Thời gian rồi cũng trôi quạ...
Sau bao nhiêu năm sống ở cái làng nhỏ bé Lương Sơn
này, tôi bắt đầu yêu thích những cái gì nhỏ bé. Tôi
cảm thấy những cái nhỏ bé ấy dễ nắm trong vòng tay
mình hơn và cảm thấy an tâm hơn so với những cái to
lớn. Cái lồn nhỏ bé chơi sướng hơn cái lồn lớn, trái
mít Tố Nữ thì đâu lớn bằng trái mít lồng, trái nhản
hột tiêu tuy nhỏ nhưng nhiều cơm và ngọt hơn trái nhản
lớn, con cầy tơ thì ăn ngon hơn con cầy già ...vv...
Càng nhỏ tôi càng yêu, đó là những suy nghĩ của tôi
khi sống trong cái làng này .
Sống xa Sài Gòn bao năm, giờ đây thành phố Sài Gòn
đã chìm vào quên lãng trong trí óc tôị Có còn chăng
là những hình ảnh mờ ảo trong tiềm thức từ thời còn
con nít xót lại. Và có còn chăng nữa là hình ảnh của
một thằng bạn thân của tôị
Sài Gòn bây giờ trong tôi
giống như Sài Gòn năm nào đã đổi chủ và lấy cái
tên Thành Phố Hồ Chí Minh không như xưa chỉ Sài Gòn,
ngắn gọn, thân thiết, và dễ nhớ . Đấy, Sài Gòn đã
ra đi trong lòng tôi, chỉ để lại một thị xã hẻo lánh,
xa xôi ....
Đôi lúc tôi cũng ước mong mình giống như những ông
nhạc sĩ viết một bản nhạc ca về Lương Sơn cái làng
nhỏ tôi yêu. Nhưng đành chịu thôi, vì tôi không phải
là nhạc sĩ . Càng sống lâu tôi càng quyến luyến và
không nở bỏ ra đi, nhưng tôi cũngphải ra đi để trở về
Sài Gòn, trở về cái nôi sinh tôi rạ
Lúc ra đi, tôi cũng có phần háo hức được thăm lại
Sài Gòn, được thăm lại Quốc, thằng bạn duy nhất còn
xót lại sau gần năm năm xa cách. Nhưng tôi háo hức
thì ít, mà buồn thì nhiềụ Buồn vì rời xa cái làng nhỏ
bé, rời xa thằng Trung lại cái một dái, rời xa nhỏ Tư,
và nhất là rời xa người tình đầu của tôi, Dung. Tôi
buồn lắm, chẳng thèm nói chuyện và chẳng thèm gặp ai.
Đêm trước khi gia đình chuẩn bị rời Lương Sơn đi Sài Gòn
để phỏng vấn định cư nước ngoài theo diện ODP, tất cả
những người quen của gia đình tôi đều đến để từ biệt.
Rất nhiều người tới tiển đưa
tôi, trong đó có Tư, có Trung, và nhất là có Dung.
Trưa khoảng 2 giờ thì Dung đến . Dung đi một mình, tay
cầm theo trên tay một gói quà nhỏ xinh xinh, trao cho
tôi. Tôi vui lắm, không phải vì phần quà ấy mà vì
Dung hẹn tôi tối naỵ Dung đến sau một hồi nói chuyện,
Dung hỏi tôi:
- Tối nay Du có rãnh không?
Tôi ngạc nhiên, tròn mắt và thầm nói, "Không biết
sao hôm nay Dung lại kêu tên tử của tôi, thay vì cái
tên Tèo mà hàng ngày những đứa bạn trong xóm thường
kêụ" Nhưng tôi vẫn nhanh nhấu trả lời Dung:
- Rãnh, rãnh lắm, Tèo, ...à .... Du đâu có làm gì
đâụ
- Vậy tối nay hẹn Du ngoài hẻm đầu nhạ
- Ừ, được,...
Tôi đứng trân ra đó nhìn bóng Dung mờ dần rồi mất
hút sau hàng căn nhà lá . Khi Dung đi rồi, tôi mới
biết là mình ngớ ngẩn, hẹn mà không hỏi giờ nào .
Hỏi có chết không.
Mới có năm giờ chiều mà tôi đã chuẩn bị cho buổi hẹn
. Tôi đi tắm và diện quần áo thật đẹp rồi ngồi đó
chờ trời tối . Mặt trời hôm nay quái ác thật, dường
như ông trời đang chơi tôi hay sao ấy, đã sáu giờ rồi
mà còn sáng trưng. Rồi dần dần, mặt trời cũng lặng,
nhường lại cho bóng tối . Tôi ra đầu hẻm đứng đợi Dung.
Mười phút, hai mươi phút, ba mươi phút, một tiếng . Hơn
một tiếng mười lăm phút Dung từ cuối hẻm đi ra, Dung đi
vội vàng và cuối đầu xuông như thể sợ người ta nhìn
thấy. (Hết Phần 5 ... Xin xem tiếp
Phần
6) |