Ánh nắng chói chang của mặt trời đánh thức
tôi dậỵ Mở mắt ra, chồm người lên, đầu, cổ, áo quần như được
nhúng vào cát. Nam đang đứng trước mặt, chàng nhìn tôi cườị
- Khỏe chứ ? Người đẹp mê ngủ của tôi ?
Giọng ngái ngủ, tôi lười biếng hỏi:
- Mấy giờ rồi anh?
- Chưa đến 7 giờ.
- Sao mặt trời mọc sớm quá vậy ?
- Mặt trời đã mọc từ lúc 5 giờ. Cô đã mất dịp xem cảnh mặt
trời mọc, cũng như mất dịp xem đoàn thuyền chài trở về.
- Thế suốt đêm rồi anh không ngủ à ?
- Ngủ không được, nhưng nhìn em ngủ thì thật tuyệt, đẹp như
một bức tranh.
Tôi ngượng ngùng, đây là lần đầu tiên ngủ ngoài trời, lại ngủ
dưới mắt một gã con trai, người yêu mình. ĐỨng phắt dậy, tôi
rũ người cho những hạt cát li ti rơi rạ Ồ ! Sao cát lắm thế
này ? Cả trên lông mi, lông mặt cũng đầy cát, phủi mãi không
sạch.
- Em phải đi tắm mới được !
- Thay áo tắm đi, anh đợi em.
Tôi quay nhìn tứ phía, hầu như các bạn đã mặc áo tắm, hoặc đã
nhảy xuống biển. Chỉ còn vài mạng là còn mãi ngủ thôị
- Em thay áo đi, anh đi mua cái gì để ăn, chứ để bụng trống
thế nầy mà đi tắm, thì không tốt lắm.
- Vâng !
Tôi chui vào lều, bên trong tối om thật nóng. Thanh Thương
không còn ở trong đấy, có lẽ cô ta đi tắm rồị Trong lều chỉ
còn Thủy Ngọc đang lục lọi tìm áọ Tôi nói với Thủy Ngọc.
- Mày thay áo đi, tao trông cửa cho !
Thủy Ngọc bắt đầu thay áọ Tôi hỏi:
- Nghe nói mầy sắp lấy chồng rồi hả
- Ờ.
- Có định mời bạn bè uống rượu mừng không ?
- Có lẽ mời không được, vì ảnh còn bên mỹ, tao phải qua đấy
làm lễ cướị
Tôi nhìn Thủy Ngọc.
- Ê nầy Thủy Ngọc !
- Gì ?
- Tại sao mầy lấy ông tả Mầy yêu ông ấy à ?
Thủy Ngọc có vẻ ngần ngừ răng cắn chặt môi, tiếp tục thay áọ
- Thảo, đâu phải ai cũng may mắn, được có tình yêu như mầy đâu
?
- Tao không hiêu gì cả
- Tao nghĩ rằng, tao và anh ấy không nên nói chuyện tình yêụ
Anh ấy cần một người vợ, mê nhan sắc tao nên muốn cưới, còn
tao ư ? Thủy Ngọc im lặng. Tôi hối thúc:
- Mầy thì sao ?
Thủy Ngọc nhìn tôi rồi cườị
- Chuyện đó thì ... lấy một người chồng, có một nơi cư ngụ
vững chắc là được rồị Chàng tuy hơi lớn tuổi, nhưng thế mới có
đủ sức bảo vệ tao được. Mầy biết, tao là đứa con gái nhiều nữ
tính, nên lúc nào cũng mong được người che chở.
- Nhưng hôn nhân mà không có tình yêu thì cũng đáng ngại lắm !
Thủy Ngọc đứng trước mặt tôị
- Đừng v đoán như thế !
Quay lưng lại cô ta tiếp.
- Thắt lưng hộ taọ
Sau khi cài xong thắt lưng. Thủy Ngọc bảọ
- Bây giờ tới phiên mày thay áo đi, tao giữ cửa chọ
Vừa cởi áo, tôi vừa nói:
- Tao vẫn không hiểu sao mầy lại lấy chồng ?
- Thảo - Giọng của Thủy Ngọc thật nhỏ - Mầy nhứt định hỏi thì
tao phải trả lời vậỵ Tao đã từng yêu, anh ấy là Trần Hoài Nam
... Ồ khoan hãy nói, để tao kể tiếp. Tao đã bị chàng hớp hồn
ngay từ đầu, cho đến lúc biết được mày với chàng yêu nhaụ Một
thời gian khá dài, tao đã ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Rồi người ấy đến
từ ngoại quốc, về nước tìm một người vợ, vừa nhìn thấy tao,
vừa đẹp vừa hiền, vừa chăm chỉ nên chịu ngaỵ Tao nghĩ rằng,
mình còn đòi hỏi gì hơn bây giờ? Thế gian này chỉ có Trần Hoài
Nam mà thôi, mà .... đừng nói gì cả Thảo ! Và thế là tao đã
nhận lờị Nhưng dù sao, mầy hãy yên tâm, vì tao sẽ được hạnh
phúc. Đám cưới xong, tao cố gắng làm hết bổn phận người vợ mầy
hiểu không Thảo, mầy đừng lo lắng cho taọ Hôm nay tao đem
chuyện này ra kể cho mầy, chẳng qua chỉ để mầy biết r là việc
đã xong rồi, kết thúc rồị Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta vứt bỏ
chuyện ấy, không ai được quyền nhắc đến nó nữa nhé ?
Tôi nhìn Thủy Ngọc lắc đầu - Thủy Ngọc nè - Tôi định nói cái
gì đó, nhưng vẫn không nói lên được, đành đứng tần ngần nơi
đấỵ
Thủy Ngọc bước đến, kéo giùm tôi phẹc mơ tuya xong ôm chầm lấy
tôị
- Đừng bận tâm Thảo nhé ? Tao sẽ kể cho mầy nghe một điều đó
là ... "Tao thật sung sướng".
- Có thật là câu nói của lòng mầy không ?
- Tao xin thềlà trăm phần trăm. Chồng tao tuy không lãng mạng
nhưng được cái thực tế, cũng biết tao là con người hay mơ
mộng, gặp người như thế là tốt lắm rồị
Rồi Thủy Ngọc bảo:
- Thôi đừng có lẩn thẩn nữa, anh chàng đang réo tên mầy ở
ngoài kìạ
Quả thật, tiếng Nam gọi to bên ngoàị
- Thảo ơi ! Em rồi chưa ?
Thủy Ngọc kéo tay tôị
- Thôi ra đi ! Tao theo ngaỵ
Chúng tôi cùng bước ra khỏi lềụ Nam từ xa chạy đến. Thủy Ngọc
cười với Nam rồi chạy đi trước. Nam thúc khủy tay vào người
tôi, chàng hỏi:
- Em nhìn gì thế ? Để hai ly sữa trong tay anh cho mặt trời
uống à ?
Thì ra chàng đang cầm hai ly sữạ Băng qua khoảng bãi rộng,
dưới sức nóng mặt trời, lại phải giữ thăng bằng cho sửa khi
đổ, quả là một điều mệt nhọc, trán Nam ướt đẩm mồ hôị Nhìn
dáng điệu có vẻ ngơ ngác của chàng, tôi không thể nín cười
được, đưa tay đỡ lấy ly sữa trên tay, tôi nói:
- Em không hiểu tại sao anh lại được nhiều người mê như thế ?
Nam ngơ ngác.
- Thảo, sao em nói câu gì lạ vậy ?
Tôi vẫn thở dàị
- Nhưng em vẫn yêu anh, Nam ạ.
Chàng giữ tôi lại, đưa tay vuốt ve nhẹ vào lưng.
- Thảo, em khùng rồi ư ? Uống sữa nhanh đi
Tôi uống hết ly sữa, đặt ly xuống, chàng kéo tay tôị
- Đi, chúng ta đi tắm, anh muốn bơi đua kiểu ếch với em.
Chúng tôi nắm tay nhau chạy về phía bờ biển, nước ngập dần đến
chân, đến gối, đùị.. Một cơn sóng to chụp nhanh lên người, tôi
kêu lớn, chàng lôi tôi nga! xuống, chúng tôi bị sóng lôi ra
khơị
- Lội nhanh lên em !
Giống như hai chú cá, chúng tôi bơi nhanh trong nước, Nam bỗng
hụp xuống kéo mạnh tôi vào người chàng. Dũng*ới đáy nước,
chàng hôn tôi, khiến tôi muốn ngộp. Cùng trôi lên mặt nước,
thở một hơi dài, hai gương mặt đầy nước, nhìn nhau cười hớn
hở.
Có một dáng người ma*.t áo tắm đỏ, bơi nhanh về phía chúng
tôi, lặn mất rồi trồi lên giữa hai đứạ Thì ra là Thanh Thương.
Tôi cườị
- Ồ ! Lại mầy nữa hơ? Thanh Thương. Con nhỏ nầy quỷ quái thật,
làm tao hết hồn.
Thanh Thương đưa tay vuốt mặt, cô ta mỉm cười nhìn tôi rồi
Nam. Đôi mắt Thanh Thương vẫn còn đỏ, sắc mặt lợt lạt, Nam
bảo:
- Đôi mắt cô chưa hết sao cô dám bơi ? Nước biển mà vào nữa
thì đừng có than trời nghẹ
- Cám ơn sự lo lắng của anh. - Giọng nói Thanh Thương có vẻ
thật đặc biệt - Mắt tôi không có bệnh, mà nơi có bệnh chính là
tại nơi nầy - Thanh Thương đưa tay chỉ vào ngực, rồi nhìn
chúng tôi cười, nàng khoát taỵ - Thôi, không dám làm phiền mấy
người nữạ Cảnh ban nãy dưới đáy biển đẹp quá ! Chào nhé !
Nói xong Thanh Thương chúi người xuống nước, những bọt nước
trắng toé lên, Thanh Thương xa dần như chú ca to đang lặn.
Chúng tôi nhìn theọ
Nam nhún vai:
- Thanh Thương có vẻ làm sao đấy ?
- Nó lúc nào cũng điên điên khùng khùng.
Nam lắc đầụ
- Không đúng, hình như nó thế nào ấy ?
Câu nói của Nam làm tôi cảm thấy bất an, nhưng rồi chỉ trong
thoáng chốc sự bât an đó biến mất. nam nắm lấy tay tôi giục.
- Đừng để ý đến nó nữa em, chúng ta tiếp tục bơi thi nhé ?
Chúng tôi tiếp tục ngụp trong biển, đùa giỡn vui sướng. Khi đã
mệt, lại chạy ra bãi, ngồi dưới tàn lộng tranh nắng. Nam ngồi
bên lặng lẽ nhìn tôi, rồi đưa tay vẽ vẽ trên thân tôị Tôi nằm
đấy, mở to mắt nhìn chàng cườị
Bờ biển bỗng nhiên náo nhiệt lên, có một đám người kéo nhau
chạy về một phíạ Tôi ngồi dậy hỏi:
- Chuyện gì xảy ra thế ?
Sau đấy, tôi nhìn thấy 3 chàng hiệp sĩ đang khiên một cái gì,
trên tay Dũng có một cái gì màu đỏ. Tôi nhảy nhỏm lên buột
miệng la:
- Lại Thanh Thương nữa rồi !
Nam ngồi bật dậy, chúng tôi chạy nhanh về phía đám đông. Nắm
lấy tay Đan Vân, tôi hỏi:
- Cái gì thế ? Cái gì ?
- Tao cũmg mới đến, hình như Thanh Thương bị gì không r !
Chúng tôi chen vào, Thanh Thương đang nằm dưới đất. Dũng đứng
cạnh xoa bóp chân cho cô tạ Có vẻ không sao, nhưng con bé vẫn
rên hù hụ TÔi hỏi:
- Sao vậy ? Chuyện gì thế ?
Dũng cười hi hi, đáp:
- Không có chuyện gì cả, chỉ vọp bẻ một chút thôị
Đan Vân đưa tay lên chận ngực.
- Thanh Thương, mầy hại tao hú hồn, cứ tưởng cá mập ngoạm hết
một chân của mầy rồi chứ
Thanh Thương vẫn rên.
- Ai da ! Ai da ! Khó chịu quá ! Tụi bây còn đứng đấy cười à ?
Lại giúp tao coị
Dũng bảo:
- Thôi vào lều nằm đị Vọp bẻ thì không có phương pháp nào hay
hơn là ít lội một tí. Hết đau mắt lại đến vọp bẻ, lộn xộn quá.
Thu Phương nói:
- Thôi vào lều đi, trong xách tay tao có dầu nóng, xoa bóp thử
xem nàọ
Chúng tôi đỡ Thanh Thương vào lềụ Đám con trai thấy không có
việc gì nên tản rạ tôi bảo Nam:
- Anh cho em vài chai nước ngọt được không ? Em khát quá ! Để
em ngồi đây canh chừng Thanh Thương.
Nam đi xong, tôi chui vào lều, đám đông đã đi hết, chỉ còn Thu
Phương đang ngồi xoa dầu cho Thanh Thương. Tôi bước đến bên
cạnh.
- Thôi để đấy cho tao đi Băng, bơi suốt buổi sáng rồi, giờ
cũng nên nghỉ ngơi chứ
- Cũng được - Thu Phương trao dầu nóng và bông gòn cho tôi -
Vậy thì tao giao nó cho mầy nhé. Tao phải tắm một tí.
Tôi nhận dầu và bông, xong ngồi xuống cạnh Thanh Thương, xoa
bóp chân nàng. Thu Phương bước đến cửa liều, còn quay lại nói:
- Thanh Thương, nằm nghỉ một tí nhé, đừng vội ra bơi ngay
không tốt, dễ bị vọp bẻ lắm đấỵ Thôi tao đi đây, lát nữa gặp
lạị
Thu Phương bước ra khỏi lều, tôi vừa bóp chân Thanh Thương vừa
nói:
- Mầy làm chúng tao hết hồn, đứng ở xa xa thấy ông Dũng khiêng
mầy lên bờ, tao tưởng mầy chết đuối rồi chứ !
Thanh Thương thở thật dài, cô ta quay đầu sang một bên nói:
- Chết là hết chứ gì !
Tôi ngạc nhiên nói:
- Sao vậy ? hai ngày nay tao thấy mầy thật lạ lùng !
Thanh Thương quay nhanh lại nhìn tôi, đôi mắt nó mở to long
lanh, gương mặt trắng bệch với đôi môi xám. Hồi nào tới giờ
tôi chưa hề nhìn thấy thần sắc cô ta như vậỵ Nó nắm lấy tay
tôi, bàn tay thật lạnh, lồng ngực thở nhanh, miệng nói không
r.
- Thảo, mầy cứu tao, chắc tao chết mất.
Tôi thất sắc.
- Ơ.. Thanh Thương ... mầy làm sao thế ? mầy nói gì thế ?
Bàn tay nó nắm chặt lấy tay tôi, móng tay như bấm sâu vào
thịt, tiếp đó toàn thân Thanh Thương run rẩy, đôi mắt nó không
ngớt trừng trừng nhìn tôị Vẻ mặt khao khát cầu khẩn như một kẻ
sắp chết đuối trên sa mạc đang cần nước.
- Thảo, mầy hãy cứu tao, chỉ có mầy mới có thể cứu tao được !
Tao không biết làm thế nào nữa, tao chêt mất, có lẽ tao chết
mất !
Tôi hoảng hốt:
- Chuyện gì cũng để từ từ, nếu có thể được tao sẽ giúp mầỵ
- Tao yêu Trần Hoài Nam.
- Saỏ - Tôi kêu lên.
- Mầy nghe rồu chứ Thảo ? - Thanh Thương đưa tay ôm lấy mặt
khóc lớn - Tao đã yêu người mầy yêu, yêu lâu lắm rồi, yêu đến
điên lên được. Tao đã tìm nhiều cách đế trốn lánh, tao giả vờ
cười cợt để che giấụ Nhưng mà, tao đã hết cách mà không dối
được lòng, Tao yêu Nam. Tao yêu Nam ! Yêu chàng ! yêu đến có
thể chết được ! Thảo ơi ! Thảo !
Tôi điếng người, cứng họng. Thanh Thương quỳ dưới đất hai tay
vẫn ôm chặt lấy tôi, nó nói như khóc.
- Mầy có nghe tao nói không, Thảo ? Tao đã yêu Nam. Kể từ hôm
Nam hát ở hồ Bích Đầm. Tao đã tìm mọi cách, hết cách, nhưng
vẫn không làm sao quên chàng được. Thảo, bây giờ mầy đã biết
được thì tao không còn dấu diếm chi về mối tình vô vọng nhưng
đắm say của tao đối với Nam. - Thanh Thương hổn hển thở - Bây
giờ tao muốn chết quá, Thảo ạ !
Thanh Thương vẫn ôm chặt tôi, khiến tôi không còn tự chủ được
nữa, sụt lùi ra sau, tôi nói:
- Thanh Thương ... mày làm tao sợ ... Sao lúc nào cũng pha trò
hết vậy ?
- Pha trò ư ? Tao làm trò cười à ? - Thanh Thương hét lớn, nét
mặt căng trắng bệch, trong khi đôi mắt như toé lửa hàm răng
cắn chặt. Nó nghiêng đầu qua, một giọt máu ứa ra trên khoé
miệng. Buông tôi ra, Thanh Thương quay lưng lai, giọng nói của
Thanh Thương thật khác lạ - Không hiểu sao mỗi lần tao muốn
bày tỏ, là mọi người cứ tưởng tao pha trò ?
Ngồi thu mình lại tôi không biết trả lời như thế nàọ Có lẽ tôi
chưa lấy lại bình tĩnh sau cơn kinh hoàng. Căn lều rơi vào sự
yên lặng chết chóc. Thanh Thương quay lại, vết máu vẫn còn
đọng trên môi, đôi mắt nó đẹp hoang dại lạ lùng.
- Không còn cách nào khác phải không ? - Thanh Thương nói thật
yếu ớt - Mầu không thể cứu tao dược. Phải không Thảo ?
Tôi yên lặng, miệng tôi khô, cổ họng rát bỏng.
- Thanh Thương, tao cũng không biết, tao cũng không biết nói
làm sao ... Mầy cũng hiểu rằng tình yêu không thể là lễ vật
... Mầỵ.. mầy biết không ?
Thanh Thương nhìn tôi khẽ gật đầụ
- Tao đã nghĩ và tao đã biết ... Tao đã biết lâu lắm rồi không
có một ai giúp tao được điều gì hết.
Thanh Thương lại cắn môi, vết thương ban nãy lại bật máụ Bỗng
nhiên cô ta quay lưng lại, chạy ra khỏi lềụ
- Chân tao đã khoẻ, tao đi tắm nhé, tắm để cho nước biển rửa
sách, gội sạch người taọ
Thanh Thương vừa chạy vừa quay lại cười, nụ cười của nó thật
buồn, thật thê lương, thật đau khổ. CÓ lẽ suốt cuộc đời tôi,
không bao giờ tôi quên được nụ cười đó. "Tao đi tắm nhé, tắm
để nước biển gội sạch, rửa sạch người ta" - Tao đi tắm, không
chừng nước biển sẽ làm tắt được ngọn lửa lòng của taọ Hãy quên
đi, quên đi nhé Thảo, Tao chỉ giỏi tài nói khùng, nham nhở quá
hơ? Thảo !
Tôi gọi:
- Thanh Thương !
- Xin vĩnh biệt !
"Rầm! " Thanh Thương xô cánh cửa lều qua một bên, tông ra
ngoàị Tôi đuổi theo, lúc đó mới phát giác ra là Trần Hoài Nam
đang ôm mấy chai nước ngọt đứng như trời trồng ở trước lềụ
Gương mặt chàng chứng tỏ là câu chuyện giữa tôi và Thanh
Thương đã nghe r ...Vừa nhìn thấy Nam, Thanh Thương hoảng hốt,
nhưng chân vẫn không chậm lại, cô ta chạy ngay ra bể. Nam vội
gọi to:
- Thanh Thương !
Bàn tay chàng buông lơi, những chai nước rơi xuống cát, tung
bọt. Nam phóng chân đuổi theọ
- Thanh Thương! Thanh Thương !
Một thứ cảm giác bén nhạy lạ lùng đâm nhói tim tôị Tôi nghe
tiếng mình hét thật to:
- Anh Nam ! Dừng lại !
Nam dừng chân, ngơ ngác quay đầu về phía tôị Chàng cỏ vẻ ngỡ
ngàng.
- Anh ... anh ... anh không biết gì cặ
Cuống họng tôi như khô lại, tôi hỏi:
- Anh có nghe tôi nói không? Tại sao anh đuổi theo nó chứ ? -
Chàng vẫn yên lặng. Tôi hỏi, giọng tôi càng quyết liệt:
- Anh định làm gì nếu đuổi kịp cô ta ?
Nam vẫn ngơ ngác.
- Anh cũng không biết, anh chỉ cảm thấy mình cần phải đuổi
theo, thế thôị
Tim tôi se sắt, ruột gan tôi nóng bỏng, hai hàng nước mắt nóng
tuôn ra má. Tôi đứng nhìn người đàn ông trước mặt, chính hắn
đã mê hoặc bao nhiêu thiếu nữ. Còn tôi ? Tôi là một đứa may
mắn ? Có thật thế không ?
Vừa khóc tôi vừa nói:
- Tại sao tôi lại yêu anh? Tại sao ? Tôi đã phản bội mọi ngườị
Đan Vân, Thủy Ngọc rồi bây giờ lại đến Thanh Thương. Tại saỏ
Tại sao tôi lại yêu anh được chứ ?
- Ơ.. Thảo ! - Giọng nói của Nam thật nhẹ nhàng - Em đừng khóc
nữa Thảọ
Tôi òa khóc to hơn và tiếng khóc của tôi nó lạ lùng làm saọ
Trực giác cho tôi thấy Nam sẽ không còn là của tôi vì Thanh
Thương sắp chiếm được chàng rồi, dầu bây giờ Nam vẫn đứng đây,
nhưng tim chàng đã bay theo ai rồị Tiếng của Nam lập lạị
- Đừng khóc nữa Thảo, nín đi em.
Chàng vuốt ve vỗ về tôi, nhưng tằm mắt chàng đưa về biển khơi
xa hút. Tôi nói:
- Anh đã yêu Thanh Thương rồị
- Đư`ng nói bậy, Thảọ
- Có lẽ anh đã yêu nàng lâu rồi mà anh vẫn không haỵ
- Đừng nói khùng Thảo - Nam lúng túng dùng chân vẽ ngoằn ngoèo
trên cát - Anh phải đuổi theo cô ấy mới được.
Tôi chanh chuạ
- Vâng, đi đi, anh đuổi theo đi !
- Thảo !
Chàng ngừng lại, đưa tay xoa nhẹ má tôi, nhìn thẳng vào mắt
rồi lại thở dài - Thôi được, Thảo, anh không đi đâu hết, anh
ngồi xuống đây với em nhé.
Chàng cùng tôi ngồi xuống dưới bóng chiếc lềụ
- Đừng khóc nữa em, Thảọ Lau nước mắt đị Em cũng biết ít nhất
lỗi cũng không phải do anh gây ra chứ ?
Tôi đưa tay lên chậm chậm nước mắt. Chúng tôi ngồi đấy một lúc
lâu không một ai nói với ai một lờị Lòng vô cớ dâng lên một
niềm lo âu, tôi nhìn chàng, hình như khoảng cách giữa tôi và
Nam xa dần. Nam vẫn ngồi đấy, bàn tay vô vị nghịch cát, đôi
mắt lại mơ màng hướng ra biển xạ
Chúng tôi ngồi cạnh nhau như thế không biết bao lâụ Rồi bỗng
nghe tiếng thét của ba hiệp sĩ. Hình như còn có tiếng nhiều
người khác gọi nhaụ Tất cả đổ dồn về phía bờ biển. Bản năng
làm tôi đứng dậy, nhưng đôi chân tôi sao lại run rẩy ? Tôi
định chạy đến, nhưng thân hình lại nhũn mềm, chân như bị trồng
cứng một chỗ. Trần Hoài Nam níu lấy anh chàng Lăng Xăng, đang
hấp tấp chạỵ
- Chuyện gì vậy ?
- Thanh Thương lại bị vọp bẻ, chúng tôi cứu không kịp, bây giờ
đi tìm dầu cồn đây !
Nam thét to lên.
- Thanh Thương ra làm sao ?
- Đang nằm trên bãi kia, nhân viên cứu cấp và ba hiệp sĩ đang
làm phép hô hấp nhân tạo cho cô tạ
Nam kéo tôi chạy như bay về phía đó. Tôi ngã té, rôi đứng dậy
tiếp tục chạy chân tay tôi luống cuống lạ lùng, đám đông vẫn
còn vây quanh, nhưng sao lạ quá, họ có vẻ thật yên lặng. Tiếng
Nam hét lớn.
- Cô ta có sao không ?
Không r tiếng ai trả lời:
- Chết rồi !
Tôi nghe hai tiếng kinh hoàng đó, hốt hoảng hét to, bầu không
khí yên lặng bị cắt đứt, tiếng sóng biển rì rào, nhưng tại sao
như đang phát ra từ miệng của tôị Đưa tay ôm lấy mặt, tôi hét
lớn.
- Không ! Không ! Không ... không phảị.. Không phải vậỵ..
Có người đỡ lấy tôi, dầu tôi ngã sang một bên khóc ngất:
- Đừng ... Đừng ... Đừng ... đừng làm thế, Thanh Thương ...
Tao xin mầy, tao xin mầy ...
Và trời đất bỗng tối sầm lại, tôi ngã xuống và không còn biết
gì nữa
Sau đó, tôi ngã bệnh.
Suốt 3 ngày trời, mê mê man man, đầu óc tôi lúc nào cũng hiển
hiện hình bóng của Thanh Thương, lúc ngủ cũng như lúc thức.
Nàng đứng đấy, trợn trừng đôi mắt trắng dã nhìn tôi, đưa bàn
tay lạnh ngắt nắm lấy tay tôi nói:
- Thảo, tao van mày mà ... Hãy cứu tao ... Tao muốn chết quá,
hãy cứu tao Thảo!
Ồ! Thanh Thương! Thanh Thương! Thanh Thương! Tôi hét to, tôi
khóc. Thanh Thương ơi! Thanh Thương! Tôi khóc một cách mê mẩn,
mệt mỏi, cố gắng vùng vẫy đứng dậỵ Thế là có một bàn tay thật
ấm dìu tôi nằm xuống. một giọng nói nhỏ nhẹ, dịu dàng và lo
lắng vang lên bên tai:
- Thảo à, nằm yên đi con. Con tôi nóng quá!
Mẹ tôị Tôi mở mắt ra, nắm chặt lấy tay người thở hổn hển rồi
khóc ngất.
- Mẹ ơi, con phải làm gì đây mẹ? Con đã giết chết Thanh Thương
rồi mẹ ơi!
Rồi tôi hét lớn.
- Con đã giết chết Thanh Thương! Chính con giết chết Thanh
Thương, mẹ có biết không?
Mẹ tôi vỗ về, người đặt túi nước đá lên trán tôị
- Con đừng khóc nữa con ạ, Thảo, nín đi con! Không phải lỗi
con đâu, Thảọ
- Lỗi tại con, lỗi tại con, lỗi tại con mẹ ơi!
Tôi hét lên, nắm chặt gấu áo của mẹ
- Con đã từ chối giúp đỡ nó, con đã làm cho nó đau khổ bỏ đi,
lại không cho Nam đuổi theọ.. Chính con giết chết Thanh
Thương, con đã giết nó! Mẹ, lỗi tại con mà mẹ, mẹ ơi!
Mồ hôi toát ra đầy thân, mồ hôi thấm ướt quần áo, chăn nệm,
thấm ướt cả gốị.. Tôi vẫn khóc, vẫn la, vẫn hét không nguôị..
Nhưng, tôi vẫn không gọi được Thanh Thương trở về. Con bé ngây
thơ dễ thương quá! Mang cả niềm vui và sung sướng đến cho mọi
người! Ồ Thanh Thương! Thanh Thương! Mỗi một tiếng kêu của tôi
như một nét dao rọc mạnh vào tim. Bỗng nhiên tôi lại ngưng
khóc, ngồi bật dậy trên giường nắm lấy tay mẹ hỏi:
- Mẹ, có phải con đang nằm mơ không? Chắc trên đời này không
có nơi nào là Phước Long cả chứ mẹ? Cũng không có đêm cắm
trại, bơi lội trên biển, phải không mẹ? Thanh Thương vẫn còn
sống, vẫn còn ... Mẹ, sao mẹ không trả lời, phải không?
Mẹ đưa mắt buồn nhìn tôị Ôm chầm lấy người, tôi hét lớn:
- Phải không? Sao mẹ không nói cho con nghẻ Thanh Thương còn
sống không? Nó ở đâu hở mẹ? Mẹ!
Mẹ đưa tay lau nước mắt trên mặt tôi, người siết chặt tôi vào
lòng:
- Con, con của mẹ ... Con của mẹ ...
Thế là tôi oà khóc lớn, ngã vật vào lòng ngườị Rồi mẹ cũng
khóc, nhưng dầu chúng tôi có khóc mãi đi nữa vẫn không làm sao
lay tỉnh được Thanh Thương.
Ba hôm sau, cơn sốt đã giảm. Tôi tỉnh táo đôi chút, nhưng hãy
còn yếu và buồn. Bây giờ tôi không còn nhớ r hôm ấy mình đã
được người ta đưa về bằng cách nào, cũng không biết Thanh
Thương được chở về Đài Bắc bằng cách chị Ấn tượng cuối cùng
còn trong óc là Thanh Thương mặc áo tắm màu đỏ, đang nằm bất
động trên bãi cát. Đối với tôi, ba ngày vừa trôi qua dài hơn
ba thế kỷ. Thật lạ, trong ba hôm đó, tại sao Nam lại không đến
thăm tôi lấy một lần? Mà tôi cũng không hề nghĩ đến chàng
trong một khoảnh khắc? Tôi chợt tỉnh, có lẽ lòng chàng con rối
loạn hơn tôị Còn đau khổ hơn cả tôị Hay là ... Chàng đang oán
tôi, giận tôị Đúng vậy, tôi quả đáng giận đáng tởm. Sau khi
câu chuyện xảy ra, tôi mới nhận thấy thằng giữa tôi và Nam
hoàn toàn khác biệt nhau, chứ không đơn giản, đẹp đẽ như tôi
đã tưởng. Nhưng tôi cũng không còn hơi sức đâu để nghĩ về Nam
nhiềụ Đầu óc tôi quay cuồng quanh thể xác của Thanh Thương.
Tôi đã nghĩ quẩn, mơ ước ... Mơ ước câu chuyện đã qua chỉ là
một giấc mộng, để tôi khi tỉnh lại, tỉnh lại sẽ thấy Thanh
Thương đướng trước mặt, với nụ cười hồn nhiên.
- Ây da! Nham nhở quá, nham nhở chết được, người ta chỉ giả vờ
đuà như thế mà cũng hết hồn ...
Nếu cô ta không bị chết đuối, nếy đây chỉ là một trò đùa, chắc
tôi sẽ không giận, tôi sẽ ôm chầm lấy nó, hôn lấy hôn để ...
Mong rằng, mong rằng ... đây sẽ là sự thật!
Ngày thứ 4, Thu Phương đến. Nó ngồi bên cạnh giường, chúng tôi
lại nhìn nhau mà không nóị một lúc, chúng tôi lại ôm nhau mà
khóc.
Thu Phương vừa lau mắt cho tôi, vừa mếu máo nói:
- Thảo, mày đừng có nghĩ rằng lỗi tại mày mà khổ.
- Nhưng Phương ơi, chính tao giết chết Thanh Thương kia mà!
Tại tao Thanh Thương mới chết! Thanh Thương đã cầu cứu van xin
taọ Mày có biết tao trả lời sao không? Tao bảo tình yêu không
phải là lễ vật. Băng ơi! Tao đã giết nó, nó đã chết yên ổn
rồi, còn taọ..
- Không, không phải thế.
Thu Phương vừa khóc vừa ôm tôi nói:
- Mày nghe tao nói đây Thảo! Mày không nên nghĩ vậy, vì hôm
xảy ra tai nạn chính mắt tao thấy sự kiện xảy rạ Lúc nó bị vọp
bẻ, tao còn nghe tiếng hét của nó, tiếng cầu cứu của nó. Nhưng
mà khoảng cách quá xạ Mày biết tánh nó ương ngạnh lắm, nên khi
chúng tao lội tới nới, thì nó đã bị sóng đưa sang vùng nguy
hiểm. Tao còn thấy nó cố chồm lên hai lần, và lúng Lăng Xăng
níu được nó, thì đã quá trễ. Tóm lại, tất cả xảy ra chỉ là
những việc ngoài ý muốn. Mày đừng nghĩ như vậy mày hiểu không
hơ? Thảỏ
- Chính tao giết nó! Dù mày nói cách nào đi nữa, cũng là lỗi
tại tao cặ Tao đã ngăn chận không cho Nam chạy đến cản nó lại,
nếu để Nam đi, thì đâu có việc gì xảy ra!
- Sao lại nói vậy hơ? Thảỏ
Thu Phương hỏi:
- Nếu Nam đuổi kịp Thanh Thương, không chừng thảm kịch còn tồi
tệ hơn nữạ Đừng tự trách mình Thảo ạ, vì nếu nói thă?ng ra thì
tao cũng là kẻ có trách nhiệm. Nếu tao không tổ chức cuội đi
chơi này thì ... Ồ Thảo ... Thu Phương ôm lấy mặt, khóc ngất.
Nếu chúng ta đoán được có những chuyện bất hạnh xảy ra như thế
này, nếu chúng ta có thể ngăn chận được tất cả thảm kịch của
đời sống thì ... Thảo, chúng ta chỉ là con người chớ nào phải
la thần thánh!
Chúng tôi lại nhìn nhau khóc, khóc đến nói không ra hơị Mẹ
ngồi một bên cũng rưng rưng lệ. Cho đến một lúc, tôi hỏi:
- Thanh Thương được an táng rồi chưả
- Chưa, mai làm lễ truy diệu, mốt chôn.
- Mai à?
Tôi cắn chặt môị
- Tao sẽ đến.
Thu Phương ngăn lạị
- Mày đang bệnh, thôi đừng đến, đến sẽ chịu không nổi đâụ
- Tao phải đến, nhất định phải đến mới được.
Tôi cương quyết.
- Thế mai mấy giờ bắt đầủ
- Đúng 9 giờ sáng.
Tôi ngần ngừ một chút:
- Ba mẹ Thanh Thương có nói gì không?
- Hai bác ấy à ...
Thu Phương xúc động khóc lớn.
- Họ không nói gì, họ ngẩn ngẩn ngơ ngơ. Thanh Thương là đứa
con gái độc nhất của họ, không dễ dàng gì nuôi lớn đến tốt
nghiệp đại học ... Thôi, Thảo ơi!
Chúng tôi lại khóc lên, hai tay nắm chặt, ruột gan rối bờị
Trời ơi! Thanh Thương! Thanh Thương! Thanh Thương!
Tại sao người ta phải chết? Tôi nghĩ mãi vẫn không ra, một kẻ
đang sống, biết khóc, biết cười, biết đùa giỡn ... Tại sao
trong phút chốc lại có thể lìa bỏ ci đờỉ Tại sao lạ vậỷ Tại
saỏ
Khi tôi đứng trước quan tài của Thanh Thương nhìn bức hình
thật to của nó đặt trước mặt, cảm giác ấy càng hiện r. Gương
mặt trong hình kia coi cũng còn vẻ "nham nhở", cười lộ hàm
răng trắng với nụ cười thật tươi kia làm sao có thể chết được?
Làm sao lại chết dễ dàng thế? Cả nhóm chúng tôi đã đến đông đủ
đứng lặng lẽ trước quan tàị Đây là cuộc họp mặt đầy đau
thương, không một tiếng cười, không một tiếng động, mọi cặp
mắt đều đỏ hoe, có người không ngăn được tiếng sụt sùi, nức
nở. Nam đứng bất động như bức tường ở một góc, gương mặt trắng
xanh của chàng không còn vương vấn hình bóng phong nhã ngày
nàọ Tôi với chàng không nói với nhau một lời nào, trừ lúc mới
bước đến cạnh quan tài, chàng đã tiến đến gọị
- Thảo!
Tôi nhìn chàng, đôi môi khẽ run, nhưng vẫn không nói được.
Chàng cũng vội quay đầu đi, vì nước mắt đã tràn ra mị Từ phút
đó, chúng tôi lại yên lặng. Đến lúc đứng trước bức ảnh bán
thân của Thanh Thương tôi lại khóc không thành tiếng. Thu
Phương bước đến đỡ vội tôi, trong khi vẫn còn lải nhảị
Đây là mộng? Đây là một vở kịch chăng? Tôi nên tỉnh lại đi!
Nhưng tôi vẫn chưa tỉnh được, tôi vẫn còn nằm mộng, vẫn còn
trong cơn ác mộng kinh hoảng.
Cha mẹ Thanh Thương không đứng cạnh linh cữu để đáp lễ có lẽ
vì người quá yếu, quá mệt mỏi, quá đau khổ đến không thể đứng
trước mặt chúng tôi, chỉ có vài người trong họ thay mặt song
thân Thanh Thương đứng cạnh quan tàị
Sau khi buổi lễ chấm dứt, mẹ Thanh Thương mới bước rạ Bà không
khóc, không lộ một nét gì khổ đau, nhưng dáng mệt mỏi, chết
lặng như một kẻ đã đánh mất hết cả nghị lực tư tưởng. Trên tay
bà một quyển sách dày, với giọng khàn khàn, bà hỏi:
- Ở đây có ông nào tên Kha Mộng Nam không?
Nam giựt mình, bước tới một cách máy móc.
- Dạ con đây bác.
Bà lão nhướng đôi mắt thất thần lên nhìn Nam, chậm rãi nói:
- Cậu Nam, cậu đã giết chết con gái tôi!
Rồi ấn quyển sách vào tay Nam bà tiếp:
- Đây là quyển nhật ký của con gái tôi, tôi để nó cũng không
làm gì, cậu cất đị
Bà lão lại lắc đầu nhìn Nam, lập lại:
- Chính cậu đã giết con tôi, tôi biết tại sao nó chết, cậu đã
giết nó!
Nam cầm quyển sách trên tay, chàng đứng chết lặng nơi đó,
không có một ngôn từ nào có thể diễn tả sắc mặt chàng lúc bấy
giờ. Gương mặt trắng bệch, đôi môi xám, ánh mắt tuyệt vọng. Bà
lão không nói thêm câu gì, cũng không nhìn chúng tôi, bỏ vào
trong. Nam đứng đấy, mồ hôi đầm đià trên trán, đôi môi run
rẩy, sắc mặt sám ngắt như kẻ chết rồị Phong bước tới vỗ về, an
ủi Nam:
- Đừng để ý nghe Nam, chẳng qua bác ấy quá buồn nên nói thế!
Nam lẳng lặng không nói gì. Chàng xoay lưng lại, ôm quyển nhật
ký trong tay bước ra cửạ Khi đi ngang trước mặt tôi, chàng
đứng lại, đưa đôi mắt tuyệt vọng nhìn và nói thật khẽ:
- Chúng ta đã làm gì không phải hở Thảỏ
Tôi cắn chặt môi, bất giác nhắm mắt lại, đến khi tôi mở ra thì
Nam đã bước tới cửạ Tôi vụt bước theo rồi dừng ở ngưỡng cửạ
- Anh ... Anh đi đâủ
Chàng quay đầu lại nhìn tôi, đôi mắt xa lạ:
- Tôi ... Tôi phải đến gặp một người!
- Aỉ
- Cha tôị
Đôi môi của Nam run run, rồi chàng mỉm cườị
- Tôi phải đến thăm ông ấy!
Nam quay người bước đi, tôi không nhịn được tiếng kêu:
- Anh Nam!
Chàng đứng lại, quay sang, chúng tôi nhìn nhau một lúc, Nam
nói:
- Thảo, em biết rằng, kể từ nay đối với tôi ...
Nam ngường lại một chút, đôi mắt chàng thật lạnh.
- Cuộc đời này không còn là mộng mà cũng không còn tiếng hát
nữa ... Em biết không?
Tôi nhìn chầm chập vào người chàng, lòng tôi như tan nát "Em
biết không?" Tôi biết chứ, nhất định là biết rồị Kể từ nay
cuộc đời sẽ mất tất cả mộng ảo lẫn lời cạ Đâu phải chỉ ở chàng
thôi mà còn ở tôi nữa chứ?
Không nói gì, tôi chỉ nhìn chàng khẽ gật đầụ
Nam đã đi rồị Ôm quyển nhật ký và trái tim người con gái ra
đi, chàng đã đĩ!
Buổi chiềi hôm ấy, đám tang Thanh Thương được cử hành, nàng
được yên giấc bên bờ hồ Bích Đàm năm cũ. |
|