Cái đêm huy hoàng âý đã đến. Tôi đế n nhà
Phong thật đúng giờ, cô ngươì làm đưa tôi vào một gian phòng
riêng biệt để thay áọ Chiếc áo tiên nữ tha thướ t kèm theo
chiếc vương miện vơí chiếc mặt nạ búp bê. Nhìn vào gương tôi
không còn nhận ra nổi chính mình, vì khuôn mặt búp bê luôn mỉm
cươì. Như cô tiên nữ trơì sai xuống để mang hạnh phúc cho
ngươì trần thế .
Chẳng đặng dừng, cô xoay ngươì ngắm mình trong kính mâý lượt,
và mãn nguyện vơí lôí hóa trang vơí mớ tóc dài của mình, mặc
dù chính nó có thể làm lộ tông tích của tôi rạ
Vưà bước chân vào phòng khách, tôi như bị hoa mắt, vì cả gian
phòng tràn ngập những nhân vật kỳ quái, những gương mặt thật.
. . nham nhở. Tôi cứ tưởng rằng mình đang lạc vào thế giơí gỉa
tưởng hay trong hậu trường một gánh xiếc. Trong lúc còn ngẩn
ngơ ở ngưỡng cửa, thì:
- Xin kính chào nàng tiên áo trắng.
Tôi giật mình, thì ra chú hề từ đâu nhảy tơí, trao cho tôi một
chiếc bong bóng, tôi nhận một cách máy móc, và tiếng nói đã tố
cáo hắn là aị
- À, thì ra anh Dũng
Hắn cũng sung sướ ng:
- Chị chính là Thảo, nêú tôi đoán sai, xin lăn một vòng dươí
đất.
- Thôi đừng lăn, anh đoán trúng rôì!
- Đây! Lại thêm một vị nưã.
Dũng bỏ rơi tôi, hắn cầm bóng nhảy nhanh ra phiá sau, tôi quay
đâù lại, không khỏi giật mình, vì sau lưng tôi là một tên mọi
da đỏ, gương mặt rằn rện, đôi mắ t hung tợn, vai mang cung tên,
đâù gắn lông chim, đang đưa lưỡi búa sáng ánh lên như sẵn sàng
bửa xuống đâù tôi, tôi vội vàng né rạ Nhát búa rơi vào khoảng
không làm gã chơí vơí. Tôi quên mất vai đóng của mình cươì ầm
lên. Gã quên mất cũng không giữ mình được la inh ỏi:
- Mi biết tay ta, chờ đâý. . .
Thì ra là Lăng Xăng - ghê thật, chả giống cái anh chàng rôí
rít tất bật mọi ngày chút nàọ Tôi lại né ngươì tránh nhát búa
thứ hai của Lăng Xăng giáng xuống. Lăng Xăng không chịu thua
cố đuổi theo tôi, lưỡi búa cứ hua hua trên đâù nhằm tôi rớt
xuống. Tôi chạy lòng vòng quanh mâý chiếc cột nhà trong lúc
mải né tránh tên mọi da đỏ Lăng Xăng, tôi đã đâm xầm vào một
ông già, mặc áo dài khăn đống, râu ngạnh trê, dáng dấp một nhà
nho đạo mạo, ông ta một tay ôm lâý mắt, một tay mò mẫn sàn nhà
tìm kính. Một lúc lâu mơí tìm thâý, vưà mang vào mắt, là đã
lắc đâù mắng như tát nước vào mặt tôi:
- Cô bé đi đâu sao chẳng lưu ý gì cả, gặp ngươì lớn tuổi lại
không biết chào hỏi, còn đụng ngươì ta, bây giờ có xin lỗi
không ?
Thì ra là anh chàng Nguyễn Hưng, dáng điệu đứ ng đắn, cổ hủ
của anh ta làm tôi không nín được cươì. Hắn lại lắc đâù, tỏ vẻ
bất bình thực sự, không kịch tính chút nào:
- Không biết xâú hổ còn cươì được nưã à ? Thật là thơì thế đảo
điên mà!
Bỗng từ đâu, một cô sơn nữ bóng mượt nhảy ra trên tay mang đầy
lục lạc, bước đi tạo nên những âm thanh "lenh keng" vui taị
- Lão ơi, lão lại gặp điêù chi phiền muộn nưã vậy ?
Đúng là Thu Vân rôì. Ông già hũ lậu bỗng đưa tay chỉ vào
khoảng vai trần và chiếc khố ngắn của cô ta, lắc đâù nói [ lại
lắc đâù ]:
- Nhìn xem, ăn mặc gì mà lạ lùng thế này ? Thế mà dám dạo phố
thì còn ra cái thể thống gì nưã chớ ? Thật là đơì đáng chán!
Thu Vân ôm bụng cươì, hắn kéo tay tôi:
- Mầy là "Thủy Ngọc" ?
Tôi lắc đâù không đáp.
- Hay là Lan ?
Tôi cũng lắc đâù.
- Vậy thì đúng là Thảo rôì!
Tôi gật đâù, nàng nói:
- Vậy thì Thủy Ngọc và con Lan chưa tơí.
Một chú hề chạy đến, tay cầm chiếc kèn, kề ngay tai thổi "toe"
một tiếng, làm tôi giựt mình, hắn khoái chí vưà vỗ tay, vưà
bứt tóc làm ra vẻ thật vui sướng, tôi mắng ngay:
- Lại cũng anh nưã, hở Dũng ?
- Tôi không phải là "Ngu", tôi là là mèọ
Rôì hắn gỉa vờ kêu "meo, meo, meo". Lúc âý tôi mơí biết hắ n
qủa thật không phải Dũng mà là Trường. Để tâm kiểm điểm lại
thì mơí nhận ra là ca ba chàng Ngự lâm đêù hóa trang thành ba
chú hề. Tôi nói:
- Đúng ra các anh nên hóa trang thành ba chàng ngự lâm phóa
thủ mơí đúng!
- Nhưng quần áo khó kiế m quá . Trường nói, rôì quay sang ngắm
nghiá tôi
- Chị xuất sắc quá, hóa trang còn đẹp hơn tiên thật!
- Cám ơn anh, anh cũng thế , hề gỉa còn giống hơn hề thật!
Anh chàng tức lý khịt mũị
- Hừ, khen cô mà cô lại chửi ngươì tạ Thật miệng lưỡi đàn bà
xâú chẳng chỗ chê.
Có một anh chàng thật lạ lùng bước đến tôi, hắn cao lớn, thân
hình nở nang, mái tóc đen rôí bù, mặc chiếc áo lớn màu xanh
nhạt vơí những hàng nút vàng cũ [ Trơì ơi! Bộ quần áo gì mà
muốn lên mốc thế ]. Gương mặt hắn thật đặc biệt, màu đỏ hồng,
cằm vuông, hàm trên nhỏ hơn hàm dươí, ngoài ra một bên má còn
có chiếc đồng tiền. Trong một phút, tôi nghi ngờ, tưởng chừng
khuôn mặt này mình đã từng thấy qua đâu đâỵ Hắn đứ ng trước
mặt tôi, cúi đâù thật sát, xong nói:
- Chào thiên sứ của tôi, tim tôi mang đầy câu chuyện bất tận
muố n nói vơí nàng. Không cần biết tôi ở đâu, thì ở đâý vẫn có
dáng em. . . Ôi! Trơì ơi! Không có em làm sao tôi sống được,
dâù góc biển chân trơì tôi vẫn nhớ tơí em, và nghĩ về em. . .
Tôi ngạc nhiên vô cùng trước những lơì của hắn, dù qua giọng
nói tôi đã biết chàng chính là Trần Hoài Nam, nhưng mà. . .
Chàng nói như vậy là sao ? Tại sao nói vơí tôi những lơì như
thế ? Chàng có lầm lẫn chăng ? Trong một phút ngạc nhiên, tôi
không biết phải lơì như thế nàọ Âm thanh của chàng vẫn còn
thầm thì bên taị
". . . Anh chỉ có thể sống cùng em, bằng không anh sẽ chết, sẽ
không còn ai có thể chiếm ngự được tim anh. . . Mãi mãi . .
mãi mãị . ."
Bỗng nhiên, tôi chợt tỉnh, những câu này hình như tôi đã đọc
qua ở đâu rôì. Tôi chăm chú nhìn chàng, áo nàỵ . . cách trang
phục này, những câu nói nàỵ . . Đúng rôì, tôi đã hiểu,
Beethoven! Những lơì vưà qua là những lơì thơ tình của
Beethoven gửi cho ngưởi yêụ Tôi đã đoán ra được, vì Nam là
ngươì hâm mộ Beethoven nhất, nhưng mà. . . nhưng tại sao chàng
lại gọi tôi là của chàng ?
Tôi vội vàng nghiêng mình chào Nam, nói:
- Xin lỗi, ông đã lầm rôì, ông Beethoven ạ! Tôi đây không phải
là Ka-lan.
Nhưng Nam đính chính ngay:
- Tôi không lầm, cô chính là ngươì yêu của tôi, Thảo ạ!
Gian phòng ồn ào, tôi cảm thảý gương mắt mình nóng bừng lên.
Tim tôi đập loạn đả, những dòng máu trong mạch như muốn võ
tung rạ Nam! Đùa gì lạ vậy ? Tại sao lại đem tôi ra làm trò
cươì. Tôi là một đưá bé ngu ngơ, ngu thật ngu! Lưỡi tôi cứng
lại, không nói được lơì, và bỗng thâý cái không khí nham nhở
hình như vây quanh đâu đâỵ May quá, có ngươì vưà đến giải vậỵ
Đó là nhân vật trong truyện "Chiếc giầy Pha lê". Cô nàng và
Xi-to-li-na và hoàng tử, cả hai đến trước mặt chúng tôi vơí
một mâm đầy hoa qủạ
Không cần họ phải thốt lơì nào cũng đoán được đây chính là Thu
Phương và Phong. Nắ m lâý một nắm kẹo, tôi nói to:
- Xin chào mừng Xi-tơ-li-na và hoàng tử.
- Dạ . Xin chào mừng Beethoven và Ka-lan.
Thu Phương nói, có lẽ cô ta lúc nãy đã nghe thâý những lơì đôí
đáp của chúng tôị Quay ngươì lại, tôi bắt đâù nhập cuộc, một
cô sơn nữ đưa tay vẫy, tôi chạy đến cươì hỏi:
- Còn ông già cổ hủ đâu, Thu Vân ?
Cô sơn nữ cươì thật tươị
- Tôi không phải là Thu Vân mà là Đan Vân.
- Tại sao chị em bồ lại hóa trang giống nhau thế , rôì ai phân
biệt được đây ?
- Vậy mơí vui chứ . Ba anh hề, hai cô sơn nữ. . . Kìa, Thủy
Ngọc đến kia rôì. Con bé hóa trang cũng dễ thương quá nhỉ ?
Thủy Ngọc hóa trang thành nàng công chúa Bạch tuyế t, nàng
trang điễm thật khéo, giống hệt cô Bạch Tuyết trong hình vẽ.
Sau đấy, Lan cũng đến. Lan đã có một vẽ đẹp cổ điển của ngươì
phụ nữ Trung Hoa, bây giờ cô ta hóa trang thành ngươì phụ nữ
Trung Hoa thơì xưa, thế là đúng nhất rôì. Cô nàng Butterfly
trên sân khâú là Mỹ Linh còn anh chàng Tài là một tù trưởng Á
Rập. . . Hình như mọi ngươì đã đến đủ cả. Kiểm điểm lại chúng
tôi vẫn thâý thiêú Thanh Thương.
Trơì không còn sớm nưã, nên chúng tôi quyết định không chờ
Thanh Thương, mọi ngươì đem rượu bia, nước cốt trái cây, trái
câỵ . .đổ chung vào nhau, đoạn bỏ thêm nước đá váo, rôì cùng
nâng ly lên chúc mừng Phong và Thu Phương.
Giàn nhạc bắt đâù vơí bản "Khu rừng thành Vienne" êm đềm.
Phong và Thu Phương đã sẵn sàng để nhập cuộc khiêu vũ và mọi
ngươì lại phiá cửa ra vàọ Cánh cửa mở toang. Từ bên ngoài một
con quái vật nhảy vào, nửa giống thỏ, nửa giống loài đại thử,
cao bằng ngươì, mỗm nhọn, nửa giống loài đại thú?, cao bằng
ngươì, hai nửa giống chuột nửa giố ng chồn. Bên trên miệng còn
có thêm vài sợi râu mép.
Dũng lên tiếng kinh ngạc trước tiên:
- Trơì ơi! Con này chắc từ trong rừng Phi châu lạc lôí đến đây
?
Con quái vật coi như không có ai trước mắ t, hắn đủng đỉnh đến
trước mặt Phong và Thu Phương, cúi đâù xuống chào, đoạn lớn
tiếng:
- Chúc mừng hai ngươì được bá niên hảo hiệp.
Lan khẽ kêu:
- Ôí trơì ơi thì ra là con Thanh Thương
Thu Vân trề môi:
- Đúng là Thanh Thương, tao không ngờ nó lại nghĩ ra cái lôí
hóa trang như thế này nhưng mà tấm da, nó lâý ở đâu ra vậy ?
Thu Phương và Phong cũng bị con quái vật làm kinh ngạc, quên
cả việc phải nhảy mở đâù cho cuộc khiêu vũ. Một lúc sau, Thu
Phương mơí nói:
- Thanh Thương, mầy hóa trang kiểu gì lạ vậy ?
Thanh Thương đáp:
- Đầy là chủ nhân ông của thế giơí, gọi là "Tam vị nhất thể".
Phong hỏi:
- Có phải cô muố n nói tam vị nhất thể của đạo thiên Chúa là
Đức mẹ, Đức con và Đức Linh hay không ?
- Không phải thế . Tam vị nhấ t thế đây là Ngươì, Thu Phương
họp lạị Thế giơí không phải do những thứ này tạo nên hay chăng
?
Phong đôí ngay:
- Thế cô tưởng hình dáng cô giống ngươì, thú và thần họp lại
chăng ? Sao tôi thâý thú thì giống, còn hai thứ kia thì không
một chút nào cả.
Mọi ngươì cươì ầm lên, trong khi Thanh Thương lớn tiếng mắng:
- Tầm bậy, ăn nói bất nhân thất đứ c.
Hình dáng của Thanh Thương cộng thêm những bước đi nhún nhảy,
khiến cho mọi ngươì không nín cươì được. Sau khi rơì khỏi
Phong và Thu Phương, Thanh Thương nhảy từng bước đế n trước
mặt từng ngươì để nhận diện. Lập tức nàng bị ngay ba chú hề
bao vây, chỉ nghe những tiếng la hét, tiếp liến theo "Tam vị
nhất thể" múa tay múa chân.
- Ôí giơì ơi, vui quá. Nham nhở quá, nham nhở chết được!
Đan Vân cươì sặc sụa:
- Nói thật, mày mơí thật là nham nhở !
Bản nhạc "Khu rừng thành Vienne" sau những phút giây bị tiếng
hét của Thanh Thương che lấp, lại bắt đâù vang tiế ng. Hai vai
chánh đi những bước đâù, tiế p đó, từng cặp từng cặp một bước
rạ Tên mọi da đỏ và cô nàng Bạch Tuyế t, tên mọi đen vơí cô
thiêú nữ Trung Hoa thơì cổ. Tù trưởng Á Rập và phu nhân
Buttefly, lão hủ lậu và nàng sơn nữ. . . một sự kết hợp lạ
lùng. Trong tiếng nhạc êm đềm huyền diệu, một bức tranh ly kỳ
diễn ra trước mắt. Tôi đứng đâý lặng ngươì xem. Một bóng ngươì
tiến đế n trước mặt gián đọan tư tưởng tôị
- Nàng thiên sứ của tôi, nàng có cho phép tôi được mơì nàng
một bản hay không ?
Lại anh chàng Trần Hoài Nam Beethoven, tim tôi đập nhanh. Đưa
tay cho chàng không một lơì đáp. Chúng tôi lướt ra giưã phòng
khách. Đâù óc mông lung rôí loạn, khiế n tôi như cứng lưỡi
thốt không ra lơì.
- Tại sao em không nói ?
- Tại anh quay nhanh làm em nhức đâù quá!
- Anh còn chóng mặt hơn em -! Chàng nói nhanh - Lấn đâù tiên
vưà nhìn thâý em là anh đã xây xẩm rôì.
Vưà quay tròn, tôi vưà nói:
- Anh định làm trò xã giao quốc tế ư ?
- Em nghĩ thế à ? Có thật tình em không biết hay là em gỉa vờ
không biết ?
Giọng nói của Nam có vẻ bất bình:
- Em thật tình không biết ? Hay gỉa vờ không biết ? - Nam lập
lại
- Thảo! Em tàn nhẫn lắm!
- Em không hiểu anh muốn nói gì!
- Em phải biết chứ ? - Nam ôm chặt tôi, quay cuồng theo tiếng
nhạc, giọng chàng gấp rút hơn - Trừ khi em là ngươì không có
qủa tim. Em đừng tưởng rằng cứ ngôì im lìm một nơi lạ không ai
để ý đế n mình. Anh chờ đợi dịp này để tỏ bày từ lâu rôì em
không biết sao ?
Tim đập nhanh, tôi luống cuống đáp:
- Anh diễn kịch trong buổi dạ hội hóa trang này à ?
Giọng Nam nhuốm xúc động:
- Chúng ta có thể hóa trang bề ngoài, nhưng không bao giờ có
thể hóa trang tình cảm.
Chiếc mặt nạ không để cho tôi thâý nét mặt thật của chàng,
nhưng nhìn đôi mắt long lanh rực sáng, khiến tôi có cảm tưởng
như mình đang bị đốt cháy bằng đôi mắt, bằng những câu nói,
bằng tiếng nhạc lẫn ánh đèn hồng của gian phòng.
- Khi tiệc tàn, em cho anh đưa em về nhé ?
Tôi tiế p tục quay tròn:
- Để nghị đột ngột quá, em chưa kịp chuẩn bị .
- Tình yêu không cần chuẩn bị, mà chỉ cần tiếp nhận.
* * * * * *
Họ đã bước ra sàn nhảy, tôi vẫn ngôì ở đâý, tâm trạng rôí bơì.
Hình như có một cảm giác gì nhột nhạt trong tôị Có thật không
? Có thể như vậy không ? Chàng yêu tôi thật à ? Hay là yêu
Thủy Ngọc ? Tại sao không là một ngươì nào khác ? Tại sao ?
Bản nhạc đã chấm dứt, Thanh Thương thật tình không buông tha
Nam, thêm một bản rôì một bản nưã. Đến bản nhạc kế tiếp, tôi
nhảy vơí Phong, rôì vơí anh chàng mọi da đỏ muốn cắt đâù tôị
Tôi nói:
- Thôi không dám nhảy vơí anh đâu, sợ giữ đâù không nổi quá!
Anh chàng mọi da đỏ nói:
- Không ai cắt đâù cô được đâu Thảo, đâù cô đẹp quá mà.
Sau đây nhảy vơí Hà, rôì Dũng cũng không buông tha tôị Không
biết Nam đã đổi bạn chưa, vì mặt tôi bị hoa rôì. Thật là khó
khăn, mơí được nghỉ ngơị Tôi chuồn khỏi phòng khách, bước ra
sân lộ thiên để thở, thì gặp cô sơn nữ đứng đâý tự bao giờ.
Tôi hỏi:
- Thu Vân hay Đan Vân đâý ?
- Thu Vân.
- Sao không vào nhảy đi ?
- Trong âý nóng quá, tôi muốn nghỉ mệt một chút.
Chúng tôi đứng vơí nhau một lúc, tôi lại trở về phòng khách.
Đến trước cửa, tôi đụng đâù vơí ông già cổ hủ Nguyễn Hưng. Anh
ta hỏi tôi:
- Có cô cô sơn nữ ở ngoài đó không ?
Tôi đáp không suy nghĩ :
- Có ạ!
Hắ n chạy vội ra sân thượng, tôi bỗng thâý là lạ, Hưng muốn
tìm Đan Vân hay Thu Vân ? Chưa kịp xét suy, thì Trần Hoài Nam
đã đế n bên tôi, chàng có vẻ áy náy:
- Em trốn anh hở Thảo ?
- Đâu có, mà anh có rảnh rỗi đâu ?
- Vậy thì, bây giờ Ka Lan có thể nhảy vơí tôi được rôì chứ ?
- Anh gọi em là gì ?
- Là Ka Lan - Chàng đáp thật nhanh
- Vì lúc anh hóa trang thành Beethoven, anh cũng mong em là Ka
Lan, Nêú em muốn từ chôí, cũng nên chờ đế n lúc tàn cuộc hãy
haỵ
- Nhưng mà. . .
Chàng bịt nhanh miệng tôi:
- Đừng nói gì cả, ra nhảy đị
Đây là một điệu Mambo, chàng ôm ngang người tôi, tiếng nhạc
trầm và êm ả. Trong đôi tay rắn chắc của chàng, tôi như say
như đắm.
Sau bản nhạc, Nam bảo nhỏ:
- Bỏ mặt nạ ra đi, anh muốn nhìn gương mặt của em.
- Không được - Tôi nói - Bây giờ là lúc còn đeo mặt nạ.
Nguyễn Hưng chạy nhanh về phía tôi, chàng ta hối hả một cách
buồn cười, nắm lấy tôi, Vọng nói:
- Đan Vân đâu rồỉ
- Tôi không biết !
Anh chàng có vẻ hốt hoảng:
- Khổ quá Thái ơị Tôi đã tỏ tình lầm người rồị
Có tiếng người chen vaọ
- Không, đúng đấy, anh đã tỏ tình đúng với đối tượng.
Chúng tôi xoay người về phía tiếng nói, lại một cô sơn nữ,
nhưng lần này là Đan Vân. Giọng nói của Nguyễn Hưng buồn một
cách tội nghiệp.
- Đan Vân, em nói saỏ
- Tôi bảo rằng, hồi trước tới giờ anh đã tỏ tình lầm, chỉ có
hôm nay anh mới chọn đúng đối tượng. Đan Vân đáp rõ ràng, bình
tĩnh.
Nguyễn Hưng thét:
- Đan Vân !
Đan Vân nắm lấy tay Vọng, nàng bảo:
- Khoan nói gì cả, chúng ta hãy nhảy với nhau bản nàỵ
Họ dìu nhau ra sân. Trần Hoài Nam có vẻ không hiểu nổi câu
chuyện chàng hỏi:
- Gì vậy em?
- Chuyện thật lôi thôi, phức tạp như đời sống của chúng tạ Tôi
đáp.
- Thế họ cũng là người phức tạp phải không em?
- Ít ra cũng không giản dị cho lắm.
Chúng tôi ngồi xuống ghế cạnh cửa sổ. Nam mang đến cho tôi một
ly Cocktail. Chàng nâng ly lên chạm nhẹ vào ly tôi, nói:
- Hãy mừng cho nhóm. Hãy mừng cho tình yêu và mộng tưởng của
chúng mình!
Chúng tôi cùng uống cạn lỵ Có lẽ vì trong cocktail có trộn ít
nhiều rượu nên vừa uống một ly, tôi đã ngà ngà say, lúc này
tôi phiêu diêu trong cõi mộng. Tôi cùng Nam cũng như cùng
những bạn khác nhảy thật nhiềụ Dạ hội càng về khuya càng nhộn,
càng loạn, tất cả bỏ mặt nạ xuống, xếp thành hàng dài để "Nhảy
thỏ", tiếp đấy là màn vũ "Hãy nhìn đôi hài mới của tôi". Nhảy
xong, mọi người lại cười ồ; cười mãi mê đến đau cả bụng, đến
... chết luôn.
Đêm dạ vũ đó đã xảy ra nhiều chuyện thật nham nhở. Thanh
Thương không hiểu vì lý do gì bỗng trợt chân ngã nhào làm gảy
cả đuôị Nguyễn Hưng thì mãi đeo theo hai nàng sơn nữ, lúc gọi
Thu Vân là Đan Vân, lúc gọi Đan Vân là Thu Vân. Dũng chơi trò
đánh cá với Thủy Ngọc bị thua, phải lăn ba vòng dưới đất. Sau
cùng, Nam trở thành trung tâm của đám đông, họ công kênh chàng
lên bàn, bắt chàng phải hát. Nam bắt đầu ca, giọng say sưa ân
tình, đôi khi vồn vã cuồng loạn, đấy là bản "Symphonie
Pastorale" của Beethoven sáng tác vì Ka Lan. Trong đấy có mấy
câu:
"Mong tình đầu riêng tặng.
Không ngại nỗi nhọc nhằn
Đôi lòng cùng ấp ủ
Chớ để người nghỉ ngơi ".
Mọi người vổ tay, huýt sáo tản thưởng. Trần Hoài Nam như ngây
ngất, chàng ca một mạch mấy bản, ca cả những bản mà bạn bè yêu
cầụ Khiến gian phòng như bị hâm nóng lên. Sau cùng, họ công
kênh chàng đi khắp phòng, vừa đi vừa hát.
Trần Hoài Nam haỵ
Trần Hoài Nam giỏị
Trần Hoài Nam kêu ênh ỏi !
Bất giác tôi chảy nước mắt. Thanh Thương đứng cạnh đưa tay lên
khịt mũi, nàng không ngớt nói:
- Tao muốn khóc quá ! Tao cảm động quá !
Rồi trời cũng sáng, bên ngoài khung cửa sổ bầu trời trắng đục,
mọi người đều có vẻ mỏi mệt, có người ngủ dài trên salon, hay
lăn ra bất động trên thảm. Tiếng nhạc vẫn còn vang lên, nhưng
không ai còn sức lực để tiếp tục cuộc vuị Chúng tôi kết thúc
đêm dạ vũ hóa trang bằng cách chọn người hoá trang lạ nhất.
Thanh Thương được chọn. Phong và Thu Phương tặng cho cô bé một
con thỏ thật to bằng vải, không ngờ lại phù hợp với cách hoá
trang của cô nàng, thế là mọi người lại được thêm một trận
cườị Thật ra thì bất cứ cái gì cũng làm chúng tôi cười được.
Một ngày mới bắt đầu, dưới màu trời lờ mờ sáng, dưới tiếng
nhạc êm đềm, Thu Phương và Phong đứng giữa phòng khách, trước
mặt mọi người say đắm hôn nhaụ Gian phòng muốn vỡ tung ra với
tiếng vỗ tay, rồi tiếng chúc tụng. Da vũ hoá trang đã kết
thúc, mọi người thay quần áo từ từ ra về.
Nam đưa tôi về. Ánh mặt trời còn đỏ hồng đang sưởi ấm các
đường phố vắng lặng không một bóng ngườị Tất cả như đắm chìm
trong màn sương đục. Buổi sáng mùa xuân, trời có sương và gây
gây lạnh. Nam khoác chiếc áo khoác lên vai tôi, chàng nhẹ
nhàng bảo:
- Chúng ta đi bộ em nhé ?
Tôi gật đầụ
Thả dọc theo hè phố, hai người lặng lẽ đi bên nhau, một lúc
sau Nam lên tiếng:
- Thảo !
- Dạ !
- Bây giờ anh đã sẵn sàng, em có thể nói rõ lòng em cho anh
biết không?
Tôi nhìn chàng, gương mặt Nam đỏ bừng, đôi mắt lo lắng chờ
đợi, đôi môi mím chặt, giống hệt như một tội phạm đang đợi giờ
hành quyết hay đang chờ nghe bản án. Tôi nhìn chàng đắm đuối,
nhưng vẫn không trả lờị Nam nài nỉ:
- Nói đi em, đừng làm anh khổ mà, không lẽ em đành nhìn anh
... như thế này sao ?
Tôi nói thật nhỏ :
- Anh không cần em nói mà.
- Cần lắm chứ.
- Thế ... nói gì bây giờ ?
Nam hối thúc:
- Trả lời cho anh, em có yêu anh không?
Tôi nói:
- Tại sao anh không đi hỏi Thu Phương xem hắn có yêu Phong hay
không ?
Nam đứng lại, ôm chặt lấy tôị Chúng tôi đứng trên đường, gió
xuân thổi tung mái tóc dài và tà áo tôi, luồn vào tận cùng tim
của hai đứạ Chàng nhìn tôi thật lâu, hơi thở dồn dập nóng bừng
chàng cuối xuống, tôi hơi ngẩn mặt lên, nhắm mắt lại chờ đợị
Bắt đầu từ hôm nay, cuộc đời tôi đi vào giai đoạn mớị |
|