Hồi xưa, ở Hòa Châu có một người tên là Từ
Thức, giử một chức quan nhỏ trong vùng, thật ra mà nói thì
chàng chỉ thích đi ngao du ngắm cảnh còn làm quan thì chẳng
qua cũng chỉ vì được hưỡng bổng lộc của vua ban cho ông cha
của chàng mà thôi.
Hôm đó chàng đến một ngôi chùa ngắm cây mẩu đơn lớn nổi
tiếng cứ đến mùa nở hoa thì cây ra bông đỏ thẩm um tùm,
khách bốn phương đến chùa xem hoa đông như hội. Đang xem thì
có một thiếu nữ tuỗi chừng 16, 17 nhan sắc xinh đẹp vì vịn
tay lên một cành hoa làm gẩy trọn một cành lớn. Vì không có
tiền để đền nên cô gái bị nhà chùa giử lại làm khó dể. Trông
thấy thế, Từ Thức liền cởi áo gấm của mình đưa cho nhà chùa
để chuộc giùm cô gái rồi nhanh chân bỏ đi, không muốn được
tạ ơn. Ai nấy đứng xem đều khen Từ Thức là người hào hiệp.
Ít lâu sau, Từ Thức từ quan rồi nghe nói ở huyện Tống Sơn có
nhiều núi đẹp nên đến dựng một căn nhà dưới chân núi mà ở
luôn để thưỡng ngọan.
Một hôm, lúc bừng sáng, Từ Thức nhìn thấy phía xa có một
chòm mây ngũ sắc thật đẹp và kỳ lạ. Từ Thức rảo chân đi về
phía đó. Đi mãi một lúc lâu chàng đến chân núi, Từ Thức lặn
lội leo lên thì thấy một cửa hang tròn và rộng. Không do dự,
Từ Thức bước vào, hang sâu thâm thẫm, càng vào sâu càng tối
mịt mùng, phải lần theo vách mà đi. Sau một lúc thấy có ánh
sáng, chàng bám theo hóc đa mà đi. Đường rộng dần ra rồi
chợt Từ Thức bước ra khỏi hang, quang cảnh thật lạ kỳ đẹp đẻ,
xa xa thấy có lâu đài cung điện nguy nga. Từ Thức theo đường
đi lần đến cửa lớn. Vừa gỏ cửa thì thấy có hai thiếu nữ mặc
áo xanh chạy ra nhìn chàng mà nói nhỏ với nhau :
- Ồ, chú rể nhà ta đả đến rồi kìa !
Xong cả hai chạy ngược vào.
Từ Thức còn đang ngẩn ngơ thì hai thiếu nử lại chạy ra mà
cung kính thưa bẩm :
- Phu nhân sai chúng tôi ra mời ngài vào.
Từ Thức theo hai cô gái đi vào cung điện, thấy lầu son gác
tía, khung cảnh thật thần tiên quý phái, từ xưa đến giờ chưa
bao giờ chàng được chính mắt trông thấy. Từ Thức chiêm
ngưỡng và chắt lưỡi khen rối rít. Đến một căn nhà trên đề «
Điện Quỳnh Hư » thì hai thiếu nữ mời Từ Thức bước vào. Bên
trong chàng thấy có một thiếu phụ mặc áo trắng ngồi trên
chiếc ghế ngọc. Chàng cúi đầu chào. Thiếu phụ cười nhân từ :
- Oâng đả xem nhiều thắng cảnh, vậy có biết đây là chốn nào
hay không ?
- Dạ thưa phu nhân, tôi đả xem nhiều nơi nhưng chưa bao giờ
thấy một nơi nào huy hoàng tráng lệ như chốn nầy. Xin phu
nhân chỉ bảo cho.
Phu nhân cười nói :
- Ông không biết là phải. Đây là hang thứ sáu trong 36 động
trên núi Phi Lai, thuộc Bồng Lai Tiên Cảnh. Tôi là Ngụy Phu
Nhân, địa tiên núi Nam Nhạc. Thấy ông có duyên với chúng tôi
nên mới mời ông vào.
Từ Thức mừng rở rối rít cám ơn. Phu Nhân cho mời con gái của
mình ra chào Từ Thức. Nhìn thấy nàng, Từ Thức nhận ra đó là
cô gái làm gảy cành cây trong chùa ngày nọ. Phu Nhân nói :
- Con gái tôi tên là Giáng Hương, dạo nọ có xuống trần gặp
nạn, nhờ ông cứu cho. Tôi vẩn canh cánh nhớ ơn ông, nên bây
giờ có dịp mời ông đến nhà để trả ơn.
Phu nhân cho mở tiệc để đải Từ Thức. Tiệc tàn, Từ Thức đả
ngà ngà sây. Chàng nhìn tiểu thư mà ngấc ngưỡng trước sắc
đẹp tuyệt trần của nàng. Giáng Hương e thẹn cuối đầu. Phu
nhân cả cười :
- Nếu ông không chê thì tôi muốn cho em nó kết duyên với ông
để trả ơn cứu nạn.
Từ Thức quỳ xuống để tạ ơn. Phu nhân mừng rở, cho làm lể
thành hôn ngay đêm đó. Lạy Trời Đất xong, Từ Thức vào động
phòng hoa chúc. Từ Thức đứng nhìn vợ mới cưới mà lòng vui
mừng không tã : mấy ai được lấy tiên nử làm vợ. Chàng tháo
xiêm y của vợ ra mà chiêm ngưỡng. Quả thật thân hình của
nàng là cả một bức tranh tuyệt mỷ của Tạo Hóa. Da nàng trắng
mịn, đôi vú vun đầy chắc nịt với hai núm vú đỏ hồng khêu gợi.
Mu lồn của nàng cũng khác thường với chùm lông lồn vàng ánh,
tuy đả từng chơi cả chục cô gái đủ mọi thành phần nhưng chưa
bao giờ Từ Thức nhìn thấy lông lồn có màu sắc đó. Chàng trầm
trồ hỏi vợ :
- Sao lông lồn của nàng lại không đen như lông lồn của những
cô gái trần tục khác ?
Giáng Hương cười e thẹn :
- Lông của tiên nử chúng em lúc nào cũng màu vàng khi chúng
em còn trinh. Khi đả có chồng rồi thì lông lồn dần dần biến
thành màu đỏ. Như Mẹ em, lông lồn của Bà đỏ như bông mẩu đơn.
Nếu chàng muốn thì thiếp sẻ xin Mẹ thiếp cho chàng xem mu
lồn của Mẹ.
Từ Thức vui mừng thỏa dạ. Chàng ôm vợ vào lòng mà nâng niu.
Mùi hương đặc biệt của nàng làm cho chàng như ngây như mê.
Khi thấy cu của mình đả cứng ngắc rồi thì chàng nhẹ nhàng
dìu vợ nằm xuống để đút cu vào khe lồn để phá trinh vợ. Lạ
thay, nàng Giáng Hương hoàn toàn không đau đớn chút nào mặc
dù máu trinh ứa ra làm đỏ thẫm vải giường. Ngay trong những
giây phút mặn nồng nhất thì nàng Giáng Hương vẩn giử vẻ siêu
thoát thần tiên, không mảy may nhiễm mùi nhục dục hạ cấp mà
Từ Thức thường quen lệ với những cô gái trần tục. Từ Thức
sướng đê mê, ngụp lặn trong tình dục mới lạ.
Giáng Hương giảng giải cho chồng nghe :
- Tình dục là hình thức thấp kém nhất của tình yêu cao
thượng. Mổi lần làm tình thì tầng số rung động của cơ thể
xuống thấp mấy bậc. Vì vậy mà chúng ta chỉ nên làm tình với
nhau mổi tuần một lần mà thôi.
Lúc đầu thì Từ Thức thích thú vì mổi lần đụ nhau là hai vợ
chồng đạt được khoái cảm tột đỉnh như chưa bao giờ chàng nếm
qua. Giáng Hương vợ chàng ra khí thật sung mản nhưng nàng
chỉ đồng ý cho chàng đụ theo một kiểu duy nhất mà thôi :
kiểu thứ nhất trong 36 kiểu mà Từ Thức đả biết, nghỉa là
kiểu thông thường nhất, người đàn bà nằm ngửa để người đàn
ông nằm sấp lên bụng mà đụ ! Mổi khi chàng đề nghị đụ kiểu
khác thì vợ chàng nghiêm nghị từ chối, nói rằng điều quan
trọng là phải biết phối hợp hai luồng khí âm và dương để làm
tăng tầng số rung động chứ không phải những kiểu làm tình có
tính cách quá tục tĩu, hạ cấp chỉ làm khơi động những luồng
khí nặng nề, có hại cho sự thăng tiến về tâm linh.
Giử lời hứa, Giáng Hương có dịp xin Ngụy phu nhân cho Từ
Thức xem mu lồn của Mẹ. Trong giới thần tiên thì điều đó
hoàn toàn không có gì là cấm kỵ hết nên Ngụy phu nhân đồng
ý, vén xiêm áo lên cho Thức được chiêm ngưỡng màu đỏ xẩm của
lông lồn mình.
Ở được một năm thì Từ Thức bắt đầu thấy nhớ nhà, nhớ những
thú vui trần tục ; ở đây cái gì cũng toàn hảo hết, không có
gì là sai trái, là lổi lầm; tất cả đều đẹp, đều hay nhưng
chính cái toàn hảo, toàn mỷ đó lại tạo ra sự nhớ nhà của Từ
Thức. Thật ra chàng vẩn là người, chưa phải là tiên nên lòng
chàng vẩn là lòng trần còn nhiễm bụi. Nhất là chuyện tình
dục ! Làm tình với nàng tiên nữ Giáng Hương tuy thật là
tuyệt vời nhưng trong cái tuyệt vời đó lại có sự nhàm chán,
gò bó. Đôi lúc Từ Thức nhớ đến những cuộc đi chơi đĩ với bạn
bè thật náo nhiệt.
Như lần nọ …
Từ Thức cùng người bạn đồng lưu tên là Quyền định gài bẩy để
dẩn người em của Quyền đi chơi đĩ. Cái khó là ở chổ người em
trai này, vẩn còn tân, lại có ý định đi tu vì chán ghét trò
đời. Từ Thức mời cậu em này đi đến nhà nghỉ của chàng bên bờ
hồ để uống rượu ngâm thơ trong khung cảnh yên tịnh. Lúc đầu
anh chàng Quý này còn gìn giử ý tứ nhưng qua một chầu rượu
đả pha chút thuốc kích dâm thì Quý bắt đầu nổ đôm đốm mắt !
cùng lúc đó một cô gái làng chơi được Thức và Quyền thông
đồng trước, giả làm tiểu thư con nhà quan với một con thị tỳ
nhỏ đi ngang qua cầu trước nhà, giả bộ sẩy chân ngã xuống hồ
khiến ba cậu con trai phải vớt lên đem vào phòng mà cấp cứu
… Nhìn thân thể nỏn nà nửa kín nửa hở qua xiêm y ướt đẫm,
anh chàng Quý trước đả bị thuốc hành nên cầm lòng không được
và sau khi bị thúc đẩy lôi cuốn bởi hai người đàn anh mưu
lược, chàng đả đè cô gái ra mà cưỡng dâm. Cô gái làng chơi
đóng kịch thật hay cố năn nỉ, vùng vẩy nhưng như vậy chỉ cốt
làm cho chàng trai trẻ hăng máu thêm mà thôi, sau cùng nàng
củng đành phải để cho Quý lần đầu tiên trong đời, xâm chiếm
âm đạo một người phụ nữ và xuất khí trong lồn của cô gái.
Quý mừng rở khám phá ra sự màu nhiệm của tình dục nên không
chịu để cho cô gái ra về, chàng giử cô ta lại cả ngày để đụ
nàng mấy lần nửa. Không những thế chàng còn hăng sây kéo
luôn con thị tỳ nhỏ tuỗi đang núp trong góc phòng xuống
giường mà cưởng bức nó. Đây là điều mà Thức và Quyền không
dự trù trước. Con bé kêu la thãm thiết, nhưng vẩn bị Quý phá
trinh, sau đó Quý đả cho nó một số tiền thật lớn nên tuy mặt
mủi vẩn còn tèm lem nước mắt, nó cũng mừng rở vòng tay cảm
tạ. Thức và Quyền nhập cuộc, thế là 3 chàng trai cùng hai
chủ tớ cô gái truy hoan suốt đêm. Thức giành riêng con nhỏ
nữ tỳ vì hồi nào đến giờ chưa có dịp giao cấu với đứa con
gái nào trẻ tuỗi như vầy, đả vậy gương mặt mũm mĩm của nó
với hai cái bím thắt đến ngang lưng cũng rất dể thương ! con
nhỏ thấy Thức tao nhã không thô bạo như Quý nên nó thỏ thẻ
nói :
- Được vương gia chiếu cố con rất cảm ơn nhưng xin vương gia
đừng làm con đau đớn là con xin ghi nhớ trong lòng.
Thức vổ về nó một lúc đến khi nó chịu để cho chàng vuốt ve
khắp cơ thể non nớt nhưng mát dịu như tơ như lụa của nó. Đến
nửa đêm, thấy nó đả bắt đầu quen nên Thức mới đút cu vào khe
lồn của nó, con bé sợ hải nhắm khít mắt lại nhăn nhó nhưng
nhờ Thức rất chu đáo nên rốt cuộc con cu cũng vào tuốt được
bên trong. Thức mừng quá cứ để ngâm con cu trong cái lồn con
nít thật chật hẹp của nó suốt cả đêm. Thức còn kêu Quyền,
biểu Quyền đút cu vào lổ đít con bé. Con bé sợ quá khóc nức
nở nhưng rồi cũng đành cắn răng chịu trận để cho hai chàng
trai vầy vò thân thể. May cho con thị tỳ là cu của Quyền nhỏ
và dài nên sau một lúc chật vật, Quyền cũng đút được con cu
của mình vào lút cán trong đít của nó. Thế là con nữ tỳ bị
kẹp cứng giửa Thức và Quyền ! tuy chưa đầy 12 tuỗi nhưng nó
lại có cơ hội ngàn vàng được hai chàng trai cùng một lúc
giao cấu với mình cả lồn lẩn đít ! Hôm sau con nhỏ đi đứng
không được, phải nằm liệt giường ! Quý thấy vậy, tội nghiệp
nên đem hai cái bánh bao vào cho nó. Không hiểu chuyện gì đả
xẩy ra mà một lúc sau, Thức nghe con nữ tỳ kêu ríu rít !
Thức len lén đến nhìn qua khe cửa thì thấy Quý đang chỉ dẩn
cho con bé nút cu của hắn đến khi Quý gầm lên một tiếng mà
bắn khí xối xả vào miệng đứa con gái. Từ đó về sau Quý không
còn có ý định đi tu nửa mà còn cám ơn Thức và Quyền.
Từ Thức còn nhớ đến một kỷ niệm tuyệt vời khác. Số là chàng
có một người cô ruột trẻ, em của cha. Người cô này rất hiền
lành mộc mạc và đả có một phần công lao nuôi dưỡng Thức từ
nhỏ đến khi nàng lấy chồng họ Dương ở Kinh Đô. Năm đó Dương
phu nhân giận chồng vì gả có ý trách nàng không sinh con để
nối dỏi tông đường, nên nàng bỏ về quê ở với anh một thời
gian. Lúc đó Từ Thức còn trẻ tuổi hứng tình nên chàng đâm ra
mê cô ruột của mình, chàng vụng về tìm đủ mọi cách để ve
vãng Dương phu nhân. Lúc đầu Dương phu nhân vừa ngạc nhiên
vừa tức giận vì sự liều lỉnh phản thuần phong đạo lý của
Thức nhưng trong thâm tâm nàng cũng thấy phần nào hảnh diện.
Tưỡng đâu đây chỉ là một trò chơi vô hại nhưng một đêm, Thức
đánh bạo vào phòng của Dương phu nhân. Nàng sợ hải điếng
người nhưng không dám la lối lớn tiếng, sợ mất thể diện của
cả hai… Dương phu nhân kêu nhỏ :
- Ngươi hảy ra khỏi phòng ta không thôi ta sẻ báo lại cho
cha của ngươi !
Thức nói :
- Nếu cô nói với cha thì dù sao cũng bị đòn thôi thì … đánh
liều vậy !
Thức thừa thế ôm xiết Dương phu nhân vào lòng, nàng cố chống
cự nhưng Thức là thanh niên mới lớn nên sau một hồi giằng
co, Dương phu nhân vẩn bị Từ Thức hảm hiếp. Dương phu nhân
khóc ròng … nhưng Thức hứng tình quá vì được đụ cô của mình
nên ở gần suốt đêm để tiếp tục giao hoan với Dương phu nhân.
Hôm sau Dương phu nhân thẹn quá ở miết trong phòng mà khóc,
viện cớ bị bịnh mà không ra mặt, tối đến nàng cài của không
cho Từ Thức vào nhưng Thức lại liều lỉnh trèo cửa sổ vào.
Dương phu nhân lại khóc lóc năn nỉ Thức nhưng khi thấy Thức
vẩn khăn khăn muốn làm tình với mình thì nàng buông tay
không chống cự nửa, Từ Thức được dịp cởi hết xiêm áo của
Dương phu nhân ra vuốt ve thân thể trần truồng của cô mình,
chàng nằm xuống giường vừa nút vú vừa xoa bóp mu lồn mũm mỉm
đầy lông của cô trong khi Dương phu nhân lấy hai tay che mặt
mắc cở. Dần dần Dương phu nhân không tự kềm chế được nửa,
củng bị cuốn theo làn sóng nhục dục với đứa cháu, nàng rên
rỉ hưỡng thụ, nghiến răng xuất khí trong khi Từ Thức đụ nàng
liên tục lổ trước, lổ sau. Cả tuần sau đó, đêm nào Thức cũng
đến với cô mình. Dương phu nhân rạng rở hẳn ra, nhờ khám phá
ra khoái lạc dâm dục với đứa cháu. Thức dạy cho người cô mộc
mạc những kiến thức nóng bỏng về tình dục, bắt Dương phu
nhân nút cu mình, bắt nàng nuốt tinh khí của mình … Kết quả
của mối tình loạn luân đó là Dương phu nhân có thai nhưng
người sung sướng nhất trong cuộc lại là chồng nàng vì có
được đứa con trai nối dỏi ! Từ đó mổi khi có dịp lên Kinh Đô
thì Thức lại đến với Dương phu nhân để vụng trộm.
Càng miên man với những kỷ niệm trần tục đó, Từ Thức càng
nhớ nhà. Giáng Hương tìm đủ mọi cách để cho chàng khuây khỏa
nhưng chỉ vô ích mà thôi. Từ Thức nói với vợ :
- Tôi đi lâu cả năm rồi muốn được về thăm quê nhà.
Thấy vợ bùi ngùi, chàng nói :
- Tôi chỉ về chơi ít hôm xong tôi hứa sẻ về lại đây với nàng.
Giáng Hương khóc nói :
- Không phải thiếp ích kỷ muốn giử chàng lại đây. Có điều
thời giờ ở thế gian không giống thời giờ ở đây, chỉ e rằng
chàng sẻ thất vọng mà có muốn trở lại củng không được.
Thấy Từ Thức khư khư giử ý định, Giáng Hương và mẹ kêu xe để
tiển Từ Thức về quê. Giáng Hương đưa cho chàng một phong thư,
dặn chỉ mở ra đọc khi về đến nhà. Từ Thức bịn rịn từ giả vợ
lên xe.
Trong chớp mắt xe tiên đả đưa chàng về quê nhà, nhưng phong
cảnh đả đổi thay hoàn toàn. Từ Thức bở ngở tìm đến các cụ bô
lão trong làng, xưng tên mà hỏi thăm. Một cụ già vuốt râu
suy nghỉ rồi trả lời :
- Hồi nhỏ, tôi nhớ người nhà có nói là tổ tiên bốn đời của
nhà tôi cũng có tên giống như tên ông. Nghe nói ông ta trèo
vào khe núi mất tích đả trên hai trăm năm rồi.
Từ Thức buồn rầu biết mình không thể nào sống trong một môi
trường xã hội quá cách biệt như vầy được, chàng muốn trở về
Bồng Lai tiên cảnh nhưng xe tiên đả biến mất rồi. Chàng lấy
thư của Giáng Hương ra đọc, chỉ vỏn vẹn mấy chử :
Ở nơi tiên cảnh, cùng nhau kết bạn,
Nay duyên đả hết, không còn mong tái ngộ.
Về sau người dân bản xứ thấy Từ Thức đội nón đi quanh quẩn
trong dẩy núi như người thất thần, rồi biệt tích luôn.
(Hết Phần 5 ... Xin mời đón xem
Phần 6: Sự Tích Tấm Cám) |