| Cô Dung, cô giáo của tôi là cô giáo đẹp nhất trường. Thời đó, 
                  thầy cô và học trò đều nghèo nên mọi người chỉ ăn mặc đơn giản 
                  mà thôi. Cô thường mặc áo thun hoặc áo sơ mi và quần tây vào 
                  ngày thường, còn ngày lể, cô thường mặc áo dài đỏ. Mục tiêu 
                  của áo quần, một phần là để che đậy cơ thể, nhưng dường như 
                  tất cả những áo quần cô mặc đều phản bội lại điều này. Những 
                  chiếc áo của cô cứ rên xiết trước vẻ đẹp rừng rực của cô. Mái 
                  tóc thật dài, thật mượt cứ tung tăng theo những bước đi uyển 
                  chuyển, khoan thai. Mái tóc chỉ dài quá vai hờ che chiếc cổ 
                  trắng mịn màng, thon nhỏ. Đôi mắt cô thật hiền, thật ướt, để 
                  mỗi khi nhìn vào, dù chỉ mới 10 tuổi, tôi … cứ chết trân ở đó, 
                  không muốn rời ra. Đôi mắt càng đẹp thêm bởi đôi lông mày bán 
                  nguyệt, và đôi lông mi dài, cong, để đôi mắt lại sâu hơn, tròn 
                  hơn, và gợi cảm hơn. Rồi kế đến là chiếc mũi dọc dừa nằm trên 
                  đôi môi mọng đỏ, tròn căng. (Có lẽ lúc đó tôi chưa biết đến 
                  những chuyện ân ái và cái chức năng tuyệt vời “phụ” của cái 
                  miệng và đôi môi nên vẫn chưa thấy hết cái vẽ đẹp của nó). Và 
                  kế tiếp, có lẽ trời cũng biết thương người tôn thờ vẻ đẹp cho 
                  nên thường làm cho cô … không cài cút áo trên cùng. Chỉ một 
                  cúc áo thôi mà sao bao nhiêu ngày mắt tôi cứ dán vào đấy. Tôi 
                  không ý thức được tôi thèm cái gì, nhìn cái gì, nhưng tôi cứ 
                  nhìn mãi vào đó, và đôi khi, may mắn thay, ngực áo cô căng ra 
                  để có một kẻ hở giũa hai khuya áo. Một chút, chỉ một tí làn da 
                  trắng, lộ ra, da “ngực” các bạn à, mà làm tôi mê mẩn. Lúc đó, 
                  tôi ước gì tôi là làn gió (như chuyện Tề Thiên Đại Thánh mà 
                  tôi vẫn lén đọc), tôi sẽ len vào kẻ áo kia và mân mê hai cái 
                  kỳ quan tuyệt với nhất của loài người cho dù giảm thọ (vì giám 
                  dzê cô giáo) tôi vẫn sẵn sàng chịu tất… 
 Trà Mi khẽ chạm cây thước vào tay tôi, kéo tôi về với thực 
                  tại. Đây là tháng thứ hai tôi chuyển về trường PTTH Gia Định. 
                  Tôi học tiếp lớp 11 ở cái tuổi 17 … mới nảy sừng dê. Và hơn 
                  thế nữa, sau 10 năm làm học trò, có lẽ bây giờ tụi tôi đã vượt 
                  qua Ma và Quỉ để đứng hàng thứ nhất! Trà Mi ngồi ngay phía 
                  trên bàn trên. Phải vất vả lắm tôi mới quen được nàng vì nàng 
                  đẹp quá. Mà con gái đẹp thường “láu cá”. Vả lại, ngồi kế nàng 
                  là con Thúy “khùng” và con Uyên “chàng hảng”. Thúy khùng và 
                  Uyên chàng hảng là 2 cái tên tôi đặt chơi cho tụi nó, ai dè … 
                  chết tên luôn. Sở dĩ con Thúy nó khùng, không phải vì nó té 
                  giếng mà tại vì cái đầu nó mới uốn, bờm xờm như cái tổ chim 
                  (trong mắt mấy đứa không dám nói nó khùng), còn trong mắt tôi, 
                  thì “chim” có ý nghĩa khác – cao cả hơn nhiều – cho nên tôi 
                  đặt cái tên sát với thực tế nhãn tiền hơn: Khùng thì không tắm 
                  và không chải đầu nên cái đầu chơm bơm như vây. Còn con Uyên 
                  chàng hảng thì con tệ hơn nữa, nó vừa mập, vừa lùn, vừa có cặp 
                  ngực to bằng 2 cái ấm trà. Có lẽ vì 2 cái ngực to quá cho nên 
                  nó phải đi chàng hảng ra để khỏi mất cân bằng, nếu không, lỡ 
                  mà nó té, thì đường xá Việt Nam sẽ càng gồ ghề, lởm chởm với ổ 
                  bưởi, ổ dừa. Đó là theo ý của tôi, còn theo ý thằng Bảo “ròm”, 
                  bạn mới nhưng lại là bạn chí cốt, thì sở dĩ con Uyên đi chàng 
                  hảng bởi vì nó “bị chơi” nhiều quá. Hmm … sao cũng được, miễn 
                  sao nó không té sấp là phước đức cho mọi người rồi.
 
 Trà Mi thì ngồi giữa bàn trên, con tôi thì ngồi đầu bàn ngay 
                  bên dưới. Trong lớp học 40 quỉ này, mổi bàn có năm đứa. Thằng 
                  Bảo ròm ngồi bên trái tôi, còn bên phải Trà Mi là Thúy và 
                  Uyên. Muốn làm quen được với người đẹp, các bạn thấy đó, phải 
                  trải qua bao nhiêu là “Họng súng vô hình”. Tôi phải tốn 3 ổ 
                  bánh mì thịt để tọng vào ba cái tàu há mồm đó vào giờ ra chơi 
                  thì nó mới nín cho để tôi có thể làm quen với người đẹp Trà 
                  Mi. Trà Mi đẹp quá, cái đẹp thiên thần đó làm cho tôi chợt nhớ 
                  đến cô Dung dạy lớp 4 của tôi ngày nào. Bao nhiêu lời thơ, ý 
                  hoa mà tôi sắp xếp sẵn qua bao đêm tôi và thằng nhỏ của tôi 
                  mất ngủ, chạy đi đâu mất tiêu hết khi lần đầu tiên tôi đối 
                  diện 1 chọi 1 với nàng. May mà trong lớp, dù chỉ mới có 2 
                  tháng mà tôi đã nổi tiếng là học khá và nói năng giỏi, chứ 
                  không có lẽ Trà Mi nghĩ là đang tiếp chuyện với “Thằng Khờ Nhà 
                  Thờ Đức Bà Paris” rồi.
 - Sao Minh không nói gì hết vậy, bộ tiếc mấy ổ bánh mì hả? 
                  Nàng hỏi.
 - Đâu có đâu! Tôi trả lời vội vàng.
 Nàng tủm tỉm cười và hỏi tiếp:
 - Minh hôm tự nhiên ít nói quá vậy, bữa nào Mi cũng nghe Minh 
                  bô bô từ đầu tới cuối giờ ở bàn dưới mà?
 À! Thì ra nàng có để ý tôi. Lấy lại niềm tự tin, tôi bắt đầu 
                  “ca cải lương”:
 - Thấy Mi đẹp quá cho nên Minh bị thôi miên ấy! Mặc cho nàng 
                  thẹn cười, hơi đỏ mặt, tôi bồi tiếp: “Trà Mi đẹp mà học giỏi 
                  English nữa, mà Minh ngu nhất là môn English, có gì mai mốt 
                  này, bài tập về nhà, bí chỗ nào Minh hỏi Trà Mi nha?”
 Gương mặt vẫn còn đỏ hồng (sao mà đẹp đến lạ lùng), nàng nói 
                  nhỏ:
 - Uyên và Thúy cũng giỏi lắm đó và tốt lắm, Trà Mi còn thua 
                  xa, mà 2 người lại mới ăn bánh mì của Minh nữa, Minh hỏi họ 
                  nha. Trà Mi bận lắm cho nên thường để đến giờ chót mới thức 
                  khuya làm bài lận.
 
 Lời nói nhẹ nhàng mà sao tôi không chống trả nổi. Như con cá 
                  rô phi bị câu lên, mặt tôi đỏ rần, miệng ngoác ra, khô khốc! 
                  Trời ơi! 15 ngàn đồng tiền bánh mì cộng với bao đêm thao thức 
                  giờ đây tôi đứng tồng ngồng ngay trước bàn của hoa khôi của 
                  lớp (dù chưa ai kịp bỏ phiếu bầu). Cái đẹp dịu hiền của nàng 
                  ngày nào trở thành cái đẹp ương bướng, đôi mắt buồn buồn giờ 
                  đây giường như long lanh, thách thức. Ngực nàng ép nhẹ vào 
                  cạnh bàn, gương mặt nghếch lên cao ngạo! Tôi ước tôi là con 
                  bọ, chui từ bàn vào, cắn vào đầu ngực đó sưng tù vù cho bỏ 
                  tức. Quê quá, tôi vớt vát:
 - Vậy Minh sẽ hỏi Uyên và Thúy nha.
 
 Nàng cười cười. May sao tiếng chuông reo báo hiệu hết giờ ra 
                  chơi, thế là tôi có lý do chính đáng để trở về chổ ngồi, nếu 
                  không, 3 đứa kia đi vào mà thấy tôi trồng “cây si héo” trước 
                  mặt Trà Mi có lẽ tôi thà chết sướng hơn. Mà còn phải nói gì 
                  nữa, ngay từ khi lòng tôi có cái tên Trà Mi, tôi đã biết rằng:
 
                  Yêu là chết trong lòng một ít,Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu,
 Cho rất nhiều, xong nhận chẳng bao nhiêu!
 Người ta dụ, hay thờ ơ, chẳng biết!
 (Xin lỗi chú Xuân Diệu, con sửa thơ chú một tí, nhưng mà chú 
                  ơi, sao tình yêu buồn nhỉ) (Hết Phần 1 ... Xin xem tiếp
                  Phần 2) |