Đã mười năm rồi mớí có được một ngày vui vẻ
như thế nàỵ Gian phòng khách ồn ào với số bạn bè đến dự vượt
quá số thiệp gửi đị Trong mươì năm qua, tôi chuyển nhà vài ba
lần, thế mà bạn bè tôi vẫn tìm được địa chỉ. Còn gì cảm động
cho bằng bạn bè đến được đông đủ, dù có người không được mơì.
Và nhất là trong một đêm đông gió mưa sụt sùi như đêm nay, bạn
bè tôi vẫn không ngại ngần, cứ lặn lội tìm đến.
Nhóm lửa lò sưởi lên, không phải vì sợ lạnh, mà vì muốn được
trông thấy cảnh quây quần quanh nhaụ Ngọn lửa bập nùng soi
sáng từng khuôn mặt, cộng thêm tiếng cươì đùa vui vẻ của nhóm
bạn xưa, càng làm gian phòng của tôi sống động hẳn lên.
Ba chàng "Ngự lâm pháo thủ" đến cùng một lúc. Bao giờ họ cũng
thế, rất xăng xái và nhiệt tình trong công việc chung và lạ
thay, đến bây giờ "pháo đài" của họ vẫn vững chắc, chưa có một
người đẹp nào có đủ sức mạnh để lọt váo mắt xanh của họ cả. Đã
có thơì, chúng tôi tưởng rằng cô bé Lan sẽ là của một trong ba
chàng. Nhưng không hiểu vì saỏ Có lẽ tình bạn mạnh hơn tình
yêu nên họ cứ nhường nhịn cho nhau, sau này, vì chờ không được
Lan đã ôm cầm sang thuyền khác. Khi ba chàng hiểu ra thì đã
muộn, chỉ còn biết nhìn theo tiếc rẻ ngậm ngùị Giờ Lan đã có
được cô bé gái lên sáu tuổi, người mập ra chút ít, nhưng nhìn
càng có vẻ quyến rũ hơn.
Đằng kia, hai chị em Thu Vân vá Đan Vân ngôì với nhau, họ vẫn
yêu mến và khăng khít như ngày nàọ Môí tình tay ba giữa hai
chị em và Nguyễn Hưng giờ trở thành kỷ niệm. Cách đây bảy năm,
Thu Vân và Nguyễn Hưng đã lâý nhaụ Còn Đan Vân thì lâý một
chàng trai khác. Họ đã có vớí nhau một bé traị Những lần họp
mặt nhứ thế này, Đan Vân chỉ đến một mình. Nàng không muốn dẫn
người ấy đến, có lẽ để tránh những cảnh ngượng ngùng, xa lạ có
thể xảy rạ Nguyễn Hưng ngôì trên ngế salon, vẫn cươì nói ồn áo
như thuở còn đi học. Chỉ có điêù bây giờ chàng có phần chững
chạc và đứng đắn hơn nhiêù. Dù sao thì Hưng cũng là cha của
hai chú nhóc sinh đôi rồị
Ngôì giữa đám chúng tôi là cô bé dễ thương và nhí nhảnh. Đó là
Thu Phương. Thu Phương và Tuấn Phong là cặp vợ chồng xứng đôi
nhất, đẹp nhất và có lẽ là hạnh phúc nhất. Hai người yêu
thương nhau tha thiết và từ ngày đính hôn rồi thành vợ chồng
đến giờ, họ luôn luôn hạnh phúc bên nhaụ
Rất lâu mơí có được ngày vui vẻ thế này, tôi vui mừng song
không khỏi luống cuống. Bạn bè mỗi người mang đến một ít: Hạt
dưa, khô bò, trái cây bày ra đầy ngộn trên bàn. Và dù rằng
tuổi đã qua ngoài ba mươi, nhưng cả bọn, ai nâý cũng đêù ăn
uống ngon miệng lắm
Thu Phương nắ m lâý tay tôi nói:
- Thảo ngôì xuố ng đây đị Nêú Thảo muốn đãi tụi này, thì bán
cả cái nhà náy đi cũng chưa đủ. Thảo xem ba chàng "Ngự lâm"
kìa, đúng là "Đạo ăn uống" phải không? Hèn chi cho đến bây giờ,
chả có nàng nào nâng khăn sửa túi cả.
Dũng tròn mắt nhìn Thu Phương:
- Nói gì mà ác khẩu vậỵ Mơí có "mở máy ăn" chút đỉnh mà đã bị
trù ẻo rồị Làm như ăn hết của nhà mi không bằng. Lúc nào cũng
kêu than, trong khi mi và Phong mỗi ngày một phát tướng. . .
Tuấn Phong vội ngắ t lơì:
- Thôi xin, thôi xin. Một người chưa đủ sao mà còn lại kéo ta
vào nữạ Bộ muốn "dò chưởng" hay sao đâỷ
Dũng chỉ Tuấn Phong nói:
- Ghê ghê. Bênh vợ dữ quá ta, đúng là vợ chồng nhà sam có
khác, chẳng lúc nào rời nhaụ
Trường tiếp lơì:
- Phải, chẳng thế má khi Thu Phương giơ súng lên nhắm "đùng"
là trái tim chàng rớt liền.
Thu Vân xen vào:
- Thôi, xan can. . . chuyện gì mà có "ba chàng Ngự lâm" dính
vào là ồn ào như ong vỡ tổ. Thảo nào mà cho đến bây giờ họ vẫn
phòng không, nhà trống vậỵ
Trường vẫn giữ thói quen xưa, khi nói là đưa tay lên gãi đâù:
- Vậy hả. Thế thì tụi tui xin rút vậỵ Ở đây mọi người vào đôi,
có lưá cả rồị Tụi tui xin ra đi đường tìm bạn bốn phương?
- Ghê chưả - Đan Vân từ nãy giờ im lặng bỗng đứng lên nói như
ra lệnh.
- Không được đi đâu hết cả. Chưa nói được chuyện gì đã đòi đi
. . đị
Đan Vân dừng lại, nhìn quanh phòng rồi hỏi:
- Đến đủ chưa nàỏ
Nguyễn Hưng chậm rãi đáp:
- Còn thiêú "Thủy Ngọc" và "Lăng Xăng".
- Có ai báo tin cho hai người đó không? Đan Vân hỏi
Từ nãy giờ, tự nhiên Đan Vân giư chức "chủ tịch" nhóm, mặc dù
chẳng ai bâù. Dũng và Tuấ n Phong đưa tay lên:
- Chúng tôi đã báo tin cho họ.
- Vậy mình đợi hai người ấy đến rồi hãy bàn - Lan nóị
- Đợi à, nhưng đợi ai cơ chứ ?
Có tiếng ai nói ở cửa ra vào, chúng tôi nhìn ra, thì ra "Lăng
Xăng" vưà tơí, chàng đang đừng dậm chân, cho chiếc áo mưa mặc
trên người ráo bớt nước. Phía sau "Lăng Xăng" cô bé người làm
tên Tù vưà mỉm cươì vừa nói:
- Thưa cô có khách ạ!
Anh chàng "Lăng Xăng" vưà bước vào đã bị ngay đòn tấn công của
Hà:
- Sao, làm gì mà bao giờ cũng đến trễ thế. Bộ lại đến nhà bảo
sanh nữa saỏ
"Lăng Xăng" tên thật là Ngô Ngọc Quang - ngày còn đi học, chỉ
vì lúc nàu cũng làm ra vẻ bận rộn, hết chạy nơi này đến nơi
khác, chuyện gì cũng góp mặt, như không có lúc nào rảnh rỗi vì
vậy bị bạn bè gắn cho cái biệt hiệu "Lăng Xăng". Sáu năm
trước, "Lang Xăng" cươí vợ, vợ chàng là con gái của một tiểu
thương. Hai vợ chồng phải nói là cái máy sản xuất nhanh nhất
trong cả nhóm. Chỉ trong vòng sáu năm mà đã có tơí bốn mặt con
rồị Từ đó, cuộc đời liền với nhà bảo sanh, tã lót, đường sưã.
. . và cái biệt hiệu "Lăng Xăng" lại càng đúng với chàng.
- Thôi chứ. Để người ta thở một chút có được không?
"Lăng Xăng" vưà cởi chiếc aó mưa ra vừa nói, rồi chiếc aó mưa
cho nhỏ túi mang ra ngoài và bước vào nhà. Chàng nói như reo:
- Vào đây tự nhiên thấy ấm hẳn lên. Ở ngoài đi mưa lạnh muốn
chết.
Nói đọan "Lăng Xăng" nhón một miếng khô bò bỏ váo miệng, tay
đón ly trà nóng của bàn, "khà" một tiếng rồi nói:
- Cám ơn Thảọ Thảo bao giờ cũng là người chu đáo nhất bọn.
Thu Phương đẩy chiếc ghế tơí gần:
- Ngôì xuống đây đi ông. Đứng gì mãi thế - Rôì Thu Phương hỏi
tiế p.
- Bà xã đâu Quang? Có mạnh không?
"Lăng Xăng" ngôì xuống lắc đâù:
- Không được khỏe cho lắm!
Thu Phương chau mày:
- Tại saỏ
- Vưà mơí bị sẩy . .
Đan Vân kêu lên:
- Trơì ơi! Sao lại lắm con thế ?
Lăng Xăng nhăn mặt:
- Tăng gia sản xuất để xây dựng đất nước mà lạị
Đan Vân trề môi:
- Hứ !
Lăng Xăng nói:
- Thôi trở lại vấn đề đị Mấy bạn cho gọi tôi đến đây có phải
để bàn việc đón rước Trần Hoài Nam không? Anh chàng Nam bây
giờ có vẻ oai ghê, tất cả các báo hôm nay đêù chạy tít lớn nơi
trang ba báo tin hắn về nước.
- Nhất định là phải thế rồi - Dũng xen váo
- Dù sao đi nữa Nam cũng là một nhạc sĩ tài danh cơ mà.
Nguyễn Hưng tiếp lơì:
- Tôi đã đoán là nhấ t định Nam phải có ngày hôm nay, vì Nam
là người đặt biệt nhất trong bọn chúng tạ
Anh chàng Lăng Xăng tỏ vẻ bồn chồn:
- Đừng đi xa quá vấn đề, bây giờ cho biết làm cách nào đón ông
ấy trước cái đã.
Trường nói:
- Đừng hấp tấp, Thủy Ngọc còn chưa đến kia mà.
Như để trả lơì cho câu nói của Trường, có tiếng Tú đứng ngoài
cửa nói vào:
- Thưa cô, lại có khách ạ.
Thủy Ngọc từ tố n bước vàọ Mươì năm trơì trôi qua đã mang đến
cho nàng bao nhiêu sự thay đổị Lâý chồng rồi ly dị, xuất ngoại
lại trở về. Nhưng lúc nào cô này cũng vẫn giữ được nét linh
hoạt như gịot nước. Chiếc áo dài màu đen bó sát người, một làn
phấn thoa nhẹ trên mặt, không một món đồ trang sức, nhưng nổi
bật hẳn trong gian phòng. Thủy Ngọc đưa mắt nhìn quanh phòng
hỏi:
- Saỏ đến đủ cả rồi ư?
- Có lẽ chưạ Nguyễn Hưng đáp - Còn thiêú ông Nguyễn và Tùng,
và Mỹ Linh nữa, từ ngày lâý chồng đến nay vẫn biệt tăm.
Lan chậm rãi:
- Còn nữa chứ ! Trần Hoài Nam nữa chị
Tiếng nói của Nguyễn Hưng nhẹ hẳn xuống.
- Và cả Thanh Thương nữạ
Trần Hoài Nam? Thanh Thương? Hình ảnh của mươì hai năm trước
lại trở về trong trí nhớ mỗi ngườị . . |
|