Hồng Hoa sướng quá vừa rú liên hồi những âm 
									thanh vô nghĩa và đứt đoạn, vừa giật người 
									xuống nền đá đùng đùng.
									
									Tiêu Thanh Ngọc hai tay bợ lấy hai bên eo 
									lưng thon nhỏ của người đại sư tỷ xinh đẹp 
									trong lúc tiểu huynh đệ của cậu liên tục dập 
									xuống như muốn chẻ vỡ cái cối thịt mềm mại 
									nọ.
									
									Phần tiếp giáp nơi hạ thể của cả hai bị họ 
									dồn dập liên tục đập vào nhau vang lên những 
									âm thanh liên tu bất tận. Thêm vào đó là 
									tiếng óc ách của hoa ngọc lộ nơi chỗ tiếp 
									giáp khắng khít đó bị áp lực dồn nén từ hai 
									thứ khí cụ đặc dị bằng thịt khiến cho cuộc 
									ái ân trở nên cực kỳ dữ dội và kích thích 
									mạnh mẽ dục tính của cả hai càng lúc càng 
									tăng cao.
									
									Hồng Hoa đã chịu hết nổi. Cơn sướng bùng nổ 
									trong nội thể nàng khiến mỹ nhân rú lên ôm 
									cứng lấy thân hình Tiêu Thanh Ngọc buột cậu 
									phải giữ nguyên vị trí trường thương của 
									mình trong âm phong động của nàng.
									
									Từng dòng âm dịch liên tục chảy ra cùng với 
									những co bóp dữ dội của âm động người thiếu 
									nữ lên toàn thân thanh trường thương khiến 
									Tiêu Thanh Ngọc sướng khoái ngây ngất.
									
									Hồi lâu sau, bão tố đã tan. Hồng Hoa đã xuất 
									hết dịch chất ra ngoài rồi nhưng âm động của 
									nàng vẫn còn đang chiếm giữ lấy thanh trường 
									thương nhất định không buông.
									
									Tiêu Thanh Ngọc áp môi mình vào khóe môi anh 
									đào của mỹ nhân. Nụ hôn đến khiến thân hình 
									cả hai run động nhẹ. Hai tay mỹ nhân ôm 
									choàng lấy lưng cậu bé trong lúc song ma thủ 
									của cậu lại đang mê mải thám hiểm phong đồn 
									mỹ diệu phía dưới thân mỹ nhân.
									
									Tiêu Thanh Ngọc từ từ ngồi dậy. Cậu bắt đầu 
									tiếp tục hiệp hai với mỹ nhân. Thân hình mỹ 
									nhân bắt đầu run rẩy trong nhịp ái ân.
									
									Hai người lại bắt đầu đưa nhau lên đỉnh vu 
									sơn. Hồng Hoa đâu biết được Tiêu Thanh Ngọc 
									đã luyện thành “Thần thương vô địch” nên cho 
									dù cậu có sướng ngất cũng chẳng bao giờ bị 
									ra khí. Vì thế Tiêu Thanh Ngọc có thể liên 
									tục công thành phá luỹ nơi âm động mỹ nhân 
									mà không hề biết thúc thủ là gì. 
									
									Hồng Hoa chỉ có thể cầm cự đến hiệp thứ ba 
									thì đã mệt nhoài không sao tái chiến được. 
									Nàng đành năn nỉ cậu tiểu sư đệ hãy tha cho 
									nàng đừng để âm động của nàng phải xúc động 
									ra âm khí lần nữa.
									
									Tiêu Thanh Ngọc vẫn còn rất sung sức. Nhưng 
									cậu thấy mỹ nhân đã quá mệt và hạ thể dính 
									đầy nước hoa ngọc lộ do cơ thể cả hai tiết 
									ra nên đành ngừng lại.
									
									Hai người ngồi nói chuyện với nhau một lúc 
									nữa. Hoá ra đêm qua Hồng Hoa bị mất y phục 
									nên nàng đành phải trần truồng chạy trở về 
									ph*ng. Không ngờ khi nàng vừa vào đến trước 
									sân thì bị hai người hộ vệ trang phát giác. 
									Hồng Hoa đang trong tình trạng lõa thể thì 
									làm sao dám dừng lại để đối thoại. Vì vậy 
									nàng phải phóng người ra phía sau vườn trốn 
									đi. 
									
									Tiêu Thanh Ngọc nghe xong câu chuyện vừa 
									thấy thương nàng mà lại vừa buồn cười. Tiêu 
									Thanh Ngọc thầm nghĩ nếu không vì chuyện này 
									thì làm sao cậu được chiếm hữu một tuyệt 
									phẩm âm động hiếm có như vậy nơi người đại 
									sư tỷ Hồng Hoa.
									
									Còn Hồng Hoa cô nương thì sau khi kể xong 
									câu chuyện lại phát giác ra nụ cười kỳ bí 
									trên miệng cậu tiểu sư đệ nhỏ tuổi thì chợt 
									nghĩ ra một chuyện đột nhiên kêu lên giận dữ:
									
									- Ngươi, có phải ngươi đã rình xem ta tắm 
									rồi nhân đó lấy đi y phục của ta không ?
									
									Tiêu Thanh Ngọc không ngờ Hồng Hoa tỷ tỷ lại 
									tinh ranh đến mức đó, nhanh chóng đoán ra sự 
									việc của cậu. Khuôn mặt Tiêu Thanh Ngọc 
									thoắt cái trở nên bối rối, miệng không nói 
									lên lời:
									
									Hồng Hoa nhìn vào khuôn mặt đang biến sắc 
									của cậu nhỏ thì đoán ra việc mình nói vừa 
									rồi là đúng lắm rồi. Bất giác nàng cảm thấy 
									uất ức vô tả. Con người nàng sao lại để 
									người ta dễ dàng lừa gạt như thế. Thật là 
									quá tội nghiệp mà.
									
									Tiêu Thanh Ngọc thấy Hồng Hoa tỷ tỷ không 
									những không giận dữ đánh mình mà còn trở nên 
									sầu muộn thì vội lên giọng an ủi và vuốt ve 
									thân hình mỹ nhân.
									
									Thế rồi cậu lần lượt kể lại câu chuyện của 
									cậu đêm qua. Thực tế sự việc xảy ra không 
									phải là do cậu cố ý mà có. Mong rằng tỷ tỷ 
									nghe xong đừng có giận dữ hay khóc lóc nữa, 
									có thể do đây cũng là duyên phận của hai 
									người.
									
									Hồng Hoa nghe cậu nhỏ kể lể một hồi cũng từ 
									từ nguôi ngoai. Hiện tại hai người bọn họ đã 
									hòa vào làm một rồi. Việc xảy ra trong quá 
									khứ cũng chẳng thể sửa chữa được nữa. Thôi 
									thì đành để nó qua đi thôi.
									
									Thế rồi sau đó, Tiêu Thanh Ngọc quay lại 
									trang viện tìm lấy y phục cho Hồng Hoa. Khi 
									đã có y phục rồi. Hồng Hoa liền giục Tiêu 
									Thanh Ngọc cùng về trang. Hai người quay trở 
									lại trang, nhưng lần này Hồng Hoa không còn 
									đi đứng được như bình thường nữa vì âm động 
									của nàng vừa bị mất trinh. Hồng Hoa vừa đi 
									vừa nhăn nhó vì đau và phải nhờ cậu tiểu sư 
									đệ dìu đỡ mới có thể về được đến phòng..
(Hết 
									Phần 1 ... Xin mời đón xem tiếp
									
									Phần 2)