COI THIEN THAI ENTERTAINMENT NETWORK |
 |
Please click the banner to support Coi Thien Thai
! |
 |
HOA BIỂN |
Tác giả: Quỳnh Dao |
[Chương
1][Chương
2][Chương
3][Chương
4][Chương
5][Chương
6][Chương
7][Chương
8][Chương
9][Chương
10]
[Chương
11][Chương
12][Chương
13][Chương
14][Chương
15][Chương
16][Chương
17][Chương
18]
[Chương
19][Chương
20] |
Chương 12 |
 |
Tuấn Chi, Vũ Thu, Hiểu Nghiên và Tử Kiên đang
ngồi quây quần bàn thảo về chuyện tổ chức cuộc triển lãm họa
phẩm của Vũ Thu. Hiểu Nghiên có vẻ hăng say nhất, chạy tới
chạy lui đo kích thước từng bức họa để chuẩn bị treo ở đâu và
ánh sáng phải như thế nào để tạo thêm giá trị cho từng tác
phẩm. Tuấn Chi nhìn ngắm từng bức tranh một tỏ vẻ chiêm nghiệm
cái ý nghĩa sâu sắc ẩn dụ trong mỗi tác phẩm do Vũ Thu tạo
thành, đến lúc Tuấn Chi phải gật gù khen ngợi:
- Nên từ một cái nhìn hết sức khách quan, anh cũng cảm nhận ở
những họa phẩm của em có những sắc thái độc đáo riêng biệt.
Chính vì ở giá trị nghệ thuật đa diện đó anh nghĩ cần phải
giới thiệu cho nhiều người biết để cùng chia xẻ cùng thưởng
ngoạn.
Hiểu Nghiên thì tin tưởng và lạc quan hơn:
- Dì có tài phải để cho mọi người biết chứ. Cho nên dì triển
lãm tranh là phải lắm không ngần ngại chần chờ gì nữa. Có phải
thế không anh Kiên?
Tử Kiên ngồi im không có ý kiến bỗng nghe gọi đến tên mình thì
giật mình nhìn Hiểu Nghiên cười hòa và trả lời ngay:
- Hiểu Nghiên nói phải lắm, cháu hoàn toàn đồng ý. Và cháu
nghĩ cuộc triển lãm này chắc chắn dì sẽ thành ông và nổi tiếng
như cồn.
Vũ Thu thấy chung quanh mình đều là những người yêu quý mình,
điều họ nói ra đều là những lời phát nên tự trái tim chân thật
làm cho Vũ Thu vừa cảm động và tin tưởng ở tài năng của mình
hơn.
- Thôi được, Thu cũng đánh liều lần này và sẵn sàng thách thức
với mọi điều dư luận phê phán...
Như thế là coi như đồng ý cả mọi người và một kế hoạch triển
lãm bắt đầu soạn thảo. Tuấn Chi sắp xếp hàng trăm bức họa theo
từng lối sáng tạo khác nhau sơn dầu bột màu phấn tiên qua
khuynh hướng phác họa, chân phương, trừu tượng, siêu thực...
cùng những thể tài riêng biệt từ đời sống, thiên nhiên, tình
yêu... đến đấu tranh, hy vọng và niềm tin. Nhưng đặc biệt
không có bức nào Tuấn Chi đề nghị loại bỏ. Khi treo xong theo
thứ tự từng đề tài Tuấn Chi đứng ngắm có vẻ thỏa nguyện cái
sáng kiến của mình bỗng nhiên Tuấn Chi nhìn sang Vũ Thu hỏi
nhỏ:
- Nhiều khi anh tự nghĩ, một người có tư tưởng sâu sắc và một
tài năng phong phú như em mà sao không được chồng em yêu quý
nhỉ?
Vũ Thu bật cười:
- Chồng em rất thực tế chỉ muốn em làm một người vợ bình
thường như những người đàn bà khác, nghĩa là chỉ biết chiều
chuộng chồng chăm sóc con cái. Chồng em đâu cần em có tư tưởng
và những họa phẩm của em.
Vũ Thu dừng lại một vài giây rồi lẳng lơ nhìn Tuấn Chi:
- Nhiều khi em cũng nghĩ về anh như thế. Một người đàn ông có
tài, thông minh lịch thiệp, hiểu biết nhiều về văn học nghệ
thuật, có nhận xét sắc bén phải có người vợ tế nhị và có tâm
hồn thích hợp. Chắc chị ở nhà cũng nằm trong những tiêu chuẩn
đáng yêu ấy?
Tuấn Chi nhìn lảng qua phía khác, yên lặng thở dài. Đã nhiều
lần Tuấn Chi vẫn giữ nguyên thái độ như thế nhất là trước mặt
Tử Kiên. Vũ Thu cảm thấy câu hỏi của mình kém tế nhị vội
chuyển sang đề tài khác để không khí tự nhiên hơn. Và Vũ Thu
tự nhủ từ nay về sau nàng sẽ không bao giờ nhắc đến vấn đề
Uyển Lâm với chàng nữa. Nhất là người đó là mẹ Tử Kiên chắc
chắn sẽ làm cho Tử Kiên buồn vì dù sao Uyển Lâm vẫn là mẹ. Vũ
Thu cúi xuống và nói thật nhỏ vừa đủ cho Tuấn Chi nghe:
- Em thành thật xin lỗi anh. Em sẽ không bao giờ đề cặp đến
người vợ yêu dấu của anh nữa...
Bỗng có tiếng điện thoại reo, Tuấn Chi vội vàng cầm ống nghe.
- A lô! À... em đấy hở?.... thế hở?... Được em an tâm anh sẽ
đi tìm Bội Nhu ngay. Thôi nhé.
Vũ Thu biết là Uyển Lâm gọi đến nên nghịch đùa:
- "Tình yêu đã gọi anh trở về.”
- Không phải về mà phải đi tìm Bội Nhu thì đúng hơn. Bội Nhu
đã bỏ nhà đi mất biệt theo tình nhân của nó.
Vũ Thu vội nghiêm nét mặt vì tình thế gay cấn không thể đùa
được. Tuấn Chi có vẻ bối rối nó với Vũ Thu và Tử Kiên:
- Bội Nhu đã bỏ nhà ra đi không biết đi đâu mà giờ này chưa
thấy về. Anh phải đi tìm nó gấp.
Vũ Thu lo lắng:
- Có cần em giúp một tay không?
- Anh hiểu tính tình con gái anh lắm. Bội Nhu rất cứng rắn nói
là làm nên anh ngại vì tự ái Bội Nhu sẽ không về. Và rồi không
biết chuyện gì sẽ xảy đến? Anh yêu thương Bội Nhu lắm và chìu
chuộng hết mình. Uyển Lâm thì lúc nào cũng muốn gây sự hết
người này đến người khác! Thật khổ tâm cho anh quá.
Vũ Thu vỗ vai Tuấn Chi tỏ vẻ thương yêu thông cảm nỗi khổ của
chàng:
- Thôi anh và Tử Kiên về gấp đi coi thử sự việc ra sao? Nhưng
em nghĩ không đến nỗi nào bi quan lắm đâu, con gái dễ xúc động
nên nông nổi lắm bỏ đi vài ba lần đến nhà bạn rồi sau đo hối
hận tự tìm về là thường. Lúc trước chưa lấy chồng thỉnh thoảng
em cũng "lên cơn sốt" như thế. Nhưng em nghĩ vì gia đình anh
hạnh phúc quá nên con mới vắng mặt vài giờ là coi như tai nạn
ghê gớm rối loạn cả lên!
- Sao em biết gia đình anh hạnh phúc?
Và Tuấn Chi tỏ vẻ bực tức vì những chuyện rắc rối xảy ra.
- Em sẽ liên lạc giùm anh vài nơi mà Bội Nhu thường quan hệ và
anh có thể liên lạc với em sau vài giờ nếu anh muốn, bây giờ
anh cùng Tử Kiên về đi và chia nhau tìm kiếm Bội Nhu.
Vừa bước vào nhà là nghe Uyển Lâm vừa khóc vừa tru tréo như
người điên.
- Trời ơi! Số tôi sao khổ như thế này hỡi trời? Có chồng cũng
như không, không ngó ngàng đến con cái gia đình, con thì toàn
đồ hư đốn bất hiếu... Tôi đã mang nặng đẻ đau, ngày nay nó trả
ơn tôi bằng cách đó, làm khổ nhục tôi như thế này... Trời. Tôi
xấu hổ quá... tưởng yêu cái thằng sửa xe là danh giá còn không
nghe lời dạy bảo, bỏ nhà đi theo nó thật nhục nhã quá.
Tuấn Chi yên lặng ngồi chịu đựng nghe những lời kết tội Bội
Nhu chàng cảm thấy chán nản vô cùng. Tuấn Chi gọi bà vú Trương
hãy nói thực sự việc xảy ra.
- Thưa ông, theo tôi thấy cậu ấy trông cũng cao ráo, đàng
hoàng ăn nói nhỏ nhẹ lễ phép lắm. Tôi còn nghe cô ba bảo cậu
ấy là nhà văn nữa đó. Và sau khi bị Bà sỉ nhục cậu ấy liền bỏ
đi ngay làm cho cô ba hốt hoảng chạy theo... Tôi biết cô ba
tính cứng rắn nên không biết có chịu trở về không... tội
nghiệp.
Tuấn Chi nghe qua lời tường thuật của vú Trương cũng đoán một
phần về người bạn trai của Bội Nhu. Chàng biết tính Bội Nhu
rất có tâm hồn và sâu sắc giống chàng nên nhất định người bạn
trai của Bội Nhu cũng phải có những điểm xuất sắc nào đó...
Nhưng Uyển Lâm thì khác nghe vú Trương tả sơ về Giang Vỹ thì
bực mình:
- Nhà văn! Cái tướng trông có vẻ du thủ du thực ấy mà là nhà
văn hả! Mặt mày sát khí trông rất nguy hiểm suýt nữa nó giết
mình khi nào không biết. Thứ đểu cáng dụ dỗ con mình để mong
kiếm chác chút đỉnh...
Vừa nói mặt Uyển Lâm tái xanh vì tức giận nên trông càng xấu
xí. Tuấn Chi vội gạt ngay:
- Em im đi, chuyện gì cũng do em gây ra cả. Anh bực mình hết
sức. Phải để cho tâm hồn "người ta" thanh thản kiếm sống chứ!
Ở nhà rồi sinh lắm chuyện.
Nghe Tuấn Chi nói như vậy cơn giận của Uyển Lâm ùn ùn bốc lửa,
mặt nàng đỏ cháy như người say rượu có lẽ Uyển Lâm tức quá nên
tất cả mạch đều căng thẳng, Uyển Lâm vừa trợn trừng mắt vừa la
hét om xòm:
- Ôi giời đất ơi! Ngày hôm nay tôi gặp xui xẻo quá. Mới sáng
sớm đã gặp đồ quỷ sứ vào nhà ám hại rồi đến con cái mắng nhiếc
bỏ đi xong bây giờ lại bị ông chồng dở hơi chửi … Tôi chỉ còn
nước chết là sướng nhất. Rồi ông xem tôi sẽ chết cho ông mãn
nguyện, tôi biết bây giờ tôi chỉ là đồ vô dụng mà...
- Uyển Lâm, em làm ơn nín đi có được không? Cái gì cũng từ từ
xử trí, la lối om sòm thiên hạ cười cho còn gì là phẩm giá nữa.
Tử Kiên cũng góp lời:
- Nín đi mẹ có gì mà khóc lóc dữ vậy. Để con với ba đi tìm Bội
Nhu. Chuyện này con có nghe Bội Nhu tâm sự nhưng cứ tưởng là
anh chàng Từ Trung Khao đâu dè...
Bỗng Tuấn Chi quay lại nó với Tử Kiên:
- Con có biết thằng đó tên gì và ở đâu không?
Tử Kiên lắc đầu tỏ vẻ thất vọng. Xoay qua Uyển Lâm, Tuấn Chi
hỏi tiếp:
- Bộ khi nó đến gặp em không giới thiệu tên nó à?
- Thấy bộ điệu có vẻ lưu manh quá nên em chả để ý đến tên nó
làm gì?
- Em thật hồ đồ quá, tại sao lại vội đánh giá người ta kỳ quá
vậy!
- Ba à! Hay là mình vào xem trong phòng Bội Nhu thế nào cũng
khám phá ra bí mật.
- Có lý...
Tuấn Chi và Tử Kiên vội vàng chạy lên lầu vào phòng Bội Nhu
lục soát... Bỗng Tuấn Chi lấy ra một tập vở dán đầy những bài
báo đã in... Ở ngoài bìa đề những chữ hoa nắn nót cẩn thận "Thế
giới của Giang Vỹ " Tuấn Chi dở vài trang trong thì ra những
truyện ngắn đã đdược in báo mang tên Giang Vỹ... Tuấn Chi gật
đầu như khám phá ra một sự thật. Tuấn Chi lướt nhanh một vài
giòng mở đề và kết luận Tuấn Chi cảm nhận được một ít tư tưởng
mà tác giả gỏi gắm vào trong câu chuyện. Tuấn Chi hình dung
đến một người thanh niên đầy vẻ phấn đấu với đời bằng khả năng
tiềm ẩn trong tâm hồn. Một ý chí đấu tranh đáng mến phục ngay
mỗi đời sống và trong tình yêu thơ mộng. Điều đặc biệt ở đầu
mỗi truyện ngắn đều đề tặng Bội Nhu. Bỗng dưng Tuấn Chi dành
cho Giang Vỹ những cảm tình đặc biệt, vì Giang Vỹ không phải
một người tầm thường, là một nhà văn có lý tưởng đưa vào văn
chương những ý chí đấu tranh quyết liệt và một sự kiên nhẫn
tuyệt vời. Như một đóa sen vượt lên từ bùn nhơ để tỏa ngạt
ngào hương sắc. Nếu dáng vẻ bên ngoài nghệ sĩ như vú Trương mô
tả thì Bội Nhu say mê Giang Vỹ là đúng. Ít ra Bội Nhu cũng
biết kén chọn một người có tâm hồn thích hợp với tâm hồn của
Bội Nhu... Tuấn Chi vừa xuống lầu thì nghe Tử Kiên điện thoại
với Từ Trung Khao.
- Thực sự cậu cũng không biết Bội Nhu liên hệ với ai?
Tuấn Chi nó với Tử Kiên:
- Ba biết tên nó là Giang Vỹ một người viết văn chắc ba sẽ
điện thoại đến tòa soạn hỏi thì biết địa chỉ.
Tử Kiên có vẻ nóng nảy:
- Hay là mình điện thoại báo cho sở cảnh sát biết?
- Khỏi cần Ba sẽ tìm ra nhà mà, an tâm.
Bà Uyển Lâm nghe Tuấn Chi nhắc đến Giang Vỹ vội đáp ngay:
- Đúng rồi nó tên Giang Vỹ ở con lộ phía đông chợ Hòa Bình.
- Vậy chắc thuộc khu Cổ Đình Hòa Bình rồi. Tử Kiên vừa đoán ra
như thế và vội vã ra đi.
- Con biết chỗ rồi, để con đi tìm Bội Nhu cho. Nhưng khoảng
hai tiếng đồng hồ sau Tử Kiên quay về thất vọng.
- Thưa ba con tìm mãi nhưng không khám phá ra dấu tích hay là
mình báo cảnh sát đi ba.
Không còn cách nào hơn buộc lòng Tuấn Chi phải gọi đến Cảnh
sát.
Trong khi chờ đợi tin tức cảnh sát, Tuấn Chi càng suy nghĩ
thêm về cảnh tượng nóng nảy vì giận hờn của Bội Nhu qua lời
tường thuật của vú Trương làm cho Tuấn Chi càng bối rối lo
ngại hơn... Chàng tưởng tượng đến những hình ảnh đen tối không
may xảy đến với Bội Nhu và chàng cảm thấy đau khổ đến mức nào
khi nghe tin đứa con gái yêu quý nhất của chàng gặp nạn. Như
để tự trấn an mình Tuấn Chi với lấy cuốn tập "Thế giới của
Giang Vỹ " Mặc dù bận công chuyện làm ăn nhưng chàng cũng bỏ
chút thì giờ theo dõi những sinh hoạt văn học nghệ thuật hiện
đại và chàng có nhận xét hầu hết những cây bút trẻ bây giờ đều
lấy cuộc sống thật của mình làm đề tài khai thác. Ở Giang Vỹ
cũng thế, Tuấn Chi bắt gặp những ưu tư về đời sống, về tương
lai và tình yêu... những ý tưởng sâu sắc được chuyên chở qua
một lối hành văn mới lạ nhưng vẫn đầy tình cảm thật là một cây
bút nhiều hứa hẹn. Qua nhiều tờ báo, tạp chí văn học đứng đắn
giới thiệu Giang Vỹ một cách trang trọng đủ chứng tỏ tài năng
của Giang Vỹ... Bỗng chuông điện thoại reo vang kéo chàng về
với thực tại.
- Anh Tuấn Chi đấy hở?
- Vâng, anh đây, có gì lạ không?
- Em đã tìm ra Bội Nhu rồi, nó đang nằm ở phòng cấp cứu phòng
hai nghe nói mới vô đêm qua.
- Vậy à! Cám ơn em nhiều lắm, anh sẽ đến ngay.
Tuấn Chi cảm thấy lòng mình trầm lắng hẳn xuống. chàng thở
phào. Tuy nhiên chàng vẫn còn lo sợ vì không biết nguyên nhân
nào Bội Nhu lại vào nằm bệnh viện lại ở phòng cấp cứu chắc
phải là nguy kịch lắm? Hay là tai nạn xe cộ? Càng nghĩ Tuấn
Chi càng mất bình tĩnh, mồ hôi toát ra lạnh cả người... Ở đầu
dây Vũ Thu nói tiếp:
- Anh Tuấn Chi, chắc anh lo sợ lắm phải không? Anh hãy bình
tĩnh vì em đã hỏi Bác sĩ xong Bội Nhu không có việc gì đáng lo
cả, may quá bác sĩ trực đêm qua là người quen của em, hiện Bác
sĩ đã cho Bội Nhu xuống phòng hồi sức rồi. Phòng số 8 lầu hai.
Bác sĩ còn cho biết Bội Nhu vì kích động quá nên ngất xỉu...
Không có gì mà lo nghĩ... bây giờ thì anh có thể đến thăm Bội
Nhu được rồi đấy!
- Cám ơn em nhiều lắm. Nếu không có sự giúp đỡ của em quả thật
anh lo vô cùng. Thôi nhé, cám ơn em.
Tuấn Chi ném điện thoại cầm tờ giấy có ghi địa chỉ chạy nhanh
ra cửa.
- Bội Nhu ra sao anh?
- May quá chưa chết!
Tử Kiên chạy theo Tuấn Chi ra xe. Nhấn ga cho xe lao vun vút
được một khoảng đường Tuấn Chi mới nói với Tử Kiên:
- Không hiểu bằng cách nào Vũ Thu tìm ra Bội Nhu! Trong khi
cảnh sát không một mảy may hay biết.
- Chắc dì Thu điện thoại hỏi những người thân với Giang Vỹ?
Tuấn Chi và Tử Kiên vất vả lắm mới tìm ra số phòng của Bội Nhu
ở tần lầu hai vì bệnh viện khá rộng như "mê hồn trận". Nhưng
khi vừa đến cửa phòng cả hai cha con Tuấn Chi đều phải khựng
lại vì nhìn thấy một chàng thanh niên đang cúi xuống hôn Bội
Nhu một cách say đắm. Tuấn Chi khoát tay ra dâú cho Tử Kiên
đừng bước vội vào vì Tuấn Chi không muốn khuấy động phút giây
hạnh phúc giữa Bội Nhu và Giang Vỹ.
Khi Bội Nhu vừa ngước nhìn lên bắt gặp đôi mắt Tuấn Chi nhìn
con mỉm cười, Bội Nhu vội buông Giang Vỹ và gọi:
- Ba! Ba!
Giang Vỹ giật mình quay lại, vừa nhìn sững Tuấn Chi vừa cúi
đầu chào:
- Thưa bác!
Tuấn Chi nhìn Giang Vỹ và khẽ gật đầu. Trước mặt Tuấn Chi,
Giang Vỹ đang đối diện với dáng dấp cao lớn, cường tráng, mái
tóc rối bồng có vẻ nghệ sĩ, đôi mắt sáng đầy vẻ cương nghị,
bướng bỉnh tự tin. Tuấn Chi không thất vọng lắm. Ý nghĩ đó vừa
thoáng qua trong đầu óc Tuấn Chi thì Giang Vỹ đã lên tiếng:
- Thưa Bác, theo ý cháu bác không nên đưa Bội Nhu về vội...
Tuấn Chi bước tới một bước đặt tay lên vai Giang Vỹ, ôn tồn
đáp:
- Cám ơn cậu, tôi hiểu, nhưng cậu cũng không nên quan tâm về
Bội Nhu quá.
- Nhưng thưa Bác, Bội Nhu rất khổ tâm khi trở về gặp bác
gái...
- Cậu đừng nói thế vì dù sao Uyển Lâm cũng là mẹ. Tôi sẽ có
cách giảng hòa giữa hai bên. Còn riêng về cậu, thật tình tôi
biết cậu chưa hiểu tôi nhưng tôi hiểu cậu quá nhiều... Vừa nói
Tuấn Chi vừa rút cuốn tập "Thế Giới của Giang Vỹ" đưa cho
Giang Vỹ và tiếp tục... Tôi không phản đối Bội Nhu đã đóng góp
công trình để cậu thực hiện cái thế giới riêng của cậu... điều
đó rất tốt, tôi sẽ khuyến khích con gái tôi tiếp tục.
Và Tuấn Chi đưa tay bắt tay Giang Vỹ:
- Nhân danh là cha của Bội Nhu tôi hứa từ nay coi cậu như vị
hôn phu chính thức và công khai của Bội Nhu.
Và quay sang Bội Nhu:
- Ba rất hân hoan chấp nhận Giang Vỹ vào đại gia đình của
chúng ta được không Bội Nhu?
Nghe Tuấn Chi nói, Bội Nhu ngồi bật dậy, nước mắt sung sướng
chảy dài trên đôi má, Bội Nhu cười mếu máo:
- Ba! Con cám ơn Ba!
Giang Vỹ xúc động quá sức tưởng tượng, chàng không ngờ sự việc
lại xảy đến một cách bất ngờ vậy. Chàng chớp mắt để ngăn giòng
lệ. Chàng cứ tưởng thế nào Bội Nhu cũng bị một trận la mắng
ghê gớm. Giang Vỹ nhìn Tuấn Chi thán phục cái tinh thần bao
dung cao quý. Và chàng ngạc nhiên vô cùng tại sao Bội Nhu lại
có một bà mẹ ích kỷ tầm thường hung hiểm đến như thế. Mà lại
có một người cha phóng khoáng rộng lượng dễ thương như vậy...
Nhưng đột nhiên Giang Vỹ đâm hoài nghi vì đa số những người
thuộc giới chủ nhân ông, thượng lưu trí thức đều chỉ là những
bộ áo đẹp khoác bên ngoài, bên trong tâm ẩn chứa những nham
hiểm quỷ quyệt, những âm mưu đen tối khủng khiếp? Không biết
cha của Bội Nhu có ở trong trường hợp này? Dùng quỷ kế để
chiêu dụ đưa Bội Nhu về nhà nên Giang Vỹ e dè thay đổi thái
độ.
Tuấn Chi đến bên Bội Nhu hôn nhẹ vào mái tóc và cằm tay xoa
vào vết thương:
- Tại sao tay con bị thương thế?
- Dạ thưa ba... con vô ý.
- Bác sĩ bảo vết thương này sẽ bị thẹo đấy.
Bội Nhu cười: - Coi như một kỷ niệm suốt đời phải không ba?
Tử Kiên nãy giờ vẫn đứng bên cha yên lặng theo dõi những diễn
biến chung quanh, bỗng nghe Bội Nhu nói thế bèn góp ý:
- Kỷ niệm làm cho ba và anh hốt hoảng lo lắng suốt một đêm
không ngủ.
- Ba đã liên lạc với bác sĩ K. rồi, con không cần phải nằm ở
đây nữa... tốt nhất là...
Bội Nhu liền ngắt lời ba:
- Tốt nhất là chúng ta đi ăn một bữa cơm thịnh soạn phải không
ba? Con đói quá từ hôm qua đến nay không ăn uống gì.
- Được để ba hỏi ý kiến bác sĩ lần chót nhé.
Tuấn Chi định ra cửa thì may quá bác sĩ cũng vừa vào khám bệnh
cho bệnh nhân mỗi buổi sáng. Tuấn Chi dừng lại chào bác sĩ và
hỏi ý kiến:
- Thưa bác sĩ tình trạng sức khỏe Bội Nhu ra sao? Nhờ Bác sĩ
khám giúp cho. Cám ơn bác sĩ.
- Ồ! Ông Chi đừng có khách sáo. Bà Thu đã nhờ tôi chăm sóc
cháu từ hôm qua rồi, có gì phải cám ơn. Quen nhau cả mà.
Sau khi chẩn mạch Bội Nhu, bác sĩ bảo:
- Sức khỏe cháu đã trở lại bình thường. Cháu có thể rời khỏi
bệnh viện được hôm nay.
Tử Kiên lo đi làm thủ tục và thanh toán tiền nong. Giang Vỹ
quấn quít bên Bội Nhu sắp lại đôi dép cho nàng, tìm cái lược
đưa cho Bội Nhu chải tóc...
Tuấn Chi nhìn Giang Vỹ gật đầu:
- Hay là mời cậu cùng đi ăn với chúng tôi, chắc chắn đêm qua
cậu cũng "tuyệt thực và không ngủ".
Giang Vỹ cười mà trong lòng cảm thấy sung sướng, bây giờ chàng
mới thực sự tìm thấy nụ cười thoải mái.
Tuấn Chi nhìn đồng hồ mới có chín giờ mười lăm phút chắc các
quán ăn trưa chưa mở cửa.
- Hay là chúng ta cùng về Vân Thọ Đường đi để gọi thêm Vũ Thu
và Hiểu Nghiên nữa cho vui?
- Như thế là nhất rồi, cám ơn Ba.
Để đánh tan mối hoài nghi của Bội Nhu, Tuấn Chi chống chế:
- Sở dĩ gọi Vũ Thu vì chính Vũ Thu đã tìm mọi cách để khám phá
ra chỗ nằm của con đấy. Bây giờ chúng ta phải cám ơn Vũ Thu
mới được.
Bội Nhu yên lặng chỉ cười riêng một mình có vẻ bí mật. Bội Nhu
nắm tay Ba xiết chặt và thúc giục:
- Xong rồi, thôi chúng ta đi Ba, Đi anh Giang Vỹ... |
|
|
Xin các bạn vui lòng nhấn
chuột vào quảng cáo để ủng hộ Cõi Thiên Thai! |
 |
(TRUYỆN
QUỲNH DAO) |
Join Cõi Thiên Thai's
Mailing List To Receive Updates & News - (Recommended for people who
live in Viet Nam) |
|
Last Update: November 5, 2002
This story has been read (Since November 5, 2002):
|
 |
This page is using Unicode
font - Please
download Unicode Font here to read
Web site: http://www.coithienthai.com
E-mail:
[email protected] |
|