| Đó là một căn nhà 4 phòng nằm trong khu khá 
                  giàu có. Mặt tiền hướng ra bờ hồ, mặt hậu hướng ra công viên 
                  rộng lớn. Gia đình ông Kiến Tâm dọn về đây hơn được 3 năm với 
                  hai đứa con gái, đứa 19, đứa 18. Hải Đường, đứa con gái lớn 
                  năm nay vào đại học; Lệ Hằng, đứa con gái nhỏ còn đang học cấp 
                  bậc trung. Phòng Hải Đường nằm bên hướng Tây của căn nhà, vách 
                  trái giáp với nhà hàng xóm còn vách phải giáp với phòng Lệ 
                  Hằng, phía trước giáp vách nhà tắm ông Kiến Tâm, và phía sau 
                  sát vách với một phòng bỏ trống cho khách đến thăm. Phòng ông 
                  Kiến tâm là phòng gia chủ rộng lớn, mặt trước hướng thẳng ra 
                  cửa, mặt sau giáp vách phòng Lệ Hằng. Phòng ông gồm cả nhà tắm 
                  sang trọng với bồn tắm hơi và đấm bóp giáp vách với nhà kế bên 
                  (trái). Không hiểu vì sao, và không biết tự bao giờ ở giữa 
                  vách phòng Hải Đường và Lệ Hằng có một cái lỗ hổng nhỏ, có lẽ 
                  từ lúc gia đình dọn về đây. Lỗ nằm trong tủ quần áo âm tường 
                  phòng Lệ Hằng, từ vị trí này Lệ Hằng có thể thấy được hầu hết 
                  những chuyện xãy ra bên kia phòng. Là con út trong gia đình, 
                  Lệ Hằng luôn được ưu tiên chọn trước một căn phòng có nhiều 
                  cửa sổ và ánh sáng, với lại nàng thích được nhìn cảnh mặt trời 
                  mọc vào hừng Đông. Dạo trước, trong một lần dọn quần áo, nàng 
                  đã tình cờ khám phá ra một cái lỗ bí mật nhìn thông qua phòng 
                  bên. Khi đó nàng thích thú nhét nó lại bằng miếng vải nhỏ, 
                  định bụng sẽ rình chị hai cho vui và coi đây là một chuyện bí 
                  mật của riêng mình. Thường hay đúng 10 giờ đêm, nàng hay đến 
                  rình Hải Đường, không biết để làm gì, nhưng nàng thấy đỡ hơn 
                  là ngồi không buồn chán. Những ngày qua, gần đây, Lệ Hằng phát 
                  hiện ra điều lạ lùng ở phòng bên, chị hai hay trần truồng đi 
                  lòng vòng khắp quanh phòng, như chờ đợi ai đó. Nàng thấy chị 
                  hay bật cuốn phim lãng mạn cũ rích và coi đi coi lại những 
                  cảnh làm tình quen thuộc, rồi cho tay vào giữa chân, kỳ cọ, 
                  rên rỉ theo tiếng rên trong phim. Đôi khi Lệ Hằng thấy Hải 
                  Đường trang điểm thật là đẹp, bới tóc thật kỹ càng rồi mới tắt 
                  đèn đi ngủ. Hoặc có khi thấy nàng ngồi mơ tưởng bên cửa sổ 
                  hàng giờ, như ngắm trăng, ngắm sao. Lệ Hằng thấy lạ lắm, nhưng 
                  chưa biết xử sự ra sao. 
 Đêm nay, Hải Đường nằm im trên giường, chỉ mặc một bộ độ ngủ, 
                  mỏng dính, mát mẻ. Nàng thấy thật khó ngủ, nhưng không phải do 
                  khí trời oi bức. Sự nun náo nào đó cứ bắt nàng nhìn lên đồng 
                  hồ. Nàng đang đợi gì đây, Lệ Hằng vẫn nán chờ xem kết quả dù 
                  mắt nàng gần như đã nhíu lại. Không lâu sau, có tiếng chó sủa 
                  xa xa, rồi ba 3 tiếng gõ ngoài cửa sổ, từ giường Hải Đường 
                  ngồi bật dậy, gây ra tiếng động làm Lệ Hằng bên này choàng 
                  tỉnh. Nàng bước tới tủ áo, ghé mắt nhìn qua, không thấy rõ bên 
                  kia cửa sổ là cái gì, nhưng khi Hải Đường trở lại giường, mở 
                  đèn lên, nàng thấy cạnh chị là một người con trai, một người 
                  thanh niên da đen ốm cao trạc tuổi 20, bạn của chị hai, là 
                  người nàng đã có từng gặp qua. Từ lâu, Lệ Hằng cứ tưởng hai 
                  người đã chia tay, ba má nàng không thích anh ấy, vì là người 
                  da đen ngoại tộc. Nhưng rõ ràng là chị hai đã không màng lời 
                  răn của ba má dắt trai vào nhà, nàng định bụng sẽ méc cho chị 
                  hai biết tay. Lệ Hằng nghĩ thầm ... Bên kia bức tường, Hải 
                  Đường bắt đầu hun hít lên làn da đen đúa, khỏe mạnh của anh 
                  chàng đen và từ từ nàng cởi áo thun tay ngắn màu tối của anh 
                  ta ra. Nàng hun ngực anh và mơn trớn lên giữa gò ngực săn chắc, 
                  nở nang của anh. Những động tác này rõ ràng là nàng học từ 
                  cuốn phim tình lãng mạn hàng đêm, Lệ Hằng biết vậy. Nàng đoán 
                  là chuyện đó chắc thíchh lắm nên Hải Đường cũng hay tự làm mấy 
                  lúc giữa đêm khuya, dưới ánh đèn mờ mờ trước khi ngủ... Lệ 
                  Hằng bắt đầu chú tâm trông cho rõ, bên kia Hải Đường đang tỉ 
                  tê. Một tay nàng đang trút hết những vướng bận trên người anh 
                  ta. Sợi dây nịt, cái móc quần, dây kéo, luôn cả cái quần lót, 
                  đều lần lượt kéo xuống, nằm ngang đầu gối. Thân thể rắn chắc 
                  rất thể thao của anh ta hiện ra trước mắt Lệ Hằng thật đẹp. 
                  Nàng thấy anh ta từ từ nhắm mắt lại, chờ đợi, liếm môi thèm 
                  khát. Nàng thầm hỏi chị Hải Đường sẽ làm gì, Lệ Hằng chưa bao 
                  giờ thấy cái giống đực thực sự ở ngoài, nàng tò mò muốn biết 
                  dù chỉ một lần. Nàng chăm chú theo dõi, Hải Đường bên kia đang 
                  đưa tay nắm lấy một thỏi thịt dài thòng xuống, đen đúa. Trông 
                  ngộ quá! - Lệ Hằng thầm thốt lên. Nàng nghe tiếng lào xào của 
                  anh da đen, nghe không rõ lắm, y như tiếng van xin hay năn nỉ 
                  gì đó. Và liền đó nàng thấy Hải Đường vò vò cái khối thịt to 
                  mềm trong tay, chỉ thoáng sau nó lớn hơn gấp hai lần. Lệ Hằng 
                  đoán cái đó gọi là “cu” rồi. Nàng có lần nghe chị hai nói vậy, 
                  thì nàng biết vậy, chứ nàng có biết gì đâu... Hải Đường tẩn 
                  mẩn đặt cu vào trong miệng, vừa nhanh vừa gọn như đã thuần 
                  thục lâu lắm rồi..., trông nàng đã chuẩn bị tư thế sẵn sàng 
                  với hai gối quỳ, mình hạ xuống, nghiêng về phía trước. Lệ Hằng 
                  thầm hỏi, “Hông lẽ chị Hải Đường định ăn nó à? Sao kỳ dzậy ?” 
                  Hải Đường không ăn thiệt như Lệ Hằng nghĩ, Lệ Hằng chỉ thấy 
                  nàng chỉ liếm vòng quanh như liếm một cây kẹo chocolate đen 
                  ngon lành. Khi đó, nàng hơi thấy nóng bức trong lòng vì sự 
                  khám phá mới mẻ này, phần do không khí trong tủ áo thiếu thốn, 
                  nàng bỗng thấy choáng ngợp. Hơn 1 phút sau, tiếng rên anh da 
                  đen lớn dần, Lệ Hằng thấy Hải Đường há miệng ra, chùn xuống, 
                  chờ đợi trước cửa miệng sáo, một tay nàng xốc mạnh, như thấy 
                  không đủ sức, nàng dùng cả hai tay ... Anh da đen bỗng phình 
                  bụng, lưng cong lại như con tôm chuẩn bị bún càng, mông ưỡn 
                  tới và ... một đợt chất nhờn phụt ra, bay thẳng lên trán Hải 
                  Đường, “đợp”! vài ba đợt bay tới tiếp theo tràn lan trên mí 
                  mắt, trôi xuống, dính trên miệng Hải Đường, đặc kẹo. Hải Đường 
                  lè lưỡi liếm gọn, còn đưa ra khoe cho anh ta biết, lúc đó Lệ 
                  Hằng thấy ánh mắt Hải Đường chợt sáng ngời ánh lên một sức 
                  sống tình dục mãnh liệt. Bên này bức tường nàng vừa tò mò, vừa 
                  thấy ghê, thấy sợ, ...Vậy mà chị Hải Đường lại liếm cái thứ đó, 
                  liếm không chừa một giọt !... Sau khi Hải Đường chùi rửa cho 
                  anh da đen và cho mình bằng giấy lau tay, nàng đứng lên cởi 
                  áo-quần lót ra, ngồi xuống giường, nhìn anh da đen bằng cặp 
                  mắt dâm tình. Anh chầm chậm bước tới, lủng lẳng cái vật đen 
                  oằn xuống, dài và ốm như củ cà rốt, có phần sậm hơn. Hải Đường 
                  từ từ dạng chân ra khi anh đang bước tới, ra vẻ khiêu khích. 
                  Lúc đó, bên này, Lệ Hằng không thấy rõ chi tiết lắm, chỉ thấy 
                  anh da đen quỳ xuống đất, giữa hai chân chị hai, nàng đoán bàn 
                  tay đó của chàng đen đang di động, lại thấy đầu anh ta gục gặt 
                  giữa hai chân chị hai và hai chân đó đang quặp chặt lên vai 
                  ảnh. Tiếng rên rỉ của chị hai, tiếng nhóp nhép của hai mép môi 
                  vừa húp vừa nhai nghe nhoàm nhoạp. Một phút sau, Hải Đường bắt 
                  đầu co giựt trên giường. Hai chân bắn bần bật trong không khí. 
                  Anh da đen bắt đầu đứng lên dùng cái thỏi chocolate thui thủi 
                  mơn trớn giữa háng cho Hải Đường, và Hải Đường trông vẻ đang 
                  sướng lắm, chính miệng nàng đã nói ra điều đó ... Sau cơn co 
                  dũi kịch liệt, cuối cùng, Hải Đường cũng lịm đi, nằm im trên 
                  giường, bất động, chân còn gác cao qua vai anh da đen, nàng rũ 
                  tay nằm dài trên nệm, trông nàng như đã thỏa được cái bức rức 
                  giữa đêm khuya... Bên này, Lệ Hằng đoán là Hải Đường cũng ra 
                  nước nhờn giống như anh kia, một thứ nước trăng trắng một lần 
                  nàng tìm thấy lúc thủ dâm... Và khi anh ta lùi xuống hun giữa 
                  chân Hải Đường chùn chụt, nói với Hải Đường điều gì đó nàng 
                  nghe không rõ, rồi mặc lại áo quần, chui ra khỏi cửa sổ, biến 
                  mất giữa khuya, mà Lệ Hằng còn vương vấn với bao thắc mắc cần 
                  giải đáp tức thì !!??.
 
 Những ngày kế tiếp, Lệ Hằng không bỏ lỡ cơ hội nào nhìn trộm 
                  qua phòng Hải Đường, có lúc nàng thấy chị hai với anh chàng 
                  đen làm tình, thỏi thịt đen phấp phát vào háng Hải Đường những 
                  tiếng kêu lạch bạch, làm cho Lệ Hằng rỡn gai ốc bức rức, thèm 
                  khát cái gì đó mà nàng chưa biết; có lúc nàng thấy chị hai thủ 
                  dâm, rồi ôm mền co rúm, thở nhọc. Lệ Hằng cũng muốn bắt chước. 
                  Một lần nàng ngồi trong tủ thử cởi hết áo quần, vuốt ve âm hộ 
                  mình. Khởi đầu, nàng làm chậm giống như Hải Đường, và phát 
                  hiện ra cảm giác lạ, thích thú. Những lần sau đó càng tiến xa 
                  hơn, và dịp nọ, nàng đã biết cảm giác cực điểm khoái lạc là gì. 
                  Sớm sau đó, Lệ Hằng trở nên nghiện cái trò này, và còn trở 
                  thành sành sõi với những khám phá độc đáo của riêng mình.
 
                  **  *
 Ngày kia, ông bà Kiến Tâm đi ăn tiệc cưới sẽ không về vài 
                  giờ nữa, Hải Đường đang nấu nước đun mì cho buổi ăn tối của 
                  hai chị em. Lệ Hằng tranh thủ cơ hội lẽn vào phòng Hải Đường 
                  lục lọi. Nàng tò mò muốn biết chị mình hay dấu đồ chơi gì 
                  trong tủ mà từ cái lỗ bí mật nhìn qua nàng không bao giờ biết 
                  được chính xác đặt ở đâu. Lệ Hằng mở ngăn tủ, nhìn dưới đống 
                  áo quần xếp ngay ngắn. Không có gì. Nàng mở ngăn kế, và kế nữa. 
                  Lọc lọi tìm kiếm. Ngăn trên cùng quá cao. Nàng phải vói tay 
                  kéo nó ra nhưng ... “ĐÙNG”!, ngăn tủ bỗng rơi ầm xuống, tất cả 
                  đồ vật đổ ra ngoài. Hốt hoảng, nàng gom vội mọi thứ bỏ lại chỗ 
                  cũ, bỗng chú ý đến một vật nằm kín sau ngăn kéo. Là cái hộp 
                  nhỏ. Nàng tò mò vói tay lấy ra, chưa kịp nhìn kỹ thì Hải Đường 
                  từ đâu xuất hiện, nói: “Chuyện gì dzậy, Lệ Hằng, em có sao 
                  hông?”. Lệ Hằng đơ mặt ú ớ trả lời trước cảnh bị bắt quả tang 
                  đang lục lọi đồ của Hải Đường, chỉ nói được : “Chị hai, chị 
                  ... nấu mì hả, chín chưa ?”. Nghe con em hỏi một câu ngớ ngẫn, 
                  thấy hơi lạ, song vẫn trả lời : “Chị đang nấu thì nghe thấy 
                  tiếng ầm trong phòng ...”, và nàng nhìn xuống bàn tay Lệ Hằng, 
                  chợt thấy cái hộp bí mật đã bị mở tung, nàng tức giận, trợn 
                  mắt, lớn tiếng quát : “Trời ơi, em làm gì ở đây ?, dám lục lọi 
                  đồ của chị”. Lệ Hằng hơi nghiêng tránh né cái nhìn quắc mắt 
                  của chị, lui vài bước và từ trong hộp nàng rút vội ra một vật 
                  trắng tròn thon dài, giơ cao, đưa trước mặt Hải Đường – một 
                  vật mà nàng đã từng thấy chị mình xài qua, rồi nói: “Em tìm 
                  cái này của chị !”. Hải Đường điếng hồn, mặt tái mét, ấp úng 
                  một lúc mới gằn giọng nói được: “Em còn nhỏ quá, biết gì! Đây 
                  là đồ của chị, chị cấm em không được tò mò”. Lệ Hằng dấu vội 
                  vật ấy sau lưng, kên kiệu đáp: “Em biết chị xài nó tối kia, em 
                  biết bạn trai chị đã ở đây với chị, ngủ với chị tới sáng mới 
                  lén về”. Hải Đường lắm lét nhìn Lệ Hằng, đưa tay đòi lại cái 
                  vật kia, và nói: “Sao biết? Mày chỉ đoán mò...”. Lệ Hằng thủ 
                  thế, lui lại vài bước đáp: “Em hông nói cho chị biết đâu, em 
                  không đoán mò, nhưng em nói cho ba má về bạn trai của chị ...ở 
                  đây ... mấy hôm trước”. Hải Đường lớn tiếng hăm dọa : “Mày dám! 
                  Đứng lại đây biểu coi!”. Lệ Hằng đưa ngón tay lên thách thức 
                  nói: “Trừ phi chị chỉ cho em ... cách xài ... nếu không em méc”. 
                  Hải Đường giơ tay lên, bước về phía Lệ Hằng, định tát con em 
                  bướng bĩnh một cái trừng trị, nhưng nghĩ sao, nàng hơi sợ, sợ 
                  chuyện đổ bể thì nàng sẽ không còn được hưởng thú vui xác thịt 
                  với người bạn trai nữa, bèn xuống giọng nguôi ngoai nói: “Mày 
                  ... cái con khỉ! Mày muốn chứ gì ... Được ... muốn biết há, 
                  đưa tao cái hộp ... tao sẽ chỉ cho!”. Lệ Hằng nhìn chị một lúc, 
                  thấy Hải Đường có vẻ thành thật mới tin lời Hải Đường, trả lại 
                  cái hộp với vật tròn dài màu trắng. Hải Đường đón lấy rồi lầm 
                  lũi quay lại giường gần đó. Lệ Hằng tò mò, do dự, rồi bước vài 
                  bước theo sau. Ngồi xuống giường, Hải Đường từ tốn cầm lên vật 
                  trắng dài nọ, nói, giọng nàng còn run run vì con em đã biết 
                  hết chuyện xấu của nàng, từ đây phải cẩn thận chìu theo ý nó: 
                  “Cái này gọi là vibrator, gọi đại là ống thụt có độ run, xài 
                  bằng pin”, giơ bàn tay kia lên một vật lấy từ trong hộp, Hải 
                  Đường nói tiếp: “Còn đây là dầu bôi trơn, dùng để xoa bên 
                  ngoài ...”. Lệ Hằng nhìn, ngơ ngác hỏi: “Chị mua ở đâu mấy thứ 
                  này dzậy ? Ngộ quá !”. Hải Đường đáp: “Do cô Út đưa ...”. Lệ 
                  Hằng ngớ ra hỏi: “Cô Út đưa cho chị, thiệt sao, dzậy chị với 
                  cô Út cũng có này này nọ nọ ?”. Hải Đường cười khinh con em vì 
                  sự non trẻ của nó, nhưng thẹn thùa đáp vì mình quá sành sõi 
                  trong tình dục: “Chuyện đó bí mật nói cho mày nghe làm gì. Đồ 
                  tò mò !”. Thấy chị mắc cỡ, Lệ Hằng ngây thơ nói như reo lên: 
                  “A, thì ra em biết rồi, chị và cô Út, cũng như chị với bạn 
                  trai chị ... cái gì đó gọi là ăn cu, phải hông ? Chị hông cần 
                  nói em cũng đoán ra...”. Hải Đường chặn lời con em, ra vẻ sành 
                  sỏi, cười cười nói: “Cái gì mà ăn cu nghe ghê quá. Hông phải 
                  là ăn, mà là kỹ thuật ngậm, nút, bú, và liếm đàng hoàng ... ai 
                  mà nói ‘ăn’. Hông biết thì dựa cột mà nghe. Ghê quá!”. Lệ Hằng 
                  nhíu mày hỏi: “Em chưa hiểu lắm, tại sao phải bú, liếm, mà để 
                  làm gì ?”. Hải Đường phì cười, lúc này nàng đã can đảm đối mặt 
                  với thực tế trước mắt, không còn sợ con em tiết lộ bí mật nữa, 
                  chỉ không biết nên nói thẳng hay nói lòng vòng cho qua chuyện, 
                  cuối cùng nàng quyết định nói thẳng con hơn để con em soi mói 
                  mãi: “Hông hiểu thì thôi ... mai mốt biết ... cô Út nói là ... 
                  biết cách khẩu dâm sẽ làm cho con trai yêu mình hơn, còn cái 
                  vibrator này sẽ là mình ... yêu đời hơn, lại hông phải ... 
                  dính bầu ...”. Hải Đường càng nói thì Lệ Hằng càng thắc mắc 
                  với bao câu hỏi trong đầu còn chưa giải tỏa được, bây giờ lại 
                  thêm: tại sao lại yêu mình hơn, yêu đời hơn, dính bầu là cái 
                  gì ?, khẩu dâm là sao ?, song nàng không định hỏi nữa vì sợ 
                  chị hai sẽ bực mình. Không thấy con em hỏi tiếp, Hải Đường bèn 
                  chú tâm mở nút chai, nặn ra chút dầu bôi trơn với chất liệu 
                  dầu trong và mát, đưa cho Lệ Hằng coi, vừa khéo léo kéo váy 
                  lên, vừa một tay khác tuột một phần quần xuống, nói: “Em muốn 
                  biết thì đây ... ngoài gọi là chim ra còn gọi là âm hộ ...”. 
                  Nàng kéo bật miếng da l... lồi lên, hai miếng thịt bị kéo ghịt, 
                  trãi dài, xếp thành một lằn thẳng đon, và chỉ ngón tay còn lại 
                  lên đỉnh, nói tiếp: “Đây là mồng đóc, nhỏ giống như hột đậu, 
                  đụng vào thì thấy đã ... thấy thích” Đoạn nàng móc nhẹ như để 
                  phô diễn cho Lệ Hằng coi. Sớm sau khi nàng chạm tay vào, môi 
                  nàng chợt bậm lại. Miệng rên khẻ, rồi ngước lên thân mật hỏi 
                  con em: “Em có bao giờ thử sờ chỗ này chưa ?”. Lệ Hằng đang bị 
                  thôi miên bởi những ngón tay uốn éo của Lệ Hằng, chỉ khẻ gật 
                  đầu. “Cởi áo quần ra đi cưng, chị muốn nhìn em làm, nè làm y 
                  như chị đây” – Hải Đường nói như ban lệnh cho con em. Lệ Hằng 
                  ngoan ngoãn kéo quần xuống, “rẹt!”, quần tuột luôn ngang đùi, 
                  kể cả cái quần xì trắng mỏng, một tay đưa vô vạch, một tay tìm, 
                  chà, và rà nhẹ vào cửa mình. “Đâu thấy gì đâu” – Lệ Hằng vờ 
                  hỏi. Hải Đường đáp: “Chưa, em tập trung đi, coi chị trước nè 
                  ... Bây giờ chị chuẩn bị ‘thụt két’ bằng cái vibrator này nhen, 
                  em nhìn coi!”. Nói đoạn Hải Đường trét thêm ít dầu bôi trơn 
                  vào cái ống trắng tròn dài gọi là vibrator, nàng mới nằm xuống 
                  ngay ngắn, đưa cái đầu nhọn cạ nhẹ vào cửa l... bẹt, kéo lên, 
                  rồi quét xuống. Lệ Hằng đứng đó, nhìn xuống giữa hai chân Hải 
                  Đường, được dịp trông rõ hết cái mào gà đỏ ao, bèn bắt chước 
                  lấy tay kích thích lên mồng đóc mình. Chỉ thoáng sau thôi thì 
                  nàng nhón chân, đâu đó một dòng điện sướng trào đến, bao trùm 
                  khắp châu thân. Lệ Hằng không thể kềm chế bản thân khi nhìn 
                  thấy cái vật dài nhọn kia bắt đầu dúi từng bước vào cửa mình 
                  Hải Đường. Đút vô, rồi Hải Đường rê rê kéo ra, dài thườn thượt 
                  cho tới ngút đầu. Đến hết đoạn, cô nàng lại nhét sâu hết mức, 
                  mới ngoáy và xoay. Lệ Hằng vừa nhìn vừa làm theo bằng ngón tay. 
                  Chỉ vài phút sau, nàng ré lên đạt tới cực điểm. Thấy vậy, Hải 
                  Đường háo hức chồm lên, ôm ngang đùi con em, nói thì thào vào 
                  háng nó như để phấn khích : “Đúng đấy, em cưng ... ‘ra’ đi ... 
                  ‘ra’ cho chị đi, ra ngay mặt chị nè !”. Lệ Hằng ra thiệt ... 
                  và khi dứt cơn, nàng mở mắt, thấy chị mình đang nằm dưới sàn 
                  nhà, thụt ống như điên loạn vào giữa hai háng, và vài giây sau 
                  thì Hải Đường cũng “ra” nốt. (Hết Phần 1 ... Xin xem tiếp
                  
                  Phần 2) |