Sau buổi du ngoạn, đời sống Vân Lâu và Hàn Ni
đột nhiên thay đổi hẳn. Họ không thích chôn chân ở nhà, lúc
nào cũng muốn ra phố. Hết lái xe ra ngoại ô từ sáng, đến tối
là lại đi dạo nơi công viên. Những buổi hoàng hôn đẹp, đời
sống càng có nghĩa, họ say sưa trong nguồn hạnh phúc. Nếu
không có những ám ảnh về căn bệnh bất trị của Hàn Ni có lẽ
họ không phải nghỉ ngợi gì cả. Trong thế giới tình yêu thời
gian qua rấ nhanh, chẳng mấy chốc mà mùa nghỉ lạnh cũng đến.
Ông Mẫn gửi thêm một lá thư sang bên, lời lẽ thật nghiêm
khắc. Ông bảo Vân Lâu nhận được thư phải trở về nhà ngay.
….Cha mẹ đối với con công lao dưỡng dục như trời bể, khổ sở
trăm điều, thế mà khi con cái trưởng thành là không còn kể
đến cha mẹ. Con hãy tự nghĩ xem đối với cha mẹ, con đã trọn
đạo chưa? Con gái nhà họ Dương, nếu bỏ qua những tật bệnh
trời sinh,cũng không thể lấy được chồng. Sức khỏe nó không
có thì làm sao lập gia đình. Con nhận được thư này phải về
Hương Cảng ngay, để cho tình cha con khỏi bị xứt mẻ, cho gia
đình được đoàn tụ hạnh phúc. Bằng trái lại con cố ý chần chờ
không về thì tình cha con sẽ chấm dứt từ đây!
Vân Lâu bối tối lo âu suốt mấy ngày liền. Sau cùng chàng
đánh bạo viết thư gửi về nhà, trình bày tất cả tình cảm chân
thành giữa mình và Hàn Ni, chàng mong cha mẹ hiểu và cho
chàng được ở lại, lời lẽ thật bi thảm, mỗi một chữ là một
giọt nước mắt. Trong phần nói về Hàn Ni, chàng đã viết:
Hàn Ni tuy yếu đuối bệnh hoạn nhưng lúc này nàng đã khỏe
nhiều. Bác sĩ cũng bảo là sức mạnh tinh thần có thể chiến
thắng được tật bệnh. Con ở đây là đễ giúp cho Hàn Ni được
sống còn, nếu con đi, có thể nàng sẽ chết ngay. Con nh chắc
cha mẹ không đến nỗi vô tình như vậy. Hãy tha thứ cho con,
hãy ban hy vọng cho đời sống của Hàn Ni. Ðối với Hàn Ni,
tình con đã quá nặng. Nếu không may Hàn Ni chết đi có lẽ đó
cũng là ngày cuối cùng của đời con. Con biết tình cha mẹ bao
la, chắc cha mẹ không nỡ nhìn chúng con cùng chết. Vì vậy
xin cha mẹ hãy cho con ở lại mùa nghỉ lạnh này.
Hè con sẽ về, chúng con, con và Hàn Ni, sẽ về Hương Cảng
thăm gia đình.
Cùng với bức thư gửi cho cha mẹ, Vân Lâu còn viết thêm một
bức thư cho Vân Nhi. Chàng nghĩ dù sao giữa những người trẻ
tuổi sự thông cảm sẽ dễ dàng hơn, chàng nhờ cô em gái trình
bày cho cha mẹ thấy hoàn cảnh khó xử của mình. Thư gửi đi
được một tuần, Vân Lâu nhận được hồi âm, nhưng chỉ có một
bức thư duy nhất của Vân Nhi.
Anh,
Sau khi nhận được thư anh, cha giận ghê lắm, mẹ không dám
nói một lời nào. Không khí gia đình lúc này căng thẳng quá,
em muốn ngạt thở luôn.Chuyện của anh với chị Hàn Ni mẹ và em
không dám đề cập đến, nhiều lúc mẹ mới ướm lời là cha đã
sừng sộ la hét om sòm. Áp huyết của mẹ lúc này lại lên cao
quá, nhiều lúc người mệt muốn ngất luôn. Theo em thấy,
chuyện giữa anh và chị Hàn Ni chắc khó mà được cha chấp
nhận. Hình như trong câu chuyện liên hệ đến anh chị còn có
điều gì bí ẩn nữa. Em nghe có lúc cha chửi cả vợ chồng bác
Dương. Cha cho họ chỉ là lũ người lưu manh. Tóm lại, tình
hình nguy kịch lắm, anh đừng coi thường. Theo em thấy, anh
nên về tốt hơn. Về còn có thể đi, vì cha rất lo lắng việc
học hành của anh thì làm sao nhốt anh ở nhà được? Bằng trái
lại, anh không chịu về, sợ hoà khí giữa hai gia đình khó giữ
cho êm đẹp. Hơn nữa cha còn hăm sẽ không gửi tiền cho anh,
và từ anh luôn. Tính cha, anh cũng hiểu, người nói là làm.
Nếu chuyện xảy ra như thế mẹ sẽ buồn biết bao mà việc ở trọ
nhà bác Dương của anh cũng khó khăn. Tốt nhất anh nên về, về
để trình bày thật rõ rành, biết đâu chẳng thay đổi được hoàn
cảnh!
Ðọc xong thư của Vân Nhi, Vân Lâu trằn trọc mãi, chẳng ngủ
được. Hai tay gối đầu nhìn lên trần nhà cho đến sáng. Cha,
sao cha lại không chịu hiểu hoàn cảnh hiện tại của con. Nhà
họ Dương này và gia đình ta đã có gì mà Vân Nhi gọi là bí
ẩn? Hàn Ni bất hạnh chớ đâu có tội gì đâu? Cha, sao cha nỡ
nhẫn tâm chia rẽ tình con? Bây giờ phải làm thế nào đây? Trở
về? Làm sao có thể bỏ Hàn Ni mà trở về cho được? Không trở
về thì tình cha con sẽ… có đúng như lời cha hăm doạ không?
Giữa Hàn Ni với gia đình, ta phải chọn một. Làm sao chọn
đây?
Sáng hôm sau, Lâu lê thân xác mệt mỏi vì mất ngủ xuống phòng
ăn. Ðầu óc nặng chịch, mắt lờ đờ mất thần, mặt tiều tụy. Hàn
Ni đưa mắt liếc nhanh về phía Vân Lâu. Chuyện gì thế? Bà
Dương chau mày dò xét. Vân Lâu yên lặng dùng cơm sáng hồn
miên mang ở tận đâu đâu. Hàn Ni chịu không được, lên tiếng:
-Anh Lâu, anh có chuyện chi buồn vậy?
Vân Lâu giật mình, lấp liếm:
-Không, đâu có chuyện gì đâu.
-Thế tại sao anh âu sầu như vậy?
-Ðêm qua anh mất ngủ.
-Sao thế? Chăn nệm không đủ ấm à?
Vân Lâu lắc đầu, và cố nở nụ cười gượng.
Sau bữa cơm sáng, Hàn Ni bước tới đàn. Bản “Mộng Tưởng Khúc”
vang lên, nàng nhìn Vân Lâu thật tình tứ. Ðột nhiên nàng
khám phá ra cửa sổ, ngắm những hạt mưa bụi bên ngoài. Cảm
giác như bị bỏ quên, Hàn Ni đau khổ vô cùng. Nàng ngưng
tiếng đàn, quay lại:
-Anh làm gì mà mặt mặt ủ dột thế?
Vân Lâu giật mình, chàng ngơ ngác như kẻ mộng du, rồi vội
vàng bước tới bên Hàn Ni:
-Ðâu? Ðâu có gì đâu em?
Hàn Ni nói như hét:
-Không có gì? Không có gì à? Em biết anh có chuyện gì nhưng
anh dấu em
-Em sao đa nghi, có chuyện gì đâu?
Hàn Ni cố chấp:
-Em không biết, anh phải nói cho em nghe mới được.
Vân Lâu đau khổ nhìn người yêu thăm dò:
-Hàn Ni, anh định về Hương Cảng ăn tết một tuần, rồi trở qua
ngay, em thấy sao?
Gương mặt Hàn Ni tái xanh, đôi mắt to đen mở lớn:
-Em biết mà, rồi anh sẽ đi, anh đi để không bao giờ trở lại
nữa, em biết.
Thái độ của Hàn Ni giống như tội nhân sắp lên máy chém. Ðôi
mắt tuyệt vọng vô bờ. Thân hình nàng lảo đảo suýt ngã. Vân
Lâu vội bước tới, ôm lấy người yêu và gọi lớn:
-Hàn Ni! Hàn Ni! Anh muốn đùa một chút chơi mà, anh có đi
đâu đâu!
Hàn Ni nói một cách mệt mỏi và âm vang chán chường:
-Em muốn ngất xỉu, em thấy mệt quá.
-Hàn Ni, anh đùa đấy. Em biết không, anh định đùa với em
mộtý mà. Vân Lâu vùi mặt vào ngực Hàn Ni-Từ đây về sau anh
sẽ không bao giờ xa em nữa đâu!
Bà Dương nghe tiếng gọi của Vân lâu hoảng hốt chạy xuống,
vừa kịp nhìn thấy cảnh trên, bà muốn phát điên lên:
-Hàn Ni! Hàn Ni! Con làm sao thế này?
Hàn Ni yếu đuối:
-Mẹ, không sao cả, con chỉ hơi chóng mặt một chút thôi.
Biết Hàn Ni chưa ngất, bà Dương thở phào nhẹ nhõm:
-Vậy mà con làm mẹ hết hồn. Quay sang Vân Lâu bà trách móc-
Cậu làm gì nó nữa thế?
Vân Lâu đau khổ cắn môi:
-Con nói đùa, con nói là con định về Hương Cảng mấy hôm rồi
lại trở qua ngay.
Bà Dương yên lặng không nói gì cả. Vân Lâu bế người yêu lên
nói với bà Dương:
-Ðể con đưa Hàn Ni về phòng.
Hàn Ni yếu thật, khuôn mặt trắng xanh, đôi môi tái, hai bàn
tay nàng giữ chặt lấy khuôn ngực một cách đau đớn. Nghĩ đến
câu nói của mình lại có thể khiến cho hàn Ni đến nông nỗi
này, Vân Lâu cũng thấy uất nghẹn. Hàn Ni nhẹ như chiếc lông.
Vân Lâu đặt Hàn Ni nằm lên giường, mắt chàng mờ lệ:
-Hàn Ni em!
Hàn Ni co quắp người lại:
-Em lạnh quá!
-Ðể anh mang túi nước nóng lên cho em.
Vân Lâu đi lấy túi nước nóng, xuống lầu cho nước vào, trong
khi bà Dương mang thuốc lên lầu, thấy chàng bà hỏi:
-Nó thế nào.
-Ni đang bị lạnh.
Bà Dương nhìn thẳng vào mắt Vân lâu:
-Bây giờ cậu không có quyền tự do nữa, cậu phải ở lại đây,
không được về Hương cảng, một ngày nào cả, đời sống con gái
tôi ở trong tay cậu đấy!
Vân lâu xác định:
-Vâng, con sẽ không về Hương Cảng, con sẽ ở lại đây dù có
xảy ra chuyện gì cũng mặc.
Xuống lầu, đổ nước nóng vào túi xong Vân Lâu chạy ngay lên
phòng Hàn Ni. Hàn Ni đã uống thuốc xong, đang nằm yên, mặt
hãy còn tái mét.
Bà Dương lo lắng ngồi bên cạnh, Vân Lâu đặt túi nước dưới
chân Hàn Ni, đắp chăn cho người yêu. Tay chân nàng lạnh
ngắt, Vân Lâu hỏi bà Dương:
-Có cần mời bác sĩ Lý đến không?
Hàn Ni nằm trên giường lắc đầu. Nàng sợ bị xem mạch và chích
thuốc.
-Không cần, em khỏe rồi.
Bà Dương đưa tay vào chăn xoa lên người Hàn Ni:
-Ðược rồi, để xem. Quay sang Vân Lâu bà nói- Bây giờ mình ra
ngoài, để nó nằm yên một chút đi.
Hàn Ni yếu ới gọi:
-Ðừng đi, anh!
Vân Lâu ở lại, bà Dương nhìn đôi tình nhân trẻ, lắc đầu rồi
bỏ ra ngoài.
Còn lại một mình với Hàn Ni, Vân Lâu bước tới ngồi cạnh
giường Hàn Ni. Hai người nhìn nhau, đôi mắt u hoài ngàn
trùng.
-Anh Lâu, anh đừng xa em, nếu anh bỏ về Hương Cảng thì không
bao giờ anh nhìn thấy em được nữa.
Lòng Vân Lâu tan nát, đưa tay sờ nhẹ lên mặt người yêu chàng
nghẹn ngào:
-Hàn Ni, không bao giờ anh xa em và cũng không ai có thể
ngăn cách chúng mình được.
Tối hôm ấy, Vân Lâu viết một bức thư, gửi về nhà, lời lẹ
thành khẩn:
“Con thà làm con bất hiếu chớ không thể giết Hàn Ni một cách
gián tiếp được. Mùa nghỉ lạnh năm nay con không về được, xin
cha mẹ tha thứ cho…”
Bức thư gây sóng gió ở Hương Cảng thế nào Vân Lâu cũng không
cần biết. Có điều chỉ mấy hôm sau, khi Vân Lâu và gia đình
Hàn Ni quây quần bên lo sưởi trong phòng khách thì chuông
cửa reo vang, gian phòng đang ấm cúng và yên lặng đột nhiên
bị quấy rầy, mọi người thắc mắc nhìn ra. Tú Lan từ ngoài cửa
bước vào với một phong thư trên tay:
-Thưa ông có thư bảo đảm.
Ông Dương tiếp thư đọc lướt qua, rồi liếc nhanh về phía Vân
Lâu. Cái nhìn không bình thường lắm. Vân Lâu chồm tới. Bức
thư gửi bằng đường hàng không với chiếc tem Hương Cảng. Vân
Lâu chợt hiểu. Sự lo lắng từ đâu kéo tớ vây quanh chàng.
Bà Dương hỏi chồng với nụ cười:
-Thư của ai thế anh?
Nhưng khi vừa nhìn thấy phong thư là mặt bà biến sắc ngay.
Ðỡ bức thư trong tay chồng, bà xé ra đọc nhanh. Mặt bà càng
lúc càng thay đổi, cơn giận dữ hiện lên nét mặt:
-Thế này thì quá lắm rồi!
Vân Lâu chưa hề thấy bà Dương giận như thế, không hẳn chi
giận không mà còn buồn khôn tả.
-Sao có chuyện chi đó? Anh ấy nói gì?
Ông Dương hỏi, bà Dương trả thư lại cho ông:
-Anh đọc thì biết! Thật quá lắm!
Vừa nói là nước mắt uất ức làm nhoà mắt, bà Dương không chịu
được, đứng dậy bỏ chạy về phía cầu thang.
-Em Nhã! Em Nhã!
Ông Dương đặt thư xuống, đuổi theo vợ, sự kiện xảy ra thật
nhanh khiến Hàn Ni hoảng hốt:
-Cha, chuyện gì thế cha?
Ông Dương vừa bước đến cầu thang, nghe con gọi thì ngừng
lại, do dự một chút, ông nói:
-Con đi ngủ đi, chuyện chẳng có liên hệ gì đến con cả.
Nói xong, ông lại tiếp tục đuổi theo bà Dương.
Phòng khách chỉ còn lại Hàn Ni và Vân Lâu.
Vân Lâu đã đoán được chuyện, chàng bồn chồn bất an. Tính cha
nóng như lửa, không biết trong thư người đã viết điều gì
khiến cho bà Dương giận dữ thế. Nhìn Hàn Ni, chàng im lặng.
Hàn Ni nhìn chàng với đôi mắt khó hiểu:
-Chuyện gì thế hở anh?
Vân Lâu lắc đầu:
-Anh cũng không biết, nhưng em lo lắng làm gì chuyện có quan
hệ gì đến ta đâu? Có lẽ việc buôn bán của cha me đấy.
Hàn Ni lo lắng:
-Em sợ không phải thế, vì thư từ thương mại làm gì gửi đến
nhà riêng.
-Nhưng em lo lắng cũng đâu có giúp ích được gì? Có nhiều
chuyện của người lớn mình làm sao biết được?
Hàn Ni nhìn Vân Lâu chăm chú:
-Em cảm thấy hình như chuyện này có điều chi không ổn…
Vân Lâu nhún vai, cắt ngang:
-Ðừng có nghĩ bậy, đến đàn cho anh nghe đi.
-Anh muốn nghe bản gì?
-Khúc hát xứ Ấn.
Hàn Ni bắt đầu. Vân Lâu ngồi yên trên ghế, không phải để
nghe vì đầu óc chàng đang bấn quấn với không biết bao nhiêu
câu hỏi. Ðột nhiên Vân Lâu cảm thấy giửa chàng và Hàn Ni đã
bị ngăn bằng những con biển lớn, cố gắng bơi đến gần nhau
nhưng khoảng cách vẫn xa vời, mà sức thì đã kiệt. Làm sao
đây? Cả hai sẽ được cứu vớt hay sẽ phải chìm xuống biển sâu?
Một bản nhạc chấm dứt, Hàn Ni quay đầu lại:
-Anh còn muống nghe nữa không?
Vân Lâu đứng lên:
-Thôi được rồi, Hàn Ni, em bệnh mới hết, đi ngủ đi kẻo mệt.
Anh đưa em về phòng nhé?
Hàn Ni nheo mắt nhìn người yêu:
-Anh đuổi em à?
-Anh không thích thấy em xanh xao thế này, anh muốn em thật
khỏe mạnh!
Hàn Ni ngoan ngoãn bước về phía thang lầu.
Ðêm thật khuya, Vân Lâu tin chắc rằng Hàn Ni đã yên ngủ,
chàng mới bước tới phòng vợ chồng ông Dương, gõ nhẹ.
-Ai thế?
-Dạ cháu, Lâu đây.
Gian phòng yên lặng một lúc, ông Dương lại lên tiếng:
-Vào đi!
Vân Lâu đẩy cửa bước vào. Ðây là lần đầy tiên chàng bước vào
phòng ngủ của hai vợ chồng ông Dương. Gian phóng thật rộng,
ngoài giường ngủ và bàn phấn ra, còn có một tủ sách lớn và
bộ salon ba ghế. Ông Dương thường ngồi đây làm việc. Khi Vân
Lâu bước vào, bà Dương đang nằm trên giườg, mắt đỏ hoe. Ông
Dương ngồi trên ghế xoay hút thuốc. Khói thuốc ngập đầy
phòng, Vân Lâu bước vào, bà đưa mắt buồn bã nhìn chàng và
hỏi:
-Hàn Ni đâu?
-Dạ Ni đi ngủ rồi.
Ông Dương lên tiếng:
-Khép cửa lại, đến đây ngồi đi Lâu.
Vân Lâu đóng cửa lại, xong tới chiếc ghế ông Dương chỉ ngồi
xuống. Nhìn sắc mặt nghiêm trọng của vợ chồng ông Dương, Vân
Lâu hồi hộp lạ:
-Bức thư ban nãy là của cha cháu viết cho bác phải không?
-Ừ! Ông Dương nhả khói, ngước mắt nhìn đám khói mù trước
mặt. Lâu, tôi rất tiếc là không thể để cậu ở nhà chúng tôi
nữa.
Vân Lâu giật mình:
-Thưa bác…
Ông Dương lại nhả khói:
-Cậu ngồi xuống, lần trước tôi nhận cho cậu ở trọ quả thật
là một lầm lẫn, đễ cậu yêu Hàn Ni càng lầm lẫn hơn. Bây giờ
chúng tôi không thể để tình trạng lầm lẫn đó kéo dài và cậu
nên tìm một nơi khác để trọ vậy.
-Thưa bác, bác có nhĩ rằng giải pháp của bác như thế có đúng
không? Tại sao bác không chịu nghĩ đến Hàn Ni chứ?
Ông Dương quay lại nhìn thẳng vào mắt Vân lâu. Ánh mắt thật
bén:
-Chúng tôi đã nghĩ đến Hàn Ni, nghĩ đến nó rất nhiều. Chính
vì vậy mà tình cảm mới rối ren thế này. Bây giờ không thể để
như vậy được nữa, nhất định cậu phải rời khởi nơi này.
Vân lâu ngồi thẳng người:
-Bác có thể không để ý đến Hàn Ni, nhưng cháu thì ngược lại.
Bác đuổi cháu lần này, không phải là lần thứ nhất. Nếu không
vì Hàn Ni có lẽ cháu đã bỏ đi từ lâu rồi. Bây giờ, cháu đi,
nhưng cháu không phải đi một mình mà là cháu đi với Hàn Ni!
-Ngồi xuống đi cậu, tại sao cậu lại hồ đồ, vô trách nhiệm
thế, cậu định mang hàn Ni đi, nhưng mang đi đâu chứ?
-Cháu sẽ mướn nhà cho hàn Ni ở, chúng cháu sẽ lấy nhau, sống
bên nhau, dù rằng không sống đời vợ chồng trên phương diện
thể xác, cháu sẽ nuôi nàng…
Ông Dương cười nhạt:
-Cậu sẽ nuôi con Hàn Ni à? Cậu biết, tiền thuốc mỗi tháng
cho Hàn Ni hai ba ngàn bạc, Hàn Ni lại không thể làm bất cứ
một chuyện gì lao lực, không chịu được những xúc động mạnh,
phải có người để chăm sóc, hầu hạ nó. Như vậy cậu lấy gì để
nuôi sống nó chứ? Cậu đừng mong cha cậu gửi tiền cho cậu,
ông ấy viết thư cho tôi bảo là nếu không về Hương Cảng thì
sẽ súp tiền ngay. Cậu còn trẻ, nên lúc nào cũng huênh hoang
những lời vô trách nhiệm. Ðừng có lý tưởng quá cậu còn phải
học hỏi thật nhiều chuyện đời, cậu ạ.
Vân Lâu choáng váng. Ðột nhiên chàng thấy ngay được một
điều, người đàn ông trước mặt cao lớn vĩ đại, còn chàng chỉ
là một thứ bé con hèn mọn. Thời tiết đang ở vào lúc lạnh
nhất thế mà trán Vân Lâu đã ướt đẫm mồ hôi.
Ông Dương đứng lên, trở lại giọng nói hiền hòa:
-Thôi đừng hấp tấp, cậu cứ ngồi xuống đó nghe tôi nói đây.
Vân Lâu ngồi yên chăm chú nhìn ông Dương. Người đàn ông
chững chạc và kín đáo. Chàng thấy kính trọng và thân mật, đó
là thứ tình cảm mà Vân Lâu không có với cha chàng.
Trong lúc Vân Lâu dò xét đối phươn thì ông Dương cũng đưa
mắt ngắm gã thanh niên trước mặt, một gã con trai trẻ tuổi
bồng bột, dễ xúc động, nhiều tình cảm hơn là lý trí. Một mẫu
thanh niên điển hình của thời trai trẻ. Với mẫu người như
vậy, lòng nhiệt thành lúc nào cũng đầy đủ, nhưng thực ra khi
ra đời họ thường chỉ gặp thất bại hơn là thành công. Ðiều đó
ông Dương không có quyền trách cứ, dĩ nhiên! Hút một hơi
thuốc, phà khói, ông thong thả nói:
-Cậu Lâu, nếu cậu chịu khó suy nghĩ kỹ, cậu sẽ không nóng
nảy như vậy. Cậu thử nghĩ xem có đúng không, mối tình giữa
cậu với Hàn Ni, chúng tôi đã phản đối ngay từ đầu. Ðó là vì
sức khỏe và hạnh phúc của con tôi, chứ không phải vì tôi
ghét cậu. Tôi yêu cậu nữa là khác. Lúc trước tôi nào có yêu
cầu cha cậu để cậu ở nhà tôi đâu? Bây giờ… Theo tôi hiểu, ở
trong trường cũng có nội trú, cậu vào ở đấy cũng tiện lắm,
phải không?
Vân Lâu yên lặng, ông Dương thấy cũng tội:
-Mối tình của cậu với Hàn Ni phát triển nhanh đến mức này,
nếu hàn Ni bình thường tôi còn biết mong mỏi gì hơn? Lúc nào
chúng tôi cũng mong Hàn Ni mạnh khỏe, để có thể thành lập
gia đình. Hàn Ni từ nhỏ tới lớn được giữ kỹ trong nhà, chưa
hiểu tình yêu trai gái là gì, cần Hàn Ni, có lẽ cậu hiểu rỏ
hơn tôi điều ấy. Bây giờ cậu đột ngột bỏ đi, tôi biết con
tôi có thể buồn đến chết. Hàn Ni là đứa con duy nhất của
chúng tôi, như thế đủ biết chúng tôi yêu nó là nhường nào,
không lẽ tôi để con tôi chết dễ dàng thế sao, phải không
cậu?
Vân Lâu mở to mắt, đột nhiên chàng như hiểu ra, quả thật
mình chỉ là người hấp tấp nhu ngốc.
-Hôm nay tôi bảo cậu rời khỏi nhà tôi, đấy đâu phải là ý
muốn của tôi. Làm như thế chẳng qua chỉ là một việc vạn bất
đắc dĩ, cậu phải hiểu là chính cha cậu đã ép buột chúng tôi
phải làm thế!
Mặt ông Dương đỏ gay, những sợi gân xanh hằn lên trán. Không
khí nặng nề vây quanh. Một lúc thật lâu ông mới hạ thấp
giọng:
-Cậu Lâu, cậu phải hiểu và tha thứ cho chúng tôi. Chúng tôi
không có quyền chống lại ý cha vậu. Tốt nhất là cậu nên về
nhà, ở đây chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ Hàn Ni,
bảo vệ cho đến ngày cậu sang đây với nó. Cậu cứ tin chúng
tôi.
Vân Lâu cắn môi:
-Không, cháu không thể bỏ về lúc này, bác ạ. Cháu không thể
xa Hàn Ni cũng như Hàn Ni không thể xa cháu. Thà là mang
tiếng cãi lại lệnh cha còn hơn là để Hàn Ni trong tình trạng
nguy hiểm. Mới mấy hôm trước nghe tin cháu định đi về mà
nàng đã ngã bệnh ba bốn hôm. Hàn Ni yếu như sợi khói, gió
thổi cũng tan, vì vậy cháu phải ở lại. Giọng Vân Lâu thành
khẩn hơn- Bác giúp cháu nhé, giúp cháu cũng nhu giúp Hàn Ni
vậy.
Ông Dương nhìn gương mặt đau khổ của Vân lâu, sự thành thật
của hắn khiến ông cảm động. Ông nhìn về phía vợ, bà Dương
đang ngồi yên với nỗi đau khổ trăm bề. Hai mươi mấy năm qua,
đây là lần đầu tiên sự đau khổ của vợ khiến ông xúc động.
-Cậu Lâu, tôi cũng muốn giúp cậu, nhưng… không nói dối gì
cậu, tôi đã từng viết một bức thư trần tình thật thảm thiết
cho cha cậu, nhưng cha cậu không chịu hiểu, cố chấp như thời
trước…Nói tới đây ông ngừng lại một lúc mới tiếp. Cha cậu
tuy là một người đã hấp thụ một nền tây học thế mà đầu óc
vẫn thủ cựu vô cùng, anh ấy viện dẫn cả trăm lý do để phản
đối cuộc tình giữa cậu với Hàn Ni. Ông bảo cậu là con trai
duy nhất, cậu có nhiệm vụ duy trì dòng dõi, vì vậy cậu phải
có một người vợ sanh con đẻ cái đầy đàn. Ông Dương cười
buồn, tiếp- Ðó là chưa kể Hàn Ni không thể lấy chồng. Cậu
thấy câu chuyện hoang đường không. Cha cậu còn trách chúng
tôi, bảo chúng tôi là âm mưu từ đầu để cậu ở đây đặng gả
tống đứa con gái tàn tật cho con trai anh ấy, định đoạt con…
Vân Lâu, cậu phải hiểu, cậu không về, chúng tôi không muốn
bị gán ghép mấy tiếng đó.
Vân Lâu cương quyế:
-Cha cháu không nên nói thế, người càng cứng cháu càng không
về, vì khi về cháu sẽ không bao giờ được trở lại nữa.
Ông Dương lắc đầu:
-Cậu phải về.
-Không!Không! Không bao giờ!
Ông Dương xúc động:
-Cậu có biết là cha cậu viết thư cho tôi với những lời lẽ
khiếm nhã thế nào không? Thôi được rồi, có một chuyện mà sớm
muộn gì cậu cũng sẽ biết, tôi nói ngay một lần cho xong. Cậu
Lâu, cậu biết sự liên hệ giữa tôi và cha cậu thế nào không?
Vân lâu ngạc nhiên:
-Thì là bạn cùng du học bên Ðức.
Ông Dương nhìn lên trần nhà:
-Vâng, đúng là bạn cùng du học ở Ðức Quốc, cả hai cùng mướn
một căn gác ở chung, tình thân như anh em ruột thịt. Cha cậu
có một người vợ chưa cưới ở nước nhà, tuy là vâng theo lệnh
cha mẹ đính hôn, nhưng vì trưởng thành bên nhau từ thửơ nhỏ
nên cũng thân thiết nhau chư không đến nỗi xa lạ như những
cuộc hôn nhân khác. Thời gian ở nước Ðức, vị hôn thê của cha
cậu thường liên lạc thư từ sang thăm hỏi, một đôi lúc còn
gửi cả ảnh sang. Người con gái đó rất đẹp, văn hay chữ tốt,
cha cậu rất kiêu hãnh với bạn bè vì có một vị hôn thê như
vậy. Sau đó, vì tình trạnh chiến tranh, nên tôi trở về nước
trước, còn cha cậu sang Mỹ học tiếp. Người vợ tương lai của
cha cậu lúc ấy sống chung với bà mẹ. Hoàn cảnh chiến tranh
làm tan nát gia đình, bà mẹ bệnh chết, nên chỉ còn một mình
nàng trơ trọi. Cha cậu vì không yên tâm để vị hôn thê sống
một mình nên nhờ tôi chăm sóc nàng hộ.
Ông Dương ngừng lại cười chua chát:
-Phần kế tiếp tôi thấy không cần phải kể thêm, vị hôn thê
của cha cậu chính là bác gái cậu bây giờ.
Vân Lâu kinh ngạc nhìn ông Dương, rồi lại quay sang nhìn bà
Dương, một câu chuyện thật bất ngờ mà chàng chưa hề nghe
thấy. Nằm mơ cũng không ngờ, nhưng đấy là sự thật. Hèn gì!
Thảo nào cha mình lại không hận gia đình họ Dương sao được.
Vân lâu đứng ngơ ngác như khúc gỗ. Ông Dương buồn buồn:
-Bây giờ cậu đã hiểu rõ ân oán của hai gia đình rồi. Cậu
biết không, những ngày đầu khi cậu chuyện xảy ra, bà nội cậu
còn sống, bà là một người thật nghiêm khắc, bà đã chỉ cào
mặt chúng tôi chửi rủa nhiều câu thật nặng nề. Và lúc cha
cậu trở về nước, người lấy vợ. Có một khoảng thời gian dài,
hai gia đình không qua lại, mãi đến lúc cậu và cô em gái cậu
chào đời, chúng tôi cũng có Hàn Ni, thì tình bạn mới phục
hồi trở lại. Cậu hiểu không, tình cảnh của tôi lúc đó cũng
không khác gì cậu bây giờ. Chúng tôi yêu bất chấp mọi trở
ngại và đã vượt qua không biết bao nhiêu khó khăn, vì vậy
chúng tôi rất thông cảm hoàn cảnh của cậu. Người không hiểu
cậu, đó là cha cậu chứ không phải chúng tôi.
Vân lâu chăm chú nghe, chàng hiểu ý ông Dương. Vâng cha càng
không phải là con người sống bằng tình cảm, người lúc nào
cũng nghiêm ngặt với giáo lý cổ xưa. Quay sang bà Dương,
chàng hiểu sự thay đổi người đàn bà này quả là chuyện tự
nhiên không tránh được. Hai người là hai thái cực, làm sao
có thể sống đời với nhau được.
Ông Dương nói tiếp:
-Mấy năm gần đây tình bạn giữa tôi và cha cậu càng ngày càng
tốt đẹp. Cha cậu cũng không nhắc lại chuyện xưa làm gì, mãi
đến ngày cậu đặt chân vào gia đình này và yêu hàn Ni, thì
tình bạn giữa tôi và cha cậu lại rạn nứt. Cha cậu viết cho
tôi mấy bức thư với lời lẽ thật tàn nhẫn. Chuyện hai mươi
mấy năm trước lại được dịp nhắc đến một cách khó chịu, cha
cậu mắng tôi là vừa cước vợ lại muốn đoạt cả con. Ông Dương
cười mỉa mai- Tôi không biết nói sao, vì không hẳn chỉ có
một câu đó thôi mà ông ấy còn bảo là Hàn Ni, con gái anh thế
nào tôi không được biết, có điều chỉ trong vòn nữa năm khiến
được con trai tôi say mê, dám bất hiếu với cha mẹ như vậy
thì tôi nghĩ rằng thật là đúng mẹ nào con nấy. Trong thư đầy
những câu như thế liệu cậu nghe được không? Nợ hai mươi mấy
năm qua rồi, bâu giờ định đòi? Ðòi đến bao giờ, chúng tôi
phải mang nợ đến ao giò mới dứt?
Ðứng dậy, ông Dương thở dài, đi một vòng phòng, đến trước
mặt Vân Lâu ông đứng lại:
-Cậu Lâu, bây giờ cậu đã rõ tất cả, tôi nghĩ cậu nên về,
bằng không tôi và bác gái cậu chắc tôi cao như núi, không
bao giờ gột sạch được. Cậu Lâu, chúng tôi thà là để mất Hàn
Ni chớ không bao giờ chịu được tiếng oán cao bằng trời.
Vân lâu ngồi yên, lòng rối như tơ vò. Chàng không biết phải
tính sao. Một lúc thật lâu, chàng như nghĩ ra. Phải rồi! vân
Lâu đứng dậy, chàng nhìn thẳng vào vợ chồng ông Dương quyết
định:
-Thưa hai bác, bây giờ cháu đã hiểu được những điều mà thưỏ
xưa cháu không biết. Chuyện của người lớn, cháu không biết
là lỗi tại ai, vì trong một câu chuyện tình khó có kết luận
ai ngay ai tội. Có điều, cháu cảm thấy, hai bác thật xứng
đôi. Riêng về chuyện của cháu và hàn Ni, ngay từ lúc đầu,
cha cháu đã không khách quan nhận định, ông phản đối chẳng
qua vì mối hận cũ. Bệnh của Hàn Ni lại là cái cớ hay cho
ông. Sự thật, nếu hàn Ni chẳng có bệnh gì cả, cháu biết cha
cháu vẫn phản đối như thường. Vì vậy, trong hoàn cảnh này,
cháu nhất định rồi, cháu sẽ không về! Ngày tháng trôi qua,
mong rằng cha cháu sẽ hiểu. Riêng đối với những bức thư mà
cha cháu gửi cho hai bác, thì…Vân lâu nhìn ông Dương rồi
quay sang bà Dương- Cháu không cần xem cũng có thể đoán được
nội dung. Hai mươi mấy năm trước, hai bác đã có đủ can đảm
thoát khỏi dư luận, thì bây giờ hai bác làm sao lại buồn vì
những lời lẽ trong thư chứ?
Ông Dương kinh ngạc, đây là ai? Con của Mẫn à? Mẫn làm gì có
được một thằng con hiểu biết như vậy? Ông thích thú quay
sang nhìn bà Dương cảm thông. Vân lâu lại tiếp:
-Ngoài ra còn một điều nữa, tại sao lúc xưa hai bác bất chấp
dư luận để chiến đấu cho tình yêu được, thế mà bây giờ lại
ngăn cản không cho cháu yêu hàn Ni? Chịu thua mà bảo là hiểu
được tình yêu ư? Chỉ vì mấy bức thư của cha cháu mà hai bác
định hy sinh mối tình của cháu với Hàn Ni à? Sao hai bác ích
kỷ như vậy?
-Cậu im mồm! Bà Dương nãy giờ ngồi yên, vụt đứng dậy lên
tiếng- Cậu lộn xộn lắm điều quá, bực mình quá! Bà không nói
thêm được câu gì nữa, quay sang chồng cầu cứu- Anh, bây giờ
ta phải tính sao?
-Còn tính sao nữa, bà không nghe cậu bé lắm điều này nói
sao? Làm thế nào đi nữa nó cũng không chịu về Hương cảng,
không lẽ chúng tôi phải lôi hắn đi à? Thôi thì đành theo hai
đứa nó xuống địa ngục vậy.
Bà Dương dở khóc dở cười nhìn chồng:
-Anh, chỉ có cách đó thôi sao?
-Vâng, theo anh thì chỉ còn một cách đó thôi.
Vân Lâu yên lặng nhìn về phía hai vợ chồng già, mắt chàng
đột nhiên ướt hẳn. Cúi người xuống, chàng không biết phải
nói sao để bày tỏ nỗi xúc động của lòng mình.
Vân lâu yên lặng bước ra cửa. |