| Cuối cùng thì Trung cũng lấy lại được sự bình tĩnh, hắn vẫn 
					quen đối phó với những khó khăn, chướng ngại của đời sống. 
					Hắn mở tủ lạnh tìm thức ăn. Thực phẩm không thiếu, hắn thầm 
					nghĩ. Ăn uống xong hắn rảo một vòng căn nhà, Mỹ Thu cũng 
					biến mất, căn nhà rộng vắng vẻ. Ðến bây giờ Trung mới hiểu 
					ra tại sao hắn có cái cảm giác như căn nhà này như không có 
					linh hồn, không có sinh khí. Cái lạnh lẽo của căn nhà mà 
					trước đó hắn mơ hồ cảm thấy nhưng đã có hai cô gái làm hắn 
					mê mệt, là cái ổ rắn tinh. Hắn rùng mình trong ý nghĩ đó, 
					rồi quay trở lại phòng ngủ. 
 Ở sau cái bàn để đèn ngủ là một cái tủ sắt nhỏ, Trung nhớ rõ 
					đoạn sau của lá thư mà gả Nguyễn hoàng Sinh nào đó viết và 
					để lại cho hắn. Hắn xoay mã số của tủ sắt. Trong tủ hắn tìm 
					thấy một cuốn sách cũ kỹ, môt cái laptop và một bì thư lớn 
					màu vàng. Trung lật nhanh cuốn sách cũ và lướt mắt trên vài 
					trang, hắn biết công dụng của cuốn sách: nó ghi lại những gì 
					hắn cần phải làm theo để tiếp tục phát triển vòng tái sinh 
					của Rắn, hay nói một cách khác để hoán xác. Trung cũng biết 
					trong cái laptop cũng có đầy đủ dữ kiện cần thiết. Damn it, 
					but thank you anyway. Hắn lầm bầm trong miệng khi nghĩ đến 
					chuyện tên Sinh khốn kiếp đã làm đối với hắn, nhưng ít nhất 
					tên này cũng đã ...hiện đại hoá cái manual củ kỹ này bằng 
					cách scan mọi thứ vào cái laptop. Và điều quan trọng thứ hai 
					là cái laptop có trang bị cái card nhỏ của hãng Sprint, với 
					mạng lưới viễn thông chằng chịt hiện nay, hắn có thể “on 
					line” bất kỳ lúc nào, ở đâu.
 
 Hắn vất cái manual trở lại , xách cáí laptop và cái bì thư 
					lớn ra ngoài, khóa lại cái tủ sắt, I need to get the hell 
					out of here! Trung lầm bầm. Hắn chuẩn bị cho chuyến bay trở 
					lại Sài Gòn. Trong phong bì đã có đầy đủ giấy tờ, tiền bạc, 
					hắn chỉ lo thay quần áo. Damn it, Damn it. What the hell! 
					hắn tiếp tục lầm bầm như người điên khi nhìn vào trong gương 
					rồi vơ lấy quần áo của Mỹ Tiên mặc vào người. Damn it! Look, 
					how sexy I am. Hắn xoay người cười to, hắn móc cái mắt kính 
					mát đen lên mắt. Ðóng sầm cửa căn nhà, hắn nhảy lên chiếc xe 
					jeep tìm đường trở ra thị trấn Buôn Mê Thuộc...
 
					**   *
 Trung trở lại khách sạn Hoàng Cầm vào trưa hôm sau. Hắn 
					không mua vé may bay được ngay nên quyết định thuê xe bao về 
					lại Sài Gòn. Qua cái kính mát, hắn thấy mọi người nhìn hắn 
					lom lom, hắn hơi ngạc nhiên, nhưng chợt nhớ ra, hắn tư nhủ 
					-cool down man, you are a beautiful girl now! Gả nhân viên 
					khách sạn chào đón hắn một cách thân thiện, chứng tỏ hắn là 
					khách quen ở đây. Hắn thấy ánh mắt của gã nhân viên cứ quét 
					lên ngực hắn. Hắn liếc xuống và nhận ra làn áo mỏng manh 
					không che hết gò vú ... đẹp căng của hắn. Mẹ kiếp, trời nóng 
					thế này mà phải lỉnh ca lỉnh kỉnh áo vú, che ngực lại, hắn 
					nghĩ thầm và bỗng thèm cái thoải mái... được làm đàn ông. 
					Hắn lấy cái thẻ phòng rồi đột nhiên cười to, tiếng cười của 
					hắn trong như pha lê, dòn dã . Gã nhân viên ngơ ngác nhìn 
					theo không hiểu tại sao hắn cười.  Lên phòng, Trung mở cái laptop. Hắn nhanh chóng mở cái 
					“folder” có cái hình con Rắn, trang đầu tiên là hình cái 
					vòng nữ trang: con rắn đỏ, vòng tròn của Rắn. Hắn lướt nhanh. 
					Hắn vừa đọc cái manual, cái cẩm nang, vừa suy nghĩ , hắn đã 
					quen với cách làm việc có đường lối, có kế hoạch. Những cái 
					dấu hỏi tổ tướng xoay xoay trong đầu của hắn lúc này là liệu 
					hắn có tiếp tục đi tìm một nạn nhân mới để hắn có thể thay 
					hình đổi lốt hay không? Còn con đường, cách giải quyết nào 
					khác hay không? Có cách nào hắn xoay chuyển được tình trạng 
					bị chiếm đoạt hình hài? Có tiếng gõ cửa phòng. Trung xoay người bước ra, hắn nhìn 
					thấy một tấm danh thiếp ở dưới cánh cửa. Hắn mở cửa thò đầu 
					ra ngoài nhìn nhưng không thấy ai. Trên tấm danh thiếp hắn 
					đọc thấy tên công ty: Mitsubishi Communications và cái tên
 
 David Tran
 Project Manager
 
 Hắn nhanh như chớp nhận ra Mỹ Tiên hay Nguyễn Hoàng Sinh đã 
					dùng hệ thống của khách sạn để tìm nạn nhân Hắn quyết định 
					trước tiên phái thoát ra khỏi cái hình hài phụ nữ này. Hắn 
					xoay lại cái laptop, đọc cẩn thận lại cái manual. Tay hắn 
					cầm tấm danh thiếp, hắn nhấc cái điện thoại rồi bấm số. Ðầu 
					bên kia là tiếng “Hello” của David Tran, hắn nghĩ vậy. Hắn 
					nghe giọng hắn thánh thót hello trả lời. Hắn cho một cái hẹn 
					ở bar rưọu khách sạn, 11 giờ tối...
 (Hết Phần 12 ... Xin mời đón xem tiếp
					Phần 
					13) |