Giang Hoài bước vào cái "Thiên đàng" của Hạọ
Vừa vào hai bước chàng suýt vấp ngã bởi chồng sách nằm ngay
dưới chân, rồi bước chân kế tiếp lại va vào một chén nước.
Hoài còn đang ngạc nhiên thì đã nghe Hạo nói như hét.
- Trời ơi, anh haị Anh phải cẩn thận một chút chứ. Suýt tí anh
đã làm vỡ cái chén nước uống của con Cầu Tuyết rồị
- Cầu Tuyết? Giang Hoài chau mày - Em nói gì anh không hiểủ
- Vaỵ mà cũng không hiểu!
Giang Hạo nhún vai, rồi ngồi xuống dẹp băng nhạc, đĩa hát,
sách vở, khúc cây, gỗ, gách khốị.. qua một bên chừa đường cho
Hoài bước vàọ
Hoài nhìn quanh. Thấy có chiếc thùng gỗ đựng xà bông. Chàng
nghĩ đó là cái chỗ ngồi nên bước đến nhưng vừa định đặt đít
xuống đã nghe Hạo het'.
- Không được ngồị
Hạo đứng bật dậỵ Hạo vội bước tới mang chiếc thùng ra ngoài
cửạ Anh chàng ôm bằng hai tay một cách cẩn thận. Hoài ngạc
nhiên.
- Cái gì trong đấy vậỷ Mìn à?
- Không phảị Hạo nói - Nhưng cũng may cho anh lắm đấỵ Suýt tí
nữa là anh đã sưng cả mông đấỵ
- Lạ vậỷ Chất nổ ư?
- Cũng không . Anh biết đó là gì không? Một tổ ong trong đấy
đấỵ
- Tổ ong? Hoài tròn mắt - Em nuôi ong làm gì? Anh nhớ là em
học về ngành Anh ngữ học cơ mà. Chứ đâu phải là côn trùng học?
- Ồ. Cái này nào có dính dáng gì đến chuyện học đâụ Hạo nói -
Em nuôi để dọa Hiểu Sương đấỵ Cô ấy rất sợ côn trùng. Gặp là
cuống quít lên. Mỗi lần chỉ cần em thả hai chú ong ra thôi là
Hiểu Sương cóng tay cóng chân, phảy nhảy ngay vào lòng em thôị..
- Hạo nàỵ Giang Hoài có vẻ không vui - Có tán tỉnh đàn bà con
gái thì cũng nên dùng thủ đọan quang minh chính đại một chút.
Chứ cậu hành động như vậy tôi thấy là không được đấỵ
Giang Hạo nhún vaị
- Với ai thì khác, chứ cái cô này, anh có quang minh chính đại
cũng không được. Anh không ra tay trước là anh phải khổ với cô
tạ
Giang Hoài nhìn chú em. Thấy anh chàng càng ngày càng quá quắt.
Chàng có vẻ không hài lòng. Con bé Hiểu Sương thế nàọ Hoài
chưa biết, nhưng chàng lại thấy tội nghiệp. Phải tìm hiểu rõ
cô bé này mới được. Hoài đưa mắt nhìn quanh. Chỗ nào cũng dẫy
đầy là sách vỡ, ly chén, quần áo bẩn. Muốn tìm một chỗ an toàn
để ngồi coi bộ thật khó khăn. Hoài không dằn được hỏị
- Hạo nàỵ Chú tìm cho tôi một chỗ nào ngồi an toàn, không có
tai nạn xem?
Hạo nhìn khắp phòng, rồi cười với anh cả.
- Anh leo lên giường ngồi đi!
Giường cũng nào có chỗ trống? Chăn mền, gối tựạ.. Nhưng dù sao
cũng có chỗ dựa lưng êm êm. Hoài cẩn thận bước qua các chướng
ngại vật trên sàn nhà, rồi leo lên giường. Nhưng vừa đặt đít
xuống đã thấy cái gì mềm mềm dưới đấy với tiếng kêu "tít! tít".
Hoài nhổm người lên kéo mền qua, một con gâú nhồi bông có kèn.
Chàng thở rạ
- Này Hạọ Tôi ớn cái thiên đàng của chú quá rồi, tại sao ở đâu
cũng có vũ khí mai phục cả vậỷ Cậu định làm gì chứ. Hù để kẻ
trộm không dám vào à?
Giang Hạo ngạc nhiên nhìn anh, rồi như hiểu ra cười nói:
- Lạ thật. Anh vừa đến là dính bẫy, trong khi em ở đây ngày
này qua ngày khác, có gặp gì rắc rối đâủ
- Cái đó thì đâu có gì lạ, cậu đã quen hết vị trí của chúng
rồị
Giang Hoài nói và cầm chú gấu nhồi bông lên ngắm nghíạ Món đồ
chơi này không còn nguyên vẹn nó đã bị sút tay sút chân.
- Tôi không ngờ cậu còn thích chơi đồ chơị Sinh viên năm thứ
hai rồi mà sao c òn trẻ con thế? Nếu cậu thích tôi sẽ mua cho
cậu một con mới nhé?
Giang Hạo đỏ mặt chụp lấy chú gấu nhồi bông cải chính.
- Cái này đâu phải của em đâụ Đồ chơi của Cầu Tuyết đấỵ
- Cầu Tuyết? Giang Hoài thấy không còn kiên nhẫn - Hắn là ai
vậy, bạn của câụ à? Trai hay gáỉ
- Nó thuộc giống cái, nó cũng không phải là của em mà là của
Hiểu Sương.
- Có nghĩa là, nó cũng thường đến đây chơi chứ?
- Vâng, lúc nà co ' Hiểu Sương là cũng có Cầu Tuyết. Hạo vừa
cười vừa nói - Anh có biết không? Cầu Tuyết rất thích chiếc
giường của em, mỗi lần nó chui vào chăn là không chịu ra, em
với Hiểu Sương phải chụp bắt nó, tụi em như vậy đó, quần một
trận trên giường thật đã.
Giang Hoài mở trừng đôi mắt nhìn cậu em như nhìn một gái vật.
Hoài không tin hỏi lại:
- Cậu nói là ba đứa quần nhau trên giường à?
- Vâng. Cầu Tuyết rất thích chơi trò đó.
- Thế còn Hiểu Sương.
- Cũng thích luôn. Cô ấy ôm lấy Cầu Tuyết hôn lên mặt nó, nó
hôn trở lạị Ồ tại anh không thấy chứ, họ cứ làm như vậy hoàị
Giang Hoài cảm thấy chóang váng. Chàng bảo Hạọ
- Này cậu rót cho tôi một ly nước đị
Giang Hạo nhìn quanh tìm kiếm, cuối cùng chui xuống gầm giường
kéo thùng coca cola ra khui cho Hoài một lon, lo lắng.
- Anh hai, anh làm sao thế. Có phải vì làm việc nhiều quá nên
anh mệt không?
Giang Hoài hớp một hớp coca rồi nóị
- Cái chuyện làm việc mệt nó chẳng dính dáng gì đến thái độ
vừa rồi của tôị Giang Hạo cậu làm ơn trả lại nhà này đị cậu về
Đài Bắc sống chung với tôi, thà là tôi bỏ tiền ra mua cho cậu
thêm một chiếc xe, chứ tôi không muốn thấy cậu sống trong cảnh
truỵ lạc nhơ nhớp thế nàỵ
- Trụy lạc, nhơ nhớp? Giang Hạo nhảy nhổm lên - Tại sao anh
lại nói nặng em thế? Em có ăn ở bừa bãi, đồ đạc vứt tứ tung
thật nhưng em vẫn sống một cách đạo đức. Em vẫn vui vẻ có gì
đâụ
- Ăn ở bừa bãỉ Giang Hạo nói như hét - Cậu nghĩ như vậy là
chăng nhằm nhò gì à? Cậu còn bảo là cậu sống vui vẻ nghe co
được không?
- Anh haị Giang Hạo đỏ mặt cãi - Chuyện có đáng gì đâu mà anh
lại quậy to như vậỷ Anh có cô bạn gái, cao quý, sang trọng thì
đó là phước của anh. Còn em, em thích quậy, thích người trẻ
trung thì anh cũng nên cho em làm theo sở thích chứ?
- Giang Hạọ Giang Hoài giận xanh mặt nói - Cậu nói gì cũng
giỏi cũng haỵ Cậu đã làm cái chuyện tồi phong bại tục như vậy
mà cậu nghĩ là làm đúng ư? Cha mẹ mà hay được thì cậu sẽ bị
lột da đầu cho xem.
- Em làm chuyện tồi phong bại tục? Giang Hạo tròn mắt - Làm gì
có chuyện đó?
Giang Hoài dằn lon coca lên bàn, lớn tiếng:
- Cậu còn cãi nữa à? Tôi nói cho cậu biết, Giang Hạo, tôi biết
là sinh viên bây giờ thích sống theo kiểu hiện sinh, đợt sốn
gmớị Nhưng lối sống của các cậu loạn quá! Có lẽ cậu cho tôi là
hủ lậu, bảo thủ, không tiến bộ, nhưng cậu thử nghĩ xem cái lối
sống thời thượng của cậu sẽ đưa bọn cậu đến đâu chứ? Cái gì
tôi cũng cót hể chịu đựng được, nhưng tôi lại ghê tởm nhất là
chuyện đồng tính luyến áị
- Cái gì? anh nói ai đồng tính luyến áỉ Giang Hạo há hốc mồm
hỏi Hoài - Tại sao anh lại nói như vậỷ Hiểu Sương đâu phải là
con trai đâụ
- Tôi không phải nói chuyện của cậu với Hiểu Sương. Giang Hoài
nói như gầm lên - Mà là chuyện của Hiểu Sương với cái giống
cái Tuyết Cau, Cầu Tuyết gì đó.
Giang Hạo đứng sững người mấy giâỵ Sau đấy như ngộ ra, hắn ôm
bụng cười lớn, cười bò ra, hắn vừa chỉ Giang Hoài vừa nóị
- Hạ. Hạ.. ông anh của tôị.. ôi trời! Bộ ông tưởng là ... Hèn
gì ... chuyện này tôi phải kể lại cho Hiểu Sương nghe mới
được.
Giang Hoài chau màỵ
- Làm saỏ Cậu lại âm mưu gì nữa đâỷ Chuyện như vậy mà cũng
cười được à?
Giang Hạo bò lăn trên sàn, vừa cười vừa hét.
- Vậy mà cũng gọi đồng tính luyến áị Có nghĩa là Hiểu Sương đã
biến thành con chó con. Buồn cười thật!
- Gì mà con chó con? Cậu muốn nói là ...
Giang Hạo ngồi thẳng người lại đặt tay lên vai ông anh nghiêm
chỉnh hơn.
- Ông anh dễ thương của tôi ơị Nãy giờ tôi hết sức ngạc nhiên,
khi bọ ông chười một trận tối tăm mặt mũi thì ra chỉ tại Cầu
Tuyết. Anh không biết à. Cầu Tuyết là một con chó nhỏ. Nó là
một con chó Bac Kinh. Có chút xíu thế này nè. Nó là chó cưng
của Hiểu Sương đấỵ Đê"n đâu cô ấy cũng mang nó theọ Con gái
thích chó nhỏ là chuyện bình thường, anh đã hiểu lầm rồị
Giang Hoài nhìn Hạo chàng biết là mình đã lỡ làm trò cườị
Chàng cảm thấy ngượng, cố gượng gạo nóị
- Tại cậu cả. Ai bảo cậu không nói rõ ràng, tôi hỏi trai hay
gái, cậu lại nói giống cái, cậu ăn nói mập mờ như vậy làm sao
tôi không lẫn lộn.
- Em nói thế cũng đâu có gì sai đâụ
Giang Hạo noị
- Em nghĩ anh làm bên nghề văn thì em chơi chữ một chút cũng
đâu có saọ
Giang Hạo vừa nói vừa cười, càng nghĩ đến cái hiểu lầm của
Hoài, chàng không nín được cườị Hoài cũng thế. Thế là cả hai
anh em cùng cườị Trong phòng ngập đầy không khí vui vẻ. Một
lúc sau Hoài mới lấy lại được cái bình thản. Chàng đưa mắt
trìu mến nhìn em traị
- Thôi đủ rồị Hạo này, bây giờ chú hãy nói chuyện về Hiểu
Sương cho anh nghe đị
Giang Hạo đưa tay lên sờ mũị Anh chàng ra vẻ ngượng ngùng nóị
- Chuyện về Hiểu Sương à? Cũng có gì để nói đâủ
- Sao lại chẳng có gì để nóỉ Giang Hoài hỏi - Lúc gần đây gọi
dây nói cho anh trong mười lần là hết chín lân` em nhắc đến
Hiểu Sương. Vậy mà chú còn giấu tôi làm gì? Tôi thấy lần này
chú si đậm rồi đấỵ Chú nói thật đị Chú đang yêu phải không?
- Yêủ Giang Hạo bối rối quay đị Lại nói đến chuyện yêu nữạ Hạo
chụp lấy lon coca đang uống dở của Hoài hớp một hớp rồi tiếp -
Cái đó em thấy khôngphảị Cô ấy bảo là cô ấy không yêu, và em,
em cũng nghĩ như vậỵ
Hoài chăm chú nhìn chú em.
- Chưa yêủ Vậy sao chú có vẻ lúng túng như vậỷ Mỗi lần nghe
tôi hỏi đến chú lại giật mình?
- Cái đó ... Cái đó ... Hạo vừa vuốt mũi vừa nóị
- 0 Vì em đã nói vơí Hiểu Sương, nếu em mà có yêu cô ấy thì em
làm một thằng ngớ ngẩn.
Giang Hoài chau màỵ
- Tại sao chú lại nói như vậỷ
- Bởi vì ... bởi vì.. Cô ấy bắt em phải nói như thế.
- Bức em?
- Vâng. Hiểu Sương trợn mắt nhìn em, cô ấy vừa chu mở vừa hỏi:
"Này ông, ông có yêu tôi không?" Cô ấy làm như em mà yêu cô ấy
là em sắp giết cô ta không bằng. Vậy thì dại gì em nói em yêu
cô ấy là em sắp giết cô ta không bằng. Vậy thì dại gì em nói
em yêu cô tạ Hạo càng nói càng lộ vẻ bất bình - Hiểu Sương
tuỏng là cô ta đẹp lắm. Cô ta biết hôn là xỏ mũi được hết lũ
con traị Thật ra thì cô ta chẳng biết gì hết. Cô ấy chỉ là một
đứa con nit', mới lớn, vừa nghịch ngợm, cao ngạo lại vừa ngang
bướng chỉ biết quậy chứ chẳng biết làm gì khác. Không lẽ em
lại đi yêu đứa con nít như vậy saỏ Giang Hạo lại đấm mạnh tay
xuống bàn tiếp:
- Em chỉ đùa với cô ấy một tí cho vui thôị Nói theo kiểu cô ấy
là chúng em chơi một trò chơị Chỉ có vậy thôị Anh hai này, anh
đừng có suy nghĩ cho rắc rốị Em chưa có yêụ Thật mà, em đâu có
ngu đến độ phải xúc động thật với Hiểu Sương một đứa nhóc tỳ,
mới học đòi làm người lớn. Tại anh không biết đấy chứ. Có lúc
Hiểu Sương tỏ ra rất cuồng nhiệt chân tình. Nhưng có lúc lại
suỵt chó cắn em. Anh xem này, vết răng chó còn trên tay em nàỵ
Cái con quỷ cái đó thật hết thuốc chửạ
Giang Hoài ngồi yên lắng nghe chú em nói, chú ta nói năng một
cách lộn xộn không đầu không đuôi nhưng lại tỏ ra hết sức xúc
động. Hoài yên lặng một lúc rồi hỏi:
- Hiểu Sương nhà ở đâu vậỷ
- Cô ấy ở tại thôn mới Lan Huê, cách đây chỉ có một con đường
ngắn đi bộ khoảng nửa tiếng là đến.
- Thế cô ấy còn sống chung với cha mẹ à?
- Không. Cô ấy mồ côị Ủa anh chưa biết chuyện đó à?
Giang Hoài cười nói:
- Em có nói chuyện đó cho anh biết đâụ Nhưng không lẽ Hiểu
Sương lại sống một mình ở thôn Lan Huê à?
- Không có. Cô ấy sống với nộị Bà nội vừa già lại vừa điếc,
mắt cũng lem nhem. Nên coi như cô ấy sống một mình.
Giang Hoài chau mày suy nghĩ rồi đứng dậy vỗ vai chú em nóị
- Đi nàọ Chú đi với tôi qua thôn Lan Huê ghé nhà họ một chút
đị
Giang Hạo ngạc nhiên.
- Ngay bây giờ ư? Em vừa mới chia tay với cô ấy đấy mà.
- Thì đã sao đâu nàỏ
Nhưng Giang Hạo lắc đầụ
- Không được, anh đừng đến đằng cô ấỵ
- Tại sao anh không có quyền đến đấy chứ?
- Vì làm như vậy là trân trọng quá! Chuyện nhỏ lại xé ra tọ
Giang Hạo có vẻ không hài lòng nói - Em đã nói với anh rồi
giữa em và cô ấy chỉ là một chuyện giỡn chơị Bây giờ anh lại
xuất hiện với vai trò một gia trưởng thì Hiểu Sương lại nghĩ
lầm, tưởng là em si mê cô ấy muốn cưới cô ấỵ Không được làm
như vậy mất mặt lắm, em không muốn anh đến gặp cô tạ Em muốn
lần sau gặp cô ta, em vẫn có thể ngang nhiên nhìn thẳng vào
mắt cô ấy mà không xấu hổ.
Giang Hoài mỉm cười nhìn chú em traị
- Em cương quyết giữ vững ý định đấy chứ?
- Vâng, phải như vậy mới được.
Giang Hoài thở dàị
- Thôi được Hạo nàỵ Nhưng mà chú phải nghe anh nói đâỵ
- Anh muốn nói gì?
Hoài nhìn thẳng vào mắt em rồi nói:
- Chú phải giữ một khoảng cách nhất định, đừng tiến xa quá mà
sau này hối hận.
Giang Hạo nhìn anh cườị Nhưng trong nụ cười kia có một cái gì
đó không tự nhiên. Chàng quay về phía cửa sổ. Bóng tối đang
tỏa rộng, đang tràn dần vào nhà. Hạo lấy chân đá, đá mấy chiếc
lon rỗng trên nền gạch nóị
- Anh Hoài, anh yên tâm. Em sẽ nghe anh.
Giang Hoài lắc đầụ
- Nghe giọng nói của em, anh chẳng thấy yên tâm chút nàọ Cô bé
đó chắc chắn phải là ...
Hạo tiếp ngay lời anh.
- Là một sự tổng hợp của thiên thần và ma quỷ.
Giang Hoài giật mình.
- Em biết không, những đứa con gái như vậy rất nguy hiểm.
Rồi Hoài nhìn chú em cười nói - Thôi được rồi anh không cần
xem mắt cô bé ấy hôm naỵ Nhưng mà, anh rồi cũng biết là sớm
muộn gì em cũng sẽ phải nhờ đến anh.
- Không bao giờ, chúng em chỉ đùa cho vui thôị
- Đùa cho vui thôi à? Giang Hoài nhìn thẳng mắt em - Bỏ chuyện
đó qua một bên đị Bây giờ chú có cần tiền không? Hạỏ Em có
biết không? Trên đời này không có gì tốn kém hơn là khi mình
có bạn gáị
Giang Hạo tròn mắt.
- Ồ anh Hoài, anh đúng là thiên tài, anh đoán sao hay vậỷ
Giang Hoài lấy một xấp giấy bạc trong túi ra, nhét vào tay Hạọ
Hạo reo lên.
- Em mời anh đi ăn đặc sản đồ biển tối nay nhé?
- Em mời anh? Giang Hoài cười xòa - Chú có vẻ rộng rãi dữ hé.
Mơí xin được tiền là mời tôi đi ăn ngaỵ
-Tại anh không nhạy bén đấy chứ - Giang Hạo tỏ ra thật thoáng
- Tiền bao giờ còn trong túi anh là của anh. Còn qua tay em
rồi thì thuộc về em chứ? Em không mời Hiểu Sương trước mà mời
anh vậy là biết điều quá rồị
- À, nếu chú nói vậy, thì có lẽ tôi phải cảm ơn lại chú nữa
mới đúng. Giang Hoài cười và vỗ mạnh lên vai Hạọ - Thôi bỏ hết
mọi thứ qua một bên, bây giờ chú cho biết xem chuyện học hành
của chú ra sao chứ?
- Nhà văn shakespear có nói "trong những giây phút vui tươi,
ta không nên nhắc đến những gì không thoải mái".
- Có đúng đó là câu nói của Shakespear không? Sao anh không
nghe qua vậỷ
- Ồ. Anh chưa nghe qua cũng phải, vì em vừa nói hộ giùm cho
Shakespear cơ mà.
- Chú hư thật! Giang Hoài cười trừ đáp - Nhưng tôi nói cho chú
biết. Chú mà để môn nào dưới điểm trung bình là tôi lột da chú
đấỵ
- Tại sao anh lại không tin tưởng em trai như vậỷ Giang Hạo
nhún vai nói - Anh thử nghĩ xem, em là ai nàỏ Em trai của một
giám đốc nhà xuất bản lừng lẫy tên tuổị Ông anh của em là
người tài năng, là một cựu sinh viên lỗi lạc của trường đại
học thì em của người cũng phải tương tự chứ?
- Vậy ư?
- Thật vậỵ
- Cậu không có nổ chứ? Lúc này tôi thấy miệng cậu như có thoa
mỡ đấỷ Phải học được cái cách lắm mồm này ở thiên thần quỷ
quái của cậu phải không?
- Thiên thần quỷ quáỉ Giang Hạo ngẩn ra - Anh tuyệt thật. Anh
nghĩ ra được những ngôn từ hay vô cùng, để khi nào gặp lại
Hiểu Sương em phải nói lại cho cô ấy biết.
Giang Hoài chợt rùng mình. Chàng bỗng liên tưởng đến quyển
truyện "Thiên than đen" của Đan Phong. Không hiểu saọ Linh
tính lại cho Hoài thấy một cái gì đó không hay lắm. Nhìn chú
em trai, đứa con trai mới lớn, miệng chưa hết mùi sữạ Hoài
chợt mong, mọi thứ rồi sẽ tốt đẹp. Hoài muốn tương lai của Hạo
phải ngập đầy hạnh phúc, tin vuị
- Hay là Hạo nàỵ Em dọn lên Đài Bắc ở với anh đỉ
- Em chẳng thèm. Giang Hạo lắc đầu nói - Em sợ rồi đây bà chị
dâu ưa sạch sẽ của em sẽ tống em ra khỏi nhà. À mà này, có
thật là anh yêu bà ấy đến độ sắp lấy nhau rồi, phai không?
Giang Hoài chợt nhún vai nóị
- Còn sớm quá. À mà thôi chú không cần mời tôi ăn đặc sản biển
nữạ Đi với tôi về Đài Bac, tôi sẽ mời cậu ăn bíp tết, chịu
không?
- Có "bà ấy" cùng đi không?
- Có.
- Vậy thì em không đị Em không thích làm chướng ngại vật. Thôi
để em đi tìm "thiên thần quỷ quái" của em.
- Nhưng mà, em bảo là vừa mới chia tay với cô ta cơ mà.
- Đúng vậỵ Giang Hạo gãi đầu - Nhưng mà mới chia tay không
hiểu sao lại thấy nhớ ...kỳ cục quá.
Giang Hoài nhìn thẳng vào mắt em traị
- Hạo này, chú có suy nghĩ chín chắn chưả Hay là chú đã yêủ
- Yêu à? Hạo như bị điện giật. Chàng sững người một chút rồi
lắc đầu - Không có đâụ Chắc chắn là không. Ai lại yêu thiên
thần quỷ quáỉ Định húc đầu vào đá ư? Không bao giờ.
- Còn anh? Anh thế nàỏ Em thấy là người đang chui vào vòng
không phải là em à là anh. Cái cô nàng Đao Đan Phong của anh
ra saỏ Sao lại cũng họ Đaỏ Cô ấy là thiên thần hay ma quỷ Em
thì cảm thấy la `phần lớn đàn bà họ đều có cả hai bản chất đó,
chỉ là đàn ông chúng ta là lúc nào cũng khổ.
Giang Hoài lắc đầụ
- Không hẳn thế đâụ
- Có nghĩa là chị dâu của em sau này là một thiên thần một
trăm phần trăm chứ? Hạo hỏi rồi nắm lấy tay anh nhiệ thành -
Anh Hoài này, lần này anh p hải nhớ ... Phải cố giữ chặt lấy
hạnh phúc, đừng để như lần trước nhé.
- Lần trước làm saỏ Hoài tái mặt - Em biết gì chứ? Ai đã nói
gì với em?
- Không, không ai cả. Hạo như thấy lỡ lời, vội nói - Thôi anh
đi ăn bíp tết của anh đi, còn em đi ăn thức ăn biển. Hai ngày
nữa em sẽ gặp lại anh.
Hoài thấy Hạo định bỏ đi, gọi giật lạị
- Đứng lại, Hạọ
Hạo dừng chân. Hoài nhìn thẳng mắt em traị
- Chú nói rõ ràng cho tôi biết. Chú nghe gì về chuyện của tôi
chứ?
- Dạ cũng đâu có gì đâụ Hạo chối quanh - Em chỉ nghe chị ba,
chị tư bảo là ...
- Bảo saỏ
- Mấy chị ấy nói là trước kia anh có yêu một cô gái Đài Bắc.
Hạo ấp úng kể - Cô gái này rất tinh mạ Cô ta đã lường gạt đùa
cợt làm anh phảị..
- Nói bậy!
Hoài cắt ngang làm Hạo giật mình.
- Anh Hoài, anh làm sao thế? Cái đó là em chỉ nghe nói lạị Dù
gì, mọi chuyện cũng đã thuộc vào quá khứ rồị Mẹ cũng đã dặn em
là không được nhắc lại chuyện đó trước mặt anh. Nhưng mà em
quên ... Xin lỗị
Giang Hoài quay mặt đi, thở dàị
- Thôi được, Hạo này anh nhắc em một điềụ Từ đây về sau em
đừng nhắc đến chuyện cũ nữa nhé, nhất là khi có mặt của Đan
Phong.
- Em hiểu điều đó. Giang Hạo vội nói - Em đâu có ngu đến độ
nhắc đến chuyện tình cũ của anh trước mặt chị dâu tương lai,
em chỉ có thể nói với chị ấy là anh từ xưa đến giờ chưa hề yêu
ai cả.
- Vậy là bậy hơn nữạ
- Sao vâỷ Giang Hạo tròn mắt ngạc nhiên - Cái gì anh cũng nói
là bậỵ Vậy thì em phải nói thế nào chứ? Anh bảo đi, anh muốn
nói sao cho em biết, để không thôi cuối cùng em làm bể mánh
hết.
Giang Hoài nhìn em suy nghĩ, một lúc mới nóị
- Hạo này, anh thấy là tạm thời em đừng gặp Đan Phong. Thôi
bây giờ em hãy đi tìm thiên thần quỷ quái của em đị
Hạo vẫn chưa hết ngạc nhiên.
- Nhưng mà anh Hoài, hôm nay anh làm sao vậỷ
Vì em không biết đâụ Hoài bỏ đi ra cửa, vừa đi vừa nói - Bởi
vì Đan Phong chính là em ruột của người yêu trước của anh.
- Hơ? Đến lượt Hạo ngỡ ngàng. Hạo đưa mắt ngờ vực nhìn ông anh
- Trời ơi! Trên đời này đàn bà con gái thiếu gì, tại sao anh
không chọn, mà cứ đâm đầu vàọ Nghe mẹ và các chị nói ...
- Em đừng nói gì cho mẹ và các chị biêt' chuyện nàỵ Hoài ra
lệnh - Anh cấm em, em cũng đừng nghe chuyện đã được thổi phồng
của các chị.. Tóm lại em phai hiểu là mọi thứ không giống như
vậỵ Em không được tọc mạch gì cả
Hạo chỉ biết trợn mắt nhìn ông anh. Thật lâu chàng không biết
phải nói thế nàọ Chàng chỉ có một nhận xét.
- Em thấy thì ... Chính anh.. phải, chính anh mới là người bị
quỷ ám.
- Hạo! Giang Hoài giận dữ - Em không biết gì thì đừng nói gì
hết. Em chưa thấy Đan Phong cơ mà. Cô ấy là người đàn bà dễ
thương nhất trên cõi đời nàỵ
Lời của Giang Hoài làm Hạo không biết nói gì hơn, chàng chỉ
còn biết sử dụng một câu nói quen thuộc trong tiếng anh.
- Xin chúa hãy phù hộ cho anh! God bless you!
Chương 8
Đan Phong ngồi bên bàn viết.
Trên bàn để đủ mọi thứ. Bản thảo, giấy, bút mực, sách vở, tự
điển, thư từ nhưngmọi thứ đều ngăn nắp sạch sẽ.
Phòng thật yên lặng. Chỉ có tiếng gió rit' qua khung cửạ Đan
Phong tựa người vào ghế quaỵ Dưới cái ánh sáng vàng vọt của
ngọn đèn bàn, trông nàng như người đang mê ngủ. Một người dẹp
trong tranh.
Đan Phong đang đọc thư. Cái bức thư đã lâu lắm rồị Phong có lẽ
đã đọc qua hàng trăm, hàng ngàn lượt. Nhưng nàng vẫn lấy ra
đọc, đọc đi đọc lại nhiều lần.
Đan Phong quý mến,
Trước hết, xin có lời chúc mừng Phong, như sự mong muốn của
mọi người, Phong đã đậu ra trường.
Mấy năm qua, tôi và chị của Phong đều chỉ có một mục tiêu là
rất mong mỏi và hy vọng ngày nàỵ.. Chúng tôi đã từng sắp xếp
tính toán. Kế hoạch là đợi đến ngày Phong tốt nghiệp, chúng
tôi sẽ đi thẳng ra bãi biển bên bờ Thái Bình Dương. Sẽ chọn
một tảng đá phẳng khui một chai rượu champagne, nâng ly và
chúc mừng sự thành công của Phong. Chúng tôi sẽ nốc cạn chai
rượụ Sau đó sẽ ném nó xuống biển.. để nó trôi dạt về phuong
trời Phong đang ở.
Đan Phong.
Phong có biết không? Chúng tôi đã nói vơí nhau nhiều thứ. Kế
hoạch, tính toán tương laị Trong quả tim của Bích Huê. Phong
là nguồn sống, là tin yêu của cô ấỵ Lúc nào cũng nghe Huê tự
trách: Tại sao lúc đầu không có can đảm vô nghị lực kéo Phong
ở lại, đê? Phong phai bơ vơ xư" lạ quê ngườỉ Mỗi lần Đan Phong
thư về kể lể nỗi buồn cô đơn và những cực nhọc ở trời xa là
Bích Huê khóc. Bích Huê không cầm đuoc nước mắt. Tôi ngồi cạnh
chỉ biết buồn. Phai chi tôi san sẻ đuoc nỗi khổ của Huê. Tôi
chỉ là một người đàn ông yếu đuối, bất lực. Không xoay đuoc
định mệnh. Nhưng mà những dằn vặt kiạ. bây giờ nhìn lại, tôi
thấy không thấm thía vào đâu so với cái nỗi khổ bây giờ. Cái
nỗi khổ đang có khi viết hư cho Phong đâỵ Tôi thấy mình lầm
lẫn sai sót nhiều thứ. Nhưng cái sai sót không thể tha thứ
nhất ở đâỵ Cái không thể tìm lại đuoc ở đây là ... Đan Phong,
cô cần phải thật bình tĩnh.. Bình thản để nghe tôi nóị Dù gì
bây giờ cô đã tốt nghiệp đại học. Cô không còn là đứa con nít
mơí lớn nữạ Cô đã trưởng thành, phai nói là trưởng thành hơn
cả những đứa con gái bằng tuổi vì cô đã từng có cái nỗi đâu
mất cha, lạc mẹ. Vì vậy, Phong phải thật can đảm, can đảm để
đối diện với sự thật. Đan Phong quý mến, bây giờ tôi xin nói
cho cô biết một sự thật.
Người chị yêu quý của cô, đã qua đơì cách đây hơn nửa năm!
Đan Phong,
Xin hãy tha thứ cho chuyện tôi đã giấu cô suốt nửa năm quạ..
Bởi vì như cô, tôi hiểu rất rõ Bích Huê. Cô ấy không bao giờ
muốn, chuyện cô ấy mất đi ảnh hưởng đến việc học của Phong.
Nên như một sự mặc khảị Tôi đã lẳng lặng lấy tên Bích Huê,
tiếp tục gửi chi phiếu liên tục cho Phong. Xin Phong hãy bỏ
qua cho chuyện mạo nhận dó. Bích Huê là một cô gái hiền lương,
cao cả, thương em. Cuộc sống có cay đắng cực nhọc thế nào,
cũng một mình cắn răng nhận lấy, không than van, Bích Huê
giống như những đóa lan rừng thơm ngát giữa rừng sâu không ai
biết. Phong biết không? Tôi đã từng trách trời trách đất, tôi
oán than những đấng siêu phàm, tại sao khéo vô tình như vậỵ..
Nhưng mà, người mất thì dù sao cũng đã mất rồi, phải không
Phong? Bây giờ có còn tưởng nhớ thì cũng không còn. Nhưng mà
tôi nghĩ có nhớ Bích Huê không, ngoài Phong và tôi ra, còn ai
nữa đâủ Mẹ cô dù gì cũng còn chồng, còn con, bà ấy có đau
thương khi nghĩ đến con, thì cái đau thương đó cũng hạn chế.
Chỉ có tôi và Đan Phong ra không còn ai hết. Mất cô ấy, coi
như tôi bị mất tất cả. Đan Phong, cô tin tôi đi! Lúc Bích Huê
mất, tôi đã khổ đau gấp trăm lần cô. Tôi đã từng không thiết
sống ... đã khóc không nguôị. Vậy mà bây giờ tôi vẫn đứng vững
được. Vì vậy Đan Phong, tôi mong là cô cũng thế.. Hãy vì chị
cô, vì tôị.. Đừng đau khổ quá sức, hãy bảo trọng.
Bích Huê mất vào ngày 27 tháng 12, sau đêm Noel không lâụ
Trước đó, tôi thấy cô ấy mỗi ngày một gầỵ.., nhưng tinh thần
vẫn bình thường, nên chẳng ai ngờ là cô ấy bị bệnh tim. Mãi
cho đến lúc cơn bệnh bộc phát, đưa đến bệnh viện thì không còn
kịp nữạ.., tôi không thể viết lại đuoc một cách chi tiết diễn
biến câu chuyện. Tôi không có cái can đảm đó. Cô chỉ nên biết
như thế thôị Dù gì người xưa cũng từng nói: "Người chết thì đã
không còn. Người sống cần gì phải vấn vương". Đan Phong, từ
xưa đến giờ tôi chỉ biết, chứ không gặp qua cô, nhưng không
hiểu sao, trong phut' giây này, tôi chợt nghĩ, có lẽ hiểu đuoc
lòng tôi, ngoài cô ra không còn ai khác.
Bích Huê lúc còn sống rất yêu thi cạ Lúc nào rảnh rỗi nàng hay
lấy thơ ra đọc, trong đó thích nhất là đọan sau đây của Nhịp
Thắng Quỳnh: "Tìm về mộng, mộng lai không thành. Có ai biết
lòng tôi lúc ấỷ Lệ tuôn trào bên gối mãi bình minh".
Không ngờ những lời thơ kia lại sao ứng với hoàn cảnh tôi
trong lúc này, thế nàỷ
Xin lỗi, dúng ra tôi không nên viét mấy hàng nàỵ Vì trước khi
đặt bút viết thư, tôi đã dặn với lòng, phai viết một bức thư
thế nào để động viên, an ủi cho Phong thôi, không ngờ càng
viét lại càng làm thư biến chất. Xin lỗi Phong nhé! Tat' cả
nào phai tôi muốn vậỷ
Tôi không biết là trong khoảng thời gian còn lại của cuộc đời,
tôi có cơ hội để gặp Phong không? Biết đâu có? Mà luc' đó hẳn
tóc đã bạc? Nhưng dù có thế nào, thì hình ảnh của Phong trong
tim tôi vẫn là ... một cô em gái nhỏ dễ thương ... Có gì cần,
Phong cứ biên thư về cho tôị Như biên thư cho Bích Huê vậỵ Tôi
cũng có một đứa em, nhưng là em traị Tôi cũng quý nó như Bích
Huê quý Phong vậỵ Vì vậy, tôi hiểu và cảm thông sâu sắc thế
nào là tình anh em, chị em.
Đan Phong, đừng vì chuyện Bích Huê qua đời, mà thay đổi tình
bạn của chúnt tạ. hãy coi tôi như anh cả của cô, để tôi được
tự nhiên chăm sóc cô.
Đan Phong,
Tôi biết, bức thư này đối với Phong là cả một khoảng trời sụp
đổ. Thật không may, con người sống trên đời này cứ gặp mãi
những chuyện bất ngờ. Phong nghĩ có đúng không? Sống chết có
số, thành bại tại thiên. Tôi phải dẫn chứng mấy câu này ra đê?
Phong nhớ lại và ..., cố gắng sống. Cố gắng gầy dựng cuộc đời
với sự nghiệp mình. Đừng buồn, đừng đau khổ nữạ Hãy baỏ trọng
sức khoẻ.
Giấy ngắn tình dài, thư không bao giờ hết ý. Hãy nhận lời chúc
đầy tình cảm của tôị Chúc Phong vui khoẻ.
Giang Hoài"
Đan Phong ngẩn ra nhìn bức thư, suy nghĩ. Mặc dù thư đã gần
như thuộc làu, nhưng Phong vẫn, đọc, nang mở rộng bức thư, đặt
trên đùi, nhưng mắt lại dán vào cái ánh sáng mờ đục của chiếc
đèn bàn, nàng cứ ngồi như thế mãi cho đến lúc chuông cửa reo
vang. Phong ngồi thẳng lưng lại, nhét phong thư vào ngăn kéo,
sửa lại gấy aó, mái tóc, mới bước ra mở cửạ
Giang Hoài khệ nệ cái hộp giấy trên tay bước vàọ
- Em bận gì đấy mà anh bấm chuông thật lâu mới thấy ra mở cửả
Đan Phong cười nhẹ
- Không có gì bận cả. Em chỉ ngồi đây nghĩ ngợi mọi thứ thôị
- Chắc là tìm cảm hứng phải không? Hoài đặt chiếc hộp lên bàn
rồi ngắm Phong. Phong trong bộ áo màu trắng thẳng nếp mái tóc
xõa dài trông thật liêu traị Hoài nói - Em dẹp như mơ thế, anh
tưởng tượng em giống như một cánh hoa huệ.
Hoài nắm lấy tay Phong định kéo vào lòng nhưng Phong đã đẩy
chàng ra xa, nàng nhìn lên bàn hỏị
- Cái gì thế nàỷ
- Một món quà cho em.
- Hôm nay là ngày gì mà tặng quà?
- Bộ bắt buộc phải là lễ lộc mới tặng quà hay saỏ Hoài nói với
nụ cười và chàng bắt đầu mở hộp giấy, nhưng không hiểu sao
Hoài ngưng lại nhìn lên nóị
- Em có chuyện không vui phải không?
- Không có.
Đan Phong đáp với nụ cười g ượng. Hoài đẩy chiếc hộp qua một
bên, quay lại nhìn Phong. Chàng kéo Phong đến gần một chút
hỏi:
- Có chuyện gì vậỷ
- Không có.
- Em đưn`g giấu anh. Giang Hoài đặt ngón tay lên mi mắt của
Phong - Không bao giờ không có chuyện gì mà mắt em ướt được.
Hãy nói cho anh biết đỉ
Đan Phong chớp chớp mắt, rồi tựa đầu lên vai Hoài nói:
- Em nghĩ là, em thấy hơi cô đơn một chút.
- Cô đơn à? - Giang Hoài chau mày - Suốt ngày hôm nay anh gọi
dây nói đến mấy lượt mà có tiếng em ở nhà đâủ
- Không phải ở nhà mới cô đơn - Đan Phong chậm rãi nói - Em
lang thang suốt ngày trên phố, cửa hàng nào em cũng ghé nhưng
em thấy buồn buồn làm sao ấỵ Cuối cùng em quay về nhà. Nhưng
cũng không cảm thấy vui hơn.
- Tại sao em không gọi điện thoại cho anh?
- Vì em biết anh rất bận. Anh đâu có rảnh rỗi như em, nên em
không dám quấy rầỵ
- Không dám quấy rầỷ Hoài nhìn thẳng vào mắt Đan Phong - Em
buồn mà không dám quấy rầy anh. Sao vậỷ Em có biết là trên đời
này còn gì quan trọng hơn nỗi buôn` kia không? Đan Phong. Thôi
có lẽ tại anh cả. Anh đã để em không hài lòng. Đó là lỗi của
anh vậỵ
-Sao lại là lỗi của anh?
- Bởi vì, ở đây em chỉ có anh. Vậy ma `anh không đủ cái uy lực
để mang đến nhiềm vui cho em, để lấp đầy cái khoảng trống
trong tim em. Để em buồn thì là lỗi của anh con gì nữạ
- Đừng tự trách mình một cách vô lý như vậỵ
Đan Phong nhìn lên mắt ướt hơn.
- Anh nên hiểu là em, mặc dù sinh ra ở phuong Đông nhưng lại
lớn lên ở trời Âụ Cái lối sống của em phần lớn nằm ở bên đấỵ
Vì vậy, đôi lúc nghĩ đến Luan Đôn. Nghĩ đến bạn bè, đến sông
Thame, đế n những cảnh sinh hoạt trong cung nghệ thuật, đến
các hí viện, em cũng thấy nhớ nhớ làm saọ Dù gì em cũng sống ở
đấy hơn 8 năm trờị
Giang Hoài vuốt nhẹ lên má Phong.
- Tội nghiệp em tôị Mãi đến bây giờ, em cũng không xác định
được đâu là nhà của em nữa phải không?
Đan Phong chớp chớp mắt.
- Anh đừng bị em làm ảnh hưởng mà xúc động. Thôi bây giờ mở
quà ra đị Em muốn xem nó là gì nàỏ Giang Hoài không buông ngay
Phong.
- Khoan hãy xem. Bây giờ em hãy cho anh biết. Em đã ăn cơm tối
ở đâủ
- Em không quên ăn cơm tối chứ? Giang Hoài hỏi giọng trách móc
- Em đã từng khuyên anh đừng quên chuyện dùng cơm tốị Vậy mà,
em mới là người hay quên điêù đó.
Đan Phong cười gượng:
- Nhưng không ăn cơm tối cũng đâu có gì quan trọng đâủ
- Phải không đấỷ
Giang Hoài chau mày rồi chợt nhiên buông Phong rạ Chàng bước
nhanh về phía cuối phòng đến tủ áo lấy ra chiếc robe trắng đưa
cho Đan Phong.
- Thay đi nàọ Anh biết có một quán ăn với món bánh mì Pháp
quốc nổi tiếng nhất ở thành phố nàỵ Chúng ta hãy đến đó. Khung
cảnh cũng hữ tình lắm.
Đan Phong cầm chiếc aó do dự:
- Thật ra thì em không cảm thấy đóị
- Đâu nhất thiết phải đói mới ăn dâụ Hoài nói: - Nếu em không
thấy đói lắm. Thì chúnt ta thay vì dùng bánh mì ta sẽ ăn món
ốc sên PHáp quốc hoặc uống rượu, ta cần cái khung cảnh trữ
tình thế thôi được không?
Hoài nói như để kích thích tình cảm củả Phong. Thế là sau đấy
cả hai ra khỏi nhà. Bên ngoài, trời tháng tư, vẫn còn những
cơn gió lạnh. Trên nền trời trăng vừa tròn lại vừa sáng, ánh
sáng của trăng làm lu mờ sự lấp lánh của sao khuyạ Đan Phong
nhìn lên trời, rồi nói:
- Trách gì người xưa chẳng nói: "Trăng tỏ sao mờ". Khi trăng
sáng quá thì mọi vật không còn khả năng đua chen nữạ
Hoài cườị
- Em có óc quan sát rất tinh tế, hiếm thấy người con gái nào
như vậỵ
Đa n Phong pha trò.
- Anh có lầm lẫn không? Chứ em thì ngay trong giây phút này,
em vẫn cảm thấy mình chưa hiểu rõ về anh lắm.
- Em nói vậy là saỏ
- Không sao cả. Nhiều lúc em thấy anh giống như đại dương sâu
thẳm đa mang. Anh có nhiều thứ mà không phai chỉ ra hai hoặc
ba ngày là có thể thấy rõ được hết. Đại dương là như vậỵ Có
khi phai bỏ ra cả đời người cũng chưa hẳn là nghiên cứu tỏ
tường.
Giang Hoài nhìn Phong dưới ánh trăng. Ánh mắt cô gái có cái gì
đó khó hiểụ Chàng nói:
- Nếu anh là đại dương thì anh lại có cảm giác em giống như
bầu trờị Anh không biết cái nào hơn cái nàọ
Đan Phong nhìn xuống mỉm cười không nóị
Chẳng bao lâu họ đã có mặt tại cái nhà hàng đầy chất lãng mạn.
Phòng ăn được thiết kế theo phong cách Pháp quốc, họ chọn một
chiếc bàn riêng rẽ nơi góc phòng, đầu tiên dùng hai ly rượu
chát đỏ. Đan Phong đã ngửi thấy mùi bánh mì phết hành nướng và
cả mùi bíp tết nàng tuyên bố thật sự đói bụng. Thế là Giang
Hoài gọi ba món súp hành, bíp tế t và cả ốc sên.
Hớp một hớp rượu chát đỏ, Đan Phong mới bắt đầu quan sát, ở
đây quán khá đắt hàng, thực khách phần lớn là người nước ngoài
nhưng cũng có cả người Trung Quoc. Đan Phong nâng ly lên nói:
- Lúc còn ở Luan Đon em không nghĩ là đất nước mình lại tiến
bộ nhanh như vậy - Món bíp tết ở đây có vẻ ngon hơn cả bên
Anh.
- Chuyện đó chỉ xảy ra cách đây hai năm thôị Phải nói là nền
kinh tế của chúng ta tiến nhanh thật. Hoài nhận xét - Em đã đi
khắp nơi trên thế giơ"i, em đã hưởng thụ được nhiều thứ. Nhưng
ở đây, bây giờ mọi thứ cũng có. Em thấy không? Sự tiếng bộ của
đất nước, khiến các nước khác không còn dám khinh thường hay
kỳ thị chúng tạ Anh thấy bây giờ ở đây, mọi thứ đều có. Đó là
lý do tại sao anh không đi ra nước ngoàị Có lẽ phần nào vì cái
ốc dân tộc hẹp hòi của anh lớn quá!
- Nhưng mà hình như hai cô em gái của anh dều ở nước ngoàỉ
- Vang, lấy chồng học ở nước ngoài thì phải sang đấy chứ. Đó
chỉ là chuyện bất đắc dĩ.
- Thế còn em trai của anh? Anh có định cho chú ấy ra nước
ngoài không?
Đan Phong hỏi nhưng mắt lại hướng về phía khác nơi quày rượu
có khoảng bốn năm người đàn ông. Họ đang uống rượụ Trong đó có
một người đứng tuổi mang kính gọng vàng đang chăm chú nhìn về
phía nàng.
- Em trai của anh à? Giang Hoài chợt nhớ đến Giang Hạo, nhớ
đến cái phòng gọi là vỏ ốc của hắn, đến bầy ong, đến Lâm Hiểu
Sương vơí Cầu Tuyết - Anh cũng không biết, hắn đang học về văn
chương Anh. Cái bộ môn này cũng khác gay gọ Văn học nước nhà
còn chưa nắm vững được mà đòi học văn học Anh quốc. Rồi Hoài
cuơi ` nói - Hắn học năm thứ hai đại học rồi đấy, nhưng thích
phịa lắm. Cái gì hắn cũng gắn cho Shakespear nóị Em biết
không? Có một lần trong buổi kiểm trạ Giáo sư hỏi, về một câu
văn xem có phải là của Shakespear không? Chú ta không nghĩ
ngợi gì. Đáp ngay "Của Shakespear chứ còn ai nữạ Vì câu văn
không hề trật văn phạm" Chú ấy là như vậy đó. Thong minh thì
có thừa nhưng hơi luoì biếng.
Đan Phong không nín được cườị
- Thế lần đó chú ấy được bao nhiêu điểm?
- Zêro!
- Như vậy là không công bình. Đan Phong hớp một hớp rượu nói -
Nhưng mà đáp án của câu đó là saỏ
- Câu đó không phải của Shakespear mà là của Dickens.
- Nó thế nào anh biết không?
- "Cái thời đại quang minh tươi sáng nhất cũng là cái thời den
tối nhất ..."
- A! Tôi hiẻu rồị Câu nói nằm trong quyển "Song thành ký"
- Vâng, một đề tài quá dễ ...
- Đúng. Tánh của chú ấy có vẻ hơi quậy đấỵ
Đan Phong liếc về phía quày rượu nàng thấy gã đang ông mang
kính gọng vàng vẫn không ngừng nhìn nàng.
Món súp hành tây đã được mang rạ Đan Phong rót thêm một tý sữa
chua vào, nàng dùng thìa quậy đềụ
- Anh có vẻ quý chú ấy quá! Hắn nghịch ngợm như vậy mà mỗi lần
nghe anh đề cập đến lại với một giọng điệu thán phục.
- Vâng. Hă"n nghịch nhưng lại nghịch một cách dễ thương.
Đan Phong nhìn Hoài yên lặng một chút lại thở dàị Hoài thắc
mắc.
- Sao vậỷ Làm gìem lại thở dài thế?
- Đâu có. Em chỉ thấy hăm mộ. Có anh em mà quý nhau như vậy
thì hay biết chừng nàọ
- Thế em không quý mấy đứa em của em saỏ
Nụ cười trên môi Phong chợt tắt. Nàng nhìn lên. Đôi mắt như
phủ bởi một màn sương mù.
- Em chỉ yêu chị em thôị Một người chị đáng yêu đáng quý.
Riêng những đứa em của em chúng chỉ là những đứa tóc vàng mắt
xanh. Nó hoàn toàn Tây Phương, nó không biết nói tiếng mẹ đẻ.
Anh biết không? Có một lần thằng em lớn cãi nhau với em. Hắn
dám đá em rồi nói "Này cái con heo, mày hãy cút về nước đi!".
Bà mẹ yếu đuối của em chỉ biết ngồi buồn. Từ đó về sau em
không thèm quay trở lại Manchester nữạ Em ở luôn trong trường.
Đan Phong thở dài lại tiếp.
- Chị Bích Huê như là một hiện thân của mẹ Nhưng chị ấy đã
chết rồi! Anh Giang Hoài tại sao, đúng ra anh không nên để chị
ấy chết, đúng ra phải như vậỵ
Hoài đặt tay lên tay Phong chia sẻ. Phong chợt mất vuị Bíp tết
được mang ra, mùi thơm nức mũị Phong trải khăn tay ra nóị
- Ngửi cái mùi bơ này, làm em thấy đói ngaỵ
Hoài siết chặt tay Phong rồi buông ra, chàng nói với giọng xúc
động.
- Đan Phong, em hãy vì anh ăn nhiều nhiều một chút. Nắm lấy
cánh tay khẳng khiu của em mà anh thấy đau lòng.
- Anh sợ em gầỷ Đan Phong buột miệng. - Anh sợ là, rồi em sẽ
chết một cách bất ngờ như chị em? Rồi không còn ai thay thế
phải không?
- Ồ!
Giang Hoài chợt buông thõng đôi taỵ Có một nỗi chua xót lên
vào tim. Chàng đỏ cả mắt .... Giận dữ và đau khổ lẫn lộn. Nó
như dâng lên tận cổ làm Hoài muốn nghẹt thở.
- Đan Phong. Tại sao em lại có thể nói như vậy chứ? Em tàn
nhẫn lắm. Em muốn ta phải mãi sống trong đau khổ ư? Em giày vò
làm gì? Nếu anh sớm biết em muốn như vậỵ Anh đã xa lánh. Anh
không thể sống với hình ảnh của Bích Huê mãi mãi xuất hiện. Ta
sẽ không bao giờ có hạnh phúc khi cứ mãi nghĩ đến chuyện đã
quạ Đan Phong, em nghĩ đi, có đúng như vậy không?
- Anh Giang Hoài!
Đan Phong buông muỗng nĩa xuống. Nàng chợt thấy hối hận. Tại
sao ta lại hành động như vậỷ Tại saỏ Giữa lúc Phong còn chưa
biết xử trí thế nào thì gã đàn ông mang kính gọng vàng ban nãy
xuất hiện. Hình như gã cũng biết cả Giang Hoàị Gã vừa cười vừa
bước tới bàn Hoài và Phong.
Phong vội lắc lắc tay Hoài nóị
- Có ai quen kìạ.. Họ chào anh đấỵ
Giang Hoài như bừng tỉnh quay quạ Nhưng gã đàn ông mang kính
gọng vàng kia không có vẻ gì là quan tâm đến Hoài, gã bước
thẳng tới bên Đan Phong. Vừa cười vừa đưa tay ra định bắt tay
Phong.
- Ồ! Lâu quá rồi không gặp em. Như vậy có nghĩa là em nào có
rời bỏ thành phố nàỷ Vậy mà họ đồn, họ nói bậy nói bạ làm ban
nãy tôi thấy mà không dám nhìn em ... À ... À.. Em có vẻ thay
đổi nhiều lắm.
Hắn kéo sát gọng kính ngắm kỹ Phong một chút, rồi tiếp.
- Em không còn nhớ tôi ư? Em đã từng đặt cho tối cái tên là
"Bốn mắt vàng" đấỷ Không nhớ à? Cái hôm sinh nhật của em, tôi
đã phải tốn những ....
Giang Hoài chợt nhảy nhỏm lên, chàng đẩy ông mắt kính kia qua
một bên, chàng có vẻ thật giận dữ.
- Xin lỗi ông, ông nhìn lộn người rồi đấy!
Gã đàn ông trugn niên kia có vẻ hơi say, nên khi bị đẩy, gã
loạng chọang suýt ngã. Gã cũng có vẻ giận dữ không kém, kéo
cao tay áo hét.
- Mày làm gì đẩy taỏ Muốn đánh lộn à? À tao nhớ ra rồi mày là
cái thằng mặt trắng, ăn bám đàn bà, mày chỉ có cái vỏ đẹp
trai, được rồi muốn đánh lộn thì đánh. Đồ đĩ đực ... Đồ hèn hạ
....
Giang Hoài không đáp, vung tay lên, gã mang kính bị đấm ngã
nhào về phía dãy ghế gần quày rượụ Bàn ghế ngã lỗn cổn. Phòng
ăn rối loạn hẳn lên. Thực khách sợ phiền hà, đứng lên bỏ chạỵ
Tiếng hét, tiếng ọi nhau nếu 'không có hầu bàn đến kịp thời
thì đám bạn của gã mắt kính đã nện cho Hoài nhừ tử.
Hoài vội ném xấp giấy bạc lên bàn rồi kéo Đan Phong ra cửa,
mặc cho những tiếng hét, tiến gầm gừ bên trong.
Bên ngoài gió thật lạnh. Đan Phong rùng mình. Nàng chưa hết sợ
hãi, hỏi Hoàị
- Tại sao lại có chuyện lạ lùng như vậỷ
Giang Hoài không đáp thẳng chỉ nóị
- Xui xẻo thật. Gạp một tay say rượu quậy quá, som' biết thế
này, đa không ghé vào đâỵ
Đan Phong yên lặng nghĩ ngợị Nàng nghĩ lại cái thái độ của gã
đàn ông mang kính, gã đã nhìn nàng rất lâu, từ khi Phong và
Hoài và quán, như vậy đâu có phải là tại saỷ Phong liếc sang
Hoàị Hình như Hoài vẫn còng giận, trên đường về nhà, chàng
không hề mở miêng nói lời nàọ Chỉ ngồi yên lặng lái xe, Phong
biết Hoài không phải chỉ giận vì câu nói ban nãy của nàng mà
còn vì chuyện khác.
Đến trước nhà, Phong mở ví lấy chìa khóa ra mở cửạ Hoài chỉ
đứng tựa người bên tường yên lặng. Cửa mở. Phong chợt nóị
- Em hiểu rồi gã đàn ông ban nãy chắc chắn là biết chị Bích
Huê. Vì vậy, gã đã nhìn lầm em là chị ấỵ Đúng ra, anh không
nên đánh nhau với hắn. Anh phải hỏi chuyện cho rõ ràng. Biết
đâu hắn là bạn của chị ấy thì saỏ
- Bích Huê không thể có một người bạn như vậy được. Giang Hoài
cắt ngang. Chàng nhìn thảng vào mắt Phong giận dữ nói - Bắt
buộc chúng ta phai nói rõ chuyện của Bích Huê saỏ
- Đúng vậỵ Đan Phong cũng cảm thấy bực dọc - Dù gì chị ấy cũng
là chị ruột của em và đã là người yêu của anh, nếu anh sợ anh
không dám nhắc đến chị ấy thì chắc chắn là anh đã làm một điều
gì đó ... không phải với chị ấỵ
Giang Hoài trừng mắt nhìn Phong rồi không hiểu sao, chàng quay
người đi, giọng nói như nghẹn lạị
- Thôi được, tôi về đây!
Nói xong, Hoài bỏ đi một bước, không quay đầu lạị Đan Phong
đứng tựa cửa, lòng nhói đaụ Nàng định lên tiếng gọi, định nói
gì ... Nhưng không hiểu sao Phong không làm được, Phong nhìn
theo mãi cho đến lúc bóng Hoài mất hút, mới chạy vào phòng,
đóng cửa lạị
Căn phòng lạnh lẽo đón Phong. Sự cô đơn lại vây lấy nàng.
Phong ngồi xuống ghế với cảm giác rã rờị
Chợt nhiên, Phong nhớ tới cái hộp giấy mà Hoài mang đến. Một
món quà, Phong cầm chiếc hộp lên, ngắm nghía, rồi máy móc mở
rạ Trước mặt nàng là một khối điêu khắc bằng thủy tinh. Một
con hạc đậu trên chiếc tổ tròn hình dĩạ Đó là con hạc trống.
Còn trong tổ có một con hạc khác, có lẽ là con máị Hạc trống
đang cúi xuống rỉa lông một cách âu yếm cho hạc máị Dưới ánh
sáng của ngọng đèn, thủy tinh như long lanh. Nét khắc như
sống. Phong đưa tay sờ lên hạc. Rồi nâng nó lên, bấy giờ mới
phát hiện, bên dưới tổ hạc còn một chiếc danh thiếp với bài
thơ nhỏ.
"Hỡi chim, em đã vì ai mà phiêu bạt?….Vì ai bay mãi không dừng
chân…..Sao không tìm tổ ấm?….Hạc hỡi, ta sẽ vì người…..Xây lầu
cao gác tía…….Cho ngươi dừng chân……Chỉ ngại người không
nhận…….Ngươi bay mãi tận chân trời….Ngươi làm bạn với cô
đơn………Còn ta mãi với sầu nhưng nhớ"
Đan Phong đọc qua rôì đọc lại, chợt nhiên nàng cuối xuống. Có
những giọt nước mắt chảy dàị.. Những giọt nước mắt đó, làm
nhòa đi nét chữ trên danh thiếp kiạ
Đan Phong nằm dài trên giường, tay gối đầu, mắt huon'g về phía
cửa sổ, lòng ngổn ngang trăm mốị Đêm đã thật khuya, mà vẫn
không làm sao chợp mắt đuọc.
Ngọn đèn ngủ trên đầu giường với màn che màu biển đang tỏa ánh
sáng dịu dàng xuống giường. Cửa sổ không khép, gió đêm lùa qua
cửa làm chiếc màn lay động. Chiếc màn cửa màu trắng bằng vải
the mỏng phất phất như đầu sóng, như tà áo lụa bay trong gió
....Tà aó ... Tà áọ.. Phong nhớ đến mộ tbức ảnh mà ngày xưa
Bích Huê đã từng gởi qua Anh cho nàng. Trong đó Bích Huê trong
chiếc váy đầm xòa bằng soie trắng, đứng giữa đất trống. Gió
thổi mạnh, gió làm tung mép váy lên, Bích Huê giống như một
cánh chim màu trắng, chuẩn bị tung cánh. Dưới bức ảnh còn đề
thêm mấy câụ
"Vương vấn chi tình kia lận đận
Gởi hơi tàn cho gió Đông thôi"
"Gởi hơi tàn cho gió đông thôi" ý Bích Huê định nói gì thế?
Chị ấy đã tiên liệu được chuyện bạc mệnh của mình? Gởi hơi
tàn? Thế còn "vương vấn chi tình ai lận đận" lại hàm ý gì? Một
người con gái, néu đang yêu say đắm, néu ngụp lặn trong hạnh
phúc, sao lại có lời thở than như thế? Bích Huê! Bích Huê! Chị
bỏ đi làm gì? Tại sao chị lại ra đi một cách thầm lặng như vậỷ
để lại cho em bao nhieu gút mắc nghi vấn. Chị đã chết một cách
không rõ ràng, không minh bạch, Bích Huê chị có nhắm mắt được
một cách yên ổn không? Chị có đau khổ, chua xót, có oán hận.
Cái gã đàn ông mà ... Ôi Giang Hoài, cái con người đó thế
nàọ.. đáng th*ơng, đáng hận? Hay là chị Bích Huê, chị hãy ráng
giúp em, hãy cứu lấy em. Đan Phong gào lên trong lòng. Bà chị
yêu quý của tôi ơi, chúng ta tuy cach' xa nhau hai phuong
trời, nhưng mà em đã về đây - Em về đây là vì chị đấy, chị
biết không? Cái chết của chị sao lại đầy nghi vấn. Em càng lúc
càng bị lôi cuốn vào khu rừng không biết đau lối rạ
Đan Phong lại nghĩ đến thái độ của Hoài đêm naỵ Chàng đã giận
dữ bỏ đị Tại sao vậy, đâu phải lỗi ở ta đâủ Đan Phong thấy đau
nhói trong lòng. Đan Phong ơi, Đan Phong! Phong thầm gọi tên
mình. Sao ta cứ mãi buộc ta thế nàỵ Ta làm khổ ta ư?
Gió bỗng thổi tọ Chiếc màn cửa như tung caọ Phong mở trừng đôi
mắt nhìn khung cửa mắt như mờ hẳn đầu như nặng đị Phong chìm
dần vào aỏ giác bao giờ không haỵ
- Đan Phong!
Phong chợt nghe có tiếng gọị Tiếng của người đà n bà, giọng êm
ái, trìu mến.
- Đan Phong! Đan Phong!
- Chị là aỉ
Đan Phong mơ màng hỏị Nàng cảm thấy mệt mỏị Có cảm giác không
thật như đang mợ.. Phong vật vã muốn tỉnh hẳn.
- Em không nhận ra chị ư? Giọng nói kia trả lời - Đan Phong,
em xem này em đau có khác gì chị đaủ
Phong cố mở mắt và rồi nàng đã trông thấy Bích Huê đang đứng
rước mặt, trong chiếc váy đầm trắng, gió đang thổi, vạt áo
phất hơ. Dáng Bích Huê như ảo không thật, đôi mắ tto đen, làn
da lại trắng xanh, có một nụ cười khô héo trên môi, đúng rồi,
chị Huê đây mà, chị Huê của em đây mà, một nỗi buồn, chua xót
tràn ngập.
- Chị ơi!
Đan Phong đưa tay, định chụp lấy chị, nhưng chỉ có một khoảng
không. Phong đau khổ.
- Có phải thật là chị không? Chị Bích Huê, chị đến với em đấy
chứ?
- Vâng, chị đây, Bích Huê trả lời nhưng giọng nói lại như vọng
từ hư vô - Chị đã đến đây, chị muốn em biết một chuyện. Em
Phong, em nghe chị, em phải xa Giang Hoài ngay! Xa ngay, đừng
chần chờ gì nữạ
- Chị Huê! Phong kêu lên - Tại sao vậỷ Chị yêu anh ấy mà, phải
không?
- Yêu có nghĩ là hủy diệt. Em nên nhớ như vậỵ Đan Phong! Yêu
là tự hủy diệt đấy em ạ!
- Chị Huê ! Chị hãy nói rõ em biết đị Tại sao yêu là hủy diệt?
Anh ấy đã làm gì chị? Đã giết chị??
- Hoài đã bức chị chết. Giọng nói của Bích Huê nhẹ như gió
thoảng - Bức chết bằng tình yêu, em có hiểu không? Đan Phong.
Em phải thận trọng, em nên biết là ... Tình yêu không phải là
chuyện đùa! Yêu không phải là trò chơị Em đừng đem tính mệnh
mình ra dể làm một cuộc đỏ đen đó.
- Chị Huê! Đan Phong bối rối kêu lên - Chị nói cho em biêt đị
Chị đã chế thế naò? Hở chị?
- Chị đã thua một canh bạc! Bích Huê nói như thở dài - Chị đã
thua em ạ!
- Thế nào là thua chứ? Đan Phong kêu lên - Chị nói rõ em nghe
đị
- Đan Phong, chị thấy em cũng bắt đầu vào cuộc rồi đấỵ Bích
Huê nói - Em đang đặt tiền, nhưng em phải cẩn thận Khôn gnên
để mình thua Đan Phong, chị thấy tốt nhất là em nên quay lại
nước Anh đi! Em hãy về Luan Đon lập tức.
- Chị muốn em bỏ xứ?
- Hãy về Luan Đon, về Anh quốc. Giọng của Bích Huê trở nên
khẩn thiết, đau khổ - Em hãy đi nhanh đi, bằng không sẽ không
kịp nữa đâụ
Đan Phong đau khô?
- Nhưng mà em đã quay về đây là vì chị cơ mà? ...
- Vậy thì em hãy vì chị mà ra đi lần nữạ Đừng tìm kiếm gì hết.
Chẳng ích lợi gì, hãy xa lánh Giang Hoài, tránh thật xa!
- Chị bảo em tránh xa Hoài, hay buông tha anh ấỷ
- Cả haị
- Nếu em không làm được?
- Đan Phong? Bích Huê thở dàị Rồi như một chiếc bóng, Bích Huê
đi về phía cửa sổ, nàng giống như cơn gió, hình ảnh khi ẩn khi
hiện, Đan Phong còn nghe giọng hát đâu đấy vọng lạị
"Đèn leo lét, tiếng hát không còn
Trăng chỉ lờ mờ trong đêm sương lạnh
Nhớ về chốn xưa, tan hợp vội vàng
Gặp mà chi, chia tay mà chi, để lòng trăm mốị."
- Chị ơi!
Đan Phong hét to, giật mình tỉnh giấc. Thì ra chỉ là một giấc
mơ. Phong hướng mắt về phía cửa sô"?. Ánh trăng xiên xiêng ...
Gió thổi lay màn cửạ.. Chẳng có chị Bích Huệ.. Chẳng có người
con gái áo trắng. Sự yên lặng đang chiếm ngự cả phòng ...
Thế tại sao ta lại nằm mơ kỳ cục như vậỷ Tại sao, nghĩ ngợi
nhiều quá tạo nên sự liên tưởng chăng?
Phong đưa tay lên vuốt trán. Mồ hôi còn đẫm ướt da thịt. Phong
thấy mệt mỏi khôn cùng. Nàng bước xuống giường, đến bên cửa
sổ. Gió thật lạnh, gió luà qua cửa làm Phong rùng mình. Phong
chợt nhớ đến mấy câu trên bức ảnh của Bích Huê "vương vấn chi
tình kia lận đận, gởi hơi tàn cho gió đông thôi" Nàng chợt
thấy nhói đau trong tim. Lời của Bích Huê từng câu, từng câu
hiện rõ trong đầu, nhất là cái bài hát sau cùng " ... gặp mà
chi chia tay mà chi,để lòng trăm mốị ...". Càng nghĩ Phong
càng thấy đau lòng. Có đúng như vậy không, đúng là hồn ma của
chị Bích Huê đã trở về? Chị ấy quay về đây với ý gì? Nhớ
th*ơng đứa em không còn nơi nương tựả Hay là để răn đẹ Hãy
lánh xa khỏi Hoài, hãy buông thả Hãy quay về anh quốc? Về Luan
Đon, tại sao vậỷ Một canh bạc để không thôi "gặp mà chi, chia
tay mà chi, để lòng trăm mốị." Đan Phong thấy tim đập mạnh. Có
cả một hoả lò trong ngực, nhưng tay chân lại lạnh ngắt. Phai
rồi, phai đi thôị Về thôi, về nước Anh. Phai xa lanh', bỏ
chạy, hàng trăn ý nghĩ mâu thuẫn, giằng co trong đầụ. Phong
phải bước tói tủ rượu, rót đầu một ly whiskỵ
Hớp một hớp rượu, Đan Phong thaý lòng nóng ran.. Nàng mở toang
cửa sổ ra, để gió tự do lùa vàọ Ruọu hết, Phong lại rót thêm
ly khác, nàng ở trong trạng thái hoàn toàn không tự chủ được.
Điện thoại đột ngột reo vang. Tiếng chuông reo thật chói tai
trong đêm vắng. Phong bước tớị
- Alô! Ai đấỷ
Phong vừa uống rượu vừa hỏi
- Đan Phong! Tiếng của Hoài lập tức trả lời - Anh làm em mất
ngủ ư? Xin lỗi, anh không thể làm khác hơn đượ, em hiểu chọ
Anh không ngủ được, anh muốn nghe giọng nói của em. Em đang
nghe đấy chứ?
Phogn vẫn uống rượụ
- Vâng em đang nghe đâỵ Anh muốn nói gì cứ nóị
Bên kia đầu dây yên lặng một chút. Rồi hỏi:
- Em đang làm gì đấỷ
- Nghe điện thoại đâỵ
- Đan Phong. Cuối cùng Giang Hoài nói - Anh gọi dây nói là để
xin lỗi em hồi hôm, thái dộ của anh hồ đồ, kém văn hóa quá anh
mong là em bỏ qua chọ
- Không có gì đâụ Đan Phong khẳng khái nói . - Anh khôn gphải
bận tâm. Vì dù sao em cũng sắp về Anh rồị
- Cái gì? Giong của Hoài ngạc nhiên - Em nói cái gì vậỷ
- Em nói là em sẽ vềAnh quốc. Phong nói mà chợt rớt nước măt.
Về đây em quậy tùm lum lên, bây giờ không thể ở lại đây được.
Nên ngày mai em sẽ lên đường, em sẽ xa anh, sẽ buông tha anh
em sè không điều tra, tìm hiểu gì nữa em buông xuôi hết, con
hạc lạc loài phiêu bạt rồi cũng sẽ quay về. Anh yên tâm, anh
không bị quấy rầy nữa đâu mai em đi rồị..
- Đan Phong! Giang Hoài kêu lên - Em làm sao vậỷ Em nói gì
thế? Thôi được rồi, anh se đến nhà em ngaỵ Chúng ta se đối
diện nói chuyẹn. Em chờ anh nhé. 10 phút nữa anh sẽ có mặt nơi
đó.
- Không, đừng! Em không muốn gặp anh luc' nàỵ Đan Phong nói,
nước mắt chảy dài, nàng không thể giấu được cảm xúc - Anh đừng
đến, em van anh mọi thứ phải dừng lại, bằng không, Không còn
kịp nữa em sợ là phải đối diện với sự thật. Em phải đị Ngày
mai em phải đị
- Đan Phong! Giang Hoài hoãng hốt, chàng gấp rút nói - Em dừng
khóc nữa, anh sẽ đến ngay bên em.
- Em không hề khóc, anh đừng có điên.
Phong nói, nhưng nàng ngẩn ra ngay, vì bên kia đầu dây, đã cúp
máỵ Phong nhìn vào máy thật lâu, mới đặt ống nói xuống.
Đan Phong đứng dậỵ Cốc rượu đã cạn từ bao giờ. Phong lại rót
đầy một cốc khác. Nàng mang rượu ra đứng tựa cửa sổ nhìn ra
ngoài, trăng vẫn sáng. Phong nâng ly lên như nói vơí trăng.
- Uống cạn trăng nhé, để mừng nỗi cô đơn của tạ
Chuông cửa reo vang. Reo liên tục, Đan Phong chau mày nhưng
rồi cũng phai ra mở cửạ Bằng không sợ làm phiền hàng xóm. Bên
ngoài là Giang Hoài, chàng đang đứng sừng sững. Phong lùi lạị
- Tôi bảo anh đừng có đến cơ mà?
Hoài không đáp, khép cửa lại, mặt chàng xanh xaọ Đầu tóc rối
bù. Chàng có vẻ cũng không hề chợp mắt.
- Anh còn đến để làm gì chứ?
- Đan Phong! Giọng Hoài có vẻ đau khổ, chàng chợt nhìn quanh
rồi nói - Sao phòng của em lạnh thế nàỷ Sao lại mở tung cả cửa
sổ, hèn gì. Ồ, em lại uống rượu nữa ư?
- Nhưng em chưa say, em chỉ cảm thấy nóng bức quá.
Giang Hoài kéo Phong về phía ghế salon, ấn nàng ngồi xuống,
rồi tước lấy cốc rượụ Phong thụ động ngồi đấy, đê? Hoài muốn
làm gì thì làm, Hoài lại bước đến cửa sổ, khép hết những cánh
cửa trong cùng, đối diện với chiếc giường thì Phong la lên.
- Đừng đóng, hãy để đó cho em.
Hoài không hiểu quay lạị
- Gió lạnh thế này, để cửa mở em sẽ cảm lạnh.
- Không được! Phong lắc đầu hét - Hãy để đấy chị Bích Huê vừa
vào bằng cửa đó.
Hoài kinh ngạc.
- Em nói gì thế?
- Chị Bích Huê vừa gặp em. Phong nói và mắt hướng thẳng về
phía cửa sổ - Chị ấy đi vào bằng cửa này, chị ấy mặc chiếc váy
đầm soie trắng Bích Huê bảo em hãy bỏ về Anh quốc, phải về
ngaỵ Chị ấy còn nói nhiều thứ lắm, còn hát cho em nghe nữa
trong đó có câu "Gặp mà chi, chia tay mà chi, để lòng trăm
mối" Rồi chị ấy lại bỏ đị Anh không được khép cửa đó lạị Biết
đâu một chút chị ấy sẽ quay về.
Giang Hoài nhìn chựng Phong mấy giây, rồi bước đến đặt tay lên
trán nàng, chàng thở dàị
- Em bệnh rồi đấỵ
- Không, em chỉ hơi mệt thôị
Hoài ngồi xuống, nâng càm Phong lên nhìn thẳng vào mắt người
yêụ
- Em bệnh thật đấy, anh thấy em đang sốt vì vậy mà em nói năng
lộn xộn quá.
Và Hoài đặt Phong nằm xuống. Tay chân Phong lạnh nhưng trán
nàng lại thật nóng.
- Em đã bảo là em không bệnh mà, chị Bích Huê mới ghé quạ
Không được rồi, Hoài nghĩ, chàng lại bế Phong và đặt lên
giường.
- Ở nhà có aspirine không?
Phong chợt ngồi bật dậy, mắt như đổ lửạ
- Đã baỏ là tôi không bệnh gì cả mà, chị Bích Huê mới ghé quạ
Giang Hoài nắm lấy đôi tay Phong, nắm thật chặt, chàng ngồi
xuống. Đầu thật căng. Hoài cắn môi nóị
- Thôi được, em cứ khăng khăng, không bỏ qua chuyện đó thì có
lẽ ta phai đối diện vậỵ Ngay từ đầu, anh đã thấy hình bóng
Bích Huê sừng sững đứng giữa chúng tạ Cô ấy đạo diển mọi thứ
và chúng ta không thể trốn tránh. Không thể né tránh đề tài
này được. Vậy thì, cứ nói về Bích Huê đi, em vừa nói là em
thấy Bích Huê? Cô ấy đã đén đây à?
- Vâng. Đan Phong khẳng định - Chị ấy mặc chiếc váy đầm trắng,
chị nói và hát rồi biến mất. Chị ấy muốn tôi phải xa lánh anh.
- Xa lánh anh? Tại saỏ
- Em cũng không biết. Đan Phong nói - Anh Hoài, anh nói đi,
anh nguy hiểm lắm phai không? Anh đáng sợ lắm phải không? Tình
yêu của anh có thể giết người, phải không, nói thật đi!
Mắt Hoài chợt tái đị Đôi mắt mở trừng trừng nhìn Phong. Một
cái gì giằng co trong đầu chàng. Hoài không biết nói sao thì
Phong lại tiếp.
- Anh nói hết sự thật đi! Chị Huê, tôi biếc chắc là chị ấy
không phải chết vì bệnh tim. Bác sĩ nào dám kết luận như vậỵ
Bác sĩ nàỏ
Giang Hoài ngồi yên. Nhưng Hoài biết là không còn cách nào che
giấu hay lảng tránh. Hoài suy nghĩ, hỏị
- Em bắt đầu nghi ngờ chuyện đó từ lúc nàỏ
- Không cần biết chuyện đó. Đan Phong tiếp tục nói to - Tôi
chỉ cần anh cho biết, chị Bích Huê của tôi đã chết ra saỏ Tôi
biết chắc một điều là chị ấy không hề chết vì bệnh tim. Chị ấy
khoẻ mạnh như tôi, không hề có bệnh tim gì cả. Anh đừng lừa
dối nữạ Anh hãy nói sự thật đị
Giang Hoài nhìn Phong. Đầu căng cứng. Có những tia máu đỏ hiện
trên mắt chàng. Cuối cùng rồi Hoài cũng phải nóị
- Vâng, cô ấy đã tự vẫn chết!
Đan Phong ngã người xuống giường.
- Thấy không? Tin đồn nào có sai đâủ Rõ ràng là chị tôi đã tự
sát chết. Nhưng mà tại sao lại tự sát mới được chứ?
Giang Hoài yên lặng, Đan Phong nói như hét.
- Tại saỏ
- Còn tại sao nữạ Hoài trả lời với giọng trầm buồn, xa lạ. Tôi
với cô ấy cãi nhaụ Cô cũng biết tính của Bích Huê mà. Cô ấy
rất bướng. Chúng tôi đã cãi nhau vì một chuyện không ra gì.
Rồi Huê giận, Huê uống thuốc ngủ quá liềụ Đến lúc tôi phát
hiện, thì đã quá muộn.
- Cãi nhau vì một chuyện nhỏ Đan Phong cười khẩy - Chuyện nhỏ
thế nàỏ Có phải là anh có một người yêu khác ... Phải không?
Giang Hoài giật mình, chàng cảm thấy như bị xúc phạm.
- Không, không phải như vậỵ Nhưng mà Đan Phong, em đừng có hỏi
nữạ Tôi van em, chuyện gì đã qua hãy cho nó qua luôn đị
- Không được! Đan Phong ngồi dậy cương quyết. - Tôi muốn anh
phải làm sáng tỏ mọi chuyện. Anh và chị ấy đã cãi nhau vì
chuyện gì? Phải thế nào mới đưa đến tự sát chứ? Anh nói đi,
chuyện gì chứ?
Giang Hoài quay đầu đi, không nhìn Phong nữa, giọng xúc động.
- Được rồi, để tôi nói, đúng rồi, có một đứa con gái xuất
hiện, và Bích Huê đã tưởng là tôi đã thay lòng đổi dạ.
- Thế đứa con gái kia đâu rồỉ
- Đa đi laý chồng. Hoài lớn tiếng không kém - Lấy người khác,
đủ chưả Cô hả dạ chưả
- Hả dạ à ! Đương nhiên là tôi phải hả dạ - Đan Phong cười
lạnh - Thì ra cuối cùng rồi người con gái kia cũng không thèm
anh ... Anh vẫn phải nếm mùi thất tình. Hừ.. hậu quả của một
sự phải bộị Ác tắc, ác báo!
Giang Hoài cắn môị Lời nguyền rủa của Đan Phong làm Hoài thấy
như quả tim muốn vỡ tung. Chàng cảm thấy nghẹt thở. Chàng
trừng mắt nhìn cái ngọn đèn bàn trước mặt.
Đan Phong chợt đặt tay lên vai Hoàị
- Thế tại sao anh lại gạt tôỉ Anh giấu tôi làm gì. Phải chi
anh cho tôi biết sự thật ngay từ đầu, thì tôi đỡ phải chạy
vòng vòng điều tra dò hỏi không?
Giang Hoài quay lạị Đan Phong ngồi đấỵ Ánh mắt long lanh ...
Đôi má đỏ hồng như hai quả táọ Khuôn mặt đẹp một cách kỳ lạ.
Phong không hề tỏ ý gì là thù hận hay trách móc. Hoài chợt
thấy ngỡ ngàng, chàng hỏi một cách không tin tưởng.
- Em ... em không thù anh saỏ
- Lại đây nàọ
Đan Phong nói khẽ, nàng kéo Hoài đến gần. Môi nàng đỏ hồng như
một nụ hoa hé nhụỵ Hoài không kềm được lòng, chàng cúi xuống.
Nhưng khi vừa chạm vào môi của Phong thì Phong chợt ngồi thẳng
lưng dậỵ Nàng dang rộng cánh tay, tát một cái tát hết sức vào
má Hoài với tiếng hét.
- Anh lừa gạt bà chị tôi còn chưa đủ saỏ Bây giờ định gạt tôi
nữả Anh tuỏng tôi yếu đuối như Bích Huê à. Lầm rồi, không đơn
giản như vậy đâụ Tôi không để cho ai đùa bỡn với tình yêu một
cách dễ dàng đâu, anh tưởng anh là gì? Một playboy, một tay
đào hoa hào phóng, đàn bà phải chết mê chết mệt, vì anh à? Ha
hạ.. Anh lầm rồi, Đan Phong nói, càng nói càng giận dữ. Giọng
nàng như nghẹn lại - anh là một tay lưu manh, một con quỷ ...
Một thứ thú dữ đội lốt ngườị
Nói xong, Phong không còn kềm được người, nàng rũ xuống. Mọi
thứ như tối sầm hẳn. Phong ngã ra và không biết gì nữạ
Hình như đã mấy trăm năm, mấy ngàn năm trôi quạ Băng giá tan
rã. Cái nóng quay về rồi Phong cũng tỉnh lạị
Khi mở mắt ra, Phong phát hiện trên trán nàng có một túi nước
lạnh. Bốn phía yên lặng. Phong nhìn quanh, có lẽ đã chiều tốị
Ráng hồng đang nhuộm đỏ một góc trờị Phong quay người lại, có
bàn tay ai đó giữ lấy chiếc túi đựng nước đá trên trán nàng.
Và rồi Phong đã trông thaý Giang Hoài đang nhìn nàng. Đầu tóc
bù xù, đôi mắt lõm, chàng có vẻ thật tiều tụỵ
- Đan Phong, em tỉnh rồi à? Em đã mê man suốt một ngày em biết
không? Anh đã nhờ bác sĩ đến khám. Ông ấy bảo cũng không có
gì. Em chỉ bị cảm lạnh thêm xúc động quá thôị Ông ta cũng đã
tiêm thuốc cho em. Thấy em đổ mồ hôi mãi, anh phải ngồi đây
canh, anh không dám bỏ về.
Giang Hoài nói, chàng cắn nhẹ môi suy nghĩ một chút, rồi tiếp.
- Anh biết là, em hận anh lắm, anh cũng biết làm em không muốn
nhìn mặt anh. Anh cũng nghĩm ọi chuyện liên hệ giữa anh với em
đã chấm dứt. Bây giờ thì anh không muốn biện bạch gì nữạ Nhưng
mà, trong giây phút này, anh xin em, em hãy để anh được chăm
sóc em, bao giờ em khỏe em muốn gì tuỳ em, anh sẽ không can
thiệp vào chuyện riêng của em nữạ Neú em muốn trở về nước Anh
thì anh sãn sàng mua vé máy bay cho em, đưa em lên tận phi
trường. Còn bây giờ, anh biêt là sự hiện diện của anh ở đây
rất gai mắt. Nhưng em hiểu cho, em còn bệnh thế này, anh không
thể bỏ đi được.
Giang Hoài quay đị
- Nói vậy chứ nếu bây giờ em bảo anh đi đi, thì anh cũng se ~
đi ngaỵ Nhưng em hãy cho anh đưa người đến. Cô Minh Huệ đấy,
thư ký riêng của anh. Cô ấy sẽ đến đây chăm sóc em, được
không?
Đan Phong quay mặt vô trong, những lời phân trần của Hoài làm
nàng bối rối, đau khổ. Có thậy sự ta muốn xa Hoài không, hay
là muốn chàng ở lạỉ Phong ở trạng thái phân vân mâu thuẫn.
Nàng không biết xử trí saỏ Nước mắt chảy dàị
- Đan Phong! Hoài lên tiếng, giọng chàng thật buồn - Em đừng
khóc, anh van em đừng khóc. Hoài càng nói, Phong lại càng muốn
thấy khóc hơn. Nước mắt đã thấm ướt cả gốị Hoài móc trong túi
ra chiếc khăn tay, cẩn thận thấm nước mắt cho nàng.
- Em muốn anh phải làm sao bây giờ? Đan Phong, em nói đị Anh
van em, em đừng khóc ... Em làm vậy là anh đau khổ, anh bứt
rứt lắm em biết không? Thà em cứ mắng anh cứ rủa anh, mà anh
thấy nhẹ nhàng hơn.
Đan Phong quay lại, mắt vẫn đỏ hoe, thật lâu mới kềm chế được
lòng. Phong nóị
- Anh Hoài, anh là một xuất bản gia, anh đã đọc qua bao nhiêu
quyển tiểu thuyết, vậy sao anh lại không bịa ra một chuyện nào
đó về chị em đừng để em phải đau khổ thế này phải hay hơn
không?
Giang Hoài gục đầu xuống nệm.
- Anh đã dựng rồi đấỵ Nhưng anh đã dựng hỏng cả một câu
chuyện.
Đan Phong vuốt lấy mái tóc rối của Hoàị
- Vậy thì anh hãy cho em biết một lý dọ Thế nào để em có thể
chấp nhận được và tha thứ cho anh.
Giang Hoài bàng hoàng, thật lâu Hoài mới ngẩng đầu lên.
- Anh có một lý do, nhưng không biết em có chấp nhận hay
không?
- Anh cứ nóị
- Đó là ... anh yêu em.
Hoài nói một cách cố gắng. Vì có hàng trăm thứ tình cảm đang
giằng co trong lòng. Đan Phong yên lặng nhìn Hoài thật lâu
chợt hỏi:
- Anh đã sử dụng từ này với bao nhiêu cô g'ai rồỉ
Giang Hoài giật mình, tự ái tràn ngập. Chàng đứng dậy đi về
phía cửa sổ. Tay run rẩy lấy thuốc ra đốt một điếụ
Gian phòng chợt chìm trong yên lặng. Bóng đen bên ngoài luà
vào phòng. Chẳng ai nói với ai điều gì nữạ
Đan Phong nhắm mắt lạị Sự mệt mỏi lại đến Phong thấy buồn ngủ.
Trong mơ màng, Phong cảm thấy như có người kéo chăn đắp cho
nàng, thay túi nước đá trên trán nàng. Có một nụ hôn nhẹ trên
mặt và lời thì thầm bên taị
- Đan Phong, có lẽ ta nên xa nhaụ Như vậy nó dễ chịu hơn là
phải giày vò nhau mãi thế nàỵ
Đan Phong mệt mỏi quá, nàng không muốn nghĩ gì cả. Bây giờ chỉ
muốn ngủ yên thôị(Hết Chương 4... Xin xem tiếp
Chương 5) |