| Tối đó, khi ba má Hải Đường-Lệ 
                  Hằng đã ngủ, Lệ Hằng bỗng thèm sự khoái cảm ban chiều, thèm ai 
                  đó sờ mó chỗ kín của nàng, bèn nghĩ tới chị hai là người duy 
                  nhất có thể thực hiện được điều đó, mới vội đến phòng Hải 
                  Đường. “Hải Đường ? chị hai ơi!” – Lệ Hằng khẻ nói vọng vào 
                  phòng Hải Đường. Từ trong, một giọng thỏ thẻ như sợ ai nghe 
                  thấy, đáp một cách đồng tình: “Chị đoán biết em sẽ đến mà, con 
                  bé tò mò ! Đáng ghét, vô đây!”. Lệ Hằng mở cờ trong lòng, liền 
                  rón rén mở cửa, tránh gây ra tiếng động, rồi khép lại. Hải 
                  Đường đã trần truồng tự bao giờ, đang nằm trên giường chờ đợi. 
                  Nàng dường như đã biết trước chuyện này nên sẵn sàng hết. Lệ 
                  Hằng bước tới, vừa đi vừa tuột hết bộ áo ngủ. Nàng có vẻ như 
                  không thể chờ đợi thêm giây phút nào nữa, hỏi. “Chị! bạn trai 
                  chị có tới hông?”. “Hông,” – Hải Đường “suỵt” và đáp – “Em nói 
                  nhỏ nhỏ thôi ... coi chừng ba má nghe thấy ... Ảnh bận, hông 
                  thể trốn ra” – Một thoáng im lặng, cả hai chờ đợi lời nói đề 
                  nghị của đối phương để nhập cuộc. Bên kia phòng ông Kiến Tâm 
                  có tiếng nước chảy róc rách từ bồn rửa mặt, tiếng dội cầu rồi 
                  im bặt. Hai chị em nắm tay nhau chờ đợi ... Cuối cùng Hải 
                  Đường mạnh dạn lên tiếng, thì thào bên tai con em: “Chị nghĩ 
                  em chưa có bao giờ cho ai sờ ? Em còn nhỏ ...”. Lệ Hằng đáp 
                  vội : “Có phải ý chị nói sờ chỗ này ...” – vừa nói Lệ Hằng vừa 
                  kéo tay Hải Đường vào háng mình, nói tiếp: “Chưa ! làm gì có 
                  ai nhưng em cũng muốn biết ... Chị là người đầu tiên ?”. Hải 
                  Đường đã thực khéo léo hướng dẫn con em vào vòng luyến ái sắp 
                  xảy ra, Lệ Hằng nào biết. Thích chí, Hải Đường mới nói: “Dzậy, 
                  em mau nằm xuống để chị ... làm dùm cho em, bảo đảm đó!”. Lệ 
                  Hằng tươi cười đáp ngay một cách tự hào: “Em biết, có tự làm 
                  rồi..., nhưng em nghĩ có người khác làm dùm chắc thích hơn ... 
                  Chị bắt đầu thử coi, nè!”. Đoạn, Lệ Hằng nằm xuống, chân dạng 
                  ra, hồi hộp chờ đợi. Hải Đường trở dậy, mở đèn cho sáng hơn 
                  rồi bò xuống phía gót chân Lệ Hằng, nằm sấp giữa hai chân Lệ 
                  Hằng, chỏi tay, chồm đầu vào háng Lệ Hằng. Nàng chậm rãi sờ 
                  vào gò thịt trắng phau, ít lông. Chà lên chà xuống. Lệ Hằng 
                  cong mình hứng khởi với cảm giác lần đầu tiên được người khác 
                  va chạm mình... Không tự chủ được cái sướng đó, Lệ Hằng dang 
                  chân đến hết mức lên không làm cho hai vành âm đạo nở tròn ra. 
                  Hải Đường được dịp nhìn rõ l... trắng hếu của con em dưới ánh 
                  đèn tròn 60 watts. Thật thích quá! Nàng từ từ đưa tay vuốt nhẹ 
                  giữa kẽ hở, lên, xuống đều đặn như một động tác khởi động cho 
                  màn bú liếm sắp tới. Lệ Hằng rên khẽ trong cổ họng tỏ vẻ đồng 
                  ý, nhưng vẫn bậm chặt lấy môi sợ bật ra thành tiếng, sợ vọng 
                  qua phòng ba má. Dâm thủy từ giữa người nàng rỉ ra ướt hoen 
                  hết mấy đầu ngón tay Hải Đường. Hải Đường đưa lên liếm nhẹ, 
                  một vị lạc và nhờn quen thuộc giống như của nàng. Đặt bàn tay 
                  trở lại chỗ cũ, nàng bắt đầu rà vòng quanh hột đậu. Lệ Hằng 
                  bỗng nhảy dựng ngay ở cú móc đầu tiên, “Ui, chị hai ơi! Chị 
                  làm gì dzậy ... ư !” . Và chỉ vài giây sau thì mồng đóc nàng 
                  xưng to ra, đỏ, và bóng, máu chạy rần xuống háng lượt một. 
                  Thêm hai ba cái móc và xoa nữa của Hải Đường, Lệ Hằng không 
                  kềm chế được liền ưỡn cái l... nún nính lên xuất tinh; lần này 
                  còn hơn hẳn những lần khác nàng đạt được khoái cảm vì sự thỏa 
                  mãn do người khác làm. Toàn thân Lệ Hằng oằn lại, hai chân 
                  nàng dang xa, giơ cao, giựt đành đạch như bị châm điện ...; 
                  đoạn mới trầm lại, thở phào khoan khoái. Hải Đường vẫn xoa 
                  tròn lên l... mập thịt của con em, cho dư âm còn dai vẳng, mặt 
                  ngước lên nhìn con em tự hào, hỏi: “Ra sướng hông ?”. Lệ Hằng 
                  nhỗm đầu lênn nhìn chị bằng cặp mắt ngô nghê, đáp trong hơi 
                  thở dồn, có chút e thẹn: “Sướng quá, gần như xỉu, cảm giác kỳ 
                  cục quá !...Chị làm sao dzậy ... nhanh quá đi, em chưa thấy đủ 
                  gì hết trơn.”, rồi nàng hỏi ngược lại: “Em làm cho chị ‘ra’ 
                  nghe ?”. Hải Đường mỉm cười ý nhị nói: “Em có muốn hun chỗ của 
                  chị !”. Lệ Hằng ngớ ngẫn đáp đại : “Hun? chứ hông phải dùng 
                  tay hả?” . Hải Đường quả quyết đáp sợ con em từ chối: “Ừ, là 
                  hun! Dùng miệng ớ!”. Không đợi cho Lệ Hằng trả lời, Hải Đường 
                  nằm ngửa ra, đưa bộ ngực săn chắc ở tuổi mới lớn đưa lên cao, 
                  rồi mới dạng chân ra chuẩn bị, xong, Hải Đường đưa tay đón Lệ 
                  Hằng vào giữa hai chân mình. Lệ Hằng hơi ngờ ngợ nhoài người 
                  tới, nằm áp lên bụng chị. Mùi thơm da thịt của Hải Đường làm 
                  cho Lệ Hằng lim dim đôi mắt. Nàng chủ động hun trên ngực Hải 
                  Đường, rồi chạy rê rê xuống đùi, cố tình bỏ quên phần kín của 
                  Hải Đường. Nàng muốn trêu tức Hải Đường bằng cách đi ngược từ 
                  từ lên trên. Nhưng vô tình làm cho Hải Đường thêm bốc lửa, 
                  càng thở dốc, và vài lần muốn ré lên, kêu sướng. Cuối cùng, Lệ 
                  Hằng cũng đặt lưỡi mình vào lỗ đầm lầy dâm thủy, nàng dùng 
                  lưỡi liếm sạch nước nhờn một cách trịnh trọng, rồi mới nút 
                  ngay mồng bằng đôi môi mút bắt chước chuột. Đến lúc này Hải 
                  Đường không chịu nỗi giãy dụa trong sung sướng, tay nắm lấy 
                  tóc Lệ Hằng, vắt lọn trong mười đầu ngón, làm Lệ Hằng khó khăn 
                  lắm mới kềm chân Hải Đường lại. Vài phút sau, Hải Đường giựt 
                  bừng bực đạt khoái cảm tột cùng... Chờ cho dứt đợt, Lệ Hằng 
                  mới ngồi dậy, nằm nghiêng nghiêng bên cạnh Hải Đường. Ôm Hải 
                  Đường. Hỏi lại câu hỏi của Hải Đường ban nãy: “Chị ‘ra’ có 
                  sướng hông ?”. Hải Đường cười ôm đầu con em vuốt, đáp: “Mày 
                  xạo quá! Làm chị hai muốn chít dzậy. Ai dạy mày ...”. Hai chị 
                  em cười, ôm nhau thọt lét cho tới lã người đi rồi mới ngủ ... 
                  Phòng bên tiếng tằn hắng của ông Kiến Tâm vang lên, tiếng đóng 
                  cửa, tiếng lạo xạo của giấy súc, rồi im bẳn ... 
                  **   *
 Ngày nọ, trong 
                  một dịp Tết đến, bà con gần xa đổ về sum họp, trong đó có 
                  Quỳnh Như – chị em họ với Hải Đường-Lệ Hằng. Vì nhà ít phòng 
                  nên Hải Đường và Quỳnh Như được phân chung một chiếc giường 
                  đôi. Như trạc tuổi cũng như Hải Đường, gọi Lệ Hằng là em. Nhìn 
                  sơ, Như là một thiếu nữ dễ thương, thích lối sống bề ngoài, 
                  dáng dấp thon cao với mái tóc cắt-ngắn-con-trai, khuôn mặt 
                  xương, cạnh hàm. Tuy là họ hàng nhưng Hải Đường và Như chưa 
                  gặp nhau lần nào. Trước mặt Như, Hải Đường có phần e lệ. Nhưng 
                  nhờ Như hoạt bát bày trò nói chuyện, nên một lúc sau hai người 
                  thân nhau như đã lâu. Tối đến. Đi ngủ. Họ cùng lên giường. Đèn 
                  đã tắt, hai chị-em-mới-quen lại tiếp tục câu chuyện còn dang 
                  dỡ hồi chiều. Hải Đường nằm nghiêng quay mặt về Như để nghe 
                  nàng kể chuyện đời tư, về những thằng con trai nàng từng quen 
                  và những màn “chung đụng” nàng cố tình phô trương. Hải Đường 
                  thì thích nghe hơn là thích nói nên suốt buổi chỉ có Như thao 
                  thao ... Lúc lâu, không thấy Hải Đường phản ứng, Như mới chợt 
                  hỏi dọ: “Hải Đường! có bao giờ quen bạn trai ?”. Hải Đường dấu 
                  diếm đáp: “Chưa!”. Như cười, đánh “bát” vào vai Hải Đường, nói: 
                  “Hải Đường xạo quá! Đẹp như Hải Đường mà hông có bồ. Thôi đi, 
                  nói ra cho rồi”. Hải Đường giả vờ ngây thơ đáp: “Thiệt mờ! Hải 
                  Đường hông có bồ”. Như chưa chịu tin day sang, gần như áp sát 
                  vào người Hải Đường, nói: “Như dám cá là Hải Đường đã làm chết 
                  hết bao con tim rồi”. Bất chợt, Hải Đường thấy rợn da gà, cảm 
                  giác là lạ với sự va chạm xác thịt đó! Ngoài mặt thì Hải Đường 
                  đáp, nhưng trong bụng Hải Đường chỉ cười thầm đồng ý : “Như 
                  làm như là Hải Đường đẹp lắm hông bằng! Như mới đẹp. Ai là bạn 
                  trai Như chắc có phước lắm”. Như dè biểu nói: “Còn lâu Như mới 
                  chọn tụi con trai, với Như ...thì Như thích con gái hơn”. “Sao 
                  dzậy ?” – Hải Đường chợt hỏi. “Đâu có gì ... chỉ qua là con 
                  gái thùy mị hơn. Gần gũi con gái thích hơn. Con trai ở dơ lắm!”. 
                  Hải Đường thừa biết đó không phải là lý do chính đáng, nhưng 
                  vẫn vờ vệch hỏi : “Gần gũi là sao, dzậy chắc bạn Như toàn là 
                  con gái”. Im lặng một thoáng, Như mới nói: “Không riêng gì bạn 
                  đều là con gái, mà người yêu Như cũng là ...”. Nói đến đây, 
                  Như đưa tay sờ vào má Hải Đường, nói: “Nè, coi khuôn mặt đẹp 
                  như vầy ... mà hổng ai thèm sao ...” Bỗng “chụt” , Như ghè 
                  miệng hun lên má Hải Đường, nửa như thiệt, nửa như đùa giỡn, 
                  ... “... Ai thấy mà hông muốn hun”. Nếu mà Hải Đường chịu làm 
                  bạn gái của Như thì ... thì Như chịu liền ... hí ... hí ...” . 
                  Lại một thoáng vắng lặng sau trận cười nắc nẻ, Như đang chờ 
                  đợi phản ứng của Hải Đường bằng cách đặt bàn tay lên ngực Hải 
                  Đường. Tiếng tim Hải Đường đập rộn, người Hải Đường cứng lại 
                  gần như điếng xác. Khỏi nói cũng biết Hải Đường đang rún động 
                  với cái hun ướt át đó và bàn tay mát rượi kia. Nàng thực không 
                  ngờ sự háo hức tình dục kỳ lạ lại tràn về chỉ mỗi một cái hun 
                  của người cùng giới. Với người bạn trai Hải Đường, Hải Đường 
                  không hề có được cái cảm giác này. Chẳng lẽ với Như mới quen 
                  đây cũng có tình yêu hay sao, hoặc chỉ là đòi hỏi của xác thịt. 
                  Không! Nàng không thể thả mình cho Như được. Nàng đã lỡ vớùi 
                  em-gái-Lệ-Hằng rồi, vừa loạn luân và trái với lý thường, nàng 
                  không muốn tái phạm. Nhưng trời ơi ...! Bàn tay Như thực điêu 
                  luyện quá, đang ngọ ngoẹ trên làn da đầy xúc giác của Hải 
                  Đường, chúng như năm con rắn nhỏ chạy lăn quăn theo hai sườn 
                  của Hải Đường dọc xuống vùng xương chậu. Nàng tưởng như mình 
                  chết trong khoảnh khắc, để mặc bàn tay tham lăm của Như , là 
                  những con mọt, con vòi đang đục khoét cái xác chết của nàng. 
                  Như thì thầm vào tai Hải Đường, nàng tưởng như mình đang mê : 
                  “Hải Đường có thấy Như dễ thương hông ?”. Đến lúc này thì Hải 
                  Đường mới chắc rằng Như là một người-yêu-cùng-phái, nhưng nàng 
                  lại chẳng mong ước điều đó sao !, khi lần đầu tiên gặp mặt Như, 
                  khuôn mặt cạnh hàm nam tính kia, Hải Đường đã từng có ý nghĩ 
                  đó bậy bạ gì đó với Như. Hèn gì mái tóc cắt ngắn đó của Như 
                  ngầm ý điều quái gỡ đàng sau bức-tường-con-gái ... Hải Đường 
                  thở dồn không đáp, nàng vẫn còn chưa tin bàn tay kia dám tiến 
                  công vào vùng cấm của nàng ... nhưng kìa! Nàng phải tin thôi, 
                  bàn tay Như đang rào đón dọc theo hai bên đùi non của nàng. 
                  Mơn trớn. Vuốt ve. Gảy gảy ... Chùm lông đen xoăn tít của nàng 
                  dường như được vuốt thẳng ra từng cọng. Như khen : “Hải Đường 
                  có làn da thật mịn! ước gì Như cũng láng như Hải Đường”, không 
                  đợi Hải Đường phản ứng Như đẩy tay lên ngực của Hải Đường, chỉ 
                  chạm vào gò vòng u u chứ chưa đụng tới núm. Lập tức Như đổi 
                  hướng quét vội tay xuống, nắm lấy cái (váy) đầm ngủ giựt tốc 
                  lên tới ngang lưng quần. Hải Đường giựt mình,chợt thấy mát 
                  lạnh ngay giữa hai đùi, rờn rợn mà thinh thích. Bàn tay Như 
                  như thợ nắn tượng mơn trớn trên đùi Hải Đường, nửa muốn chọc 
                  thẳng vùng cấm địa nửa muốn đi lòng vòng quan sát miếng mồi 
                  ngon. Dần dà, Như đi ngược lên, chạm ngay ngả ba đường. Hải 
                  Đường đang nằm thẫn thờ đó chiêm hưởng, mắt nhắm nghiền thưởng 
                  thức, thì giựt người ngốc đầu dậy. Bàn tay kia đâu đó của Như 
                  thình lình đỡ lấy đầu Hải Đường rồi cả người Như chồm lên đè 
                  úp lên Hải Đường. Đôi môi mộng ướt của nàng chụp xuống miệng 
                  Hải Đường, lưỡi nàng ngoáy sâu vào trong, hun trong mê loạn, 
                  hun để Hải Đường có muốn chối từ thì cũng muộn. Hải Đường thực 
                  sự đã không phản kháng, nàng đón nhận chiếc lưỡi đó cuộn tròn 
                  quanh lưỡi nàng một cách cuồng nhiệt, như vắt sạch hết nước 
                  miếng ứa ra từ bên trong, để nuốt vội cho thỏa khát hương vị 
                  tình yêu. Thoáng sau, Hải Đường bắt đầu nhận thức bàn tay kia 
                  của Như đang thám hiểm cửa mình nàng. Đang mát-xa, mơn trớn, 
                  và trêu chọc. Thân thể Như thật uyển chuyển như con rắn đang 
                  làm tình trên mình nàng. Bàn tay kia của Như đi qua vú nàng, 
                  những ngón tay chợt xòe ra như cánh quạt giấy, xoay tròn nơi 
                  đầu núm, lâu lâu se lại, làm cho Hải Đường cong cớn, khó chịu, 
                  quíu mười đầu ngón chân gần như lún xuống miếng nệm. Nàng rên 
                  trong hơi thở nghèn nghẹn không tự chủ. Có lúc, nàng nhón mông 
                  cho cửa mình cọ sát vào bàn tay ấy. Nhưng Như ác ghê! cứ lùi 
                  tay tránh né những cái hẩy theo của Hải Đường. Tức mình, Hải 
                  Đường chụp lấy tay Như ép sát vào cái l... chè hẻ của mình, 
                  níu những ngón tay thọc sâu vào lỗ đ...; đồng thời tay kia 
                  nàng bắt Như phải bóp vú nàng. Nàng cong mình đón lấy không e 
                  lệ chi cả, và còn ngửa cổ ra sau đồng tình với sự lạm dụng 
                  điếm thúi của Như. Chợt thấy Như thì thào bên tay, “Hải Đường 
                  đẹp quá!” và bàn tay Như lòn lách tràn xuống bẹn Hải Đường tìm 
                  kiếm gì đó. Sớm khi nàng chạm vào nhúm lông lưa thưa, Hải 
                  Đường mới biết rằng mình sắp đạt khoái cảm lần thứ hai. Lần 
                  này Hải Đường nằm im để mặc bàn tay điêu luyện của Như thao 
                  tác. Bên tai, Hải Đường chỉ nghe tiếng thì thầm của Như : “Hải 
                  Đường, ra một lần nữa cho Như đi ... ra ... ra ...” Thình lình 
                  Như kề môi, hun lấy hun để trên môi Hải Đường, rồi chuyển lần 
                  xuống chiếc núm cương cứng của Hải Đường. Hải Đường nằm im chờ 
                  đợi, nghe tiếng Như vẫn xì xào như suối chảy: “Vú Hải Đường 
                  cứng thiệt, Như làm cho Hải Đường sướng nhen! ...” và thế là 
                  Như dùng hết khả năng của mình liếm vú Hải Đường, trong phút 
                  chốc Hải Đường rùng mình, co giật dưới mình Như, chấp nhận 
                  mình chịu thua và khâm phục Như như là một vị sư phụ ... Sau 
                  khi Hải Đường dứt cơn, Như mới bảo Hải Đường trút bỏ áo đầm 
                  ngủ ra, hai thân thể trần truồng bỗng cuống quít vào nhau 
                  trong hừng hực của những khám phá mới mẻ. Ai bú ai! Ta bú ta, 
                  dường như không ai còn biết phân biệt được mình đang ở thực tế 
                  hay là chốn hoang đường. 
                  (Hết Phần 2 ... Xin xem tiếp
                  
                  Phần 3) |