Chàng ngẩng lên nhìn về nơi phát ra tiếng nói,
thấy ngay trên chiếc cầu gỗ dó dáng người thướt tha yểu diệu
của 1 cô thiếu nữ chừng 15, 16 tóc búi theo cách cung dình,
cài trâm có hạt trân châu, mặc chiếc áo màu hồng phấn, vấy
bằng gấm doạn trắng tinh , bên ngoài khác 1 chiếc áo chòang
lông có mũ trùm, Mới chợt nhìn thấy như là nàng Vương Chiêu
Quân ngày xưạ Cô nàng dang ngạc nhiên mở to dôi mắt trong sáng
nhưng sợ sệt nhìn chàng. Trong tay cô là 1 nắm cành mai mới bẻ.
Cách trang diểm phục sức cùng dáng diệu, thần thái ấy lại thêm
dôi " làm thu thủy nét xuân xanh" khiến cô có 1 vẻ dẹp mê hồn,
làm cho Mộng Bạch chỉ còn biết dứng ngây ra mà nhìn.
Mãi mà cô nàng vẫn chưa hết ngạc nhiên hốt hoảng, hiển nhiên
là cô không thể ngờ phía dước cầu lại có người, mà cô thì dã
vô ý dể rơi cành hoa mai xuống dó. Trông cô rất giống 1 dứa
trẻ trót dại gây ra tội lỗi gì dó, dang không biết làm sao cho
phải, chỉ biết ngây người ra mà nhìn chàng. Mộng Bạch bèn dứng
dậy, tay cầm cành mai, tự nhiên bước tới trước mặt cộ Cô g'ai
nhìn thấy chàng sắp tới thi1 càng hốt hoảng, vội nhìn chàng 1
c'ach dò xét suốt từ dầu dến chân 1 lượt rồi dưa ngay ra 1 cử
chỉ hết sức sai lầm: cô lấy trong người ra 1 ví nhỏ bằng vải
thêu vứt về phía chàng , miệng khẽ thét :
Không dược lại gần ! cho anh tiền dược chưa ?
Mộng Bạch ngạc nhiên dừng lạị Cô ta nghĩ chàng là ai nhỉ kẻ
cướp? thổ phỉ hay là ăn màỷ Chàng há miệng dịnh giải thích
nhưng lại không biết giải thích thế nàọ Dang lúc chàng edứng
lại ngớ người suy nghĩ thì cô g'ai nọ dã quay mình vội vã bỏ
chạy về chùa, y như người chạy trốn bọn ôn dịch. Mộng Bạch mới
giật mình, nhặt vội lấy túi tiền dưới dất sải chân duổi theo,
miệng kêu rối rít:
Cô ơi, dô dợi 1 chút! cô ơi, cô dợi chút!
Cô ta càng chạy nhan hơn, Mộng Bạch cố duổi theo, dược 1 lúc
chàng chợt nghĩ ra, mình cứ duổi theo 1 cô gái như thế này thì
người ngoài trôngvào sẽ thấy chướng mắt lắm, Nhìn lại bản thân
mình rất dễ gây hiểu lầm. Vì vậy chàng mới dừng bước lại, ngửa
cổ lên trời than thân:
Ôi! không ngờ Mộng Bạch ta, 1 gã thư sinh mang dầy hoài bão,
lại khốn khổ dến mức bị người ta coi như là 1 kẻ ăn mày!
Ai ngờ mấy câu oán than của chàng lại làm cho cô g'ai nọ lập
tức dừng chân, cô ta kinh ngạc ngóai cổ, hơi thở dốc và nỗi
hoảng hốt còn chưa tan hẳn, cô vẫn mở to dôi mắt ngây thơ ra
nhìn chàng không chớp. Miệng hé mở, cô ấp a ấp úng, nửa ngạc
nhiên nửa vui mừng, nửa thẹn nửa hãi, do dự mãi mới nói ra
dược 1 câu:
Anh .... anh chính là .... Hà Mộng Bạch?
Saỏ ... Mộng Bạch càng ngạc nhiên - cô biết tôi ử
Thế ... thế những dôi câu dối mới viết lại ở trong chùa dều do
anh viết dấy à? - Cô g'ai nhìn anh có vẻ hiếu kỳ
Ôi - hoá ra là cô dã dọc những câu dối, câu liễn dó à? - Mộng
Bạch chợt hiểu ra- Vâng, thưa do là tại hạ viết
Sự ngạc nhiên lạ lùng càng hiện rõ trong dáy mắt cô g'ai, lại
1 lần nữa, cô nhìn xét xét chàng từ dầu dến chân . Mộng Bạch
như muốn thu mình lại trước cái nhìn của cô, chàng biết c'ai
hình dung lôi thôi lếch thếch của m`inh không thể nào mà giấu
di dâu dược. Chưa lúc nào như trong khoảng khắc này, chàng ao
ướt mình có thể áo mũ dàng hoàng, phong dộ ung dung. Chàng
thụt lùi 1 bước, kéo 2 vạt áo bông rách lại, nhưng lại càng có
vẻ lúng túng như chân tay thừa ra mà chỗ vạt áo rách lòi cả
bông trong lõi, lại càng không che dược . Cô gái hít 1 hơi dài
lại kèm theo 1 tiếng thở ra kín dáo :
Dã có học hành, sao không lên kinh tìm dường tiến thủ
Tiểu sinh cũng muốn lên kinh, chỉ phải tội người thân chưa gặp
mới lưu lạc thế này!
Ồ! - Cô than khe khẽ, nét mặt không giấu dược vẻ dồng tình
thương cảm. Dang dịnh nói gì dó thì từ trong chùa, 1 a hoàn
hớt hơ hớt hãi chạy dến, vừa chạy vừa hỗn hển la to:
Trời ơi, tiểu thư ! cô lại di lung tung cả lên rồi! Làm em tìm
muốn chết ! lão phu nhân dang bực cô dấy! nhanh nhanh di ,
kiệu dã chờ sẵn dể về phủ rồi ! Cả nhà dang chờ mỗi mình cô
thôi!
Cô g'ai không kịp nhìn chàng 1 lần nữa, quay lại phía a hoàn
dang giục giã, cô cố ném lại cho chàng 1 câu:
Hãy giữ lấy túi thêu dó, mang ra mua dược tấm áo cừu dể chống
rét, trời lạnh kinh khủng qúa! Giữ dược rừng thì lo gì thiếu
củi dun!
Nói xong , cô bỏ mặc chàng ở dó, cung cúc chạy theo a hoàn dể
trở lại chùa Nhàn Vân. Mộng Bạch bất giác chạy theo mấy bước,
giơ túi thêu ra gọi :
Cô ơi ! cô ơi!
Nhưng cô g'ai và a hoàn dã chạy mất tăm mất dạng rồi, chỉ còn
những bóng cây mai thấp thóang trên con dường nhỏ chẳng lưu
lại dấu chân người, nhưng hương thừa hãy còn quanh quất. Dằng
sau rặng hoa mai, ráng chiều dã nhuộm dỏ chân trờị Trong chùa
Nhàn Vân, chuông chiều dã dổ, tiếng chuông lan trong không
gian, dập vào v'ach núi vọng xuống khe sâu, toả trên mặt nước,
phá vỡ hoàng hôn, lay tỉnh 1 người dang ngẩn ngơ cầm chiếc túi
thêụ
Cuối cùng thì Mộng Bạch cũng dã dịnh thần lại , chàng cúi
xuống bắt dầu xem xét chiếc túi kia, nó dược khâu bằng gấm màu
dỏ tươi, trên c'o thêu 1 cành hoa mai trắng, rất khéo léo tinh
xảo, miệng túi thắt bằng dây tơ dỏ, 1 dầu dây thắt nút hoa maị
Hoa mai! người con g'ai này sao có duyên với hoa mai dến thế!
chàng nhắc thử chiếc túi, nó chẳng có gì là nặng, có lẽ chỉ là
1 ít bạc vụn thôị chàng lại dứng ngẩn ngơ 1 lúc, mới chợt nghĩ
ra, phải biết tên cô g'ai ấy là gì mới dược. chàng bèn vội
chạy về chùa, nhưng chỉ thấy người qua kẻ lại, người thì xin
thẻ người thì thắp hương; khắp c'ac diện trong chùa, chẳng tìm
thấy bóng cô g'ai và a hoàn ở dâụ Chắc cô ta dã di mất rồi! 1
cô gái chàng không hề biết họ biết tên, 1 cô gái không có mảy
may ràng buộc mà lại dã dể lại cho chàng 1 chiếc túi thêu, 1
cành hoa mai và 1 chút buồn tủi trong lòng
Tối hôm dó, Mộng Bạch bị mất ngủ chàng cứ trở mình trằn trọc
mãi, trước mắt lúc nào cùng hiên lên hình ảnh người con gái ấỵ
Sao mà tha thướt yêu kiều như tiên, như mộng vậỵ Tay cầm cành
mai mình khác áo choàng thật qúa l`a nền ã, qúa ư thanh thoát
nhẹ nhàng. Chàng thở dài, chẳng biết là con cái nhà ai nhỉ xem
nhu c'ach phục sức, như viê&.c có a hoàn theo hầu thế dó, chắc
hẳn phải là1 thiên kim tiểu thư trong nhà quyền qúị Nghĩ phận
mình cơm chẳng no áo không lành, sống vật vờ qua ngày doạn
tháng dù dầy bụng thi thư cững dành dể phí. Nếu như mình cũng
là công tử daịi gia, biết dâu lại còn có duyên dược quen biết
người dẹp cũng nên, nhưng nay thì .... thôi, thôi, nghĩ gì vậy
chứ? Mơ gì vậy chớ! 1 anh chàng nghèo rớt mồng tơi thì không
dủ tư c'ach mơ mộng , cũng không dủ tư c'ach mà nghĩ ngợi dâụ
Cứ như vậy, 1 chút si mê canh c'anh trong lòng làm Mộng Bạch
trọn dêm mất ngủ. Khi mặt trời tang tảnh sáng, chàng trở dậy
lấy chiếc túi thêu ra, mở mối dây buộc túi, bên trong chỉ có 1
ít bạc vụn, lật di lật lại chiếc túi, thế rồi bỗng nhiên phát
hiện ra ở lần vải lót bên trong có thêu 2 chữ " Giang Băng
Mai" Băng Mai là tên cô g'ai kia ử Giang Băng Maỉ tránh nào cô
ấy dã thêu 1 cành mai trên mặt túi, chàng giật mình tỉnh ngộ
dúng rồi, pháp sư Tịnh Tu dã từng nói, có dàn bà con gái nhà
họ Giang dến dâng hương , thế thì dây dúng là tiểu thư nhà họ
Giang rồi 1 họ Giang! chàng có biết gia dình này, tiên sinh
Giang Tiểu Trần là 1 cử tửhỏng thi, dã học qua kh'a nhiều sách
vở chữ nghĩa, cảnh nhà giàu sang, cũng từng làm quan nhỏ ở dịa
phương ít năm nay dã cáo lão về quê, dịnh cự trong thành này,
gia trạch nguy nga bề thế, dầy tớ thì hàng dàn, lại chỉ có mỗi
1 tiểu thư dó, vậy thì Mộng Bạch làm sao bén duyên cho dược.
Nếu như là con gái nhà nghèo hộ nhỏ thì chàng còn có cơ nhòm
ngó, dằng này .... Thôi , thôi nghĩ gì nữa nhỉ Mơ gì nữa
Trời dã sáng hẳn tiếng chuông báo sáng gõ vào giấy dán cửa sổ,
Mộng Bạch trở dậy, dầu óc trống không, mọi suy nghĩ dều không
dến dược với chàng ngoài hình ảnh 1 thân người thon thả thắt
dáy lưng ong, với dáng vẻ sợ sệt và khuôn mặt thanh tân thuần
khiết như băng như tuyết. Cất túi thêu vào trong túi áo mặc
lót sát mình chứ không dùng tiền di mua áo cừu vì chàng không
nỡ tiêu di những mảnh bạc dã từng mang dấu tay người ngọc .
Sau bữa ăn sáng, chàng trở về gian nhà giản dơn nhỏ bé mà
chàng vẫn ở nhờ nơi dầu hồi nhà chùa, lại ngồi bần thần trước
trang giấy vẽ. Chàng lại phải vẽ tranh rồi dó là công cụ mưu
sinh mà! Vẽ tranh! bức tranh duy nhất hiện lên trong óc chàng
lúc này chỉ là 1 người con gái tay cầm hoa mai dứng trên dầu
cầu mà thôi!
Thế là, bỗng nhiên chàng thấy hứng thú, chàng cầm bút lên, pha
màu cẩn thận và bắt dầu phát họa khuôn mặt cô gái mà chàng
dang tưởng nhớ. Chàng dưa tất cả những là cây cầu, cô gái với
thần thái khi cầm những cành hoa ... dều vẽ vào bức tranh mà
chàng dề tên là " Hàm mai tuyết diễn" Tất cả khung cảnh xung
quanh dến áo quần cô gái, tất cả dều vẽ dúng như nguyên mẫụ
Chàng vẽ suốt ngày trời, tranh vẽ xong, tự mình ngắm lại,
chàng thấy cô g'ai trong tranh sinh dộng như thật, tưởng như
dã hiện ra ngay trước mắt. chàng thở dài, suy nghĩ 1 lát, rồi
dề mấy câu từ xuống góc phải bức tranh
" Tuổi trăng tròn, thân như liễu
Thơ ngây mang về thẹn thùng,
Tay hái cành mai thanh tân như tuyết sớm
Sông băng trong vắt như lòng
Chẳng ngoảnh về nơi con ác lặn,
Dể thương trong mắt kẻ ăn mày! "
Dề xong chàng ký tên mình bên góc trái bức tranh, sau dó treo
nó lên tường, lẳng lặng ngắm 1 mình. trong chỗ dề từ, chàng dã
khéo léo lồng dược 3 chữ. Giang, Băng, Mai vào trong 1 số câu;
dối với chàng như vậy cũng là 1 kiểu tự an ủi rồị Nhưng khi
pháp sư Tịnh Tu nhìn thấy bức tranh thì ông lại chăm chú ngắm
nghía hồi lâu, rồi ngoảnh dầu lại, trầm ngâm nhìn Mộng Bạch
cười nửa miệng, gật gật dầu nói ghẹo chàng:
tiểu thí chủ, vậy là người ấy về phương " nước " dấy hả
Mặt Mộng Bạch dỏ rần lên, pháp sư Tịnh Tu soi như không có
chuyện gì, cười khà khà rồi bỏ dị Vừa di, vừa nói với lại 1
câu rằng:
Thế gian chẳng có việc gì là không làm dược , chỉ cần tự mình
phải dứng lên trước hãy!
Mộng Bạch rùng mình sợ hãị Từ hôm dó trở di ngày nào chàng
cũng dối mặt mới người dẹp trong tranh mà miệt mài dọc sách.
Vừa chợp mắt mà Tết dã qua, lại dến hội hoa dèn
Thiện nam tính nữ dã quyên tặng bao nhiêu là dèn màu, nhà chùa
dem ra chăng hết lên, trông thực là rực rỡ, du kh'ach dến như
nước chảy, náo nhiệt vô cùng
Những lúc dông người, ở Mộng Bạch thường xuất hiện cảm giác
như mình bị bỏ rơi vậỵ Buổi tối, chàng cũng dã từng dạo 1 vòng
khắp nơi trong chùa, cũng xem dủ các loại dèn rồị Chàng dang
ngầm hy vọng biết dâu lại gặp dược Băng Mai lần nữa! Biết dâu
cô ấy cũng dịnh dến dể thêm phần tưng bừng náo nhiệt th`i saỏ
nhưng chàng biết là tối nay trong thành còn có " chợ dèn" còn
vui hơn trong chùa nhiều, các cô gái trẻ, da số dều thích di
chợ dèn hơn là vào chùạ Chỉ có những ông bà già mới dến chùn
Nhàn Vân dể thắp hương, cầu thần Phật phù hộ cho con ch'au mà
thôị Lượn xong 1 vòng, chẳng chút hào hứng nào nữa, chàng trở
về buồng mình, thắp 1 ngọn nến , dịnh ngồi tập viết 1 bài văn
bát cổ , thư văn nhất thiết phải dùng trong kỳ thị Pháp sư
Tịnh Tu dã vào buồng nằm và khuyên chàng
Dừng có qúa chăm chỉ nữa, ngày hội lớn thế thì viết văn sao
dược, thà di vào thành mà chơi còn hơn: có múa rồng, múa sư
tử, lại có diễn trò nữa dấy!
Thưa sư phụ con muốn ở dây yên tĩnh 1 chút
Pháp sư gật dầu, di khỏi
Mộng Bạch tiếp tục viết bài văn của mình viết xong bài dó,
chàng thấy mệt liền phục xuống bàn dịnh nghỉ 1 lát nhưng lại
ngủ thiếp di lúc nào không biết
Chàng ngủ khá lâu, và không hề biết, vào lúc dó có 1 người
không biết tên, vì muốn lánh khỏi chỗ qúa ồn ào náo nhiệt của
chùa, dã lần mò dến buồng của chàng. Cửa buồng chàng vốn chỉ
khép hờ nên người kia dã mở dược dễ dàng. Nhìn thấy có người
dang phủ phục trên bàn mà ngủ, họ dã dịnh lập tức lui rạ Nhưng
bức hoạ " Hàn mai tuyết diễn" treo trên tường dã thu hút sự
chú ý của người dó. Ông ta liền rón rén bước lại gần xem kỹ
bức tranh, lộ vẻ hết sức ngạc nhiên. Sau dó ông ta quay người
bước tới bên bàn lặng lẽ quan sát người trẻ tuổi dang ngủ saỵ
ngũ quan doan chính, diện mạo thanh tú, tuy có hơi tiề u tụy
nhưng vẫn không dấu nỗi vẻ sáng sủa vốn có. Nhưng sao chàng ta
lại ăn mặc rách rưới, tấm áo bông mỏng dã cũ rách lòi cả bông,
hiển nhiên là không thể chống nổi c'ai rét. chàng ta tuy ngủ
dang say nhưng thân mình vẫn co ro, cơ hồ như trong giấc mơ,
chàng trẻ tuổi vẫn run lên vì lạnh. Người kia lắc lắc dầu, rồi
sau dó nhìn thấy bài văn của chàng dang bày trên bàn, ông ta
không dừng dược , cầm lên xem. Càng xem càng thấy lạ lùng,
càng xem càng thấy huyền hoặc cuối cùng ông ta không nhịn dược
nữa, ngồi xuống cạnh bàn lấy 1 cây bút, khuyên khuyên diểm
diểm vào bài văn. Xem dến trang cuối cùng, ông ta dứng hẳn
dậy, nhìn kỹ chàng trai 1 lần nữa rồi nhìn di nhìn lại rất
lâu, rất kỹ Mộng Bạch hơi cựa quậy, miệng ph'at ra tiếng thở
dài: chàng dang nằm mơ thấy mình bươm bả trong gió tuyết lạnh
giá ghê người trước mắt chàng là cô gái tên Băng Mai cứ thoắt
ẩn thoắt hiện chàng ra sức duổi theo mệt ơi là mệt, lạnh ơi là
lạnh ... mình chàng càng co quắt, dầu gối giấu vào cánh tay
Người không biết tên nọ chăm chú nhìn chàng rất lâu, nghĩ ngợi
gì1 lát, rồi di tới, nhẹ nhàng cởi chiếc áo choàng lông c'ao
của m`inh, nhẹ nhàng dắp cho Mộng Bạch. Chàng trai chỉ hơi
dộng dậy mà không hề tỉnh giấc mợ Người nọ không muốn làm kinh
dộng chàng nữa, chỉ bước tới bên tường, dỡ bức tranh xuống,
cuộn lại và cầm ra khỏi căn phòng; khi ra ông ta còn khẽ khàng
khép lại cửa cho chàng
1 lát sau, ông ta dã ngồi trong trai phòng của pháp sư Tịnh Tụ
Ông lấy trong bọc ra 1 thoi bạc nặng 20 lạng, dặt lên trên bàn
Tịnh Tu nói 1 cách ung dung, bình tĩnh và chân thành.
Tôi vừa mới di xộc vào phòng của Mộng Bạch , anh ta dã ngủ
say, tôi chưa dộng gì dến anh tạ Số bạc này, nhờ ph'ap sư
chuyển dến cho anh ta
Anh này dang sống bằng bán tranh bán chữ mà, phải không? có
phải là dó là chàng thư sinh dang lưu lạc mà pháp sư dã nói
với tôi không?
Vâng thưa thí chủ
Thế thì xin hãy nói lại với chàng ta, số bạc này là tôi mua
tranh của anh chàng - ông ta giơ cuộn tranh trong tay lên -
bức tranh " Han mai tuyết diễn" này dây
Pháp sư kinh ngạc há to miệng
Nhưng mà ... nhưng mà. -- pháp sư ấp úng - theo tôi biết thì
chàng ta dịnh không b'an bức tranh này!
Không muốn bán ử - người kia vuốt râu, mỉm cười - Thế thì cứ
coi như anh ta cầm cho tôi di !
Thưa thí chủ , lời này là nghĩa thế nàỏ
Cầm bức tranh này lấy 20 lạng bạc, số dó chưa dủ saỏ
Qúa nhiều ấy chứ! vì vậy tôi mới thấy khó hiểu! 20 lạng bạc dủ
mua cả 1 người họa sĩ kia mà! 1 bức tranh họa cũng chưa bao
giờ bán nổi dược 20 lạng bạc
Thật lòng mà nói , mua tranh chỉ là cái cớ, thực ra là muốn tự
giúp anh ta thôị Tôi xem văn chương của anh ta rồi, chàng
thiếu niên này tuyệt dối không phải loại người sống mãi dưới
người khác dược! tôi có thể dánh cuộc với pháp sư rằng chàng
ta sẽ có ngày thành dạt vẻ vang dường công danh sẽ như diều
gặp gió! xin nhờ ngài nói giúp với chàng ta bảo phải dùng số
bạc này làm lệ phí, kịp thời lên kinh dô mà tham gia cuộc thi
lớn trong năm saụ Có tài hoa dến bực ấy thì hãy dừng tự làm lỡ
tiền dồ tốt dẹp trước mắt mình! Còn nếu chàng ta không nỡ bán
bức tranh kia, thì sau khi thành công, có thể mang bạc dến mà
chuộc về!
Ồ! - pháp sư Tịnh Tu chợt hiểu ra tất cả, ông chăm chú nhìn
người nọ, khẽ thở ra 1 hơi nhẹ nhõm. ai di dà phật ! thế là
anh chàng dã gặp dược qúi nhân rồi!
Còn việc này nữa, không cần phải nói tên tôi cho anh ta biết,
tôi không muốn anh ta dến cảm ơn hay làm gì cả, pháp sư chỉ
cần bảo anh ta nhanh chóng lên kinh mà thôi!
Nếu anh ta nhất dịnh dến cảm ơn thì saỏ
Thế này vậy - người kia mỉm cười - Nội trong 3 dến 5 năm tới
dây, tôi sẽ ở thành này, không rời di dâu cả, dến khi chàng ta
thành công rồi hãy dến cảm ơn cũng dược!
Pháp sự Tịnh Tu không nói gì nữa, ngước mắt nhìn người ngồi
trước mặt nghĩ ngợị người kia cũng nhìn lại ông, mỉm cườị Thế
là bỗng nhiên pháp sư như có hơi tỉnh ngộ về việc gì dó, bất
giác cười kín dáo
Gật gật:
Thí chủ cứ yên tâm , tôi nhất dịnh sẽ truyền dạt dúng ý của
ngài
Khi Mộng Bạch vừa tỉnh dậy, chàng rất lạ lùng phát hiện ra
mình dang khoác 1 tấm áo choàng lông cáo dắt tiền; ngọn nến
trên bàn dã tàn mà bài văn của mình dã dược sửa chữa, khuyên,
diểm hết cả. Lại ngẩng dầu lên , thì phát hiện bức tranh " Hàn
mai tuyết diễn" trên tường dã không c'anh mà bay mất. Chàng ta
cảm thấy hết sức khó hiểu, bèn 1 mạch chạy thẳng tới trai
phòng của pháp sư Tịnh Tu, nhìn thấy pháp sư dang ngồi bên bàn
tụng niệm kinh kệ; lúc dó chàng mới tự thấy mìmh qúa hấp tấp,
vội vàng dừng bước lại, xuôi tay dứng ở cửa, miệng lắp bắp:
Thưa thầy, xin lỗi, thưa .....
Pháp sự ngẩng dầu lên bình tĩnh nhìn chàng, hơi mỉm cười
Ta dang dợi con dây! Tiểu thí chủ ạ
Nhất dịnh là thày biết việc này là thế nàỏ - Mộng Bạch giơ tấm
áo choàng lên
Ngồi xuống di ! tiểu thí chủ - Pháp sư ra hiệu cho chàng, rồi
chậm rãi dẩy thoi bạc trên bàn sang trước mặt Mộng Bạch - Hãy
cất chỗ bạc này di, dây là của con.
Cái .... cái gì cở - Mộng Bạch hết sức thắc mắc - thực ra là
thế nào dây ạ ?
Số phận con thay dổi rồi, tiểu thí chủ ạ có 1 vị qúi nhân dể
lại thoi bạc này cho con, và dãlấy mất bức tranh của con. Ông
ấy xem bài văn con viết, rất tiếc thương cho tài hoa của con
nên muốn con dùng thoi bạc này làm lộ phí dể lên kinh di ghi
tên dự thi! Còn về bức tranh thì coi như con cầm cho ông ấy,
dến khi thành công hãy dến mà chuộc!
Trên dời có việc như thế saỏ - Mộng Bạch không tin, tròn xoe
mắt - Thế nếu con thất bại thì saỏ
thì ông ấy coi như dã mua dược bức tranh của con !
Bức tranh dó dáng giá những 20 lạng bạc saỏ
Tiểu thí chủ - pháp sư trầm ngâm - con là người thông minh mà
vẫn chưa hiểu ra ử
Ồ, Mộng Bạch lúng túng nhíu mày suy nghĩ rồi khẽ nói - Ông ấy
chỉ lấy dó làm cớ dể gíup dỡ con thôị
Thí chủ biết thế là tốt rồi!
Trong thiên hạ lại có người tốt bụng dến thế saỏ - Mộng Bạch
sững sờ cả người, nước mắt trào ướt mi - Giúp dỡ con 1 số tiền
lớn vẫn còn là chuyện nhỏ, mà d'ang kể nhất là ông ấy lại có
thể hiểu con dến thế - chàng ngước nhìn pháp sư - Xin thầy cho
con biết người dó là aỉ
Ta không thể nói với con dược - pháp sư nói - Vị qúi nhân này
không hề muốn con biết ông ấy là aị Nhưng mà, tiểu thí chủ ạ
chỉ cần con thành công thì ta tin là sẽ có 1 ngày con gặp dược
quí nhân dó ! Vì vậy hãy nghe 1 câu của bần tăng di: lên dường
ngay hôm nay và hãy tự mình phấn dấu dể thi dỗ. Biết dâụ. pháp
sư dừng lại và chăm chăm nhìn Mộng Bạch, rồi nói những lời tâm
huyết - Còn rất nhiều kỳ ngộ dang dợi con dấy, nếu con cảm
dộng với tấm lòng tốt của người ta, thì hãy cố xứng dáng với
tâm ý dó!
Mộng Bạch nhìn chằm chằm vào vịpháp sư hồi lâu, chàng không hề
dộng dậy, cứ ngồi ngay người ra, mặt ngơ ngơ ngác ngác. Rồi tự
nhiên chàng dứng bật dậy, tay dập xuống bàn nói :
Sinh ra con có cha mẹ hiểu con thì có pháp sư và người ấy! nếu
con không có thành tựu gì thì còn mặt mũi nào mà gặp người ấy,
mặt mũi nào mà gặp pháp sư, thưa thầy con sẽ lên dường ngay
ngày mai con xin cáo từ, xin hẹn 3 năm, con nhất dịnhy trở về!
Trở về 1 c'ach thành công! - Pháp sư bổ sung thêm
Vâng, trở về thành công! - Mộng Bạch hất dầu, nói rất mạnh mẽ
và cầm lấy thoi bạc trên bàn - Xin sư phụ chuyển lời dến quí
nhân : sau 3 năm con sẽ dến chuộc bức tranh kia!
Pháp sư tủm tỉm cười, dùng dôi mắt tràn dầy tin tưởng nhìn
theo bóng dáng hiên ngang mạnh dạn của Mộng Bạch. Dêm dã khuya
mà pháp sư còn chưa muốn ngủ khuôn mặt rạng rỡ phấn chấn của
Mộng Bạch cứ luấn quâ"n trong tâm trí ông. Ông gật gù tự nhủ:
Chàng ta sẽ thành công!(Hết Chương 2 ... Xin xem tiếp
Chương 3) |