Sau khi tiếp nhận ngôi vị giáo chủ MA GIÁO,
Thẩm Thuyên Kỳ cáo biệt người thân, rời núi Thiên Thai , trở
lại Hà Nam.
Đúng ngọ ngày thứ 3, chàng dừng chân cạnh hồ Thiên Dương,
thuộc địa phận phủ Giang Tây. Thấy cảnh sắc ven hồ vắng vẻ chỉ
có hai hàng liễu thước tha, chàng bèn cởi áo và cùng Tiểu Hồ
bơi lội đùa giỡn trong làn nước mát.
Bỗng từ xa, có tiếng ngựa lọc cọc vọng lại, chàng liền
cảnh giác bơi nhanh vào bờ, đứng cạnh bọc hành lý.Khách lạ là
một nữ lang áo tímmặt che sa trắng. Nàng thản nhiên ngắm nhìn
thân hình cường tráng của chàng rồi hỏi:
- Tại sao da thị công tử lại chằng chịt những vết dài nhỏ như
vậy?
Thuyên Kỳ lạnh lùng đáp:
- Tại hạ quen đùa giỡn với hổ báo nên bị móng vuốt của chúng
gây thương tích
Chàng cúi xuống định nhặt áo mặt vào thì Tử Y nữ lang
tung người nhảy khỏi lưng ngựa, đáp xuống trước mặt chàng nói:
- Khoan đã! Công tử không muốn cùng thiếp đua tài bơi lội hay
sao?
Thuyên Kỳ nheo mắt cười mát:
- Tại hạ sợ mình không giữ được đạo quân tử khi nhìn ngắm thân
hình ngọc ngà của cô nương.
Nàng thản nhiên đáp:
- Lẽ nào Tuyết Hồ công tử Thẩm Thuyên Kỳ định lực lại kém cổi
đến thế sao?
Chàng ung dung đáp:
- Đứng trước Phách Lạc Yêu Cơ Tư Không Bách Lan, gỗ dá còn
phải rung động , huống hồ kẻ phàm nhân như tại hạ?
Nữ lang rúng động, bật cười khanh khách, lột bỏ chiếc
khăn chu sa che mặt để lộ dung nhan thiên kièu bá mị. Nànglắc
đầu khaam phục:
- công ử quả là thần nhân, tiên thiếp và chàng chưa hề gặp gỡ
sao chàng lại nhân ra lai lịch của tiên thiếp?
Thuyên Kỳ không khỏi rúng động trước dung nhan tuyệt
thế của nàng nhưng chàng vẫn thản nhiên đáp:
- Đó là bí mật của ại hạ không thể phụng cáo
Tư Không Bách Lan lặng lẽ trút bỏ y phục, thân hình nàng
đẹp như pho ượng bạch ngọc, mùi xạ hương thoang thoảng làm nổ
tung trái tim của bất cứ nam nhân nào trong thiên hạ.Nhưng rất
tiếc, Thuyên Kỳ mang bản năng của loài sói, đánh hơi được cạm
bẫy dưới món mồi ngon nên thản nhiên ngắm nhìn. Chàng lạnh
lùng bảo:
- Cô nương không sợ ngoài ttại hạ còn có những cặp mắt khác
sao?
Nàng lắc đầu:
- Chung quanh đây đã cắmbẫy lá lạc phách tiểu kỳ, không một ai
dám đến gần.
Nàng nắm tay nàng dắt xuống hồ, Thuyên Kỳ không hề phản
kháng dù cho chàng đã nhìn thấy mũi kim xanh biếc trên chiếc
nhẫn ở bàn tay tả của nàng.
Khi mục nước đến ngang đồi ngực, Bách Lan dừng lại, vòng tay
quanh cổ chàng, ép sát thân hình bốc lửa của mình vào da thịt
của chàng, đôi tay vuốt ve mơn trớn những vùng da nhậy cảm.
Nhưng chàng vẫn như pho tượng gỗ vô tri, không một chút cảm
xúc, chỉ lắng nghe, theo dõi đường đi của chiếc nhẫn
vàng.Chàng chờ nàng ấn sâu mũi kim độc vào da thịt mình, để có
thể yên tâm điểm vào tử huyệt của nhân mà không hối hận.
Nhưng không hiểu sao nàng lại không xuống tay hạ thủ mà
lại gục đầu vào vai chàng mà nức nở:
- Chẳng lẽ nào chàng lại ghê tởm thiếp đến thế sao? Lạc Phách
Yêu Cơ trước giờ chỉ giết người chứ chưa hề mang tiếng dâm tà.
Nay vì lệnh trên nên mới cắn răng mang tấm thân trinh bạch này
mà dẫn dụ chàng để sát hại, nhưng lòng thiếp lại mềm yếu lạ
lùng không nỡ xuống tay.
Thuyên Kỳ động lòng mỉm cười bảo:
- Nàng chỉ cần vất bỏ chiếc nhẫn kia là đủ.
Bách Lan thẹn thùng nép vào ngực chàng và lột bỏ chiếc nhẫn
ném ra giữa hồ và thỏ thẻ:
- Công tử quả là lợi hại, may mà tiên thiếp không hạ thủ nếu
không thì đã tán mạng dưới tay chàng rồi.
Thuyên kỳ không nói gì cả , chàng cúi xuống hôn ngấu nghiến
vàođôi môi chín mộng của nàng, nụ hôn đã đánh thức cảm xúc của
Bách Lan, nàng đê mê nghe bàn tay chàng lướt trên da thịt của
mình
Lạc Phách Yêu Cơ là giang hồ đệ nhất mĩ nhân , tính tình
tàn nhẫn lạnh lùng nhưng vẫn còn là xử nử, nàng thẹn thùng
nhận ra Thuyên Kỳ đã động tình. Chuyện ái ân là chuyện kinh
thiên địa nghĩa, chẳng cần phải học hỏi mới biết. Thuyên Kỳ
một tay ôm ngang eo nàng, một tay vịn nhẹ vào đôi mông nàng bế
xốc nàng lên, hai chân nàng cặp lấy eo chàng, tư thế này làm
cho âm động của nàng vào quân tử kiếm của chàng hướng sát váo
nhau, còn lúc này chàng đang hôn khắp chiếc cổ trắng nỏn nà
của nàng, rồi chàng hôn dần xuống hai trái đào tiên mơn mởn
non tơ của nàng, chàng ngậm từng bên motä , chàng mút ,chàng
bú làm cho nàng rên rỉ liên tục, bỗng chàng hạ dần nàng xuống,
nàng cảm thấy quân tử kiếm của chàng thập thò nơi âm động của
nàng. Bỗng chàng thốc mạnh tới :” bựt” quân tử kiếm của chàng
đã nhập hết vào âm động của nàng, nàng rít lên một tiếng nhỏ
nửa đau đớn nửa khoái lạc.
Hiệp đấu của chàng và nàng diễn ra khá lâu làm cho Tiểu Hồ
nằm trên bờngơ ngát chẳng hiểu chủ nhângiao đấu với người lấo
quá lâu mà sao chẳng gọi mình giúp sức? Nó lo ngại rít lên
nhắc nhở chủ nhân.
Cũng vừa lúc chàng và nàng hết hiệp, chàng cười
bảoBách Lan:
- Tiểu Hồ sợ ta đấu không lại nàng nênlên tiếng.
- Kỳ ca không bỡn cợt đấy chứ?_ Lạc Phách Yêu Cơ xấu hổ nói
Họ bước lên bờ, Thuyên kỳ được dịp nhàn ngắm toàn bộ thân
hình nòng bỏng của Bách Lan, chàng lại động tình, quân tử kiếm
của chàng lại kiêu hùngvươn thẳng làm cho nàng đỏ mặt bỏ chạy,
chàng nhún người phi thân theo nàng, chàng đè nàng xuống bãi
cỏ và tái đấu hiệp hai. Chàng nắm xấp trên người chàngvà nắ
phành phạch, Tiêu Hồ nhảy lại gần giương đôi mắt đỏ rực của nó
nhìn chàng và nàng đang đấu tiếp hiệp hai, nó rít lên từng hồi
chói tai, làm cho nàng thì xấu hổ đỏ bừng mặt còn chàng thì
thêm hứng thú đập nàng càng mạnh càng hăng. Một lúc sau chàng
rùng mình và bắn từng dòng tinh dịch từ quân tử kiếm của chàng
vào âm động của nàng và hai người nằm lăn ra đất thở hỗn hển.
Một lúc sau họ đứng dậy mặc lại trang phục và tìm đến một
khách điếm để cùng nhau tận hưởng hoan lạc suốt ba ngày đêm.
Trong ba ngày đó chàng và nàng không rời nhau , họ quấn quít
lấy nhau và tất nhiên là họ không mặc trang phục, họ giao hoan
liên tục , họ làm lúc đang ăn , khi tắm chung, khi đi ngủ……
Nói tóm lại họ giao hoan liên tục suốt ba ngày đêm liên tục.
Thuyên Kỳ chia tay Bách Lan,vươt sông Trường Giang đi
về hướng bắc, còn Bách Lan thì trở về tổng đàn bí mật ở Giang
Lăng nằm cạnh sông Trường Giangthuộc đất Hồ Bắc.(Hết Phần 1
... Xin mời các bạn đón đọc
Phần 2 sẽ đăng trong thời gian sớm nhất) |