Vân Nhi đợi Lâu tại phi trường. Vân Lâu xuống
phi cơ, bước nhanh về phía Vân Nhi. Cuộc hành trình gần một
tiếng đồng hồ không làm sao cho khối óc chàng trầm tĩnh lại.
Gặp cô em gái, Vân Lâu hỏi ngay:
-Mẹ sao thế em?
Vân Nhi ấp úng:
-Về nhà anh sẽ biết ngay, Vân Lâu hỏi tới:
-Mẹ có sao không hay là…
Vân Lâu hoảng hốt, không lẽ sự trở về của chàng đã quá muộn
rồi sao?
Vân Nhi vội trấn an:
-Không, không sao cả anh ạ, mê khỏe nhiều rồi, về nhà anh sẽ
thấy!
Vân Lâu nhìn Vân Nhi nghi ngờ, chàng cảm thấy cô em gái có
điều gì giấu diếm mình. Tình hình chắc nghiêm trọng lắm nên
Vân Nhi mới có vẻ bối rối, bất an như vậy. Ngồi lên xe taxi,
yên lặng cắn môi, xe cộ dập dìu trên đường càng làm cho Vân
Lâu trĩu nặng. Hàn Ni đang ở trong tình trạng sống chế không
biết ra sao, còn mẹ thì…không lẽ, chàng quay đầu sang Vân
Nhi hỏi dồn:
-Mẹ làm sao mới được chứ? Mẹ ra sao nói cho anh nghe xem.
Vân Nhi hốt hoảng, đưa mắt sợ sệt nhìn anh. Chưa bao giờ
nàng thấy ông anh nàng có thái độ hung hăng đến thế. Thái độ
lồng lộn của một con thú dữ bị nhốt trong lồng. Nàng lo sợ,
không dám nói lộ điều gì cả chỉ đưa mắt nhìn anh van xin:
-Sắp tới nhà rồi một tí nữa anh sẽ biết ngay mà!
Trên mắt Vân Nhi như ướt lệ, Vân Lâu không hỏi thêm, lòng
chàng nặng như đeo đá.
Mới về đến nhà, vừa xuống xe, Vân lâu chạy nhanh vào phòng
khách đụng ngay bụng một người đứng trước mặt. Người cha già
với mái tóc bạc, với khuôn mặt mệt mỏi:
-Ðồ đạui bất hiếu, mãi đến bây giờ mày mới chịu về à?
-Cha, mẹ đâu rồi?
Ông Mẫn trừng mắt:
-Mẹ mày à? Mày mà cũng biết đến mẹ cha mày nữa sao?
-Cha tha lỗi cho con. Nhưng mẹ bây giờ ở đâu cha?
Ông Dương chưa trả lời. Vân Lâu chết lặng, chàng đã nhìn
thấy mẹ. Bà Mẫn từ trong nhà bước ra, không gầy cũng không
có sắc bệnh, nụ cười trên môi vẫn như ngày nào, hiền lành,
thương yêu với một tí lo lắng:
-Vân Lâu, sao con ốm thế? Mẹ lo cho con chết được!
Vân Lâu không dám tin ở mắt mình. Chăm chú nhìn mẹ với một
chút nghi ngờ, ngạc nhiên:
-Mẹ…mẹ…bệnh của mẹ thế nào?
Bà Mẫn cười, một nụ cười đầy an ủi:
-Mẹ có bệnh gì đâu, này con nhìn mẹ xem, chẳng qua cha con
muốn dọa con đấy thôi.
Như một tiếng sấm lớn nổ vang trong đầu Vân Lâu. Vân Lâu
muốn ngã xỉu tại chỗ. Chàng tựa lưng vào bàn, mở mắt hết
nhìn cha, nhìn mẹ, rồi nhìn Vân Nhi, chàng không tin lời
mình vừa nghe thấy. Vân Lâu lắp bắp:
-Tất cả…tất cả…cha mẹ và em…Ai cũng lừa dối lường gạt tôi.
Sao vậy? tại sao vậy?
Dáng dấp giận dữ, đau đớn của Vân Lâu khiến bà Mẫn hoảng
hốt, bà nắm vạt áo con, hỏi:
-Vân Lâu, con làm sao…làm sao thế?
Vân Lâu đẩy mẹ sang một bên. Rồi đột nhiên, chàng quay đầu
lại chạy nhanh về phía cửa, vừa chạy chàng vừa gọi to.
-Hàn Ni! Hàn Ni!
Chưa ra đến cửa là Vân Lâu đã ngã quỵ xuống, suốt buổi chiều
hôm qua đến giờ, không một lần chợp mắt, không một hạt cơm
vào miệng, lại còn phải đương đầu với bao nhiêu biến cố dồn
dập, Vân Lâu không còn chịu nỗi nữa, chàng đã hết sức.
Lúc tỉnh dậy, Vân Lâu thấy mình nằm trên giường. Mẹ và Vân
Nhi đang đứng cạnh, một chiếc khăn ướt đang vắt ngang trán
chàng. Thấy con tỉnh dậy, bà Mẫn cúi xuống, gương mặt già
nua với đôi mắt rưng rưng lệ, bà dùng tay xoa xoa trên mặt
Vân Lâu nói:
-Lâu, nữa năm rồi mới thấy mắt con mà con lại làm mẹ hoảng
hốt. Sao khỏe chưa? Hử? Con thấy trong người dễ chịu chưa?
Vân Lâu nhìn mẹ, mắt chàng ngập đầy vẻ đau đớn buồn tủi:
-Mẹ, tại sao ao cũng lừa dối con thế? Quay sang Vân Nhi với
ánh mắt trách móc, Vân Lâu tiếp. Em cũng thế nữa sao vậy?
Nếu không có điện tín của em anh đâu có về. Tại sao ai cũng
rắp tâm để lừa gạt tôi thế này? Vân Lâu lắc đầu tiếp- Tàn
nhẫn quá!
Vân Nhi vội vã phân bua:
-Không phải em, chích cha đánh điện đấy, cha bảo là chỉ có
thể làm thế mới gọi anh về được.
Vân Lâu ngồi bật dậy, nói như hét:
-Nhưng làm thế…có một người con gái đã suýt chết vì bức điện
tín…Quay sang Vân Nhi, Vân Lâu nói- Nhi, anh nhờ em, em làm
ơn gọi điện thoại đến phi trường hỏi xem chuyến máy bay đi
Ðài Bắc gần nhứt là chuyến mấy giờ, anh muốn trở sang ngay.
VânNhi thông cảm:
-Vô ích anh ạ, cha đã cất tất cả giấy thông hành của anh
rồi.
Bà Mẫn buồn buồn bảo con:
-Dù sao con đã trở về đây rồi, hấp tấp sang đấy làm gì? Con
ốm xanh xao thế này, để mẹ mua thức ăn bổ dưởng cho con. Ðợi
qua tết rồi mẹ sẽ năn nỉ cha con cho con trở về bên ấy cũng
được vậy.
Vân Lâu nói như hét:
-Mẹ! Mẹ không biết, ở bên ấy có một người con gái đã ngã
bệnh, mê man không biết gì cả, không chừng nàng đã chết rồi
cũng nên. Tại sao cha mẹ không buông tha cho con chứ?
Bà Mẫn lính quýnh:
-Vân Lâu, con đừng nóng, tất cả đều là do cha con sắp đặt
hết cơ mà.
Vân Lâu ngồi dậy, bỏ đi:
-Ðể con đi tìm cha!
Bà Mẫn gọi theo:
-Này, này Lâu, mặc thêm áo đi, chuyện gì cũng từ từ nói chứ
đừng có cãi lẫy với cha con nhé. Vân Nhi con chạy theo xem,
đừng để trâu già, nghé con húc nhau coi chẳng được nghe con!
Vân Lâu xông vào phòng cha, ông Mẫn đang ngồi viết thư, nhìn
thấy con, ông ngẩng đầu lên:
-Có chuyện gì thế?
Gương mặt ông Mẫn nghiêm nghị, khiến bao nhiêu cơn giận
trong người Vân Lâu xì hơi ngay. Từ thửơ nhỏ, Vân Lâu đã
hiểu quyền uy và mệnh lệnh của cha là đinh đóng cột.
Chàng cố lấy lại bình tĩnh nói:
-Cha, cha làm ơn cho con trở lại Ðài Bắc.
Ông Mẫn quắc mắt:
-Con vừa mới trở về nhà chưa hơn tiếng đồng hồ, làm gì lại
đòi đi ngay? Bây giờ đủ lông đủ cánh rồi muốn bay đi đâu thì
bay sao?
Vân Lâu van xin:
-Cha…Hàn Ni sắp chết rồi cha ạ.
Ông Mẫn ngả lưng ra sau ghế:
Hàn Ni? Con thương Hàn Ni hơn cả cha mẹ nữa sao? Lại đây,
ngồi xuống đây cha bảo.
Vân Lâu bắt buộc ngồi xuống ghế. Ðôi mắt sáng dưới đôi mày
sậm của cha đang nhìn chàng.
-Con phải biết, Hàn Ni đâu phải là cả cuộc đời con.
-Cha!
Vân Lâu đau khổ, cắn môi, nghẹn lời. Cha, cha đâu có hiểu,
Hàn Ni chính là nguồn sống của con đó.
-Tại sao con lại tự tìm đến cái khổ chi vậy. Tình yêu là một
trò bịch bợm, ngoài cái thú làm con điên đảo ra, nó không
mang đến một lợi lộc nào cả. Ðó là chưa kể, nếu con yêu một
người con gái bình thường thì cũng không đến nỗi nào, đằng
này con lại yêu một đức con gái yểu tướng như vậy, có phải
là con tìm hố để tự nhảy xuống không? Con tưởng cha gọi con
về là hại con sao? Cha cứu con đó mà con đâu biết?
-Cha, cha không hiểu con, nếu quả thật đấy là hố sâu đau
khổ, thì con vẫn tự nguyện nhảy xuống.
-Vì vậy tao mới cứa mày!
Vân Lâu không nhịn được, lên tiếng:
-Cha, cha tưởng cha là Thượng Ðế hay sao?
-Tao không phải là Thượng Ðế nhưng tao là cha mày!
-Cha là cha con, đúng, nhưng cha không phải là chủ thân xác
con, cha không có quyền điều khiển linh hồn, ý chí và tình
cảm của con. Cha ích kỷ, cha lường gạt con vì suốt đời cha
chưa hiểu thế nào là ái tình, vì vậy cha phản đối tình yêu
của người khác, vì vậy bác Nhã mới bỏ cha, cũng vì vậy mà
cha đã không muốn con yêu con gái người ta…
Ông Mẫn giận dữ quát
-Im mồm, đi ra! Ðồ không biết tốt xấu là gì cả. Mày đừng
mong trở lại Ðài Bắc, tao bảo không là không!
Bà Mẫn vội vã chạy tới kéo tay Vân Lâu đi:
-Hai cha con làm cái gì kỳ vậy, mới nhìn thấy mặt nhau mà đã
to tiếng rồi. Vân lâu, sao vậy? Trời lạnh thế này mà ướt đẫm
mồ hôi, tay chân lạnh ngắt không sợ bị bệnh sao? Lại đây!
Bà Mẫy cố gắng kéo Lâu ra khỏi phòng. Về tới phòng ngủ, đột
nhiên Vân Lâu mệt mỏi lạ lùng, chàng quỵ xuống ôm lấy chân
mẹ khóc như trẻ con:
-Mẹ! Mẹ cứu con! Mẹ làm ơn giúp con, để con được trở về Ðài
Bắc!
Lòng mẹ thương con khiến bà Mẫn bối rối:
-Vân Lâu, con làm sao thế? Ðứng dậy đi mẹ sẽ tìm cách giúp
con.
Nhưng quyền uy của mẹ đâu có bao nhiêu. Nhiều ngày trôi qua
mà bà Mẫn vẫn không làm gì được. Ông Mẫn là người đàn ông
cứng rắn khò thuyết phục khiến Vân Lâu càng ngày càng hao
gầy. Tin tức Ðài Bắc lại biệt tăm, không có thư cũng không
có điện tín. Vân Lâu đánh đi ba bốn lần, nhưng chỉ như đá mò
biển. Ðiều này càng khiến chàng lo buồn hơn.
Nhất định là Hàn Ni đã gặp chuyện chẳng lành. Vân Lâu đi lại
trong phòng tự nghĩ…Hàn Ni chắn chắn gặp nguy hiểm, bằng
không họ đã đánh điện tín sang cho ta biết tin rồi. Thế là
chàng lại van xin bà Mẫn:
-Mẹ, mẹ, giúp con đi mẹ.
Tết đã đến, một cái tết vô nghĩa đối với Vân Lâu, giữa tiếng
pháo nổ vang, đầu óc Vân Lâu chỉ nghĩ đến Hàn Ni. Ðến ngày
mồng ba thì người mẹ tốt bụng mới tìm được giấy thông hành
cho chàng. Nắm tay con, bà Mẫn nghẹn ngào:
-Ði thì đi đi con, nhưng đi thế này cha con giận lắm đó,
chắc ông cũng không giử tiền cho con nữa đâu, con phải cố
gắng tự lực cánh sinh, nhưng làm thế nào thì con cũng đừng
quên mẹ nhé!
Như trái đất sau mấy ngàn năm, mấy vạn năm ngủ yên chợt
tỉnh, như mấy trăm thế kỷ đợi chờ, sau cùng Vân Lâu cũng
ngồi được trên máy bay trở lại Ðài Bắc. Mới đây mà đã mười
một ngày.
Chiếc taxi lướt nhanh giữa ánh đèn rực rỡ trong mưa, chạy về
phía đường Nhân Nghĩa. Vân Lâu ngồi trong xe mà hồn gửi tận
đâu đâu. Hàn Ni, Hàn Ni! Em thế nào? Em khỏe không? Hàn Ni!
Sẽ không còn sức mạnh nào có thể ngăn cản đôi ta được nữa!
Hàn Ni! Hàn Ni! Em không được quyền ốm nhé! Không được quyền
xanh xao nhé! Không được quyền khóc khi nhìn thấy anh!
Xe ngừng lại, Vân lâu trả nhanh tiền rồi nhảy xuống, chàng
nhấn chuông n hiều lần, tiếng chuông khẩn như vẫn kéo dài
hàng thế kỷ. Cửa mở, đẩy cô Lan sang bên, chàng chạy nhanh
vào phòng khách, gọi lớn:
-Hàn Ni!
Gian phòng khách thật lạnh…Hình như có một cái gì khác
thường. Vân Lâu dừng chân lại ngơ ngác, chàng nhìn thấy ông
Dưn trên ghế sa lông từ từ đứng lên với đôi mắt thật lạ.
-À! Cậu Lâu, cậu mới sang đấy à? Mẹ cậu thế nào?
Vân Lâu hấp tấp:
-Chuyện đó để cháu nói sau, Hàn Ni đâu? Có ở trong phòng
không, cháu lên gặp nàng nhé?
-Ðứng lại, cậu Lâu!
Vân Lâu vừa dợm mình chạy lên lầu thì đã bị ông Dương chận
lại, chàng ngạc nhiên quay lại, gương mặt ông Dương có vẻ
khác lạ, thật đáng ngại… Vân Lâu há hốc mồm:
-Bác…!
Ông Dương chậm raĩ:
-Hàn Ni…nó chết rồi, lúc cậu bế nó đặt lên ghế, thì nó đã
chết!
Vân Lâu chết đứng, chàng không tin lời mình vừa nghe là
thật, chàng hét to:
-Hàn Ni!
Rồi chạy nhanh lên lầu, tông cửa vào phòng Hàn Ni.
-Hàn Ni! Hàn Ni! Em ở đâu?
Gian phòng trống vắng. Vẫn giường vẫn ghế, vẫn chăn nệm như
cũ, nhưng không còn người. Bức họa Hàn Ni vẫn còn nằm yên
trên giường. Vẫn nụ cười dễ thương, vẫn khuôn mặt hiền lành
ngồi giữa ánh nắng chiếu lọt qua song. Tất cả vẫn nguyên vẹn
như cũ, còn Hàn Ni đâu?
-Hàn Ni, em ở đâu? Em đừng đùa, hãy ra đây, hàn Ni! Hàn Ni!
Ra đây đi em!
Phía sau lưng có tiếng động. Vân Lâu vội quay lại. Không
phải Hàn Ni, mà là bà Dương. Ðôi mắt lạnh buồn trang trọng,
một bàn tay ấm đặt lên vai chàng.
-Nó…đi rồi, cậu ạ!
Vân Lâu bấu chặt vai bà Dương hét to:
-Không! Không! Bác làm lơn cho cháu biết bác đã giấu Hàn Ni
ở đâu? Cho cháu biết đi, tại sao bác cứ mãi dối cháu thế?
Hàn Ni ở đâu? Ở đâu?
Ông Dương đã bước lên lầu, giữ lấy tay Vân Lâu, ông nói từng
lời một:
-Buông tay ra, Vân lâu! Cậu phải đối diện sự thật, chúng ta
ai cũng phải nhìn nhận một sự thật là: Hàn Ni chết rồi!
Vân Lâu vội vã:
-Không! Không! Hàn Ni chưa chết. Hàn Ni đã hứa là sẽ sống
mãi bên nhau, Hàn Ni không chết! Không bao giờ! Quay người
lại, Vân Lâu nhìn quanh- Hàn Ni! Hàn Ni! Em ở đâu? Em ở đâu,
anh van em mà, em ra với anh đi!
Không có Hàn Ni cũng không có người nào khác. Vân lâu chỉ
thấy chú chó Khiết từ cầu thang chạy lên kêu thảm thiết. Vân
lâu ôm chặt con chó vào lòng xiết mạnh:
-Khiết! Khiết! Ðưa anh đi tìm Hàn Ni đi! Em bảo Hàn Ni đừng
chết nhé. Chúng ta đi tìm đi!
Ông Dương giữ tay Vân Lâu:
-Cậu Lâu, cậu phải đối diện với sự thật, đừng có điên. Hàn
Ni đã chết thật rồi. Mộ nó ở trên núi Bắc Ðẩu, muốn đi thăm
không, tôi đưa đi?
Vân lâu nhìn ông Dương đăm đăm, chàng bắt đầu hiểu. Chàng
hét to lên rồi chạy bay xuống lầu, tuôn ra phố, đi giữa lòng
mưa bụi.
Chạy như thế không biếtg bao lâu, Vân lâu mới chệnh choạng
đi chậm lại, mặc cho gió cho mưa thấm ướt áo. Ðêm lạnh và ẩm
ướt, những ánh đèn màu vẫn cháy sáng…Vân lâu vẫn đi… Dẫm
chân xuống vũng nước, băng qua con đường lầy lội, xe chạy
san sát chàng vẫn không tránh né, khách bộ hành chạm vai
cũng mặc, tiếng còi xe inh ỏi…Vân lâu vẫn bước tới. Mưa rửa
ướt gương mặt thẫn thờ, như một chiếc máy Vân Lâu cứ mãi
tiến về phía trước. |