Tôi đến Sài Gòn vào một buổi
trưa tháng Tám. Sài Gòn tháng Tám oi bức. Cái nóng hầm hập và
rít sau một cơn mưa ngắn trong thoáng chốc. Vừa bước xuống ga
xe hoả là tôi thấy bác tôi và cả gia đình bác đến đón.
Đã bao năm xa cách Sài Gòn, nhưng lâu lâu Bác cũng có vào
Trung thăm chúng tôi. Vì vậy mà tôi còn nhớ bác, nhớ gia đình
bác. Nhưng bên cạnh bác, tôi thấy có một chàng thanh niên cao
lớn. Mặt mày anh chàng rất điển trai và trông rất minh mẩn,
sáng suốt. Anh ta mặc áo thun trắng, quần jean xanh. Trông vẻ
mặt kia, tôi thấy có chút gì đó quen quen. Nhất là ở đôi môi.
Đôi môi lúc nào cũng mĩm mĩm như thể đang cười với mọi người.
Tôi quay qua định hỏi người kia là ai, thì người lạ vội lên
tiếng:
- Tuấn đó có phải không? Còn nhớ Quốc không? Quốc nè...
Tôi vỡ lẽ, đứng lặng người không biết nói gì hơn. Tôi chỉ ồ
lên một tiếng rồi lặng lẽ nhìn Quốc. Hai bác tôi, mẹ, và anh
tôi cứ thao thao bất tuyệt về chuyện ở miền Trung, chuyện ở
Sài Gòn, chuyện đường, chuyện xá. Họ không hề chú ý đến chúng
tôi nữa. Quốc đến bên mẹ tôi, lễ phép nói:
- Dạ chào bác, chào anh. Con là Quốc, bạn của Tuấn từ hồi Tuấn
còn ở Sài Gòn.
- Bác biết. Tụi mày bao nhiêu năm còn nhớ, quý hóa quá.
- Bác cho con dẫn Tuấn đi một vòng Sài Gòn cho biết Sài Gòn đã
thay đổi ra sao nhé. Tối con chở Tuấn về.
Mẹ tôi dễ dãi bảo:
- Ừ tụi con đi chơi về sớm. Sáng mai Tuấn còn phải đi phỏng
vấn và chích ngừa nữa.
Thế là tôi và Quốc đi ra chổ gởi xe. Bao năm trời xa cách, giờ
gặp lại, tôi không biết nói gì với Quốc. Và có lẽ Quốc cũng
vậy. Chúng tôi lặng lẽ đi bên nhau ra đến nơi gởi xe. Quốc lấy
xe, rồi trả tiền. Xong, Quốc quay qua bên tôi hỏi để phá tan
cái dây im lặng muốn điếng người:
- Thành phố bây giờ lạ quá phải không?
- Ừ lạ thật.
Tôi nói là nói vậy, chứ tôi có nhớ gì đâụ Đầu óc tôi cứ trống
rỗng không còn nhớ gì về Sài Gòn. Quốc hỏi sao, tôi trả lời
vậỵ Rồi thì Quốc chở tôi vào một quán cà phệ
Ngồi trong một góc nhỏ của quán cà phê, chúng tôi im lặng nhìn
nhaụ Rồi tôi mới hỏi Quốc:
- Bao nhiêu năm mình không gặp rồi hơ??
- Đúng ra thì bảy năm, tám tháng, và mấy ngàỵ
"Trời!" tôi thầm bảọ Tôi không ngờ rằng Quốc nhớ từng tháng,
từng ngày đến vậỵ Tôi cảm động lắm. Tôi tự trách mình sao lại
không coi trọng tình bạn của Quốc dành cho tôị Tôi cảm thấy
mình có tội với tình bạn này quá. Tôi ngồi đó mà thừ người ra
để ly cà phê nguội dần....
- Tuấn! có chuyện gì vậỷ
Giật mình, tôi ú ớ...
- Ờ...Ờ....Quốc làm ....cảm động quá. Không ngờ rằng Quốc nhớ
rõ vậỷ Học hành của Quốc thế nào rồỉ Chắc không bác sĩ thì
cũng kỷ sư phải không?
Quốc cườị Nụ cười mà tôi thấy quyến rủ nhất trong tất cả mọi
người con trai, đàn ông, trên trái đất mà tôi có lần gặp quạ
- Bác sĩ, kỷ sư gì chứ. Quốc đang học về kiến trúc, năm thứ
nhất. Còn Tuấn?
- Tuấn à? Có học gì đâụ Tốt nghiệp trung học phổ thông xong
thì ở nhà luôn chả có học hành gì. Mẹ bảo qua Mỹ rồi học tiếp.
Quốc cườị Cà phê xong, chúng tôi đi dạo một vòng Sài Gòn. Đi
đến đâu Quốc chỉ và giải thích từng ly từng tí về thành phố mà
bao năm tôi xa cách. Đang thao thao bất tuyệt, Quốc hỏi tôi:
- Chắc ở miền Trung Tuấn nhiều bạn gái lắm hả. Đẹp trai như
Tuấn....
Tôi cườị Có nhiều lắm, nhiều đếm không xuể. Quốc cười theọ
Chúng tôi, giờ, đã hoà đồng với nhau như thể hồi còn con nít.
Dạo ở sông Sài Gòn xong, Quốc chở tôi về nhà Quốc. Dắc xe vào
nhà và khoá cửa lại cẩn thận, Quốc dắt tôi lên phòng của Quốc
nghe nhạc ngoại quốc. Quốc hỏi tôi:
- Tuấn thích ca sĩ ngoại không?
- Thích chứ. Tuấn thích nhất là Vũ Khanh và Tuấn Ngọc. Vũ
Khanh có giọng hát trầm ấm, quyến rủ, và nhất là Vũ Khanh có
hàm râu tếu tếụ Tôi pha trò. Còn Tuấn Ngọc thì mắt hếch hếch,
lại có chút nam tính....
Quốc cười rồi mở máỵ Tiếng hát Vũ Khanh vang lên trong phòng
Quốc, trầm ấm, bay bổng. Tôi thích lắm. Tôi nằm trên giường
Quốc nhắm mắt thưởng thức đĩa CD của Vũ Khanh hát.
Quốc cởi áo thun ngoài ra và bảo:
- Thành phố tháng này nóng lắm. Tuấn có nóng không? Cởi áo
ngoài ra cho mát. Tự nhiên giống như mình hồi còn nhỏ, đi học
chung, rồi tắm chung...
Tôi cũng thấy nóng nực lắm, nhưng nãy giờ tôi cũng chẳng để ý
vì tiếng nhạc của Vũ Khanh như thể kéo tôi ra ngoài thành phố
oi bức Sài Gòn nàỵ Giờ nghe Quốc nói, cái nóng chợt kéo đến ùn
ùn, thế là tôi cởi cái áo sơ mi rạ Khi tôi cởi áo rao, Quốc
nhìn tôi chăm chăm và bảo:
- Tuấn có thân hình đẹp ghệ
Tôi cười và thích thú bảo:
- Ở miền Trung Tuấn khiêng đồ nặng nên bắp thịt nở nang. Có
thể vậỵ
Nói xong tôi ngước lên nhìn Quốc. Lúc này tôi thấy Quốc ở trần
và trên người chỉ còn có cái quần đùị Người Quốc trắng muốt.
Nhìn thấy Quốc, tôi chợt nhớ đến thằng Trung một dáị Tôi nghĩ
thầm, "không lẽ nào thằng bạn thân mình cũng thích mình? Giống
như thằng Trung một dáị" Đang nghĩ miên mang, tôi thấy Quốc đi
đến gần bên tôi và bảo:
- Mình nằm chung nghe nhạc như hồi còn nhỏ nhé:
Tôi đồng ý và để Quốc nằm chung với tôị Nằm bên Quốc tôi cảm
thấy người tôi bắt đầu nóng dần. Cảm giác như thể dâng tràọ
Tôi muốn ôm chầm lấy Quốc hôn lên đôi môi Quốc. Tôi muốn làm
tình với Quốc cho vơi đi những nhung nhớ. Dường như Quốc cũng
giống tôị Quốc thở mạnh rồi bảo:
- Thôi để Quốc đưa Tuấn về chứ không bác lọ Mai nay sau khi
phỏng vấn xong, Quốc đưa Tuấn đi chơi, hay là mướn phim về nhà
Quốc xem. Hay là xin phép mẹ Tuấn qua bên Quốc ngủ lại luôn đị
Mình có nhiều thời gian tâm sự hơn.
Nói rồi Quốc mặc áo đưa tôi về nhà. Trên đường về, ngồi phía
sau, tôi cảm thấy lòng mình lâng lâng khó tả. Đường xá Sài Gòn
nhộn nhịp. Quốc lách qua lạng lại nhiềụ Tôi bảo, Quốc rằng tôi
hơi sợ té vì lần đầu đi thành phố thấy quá nhiều xẹ Nói rồi,
tôi ôm chầm lấy Quốc không ngại ngần gì nữạ Má tôi áp lên lưng
Quốc như thể tôi vô tình vì sợ xe cô..
Xe chạy tới nhà bác tôi hồi nào không haỵ Khi xuống xe, tôi
bịn rịn giả từ Quốc, như thể tôi giả từ Dung hồi mấy ngày
trước.
Viết xong, lúc 2:55 ngày 08/02/02
Dự định viết, (Đêm Ở Nhà Quốc, Đến Xứ Mỹ, Cô Đơn, Nhận Được
Thư Dung, Hung Tin, Ra Trường, Trở Về, Tâm Sự Cùng Dung, Trốn
Vào Cửa Phật(phần 8-16) (Hết Phần
7 ... Xin xem tiếp
Phần
8) |