Sau khi chia tay Lạc Phách Yêu Cơ, Thuyên Kỳ
dong ruổi ngựa về hướng bắc, sau ba ngày đường, chàng tiến vào
ranh giới giữa Huy Châu và Hà Nam, chàng thả ngựa cho nó được
tự do nghỉ ngơi sau mấy ngày hành trình lien tục.
Vừa uống cạn bình trà thìthính giác nhậy bén của chàng nhận
ra tiếng chéo áo lất phatá của khách giang hồ ở ngoài mười
trượng, Tiểu Hồ đánh hơi được nguy hiểm nên cũng ngóc đầu rít
nhẹ. Bọn chúng ngừng lại trước sân ten đi đầu mặt hoàng bào,
có lễ hắn là thủ lĩnh của dám mặc áo đen này, gã bậ lên tiếng
cười ghê rợn:
- Tuyết Hồ Công Tử, hôm nay ngươi tận số rồi , mau bước Ra
chịu chết.
Chàng không muốn liên lụa chủ quán nên đứng dậy bước ra
đứng đối diện với bọn chúng và cất dọng hỏi:
- Tại hạ và Thông Thiên Giáo không hề gây thù oán, tại saoNam
ĐƯờng ĐƯờng Chủ lại dẫn bọn sát thủ Vô Tâm Đao đến đây đòi
mạng?
Gã áo vàng kinh hoàng không hiểu tại sao đối phương lại
nắm rõ lai lịch của gã đến vậy, mà còn thông tỏ cơ cấu của
Thông Thiên Giáo, gã hậm hực hỏi lại:
- Ai là người tiếc lộ bí mật bản giáo cho nhà ngươi?
Thuyên Kỳ muốn chia rẽ nội bộ của bọn chúng nên chàng ỡm ờ
đáp:
- Ta phải tốn ba bgàn lạng bạc mới mua chuộc được hai kẻ làm
tai mắt chô ta nên làm sao ta tiếc lộ cho ngươi được.
Chuyện này ta sẽ điều tra sau , còn bây giờ ta sẽ lấy mạng
ngươi trước dã. Gã Đường Chủ phất tay ra hiệu lệnh tấn công,
bọn satù thủ Vô Tâmào lên tấn công chàng tới tấp, chàng đã
nghe nói đến sự lpị hại của bọn sá hủ này từ Bách Lan nên
chàng ra hiệu cho Linh Hồ tấn công gã đường chủ còn chàng thì
dùng thuật Ngự Kiếm như đạo hào quang lướt tới chém xả vào bọn
sát hủ Vô Tâm, Kiếm Quang đi đến đâu thì máu tuôn thành suối,
da thịt đứt liền. Dù tâm thức bị khống chế nhưng trước cái đau
đớn khủng khiếp của da thịt, bọn chúng gào lên thảm thiết
trước khi lìa khỏi trần gian.
Gã Đướng Chủ chứng kiến cái chết hảm của mười tên thủ hạ,
gã vô cùng kinh sợ nên tung mình đào tẩu, nhưng Linh Hồ cùng
kịp táp đứt một phần thịt đùi của gã.
Thuyên Kỳ cảm thấy kinh mạch nhộn nhạo nên chàng liền tung
người lên ngựa rời khỏi nơi mới diễn ra motä trường đấu khủng
khiếp tìm nơi kín dáo để điều khí dưỡng thương. Tuấn mã
chạymãi đến tận cuối rừng, nơi đó có một vách đá cao thì dừng
lại, Thuyên Kỳ rơi xuống nằm sóng xoài trên bãi cỏ. Tiểu Hồ
lay chàng mãi nhưng không thấy chàng tỉnh lại nên nó rít lên
từng hồi lo lắng.
Bỗng từ trên đỉnh núi có một ánh mây vàng lướt xuống, đó
là một nhà sư già ,đôi hàng mi bạc dài che khuất cả song mục.
Nhà sư dựng Thuyen Kỳ ngồi lên và chuyền công lực chữa thương
cho chàng, sau khi cứu được chàng, lão sư cho chàng biết là
trong người chàng đang tồn tại hai luồn chân khí âm dương đói
nghịch nhau, nếu nhàng không hoá giả được thì chỉ thong khoảng
thời gian một năm thì chàng sẽ mất mạng do hai luồn chân khí
này nghịch hành khiến cho toàn bộ kinh mạch của chàng nổ tung.
Lão hoà thượng, chuyền cho chàng phương pháp hoá giải là khẩu
quyết vô thượng trongDịch Cân Kinh và dặn chàng:
- Chuyện thành bại hay không là còn do thí chủ có tìm được nơi
linh địa của trời đất hay không, đây là nơi chí âm và chí
dương của trời dất giao hoà, trong khoảng thời gian một năm
không biết thí chủ có tìm được không.
Thuyên Kỳ kính cẩn đáp:
_ Sinh tử hữu mệnh, tiểu bối sẽ tận lực, nếu không có
phần phước tiểu bối cũng đành phụ mệnh.
Lão sư còn dặn chàng:
- Hôm nay là ngày hai mươi bốn tháng bảy, sang năm cũng ngày
này lão nạp mong thí chủ quay lại gặp ta dù cho kết quả có như
thế nào.
Nói xong lão sư như ánh mây vàng bốc thẳng lên cao, chỉ mấy
cái điểm chân đã biến mất. Nghe kết cục bi thảm của mình ,
làng chàng nặng chĩu lo âu, chàng chỉ bietá cố gắng làm cho
xong những việc mà mình đã dự định.
Thuyên Kỳ Quyết địng lưu lạc giang hồ, rên đường đi chàng
đụng đọ với gã thiếu môn chủ của Xuân Cung, chàng ra tay đánh
cho gã bị thương tơi tả. Sáng hôm sau chàng lén ttheo dõi cuộc
hội đấu của Xuân Cung và Long Hổ Bang,.
Đấu giờ thìn, bốn chiếc kiệu và khoảng hơn trăm người xuấ hiện
tiến về phía tổng đàn Long Hổ Bang, lào babg chủ Vi Thừa Khanh
cùng các bằng hữu ging hồ đến chứng kiến cuộc đấu tiến ra đón,
từ trong các chiếc kiệu tiến ra là ba nữ nhân xinh đẹp, trong
đó đẹp nhất là nữ nhân áo trắng, nàng tuổi khoảng đoi mươi,
diễm lệ phi phàm, hoa dung phản phất nét u buồn.
Bọn Xuân cung đề nghị đấu ba trận nếu bọn chúng thắng thì ba
nư nhân và ba nươi sáu nữ tì sẽ ở lại hầu hạ cho lão Vi Thừa
Khanh còn nếu Long Hổ Bang thua thì phải đầu nhập vào Xuân
Cung, khi nghe bọn Xuân Cung ra điều kiện Chàng liền truyền
âm cho lào Vi Thừa Khanh:
- Cửu Công! Kỳ Nhi đây!xin người bảo mụ tam phu nhân thêm
người ngồi rong chiếc kiệu thứ tư vào trong điếu kienä giao
đấu , chắc chắn mụ sẽ không dám nhận lời vì đó là thiếu cung
chủ của Xuân Cung.
Lão Vi Thừa Khanh vui mừng khôn xiết, cười ha hả nói:
- Không phải lão phu không dám nhưng đièu kiện của lão phu là
nếu bọn ngươi thua thì ttoàn bọ người của Xuân Cung có mặt tại
đây phải ở lại , kể cả kẻ ngồi trong chiếc kiệu kia
Tam phu nhân thất sắc, mụ không ngờ có người nhận ra và
đánh trúng yếu huyệt của mụ. Mụ quay sang hai vị phu nhan kia
bàn bạc và quyết địnhkhông đấu nữa nhưng bọn chúng còn chưa
chịu đi mà đòi Long Hổ Bang giao người đã đả thương thiếu cung
chủ của bọn chúng ra nếu không bọn chúng sẽ làm cỏ Long Hổ
Bang.
Nghe vậy Thuyên Kỳ liền rời ngọn cây nhảy xuống đối mặt với
nhóm người của Xuân Cung. Lục phu nhân- nữ nhân áo trắng-
thách dấu với chàng trăm chiêu nếu chàng qua được thì sẽ bỏ
qua, Thuyên Kỳ đồng ý ngay, chàng thấy đối phương xinh đẹp
nhưng trong ánh mắt thì đầy sát khí nên mới bông đùa chọc ghẹo
đôùi phương:
- Chẳng hay phương danh quí ánh của cô nương là chi? Ít nhất
tại hạ cũng biết mình được chết dưới tay ai chứ.
Lục phu nhân tuy là người lạnh lùng nhưng cũng không thoá
khỏi mị lực của chàng nên khuôn mặt thoáng hồng trả lời:
- Nhà ngươi cứ yên tâm mà xuống suối vàng, ta tên là Tần Thu
Trinh
Sau trăm chiêu nàng vẫn không hạ hủ được chàng mà còn bị chàng
đánh cho một chưởng vào ngực, tuy rằng chàng đã nương tay nên
nàng không bị thương gì cả. Nàng nhận bại và rút quân về,
trước khi đi nàng còn nói:
- Các hạ võ công cái thế , nếu có đởm lượt thì hãy đến chân
núi Đại Ba Sơn cùng ta một mất motä còn.
Nhìn thấy ánh mắt lưu luyến cuă nàng Thuyen Kỳ nhận ra ngay đó
là một lời hò hẹn. Phe Xuân Cung đi mắt thì chàng thì thầm
đièu gì đó vào tai lão bang chủ và vận tuyetä đỉnh kinh công
bay biến mất.
Chàng đuổi kịp họ khi họ dừng chân tại một quán trọ nghỉ
ngơi, chàng hoá rang cho mình rồi sau đó vào quán gọi vài mòn
ăn, chàng dùng thuật truyền âm :
- Ta là Thuyên Kỳ đây nàng hãy tìm cách nén lại đây ta muốn
cùng nàng tương kiến, ta mặc áo lam đang ngồi dối diện với
nàng.
Thu Trinh kẽ gật đầu, lấy lại vẻ mặt băng giá, nàng nói với
mọi người là muốn về thăm nhà nên mọi người cứ đi trước nàng
sẽ theo sau. Rồi nàng ra lấy ngựa và đi, chàng cũng lấy ngựa
đuổi theo đến mộ cánh rừng thì họ gặp nhau,chàng thúc ngựa
chạy đến hỏi:
- Vùng này cảnh sắc tươi đẹp, chúng ta hãy xuống đây cùng tâm
sự có được không?
Nàng thẹn thùng gật đầu , vào một cánh rừng thưa. Cuối
rừng có mộ dòng suối nhỏ chảy giữa những tản đá to mhỏ đủ hình
thù kỳ dị.
Hai người tung mình ngồi đối diện nhau trên motä tảng đá
lớn nhất, Thu Trinh dù sao cũng là gái có chồng cho nên nàng
ngượng ngùng cúi đầu vân vê tà áo.
Thuyên Kỳ đưa tay nâng cằm nàng lên nói:
- Tần nương, ta là kẻ yểu mệnh không biết sống thêm được bao
lâu nữa, nhưng khi gặp nàng lòng ta xao xuyến không nỡ rời xa,
Thẩm Thuyên Kỳ ta chỉ mong được cùng nàng thố lộ vài điều tâm
sự trước khi chúng ta chia tay nhau không bao giờ gặp lại.
Tần thu Trinh thảng thốt:
- Vậy chàng là Tuyết Hồ Công Tử! Nhưng sao lời lẽ chàng quá
đau buồn? Chàng mắc tuyệt chứng gì?
Chàng gậ đầu kể rõ đầu đuôi câu chuyện của mình cho
nàng nghe, nàng vừa nghe xong thì nức nở khóc, Thuyên Kỳ động
lòng đưa tay vuốt ve bờ vai thon thả của nàng, lát sau nàng
ngừng khóc, rúc đầu vào ngực chàng thỏ thẻ:
- Ba ngày trước lúc thí võ thì lòng này đã thuộc về chàng, tuy
chúng ta không sống được đến ngày răng long tóc bạc ngưng
thtiếp nguyện đem thân này dâng hiến cho chàng để mối tình
tuyệt vọng của chúng ta được thắm nồng.
Nói xong nàng trường người lên hôn vào đôi môi của tình
lang, Thuyên kỳ vô cùng xúc động, chàng nhận lấy và nồng nhiệt
đáp lại. Từng mảnh vải rời khỏi thân thể hai người, phủ lên
nền dá làm thành chiếc gường tân hôn. Chàng vô cùng ngạc nhiên
trước hân hình thon thả rắn chắc của nàng và nhất là đôi nhũ
phong hồng hồng nhỏ nhắn như tring nữ, và nhất là cử chỉ của
nàng không giống nhưngười đã kinh qua ttình trường, từng nếm
hương vị ái ân, chàng cúi người hôn nhj lên đôi nhũ phong của
nàng rồi từ tư ôn lần xuống rốn , khi chàng chạm vào khe âm họ
của nàng thì ôi thôi không biết cơ mang nào là nước, không
biết là ra từ nhi nào, thấy vậy chàng liền quay người nằm úp
lên nàng ra sức mút liếm cho bằng hết nước khí của nàng tiết
ra, do chàng luyện môn Ma công nên nước khí của nử nhân có ác
dụng tăng cường công lực giúp chàng mau đắc thành tuyệt học.
Quay lại với chàng và nàng , lúc này chàng đang ra sức liếm mú
cgo kỳ hết từng dòng nước khí do nàng tiet ra làm cho nàng vô
cùng bị kích thích hai chân ànggặp lấy cổ chàng kéo rịt xuống
âm hộ của nàng cón hai tai nàng thì đang mân mê dương vật của
chàng, dương vật của chàng nở to bằng cổ tay nàng và dài hơn
một gang tay ,nàng dùng tay vuốt nhẹ dương vật của chàng và
bất ngờ nàng cho nó vào miệng và mút lia lịa làm cho chàng
ngây ngất tâm hồn. Chàng không thể chịu đựng hơn được nữa nên
quay người lại , chàng vá hai chan nàng lên vai và kê dương
vatä vào khe âm hộ của nàng nhưng chàng không cho vào ngay mà
chàng rề lên rề xuống lieen tục làm cho nàng cứ nhấp nha nhấp
nhỏm như bị kiến cắn, bất thình lình chàng ke dương vật ngay
mép âm hộ của nàng và đâm mạnh một cái :” sựt ót”, nàng hét
lên:”AAAAAAAAA đau quá chàng ơi”, chàng cúi xuống nhìn thì ra
nàng còn trinh trắng cho nên khi chàng thô bạo đi vào nàng đã
làm cho nàng đau khôn xiết. Chàng liền nhẹ nhành rút dương vật
ravà nhẹ nhàng đi vào trong nàng một cách từ tốn, chàng bắ đầu
nhịp nhẹ nhành vào trong nàng, một lúc sau nàng hết đau và
hình như nàng đã có cảm giác sáng khoái, chàng tăng tốc độ
nhanh dần , một lúc sau thì chàngmới có cảm giác sung sướng,
chàng đâm nàng nhát nào ra nhatù đó, tiếng :”phành phạch , wo
aaa woo hừ hừ…….” Phát ra từ chàng và nàng làm cho chàng càng
bị kích thích cao dộ, mộ lúc sau thì chàngbỗng tăng tốc độ một
cách kinh khủng và đột nhiên chàng rùng mình bắn từng dòng
tinh khí vào sâu trong người nàng . Chàng và nàng ôm lấy nhau
cùng chìm vào bể hoan lạc do hai người gây dựng nên.
Ba khắc sau, cả hai người nằm cạnh nhau thì thầm, nàng kể
cho chàng nghe chuyện cua nàng , thì ra nhà nàng ở ngoại thành
Diên An do gia phụ bị bệnh mà nàng phải lấy lão già Cung chủ
Xuân Cung để cầu thuốc cho gia phụ, do lão đang luyện thần
công cái thế nên lão không dám gần gũi nàng. Nàng chỉ phải làm
vợ hờ cho lãoba năm thì được về nhà nhưng do nàng xấu hổ không
muốn hồi gia nên còn nấng ná mãi, nàng nói:
- Nay thiếp gặp được chàng rồi thì không còn gì vấn vươn Xuân
Cung nữa nê thiếp sẽ quay lại đoạn tuyệ với lão già kia, rồi
chúng a cùng bầu banm thiếp sẽ hầu hạ cho chàng ,nếu chàng
không tìm được địa linh thì thiếp nguyện cùng chàng xuống suối
vàng làm bầu bạn.Kiếp sau lại cùng chắp cánh uyên ương.
Nghe lời bi ai hống thiết của nàng, chàng ôm nàng vào lòng
hôn lên đôi môi chín mộng của nàngvà gầy lại cuộc ái ân, Thu
Trinh khao khát xiết chặc ttấm thân cường tráng của chàng liên
tiếp rùng mình đi đến nhừng đỉnh cao khoái lạc.
Hai người cùng nhau xuống suối tắm sau đó họ chia tay, nàng
về Xuân Cung chia tay dứt khoát với lão Đế Quân, còn chàng thì
ở một khách điếm trong trấn gần đó chờ nàng quay trở lại.(Hết Phần
2
... Xin mời các bạn đón đọc
Phần 3 sẽ đăng trong thời gian sớm nhất) |