Bấy giờ là tiết hoa mai nở rô..
Chưa dến Tết, khí hậu ở biên giới phía Bắc dã lạnh và rất hanh
heo nhưng hoa mai thì bất chấp tất cả cứ dến kỳ là nở. Mai
trắng như tuyết, mai dỏ thì tựa ráng chiều, từng cây từng lùm
thấp thoáng trong khe, trên sườn núi, dọc theo bờ suối và
nhiều nhất là trong các vườn, nhất là vào tháng Chạp sau dộ
tuyết dầu mùa, hoa mai càng rực rỡ. Hoa dỏ in trên tuyết trắng
mới lộng lẫy làm sao! Tất cả c'ac con cái nhà quan nhà qúi ,
trong thành hầu như dều thấy phấn khích, thế là dã dến mùa
dược di " dạp tuyết ngắm mai" rồi
Chùa Nhàn Vân nằm ở ngoại ô phía Tây Thành, tuy chỉ là nơi ở
của nhà tu hành, nhưng vì hoa mai mà trở nên nổi tiếng. Trong
vườn nhà chùa toàn là hoa mai, dâu dâu cũng ẩn hiện toàn màu
hoa trắng hoa dỏ. Mỗi bận dến tiết mai nở rộ hương bay xa hàng
mươi dặm, người du ngoại dến như nước chảỵ Rất nhiều tiểu thư
khuê c'ac ngày thường không dễ ra khỏi dược khuê phòng, chỉ
thỉnh thoảng lấy cớ lên chùa thắp hương mới dược ra ngoài dạo
chân 1 chuyến, năm nào họ cũng dạo dến chùa Nhàn Vân nàỵ Lại
càng rất nhiều niên thiếu con em các nhà giàu lắm tiền bạc,
lấy dịp này làm cơ hội di săn sắc dẹp, ngày ngày lượn lờ dến
chốn này kiếm tìm" kỳ tích " . Vì vậy tiết hoa mai rộ thế này
cũng là thời gian thịnh nhất về hương hỏa của chùa Nhàn Vân
Chùa Nhàn Vân náo nhiệt hẳn lên, chủ trì chùa là Dại pháp sư
Tịnh Tu cùng các chú tiểu tới tấp chạy ra chạy vào dón tiếp
các " qúi khách" Vậy thì Tịnh Tu pháp sư còn làm sao mà " tịnh"
mà " tu" dược dâỷ Dây là 1 vấn dề khá có triết lý dấy! Hà Mộng
Bạch người dang tá túc tại chùa Nhàn Vân dã từng cười mà hỏi
Tịnh Tu pháp sư câu hỏi nàỵ Pháp sư cũng mỉm cười mà trả lời:
" Tịnh " là ở trong hồn, " tu" là tại tâm, chứ còn cái thân
x'ac mọn này chỉ là " thai phàm" mà thôi!
Quả thật mà không cần phải ăn dến khói lửa của nhân gian thì
trên dời này có dược mấy người dâỷ
Mộng Bạch dã từng suy nghĩ rất nghiêm túc về mấy câu nói dó
của v.i hoà thượng già, mới nghe thì cảm thấy có vẻ hơi " tự
biện bạch" nhưng nghĩ kỹ thì lại thấy có ý vị sâu xa riêng.
Mộng Bạch không thể không b'ai phục vị pháp sư già dó. Nhớ lạ
là mình dã tá túc ở chùa này gần 1 năm rồi, dã nhiều phen dàm
luận chuyện cổ kim với pháp sư, Mộng Bạch thấy rất khâm phục
học vấn và tấm lòng rộng rãi của nhà tu hành nàỵ Chàng không
bao giờ quên cái dêm mùa dông năm ngoái, khi di tìm người thân
mà không gặp, trong mình lại chẳng có 1 dồng tiền bát gạo, lưu
lạc dến dây, dói rét khổ sở ngã trước cửa chùa và dược hoà
thượng cưu mang gíup dỡ
Tiểu thí chủ, người dịnh di dâu nữả
Con là 1 tú tài, vốn dịnh di tìm họ hàng thân thích, vay chút
tiền ăn dường dể về kinh dô ứng thí
Cha mẹ người dâủ
Thưa, dều tạ thế rồi, gia dạo suy vi, mới di tìm họ hàng dể
nhờ giúp dỡ
Người biết những môn gì
Thưa: cầm, kỳ , thi , thư, họa
Vị hòa thượng già cười:
Tiểu thí chủ ơi, biết năm môn dó, không phải là người, mà là
thần dấy!
Mộng Bạch ngạc nhiên và giật mình
Thế bây giờ người dịnh làm gì ? - Vị hoà thượng tiếp tục hỏi
con cũng không biết nữa
Ta biết - Pháp sự Tịnh Tu gật gật dầu - Con dã mệt rồi , dã di
cả 1 chặng dường dài, con cần phải nghỉ ngơi, mà chùa Nhàn Vân
là nơi nghỉ ngơi tốt nhất, con hãy ở lại dây, dến mai ta sẽ
cùng với con xem xét những thứ mà con dã biết kia
Và thế là, Mộng Bạch dã ở lại chùa Nhàn Vân ngay từ ngày hôm
sau, khi hoà thượng bắt dầu luận bàn về thi thư với chàng, thì
chàng mới sợ hãi nhận ra rằng mình thật là qúa nhạt nhẽo và
ngô nghê! chàng không còn dám nói là mình " biết" cái gì nữa
cả, chàng chỉ có phận " học " mà thôị 10 ngày sau chàng thành
tâm nói với pháp sư Tịnh Tu
Con thấy rằng con không nên di ứng thí dể cầu công danh nữa,
dứt khoát con muốn ở dây, xuống tóc di tu, xin hoà thượng nhận
con làm dồ dệ
Con ấy ử - hoà thượng cười tủm tỉm và lắc dầụ - Trần duyên của
con còn không vào cửa Phật dược dâu, hơn nữa xuống tóc hay
không thì cũng chỉ là hình thức mà thôị Con còn qúa trẻ con
dường trước mắt còn dài lắm! con phải di con dường riêng của
con. Con nên biết , những người vào cửa của ta là có 2 loại: 1
là những kẻ ngốc nghếch không hiểu biết 1 chút gì, loại kia là
những con người siêu phàm thoát tục. còn con ? con không thuộc
loại nào trong dó cả
Thế thầy thuộc loại nàỏ - Mộng Bạch hỏi lại
Hoà thượng già trầm tư giây lát
Ta ử - hoà thượng chậm rãi trả lời - ta nửa thuộc loại này ,
nửa thuộc loại kia
Mộng Bạch không truy hỏi thêm nua, chừng như chàng dã hơi hiểu
ra, lại chừng như chưa hiểu 1 tí nàọ Nhưng chàng cóbiết hay
khong, có hiểu rõ không, dều không can hệ gì, Tịnh Tu vẫn là 1
ông già lạ lùng dộc dáo mà chàng hằng thán phục, hâm mộ; trái
lại ông già dó cũng rất thú vị với chàng . Thế là chàng dã ở
dược 1 năm trong chùa Nhàn Vân
Trong 1 năm dó, Tịnh Tu dã không phải nuôi không chàng 1 ngày
3 bữạ ông già dã nhanh chóng phát hiện ra , quả thật tài thư
họa của chàng rất phi phàm; nên nhân việc quen biết rộng rãi,
ông dã giúp Mộng Bạch bán tranh dể kiếm sống, lại còn khuyên
chàng dành dụm lấy 1 khoản dể tiếp tục lên kinh dô dự thị
Nhưng mà, Mộng Bạch rốt cuộc chỉ là 1 thư sinh trẻ tuổi dang
lưu lạc, ai dã chịu bỏ nhiều tiền ra dể mua chữ mua tranh của
1 gã vô danh tiểu tốt? Mỗi ngày cógiỏi , cũng chẳng qua kiếm
dược năm ba dồng bạc dủ cho chàng nuôi miệng mà thôị Còn may
là chính chàng không hề vội vã sống ở chùa Nhàn Vân, chàng
cũng sinh ra tâm trạng " Nhàn Vân dã hạc" thích tiêu dao ngày
tháng. chỉ phải dến dộ hoa mai nở rộ, du kh'ach hàng dàn, nhìn
thấy mọi người dắt díu bồng bế con cái dến chùa, chàng mới bắt
dầu cảm thấy quạnh hiu buồn bã, lòng rưng rưng 1 mối sầu quệ
Dó có thể chính là lý do mà pháp sư Tịnh Tu dã từng nói, rằng
chàng không thể nhập " cửa không dầu Phật " dây chăng? tình
cảm của chàng qúa phong phú, tâm linh chàng quá yếu duối, tâm
trạng u uất, tự buồn tự tủi rất dễ dàng xâm chiếm con người
chàng
Hôm dó, cả 1 ngày tâm thần chàng cứ xốn xang thảng thốt, sách
không dọc nổi, viết không thành văn, vẻ không ra tranh. Sau
bữa cơm trưa, hoà thượng bảo với chàng rằng có nhà vọng tộc họ
Giang ở trong thành sắp dến dâng hương, vì nhà có cô con gái
nên chàng phải tránh di 1 lát. Chàng bèn di ra phía sau chùa,
ở dó có 1 khe nước nhỏ , trên mặt khe có chiếc cầu gỗ cong
cong, 2 bên bờ khe dâu cũng c'o hoa mai nở , hương thơm ngan
ngát , hoa rụng lấm tấm như thêu trên mặt dất. Chàng ngồi
xuống 1 gốc mai ở dầu cầu, tay cầm 1 cuốn sách nhưng mắt lại
dăm dăm nhìn mặt nước dưới khe dã hơi hơi dông kết sắp thành
băng , dầu óc chàng dần dần tản mạn di, mặt mũi trở nên bần
thần.
Tiết trời rất lạnh, ở dây lại lộng gió, vì là phía sau chùa
nên du kh'ach không di tới, 4 bề lặng ngắt; chàng khóac 1 tấm
áo lông rách, không chịu dược rét, phải ngồi co ro dưới gốc
câỵ 1 cơn gió thổi tới, làm cho bao nhiêu c'anh hoa rơi lả tả
trên mình chàng rồi rắc lên dầy mặt dất và rắc lên cả mặt nước
dang kết băng non. Nhìn những cánh hoa trôi dập dềnh nghe
tiếng nước à à c`ng tiếng mảnh băng non va vào nhau lanh canh,
chàng bất giác thở dài 1 tiếng. Nghĩ dến thân mình tiền dồ mờ
mịt lưu lạc tha hương, chàng thấy lòng trĩu nặng
Dang mải nghĩ ngợi thẫn thờ, bỗng chàng nghe thấy 1 hồi rung
nhẹ nhẹ của vàng ngọc va chạm nhau thánh thót trong veo, tiếp
dến 1 vật gì dó rơi xuống dầu rồi tuột vào lòng chàng; nhìn
xuống xem hoá ra là 1 cành hoa mai trắng. Chàng giật mình " ối
" lên 1 tiếng. Cùng lúc từ phía trên dầu vọng xuống 1 tiếng
khe khẽ, có vẻ hốt hoảng và 1 giọng nói trong trẻo vang lên
Chết rồi! có người kìa!(Hết Chương 1 ... Xin xem tiếp
Chương 2) |