai của bên ta lại còn ác liệt hơn
giai đoạn đầu, chung quanh hố của ba đứa chúng tôi đất dá bị
cầy lên như có một bàn tay khổng lồ đang nổi giận muốn quật
phá cả vùng. Mặc cho địa ngục đang bao bọc không khí chung
quanh, chúng tôi chỉ còn là 3 sinh vật đi tìm sự sống một
cách tuyệt vọng. Tôi lột quần cô bé gái ra rồi trầm trồ nâng
niu cái mu lồn bé tí lún phún lông tơ. Cô bé bấu víu vào
người mẹ, kêu nhỏ :
- Mẹ …
Mẹ nó vuốt tóc con, thì thào :
- Con của mẹ …
Tôi nhẹ nhàng rút cu ra khỏi khe lồn người mẹ, cẩn thận lấy
hai ngón tay hứng chất nhờn, chất khí từ người mẹ đem qua
vuốt lên khe lồn người con gái .
Tôi nằm lên cơ thể nhỏ nhắn rồi ngước nhìn người mẹ. Người
đàn bà hiểu ý tôi, nàng đưa tay cầm con cu, hướng dẩn tôi
đến trước khe lồn con bé. Đứa con gái nhìn sâu vào mắt mẹ nó
như để tìm sự bảo vệ. Người đàn bà dịu dàng :
- Đừng sợ con, anh sẻ làm con thành người đàn bà thật sự.
Con cu lún sâu vào lổ lồn thật chật hẹp …
- Mẹ ơi, con đau …
- Có mẹ đây.
Con bé gái mếu máo :
- Mẹ, con đau quá, Mẹ
- Ráng một chút đi con
Tiếng kêu thất thanh của con bé hòa lẩn vào những tiếng nổ …
Con cu đả hoàn thành nhiệm vụ đưa một đứa con gái thành một
người đàn bà, con sâu đả biến thành con bướm …Tôi âu yếm đụ
nó trong khi mẹ nó ôm đầu nó vào lòng mà vổ về. Rồi mẹ nó
chợt hát lên một bài hát ru con. Con bé thút thít khóc.
Nhưng nó kín đáo vòng tay vụng về ôm lưng tôi. Con cu tôi ép
sát mu lồn trắng nỏn nà của nó …
Tôi đụ đứa con gái đến khi không còn cầm cự được nửa … tôi
rút nhanh con cu ra rồi đút vào lồn người mẹ, bao nhiêu ham
muốn đối với người con tôi dồn sang xuất khí sâu trong lồn
người mẹ. Người đàn bà dang hai tay ra ôm tôi và đứa con gái
vào lòng, tiếp tục hát nho nhỏ … Không hiểu sao, tôi cũng
thấy cãm khái nên tự nhiên cũng khóc theo người tình nhỏ của
tôi.
Một lúc thật lâu …
Xung quanh chúng tôi tất cả đều trở lại với im lặng của núi
rừng. Tôi ngước nhìn lên miệng hố, mấy cọng cỏ xanh lất phất
dưới làn gió nhẹ, bầu trời trở lại trong suốt như không biết
là màn tối ảm đạm đả vừa đi qua khu rừng này để lại bao tang
tóc …
Tôi đứng dậy cười như thằng điên :
Ta đả thoát chết, ta đả thoát chết …
Tôi ôm hai mẹ con nhầy nhụa đất cát vào lòng và tôi kéo họ
nhảy vòng vòng. Hai mẹ con bở ngở nhưng rồi họ cũng vui lây
với cái vui của tôi. Cãm giác tuyệt vời khi thấy tử thần đi
xát bên mình mà không thèm đếm xỉa gì đến mình …
Tôi ôm hai mẹ con vào lòng mà hôn họ như người thân bằng
quyến thuộc. Tôi đưa họ tất cả những gì có đôi chút giá trị
trên người tôi rồi tôi tháo dây trói, biểu họ chạy nhanh
trước khi những bạn của tôi trở lại. Nhìn họ đi khuất vào
rừng mà tôi thấy bùi ngùi . Hình ảnh cuối cùng của tôi là cô
bé vừa cầm cái nón lá rách chạy theo mẹ vừa ráng quây đầu
lại nhìn tôi với ánh mắt mênh mong bao gồm cả bầu trời, cả
vủ trụ … Tôi giơ cao hai tay lên chào tiển đưa, cô bé đứng
lại trong khoảng khắc, ngượng ngùng đưa tay ngang ngực vẩy
nhè nhẹ, rồi quây đầu lại ù té chạy theo mẹ …
Sau này khi có dịp trở lại cái xứ Việt Nam bất hạnh, tôi đả
lặn lội ra cái miền Trung cằn cổi đó, tôi đả lùng kiếm …
nhưng tôi đả không có cái duyên để tìm ra được hai mẹ con họ,
những người đả cùng tôi nắm tay nhau mò mẫm đi trên cái lằn
phân cách mõng manh giửa địa ngục và thiên đàng. Thỉnh
thoãng, những hình ảnh trong khu rừng đó vẩn chập chờn đến
với tôi và những lần đó tôi vẩn còn thấy nhói ở tim …Các bạn
có thể cho tôi là mê tín dị đoan nhưng sau này một ông thầy
bói đả nói với tôi là tôi còn có một đứa con rơi ở Việt Nam
! Tôi tin rằng nếu đứa con đó có thật thì nó là kết quả của
cuộc tình trong khu rừng ác liệt đó … tại vì vậy mà tôi mới
xốn xang lặn lội đi kiếm lại quá khứ đó.
(Hết Phần 6
... Xin mời xem tiếp
Phần
7) |