Giang Hoài đứng tựa bên khung cửa sổ nhìn ra
ngoài, chàng đã đứng như thế lâu lắm rồi, mắt đăm chiêu nhìn
về phía những đám mây xám. Bầu trời mùa đông bao giờ cũng vậy,
có một chút gì buồn buồn, thê lương. Cũng có thể là..không
liên hệ gì đến mùa đông và cả mây mù, mà chẳng qua vì cảm giác.
Tình cảm Hoài đang xuống thấp chăng? Ngay từ sáng som' khi vừa
đặt chân đến văn phòng, Hoài nhận được một số thư qua tay cô
thư ký Phương Minh Huệ. Trong đó có một bức thư viết ngắn, làm
toàn bộ tình cảm của Hoài bị xáo trộn. Hoài có cảm giác, như
mình là một chú sâu đang yên giấc giữa mùa đông ,chợt nhiên
tỉnh dậy bởi những chiếc gai nhọn. Cái cảm giác nhói đau làm
Hoài muốn thu mình trở lại giấc ngủ, nhưng không còn được nữạ
Cánh thư đó viết trên giấy pơ-luya trắng tinh với lằn viền
vàng chung quanh. Ở một góc giấy còn in hình một thiên thần
nhỏ màu đen. Hoài chưa hề thấy một lá thư nào lại trang trọng
như vậỵ Thế mà trên mảnh giấy đó, chỉ viết vẻn vọn có mấy chữ.
"Ông Giang Hoài,
Tôi đã về đến đâỵ 11 giờ trưa nay tôi sẽ đến viếng ông."
Đan Phong
Vậy là bức thư này có lẽ được mang đến hộp thư sáng naỵ Hoài
nhìn vào đồng hồ, 10 giờ 8 phút 20 giâỵ Thời gian chờ đợi
thường trôi qua rất chậm. Chờ đợỉ Ta đang chờ đợi ư? Chờ đợi
chứ không phai là trốn lánh? Neú muốn vẫn còn kịp cơ mà? Nhưng
tại sao phai trốn lánh chứ? Đào Đan Phong. Cái tên khá quên
thuộc, cái tên mà Hoài đa từng nghe qua hàng trăm hàng ngàn
lần, nhưng chưa bao giờ Hoài gặp mặt. đào đan Phong. Cái tên
mà Hoài tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp được. Chàng không mong,
không chờ, không đợị Vậy mà cô ấy lại đến, đến một cách lẳng
lặng, đến không thông báo trước, giấu cả địa chỉ và mọi thứ. "Tôi
đa về đến đây". Chỉ đơn giản như vậy ư? Về đến lúc nàỏ Khoảng
cách từ nước Anh đến đài Loan là một khoảng cách dàị Mặc dù
thôì buổi bây giờ, máy bay phản lực đâỳ trời, nhưng khoảng
cách kia vẫn rộng. Cô ấy đã quay về. Về một mình ư? Nhưng
chuyện đó nào liên hệ gì đến tả Về với ai hay về một mình cũng
mạc. Dù sao thì cô ấy cũng đa về và ta, ta sắp gặp mặt cô ấỵ
đào đan Phong!
Hoài lại đưa mắt nhìn ra ngoài trờị đdan Phong đã về. Nhưng cô
aý về đây với ý định gì đâỷ Tìm hiểủ Hỏi tộỉ Chất vấn? Có một
màn bí mật mà thể theo lời ngườị.mọi thứ được giấu kín. Bây
giờ thì, Hoài suy nghĩ, có cần nói ra không? Có cần tỏ bày
không?
Nhưng mà hôm nay không phai chỉ có một sự căng thẳng do Đan
Phong mang đến. Buổi sáng vừa đến văn phòng, Hoài cũng đa thaý
trên bàn chàng đặt sãn bản thảo dày cộm của một tác giả.
Thông lệ ở đây là vậỵ Sách, bản thảo của những nhà văn từ 4
phương gửi đến. Vì số lượng nhiều, do nhà xuat' bản của chàng
khá nổi tiếng, khá uy tín trong chuyện chọn lọc, nên buóc đầu
Hoài không phai chọn sách ngay, mà phai qua hai buoc' bình
chọn bởi hai vị biên tập. Sau đó Hoài mới quyết định tối hậụ
Vừa liếc nhanh qua trang đầu Hoài đã thấy có một cái gì là lạ
Dươí cái tựa sách "Thiên thần đen" là tên tác giả "Chấp Phạt"
Chấp Phạt! Cái tên thật lạ. Một bút danh của người đàn ông?
Một bút danh đầy mùi khói súng chưa hề nghe qua cái tên này
bao giờ. Phải chăng đó là hiện thân của một thần trừng phạt? Ở
ngay trang kế cận, bên góc giấy lại có một đoạn thơ ngắn:
"Khi gió đâu phập phồng bên khung cửa
Khi sương đêm che kín chân trời,
Người đàn ông chợt tỉnh giữa cô đơn
La ` lúc thiên thần đên mỉm cười với chàng qua cửa sô?"
Thiên thần đên? Hình ảnh làm người ta liên tưởng đến thần chết,
bệnh dịch, chiến tranh. Giang Hoài đọc lại một lần nữa, không
hiểu sao Hoài thấy lạnh nhẹ sống lưng. Chàng hơi giật mình một
chút. Bỗng nhiên Hoài thấy nét chữ như có vẻ quen thuộc, quen
thuộc một cách lạ lùng. Hoài vội quay lại bàn, chàng lấy lá
thư ban sáng ra, so sánh nét chữ. Nét chữ mà lâu rồi Hoài đã
từng nhìn quạ Đẹp, phóng khóang, viết nhanh. Một trùng hợp
khác, đó là viết bằng bút mực. Bây giờ thôì đại mà đa số sử
dụng bút bi, thì chuyện viet' bằng bút mực phai nói là đieù
khan hiếm. Giang Hoài ngẩn ra, lòng rối rắm, ngỡ ngàng ...Sau
đó thật lâu Hoài vẫn cảm thấy người làm sao đâý. Có cái gì đó
làm cho khối óc chàng như đông cứng, hình ảnh thiên thần đen
ám ảnh không nguôị
Và vì mãi nghĩ ngợi, Hoài hoàn toàn không để ý đến tiếng dộng,
Hoài không biết cô gái đã vào phòng chàng bao giờ. Cho đến khi
Hoài ngẩn nhìn lên, là chàng đa thấy có nàng đứng đó, Hoài mở
to mắt nhìn nàng, nhìn một cách ngờ ngợ con người bằng xương
bằng thịt. Không cần phai giới thiệu, không cần phai nói gì
hết, Hoài đã biết người con gái truoc' mặt là ai - Đào Đan
Phong mà còn là Chấp Phạt nữạ
Người con gái đứng đấy yên lặng. Thân hình nàng cân đối trong
bộ áo màu đen, áo khoác cũng đen. Màu đen tương phải với màu
trắng của làn dạ Một dáng dấp cao quý, nhưng lôi cuốn nhất có
lẽ là khuôn mặt với đôi mắt to, mũi thẳng, chiếc miệng nhỏ
nhắn lúc nào cũng như cườị
Hoài ngồi yên lặng nhìn cô gáị Chợt nhiên chàng cảm thấy miệng
như khô đị Có một cái gì đó mơ hồ như bóp nhẹ trái tim. Đúng
rồi, cũng nét đẹp đó, phai nói là một ấn bản tương tư. Có điêù,
người đàn bà kia không có được cái cốt cách quý phái sắc sảo
thế nàỵ Người đàn bà kia vui tính, hồn nhiên ưa cười ưa nói,
nhiệt tình hơn. Đúng rồi một người đàn bà khác, lâu lắm rồị
Một hình ảnh mãi mãi không phai mờ trong lòng Hoàị
Cô gái chợt lên tiếng, giọng nói trầm:
- Không lẽ anh cứ ngồi đấy trừng mắt nhìn tôỉ Anh không mời
tôi ngồi ư?
Giang Hoài giật mình, trở về với thực tạị Chàng cố mỉm cười
gượng gạo:
- Xin lỗi nhé, vì cô làm tôi giật mình.
Hoài nói, cảm thấy mình có vẻ lúng túng thế nào đấỵ
- Tôi làm anh giật mình à? - Cô gái nhíu màỵ Đôi mắt cô ta
long lanh như ánh sao đêm - Trước khi buoc' vào tôi đã gõ cửạ
Nhưng có lẽ anh không nghe thấỵ Tôi nghe cô thư ký của anh bảo
là anh đang chờ tôi cơ mà?
Giang Hoài đứng dậy nhìn thẳng vào mắt cô gáị Có một khoảnh
khắc, ngưng đọng, nhưng rồi cuối cùng cũng phải lên tiếng:
- Tôi không ngờ, người tôi gặp lại là cộ - Hoài nói, nụ cươì
trên môi đã biến mất - Tôi nghĩ là tôi sẽ gặp một cô gái từ
nước Anh trở về, đó là Đan Phong. Nhưng rồi chợt nhiên Đan
Phong lại biến thành một ngươì khác, một nhà văn có bút danh
Chấp Phạt.
Người con gái liếc nhanh về phía bàn có đống bản thảo, nàng
chớp chớp mắt như có một cái gì lao xao trong lòng. Cô gái
chợt nói:
- Phải chăng chuyện đó đã làm cho anh giật mình?
- Có lẽ là như vậỵ
Cô gái như suy nghĩ một chút.
-Anh là Giám đốc một nhà xuat' bản lớn. Lúc nào anh cung nhận
được rát nhieu ` bản thảo từ các nơi gởi đến phai không? Như
vậy thì sao lại có chuyện ngạc nhiên? Nhưng mà, có lẽ là ...
Cô gái chơt nhìn xuong' - Nếu anh không khám phá ra chuyện đào
đan Phong và Chấp Phạt chỉ là một người thì có lẽ tập bản thảo
chuyện "Thiên Than Đen" của tôi, chắc đã được xếp xó trong
ngăn tủ? Chuyện đó tôi biết, có rát nhiều người viet' văn để
bày tỏ hy vọng và mơ uoc' của mình. Họ mong rằng tác phẩm sẽ
được xuat' bản. Nhưng mà mấy ông làm sách thì lại không quan
trọng hóa như vậỵ Nhieù lúc họ lại thờ ơ, họ lại ném cái hy
vọng của người khác vào xó tủ.
Giang Hoài nhìn cô gáị Không, phai nói là Đan Phong. Một người
con gái có đôi mắt sắc bén, cao ngạo, chiếc miêng nhỏ nhắn kia
khi phát biểu lại đầy vẻ cay đắng châm chọc.
- Tôi xin lỗi - Giang Hoài ngẩn ngơ vì khuôn mặt thanh tú kia
là một tái bản của người yêu cũ - Cô đừng nghĩ như vậy, không
bao giờ có chuyện như vậy đâụ Tôi không bao giờ ném cái hy
vọng của người khác một cách dễ dàng trong quên lãng. Vì những
nhân viên của tôi họ có bổn phận, họ sẽ nhắc nhở tôị
Dan Phong cười thật tươi:
- À ban nãy tôi để ý. Tôi thaý là anh có một cô thư ký vừa trẻ
đẹp lại vừa thong minh.
Và như đe trả lời cho câu bình phẩm đó. Cô thư ký Phương Minh
Huệ, đang tù ngoài đẩy cửa buoc' vào, trên tay cô là một chiec'
khay với hai ly trà nóng. Cô nhìn hai người với nụ cườị
- Hôm nay cô Tú phụ trách tạp vụ xin phép nghỉ, nên tôi phải
kiêm nhiệm.
Nhìn thấy hai người đứng ở bên bàn, Phương Minh Huệ ngạc nhiên
hỏi Giang Hoàị
- Ồ sao ông không mời cô Phong ngồi ghê"?
Hoài như chợt tỉnh, Hoài cảm thấy hôm nay mình làm sao đấỵ
Đúng vậy, bắt đầu tư ` lúc nhận được lá thư cả a Đan Phong,
chàng như không được bình thường, cứ hồi tương đến chuyện cũ
với một nỗi buồn lảng vảng. Hoài buoc' về phía salon, đặt ở
cạnh cửa sổ dùng để tiếp khách. Hoài nói với Phong:
- Mời cô đến đây ngồị
Đan Phong bước đến, dáng đi quý phái chậm rãi, nàng ngồi xuống
ghế một cách hết sức tự nhiên, nàng nhìn ly nước trà trước mặt,
rồi nhìn Hoài, Phong nói:
- Đến đây tôi mới thấy là anh có cả một vương quốc riêng.
- Ai lại không có một vuong quoc riêng của mình? - Giang Hoài
nói nhanh - Cái vuong quoc đó lon' hay nhỏ không phụ thuọc vào
hoàn cảnh sinh hoạt mà nó tùy thuọc vào trí tuỏng tuọng của
mọi ngườị
Đan Phong liếc nhanh về phía Giang Hoài, ánh mắt của cô nàng
thật sắc. Hoài thấy thấp thỏm, Hoài có cảm giác như Phong đang
soi mói đến tận tim chàng. Một đôi mắt phán xét. Năm nay Phong
bao nhiêu tuổi rồỉ Hoài tính thầm có lẽ 20 hoặc hơn số tuổi cô
ta có. Những người trẻ tuổi ỏ nước ngoài họ thường có vẻ
truỏng thành hơn thanh niên trong nước. Nhưng dù gì ỏ tuổi đó
cũng là người lon' rồị
- Anh đang nghĩ gìđấỷ
Đan Phong hỏi và Hoài thành thật trả lòị
- Tôi đang nghĩ về số tuỏi của cô. Nếu tôi khôg lầm thì đến
tháng 10 này cô mới 23 tuổi phải không?
Giang Hoài cắn nhẹ môi như có một nỗi buồn thoáng qua trong
tim. Chàng nói như đang hồi tưởng.
- Cô có biết không? Lúc bấy giờ mỗi năm khi đến tháng 10,
chúng tôi đều phải chuẩn bị quà sinh nhật dành cho cô, và nếu
tôi không lầm thì sinh nhật của cô đúng vào ngày 21 tháng 10?
Đúng chứ?
Một tia sáng lóe lên trong mát của Đan Phong, nhưng rồi nó
cũng tắt that nhanh.
- Đến bây giờ mà anh cũng chưa quên? Vậy mà tôi cứ tuỏng là
khi anh nhận đduọc lá thư anh đã phải phân vân tự hỏi: Cái cô
Đan Phong này là ai nhỉ
- Tại sao cô lại ... - Giang Hoài chau mày, chàng không dằn
được lòng - Đan Phong, làm sao cô lại có thể tàn nhẫn lạnh
lùng như thế. Cô nghĩ là mọi chuyện lại có thể nhạt nhẽo như
vậy được saỏ Đúng ra cô phai gửi thư báo truoc' cho tôi biết
chuyến bay của cô. Tôi có bổn phận phải sắp xếp nơi ăn chốn ở
cho cô mới phảị Vậy mà cô đã trở về một cách am thầm, không
những thế cô lại đùa bỡn. Cô mang cả "Thiên Than Đen" đến đe
hù doạ tôị Đan Phong, sao lại như thế, không lẽ cô không còn
là đư"a em gái bé bỏng đáng yêu của chúng tôỉ Đứa em gái mà
ngày xưa ở tận nước ngoài, trong mỗi câu chuyện hàng ngày
chúng tôi đeù nhắc đến?
Đan Phong quay mặt đi nhìn ra khung cửa sổ. Những ngón tay vẽ
nhẹ lên mặt kiếng tạo thành những vệt chữ ngoằn ngoèọ
- Tôi trỏ về đây cũng đã lâụ Hơn ba tháng rồị - Đan Phong nóị
Hoài tỏ vẻ ngạc nhiên.
- Ba tháng rồi à? Thế tại saỏ Tại sao cô không cho tôi biết.
Bây giờ cô ở đâủ
- Tôi mướn một căn họ nhỏ, có đủ tiện nghi nên cũng thoải mái
lắm. Đan Phong nói mà không quay lại, nàng vẫn hướng mắt về
phía của sổ - Lúc nào tôi cũng suy nghĩ, tôi không biết mình
có nên đến gặp anh hay không? Và khi đến gặp anh rồi, tôi sẽ
xem anh là gỉ Chẳng lẽ lại là anh rê?
Giang Hoài đang cầm ly nước trên taỵ Cái tiếng anh rể của Đan
Phong vừa nói, làm ly trà sóng sánh trên tay chàng. Hoài xúc
động đặt ly nước xuống. Chàng ngồi thẳng người hình như không
khí trong phon`g bỗng trở nên ngot ngat. Hoài lấy gói thuốc
trong túi ra, cắm một điếu vào môi, bật mấy lần lửa moí cháy
được Hoài nhìn Đan Phong, người con gái không quay mặt lại nói:
- Tôi đã đến viếng mộ của chị. Tôi thấy là anh đã xây ngôi mộ
đó rất đẹp. Nhưng mà khi nhìn lên mộ bia thaý hàng chữ "Đào
Bích Huê tiểu thư chi mô." thì tôi hiểu là chị tôi chưa có cái
may mắn được lấy anh. Vì vậy tôi không thể xem anh là anh rể
được.
Rồi Đan Phong quay nhanh lại, nhìn thẳng vào mắt của Giang
Hoài:
- Và bay giờ anh Giang Hoài, tôi rất sung sướng gặp lại anh.
Hoài chăm chú nhìn Đan Phong.
- Ồ, Đan Phong. - Hoài có vẻ tư lự cân nhắc, đôi mày chàng
nhíu lại như đau khổ - Về chuyện của tôi với chị cô bên trong
có rất nhiều uẩn khúc, mà tôi nghĩ là cô chưa hiểu được đâụ
- Tôi biết. - Đan Phong cắt ngang - Tôi nghe nói chị tôi là
một người con gái rất hiền lành. Tôi nghĩ lúc còn sống, có lẽ
chị ấy cũng không gây điều gì không hay với anh chứ?
Giang Hoài giật mình, chàng không hiểu Đan Phong định nói gì.
- Dĩ nhiên rồị Một người con gái hiền lành như cô ấy, không
dám giết cả một chú kiến, thì làm sao lại có thể gây phiền hà
cho người khác được?
Đan Phong nhìn lên.
- Thôi được, hãy để chuyện chị tôi qua một bên. Dù sao chị ấy
cũng đã mất rồị Chuyện quá khứ không nên khơi lạị - Đan Phong
nhìn gói thuốc của Giang Hoài hỏi - Anh có thể cho tôi một
điếu thuốc được không?
- Cô cũng hút thuốc nữa à?
- Ở Luan đôn con gái 14 tuổi đã biết hút thuốc. Đan Phong nói
và cầm điếu thuốc của Hoài đưa cho, đốt và hut' một cách thành
thạọ Ở xứ người, con gái hút thuốc là chuyện bình thường. Rồi
Phong chợt hỏi - Thế bà chị tôi không biết hút thuốc à?
- Hút chứ.
- Vậy mà tôi tưởng chị ấy không biết hút.
- Tại sao cô nghĩ như vậỷ
- Bởi vì tôi biết một cách rõ ràng, là anh không thích đàn bà
hút thuốc, mà những gì anh không thích là tôi biết chị ấy
không bao giờ dám làm.
Giang Hoài ngỡ ngàng.
- Làm sao cô biết? Chuyện tôi không tán thành phụ nữ hút
thuốc?
- Có nghĩa là anh đồng ý?
Đan Phong hỏi ngược lại, làm Hoài phải thú nhận.
- Đúng, tôi không thích phụ nữ hút thuốc. Vì tôi không thích
thấy trên móng tay của phụ nữ đóng cáu vàng. Cô có óc quan sát
rất nhạy bén.
Giang Hoài nhìn những ngón tay của Đan Phong tiếp.
- Cô có vẻ cẩn thận. Tôi không thấy dấu vết thuốc lá trên
những ngón tay của cô.
- Thế còn bà chị tôỉ
Đan Phong lại hỏị Cái thắc mắc của Phong làm Hoài cảm thấy bứt
rứt. Chàng chau mày không đáp và Đan Phong như hiểu rạ Nàng
ngồi thẳng người nói:
- Xin lỗi, đã bảo là không nói chuyện về chị ấy mà cứ nóị Hôm
nay tôi đến đây cũng không hoàn toàn đến với tư cách là em gái
của Đào Bích Huê. Tôi đang tập tành viết lách. Tiếc là, hình
như tác phẩm của tôi không được anh để mắt xanh đến.
Giang Hoài vội vã phân trần.
- Ồ, tôi sẽ đọc kỹ. Cô hãy để cho tôi một thời gian.
- Không sao, tôi còn ở đây lâu mà. Tôi có thể chờ anh đọc.
Giang Hoài chăm chú nhìn Phong.
- Nếu tôi không lầm trước kia cô học kịch nói cơ mà? Tôi cứ
tưởng là bây giờ cô đang ở Luan Đon đang diễn kịch Opera chứ?
- Tôi đã từng trình diễn. Đan Phong nói - Tôi đã diễn những vở
kịch như Hamlet, Romeo Juliet. Nhưng tôi chỉ đóng những vai
phụ, và tôi đã chán ngắt. Vì vậy trở về đài Loan lần này, tôi
định thay đổi cách sống.
- Cô về đây có một mình à?
- Vâng, một mình.
- Sao trước khi về không báo trước cho tôi biết?
- Tôi đã quen cách sông như vậy rồị- Mắt của đdan Phong nhìn
không chớp đốm lửa đỏ trên điếu thuốc trong taỵ - Mấy năm qua
ngay cả những lúc ở Luan đon, tôi cũng chỉ sống có một mình.
Mẹ tôi thì ...
đan Phong có vẻ suy nghĩ một chút, dụi tắt thuốc rồi tiếp:
- Mẹ tôi thì sống với chồng và những đứa con sau của bà ấỵ Họ
định cư tạ Manchester. - Đan Phong ngẩng lên nhìn Giang Hoài -
Tôi thì không thích quấy rầy ai cả. Ngay cả anh cũng vậy, tôi
biết là anh rất bận, tôi nghĩ bây giờ cũng là lúc tôi cần phai
cáo từ.
Đan Phong đứng dậy, với lấy chiếc aó khoác, nhưng Giang Hoài
đã đưa tay ngăn lạị
- Cô đừng đị
- Sao vậỷ
- Vì tôi cần cô. Tôi muốn dùng cơm với cô trưa naỵ Hoài vội
nói - Tôi muốn được nghe cô kể lại những năm tháng qua đã sống
như thế nàỏ Tôi cũng muốn biết nơi cô ngụ bây giờ là ở đâu, ra
saỏ Nếu cô không cho biết những đieù đó thì tôi sẽ không cho
phép cô về đâụ
Đan Phong chớp mắt nhìn Hoài, một lúc lâu Phong mới nóị
- Anh không có vẻ gì là một con người lạnh lùng. Tôi cứ mãi
nghĩ, tôi không biết, tôi không hiểu: anh là thần thánh hay ma
quỷ mà chị tôi lại yêu anh như vậỷ Nhưng mà anh Giang Hoài tại
sao anh lại để cho chị tôi phải chết?
Giang Hoài vội quay người đi không để cho Đan Phong nhìn thấy
phản ứng của chàng, nhưng rõ ràng là Hoài xúc động và cứ đứng
yên như vậỵ Mãi đến lúc cảm thấy có bàn tay của ai đấy đặt lên
vai và giọng nói nhẹ như gió, Giang Hoài mới quay lạị
- Nghe nói ở thành phố của chúng ta có thức ăn miền Trung ngon
lắm! Anh mời tôi an loại đạc sản đó được chứ?
Đan Phong đã khoác chiec' áo lên ngườị Cả Người nàng như tắm
trong màu đen. Nhưng cái màu đen đó lại làm nổi bật màu trang'
của làn dạ Hoài chợt bàng hoàng, nhất là với nụ cười thánh
thiện của nàng. Ồ sao Đan Phong lại giong' Bích Huê thế? Có
đieù Đan Phong quý phái hơn, một "Thiên than đen". Nhưng
"Thiên than đen" là để tượng trưng cho cái gì? Niềm vui, hay
nỗi buồn, hạnh phúc hay bất hạnh? Giang Hoài lắc đầu, chàng
không muốn nghĩ đến những đieù đó nữa, đưa tay ra Hoài noí:
- Nào ta đi thôị
Chuong 2
Quán cafe này rất xinh xắn, nằm trên con đường moí mở, bày trí
hài hoà, trang trí theo kiểu Hy Lạp, với tường tră‘ng, bàn và
ghế làm theo mẫu của những khúc gỗ thô. Giang Hoài và Đan
Phong lựa một chiếc bàn ở góc ngồi uống cafẹ Họ ngồi ở đây đã
khá lâụ Truoc' mặt là một khung cửa sổ lon'. Ở đây có thể ngắm
cảnh phố. Họ dùng cơm trưa rồi moí đến đâỵ Chiéc quán có tên
"Ánh đèn", cái tên nghe thật thi vị
Bên ngoài nắng đã tắt. Ngày của mùa đông rất ngắn và ngày của
hôm nay hình như đặc biết ngắn hơn. Đan Phong ngồi ngả lưng ra
sau ghế, mắt nhìn ra khung cửa sổ. Những chiếc xe qua lại như
mắc cửi , bắt đẫ`u cho sinh hoạt về đêm. Ánh đèn thỉnh thoảng
lóe rọi qua khung kính. Đan Phong mân mê chiếc bật lửa trên
tay, nàng như có đieù gì nghĩ ngợị
- Tôi thường nghĩ, tại sao mình không ở lại đài Loan ngay từ
đầu, để sống bên cạnh chị. Nhưng ở thời điểm đó, tôi không thể
quyết định được điều gì cả, tôi còn bé quá! Lúc đó tôi mới 14
tuổị Còn chị Huê baý giờ đã học đến đại học. Đúng là định
mệnh! Định mệnh đã khiến cho người mẹ, bao nhiêu năm ở vậy thờ
cha của tôi, chợt nhiên lại yêu một người đàn ông nước Anh.
Định mệnh đã khiến cho mẹ và tôi phải xa chị, biết nói gì đâỵ
Sự chia tay đó là cả mọt nỗi đaụ Chị Bích Huê báy giờ là một
thiếu nũ ngang bướng và cố chấp. Chị không hài lòng và tha thứ
cho mẹ tôi buoc' thêm bước nữạ Có lẽ vì cái ấn tượng của chị
đối với cha ruột mạnh mẽ hơn tôi, cũng có thể vì cái quan niệm
bảo thủ Á Đông của chị quá sâu sắc. Tóm lại mãi đến bây giờ,
cái ấn tượng của tôi về người chị quá cố, vẫn là một người con
gái có cái bề ngoài yêú đuối, nhưng lại có trái tim rất bảo
thủ.
Đan Phong nói rồi liếc nhanh Giang Hoài, hỏi tiếp:
- Anh có cùng quan điểm đó với tôi không?
Giang Hoài chỉ thở khói suy nghĩ và không trả lơì, Đan Phong
cũng không mong đợi đieù đó, nàng lại nói tiếp.
- Tóm lại, khi chúng tôi đến xứ Anh thì mọi thứ đeù không
giống như chúng tôi đã nghĩ, cuọc sống gian khổ hơn nhiềụ Vì
cha kế tôi không giàu có lại thường bị thất nghiệp. Trong 4
nắm sống chung với ông ta, mẹ tôi lại sanh thêm ba đứa em.
Thật ngoài, sự tưởng tượng, và chỉ trong một thời gian ngắn
ngủi, gia đình tôi trở thành một gia đình Anh quốc truyền
thống. Chỉ có một mình tôi là như một kẻ lạc loàị Anh làm sao
biết được, tôi đã sống thé nào trong khoảng thôì gian đó.
Những đứa em của tôi chiếm lấy hầu hết tình cảm của mẹ Tôi
giống như một kẻ lang thang, một cánh nhạn xa đàn. Trong
khoảng thôì gian đó tôi chỉ còng sống bám víu vào những lá thư
của chị Bích Huê gửi liên tục cho tôị Chị an ủi, động viên và
tôi sống vững được, là nhờ sự giúp đỡ tinh thần đó.
Đan Phong ngừng lại hớp một ngụm cà phê, rồi ngẩng lên nhìn
Giang Hoàị
- Đúng ra những thứ này, tôi không cần kể lại cho anh nghẹ Vì
anh hẳn đã biết rõ cả.
Giang Hoài gật đầu nói:
- Tôi biết, nhưng mà dù sao nghe cô kể lại vẫn thích hơn.
Đan Phong yên lặng một chút, lấy thêm một điếu thuốc, Giang
Hoài bật lửa giùm cho Phong, Phong hút thuốc một cách điêu
luyện nhẹ nhàng. Khói thuốc làm cho khuôn mặt của nàng trở nên
liêu trai hơn.
- Thôi, bây giờ không nói những điều anh đã biết nữa, mà là
nói những chuyện khác. - Đan Phong tiếp sau cái lắc đầu - Anh
biết không sau đấy có một lúc thư của chị Bích Huê gửi cho
tôi, bức nào cũng đề cập đến anh, tên anh, chiều cao sức nặng,
anh thế này, anh thế nọ, chị ấy ca ngợi anh đủ thứ, anh như
một thiên thần, một con người cao thượng hơn tất cả mọi ngườị
Đan Phong nói một hơi lời của nàng như những viên pháo nổ mạnh
trong tim Hoàị
- Anh có biết không, baý giờ anh không phai là của riêng chị
Bích Huệ - Đan Phong thú nhận một cách thành thật - Lúc đó mặc
dầu tôi moí 16 tuổi nhưng trong đầu tôi lúc nào cũNg ngập bóng
dáng của anh. Mỗi đêm khi mẹ và cha nuôi cầu nguyện thì tôi
cũng ngồi đó nhưng những lời khấn của tôi lại dành cho anh và
chị Huê. Và rồi cuọc sống của chúng tôi càng lúc càng trở nên
khó khăn. Tôi đứng truoc' một sự lựa chọn gay cấn, hoặc là
tiếp tục học, hoặc là phải đi tìm việc làm. Trong lúc căng
thẳng như vậy thì anh và chị Huê đã cứu vãn tình hình một cách
đúng lúc. Quý vị đã gởi tiền qua đóng học phí cho tôị Học phí
được gửi qua liên tục, đồng tiền đài Loan được chuyển hóan
thành tiền Anh kim. Tôi biết lúc đó tôi là một gánh nặng, vì
ngành học của tôi là một ngành học tốn rát nhiều tiền. Tôi mê
say môn kịch nghệ. Tôi đã đến Luan Đon để thi vào trường kịch
nghện nổi tiếng nhất ở đấỵ học phí khá cao, nhưng chị Huê sợ
sôi không yên tâm chị ấy gửi thư sang nói : Sự nghiệp của anh
càng lúc càng thành công. Anh đã hái ra rát nhiều tiền. Cái số
tiền học phí nhỏ nhoi kia nào có nghĩa lý gì? Làm sao lại
chẳng nghĩa lý phai không anh? - Đan Phong nhìn thẳng vào mắt
của Giang Hoài rồi tiép - Lúc đó tôi đã tự nhủ lòng mình, coi
như tôi nợ anh số tiền đó. Tôi đã mượn tiền để đi học, một
ngày nào đó rồi tôi sẽ trả, và anh biết không? Tôi đã học một
cách hết sức cố gắng. Ban ngày tôi đã dồn hết sức vào viẹc học
cái môn chánh quy mình yêu thích, và tôí đến tôi lại luyện môn
Hoa văn; nhờ vậy anh thaý đó trình đô. Hoa văn của tôi không
đến nỗi tồị
Giang Hoài liên tưởng đến bản thảo chuyện "Thiên than đên"
buổi sáng ở trên bàn, chàng bỗng nhớ đến bài thơ ngắn ở trang
đầụ Hoài gật gù nói:
- Đúng vậy, tôi cảm thấy Hoa văn của cô rất khá. Giọng văn rất
chải chuốt.
- Đó là nhờ tôi đọc rất nhiều chuyện Trung Quốc như "Hồng lâu
mộng, Lão xà, Từ chí ma, Thủy hử, Liêu trai chí dị v.v ..."
Giang Hoài yên lặng nhìn Đan Phong.
- Sau đâý chợt nhiên tôi thaý thư của chị Huê gửi sang càng
lúc càng it' dần. Không những chỉ ít mà thư lại viét ngắn hơn.
Thư thì như vạy nhưng tiên` thì vẫn được gửi liên tục, gửi đủ.
Chị Huê là như thế. Chị sợ tôi thiếu hụt rồi ảnh huỏng đến
viẹc học. Trên đoì này đau dễ kiem' được một bà chị như thế?
Thế rồi sau đâý tôi không còn nhận được thư nữa, mà mỗi tháng
chỉ lãnh được chi phieú thôị Tôi đa nghĩ là có lẽ vì chị Bích
Huê sap' laý chồng, chị Aý bận rộn mọi thứ. Sắm sửa, sắp xep'
chỗ ở moí phụ giúp cho người chong` tương lai để khuếch trương
sự nghiệp , bận rộn như thế làm gì còn thôì gian để viét thư
cho em ...Vả lại lúc đó tôi cũng bận rộn vừa bận chuyện thi
tot' nghiệp, làm luận văn, diễn xuất rồi lại có bạn trai, bận
nhảy đầm, bận đi rảo trên phố ...
Đan Phong dụi tắt thuốc, lấy tay xoa xoa trán rồi tiếp.
- Mãi cho đến khi tôi ra trường. Tôi đã điện về báo cho chị
Huê thì tôi moí nhận được thư của anh. Đan Phong ngẩng lên
nhìn chẳng vào mắt của Hoài - Lúc đó thư anh mới cho tôi biết
chị Huê đã qua đời hơn nửa năm. Cái lá thư của anh hiện tôi
vẫn con`cất giữ. Bởi vì, cái thư đó anh viết một cách khá
buồn, khá haỵ
Giang Hoài nhìn đôi mắt long lanh của Phong, chàng đột nhiên
ngồi thẳng lưng nói:
- Thôi đừng nhắc đến búc thư đó nữa, cũng đừng nói chuyện Bích
Huê mà hãy nói chuyện cô. Tại sao từ đó đến bây giờ cô chẳng
hề thư từ gì cho tôi cả
- Để làm gì chứ? Để kể lể về mình ử - Đan Phong chau mày nói:
- Vả lại chuyện của tôi cũng không có gì đáng nói, đã bao năm
qua rồi, bắt đầu từ năm 14 tuổi đến 21 tuổi cuọc đoì tôi bất
luận trên phuong diện tinh thần hay vật chất, đeù ký sinh trên
người chị Bích Huê, mạc dù chúng tôi sống cách xa nhau vạn
dặm, nhưng mà sau đó tôi cũng mất, và tôi nhận ra một đieù,
đây là giây phút tôi phai tự lập để trưởng thành. Anh có biết
không? một năm một nửa nay tôi đã tập tành để trở thành một
con người tự lập như thế.
Giang Hoài suy nghĩ.
- Tốt nhất Phong cần nói rõ một chút.
- Cũng đâu có gì đâủ Đan Phong cười nhẹ- thì tôi đi diễn kịch.
Ở Anh thì chỉ có kịch Operạ Chạy đầu này đến đầu kiạ Cố gắng
kiếm tiền. Công việc cũng không phai là nhàn hạ Khó nhọc một
cách không đơn giản. Nhưng vì có mục đích nên cũng không đến
nỗi nản. Một mục đích duy nhất, đó là kiếm cho đủ Tiên`, để
quay trở về Đai Loan nhìn ngôi mộ của chị Huê, nhìn mặt ông
anh rể - Mắt Đan Phong long lanh.
- Không phai, đúng ra tôi không nên gọi anh là anh rể, tôi chỉ
có quyền gọi anh là anh Giang Hoàị
Và giọng nói của Đan Phong chợt trở nên xa vờị
- Anh cũng ngớ ngẩn thật. Tại sao không cưới chị Huê truoc'
khi chị ấy chết? Như vậy có phải là tôi sẽ có it' ra một người
thân còn lại ở xứ Đài Loan nàỷ
Giang Hoài bàng hoàng, duoí ánh mắt buôn` bã của Phong, Hoài
không dằn được lòng:
- Tôi còn nhớ là trong lá thư gửi cho Phong, tôi đã nói là Huê
qua đời vì ....
- Bệnh tim phải không? - Đan Phong tiếp lời - Đấng tối cao
nhiều lúc trong chuỗi bất hạnh lại sắp xếp một việc làm tốt.
Chị Huê đã nhắm mắt trong hoàn cảnh nhẹ nhàng như vậy, không
phải khổ đau nhiềụ
Những bắp thịt trên mặt Hoài như căng rạ Hoài cúi xuống nhìn
vào ly cà phê đen sánh. Hoài bất giác nhớ đến khuôn mặt Bích
Huê trong những giây phút cuối cùng.
- Bậy thật! Đan Phong chợt thở ra nói - Tại sao câu chuyện của
chúng ta cứ dính dáng mãi đến chết chóc thế? - Tôi biết là đề
tài này thật không vui với anh và cả Voí tôị Mắt Phong hướng
ra ngoài khung cửa kính. - Thôi bây giờ quay lại chuyện tôi đị
Chuyện tiếp theo là như vaỳ. Tôi trở về Đai Loan và không định
thông báo cho anh biết, vì tôi nghĩ là, chị Bích Huê dù sao
cũng đã qua đời hơn hai năm. Biết đâu trong khoảng thôì gian
nàỵ..anh đã chẳng tìm thấy hạnh phúc của riêng mình?
Đan Phong ngưng nói, quay lại nhìn Hoài hỏị
- Thế nàỏ Anh đã tìm được rồi chứ?
Hoài nhìn Phong, chàng hiểụ Phong đã biết hết mọi thứ mà còn
giả vờ hỏị Hoài yên lặng.
- Nói vậy thôi, chứ về đây hơn ba tháng, tôi đã biết được
nhiều thứ về anh. Đan Phong nói - Hai năm qua, anh đã thành
công nhanh chóng. Cái cơ sở xuất bản của anh trở thành một cơ
sở uy tín vững vàng. Anh quá nổi tiếng, anh quy tụ được phần
lon' những nhà văn tên tuổi ở đất nước nàỵ Và bây giờ duoí tay
anh là một lô cơ sở, nhà máy in, mạng lưới phát hành ... Anh
đã có một số bất động sản lớn. Cao ốc, nhà cửa, biệt thự, xe
du lịch hạng sang. ..Anh chỉ còn thiếu có một thứ, đó là ...
một cô vợ phải không?
Đan Phong ngưng lại, nhìn thẳng vào mắt Hoàị
- Như vậy, cũng có nghĩa, anh vẫn chưa quên chị tôi, phải
không?
Hoài vẫn yên lạng. Cô ấy đã về đây hơn ba tháng. Vậy là cô ấy
hẳn dò la tìm biết được rất nhiều sự việc. Một cảm giác bất an
như phủ vây quanh Hoài, Hoài chợt thấy lạnh.
- May là anh chưa lập gia đình. - Đan Phong lại tiếp. - Neú
anh cưới vợ rồi, có lẽ tôi đã không dám đến làm phiền anh. Tôi
về đây, đầu tiên là tìm một căn hộ để ở. Tôi định dành thôì
gian còn lại viét một cái gì, nhưng rồi, sau đâý tôi chợt
thấy, tôi cần phải đến gặp anh, vì vậy hôm nay tôi đến đâỵ
Đan Phong hớp một hớp cà phê.
- Đó là một chuyện liên hệ đến tôi, rất bình thường, phải
không? Nhưng sự hiện diện của tôi, có làm anh bực mình không?
Hoài nhìn thẳng vào mắt Phong:
- Có phần nàọ
- Tại saỏ
- Vì sự hiện diện của cô gợi nhớ nhiều thứ. Cô đã xé toạc vết
thương mà hai năm qua, tôi đã cố gắng niêm kín.
Hoài nói rồi lắc đầu hỏị
- Có ai cho Phong biết là Phong đẹp và giống hệt như Bích Huê
không?
Đan Phong gật đầụ
- Tôi biết, vì chị Huê thường gởi hình sang Anh Quốc. Mẹ cũng
bảo, tôi càng lớn càng giống chị Huê. Cái đó cũng không có gì
là lạ, tôi và chị Huê là hai chị em ruột cơ mà?
Giang Hoài ngắm Phong một chút rồi quay nhìn ra ngoài cửa sổ,
Hoài nghe Phong nóị
- Nhanh thật, moí đây mà đã sắp tốị Vậy là tôi đã đi hết một
ngày, giờ phai về nhà.
Hoài nói nhanh.
- Chúng ta dùng cơm tối rồi hãy về.
- Hôm nay tôi gần như ăn uống luon miệng. - Đan Phong vừa cười
vừa nói - Hồi trưa anh đã mời tôi dùng thức ăn miền Trung. Sau
đó, đến đây uống cafe, anh mơi tôi dùng bánh trứng. Thôi , tôi
không thể ăn tối với anh được nữạ Hôm nay tôi nói nhiêù quá,
ăn sẽ không vô nữa đâụ Bây giờ tôi phai về nhà.
- Về nhà?
- À, tôi dùng lộn từ rồị - Đan Phong vội nói - Nhà là cái từ
không phai đơn thuần chỉ cái chỗ đặt giường ngủ. Mấy năm qua
tôi không có lấy cái nhà, tôi chỉ là cánh hạc cô đơn. Bây giờ
phai nói là tôi quay về nơi tạm nghỉ của mình. Anh có biết một
bản nhạc của Anh có tựa đề là "Cánh hạc trên cao không?"
- Cánh én trên caỏ
- Không phai là cánh én, mà là cánh hạc, hồng hạc.
- Vậy thì tôi không biết.
- Tôi biết là anh biết. - Đan Phong nói - Hồng hạc là một loài
chim lớn. Thường thường chúng làm tổ trên những bãi cỏ gần hồ
nước hay đầm lầỵ Nhưng mà có một cánh hạc cô đơn. Nó lại dừng
chân trên ngọn cây cao, mà ngọn cây là nơi không thể dừng chân
lâu được. Một nơi tạm dừng thôi, vì anh biết ở đấy không thể
xây tổ được chứ?
- À!
- Trong bài hát đó chỉ có mấy câu ngắn. - Đan Phong nghĩ ngợi
một chút hát khẽ - "Cánh hạc trên cành caọ Mắt nhìn mây
bềnhbồng. Mây không dừng một chỗ. Tổ không thể dừng xâỵ Vì mây
không an định, hạc lại ngại cô đơn.."
Đan Phong ngừng hát, nàng nhìn Hoài suy nghĩ rồi lại nhìn ra
nơi nào đó ngoài khung cửạ
Hoài có vẻ xúc động.
- Bản nhạc này chẳng giống nhạc nước ngoài chút nào, tôi có
cảm giác như đó là một bài thơ cổ của Trung Quoc.
- Tôi cố dịch lời hát thật cẩn thận. - Đan Phong quay lại với
nụ cười - Thôi đủ rồi, bây giờ cánh hạc cần quay về chỗ tạm
trú đêm naỵ
Giang Hoài chợt đưa tay ngăn lạị Không những chỉ ngăn mà Hoài
còn nam' lấy bàn tay trên bàn của Phong.
- Vậy thì cô cót hể mời tôi dùng cơm tối được không?
Đan Phong nhìn Hoài với một cái nhìn nhẹ nhàng.
- Ý anh muốn là, anh định đến thăm cái tổ hạc kia ư?
Giang Hoài yên lặng. Đan Phong đứng dậỵ
- Vậy thì ta đi nàọ
Họ ra khỏi quán cafẹ Gió đêm phơn phớt lạnh, trời đang vần vũ.
Có lẽ mưa sắp đến. Hai người đi bên nhau, dáng cao gầy của
Phong thật quý phái tao nhã. Hoài nhận xét như vậy, chàng nóị
- Cô chẳng có vẻ gì là một cánh hạc cô đơn.
- Thật ư?
- Vang. Tôi thaý thì cô có vẻ như một cánh chim thiên đàng. Cô
biết chim thiên đàng chứ?
- Không, anh kể đị
- Chim thiên đàng là một loại chim hiếm. Hoài diễn tả - nó rát
đẹp, nó có đôi cánh màu xanh ngọc, bóng mượt như tỏa sáng, có
chiếc đuôi hình cánh dù màu đỏ chóị Nó lại thong minh, lanh lẹ
Trên đỉnh đầu nó có những cái mào hình vương miện. Nó sống ở
những nơi con người it' đến. Vì vậy thỉnh thoảng người ta có
thể gặp nó nhưng bắt được nó là một đieù rát khó khăn.
Đan Phong liếc nhanh về phía Hoàị
- Cảm ơn sự ca ngợi vừa rồi của anh. Nhưng mà chị Bích Huê thì
saỏ Anh nhận xét về chị ấy như thế nàỏ Cũng là một cánh chim
thiên đàng chứ?
- Cô ấy à? Giang Hoài có vẻ suy nghĩ. Chàng không trả lời
ngay, có lẽ vì chiếc xe du lich chevolet của chàng đã đậu
trước mặt. Hoài mở cửa, mờị
- Lên xe đi!
Mấy phút sau, Hoài đã có mặt ở cái tổ hạc nhỏ nhắn. Đó là căn
hộ chỉ có một phòng khách và một phòng ngủ. Phòng vệ sinh và
nhà bếp ở mãi phía saụ Phòng được trải thảm trắng. Bộ salon và
màn cửa cùng màu cam. Bày trí cũng khác gọn và giản dị Chỉ có
trên kệ tủ là trang trí thêm một số vật dụng xinh xắng như:
Đôi tượng vũ công bằng sứ của Hoà Lan, một chiếc mặt nạ thô
kệch, một bức tượng đồng, một con chim sơn ca bằng đất nung.
Giang Hoài đứng đấy ngắm, trong khi Đan Phong giải thích.
- Tôi rất thích sưu tập các loại đồi chơi nhỏ nhắn. Tôi có một
lô ở xứ Anh. Tiếc là không mang về hết được. Nhưng mà tôi cảm
thấy đến đâu thì cũng có nghĩa là tạm dừng, chứ đâu có ý định
ăn đời ở kiếp một chỗ đâu, nên kệ nó. Và Đan Phong chỉ về phía
ghế salon nói với Giang Hoàị
- Anh ngồi chơi một chút nhé? Tôi đi thay aó đâỵ
Đan Phong đi vào phòng ngủ. Đứng giữa phòng khách, Hoài vẫn
không dằn được tò mò. Chàng đưa mắt ngắm ngía mọi vật. Phòng
coi như trang bị đầy đủ. Tủ lạnh, tủ rượu, bàn học, bàn làm
việc.. Đay là loại phòng được đặc biệt thiet' kế dành cho
những người từ xa đến tạm trú. Nó khác phòng ở khách sạn một
chỗ là có thêm nhà bếp trong nhà. Hoài bước đến bên bàn làm
việc, tò mò lật mấy trang giấy bản thảo đang viét dở dang. Có
một tấm giấy viét nửa chừng dằn duoí quyển tự điển tọ Chàng
giở ra, một bài thơ ngắn.
"Gió xuân mang giấc mơ đến
Cành cây cao nơi hạc đang làm tô?
Chim hoàng oanh đang hót
Gió thổi rất nhẹ và mưa đang bay
Sáng nay không hiểu sao lòng lại lâng lâng
Buồn đóa hoa đào hồng
Buồn tàu lá chuối laỵ
Buồn cả muà xuân lặng lẽ.
Buồn gió thổi nhẹ và cả mưa bay….”
Giang Hoài đọc bài thơ, chợt nghe lòng rung động. Ngôn ngữ thi
ca Á đông nó lạ lùng như vậy đó. Chỉ Voí mấy chữ là đủ để diễn
đạt cái nỗi man mác trong lòng. Chàng cầm mảnh giấy trong tay,
đọc đi đọclạị Chàng như quên bẵng không gian, mãi đến lúc có
giọng nói nhẹ phía saụ
- Mấy hôm truoc' tình cờ đọc một bài văn cổ. Tôi cảm xúc ghi
lại cảm nghĩ. Có điều anh cảm thông cho, tôi không rành thi
ca, âm luật. Tôi chỉ viết để diễn tả cái mình nghĩ. Anh là
người chuyên nghiệp, anh hiểu, anh đừng có cười nhé.
Giang Hoài quay lại, chàng tròn mắt. Người con gái truoc' mặt
bây giờ hoàn toàn đổi khác. Trong chiếc áo dài Trung Quoc màu
trắng, tóc xõa dài, nàng đẹp như một áng mâỵ Hoài nhìn như
ngẩn rạ
- Anh làm sao thế? - Đan Phong hỏi với nụ cười, ánh mắt nàng
long lanh nghịch ngợm - Anh làm gì mà có vẻ ngạc nhiên thế?
- Ồ! Cô khiến tôi giật mình.
- Giật mình? Sao vậỷ
- Vì cô từ bộ trang phục toàn đen, đổi sang toàn trắng. -
Giang Hoài giải thích. - Cô giống như một thiên thần đen theo
kiểu Âu châu đổi sang cơn gió nhẹ phuong Đông với mưa phùn. Cô
như nàng tiên trong truyện cổ tích, có nhiều phép lạ
Đan Phong lac' đầu đến bên tủ rượu lấy ra hai chiếc cốc và một
chai rượu chát trắng. Vừa rót rượu, Phong vừa nóị
- Trách gì chị Bích Huê thường nói, anh là người rất môi
miếng, biết cách nói chuyện. Suốt ngày hôm nay tôi nói thật
nhiều, còn anh, chỉ thỉnh thoảng nóị Nhưng khi anh phát biểu
thì câu nào lại đáng đồng tiền câu nấỵ
Rồi Đan Phong nhìn thẳng vào mắt Hoàị
- Đã có bao nhiêu người đàn bà như chị tôi đã chết mệt vì anh?
Giang Hoài giật mình, lắc đầụ
- Không một ai cả.
- Không à? - Đan Phong nhướn mày, đang rót rượu chợt nàng
ngưng taỵ - À, tôi quên hỏi là anh uống rượu hay uống cafẻ
- Khỏi bày vẽ, tôi chỉ cần một ly trà là được.
- Trà? - Đan Phong hỏi với nụ cườị Nàng đặt ly rượu xuống, rồi
đứng dậy quay người vào nhà bếp - Thôi được, để tôi đi nấu
nước. Tôi nghĩ mình trở về đây mà vẫn chưa hoàn toàn phuong
Đông hoá. Cái gì cũng phai từ từ tập lại, phai không anh?
Giang Hoài kéo Phong lạị
- Thôi khỏi mắc công. Thỉnh thoảng uống một ly rượu cũng không
saọ Tôi cũng không phai đối chuyện uống rượụ
- Thật không?
- Thật chứ. - Giang Hoài xác định - Voí lại, hôm nay, cũng nên
uống tí rượụ Người Trung Quoc có cái tập tục là khi nào có
chuyện gì vui hay uống chút rượu để mừng.
- Người phương Tây cũng vậy thôi - Đan Phong nói và ngồi xuống
cạnh rót tiếp cho đầy ly rượu - Nhưng mà ... hôm nay là ngày
gì mà anh vui chứ?
- Gặp được cô đã là một điều vuị - Hoài nói và nâng ly lên,
giọng nói xúc động - Hãy mừng cho việc cô quay về xứ sở nàỵ
Nào, mừng!
Đan Phong chợt thấy bối rốị Có một màn sương phủ nhẹ lên mắt.
Phong hớp một hớp rượu tựa người vào ghế. Để tình cảm lắng
xuống một chút mới nóị
- Đúng ra, tôi nên đến gặp anh từ ba tháng trước. Vậy mà tôi
không đị Tôi đã phí lãng thời gian nhiều quá.
Đan Phong mân mê ly rượu trong tay, nàng ngửa mặt nhìn lên, và
hai giọt lệ lăn dài xuống má.
- Không hiểu sao bây giờ, tôi chợt thấy mệt mỏi quá, tôi không
muốn bay nữa, tôi sẽ ở lại, anh Hoài, anh là anh rể tôị.. anh
có sẵn sàng chăm sóc tôi không?
Giang Hoài bàng hoàng, chàng tròn mắt nhìn cô gái trước mặt.
Có thật như vậy không? Đó là ý thật của Phong đấy chư"? Phong
vẫn coi tôi là ... và Hoài cũng không ngăn được cảm xúc trong
lòng.(Hết Chương 1... Xin xem tiếp
Chương 2) |