| Đó là chuyến đi thực tế năm cuối mà chỉ có 2 
					khoa có là khoa Quản Lý và khoa Thương Mại. Khoa Quản Lý đi 
					tam đảo, đi để xem họ tổ chức du lịch ra sao, phù hợp với 
					ngành học. Còn khoa Thương Mại đi Hải Phòng để xem hoạt động 
					bến cảng ở đó ra sao, hợp với ngành học của chúng tôi. Còn 
					khoa tin thì không đi đâu cả. Khoa Kế Toán thì quá đông (tới 
					16 lớp, mấy trăm người) khó có thể tổ chức được. Lớp tôi ít 
					người đi lắm vì phải ở nhà ôn thi chuẩn bị. Còn tôi thì muốn 
					đi để về thăm lại cô bạn gái cũ của tôi hiện đang ở Hải 
					Phòng. Nhưng Thanh thì cũng lưỡng lự ghê lắm. Vì lớp này 
					cũng chán đi cũng chẳng vui. Nhưng cuối cùng thì Thanh cũng 
					quyết định đi là vì tôi năn nỉ mãi. Tối hôm đó, Thanh gọi 
					cho tôi và nói sáng sớm mai sẽ qua đón tôi chở tôi ra trường. 
					Nhưng cuối cùng thì tôi mừng hụt vì 11h đêm hôm đó Thanh gọi 
					lại cho tôi là không đi chở tôi được, vì muốn đi xe ôm hay 
					xe bus để đỡ phải gửi xe ngoài. Tôi cũng OK thôi. Tôi cũng 
					là người dễ tính. Đó là điểm khác biệt duy nhất của tôi và 
					Thanh. Thanh bảo tôi là đi nhớ cầm theo nhiều tiền để còn 
					“vui vẻ” một chút. Tôi cười hề hề vì ngượng, tôi biết cái 
					“vui vẻ” là gì rồi. Tôi vẫn còn là trai tân mà, ngại lắm. 
					Với cả chim cò tôi ngắn thế không biết mấy ả cave đó có cười 
					vào mũi mình không nhỉ? Nhưng kỳ thực tôi cũng thử cái cảm 
					giác đút cu vào lồn phụ nữ nó như thế nào. Nhưng đau đớn 
					thay, tôi lại hiến dân sự trinh trắng của mình không phải 
					cho mấy ả cave đó mà lại là cho Thanh vào một đêm đáng nhớ 
					tại nhà Thanh chứ không phải là tại chuyến đi Hải Phòng. 
					Chuyện đó tôi sẽ nói sau. Tôi cầm theo 120.000 VNĐ. Tiền xe 
					cộ ăn uống đã có nhà trường lo. Sáng hôm đó tôi đến khá sớm, tôi tìm được chỗ gửi xe qua đêm, 
					vì tôi phải đi đến 2 ngày. Tôi tìm chỗ gửi xe xong thì còn 
					đi lang thang một chút. Một lúc sau Thanh được bố chở đến. 
					Nhưng tôi không biết đó là bố Thanh, tôi tưởng đó là xe ôm. 
					Nhiều ôm xe ôm bây giờ trông còn trắng trẻo đẹp trai và sang 
					tướng hơn mấy ông làm văn phòng. Vì mấy ông nhà quê đó chịu 
					khó học nên làm to làm lớn chứ sao. Đến khi Thanh bảo với 
					tôi:
 - Mày không chào bố anh à?
 - Ơ, dạ. Cháu chào bác
 Tôi quay lại chào vội vàng nhưng vẫn không kịp. Bố Thanh đã 
					phóng xe đi từ lâu. Tôi quay sang xin lỗi Thanh:
 - Xin lỗi anh, em không biết. Bố anh nhìn trẻ và đẹp trai 
					hơn bố em nhiều đấy
 - Bố nào con nấy mà
 - Úi giời, hãm
 - Hê hê hê
 Thanh đi nghỉ mà xách theo cái vali trông như là đang đi 
					công tác nước ngoài ấy. Thanh và tôi ngồi uống nước một chút, 
					chờ xe chạy. Chúng tôi lên xe và đương nhiên là ngồi cạnh 
					nhau. Tôi thì ngồi ngó nghiêng con đường cao tốc dẫn đến Hải 
					Phòng lơ ngơ như là bò đội nón. Tôi chỉ biết đến con đường 
					cao tốc dẫn về quê nội của tôi thôi. Còn Thanh thì ngồi đọc 
					truyện. Tôi bảo Thanh:
 - Anh đừng đọc truyện trên xe dễ bị nôn lắm
 - Anh mày không bao giờ bị nôn vì đi xe cả.
 Thanh ngồi đọc truyện, không nói gì với tôi cả nhưng tôi có 
					thể đọc thấy ánh mắt vui tươi của Thanh. Thanh là một chàng 
					trai sinh vào ngày 14/11/1981 (Hùng thằng bạn thân năm thứ 
					nhất của tôi sinh vào ngày 13/11/1981 thế mới trùng hợp, 
					cách nhau đúng một ngày) vậy là thuộc cung Thần Nông. Theo 
					như bói thì những chàng trai Thần Nông thường tỏ ra hờ hững 
					với người mình yêu khi ở chỗ đông người, nhưng khi chỉ còn 
					lại một mình chàng với người đó thì bạn sẽ thấy chàng bốc 
					lửa yêu đương như thế nào. Chuyến đi Hải Phòng đã chứng minh 
					cho vế đầu tiên. Còn vế thứ 2 thì hoàn toàn đúng trong cái 
					đêm “bốc lửa” của chúng tôi tại nhà Thanh. Ngoài ra những 
					chàng trai Thần Nông rất quan trọng chuyện xác thịt nên 
					thường bỏ qua giai đoạn hôn mà “vào trận” luôn. Điều này tôi 
					cũng thấy đúng trong cái đêm đó. Tôi cũng không chắc, cũng 
					có thể là Thanh muốn ái ân với phụ nứ (tức là có cả hôn và 
					đụ) nhưng với tôi Thanh chỉ muốn đụ thôi vì để thoả mãn tình 
					dục. Nhưng tôi đâu có đẹp trai gì để Thanh nổi cơn ham muốn 
					với tôi. Trở lại câu chuyện ở chuyến đi ở Hải Phòng. 8h sáng hôm đó, 
					chúng tôi nghỉ chân ở Hải Dương để ăn sáng. Tôi ăn ổ bánh mỳ 
					4h sáng hôm đó nên đến 8h tôi đã đói. Tôi và Thanh và Nội - 
					thằng con trai thứ 3 của lớp tôi đi trong chuyến đi Hải 
					Phòng này, thực ra còn có cả Cường và Vũ. Nhưng 2 gã này 
					thuộc vào loại mọt sách nên không thuộc tầng lớp của chúng 
					tôi. 3 chúng tôi ăn phở. Ăn xong thì tôi và Thanh không ai 
					rủ ai cùng đi vệ sinh. Đây không phải là lần đầu tiên chúng 
					tôi đi vệ sinh cùng nhau. Nhưng những lần trước chúng tôi đi 
					ở trường, có vách ngăn nên tôi không nhìn thấy và cũng không 
					để ý làm gì. Nhưng ở đây không có vách ngăn nên tôi vô tình 
					nhìn thấy một chút đầu chim của Thanh, đúng là nó cũng đen 
					thật. Còn Thanh thì nhìn thấy chim tôi từ lâu rồi. Đó là một 
					buổi chiều tôi đang ngủ say thì Thanh đến. Và Thanh gọi tôi 
					dậy bằng cách đạp nhẹ vào con chim đang cứng ngắc của tôi. 
					Tôi tỉnh giấc và tôi gọi Thanh và cho Thanh xem chim của tôi 
					và nói:
 - Anh ơi, theo anh thì cái của em có bé hay ngắn không?
 - Eo ơi, của thằng này đen thế. Không bé đâu, to đấy. Có 
					điều hơi ngắn. Nhưng hình như là nó chưa hểt cỡ
 - Không, hết cỡ rồi đấy anh ạ. Và nó chỉ được 10cm thôi
 - Thế thì của mày hơi ngắn thật
 - Uh giá như nó dài thêm 3 hay 4 cm nữa thì ổn đúng không 
					anh
 - Uh, nhưng chả sao đâu “phệt” được hết.
 Sau khi ăn uống xong, mọi người lại lên xe và đi tiếp. 9h 
					tôi đến được Hải Phòng. Mọi người vào nghe một vài nhân viên 
					ở một công ty xuất nhập khẩu nào đó truyền lại kinh nghiệm. 
					Nhưng tôi thì xuống xe và gọi cho bạn gái cũ của tôi ra nói 
					chuyện một chút thôi. Tôi nghĩ là tôi và cô ấy cũng chưa 
					chính thức nói lời yêu, lại xa nhau gần 2 năm rồi nếu có gặp 
					lại nhau thì cũng chỉ đi uống nước một chút thôi. Nhưng ai 
					ngờ nàng lại nhiệt tình tới mức kéo tôi đi hết cả buổi sáng. 
					Chụp tới 18 cái ảnh Hàn Quốc. Khi tôi về đến nơi tập trung 
					thì mọi người đã đi ăn hết rồi. Tôi lại phải chạy đi tìm. 
					Tìm mãi mới thấy cửa hàng ăn đó. Thanh nhìn thấy tôi thì 
					chẳng nói gì. Tôi biết là Thanh đã giận tôi. Nhưng bạn gái 
					đang chờ tôi quay về và đi ăn cùng cô ấy. Nên tôi đưa số 
					điện thoại di động bạn gái tôi cho Thanh bảo Thanh nếu có đi 
					đâu nữa thì gọi cho tôi với. Rồi tôi đi. Thanh ái ngại và 
					cho vào túi và không nói với tôi câu gì. Tôi và bạn gái của 
					tôi ăn hết 4 suất bún chả. Không hiểu sao hôm đấy tôi đói 
					thế không biết. Ăn xong thì chúng tôi đi uống nước mía, uống 
					nước vối, ăn dứa.... và đi vào trung tâm phụ sản nạo phá 
					thai gần đó để..... đi vệ sinh. Lúc ra gặp mấy đứa bạn trêu 
					là dẫn bạn gái vào đây để giải quyết hậu quả, làm tôi ngại 
					gần chết. Trước lúc lên xe, cô ấy còn dúi cho tôi một cái 
					bánh ngọt để ăn cho đỡ đói. Cô ấy cứ trách tôi còn chờ bao 
					lâu mới đi thế mà cuống cả lên biết thế thì đi thêm lúc một 
					lúc nữa. Tôi chỉ còn biết nhe răng ra cười trừ. Tôi chỉ còn 
					50.000 trong người đi nữa thì về Đồ Sơn, chẳng may phải nộp 
					thêm tiền ăn thì sao. Cô ấy bảo tôi là về đến Đồ Sơn thì gọi 
					cho cô ấy, cô ấy sẽ nói cho tôi quyết định là có ra Đồ Sơn 
					chơi với tôi không và rất có thể sẽ chở tôi về Hải Phòng 
					chơi thêm một ngày nữa. Cô ấy làm tôi xúc động vì những tình 
					xưa nghĩa cũ mà cô ấy dành cho tôi thật ấm nồng. Khi vừa lên 
					xe, Thanh bảo tôi ngồi ra ghế sau cho nó thoáng. Tôi đã biết 
					là Thanh giận tôi rồi. Tôi cố làm lành bằng cách đưa Thanh 
					xem luôn 9 cái ảnh vừa chụp nóng bỏng tay cho Thanh xem. 
					Thanh xem lướt qua rồi trả lại cho tôi mà vẫn không nói gì. 
					Tôi thẫn thờ ngồi xuống và nhìn cảng Hải Phòng nắng nóng như 
					đổ lửa mà trong lòng buồn vời vợi. Tôi biết làm sao khi một 
					bên là bạn thân của tôi còn một bên là bạn gái cũ cuả tôi. 
					Thực sự là nếu tôi biết là cô ấy kéo tôi đi cả buổi sáng thì 
					tôi đã xin phép anh ấy. Nhưng......Thanh ơi sao anh không 
					hiểu và thông cảm cho em. Ra đến cảng Hải Phòng. Chúng tôi 
					chụp ảnh kỷ niệm. Tôi ngồi xuống cạnh Thanh và Thanh cũng 
					không thèm nhìn tôi. Khi lên phòng xuất nhập khẩu của cảng, 
					vì ghế của văn phòng cũng ít, nên thường là 2 người ngồi một 
					ghế. Tôi tìm được chỗ ngồi và nhìn Thanh vì nghĩ là Thanh sẽ 
					ngồi chung ghế với tôi. Nhưng cuối cùng thì Thanh ngồi vào 
					lòng của Hoà - một người bạn của đã từng học cùng hội trường 
					của tôi năm ngoài. Hoà cao to khoẻ mạnh nên Thanh có thể 
					ngồi vào lòng một cách thoải mái. Về đến Đồ Sơn, sau khi đã chọn được phòng, tôi, Thanh, Nội 
					và Lập - người học ở lớp Kinh Doanh Thương Mại Quốc Tế ở một 
					phòng, còn 2 gã “tiến sĩ” kia thì chung nhau thuê một phòng 
					khác ở khách sạn bên cạnh cho nó rộng rãi thoải mái. Sau khi 
					đã thay quần áo dài bằng những bộ đồ mặc ở nhà trẻ trung 
					khoẻ mạnh, tôi chui vào nhà tắm để đi đại tiện. Định bụng là 
					sau đó sẽ rủ thanh đi dạo bãi biển Đồ Sơn để xin lỗi, lúc 
					ngồi trên xe đông người quá. Nhưng khi tôi đi ra thì Thanh 
					đã rủ Nội đi chơi từ lâu (vì muốn trêu tức tôi mà). Tôi đi 
					ra bãi biển và đi dạo một vòng mong tìm được Thanh. Nhưng 
					vẫn không thấy. Tôi lên phòng mở TV. TV ở đây có truyền hình 
					cáp. Tôi mở kênh MTV, tôi thích nhạc quốc tế lắm và chỉ mong 
					sao nhà mình có truyền hình cáp để được xem nhạc quốc tế 
					suốt ngày trên MTV, khỏi phải đi sưu tầm VCD như bây giờ. 
					Nếu như mọi lần tôi sẽ rất vui khi được xem MTV miễn phí như 
					thế này. Nhưng hôm nay mọi suy nghĩ của tôi đều hướng về 
					Thanh. Thanh về và tôi buông lời hỏi Thanh- Anh đi đâu về vậy?
 - Anh đi dạo. Nội vào tắm với tao đi.
 Thanh vẫn đang tiếp tục cố tình trêu tức tôi, Thanh rủ Nội 
					vào tắm cùng. Tôi còn đang ngẩn ra. Nội đã vào nhà tắm rồi, 
					còn Thanh đang cởi quần dài mặc mỗi chiếc quần lót đang lúi 
					húi lấy gói dầu gội đầu nhỏ rồi chuẩn bị vào tắm. Trong khi 
					tôi đang chốt cửa, và hạ hết rèm cửa xuống để người ta khỏi 
					nhìn thấy một lũ con trai đang “hở hang” như thế. Thanh nhìn 
					tôi. Tôi cũng nhìn Thanh. Rồi đột ngột Thanh cởi nốt quần 
					lót. Thanh đang nude 100% trước mặt tôi. Tôi tia xuống cu 
					của Thanh, nó dài và hơi nâu và vẫn còn đang mềm. Tôi tia 
					rất nhanh rồi nhìn đi chỗ khác ngay. Thanh đi vào nhà tắm 
					với Nội. Còn tôi thì vẫn còn đang.......bối rối (có lẽ là 
					vậy) mà tôi cũng chẳng biết chỉ biết là tôi đang nứng, vì 
					cái gì vì chim của Thanh. Chim Thanh cũng không khác gì chim 
					anh trai của tôi ở nhà hay chim của thằng Cường Đen – tình 
					địch của tôi hồi năm thứ 2. Vậy tại sao tôi lại nứng. Nội 
					gọi tôi lấy hộ Nôi cái quần lót ở trong túi. Tôi lấy và mở 
					cửa ra đưa cho Nội. Nội vẫn mặc quần lót khi tắm, còn Thanh 
					thì nude 100%. Chim của Thanh vẫn mềm. Trong khi mặc dù Nội 
					vẫn còn mặc quần lót vậy mà cu đã dựng ngược trong cái quần 
					lót của Nội rồi. Nội lông lá khắp người nhìn như là người Ý 
					hay người Pháp gì đó vậy. Phải công nhận là Thanh điều khiển 
					cảm xúc tốt thật. Nếu là tôi thì chỉ cần tôi thoát y và tự 
					nhìn ngắm cái cơ thể béo ú và con chim ngắn tũn của tôi 
					trong gương khoảng 5 phút thì tôi cũng đã thấy nứng rồi chứ 
					chưa nói đến là thoát y trước một ai đó, dù là con trai với 
					nhau. Còn đương nhiên, chỉ cần nghĩ đến một người phụ nữ 
					trần truồng trước mặt tôi thì tôi chắc rằng cu tôi nó phải 
					cứng hơn thép nguội ấy chứ. Tôi khép cửa đi ra. Nội đã tắm 
					xong. Thanh vẫn còn đang tắm. Tôi cởi bỏ quần áo và bước vào 
					nhà tắm. Tôi hỏi Thanh:- Anh tắm xong chưa?
 - Thì mày cứ vào đi
 Tôi tiến vào, dựa đầu vào vai Thanh để nước nóng làm ướt đầu 
					của tôi. Con cu cứng ngắc của tôi chạm vào mông Thanh. Tôi 
					cố làm lành với Thanh bằng cách
 - Em kỳ lưng cho anh nhé?
 - Ùh
 Tôi kỳ lưng cho Thanh và thỉnh thoảng dựa đầu vào vai Thanh 
					để vòi nước làm ướt đầu và cơ thể của tôi, chứ không thì 
					lạnh lắm. Tôi định xin lỗi và giải thích thì Thanh lại đi ra 
					vì hình như có ai đó vừa vào phòng
 - Thôi tao đi ra đây, hình như có người vào phòng
 - Cứ từ từ đã, anh đã tắm xong đâu
 - Thôi, ngại lắm
 Rồi Thanh đi ra, tôi lại chưng hửng, tôi vẫn không có được 
					cơ hội để làm lành với Thanh. Tôi tắm, hình như tôi để quên 
					quần lót ở ngoài, tôi gọi:
 - Anh Thanh ơi
 - Không có ai đâu ra đi
 Tôi mở cửa đi ra, nhưng người nằm trên giường không phải là 
					Thanh mà là Lập, người ở cùng phòng với chúng tôi. Tôi hơi 
					giật minh. Tôi đang nude 100% trước một boy khác. Lập cũng 
					ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi nude như vậy, nhưng cũng giống 
					như tôi vừa t«iy khi nhìn Thanh. Lập cũng tia nhanh cu của 
					tôi rồi tia đi chỗ khác, cũng may lúc đó nó đang ở tình 
					trạng nửa cứng nửa mềm nên nhìn nó cũng không thảm hại lắm 
					chứ nếu không thì chắc Lập sẽ phải thốt lên vì chim tôi ngắn 
					quá thì ngại lắm. Tôi lục lấy quần lót của mình ở trong túi. 
					Đúng lúc đó Thanh và Nội lại vừa đi đâu về mở cửa và cả hai 
					cùng kêu lên khi nhìn thấy tôi đang nude. Tôi thì ngượng quá 
					và phi vào nhà tắm ngay lập tức. Tôi gọi Lập vào tắm luôn 
					không nước nóng lại hết. Nhưng Lập từ chối. Tôi tắm xong đi 
					ra thì Thanh và Nội lại đi chơi. Dễ hiểu thôi Thanh muốn 
					trêu tức tôi vì tôi đã bỏ Thanh đi đâu đó (thực ra tôi đi 
					thăm người yêu cũ của tôi, mà thời gian đi chơi bị kéo dài 
					hơn dự kiến, tôi không biết phải giải thích điều này thêm 
					bao nhiêu lần nữa nhỉ) hết cả buổi sáng. Mà nhất là Thanh đi 
					Hải Phòng là vì tôi. Tôi hiểu Thanh mà vậy mà tại sao Thanh 
					lại không hiểu cho tôi. Những suy nghĩ đó đã làm cho kênh 
					MTV không hấp dẫn tôi như mọi khi. 6h chiều Thanh và Nội về. 
					Nội nằm trên giường bên này, Thanh nằm bên giường bên kia, 
					tôi ngồi trên giường của Thanh. Thanh thì kể hết cho Nội 
					nghe chuyện tình lịch sử của Thanh và Quỳnh - điều mà tôi đã 
					rất nhiều lần hỏi nhưng Thanh không nói và tôi tôn trọng 
					Thanh cũng không hỏi nữa. Thế là sao cơ chứ. Dù tôi, Thanh 
					và Nội học cùng một tháng này nhưng Thanh chưa bao giờ nói 
					chuyện với Nội, vậy mà nay..... Thanh đã tâm sự những chuyện 
					riêng tư của mình cho Nội, trong khi Nội thậm chí chỉ ầm ừ 
					cho qua chuyện chứ còn cũng không quan tâm. Tôi ngồi đợi 
					Thanh và Nội nói chuyện xong trong nỗi buồn và tức tối. Tôi 
					bắt đầu kể cho Thanh nghe tôi đã đi đâu và làm gì cả buổi 
					sáng hôm đó. Tôi nói tất cả chỉ còn thiếu mối nước nói câu 
					xin lối Thanh trước mặt Nội. Thanh vẫn còn giận nên cũng chỉ 
					ầm ừ rồi chỉ phán một câu: “Mày đúng là thằng dại gái”. Trưởng nhóm chuyến đi hô hào mọi người xuống ăn cơm. Và tôi 
					xuống ăn cơm. Và Thanh vẫn tiếp tục thân thiện với Nội ngay 
					trước mặt tôi, gắp thức ăn cho Nội, rót bia cho Nội vâng 
					vâng và vâng vâng.....Tôi chỉ biết ngồi ăn và ngồi nghe 
					Thanh nói. Ăn xong, tôi lại lên phòng và xem MTV, còn Thanh 
					và Nội lại nói chuyện đàn bà nào là nhìn thế nào để biết con 
					đó còn trinh hay mất trinh, rồi làm thế nào để không bị xuất 
					tinh sớm.....Chương trình MTV phát sóng chương trình giới 
					thiệu về các hướng dẫn vũ đạo nổi tiếng thế giới, người đã 
					từng hướng dẫn vũ đạo cho User, Nsync, Christina....... 
					Những màn trình diễn tuyệt đỉnh của những người hướng dẫn vũ 
					đạo này đã làm gián đoạn câu chuyện của Thanh và Nội. Thanh 
					thốt lên:
 - Bọn này nhảy nét nhỉ?
 - Nhìn thế thôi chứ không khó lắm đâu.
 - Mày có nhảy được thế không mà tinh vi
 - Tí nữa sẽ biết
 Thanh bĩu môi không tin, Thanh luôn không tin tôi. Tôi đã 
					từng nói với Thanh là tôi có bạn gái cũ ở Hải Phòng, dù 
					Thanh không nói ra nhưng tôi biết Thanh không tin là người 
					vừa nghèo vừa xấu như tôi lại có bạn gái. Giờ đến chuyện 
					nhảy nhót. Và đương nhiên đó là nguyên nhân vì sao Thanh 
					chuyển từ cảm giác giận dỗi sang cảm giác shock nặng khi 
					nhìn thấy tôi nhảy hôm đó. Nằm được một lúc thì Thanh rủ Nội 
					đi fuck cave. Và Thanh không hề rủ tôi, nhưng may thay Nội 
					vẫn còn một chút xíu phép lịch sự và rủ tôi đi. Chúng tôi đi 
					ra đường và ngay lập tức bị một ông xe ôm đến mô giới. Thanh 
					nói: “Để chúng cháu tự tìm”. Thanh có vẻ rất háo hức nhưng 
					Nội thì nhát chết, còn tôi thì hết tiền nên kế hoạch của 
					Thanh bị phá sản. Đang đi thì gặp Liên, Tạ Hiền, Hoài và 
					Thanh Nhung đang ngồi ăn bỏng ngô và Bim Bim, chúng tôi ngồi 
					vào tham gia buôn chuyện, một lúc rồi cùng về.  Về đến khách sạn lại nhìn thấy một vài đứa đang ngồi hóng 
					mát và chơi tá lả trên bờ biển. Chúng tôi cùng tham gia vào 
					nhóm đó. Thanh kéo Nội ra một góc và lại tâm sự. Còn tôi thì 
					lại bị bỏ rơi, nhưng may quá Vương gọi tôi ra định nhờ tôi 
					ngoáy tai như mọi lần nhưng không có tóc nên đành chịu. 
					Vương bảo tôi hát. Nhưng tôi đang buồn tâm trạng đâu ra mà 
					hát. Vương nói với tôi: “Vợ mày hôm nay không đi tiếc nhỉ?” 
					(vợ ở đây là Thêm ấy). Đúng rồi, nếu có Thêm ở đây thì tôi 
					không phải cô đơn thế này. Thuận, Trung và cả Phúc nữa vây 
					vào trêu tôi làm gián đoạn suy nghĩ của tôi: “Đi chơi gái đi. 
					hai mươi mấy năm trời để thế kiếm nó mòn đi đấy.....” tôi 
					cũng chỉ nhe răng ra cười và thỉnh thoảng nhìn về phía Thanh 
					đang đắm đuối tâm sự với Nội. 10h đêm chúng tôi chuẩn bị đốt 
					lửa trại chờ Đức và ban tổ chức mượn giàn và micro về để còn 
					dancing và hát hò đêm nay.  11h, lửa được đốt lên để nướng mực, âm nhạc đã sẵn sàng. Khi 
					nhạc được bật lên, Long, Phúc, Thuận ra ngoáy mông vài cái 
					và hô hào mọi người ra nhảy nhưng không ăn thua cho đến khi 
					tôi bắt đầu dancing. Thực ra tôi cũng hơi ngại. Nhưng nghĩ 
					đến ngày thành lập đoàn vừa rồi, CLB sinh viên khuyết tật 
					trường tôi cử tôi tham gia văn nghệ (vì tôi là phó chủ nhiệm 
					CLB phụ trách mảng văn nghệ và tôi đã phải lấy hết can đảm 
					để tham gia). Tôi đăng ký màn khiêu vũ bài If you had my 
					love (Darkchild Remix) của Jennifer Lopez nhưng Lan Anh, 
					người học cùng lớp tôi, phụ trách văn nghệ ở trường từ chối 
					khéo vì không tin tôi. Hôm nay, có Lan Anh ở đây tôi muốn 
					Lan Anh phải ân hận vì đã gạt tôi ra nên tôi bắt đầu thở 
					mạnh một cái, đặt tâm hồn mình vào nhạc và bắt đầu giật lắc 
					tưng bừng không thua gì Jennifer, Britney, Madonna, Shakira, 
					Beyoncé hay Janet. Và đương nhiên tôi ngay lập tức nhận được 
					sự cổ vũ của tất cả mọi người, họ đẩy tôi vào giữa. Mọi 
					người vỗ tay, reo hò như đang cổ vũ bóng đá cho những cú 
					xoay 3 vòng liên tiếp, những quả giật lắc điệu nghệ, những 
					màn múa bụng đỉnh không thua gì Shakira....... của tôi. Nếu 
					không phải bãi cát làm tôi suýt ngã thì tôi có thể nhảy đỉnh 
					hơn. Tôi nhảy liên tục hết bài này đến bài khác. Khi nhảy 
					tôi sợ nhất là nóng (tôi đã cởi trần) và bị ù tai vì tôi bị 
					viêm tai giữa từ bé (tôi ăn dưa hấu để chữa ù tai). Tôi có 
					thể nhìn thấy Thanh đang há hốc mồm kinh ngạc nhìn tôi và 
					nhiều người khác nữa. Tôi trở thành người nổi nhất trong 
					chuyến đi đó. Vì mọi người đều ngạc nhiên vì mọi ngày tôi 
					trông hiền thế mà sao lại nhảy bốc, đỉnh và khêu gợi đến 
					vậy. Tôi nhảy liên tục không nghĩ và gần như không thấy mệt 
					vì tiếng reo hò của mọi người làm tôi quên mọi mệt mỏi. Tôi 
					cứ nhảy như thế cho đến khi có mấy thằng ở khách sạn khác 
					vào nhảy đấu với tôi. Nó cũng nhảy bốc nhưng không có kỹ 
					thuật nên giật nhìn rất chối mắt và thô thiển. Tôi chán quá 
					bỏ ra ngoài mặc áo và hóng gió, để mọi người nhảy. Lan Anh 
					và Tuyết đang ngồi uống rượu với thấy trợ lý khoa. Lan Anh 
					chỉ nói với tôi là: “Tiếc là tớ không để Lâm tham gia văn 
					nghệ chứ không thì ắt hẳn sẽ là rất vui và độc đáo đấy”. Còn 
					Tuyết thì cứ kêu lên: “Mới đầu tớ cứ tưởng ai nhìn mãi mới 
					ra Lâm đấy, nhảy ác thế”. Tôi chỉ xin chai nước để giải 
					khát. Tôi đang hóng mát thì bị Hà Đen lôi vào nhảy tiếp, đó 
					là bài “Let’s get loud” của Jennifer. Thanh lại trố mắt nhìn 
					tôi nhảy vì tôi nhảy giống thần tượng của Thanh quá đỗi. Nhảy chán chê thì tôi bắt đầu hát. Thực ra tôi không định 
					hát nhưng vì Diệu Hương, người đã nghe tôi hát tại buổi 
					Karaoke giao lưu đầu năm. Hôm đó, tôi hát 2 bài “Trái tim 
					bên lề” và “Back at one” của Brian McKnight. Mọi người đã cổ 
					vũ rất ác khi tôi hát bài “Back at one” vì đây là một bài 
					theo phong cách R&B rất khó. Và hôm đó Thanh và nhiều người 
					cũng ngạc nhiên là tại sao tôi có thể xử lý một cách rất kỹ 
					thuật một bài hát khó đến thế.  Diệu Hương bắt tôi hát tại Hải Phòng, và hôm đấy tôi hát bài 
					“I have nothing” của Whitney Houston, cả không gian chìm 
					trong tĩnh lặng khi nghe tôi hát. Mà thực ra là tôi đang 
					biểu diễn chứ không đơn thuần là hát. Ngoài ra tôi còn hát 
					bè cho Trang hát bài “Stay the same” của Joey McIntyre. Tóm 
					lại, tôi là nhân vật nổi nhất đêm đó. Vương còn nói với tôi: 
					“Không có Lâm thì đêm nay mất vui”. Quả thật khi tôi nhảy, 
					thì mọi người ở xung quanh lửa trại, mọi người đang chơi bài 
					trên bờ, rồi nhân viên khách sạn cũng bỏ dở công việc để xem 
					tôi nhảy. Khi tôi về khách sạn để tắm. Một nhân viên khách 
					sạn còn nói với tôi: “Nhảy nữa đi anh”. Khi tôi đang trên 
					đường về phòng thì gặp Hoà. Hoà giơ ngón tay cái lên ám chỉ 
					tôi là number one và nói một câu: “Thằng em hơi được đấy”. 
					Từ đó trở đi cứ gặp tôi ở đâu là anh Hoà lại giơ ngón tay 
					cái ra và ôm tôi một cái, làm tôi ngại ơi là ngại. Tắm xong, trong khi đang chờ cho đầu khô thì tôi sang phòng 
					bên ở đó Thanh, Trung, Vương,...... và nhiều boy khác đang 
					nhậu nhẹt. Tôi ra lang cang hóng gió với hy vọng gió biển sẽ 
					làm khô tóc tôi. Tôi lôi mấy cái ảnh tôi mới chụp ra để xem 
					cho đến khi đầu khô và đi ngủ. Thanh nhậu nhẹt đến 4h50 sáng 
					thì đi ngủ. 5h lại dậy để đi ngắm mặt trời mọc với Thuỷ - cô 
					bạn gái thân của Thanh. Người ta nói những đôi bạn thân nếu 
					cùng nhau ngắm mặt trời mọc thì tình bạn sẽ bền đẹp. Nghĩ 
					đến đó tôi lại buồn. Thanh ăn sáng với Thuỷ, đi bơi với Nội, 
					chụp ảnh với Nội, còn tôi thì đang hứng chịu mọi sự trừng 
					phạt về tinh thần của Thanh dành cho tôi. Cũng còn may vì 
					tôi là người nổi nhất chuyến đi nên rất được mọi người quan 
					tâm và trêu ghẹo. Người thì bảo tôi: “Tao thấy mày ngót đi 
					một ít rồi đấy” rồi “mày nhảy thế mà không ngót đi tí nào 
					à?”........ Có thể bạn cho Thanh là người hẹp hòi nhưng tôi cho rằng đối 
					với Thanh tôi quan trọng lắm thì Thanh mới giận dỗi tôi đến 
					thế. Trưa hôm đó trưởng nhóm chuyến đi hô hào mọi người đóng 
					thêm 10.000. Thế là tôi chỉ còn mỗi 20.000 vì tối hôm qua 
					tôi gọi cho bạn gái cũ của tôi đã hết 20.000 rồi. Ăn xong 
					tôi về phòng thì bị Vương và Thuận ở phòng bên mượn được cái 
					đài của Hà Béo lại mở nhạc và bắt tôi sang nhảy. Chúa ơi, 
					tôi vừa ăn no xong. Nhưng biết làm sao tôi không thể chối từ 
					vì âm nhạc là niềm đam mê của tôi. Nhảy ở đây thích hơn 
					nhiều. Sàn trơn, không khí chan hoà gần gũi. Lần này tôi có 
					thể quan sát Thanh nhảy disco trông không đẹp, sáng tạo và 
					kỹ thuật bằng tôi nhưng rất nam tính. Không như tôi, tôi 
					nhảy đẹp thật nhưng hơi nữ tính. Cũng dễ hiểu vì những ca sĩ 
					nhảy đẹp nhất hiện nay ngoại trừ Michael Jackson còn lại 
					toàn là nữ. 2 cái điều hoà được mở lạnh hết cỡ nhưng ai cũng 
					mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Sau khi nhảy chán chê tôi lại tắm cho mát, lên xe và về Hà 
					Nội. Về đến Hà Nội, tôi thấy Thanh cứ buồn buồn ngồi ở quán 
					nước. Vì bọn nó đã về hết chỉ còn mỗi tôi và Thanh. Tôi đoán 
					là Thanh đang hối hận chỉ vì những giận dối vớ vẩn của Thanh 
					mà đã làm hỏng đi những giây phút vui vẻ của chúng tôi. 
					Thanh hỏi tôi:- Bây giờ mày về luôn à?
 - Ùh, nhưng có việc gì không anh? Anh định rủ em đi đâu à?
 - Àh, Ùh...... Thôi mày về đi. 2 hôm nữa anh đến nhà mày
 2 hôm nữa, tại sao lại 2 hôm. Thanh đi đâu, làm gì. Tôi cũng 
					không hỏi vì tôn trọng Thanh. Bạn muốn biết hãy chờ ở phần 
					sau. Còn tôi thì phải chờ 2 hôm nữa. (Hết Phần 5 ... Xin mời xem tiếp
					Phần 
					6) |