Khu nghĩa trang nằm im lìm trên lưng chừng
núi, ở vùng phía Bắc, ngoại ô thành phố Đài Bắc.
Trời vẫn thật lạnh. Những đám mây dày vẫn dồn đống ở một góc
trờị Mưa bụi bay lất phất làm cho khung cảnh như phủ kín bởi
một màn sương màu đục. Gió nhẹ, gió làm mưa như lanh hơn.
Những giọt mưa đọng lại trên lá, trên cành cây hai bên đường
tạo thành những giọt buồn. Cái khung cảnh vắng vẻ đó, cái
không khí mù sương đó, khiến cho con người dễ thấy lòng miên
man cảm hoàị
Đan Phong bước chầm chậm. Trong chiếc áo mưa đen, một mình đạp
chân lên những chiếc lá khô nằm trên đường mòn, những chiếc lá
sũng nước đã chết, nhưng như vẫn còn rên nhẹ dưới bước chân.
Cuối con đường mòn là dốc núi, có những bậc thang đá dẫn đến
khu mô. Mộ bia sừng sững, nằm ngay ngắn, ngăn nắp, ướt sũng
trong mưạ Mọi thứ ở đây yên lặng. Đúng là một nơi an nghĩ, chỉ
trừ mùa tảo mộ, còn mọi thứ như bị quên lãng. Con người là vậỵ
Chết đi rồi có ai nhớ tơ"i đâủ Ngựa xè đèn đuốc, tấm chân tình
... tất cả chỉ còn lại những nắm đất buồn tẻ hiu quạnh.
Đan Phong bước đến một ngôi mộ xây kiểu bán nguyệt. Trên mộ
bia, không có ảnh, không điếu văn, không có một lời tán tụng
người đã khuất. Chỉ vỏn vẹn mấy hàng chữ:
"Đào Bích Huê tiểu thư chi mô…Sinh năm 1949….Mất năm 1974….Hưởng
thọ 25 tuổi"
Vậy thôi, hưởng thọ 25 tuổị Mới chỉ sống có 25 năm. Chết quá
trẻ, chết trong lúc tuổi đang xuân. Một đóa hoa đang độ nở rô.
Sao lại chết một cách dễ dàng như vậỷ Đời sao eó le và vô
tin`h thế? Đan Phong thở dàị Mở giỏ xách, lấy ra một bó hoa
nhưng tím. Nàng đổ hết những cành hoa tàn trong bình ra, cắm
mấy cánh hoa mới vàọ Chợt nhiên Phong thấy lạ, Phong nhớ lần
trước ghé qua đây, Phong đã mang lại bó Forget me not sao bây
giờ những cánh hoa tàn kia lại thuộc Bồ Công Anh?
Bồ Công Anh? Sao lại là bó bồ công anh? Đan Phong nhặt những
cành hoa héo kia lên. Nó chưa héo lắm, chứng tỏ hoa cũng không
phải đã mang đến lâu lắm rồị Ai đâỷ Ai mang lại đâỷ Ngoài nàng
ra, còn ai là người biết thương cánh hoa bạc mệnh như vầy chứ?
- Chào cô, cô mới đến à?
Có tiếng chào làm Phong giật mình, quay lạị Lão Triệu phụ
trách nghĩa trang đang bước tới với chiếc lưng gù. Lão nhìn
nàng với nụ cười nhăn nheọ Trong những tháng ngày buốt giá này,
làm bạn với những nấm mộ cô đơn kia hẳn chỉ có lão và một vài
người còn biết nhớ thương kẻ đã khuat thôị
- Dạ chào ông, tôi mới đến. Ông vẫn khoẻ chứ? Đan Phong nói và
mở ví lấy hai trăm bạc dúi vào tay lão - Sao lúc này chứng đau
phong thấp còn giày vò ông không? Phải đến khám bác sĩ thường
xuyên đấỵ
- Cảm ơn cô, cảm ơn cô nhiều lắm. Ông già vội vã chắp tay cung
kính. Ông đỡ lấy bình hoa trên tay Phong đi lấy nước, xong
mang lại nói - Tôi lúc nào cũng làm đúng theo điều cô dặn dò,
cô thấy đấy, ngày nào tôi cũng quét dọn ở đây thật sạch sẽ.
- Cảm ơn ông. Đan Phong nhìn xuống những cánh hoa Bồ Công Anh
dưới đất, suy nghĩ - Mấy hôm trước có ai đến đây phải không?
- Vang. Lão Trieu vồn vã và nói - Một người đàn ông. Ong aý
đến đây thay hoa trong bình. Đứng một chút rồi moí bỏ đị Hôm
ấy mưa cũng khá tọ Ong ấy uót sũng cả ngườị
- Dáng người ông ta ra saỏ
- Dáng người à? Lão Trieu chựng lại như để suy nghĩ - Tôi chỉ
nhớ là ông ấy cao lớn, không cao tuổi cho lắm.
- Trước khi tôi tới đây, ông ấy có thường xuyên ghé không?
- Có chứ, ông ấy cũng thường ghé qua lắm. Mà lúc nào cũng chỉ
là một bó Bồ Công Anh. Đứng một lúc rồi về, có lẽ ông tạ..
không có tiền nhiều ...
- Tại sao ông nói vậỷ
- Bởi vì hoa Bồ Công Anh là một loài hoa hết sức rẻ tiền,
không cân` mua chỉ ghé dọc vệ dường hái một chút cũng có cả bó.
Đó cô thấy dưới chân núi không? Không chừng ông ta hái dưới
chân núi chứ chưa hẳn là đã muạ
Đan Phong yên lặng, suy nghĩ. Mưa lất phất. Mưa làm đẫm ướt cả
chiếc khăn vừa mang rạ Rất lâu, Phong mới như sực nhớ ra lão
Trieu còn đứng cạnh, nàng nói:
- Thôi ông đi vào nhà đi, đứng ở đây một hồi ướt cả người rồi
bệnh hành. Tôi sắp về rồi đâỵ
- Vâng, chào cô.
Lão Trieu nghe lời ngaỵ Thật ra thì mưa gió thế này đối với
lão là một cực hình. Trừ những trường hợp bất đắc dĩ, lão moí
ra ngoàị Lão quay lưng chậm rãi bước, Đan Phong nhìn theọ..
Bất giác cảm xúc dâng tràọ Một ngày nào đó rồi ong ta cũng sẽ
nằm xuong', để làm bạn với những người đa ở đâỵ Lúc đó ai sẽ
là người đốt nén huong? Cuọc đoì là như vậỵ Sống là phai chết.
Mở mắt chào đoì có nghĩa là bắt đầu cái sống. Mà như vậy có
nghĩa là đang huong' tôí cái chết đó ư. Rồi môt. ngày nào đó
sẽ đến tạ Baý giờ ai sẽ là người tế mộ? Người thăm viếng, đốt
huong sưởi ấm? Đan Phong đưa mắt nhìn khắp những tấm mộ bia
lạnh lùng. Giò này chẳng còn gì hết, ngoài tiếng gió thổi,
tiếng mưạ Bất giác Phong nhớ đến mấy câu thơ cổ: " ... Khi
xuân tàn hoa tạ, là lúc hồng nhan nhạt phai, xuân đã qua và
hồng nhan đã mất, hoa rơi, người khuất có ai haỷ ..."
Đan Phong nghĩ ngợi mà thấy lòng man mác buồn. Ta rồi sẽ ra
saỏ Đứng trong mưa gió như vậy thật lau, Phong mới sực nhớ lại
thực tạị Nàng nhìn xuống đất. Gió đã cuốn những cánh Bồ Công
Anh rải đầy bốn phíạ Bất giác, Đan Phong nắm chặt nắm tay lạị
- Chị Bích Huê. Chị có linh thiêng xin hãy giúp em. Hãy cho em
nhiều nghị lực.
Nhìn lên, ngôi mộ vẫn lạnh lùng, vẫn yên lạng. Gió vẫn thổị
Phong lại thở dàị Nhìn thêm ngôi một một chút, hoa Bồ Công Anh
rải khắp mọi nơị Ai đã mang hoa đến? Ai viếng mộ? Ngoài anh ấy
ra, còn ai khác nữa không? Nhưng mà tại sao anh ấy lại đến một
mình? Tại sao không rủ nàng theỏ Vậy thì có nghĩa là anh ấy đã
đến nhưng không dám rủ nàng. Nhưng tại sao vậỷ Có cái gì cắn
rứt ư? Xấu hổ ư? Không dám cùng Phong đối diện với vong hồn
của chị Bích Huê? Chị Bích Huê. Đan Phong gọi thầm trong lòng.
Chị có linh thiêng chị hãy giúp em, làm sáng tỏ mọi thứ. Em
yếu duối và không biết gì cả ...
Gió thổi mưa rơi, ngôi mộ vẫn lạnh lùng, vẫn không trả lờị
Cuối cùng, Phong quay người, bỏ đị
một tiếng đong` hồ sau, Phong đa có mặt trong quán cafẹ Ly
cafe đen bốc khói trước mặt, Phong ngồi đâý, tựa người vào nệm.
Mắt đăm đăm ngắm bin`h hoa hong` trước mắt. Những đóa hoa hong`
vừa hé nhuỵ Thỉnh thoảng Phong lại nhìn vào đong` hò. Nàng như
chò đợi một đieù gì.
Một lúc sau, có một thieú phụ bước vội vã vào quán nhìn quanh.
Cuối cùng như đã nhìn ra, bà ta bước tới bên Phong với nụ cườị
Phong vội đứng dậy kéo ghế.
- Mời chị ngồi, chị Bình. Thật khó mới gặp được chị. Mơì chị.
Ăn gì nhé?
- Thôi khỏị Thiếu phụ vừa cở chiếc áo khoác ngoài vừa nóị Cô
ta mặc bên trong một chiếc áo hồng với chiếc váy đen.
Thân hình đầy đặn quý phái - Tôi đang ở thời ky ăn kiêng, cô
đừng làm tôi phá giới, cho tôi một ly cà phe đen được rồị Cô
biết không ở tuổi của chúng tôi, dễ mắc chứng bép phì lắm đấỵ
Đan Phong cảm kháị
- Chị cùng tuổi với chị Bích Huê nhà tôi, nếu bây giờ mà chị
tôi còn sống, không biết bà ấy có tròn trịa được như chị không?
Người đàn bà tên Bình lấy thià quậy quậy ly cafe rồi ngước lên
nhìn Phong.
- Cô Đan Phong. Tôi thấy cô cứ mãi nghĩ đến bà chị của cô.
Chuyện gìqua rồi cho nó qua luôn đị Buồn làm gì cơ chứ? Có ích
lợi gì? Tôi biết hoàn cảnh cô, tôi rất cảm thông. Hai chị em,
mất cha từ nhỏ, mẹ lại bước thêm một bước, coi như hai chị em
sống đùm bọc lẫn nhaụ Nhưng mà, người chết thì cũng đã chết
rồi, người sống phải sống vui vẻ chứ? Đan Phong, cô nói đị Bây
giờ cô cần gì nàỏ Cô muốn hỏi gì cứ hỏị Hỏi ngay đị Hôm nay
tôi bận, không có nhiều thì giờ. Ông nhà tôi đi làm sắp về.
Giao nhà với hai đứa con nhỏ cho người làm, tôi không yên tâm
lắm ...
Đan Phong vội noí:
- Tôi sẽ không làm mất thì giờ của chị nhiều đâu, Chị Bình!
Tôi chỉ định hỏi chị một câụ
- Tất cả những gì tôi biết tôi đã kể hết cho cô biết. Chị Binh
hớp một hớp cafe chau mày nóị - Sau khi tốt nghiệp đại học,
tôi không còn liên hê. Voí bạn bè kể cả Bích Huê. Báy giờ ai
cũng có việc. Người thì lo thủ tục ra nước ngoài tiếp tục học,
người thì lo công ăn việc làm. Chẳng ai rảnh đâu mà liên hẹ Vả
lại Bích Huê lại nghỉ học ngay khi đang học năm thứ bạ..
- Sao thế? Đan Phong giật mình - Chị ấy nghỉ học giữa chừng.
Như vậy là chưa tốt nghiệp đại học?
- Ủa tôi không nói chuyện đó cho cô nghe saỏ Chị Bình cũng
ngạc nhiên - Vậy mà tôi tưởng đã kể cho cô nghe rồi chứ.
- Chưa, chị chưa nóị Đan Phong nhìn thẳng bình hoa hông trước
mặt - Chị có biết tại sao chị Bích Huê em nghỉ học không?
- Tôi không biết,thật sự không biết. Chị Binh chống tay lên
trán, có vẻ buồn bực - Cô Đan Phong, nếu sớm biết cô thắc mắc
thế này, hạch hỏi đủ thứ thếy này thì lúc cô viết thư từ bên
Anh về hỏi, tôi đã không nói gì hết.
- Chị Binh, tôi biết là chị sẽ không bao giờ làm như vậỵ Đan
Phong xúc động nói - Chị là người bạn thân nhất của chị Bích
Huê em, em xem chị như chị ruột em. Và em biết chị cũng xem em
như ruột thịt.
- Khổ thật. Chị Binh mắng yêu - Không làm sao ghét hay bỏ mặc
cô được. Lúc em còn ở đây, chị và Bích Huê là đôi bạn thân
nhưng từ khi cô ra nước ngoài thì Bích Huê đã thay đổị
- Thay đổi thế nàỏ
- Bích Huê xa lánh bạn bè. Trở nên nhạt nhẽo hơn. Đan Phong,
tôi đã nói với cô rồi, muốn biết rõ về Huê, không có cách nào
hay hơn là đi hỏi ông bạn của cô ấỵ Bấy giờ Huê yêu say đắm
anh chàng sinh viên ở Truờng đại học T. Họ lúc nào cũng ở cạnh
nhaụ Họ xa lánh hết mọi ngườị Cô biết không bấy giờ có một anh
chàng sinh viên khác là Triệu Mục Nguyên cũng mê cô ấy như
điếu đổ.
Đan Phong chau màỷ
- Triệu Mục Nguyên?
- Vâng. Đó là một sinh viên ở ngành thể dục thể thao mà Bích
Huê gọi là "Kinh kong" đấỵ Bây giờ thì ông ấy đã lập gia đình.
Cách đây không lâu tôi có gặp ổng. Cô có biết không, ông ta có
một bà vợ thật nhỏ nhắn. Chỉ đứng tới nách ông ấỵ
Đan Phong cắn nhẹ môị
- Ông Trieu Muc Nguyên. Thế chị có địa chỉ của ông ấy không?
Chị cho em biết đỉ
- Đan Phong này - Chị Binh chợt ngăn lại - Tại sao cô phai tìm
tôí từng người quen cũ của Huê? Vả lại, ông ấy bây giờ đã lập
gia đình. Người ta đang sống hạnh phúc vui vẻ. Không lẽ cô đến
đấy rồi không nhắc chuyện cũ. Cô biết làm như vậy là phá hoại
hạnh phúc gia đình người khác không? Khơi lại chuyện chồng
người ta đã từng mê một người đàn bà khác là không phảị Đan
Phong, cô cần suy nghĩ lạị Đừng có hành động dại dột như vậỵ
Tôi dám bảo đảm với cô một đieù là cái chết của Bích Huê chẳng
liên hệ chút nào với anh Nguyên cả.
Đan Phong nhẫn nạị
- Thôi được, chị nói tiếp đi!
- Nói cái gì chứ? Chị Binh ngạc nhiên hỏị Rồi nhìn vào đồng hồ
chị nói - Thôi bây giờ tôi phải về còn phải làm cơm tối cho
chồng con nữa, đàn bà là như vậy đó, Có chồng rồi là không còn
tự do gì cả.
- Chị Bình! Đan Phong kêu lên, nhìn Bình với đôi mắt thật buồn
- Có phai chị định chạy trốn, chị không muốn trả loì em? Đúng
rồi, chị đâu còn là chị Binh ngày xưa của em nữa đaủ
Giọng nói của Phong làm người đàn bà tên Binh xúc động. Bà ta
quay lại, nắm lấy tay Phong. Một thứ tình cảm mềm yếu của
người mẹ va `của người chị tràn ngập trái tim. Bình vội nóị
- Đan Phong, em đừng nói như vậỵ Em xem kià, vừa nhận được
điện thoại của em là chị đến đây ngaỵ Đó em thấy không? Chị
vẫn là chị Bình ngày nào của em mà, chị Binh mà ngày xưa đã
cùng Bích Huê đưa em đi chèo thuyền trên hồ đấỷ Thôi được rồi,
Đan Phong, hình như em nói là em muốn hỏi chị thêm một điều
gìphai không? Em hỏi đỉ
- Chị có nhớ là ngày xưạ.. chị Bích Huê của em thường hay viết
nhật ký chứ?
- Vâng.
- Thế sau khi chị ấy qua đời, những quyển nhật ký kia ở đâu,
chị biết không?
Chị Binh chau màỵ
- Không biết. Có thể ở đằng nhà bạn trai của cô ấỵ Em biết
đấy, sau khi Bích Huê qua đời, mọi thứ đều được người bạn của
cô ấy mang đi cả. Đan Phong gật gù, lấy một cánh hông trong
bình ra ngắt từng cánh hoa một cánh vô ý.
- Tôi cũng đóan như vậỵ
- Thôi vậy chị đi nhé? Cô Binh đứng dậy, nhìn Phong - Thế còn
em? Em chưa đi à?
- Em muốn ngồi lại đây một chút - Đan Phong ngồi buồn nói - Em
cảm ơn chị, chị Bin`h, chị đã cho em biết nhiều thứ.
Binh vỗ nhẹ lên vai Đan Phong như thể an ủi cô em gáị Rồi nàng
cúi xuống nói nhỏ.
- Đan Phong, chị muốn khuyên em một điều, em có thích nghe
không?
- Chị cứ nóị
- Đừng vùi đầu vào chuyện tìm hiểu chuyện của Bích Huê. Dù gì
cô ấy cũng đã mất. Nếu mà em có tìm được nguyên do vì đâu Bích
Huê tự sát, thì cô ấy cũng không thể sống lại được. Thôi
chuyện gì đã qua hãy cho nó qua luôn đị Đan Phong, em biết
không, lúc còn sống, Bích Huê tất cả vì em. Nếu bây giờ mà Huê
biết được vì cô ấy mà em khổ tâm, thì chị sợ là Huê nó không
vui được đâụ
Đan Phong im lặng. Mắt đăm đăm nhìn những cánh hoa hồng đã bị
xé tơị Nàng cứ ngồi đấy, hai tay liên tục xé hoa, hết hoa đến
lá. Bình nhìn Phong, chợt thở dàị
- Nếu ngay từ đầu Bích Huê chịu cùng em sang Anh, thì có lẽ
mọi chuyện đã không xảy rạ Em thấy đấỵ Mọi chuyện đều do định
mệnh an bàị Thôi thì chấp nhận vậỵ
Đan Phong bậm môị
- Tat' cả những gì xảy ra ngoài ý muốn đeù đổ lỗi cho định
mệnh. Em thì không đồng ý. Tự sát không phai là định mệnh. Con
người khi lâm vào tin`h cảnh đau khổ cùng cực, không biết sống
nữa thì mới buông xuôi cuộc đơì. Mơí tìm đến cái chết.
Bàn tay của Phong không ngừng xé nát những cánh hoa đã bị tả
tơi, nàng lại tiếp:
- Cũng lạ thật. Tại sao luật pháp của con người lại không kết
tội kẻ đã phụ rẫỷTại sao trong tai nạn giao thông, tài xế làm
chết người là bị kết tộị Còn trong tình yêu, kẻ đưa đến cái
chết của người khác dưới hình thức tự vẫn lại bình yên? Họ
cũng có tội đấy chứ?
Chị Binh vỗ nhẹ lên vai Phong.
- Phong này, em lại nghĩ vớ vẩn. Em phải hiểu là luật pháp chỉ
kết tội con người được dưạ trên hành vi của kẻ gây tộị Còn vấn
đề tình cảm là một vấn đề khác. Em hiểu chứ?
Đan Phong không đáp. Mắt đăm đăm nhìn những cánh hoa tàn. Chị
Binh đứng lại một chút rồi noí:
- Thôi chị đi trước nhé!
Và bà ta bỏ đị Đan Phong ngồi đấy nh`n theo nàng, ngồi bất
động như vậy mãi đến lúc đèn trần trong quán cà phe bật sáng,
Phong mới đứng dậy, bước tới bàn điện thoại công cộng quay số.
- Ồ, anh Giang Hoài phải không? Đan Phong đâỵ
- Đan Phong à? Giọng của Giang Hoài như reo vui bên kia đầu
dây - Em ở đâu đấỷ Tại sao cứ biến mất luôn vậỷ Sáng đến giờ
anh gọi dây nói cho em nhiều lần mà không gặp.
- Em đang ở trong một quán cà phê "Tri Âm", anh biết quán đó
chứ?
- Không biết. Ở đường nàỏ
- Đường Sĩ Lâm à? Em đến dấy làm gì vậỷ
- Em ở đây chờ anh. Đan Phong đưa tay lên nhìn đồng hồ lại
tiếp - Bây giờ em ở đây chờ anh thêm nửa tiếng, nếu anh không
đến, là coi như em không đợi đấy nhé.
-Ợ..
Đan Phong gác máy, trở về chỗ ngồi cũ, nàng gọi thêm ly cà
phê. Đốt một điếu thuốc ngồi chờ. Những cánh hoa xé nhỏ vung
vãi trên bàn vẫn còn đó. Phong thuận tay nghịch lấỵ Nàng xếp
chúng thành hình quả tim, rồi lồng vào bên trong một hình chữ
thập. Phần còn lại Phong lại xếp thêm hai quả tim nữa, lại
thêm hai chữ thập khác. Phong dụi tắt tàn thuốc. Hình như có
cái bóng dọi xuống bàn. Phong ngẩng lên bắt gặp ngay Giang
Hoàị Chàng đang nhìn nàng với an'h mắt dò lạ
- Em đã xem qua loại phim trinh thám SS 007 chưả
Đan Phong không hiểụ
- Rồi saỏ
- Trong loại phim này, họ chế được cái máy theo dõị
- Để chi vậỷ
- Nếu có, anh sẽ mua một cái gắn lên người em. Lúc đó, em có
đến đâu, anh cũng đều biết. Vì em biết không, em như một cánh
chim, em cứ bay mãi, anh không biết đâu mà tìm.
Đan Phong đứng dậy nóị
- Thôi ta ra ngoài đi, nãy giờ em ngồi đây khá lâu rồị
Giang Hoài nhìn hai ly càphe trên bàn, hỏị
- Em không phải đến đây một mình à?
- Hả Phong nhíu mày, nhìn xuống bàn, chợt hiểu ra - Ơ, em ban
nãy ngồi đây với một người bạn trai nhưng nói chuyện một chút
anh ấy bỏ đị Em ngồi đây một mình, buồn quá, chợt nhớ đến anh,
nên gọi anh đến. Sao vậy, thỏa mãn tò mò chưả
Giang Hoài thở dài đứng dậỵ
- Chỉ cần gặp được em là ... anh không còn bực dọc cái gì
khác.
Đan Phong liếc nhanh Hoàị
- Anh môi mép lắm. Đúng như điều chị Huê đã nhận xét. Anh
thông minh, có tài, ăn nói khéọ.. Những người đàn ông như vậy
ra6't nguy hiểm với phụ nữ.
- Vậy ư? Hoài nắm tay Phong bước ra khỏi quán. Vừa đi vừa nói
- Anh thì nghĩ ngược lại, anh thấy em mới thật sự là nguy
hiểm.
- Tại saỏ
- Vì em là một con cá!
- Nghĩa là gì?
- Em có nhớ hôm trước em đã từng nói vơí anh. Cá là một sinh
vật thật kỳ lạ Trên người nó có hàng trăm hàng ngàn chiếc vẩỵ
Mỗi chiếc vẩy là một hạt kim cương. Nó tỏa sáng nó tạo ra màu
sắc, nó lội trong nước như một vũ sư. Nhưng nó cũng bơi rất
nhanh, ta không làm sao chụp bắt hay giữ được nó. Cá cứ như
vậy tung tăng từ sông nhỏ ra sông lớn ra biển cả. Nó bơi khắp
mọi nơi và ta thì khó biết hướng nó sẽ đến bao giờ.
Đan Phong chớp chớp mắt. Bóng tối không cho thấy biểu thị của
khuôn mặt nàng, nhưng hình như có một hạt mưa rơi trên má
Phong. Phong chợt đưa tay ra nắm lấy tay Hoàị
- Vậy thì anh hãy giữ chặt lấy, anh đừng để nó bơi ra biển nữạ
Mà chưa hẳn nó đã chịu bơi đị
Hai người đã ra đến cửa, Phong đứng do dư.
- Hay là ta thả bộ đỉ Trời mưa lất phất thế này đi trong mưa
cũng là một cái thú.
- Được đi bên em đã là một cái thú rồị
- Thế còn đi bên cạnh chị Huê thì saỏ
Mặt Hoài như tái đị
- Đan Phong. Anh mong là ... từ đây về sau em đừng nhắc.
- Đừng nhắc đến chị Huê phải không?
Phong ngẩng lên. Hoài có vẻ đau khổ. Đôi mày chàng đang chau
lại, chàng có vẻ đang giằng cọ
- Không. Em cứ nhắc đị Muốn em không nhắc đến là một chuyện
bất công. Dù gì cô ấy cũng là chị ruột của em. Ở đây chúng ta
ai cũng đều yêu cô ấỵ Vả lại, dù gì thi `Bích Huê cũng là
người môi giới, giúp ta quen nhaụ Không có Huê, anh đã không
có em.
Tim Phong chợt nhói đaụ Có một cái gì giận dữ trong lòng. Cái
giận lan ra, căng cứng từng tế bàọ
- Thà là anh là anh rể tôi, chứ tôi không muốn chị Huê là
người môi giớị Đan Phong nghẹn giọng nóị Nàng không dằn được
cảm xúc - Không lẽ anh mong là chị Huê chết đi, dể anh có được
cơ hội làm quen với tôi ư? Anh rõ ràng là một con vật tàn
nhẫn, vô tình, phụ bạc ... anh ...
Đan Phong không còn nói được, nàng vụt bỏ chạy về phía bờ suốị
Giang Hoài ngẩn ra, nhưng cũng tỉnh lại nhanh chóng. Chàng
đuổi theọ
- Đan Phong!
Trời nắng nhưng lại có mưạ Phong chạy trong mưạ Mái tóc nàng,
vạt áo nàng bay bay trong gió. Phong không ngoảnh lạị Phải mấy
giây Hoài mới đuổi kịp Phong.
- Đan Phong! Hoài chụp được tay Phong, chàng kéo lại, đau khổ
- Em muốn anh phải làm sao bây giờ? Anh phải trung thành với
tình yêu của Bích Huê, không được yêu em? Hay là yêu em và
quên lãng Bích Huê chứ?
Đan Phong đứng lại, quay sang nhìn Hoàị Họ đang dừng chân dưới
mái hiên của Viện Bảo Tàng. Bóng những chiếc cột lớn nằm ngã
song song trên đất. Khuôn mặt của Phong xanh xaọ Ánh mắt ngơ
ngác có một chút sợ hãị
- Em đã nói rồị Em sợ anh, anh Hoài, tại sao anh không xa lánh
em một chút chứ?
- Em sợ anh thật à? Giang Hoài chua xót nhìn Phong - Tại sao
em lại sợ? Tình yêu của anh nguy hiểm lắm ư?
Đan Phong úp mặt vào ngực Hoàị
- Em như một cánh hạc ở trên ngọn cây caọ Đan Phong run giọng
nói - Em không phải là cá, em chỉ là một cánh hạc cô đơn phiêu
bạt giữa mây trời thôị
- Đừng sợ, Đan Phong ạ Giang Hoài trầm giọng nói - Anh biết em
đã mệt mỏị Mấy năm qua, em sống như một kẻ không nhà, không có
ngươì thân. Sống như thế mệt mỏi lắm em ạ
Giang Hoài vuốt nhẹ lên lưng Phong, vỗ về.
- Em đừng bay nữa, em cần một nơi nghĩ ngơị Em cần một chiếc
tổ ấm.
- Con chim phiêu bạt không có tổ. Đan Phong đẩy Hoài ra, nàng
bước tới ngồi cạnh trụ đá và lẩm bẩm đọc bài thơ quen thuộc:
"Hạc đậu trên cành cao, gió lay cành cây nhỏ. Hạc lại tung
cánh baỵ Về đâu trời bàng bạc..?"
Giang Hoài bước tới, nắm lấy đôi tay Phong, đôi bàn tay nhỏ
run rẩy, chàng nóị
- Cánh hạc phiêu bạt đã quay về quê hương, núi sông cỏ cây một
màu mến nó. Vì vậy Đan Phong ạ, em đừng tự dằn vặt mình. Anh
có cảm tưởng như lúc nào em cũng như muốn trốn lánh. Em sợ anh
ư? Không đâu, anh hứa với em là, anh sẽ mang đến hạnh phúc, va
` cảm giác bình yên cho em. Hãy cho phép anh yêu em, hãy cho
phép anh được che chở, bảo vệ em nhé!
Đan Phong chớp mắt. Cắn nhẹ môị Lệ đã nhòe ra mị Hoài không
còn chịu được, chàng siết chặt Phong vào lòng. Hôn lên những
giọt nước mắt đó. Chàng không muốn thấy Phong khóc.
Chương 6
Trời tháng ba, trời của mùa xuân, trời của nắng chan hoà.
Tiếng hát bay bổng trong nắng.
"Nắng tháng ba nhạt nhòa
Hoa đỗ quyên nở bên sườn núị
Hoa đỗ quyên nở bên bờ suốị
Đẹp là đẹp làm saọ.."
Giang Hạo nằm dài trên bãi cỏ, mắt ngước nhìn lên bầu trời
xanh với những đám mây trắng bồng bềnh. Giọng hát của Hiểu
Sương thánh thót như tiếng chuông. Hạo đặt chồng vở gối đầu,
hết nhìn mây trắng lại nhìn lên những cành cây đang lay động
trong gió. Vang, trời tháng ba nhạt nhòạ Trời tháng ba trong
xanh. Không có gì đẹp hơn, tuyệt vời hơn. Tháng ba là tháng
của mùa xuan, của tuổi trẻ, củ vui chơi và của riêng Giang Hạọ
Gần đấy, một con suối đang chảy róc rách, tiếng nước chảy tạo
thành những âm điệu nhịp nhàng, Hạo lại nghiêng người qua một
bên, ngắm Hiểu Sương đang đứng thả câụ Cô gái đi chân trần,
ống quần vén cao để lộ làn da trắng. Cô ta đang đứng trên một
tảng đá to, chiếc nón rơm trên đầu vừa đủ che khuất cái mái
tóc ngắn ngủn, khuông mặt lúc nào cũng ửng hồng, khuôn mặt yêu
đời có đôi mắt sáng. Trong chiếc áo sơ mi hoa đỏ, chiếc aó mà
lúc nào cũng không cài đủ nút. Vạt áo cũng không bao giờ thả
xuôị Nó được thắt thành núi, khiến mỗi lần cô gái cúi xuống
lại để lộ một khoảng da trắng trên lưng. Giang Hạo phải kiềm
chế lắm mới không nghịch tay nghịch chân trên đó.
Hiểu Sương không phải là một tay thợ câu giỏi, cũng không
thuộc loại người nhẫn nạị Vì cô nàng không chờ được chiếc phao
lay động, cứ cách mấy giây là lại giở cần câu lên một lần, giở
lại không có kỹ thuật giở, mỗi lần lại hất tung cần câu lên,
chục lần là hết tám lần lưỡi câu vướng cành cây va `mỗi lần
như vậy là lại cầu cứu Giang Hạọ Con chó nhỏ Cầu Tuyết lúc nào
cũng bênh vực chủ. Mỗi lần như thế là nó lại sủa "gâu gâu", nó
làm dậy làng dậy xóm. Giang Hạo nghĩ thầm, may là ở trong con
suối này không có cá, chứ nếu có chắc chúng cũng hoảng sợ bỏ
chạy hết trơn.
Rồi có một lúc, Hiểu Sương thật yên lặng, rõ ràng là cô ta
đang tập tánh nhẫn nại, đứng trên tảng đá với cần câu trên
tay, cô ta bắt đầu hát khe khẽ, con chó nhỏ thì nằm phục một
bên, hình như nó cũng đang lắng nghẹ Giang Hạo nhìn bức tranh
"Muà xuân câu cá bên suối" mà lòng thấy lâng lâng. Chàng chợt
thấy thật hạnh phúc. Hạo nằm yên lắng nghe, rồi chàng cũng
nghe được lời hát của Hiểu Sương, đó là một bản nhạc đang
thịnh hành, nhưng đã được sửa đi lời hát:
"Cá ơi, cá hãy lắng nghe ta
Mồi rất ngon đừng bỏ qua nghe
Cá ơị Cá hãy nghe ta nói
Mau cắn câu đừng đi đâu cả
Cá ơi, cá hãy nghe lời ta
Bằng không ta không còn kiên nhẫn nữa"
Giang Hạo cố nín cườị Những lời hát ngộ nghĩnh kia, ngây ngô
làm sao đấy, nhưng rồi chàng cũng không cười nổi vì hình như
những lời hát thô kệch kia đã làm cho ông trời cảm động. Ông
ta đã móc cá vào lưỡi câu cho Sương. Cái cần câu bị kéo mạnh,
Hiểu Sương phải hét lên.
- Ồ, không được rồi, cá đã cắn câu! Cô gái cuống quít giữ chặt
lây cần câụ
Giang Hạo ngồi bật dậy, vừa kịp lúc thấy Sương đưa cao cần câu
lên. Một con cá thật to, có vẩy trắng đang lủng lẳng treo ở
đầu lưỡi câu, Hạo không dám tin ở mắt mình, chàng cũng căng
thẳng hét.
- Hiểu Sương cầm chặt cần câu nhé. Đừng để cho nó thoát.
- Ồ, không được đâu! Hiểu Sương hét lớn - Một con cá, rõ ràng
là có một con cá, đấy anh thấy không. Ối! Không được rồi, nó
nặng quá! Giang Hạo giúp một tay đi, mau lên!
Hiểu Sương giữ chặt cần câụ Con cá đang vùng vẫỵ Cần câu bị
cong lạị Trong khi chú cún con lại có vẻ thích thú, nó nhảy
tới nhảy lui quần trên sân cỏ, nó kêu gâu gâụ
- Gắng giữ chặt đi Hiểu Sương. Giữ chặt nhé!
Giang Hạo chạy nhanh tớị Chàng phóng ngay lên tảng đá, muốn
giúp Hiểu Sương giữ cần câu nhưng không ngờ tảng đá lại chông
chênh dưới sức nặng của Giang Hạo, nó chúi đầu xuống đẩy Hiểu
Sương văng xuống nước, Hiểu Sương hét lớn.
- Trời ơi! Cá đòi đổi mạng tôi kìa!
"Ùm"! Hiểu Sương đã văng xuống nước, nước bắn lên tung tóẹ
Giang Hạo vội vã buông cần câu chụp lấy Hiểu Sương định kéo cô
gái lên bờ, không ngờ Hiểu Sương lại giữ chặt lấy tay Giang
Hạo không những giữ mà còn kéo mạnh làm Giang Hạo chỉ kịp hét
lên một tiếng:
"Ối" là Giang Hạo văng tõm xuống nước theọ Hạo lồm cồm ngồi
dậy, may là nước chỉ sâu đến gối, chàng quay sang kịp thấy
Hiểu Sương ướt như chuột, đứng dưới nước, vỗ tay cườị Hạo bất
mãn.
- Người ta có lòng tốt cứu cô. Cô lại lôi cả người tôi xuống
nước?
Hiểu Sương nghiêng nghiêng đầụ
- Ồ, thế mới gọi là có phước cùng hưởng có họa cùng chia chứ?
Giang Hạo trừng mắt nhìn Hiểu Sương vừa tức vừa thấy buồn cườị
Chàng chưa kịp nói gì, thì chợt nghe Hiểu Sương hét lớn.
- Chết rồi! Con Cầu Tuyết! Con Cầu Tuyết sắp chết chìm rồị
Hạo nhìn theo, mới thấy con cầu Tuyết đang ngụp lặn trong
nước, hình như nó đang đuổi theo cái cần câụ Đôi chân cụt ngủn
của nó đang quạt quạt trong nước. Thế này thì làm gì có chuyện
chết đuốị Nhưng Giang Hạo cũng bị ảnh hưởng bởi tiếng hét của
Hiểu Sương, chàng chạy vội ra bờ suối, bế con chó lên, chó ta
có vẻ không hài lòng, nó nhìn theo cái cần câu sủa gâu gâu!
Gâu gâụ
Tất cả bước lên bờ. Bây giờ thì người nào cũng ướt như chuột.
Con chó có vẻ lạnh, nó nhảy khỏi tay của Hạo, xuống bãi cỏ
sưởi ấm. Hạo nhìn Hiểu Sương. Cô bé chống nạnh hất hàm.
- Saỏ Bây giờ anh tính saỏ
Giang Hạo không hiểu, nhưng giục Sương.
- Chúng ta có mang theo áo quần, bây giờ thay áo đi, ở đây
cũng không ai trông thấy đâu mà sơ.
Nhưng Hiểu Sương trừng mắt.
- Ướt hay không với tôi không thành vấn đề. Tôi chỉ hỏi anh
tính sao đâỷ
- Tính sao là tính saỏ
Hiểu Sương giậm chân.
- Cái con cá của tôi đấỷ Anh có biết đây là con cá duy nhất
trong đời tôi câu được hay không? Vậy mà anh để cho nó chạy
thoát, anh phải đền con cá cho tôi mới được!
Giang Hạo đưa tay vuốt lấy tóc.
- Phải làm sao bây giờ? Cá thì đã thoát, ở đâu tôi có đền cho
cô? Cái này lỗi cũng ở cô thôị Cầm cần câu cũng không biết
cách cầm, vậy mà đòi đi câu cá.
- Anh trách tôi à? Anh định nói ngược ư? Hiểu Sương tỏ ra giận
dữ - Anh đền hay không thì nói đỉ Anh có biết là tôi đã bỏ ra
hết bao nhiêu công sức không? Tôi vừa phải nhẫn nại, vừa phải
hát để dụ khị nó mới cắn câụ Còn anh? Anh giả vờ như phụ giúp
tôị Chứ thật ra thì anh muốn giúp cho con cá no thoát thân.
Không những thế anh còn đẩy tôi xuống nước. Suýt chút nữa tôi
đã chết chìm.
- Trời ơi! Sao cô lại tả oán tôi dữ thế? Giang Hạo cắt ngang
rồi lại làm lành - Thôi đừng ồn ào nữa, rõ ràng là bây giờ tôi
biết trong suối có cá rồị Tôi sẽ câu một con khác đền cho cô.
Hiểu Sương đẩy Giang Hạo về phía bờ suốị
- Đấỵ Giỏi thì đi câu đi! Câu đị
Giang Hạo vừa bước, nhưng như sực nhớ ra, hỏị
- Không có cần câu rồi lấy gì câủ
Hiểu Sương ngang bướng.
- Cái đó tôi không biết. Chuyện đó là của anh.
Giang Hạo quay lại nhìn Sương. Cô gái có đôi mắt to đen, có
đôi môi đỏ nghịch ngợm, bộ quần áo ướt đang bó chặt vào người
để lộ những đường nét nảy nở hấp dẫn. Hạo vội quay mặt đi nói:
- Cô đi thay áo nhanh lên kẻo bệnh đấỵ
- Chuyện đó không dính dáng gì đến anh.
- Tôi bảo cô phải đi thay quần áo ngay, bằng không, không biết
trách nhiệm sẽ thuộc về ai nữạ
Hiểu Sương tròn mắt nhìn Hạọ
- Anh nói vậy là saỏ Tôi không hiểủ
Hạo bực quá hét lớn.
- Tôi bảo đi thay quần áo đị Nghe không?
Tiếng hét của Hạo làm Sương sợ hãị Cô bé liếc nhanh rồi không
dám cãị Với lấy túi xách, lấy chiếc quần Jean và một chiếc áo
khoác có mang theo, Sương vội vã chạy ra phía sau tảng đá, vừa
đi vừa nói:
- Tôi di thay đồ, cấm anh không được nhìn lén đấy nhé!
Giang Hạo lầu bầu cái gì đó trong miệng rồi nằm dài xuống cỏ,
hướng mắt lên nhìn bầu trời xanh có mây trắng.
Đột nhiên phía sau tá?ng đá có tiếng hét to, chàng vội vã ngồi
bật dậỵ Chỉ nghe tiếng thét tiếp đó của Hiểu Sương.
- Ôị Anh Hạo ơi! Có con rắn! Có con rắn đây này!
Giang Hạo chạy vội đến, chỉ kịp nhìn thấy phần vai trần trắng
bóc của cô gái, riêng phần ngực của Hiểu Sương đã được che kín
bởi chiếc áo khoác trên taỵ
Cô gái lại hét tiếp.
- Anh đừng đến đây, tôi chưa mặc áo mà.
Giang Hạo đứng chựng lại, đỏ mặt. Chàng quay người về hướng
khác.
- Tôi phải làm sao đâỷ Nhưng mà rắn nó đã cắn cô chưả Cô bước
ra đây đị
- Ồ! Hiểu Sương thở nhẹ, giọng lúng túng - Ồ! Tôi đã nhìn lầm.
Một sợi dây thừng mà tôi tưởng lầm là con rắn.
GiHao quay lai, vừa kịp thấy Hiểu Sương kéo day kéo quần lên,
chàng bỗng đưa tay kéo mạnh, làm Sương ngã vaò vòng tay chàng.
Mắt Hạo đỏ lửa, chàng nhìn chăm chăm vào người con gáị
- Này cô bé, không cần biết là cô ngây thơ thật hay giả vờ.
Hôm nay tôi không buông tha cô đâụ Và cúi xuống Hạo đặt nụ hôn
nhanh lên môi thiếu nữ. Nhưng Hạo không hôn được vì chàng thấy
đôi mắt cô gái mở to một cách ngạc nhiên, Hạo bực mình nói:
- Ngu quá! Sao không nhắm mắt lại, hôn mà cứ mở trừng trừng
mắt làm sao tôi dám hôn?
Hiểu Sương vội nắm mắt lại nhưng lại nhắm thật chặt, miệng lại
mím mím, cái thái độ của Sương làm Hạo không nhịn được cườị
- Cô thật là ... hết nước nóị
Hiểu Sương mở to mắt rạ
- Như vậy cũng chưa được nữa à?
Hạo nhìn Sương một lúc, rồi nắm lấy tay nàng nóị
- Lại đây nào!
Chàng kéo nàng đến bãi cỏ ngồi xuống nghiêng đầu ngắm Hiểu
Sương. Tat' cả những dục vọng thèm khát trong người lúc đầu đã
biến mất. Bây giờ trước mặt chàng là một dòng suối thanh
khiết, trinh nguyên giống như những đóa mây trắng trên trời
xanh. Những bông hoa bá hợp bên khe suốị Hạo chợt thấy xấu hổ
với hành động ban nãy của mình.
- Hiểu Sương này, năm nay cô bao nhiêu tuổỉ
- Mười chín.
- Thế cô có bạn trai chưả
- Có chứ! Trên hai mươi người lận.
- Nhưng đã yêu qua chưả
- Yêu à? Hiểu Sương có vẻ suy nghĩ, chớp chớp mắt rồi hỏị
- Làm sao mới gọi là yêủ
Giang Hạo bị hỏi phải ngẩn rạ Thế nào là yêu nhỉ Chàng suy
nghĩ mãi mà vẫn không biết trả lời thế nàọ Bởi vì Hạo chợt ngộ
ra một điềụ Xưa tới giờ mang tiếng có bạn gái đấy nhưng đến
nước yêu thì có lẽ còn phải xét lạị Cái cảm giác gọi là yêu nó
thế nào nhỉ Đi chơi, nhảy nhót đùa nghịch. Có quyến luyến nhau
cỡ nàọ Giây phút chia tay xao xuyến một chút rồi đâu lại vào
đấỵ Đó có gọi là yêu không?
- Yêu có nghĩa là ... Giang Hạo không chịu thua, cố moi móc
tìm kiếm từ ngữ diễn tả - Nghĩa là ... Sương gặp một người bạn
traị.. Sương thề non hẹn biển. Hứa sẽ lấy hắn nếu không lấy
được sẽ tự tử.. Tình yêu chân chính là vậỵ Sống thiếu người
yêu sẽ phải khổ lắm, buồn lắm ...
Nhưng Hiểu Sương lắc đầụ Mái tóc ngắn của nàng may là chưa
ướt, vậy mà cũng rối tung, nó đang lay lay trong gió. Sương
chau mày, làm ra vẻ thật người lớn.
- Nếu nói như anh thì ... yêu là làm một điều ngu xuẩn phải
không? Tôi cũng không tin ba cái chuyện thề non hẹn biển. Lấy
nhau không được hẹn nhau ở suối vàng xưa rồị Tôi không tin đâụ
Nếu thật như vậy mới gọi là yêu thì tôi sẽ không hề yêu aị
Không bao giờ yêu ai, kể cả yêu anh.
Giang Hạo chau mày, hơi bất mãn.
- Hừ. Cô nói là sẽ không yêu tôị Vậy không lẽ tôi thèm yêu cô
à?
- Vậy thì tốt quá. Hiểu Sương nheo mắt nói - Khi không rồi anh
đề cập đến chuyện yêu một cách trịnh trọng làm tôi hết hồn.
- Sao lại hết hồn?
- Anh đừng nghĩ tôi còn là con nít, được không? Hiểu Sương nói
- Thật ra tôi đây biết rất nhiều thứ. Này nhé, anh nghe chuyện
này là biết liền. Trước kia, tôi có mộ tcô bạn. Cô ta thật
tình yêu một tay con traị Không ngờ tay này thuộc típ phản bộị
Anh biết cô bạn tôi xử lý thế nào không? Cô ta tự sát! Đấy kết
quả củ yêu là vậy đó.
Đôi mày của Hạo nhíu lạị
- Cô đừng chỉ vì một dẫn chứng đó mà phủ định hết tình yêu
trên đời nàỵ Nói theo kiểu cô, thì con trai con gái trong cõi
đời này, đừng bao giờ nên yêu nhau ư?
- Đúng vậy! Hiểu Sương nói, và cúi xuống nhạt một quả thông
ném thậ txa, để chú chó Cầu Tuyết phải chạy đi nhặt lại - Yêu
đương là chuyện khùng điên, biết không? Rồi chợt nhiên, Sương
lại quay lại , thái độ nghiêm túc nói - Anh Hạo, tôi muốn hỏi
anh một chuyện, anh phải thành thật cho tôi biết nhé.
- Được thôị
- Anh vừa hôn tôị Hiểu Sương nói với ánh mắt lo lắng. Chuyện
đó giống như một thú tiêu khiển vậy, phải không?
- A mà ... Giang Hạo chợt bối rối, không biết trả lời sao cho
phải cách. Suy nghĩ một chút, Hạo mới tiếp nối - Cái đó cũng
không hẳn là vì muốn tiêu khiển. Tôi nghĩ là vì tôi không dằn
lòng được nên ...
Mắt Hiểu Sương mở to, nàng nói to như lúc gặp rắn.
- Trời đất.. Anh định yêu tôi thật à?
- Khỉ thật! Làm gì có chuyện đó. Giang Hạo cũng hét lên. Anh
chàng đỏ mặt, cảm thấy tự ái bị xúc phạm nặng nề - Cô đừng
tưởng bở. Cô tưởng là tôi từ xưa tới giờ chưa hề hôn qua ai ư?
Hơn 100 đứa con gái rồi đấỵ Nhưng tôi chưa hềthấy nụ hôn nào
lại nhạt nhẽo như lúc hôn cô. Hừ! Thế mà dám nghi ngờ là tôi
yêu, tôi mê cô. Chỉ có những tay ngốc nghếch mơí quan trọng
hóa một nụ hôn như vậỵ Bộ xưa tới giờ chưa có thằng con trai
nào hôn qua cô ư? Chắc chắn như thế. Vì tôi thấy cô giống như
một khúc gỗ. Hôn gì mà phản ứng phối hợp cũng không biết. Cô
có vẻ ngu ngơ thật.
Lời của Hạo chưa dứt thì Hiểu Sương chợt choàng người qua, đặt
môi cô ta lên môi Hạọ Cô thè lưỡi ra, một nụ hôn thậ t điệu
nghê. Thật kinh nghiệm làm Hạo bàng hoàng, say đắm. Hạo không
chủ động được, chỉ ôm ghì lấy Sương, mặc Sương đạo diễn. Chàng
chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, linh hồn như bay bổng lên chín
tần mâỵ Cả người chợt nóng ran như bị đốt bốc lửạ
Rồi Sương buông Hạo ra, mắt long lanh nhìn Hạọ
- Đấy, còn dám nói là tôi không biết thế nào là hôn nữa không?
Sương quay người di - Chỉ tại tôi không thích thôị
Giang Hạo chỉ mở trừng trừng mắt. Chàng không biết nói gì cả.
Hiểu Sương cúi xuống nhặt bộ áo ướt của mình, nàng gọi con Cầu
Tuyết đến, bế nó lên, quay lại nói với Hạọ
- Anh bảo tôi là khúc gỗ, anh lại mắng tôi ngu đần, cà quỷnh.
Tôi ghét con trai dỏm mà làm ra vẻ tài khôn. Từ đây tôi không
thèm chơi với anh nữạ Tôi về đâỵ
Giang Hạo giật mình, chạy theo giữ Sương lạị
- Đừng Hiểu Sương. Cô có thể mắng tôi là cục đá, cục đất, là
ốc sên, bồ cào, châu chấu gì cũng được nhưng Sương đừng nghỉ
chơi với tôi!
Nhưng Sương ngoảnh mặt đi tiếp tục bước . Giang Hạo vội quơ
lấy quần áo dưới đất lên đuổi theọ
- Hiểu Sương! Sương giận tôi à?
Sương yên lặng, lầm lũi bước. Giang Hạo bất lực chạy theọ
- Sương này, Sương bảo chó Cầu Tuyết cắn tôi đi!
Hiểu Sương có vẻ vui lên. Đẩy Cầu Tuyết qua phía Hạọ
- Cắn hắn đi!
Chó Cầu Tuyết có vẻ nghe lời chủ. Nó hả miệng đớp ngay lên
cánh tay Hạo một cáị Con chó co ' chút xíu như vậy, mà không
ngờ răng nó nhọn quá, nó cắn thật đau, nó gặm cứng không nhả.
Hạo đau quá, phải hét lên.
- Ối! Ối trời ơi! Thượng đế ơi! Đau quá, đau quá! Hiểu Sương,
con chó này có chích thuốc ngừa bệnh dại chưa vậỷ Bằng không
nó lây bệnh, tôi cắn lại cô. Ôi! Giời ơi! Đau quá, chắc chết
quá.
Hiểu Sương khoái chí cười, vội bế chó vào lòng.
Giang Hạo nhìn lên cánh tay, nơi mấy vết răng sâu đã rướm máụ
Chàng vội móc khăn mù xoa ra lau và cột lạị Miệng rên rỉ rồi
lẩm bẩm gì đó. Hiểu Sương trừng mắt.
- Anh lải nhải gì đó?
Giang Hạo không dằn được.
- Đàn bà con gái độc ác thật!
- Anh lại mắng tôi nữa phải không? Hiểu Sương hỏi rồi lại chìa
chó Cầu Tuyết ra, ra lệnh - Nào Cầu Tuyết, cắn hắn nữa đi, lần
này nhớ cắn cho thật đau đấỵ
Giang Hạo không dám chần chờ nữa, bỏ chạỵ Chó Cầu Tuyết đuổi
theo sau lưng, vừa đuổi vừa sủa "gâu gâu! gâu gâu!"
Hiểu Sương nhìn theo không nín được cườị Nàng chạy theo sau
thích thú.
Cho mãi đến đầu làng Lan Huê, Sương mới gọi Cầu Tuyết dừng lạị
Nàng bế nó lên, vừa nhìn Hạo thở vừa trách:
- Tại anh cả thôi, anh làm nó đuổi theo mệt thở không ra hơị
Con chó của tôi mà có bề gì là tại anh cả đấy nhé.
Giang Hạo trợn mắt.
- Trời đất, làm bạn với Sương hoàn toàn thua thật, đã bị chó
cắn, chó rượt, còn phải gánh chuyện bồi thường thiệt hại nữa
ư?
Hiểu Sương cười, nhìn về phía trong làng.
- Thôi bây giờ tôi phải về, có lẽ nội tôi đang chờ cơm tôi đấỵ
Giang Hạo nhanh nhẩụ
- Mai mời Sương xem chiếu bóng có được không?
- Không được, mai tôi phải theo nội xuống Đai Trung thăm một
người bạn già của ngườị
- Sương không có quyền đị
- Hừ, anh lấy tư cách gì mà không cho đi chứ?
- Thế bao giờ tôi mới có "tư cách" đó?
- Không bao giờ. Hiểu Sương nhún vai rồi cười, nói - Chúng ta
chỉ nên làm bạn chơi chung thôị Đừng bày đặt yêụ Vì vậy anh
khôn g nên đặt vấn đề có "tư cách" hay "có quyền" thế này thế
nọ ... Và Hiểu Sương bế con chó Cầu Tuyết đi thẳng vào làng.
- Tạm biệt nhé!
Giang Hạo nhìn theo mãi đến lúc bóng Sương mất hút trong rặng
cây xanh, lòng tràn ngập tình cảm lạ Không cho yêụ Khỉ thật!
Tại sao lại rắc rối vậỵ Khi không rồi đề cập đến mấy thứ quỷ
quái ấy làm gì. Giang Hạo, mi đúng là một tay quỷnh!
Và Hạo quay về "chiếc vỏ ốc" của mình. Vừa tới đầu hẻm, Hạo đã
nhìn thấy chiếc xe con chevrolet quen thuộc. Chàng thích chí
xông tớị Giang Hoài đang đứng tựa cửa xe nhìn chàng cườị
- Đi đâu vậỷ Chủ nhật cũng không chịu ở nhà. Anh đến đây cả
buổi trời mà chẳng vào được nhà em.
Giang Hạo nhìn vào xe như tìm kiếm.
- Em làm gì đấỷ
Hoài hỏi, Hạo gãi gãi đầụ
- Tìm xem có chị dâu em trong đây không?
Hoài vỗ vai Hạọ
- Anh chưa đủ can đảm đưa cô ấy đến đâỵ Anh sợ nhìn thấy cái ổ
chuột của em, cô ta phát khiếp bỏ chạy mất.
Giang Hạo tự áị
- Ồ, có bà chị dâu như vậy em chẳng hoan nghênh rồị
Giang Hoài tái mặt.
- Sao vậỷ
Hạo nhún vai, nhìn thẳng mắt anh.
- Anh cả.. Anh đang yêu phải không?
- Ợ. Nhưng em hỏi làm chi vậỷ Giang Hoài nhìn em - Ồ, quầ áo
sao ươt' nhẹp thế? Em làm gì vậỷ
- Em té xuống suốị Hạo vừa nói vừa móc chìa khóa trong túi ra
mở cửa - Em trợt chân đấỵ
- Có phải em vừa đi chơi với Hiểu Sương không?
- Vâng, cô ấy cũng rớt xuống suối như em.
- À. Giang Hoài gật gù - Vậy là anh biết rồị Hào này, anh hỏi
thật, có phải em cũng đang yêu không?
Yêu à? Giang Hạo liếm môị Có một tình cảm lâng lâng trong đầụ
Chàng vừa mở cửa vừa nói với Hoài - Đừng có khinh thươn`g cái
"vỏ ốc" của em nhé. Có thể nó rất bê bối với bà chi . dâu
tương lai của em. Nhưng nó là "thiên đàng" của "người ta" của
em đấỵ(Hết Chương
3... Xin xem tiếp
Chương 4) |