Hắn nhìn tôi một
lần nữa, rồi xách phiếu ra cửa, tôi bước
theo. Hắn cúi xuống một cái bàn nhỏ gần đó,
tính tính toán toán sao đó rồi sửa con số 650
thành 630 rồi đưa cho tôi. Tôi nhìn tờ phiếu tính
tiền thì cười tiếng gió, cái cười như lấy
lòng hắn cũng như cười thật khó ngờ vì một
con số trước mắt. Hắn điềm nhiên nhìn tôi nói
một câu đầy đe dọa:
"Anh trả xong đi rồi mới ra khỏi đây."
Tôi cười xoa diệu: "Anh nói sao vậy."
Hắn đanh mặt lại nói gọn lỏn:"Anh bước vào
trong..."
Tôi trả lời:"Cái gì ..."
Hắn lớn tiếng:"ANH BƯỚC VÀO TRONG"
Tôi hơi sợ, không phải sợ hắn nhưng sợ cả
bọn hắn có đến 3, 4 thằng còn đang đứng bên
ngoài. Nghĩ thầm, "mình lấy trứng chọi đá thì
chỉ có thiệt thòi, bây giờ phải ráng bình tĩnh
coi bọn chúng muốn lấy bao nhiêu tiền." Tôi bình
tỉnh bước vào trong. Hắn đóng cánh cửa lại.
Tôi ngồi chờ ở đó hai phút sau, cánh cửa mở.
Một gã bự con mập mạp bước vào. Tôi chưa từng
gặp gã bao giờ. Mặt gã kên lên như đe dọa
tôi.
Gã nói: "Anh ở đâu?"
Tôi trả lời: "Tôi ở gần đây."
Gã hỏi tiếp: "Anh làm gì?"
Lúc đó chợt nhớ tới người bạn làm công
ty vật tư cung cấp nhiên liệu, tôi bèn trả lời:
"Tôi làm cho công ty vật tư...".
Gã hỏi dồn: "Công ty tên gì ?"
Tôi đáp ngay: "Công ty Thành Phát".
Gã hỏi: "Đi một mình hả ?"
Lúc đó tôi nghĩ, "coi chừng gã biết mình là
Việt Kiều thì bỏ mẹ, tìm cách nói dóc với
gã là mình có đồng bạn, may ra thì gã không
dám trấn lột."
Tôi trả lời:
"Tôi đi với bạn, hẹn gặp ở đây mà nãy giờ
chờ hoài không thấy. Chắc là bị lạc."
Gã nhìn tôi nghi vấn nhưng có phần tin tưởng.
Gã nói: "Anh trả tiền đi".
Thấy gã hầm hè rõ ràng là muốn trấn lột,
tôi bèn xuống nước với gã: "Anh thông cảm,
em lỡ không mang theo nhiều tiền..." (Sau này tôi
mới biết là mình hơi nhút nhát khi thốt ra lời
đó, nếu tôi gan lì hơn thì chắc không đến nổi
nào.)
Gã nhìn tôi, nói lớn:
"CÒN BAO NHIÊU TIỀN MÓC RA HẾT".
Nghe thấy tiếng quát của gã, tôi bỗng hoảng,
nói lí nhí trong cổ họng:
"Anh làm ơn đi nha, đại ca, mai mốt em không dám
nữa." (Lại thêm một sai lầm nhút nhát nữa.)
Gã đứng dậy hâm he đi về phía tôi như muốn
hành hung. Tôi sợ thật, đứng dậy móc bóp ra
coi như chuyến đi chơi này xui xẻo. Thấy tôi móc
bóp, gã đứng lên, bước sát tới bên tôi
trong lúc tôi mở bóp ra.
Tôi nói lí nhí trong cổ họng:
"Chỉ còn có bao nhiêu thôi."
Gã chìa tay tới lấy hết tiền có trong bóp. Gã
đếm vội. Tất cả 450 ngàn.
Gã nói: "Còn hết".
Tôi đáp: "Dạ hết rồi!"
Gã nói: "Đứng đây." Nói xong thì gã quay lưng
đi, đóng sầm cửa lại trước mặt tôi. Lúc
đó tôi nghĩ, "chắc bọn nó chỉ vì tiền thôi,
đưa hết thì chắc không sao. Trên người mình
không có đeo đồ gì quí hết chắc cũng không
đến nổi nào. Thiết nghĩ lần đầu tiên đi bia
ôm sao mà xui sẻo quá!"
Gã trở lại, bảo với tôi: "Thôi về đi! Ra
ngoài có người đưa về nhà."
Tôi lủi thủi têu ngểu như thằng bé lạc mẹ
đi dọc theo hành lang ra bên ngoài, ở đó đã
có sẵn 3, 4 thằng đứng trước quày tính tiền
đưa mắt nhìn tôi. Tôi bỗng thấy xấu hổ vô
cùng, như cứ muốn độn thổ vậy. Một thằng trờ
chiếc sport tới đòi chở tôi về nhà. Tôi không
muốn vì sợ nó trấn lột thêm một lần nữa,
nhưng bây giờ tôi không đi chẳng lẽ lại bách
bộ về nhà. Lúc đó thằng to con tiến tới sát
bên tôi và nói: "Thôi, đi xe lôi về đi. Để
tôi trả tiền cho." Tôi còn đang lưỡng lự với
"lòng tốt" của gã thì thằng lái chiếc sport bảo
tôi lên xe đi. Cùng lúc đó, một chiếc xe lôi
trờ tới. Tôi nghĩ sao đó rồi leo lên xe lôi.
Thằng to con dúi 10 ngàn vào túi anh tài xế bảo
chạy về đường 3 tháng 2. Khi chiếc xe lôi lăn
bánh, tôi nhìn lại thấy con Chi đứng trước cửa
đưa mặt khinh khỉnh nhìn tôi, cái bộ mặt như đang
trêu chọc tôi là đáng đời (đến bây giờ
tôi cũng không quên được khuôn mặt đó.) Tôi
thiệt ấm ức, muốn tìm cách trả thù nhưng tôi
biết tôi nhác lắm, rồi sẽ nguôi ngoai học lấy
một bài học nhớ đời.
Khi xe chạy được một đoạn ngắn thì ở phía
sau tôi 2, 3 thằng chạy sport kè kè bên hông. Tôi
hơi sợ, nhưng nghĩ trên mình chẳng còn gì cho bọn
chúng cướp hết nên cũng mặc. Xe chạy được
đến ngã từ đường Mậu Thân và 3 tháng 2 thì
dừng lại chờ đèn xanh. Một trong mấy thằng kè
sát bên tôi nãy giờ mới lên tiếng:
"Hồi nãy thằng đó lấy anh bao nhiêu tiền vậy."
Lúc đó tôi chợt nhận thức ra là bọn này
chạy theo tôi vì nghi ngờ gã to con diếm bớt một
số tiền của tôi đưa. Tôi thoáng nghĩ, "đây
là một cơ hội để cho tôi trả thù đây."
Tôi trả lời: "Thì đưa đủ số tiền".
Tên chạy xe xác nhận : "Vậy là 630 ngàn hả ?"
Tôi gật đầu. Lúc đó đèn xanh bậc lên, mấy
tên lái xe sport quay đầu lại, chửi lẩm bẩm mà
tôi còn nghe được: "Đụ má nó, nó nói là
có 450 ngàn hà. Nó diếm mẹ hết 180 ngàn rồi.
Mày chết mẹ mày với tụi tao ...". Một tên khác
nói theo: "Đánh chết mẹ nó cho tao."
Nghe bọn nó chửi đổng
làm tôi thấy vui mừng, nghĩ tới thằng to con bắt
nạt tôi lúc nãy bị tụi chạy sport dần cho một
trận thì thấy hả dạ, mát gan mát ruột. Nhưng
chợt nghĩ tới bọn chúng có thể rượt theo tôi
để hỏi phân bua cho ra lẻ; tôi hơi sợ, "vậy
thì chết, bọn chúng chạy sport, còn mình đi xe lôi,
chạy sao kịp, có thể bị đánh không chừng." Nghĩ
tới đó tôi hoảng sợ bảo anh xe lôi cho ngừng
xe để cho tôi xuống. Trong đầu tôi lúng túng
nhiều phương cách chạy trốn: tạt vào quán nước
hay là cởi áo ra để bọn chúng không nhận diện.
Khi chiếc xe lôi ngừng hẳn, tôi leo xuống và
định bỏ chạy thì một chiếc xe lôi khác trờ tới.
Người ngồi đàng sau xe đó chính là con nhỏ Nương.
Vừa thấy tôi, nhỏ mừng
rỡ, chồm người qua hỏi: "Anh có sao không, bọn
nó có đánh anh không ?"
Tôi ngờ ngợ trả lời: "Không, chỉ lấy hết
tiền thôi. Bây giờ đang sợ tụi nó rượt
theo đánh nữa."
Nhỏ nói: "Không sao đâu, anh lên đây với em
đi."
Lúc đó tôi nghĩ, "không chừng bọn nó định
thả con tép bắt con tôm. Có nghĩa là câu độ
lớn hơn nên mới cho nhỏ Nương rượt theo tôi."
Nhưng tôi lại nghĩ, "không thể nào, bọn nó biết
tôi hết tiền rồi, rượt theo tôi cũng không
lấy được gì, chỉ có nhỏ này định dụ tôi
cách nào đây để lấy hết tiền tôi. Mà bây
giờ tôi cũng đâu còn tiền nữa đâu mà lấy."
Thấy nhỏ hối thúc tôi,
tôi không còn nghĩ ngợi thêm gì nữa, leo lên
xe ngồi cạnh nhỏ. Chiếc xe lôi bắt đầu lăn bánh.
Nhỏ quay đầu qua hỏi tôi: "Nhà anh ở đâu ?".
Tôi trả lời: "Ở gần bệnh viện da liễu đi về
hướng đường 3 tháng 2." Nhỏ nói vọng lên phía
ông tài xế: "Đi về hướng cầu Đầu Sấu đó
chú."
Lúc đó khoảng 8:30, gió mát mẻ. Nhỏ Nương ngồi
kế bên tôi vừa an ủi vừa chửi mắng:
"Không sao đâu. Bọn nó không rượt theo đâu.
Em biết mà tụi nó là dân cướp bóc mà. Hồi
lúc nó kêu em qua ngồi là em biết rồi."
Tôi ngạc nhiên nhìn nhỏ, không hiểu nhỏ đang
nói gì. Nhỏ biết bèn giải thích:
"Em làm ở nhà hàng Thùy Linh gần đó chứ không
phải chỗ đó. Tự nhiên tụi nó chạy qua kêu
em qua tiếp khách. Em cũng đi, nó nói trả em 50
ngàn, tại vì lúc này cần tiền... Lúc em vào
quán nghe bọn nó la mắng con nhỏ trong quán là
phải ráng móc túi của anh. Con nhỏ nói móc không
được. Em nghe vậy, biết tụi nó không phải là
người tốt, nhưng lỡ vô rồi ... Nói thiệt
nghe, em làm cái nghề này là vì tiền nhưng không
phải vì thế mà đi ăn cướp của người khác
đâu."
Ngừng một lát, nhỏ nói tiếp:
"Anh chờ em chút xíu, để em ghé ngang nhà hàng
để lấy cái bóp rồi đưa anh về nhà."
Tôi nghe nhỏ Nương nói đến đây thì hơi cảm
động trong lòng vì cũng còn có người có lòng
tốt giúp đỡ, nhưng cũng vẫn còn ngờ ngợ
là con nhỏ đang "câu độ" tôi. Tôi thầm nghĩ,
dân VN lúc này túng thiếu lắm, chuyện gì mà
họ không dám làm. Nhưng để coi đã ...
Chiếc xe lôi ngừng lại
ở nhà hàng Thùy Linh, nhỏ Nương bảo tôi ngồi
chờ ở quán nước kế bên để nhỏ đi lấy
bóp. Sẵn tiện nhỏ gọi luôn cho tôi ly chanh muối.
Một lát sau nhỏ trở ra với một cô bạn có
phần nhỏ tuổi hơn. Nhỏ Nương kể hết đầu đuôi
câu chuyện cho nhỏ bạn nghe và bảo rằng tôi bị
trấn lột hết 450 ngàn từ một quán nhậu gần
đó.
Nhỏ hãy còn ấm ức hay sao mà chỉ tôi rồi chửi
đổng:
"Số tiền này, nói thiệt nhe nhậu mút mùa luôn.
Thằng chả bị tụi nó dzớt ngọt, có hai ba bịt
khô bò, đậu phộng và mấy chai bia mà nó tính
vậy đó."
Nhỏ bạn nghe nói thế cũng
chêm vào:
"Em thấy lúc bọn nó tới kêu chị qua làm tạm
là em thấy có vấn đề rồi. Bình thường sao
không thấy kêu, chắc cái con nhỏ của tụi nó
không móc túi ảnh được thì tính kêu chị đó."
Nhỏ Nương càng nói càng hăng:
"Chị nhìn thấy con nhỏ đó là biết dân lưu manh
rồi, nói thiệt nhe , nghe tụi nó nói vậy chị
định trở ra không làm rồi, nhưng nhìn thấy ảnh
hiền. Chị tội nghiệp, muốn giúp đỡ ảnh ...
Thôi hai chị em mình đưa ảnh về nhà đi."
Chiếc xe lôi chạy đều đều
đưa cả ba chúng tôi trên con lộ 3 tháng 2. Trong
lòng tôi lúc này cảm động lắm, vì gặp kẻ cướp
mà cũng hên có người tốt bụng giúp đỡ.
Tôi không còn một ý định là đi "chơi gái" nữa,
bao ý nghĩ dục vọng đều tan biến từ lâu trong
ý nghĩ. Tôi muốn đền đáp lại tấm lòng nhân
hậu của nhỏ Nương nhưng không biết lúc nào tôi
có thể trả lại được cho nhỏ đây.
Tôi ngẫm nghĩ sao đó rồi nói:
"Bây giờ anh về nhà lấy thêm tiền rồi đi chơi
tiếp với em."
Nhỏ Nương quay lại nhìn tôi như không tin vào lời
nói đó:
"Có thiệt không vậy, chưa sợ sao. Coi anh còn dám
đi bia ôm nữa không. Anh đã từng đi bia ôm chưa
?"
Tôi trả lời: "Chưa. Lần này là đầu tiên."
Nhỏ nói tiếp: "Chưa dám, mà lủi vào quán đó
cho tụi nó chém đẹp."
Thấy nhỏ không hề đề cập về chuyện tôi về
lấy tiền, tôi nhắc nhỏ một lần nữa:
"Anh về lấy tiền rồi mình ra Cần Thơ, tìm quán
trái cây uống nước chơi. Thấy em hiền anh muốn
đi chơi với em."
Nhỏ trả lời: "Nếu anh không sợ em, còn muốn
đi chơi, thì em đưa anh đi chơi. Khỏi về nhà lấy
tiền chi cho mắc công, đi uống nước có mấy đồng
hà, em có tiền mà."
Tôi bỗng bồi hồi và phấn chấn với những lời
nói chân thành đó. Tôi quay qua nói như sợ
nhỏ đổi ý:
"Vậy mình đi liền đi."
Nhỏ trở mình qua, gọi anh tài xế: "Anh cho xe chạy
về Cần Thơ đi."
Anh tài xế ngạc nhiên: "Hả! Chạy về Cần Thơ."
Và thế là chúng tôi đi được nửa đường
thì quày đầu trở lại Cần Thơ. Nhỏ Nương kêu
xe ngừng lại ở nhà hàng Thùy Linh cho nhỏ chị
em bạn cũng tên Nương xuống, rồi gọi xe chạy
tiếp về hướng bãi cát Quán Hội Chợ. Trên
đường đi nhỏ say sưa kể cho tôi nghe về nhỏ:
"Em ở Vũng Tàu vô đây sống được gần 1 năm.
Em có người dì ở xích tới đây nè, lát nữa
chở anh tới. Bà dì thương em lắm. Bả có hai
đứa con trai dễ thương..."
Tôi bắt đầu cảm thấy thân thiết với nhỏ làm
sao đó, tôi nói:
"Em ở Vũng Tàu vậy chắc tắm biển hoài hả ?"
Nhỏ trả lời: "Bộ thấy em đen hay sao mà hỏi vậy.
Em ở xích mé trong nên cũng ít ra tắm biển lắm."
Tôi hỏi: "Sao em chạy vô tuốt trong này lận"
Nhỏ trả lời: "Tại vì em có dì ở đây, với
lại làm cái nghề này ai mà muốn làm ở khu
của mình."
Câu trả lời của nhỏ làm cho tôi nhớ tới
cái câu, "Làm đĩ tứ phương cũng chừa một
phương để lấy chồng" là vậy.
Chiếc xe chạy dọc theo
đường Trần Hưng Đạo, qua cầu xuống đường
Hùng Vương, lộ 19 rồi quẹo phải qua bùng binh Bến
Xe Mới, đường Cách Mạng Tháng 8 hướng về
quán Hội Chợ, bến bãi cát-phà Cần Thơ.
Chạy được một đoạn
ngắn nữa, nhỏ lớn tiếng gọi: "Cho ngừng đây
đi bác tài ơi."
Trả tiền xong, nhỏ đi trước,
tôi bước theo sau đi vô một con hẽm nhỏ. Căn
nhà của dì nhỏ Nương ọp ẹp nhưng cũng khá gọn
gẻ. Dì đang đúc cơm cho một đứa bé, còn
đứa lớn hơn thì đang coi TV.
Nương cúi đầu lễ phép
gọi dì, rồi sà xuống nựng thằng bé ngồi cạnh
dì, tôi đứng lóng ngóng cũng gật đầu chào
dì. Nhỏ Nương bảo thằng lớn: "Em mau thưa anh đi!"
Thằng bé đang coi TV cũng ngoáy đầu lại thưa, "Dạ,
thưa anh!". Tôi vuốt đầu nó bảo: "Ngoan". Nghĩ
thầm, "phải chi tôi còn có tiền ở đây thì
sẽ lì xì cho nó 100 ngàn, con của dì thiệt ngoan."
Tôi bỗng thấy một gia đình ấm cúng thật thụ,
nhìn khuôn mặt của dì sao mà nhân hậu ghê, hai
đứa con dì trông kháu khỉnh và lễ phép. Thấy
vậy, tôi hơi trách mình đã mở lời sàm sỡ
với nhỏ Nương ở trong quán nhậu lúc nãy, nhó
đâu phải là dân làm gái đâu chứ! ; lúc đó
ánh đèn lờ mờ còn đỡ, bây giờ mặt tôi
lồ lộ ra trước ánh sáng làm cho tôi thẹn thùng
chỉ muốn độn thổ.
Nhỏ Nương bỗng hỏi dì: "Dì
cho con mượn tiền nhe dì."
Dì trả lời không chút do dự: "Ở trong tủ đó."
Nhỏ Nương đi lại mở tủ : "Cho con mượn luôn
chiếc xe đạp."
Dì trả lời không màng ngước đầu lên: "Con
lấy đi."
Lúc đó tôi càng cảm động
hơn với tấm chân tình của nhỏ Nương đối với
tôi; tự hỏi, sao nhỏ tốt với tôi quá. Dì của
nhỏ lại càng tốt, cứ ngỡ tôi là bạn trai
của nhỏ Nương nên yên tâm giao xe đạp cho chúng
tôi, mà tôi biết rằng chiếc xe đạp này là
phương tiện duy nhất của gia đình dì.
Chúng tôi cáo từ dì đi ra, tôi dắt xe đạp,
nhỏ Nương đi song song bên cạnh. Nhỏ nói:
"Mình đạp xe đạp chơi đi nha! Anh ở thành phố
chắc ít đạp xe đạp lắm hả ?"
Tôi trả lời: "Đã lâu lắm rồi anh chưa đạp
xe đạp."
Tôi định nói là vì tôi ở bên Canada chỉ toàn
chạy xe hơi không thì làm gì chạy xe đạp, nhưng
nghĩ sao đó tôi quyết định không nói.
Tôi bắt đầu đạp xe từ
nhà dì nhỏ Nương hướng về đại lộ Hòa Bình,
Ủy Ban Nhân Dân Thành Phố. Vòng bánh xe quay đều
đưa tôi trở lại thời học sinh ngày xưa khi tôi
còn ở trường trung học Châu Văn Liêm. Tôi
bỗng nhớ lại những buổi trưa hè nóng bức
cùng các bạn đạp xe đi về, cười cười nói
nói. Nghĩ tới người bạn gái năm xưa mà tôi
chở đi học hàng ngày, dưới những tán cây
còng và cây phượng to lớn có những cánh
hoa sao và hoa đỏ thắm rơi lả tả xuống đường
nhựa.
Nhỏ Nương chợt ôm ngang hông tôi làm tôi thức
tỉnh ký ức trở về với thực tại.
Nhỏ nói:
"Anh coi kìa, gần Tết rồi xe cộ ra vào thiệt đông.
Mấy quán ăn mở cửa tới tận khuya mà lúc
nào cũng tấp nập. Nhất là cái quán bánh xèo
ở ngã tư ngang chùa đó."
Tôi ởm ờ, nhớ tới cái quán đó gần mười
năm về trước cả đám bạn học hay tập trung
vào mỗi thứ Sáu để ăn bánh xèo. Lúc này
chở nhỏ Nương ngồi bên cạnh làm cho tôi bồi
hồi tưởng nhớ thật nhiều về quảng đời học
sinh vui vẻ nhất.
(Hết Phần 2 ... Xin xem
tiếp
Phần
3)
|