| Đợi chiếc Toyota màu xanh 
					thẩm của tên kép Hùng Mạnh vừa tách khỏi lề đường, Thu Đạm 
					mau lẹ dẩy núm cần mở máy Solex vọt lên, lạng quạng ngaytrước dầu xe. Hùng Mạnh hốt hoảng thắng xe lại, hắn mở cửa 
					nhảy xuống, lăng xăng dựng xe lên, giúp cô gái đang ngồi bết 
					dưới đường ôm chân suýt xoa rên rỉ:
 - Chúa ơi, ui da. . . đau quá!
 Hùng Mạnh càng quýnh quáng, thọc đại hai tay vào nách cô gái 
					định xốc đứng dậy. Nhưng cô gái đỏ ửng đôi má, dẩy nẩy, hất 
					tay chàng kép hát ra, vẻ mắc cỡ thẹn thùng:
 - Ông. . . ông làm gì vậy?
 - Dạ tôi làm nghệ sĩ. . . Tôi là kép Hùng Mạnh.
 - Hỏng phải. . . Tôi hỏi ông làm gì kỳ cục vậy. Khi không ôm 
					người ta hà.
 Kép Hùng Mạnh ngớ mặt ra, cười hì hì khi đã hiểu thái độ hấp 
					tấp của mình gây hiểu lầm. Chàng ta lấp bấp bào chữa:
 - Chết. Cô hiểu lầm rồi. Tôi tưởng cô. . .
 - Tưởng gì nữa. Hỏng đỡ người ta dậy hả. Gãy chân người ta 
					rồi nè. Ui da đau quá hà.
 
 Giọng nũng nịu dễ thương của cô con gái càng gây cho chàng 
					kép hát ra vê quýnh quáng, bối rối như gà mái mắc đẻ, dưa 
					tay ra lại rụt về chưa biết phải đặt nơi nào trên người cô 
					gái. Như thông cảm nỗi khổ tâm khó xử của chàng kép, cô gái 
					cười xòa, đưa hai tay ra:
 - Tay nè, đỡ em dậy đi. . . Người ta nhìn kìa.
 Được lời như cởi mở tấm lòng, Hùng Mạnh hối hả nắm hai bàn 
					tay nàng kéo đứng lên.
 - Ái, Ui da đau. . . Anh nấm gì chặt vậy, đau tay em rồi đó 
					thấy chưa,
 - Dạ. . . xin lỗi. . . tôi, tôi vô tình thôi mà.
 Phụ đưa cô gái vào lề , Hùng Mạnh trở lại dắt chiếc xe Solex 
					vô dựng bên cạnh, ngồi thụp xuống vén ống qnần cô gái một 
					cách thật tự nhiên. Cô ta vội rút
 chân về miệng la lên bài hãi: .
 - Anh làm gì kỳ cục vậy?
 Hùng Mạnh ngẫng mặt lên cười:
 - Xem coi chân cô có sao không.
 - Xí, vô duyên. Tự nhiên lại dòi xem chân người ta ái da đau 
					quá. Hỏng biết đâu, bắt đền em di.
 - Đltợc rồi, được rồi. Nhưng cô cho tôi coi chân cô bị 
					thương chổ nào cái đã.
 Cái anh này. . . lì ghê à nghen. Sao cứ đòi coi chân người 
					ta hoài vậy.
 - Tôi chỉ muốn lo cho cô thôi mà.
 Cô gái cười khúc khích, chớp mắt liên tục, vẻ ngây thơ reo 
					lên:
 - Ủa, anh là nghệ sĩ Hùng Mạnh phải không?
 - Dạ, thì lúc nãy tôi có xưng tên với cô rồi.
 - Ai biết. Tại đau quá em đâu có nghe. . . Thôi anh đi đi.
 - Ủa, cô không bắt đền tôi nữa sao?
 
 Cô gái không trả lời mà lại bất giác khom người xuống kéo 
					ống quần dài trắng lên quá gối phơi bắp chân trắng nõn nà 
					hấp dẫn dến dổi chàng ta nhìn không chớp mắt. Vết thương chl 
					trầy chút ít chẳng đến nỗi phải di nhà thương. Cô gái vẫn 
					hít hà kêu rát và chợt nhìn thấy Hùng Mạnh lỏ mắt trân trối 
					ngó bắp chân mình, cô dỏ mặt ngúng nguẩy:
 - Làm gì mà nhìn người ta dữ vậy.
 Hùng Mạnh ngượng nghịu, ấp úng chữa thẹn:
 - Tại vì chân của cô trắng như bông bưởi vậy đó.
 - Thôi di dừng có nịnh đầm. Em mà nhầm nhò gì. Anh là kép 
					hát danh tiếng thiếu gì là bạn gái.
 Vẻ khiêm tốn, tủi thân của cô gái lại càng gây cho Hùng Mạnh 
					nỗi kích thích ham muốn. Chàng ta láy mắt tình tứ, lẵng lơ 
					cười dòn, tán tỉnh:
 - Không đâu, Anh. . . Tôi nói thật mà.
 - Xưng anh có sao đâu. Bộ anh không đáng tuổi anh hai em sao.
 - Vâng, anh nói thật dó. Chưa bao giờ anh nhìn thấy một cô 
					gái nào có nước da trắng hồng và cặp giò đẹp như em cả.
 - Xí đừng có xạo quá anh hai ơi. Cho em xin hai chữ bình an 
					đi.
 
 Nghe giọng dí dỏm, nủng nịu của cô gái càng làm cho Hùng 
					M.ạnh bị kích thích tính chinh phục hiếu thắng thêm hơn. 
					Chàng ta quyết phải đưa con nhỏ này sa vào mê hồn trận:
 - Em không tin có nghĩa là xem thường anh đó. À, em có thể 
					cho anh biết cao danh quí tánh được chứ?
 Cô gái mĩm cười nói:
 - Dạ, Em tên là Tú Oanh.
 
 Nói xong, cô gái liếc Hùng Mạnh một cái bén ngót càng đưa 
					chàng kép hát rơi vào nỗi thèm khát, muốn chiếm đoạt cô gái 
					làm "bồ nhí" của chàng.
 
 Bữa cơm trrưa trôi qua suốt hai giờ đồng hồ, mà cả chàng kép 
					IIùng Mạnh và Tú Oanh vẫn chưa thấy đủ dể phơi bày tâm sự. 
					Hùng Mạ nh càng lúc càng thấy chính chàng ta dã bị cô gái 
					thu hút cả tâm hồn lẫn thể xác. Nhất là khi dược biết Tú 
					Oanh là con của một bác sĩ danh tiếng chuyên khoa lao phổi, 
					có đồn điền và trại hoa ở Đà Lạt. Đang nghĩ hè và về Sài gòn 
					để thăm bố mẹ, sáng nay Tú Oanh định đi Lê Lợi mua sách. Vừa 
					đến sở rác Nguyễn Cư Trinh thì bị Hùng Mạnh suýt gây tai nạn. 
					Hùng Mạnh say sưa uống vào lòng từng câu nói nghe êm ái như 
					lúc chàng đang ca bài Trăng Thu Dạ Khúc.
 
 Bữa cơm Nhật cũng qua. Tú Oanh có vẻ quyến luyến khi chia 
					tay tạm biệt Hùng Mạnh, người anh mới quen mà dã kết nghĩa 
					mặn nồng:
 - Thôi, em xin phép anh về nhé. Đi lâu quá ở nhà mẹ em lo 
					lắm.
 - Khi nào anh mới được gặp lại em.
 - Gặp em chi vậy?
 Hùng Mạnh bất ngờ nắm bàn tay nhỏ nhắn của Tú Oanh nâng lên 
					môi hôn nồng thắm, giọng nói gần như đang diễn xuất trên sân 
					khấu:
 - Oanh ơi, từ lúc mới gặp em là anh đã cảm thấy yêu mến em 
					ngay lập tức. Oanh~ em có bằng lòng cho phép anh được làm 
					một người anh thân thương được không?
 - Thì nảy giờ em đã bằng lòng di ăn với anh, bộ chưa dủ dể 
					anh hiểu là em rất cảm mến anh sao.
 - Thật vậy sao. . . Nếu vậy làm sao anh có thể gặp lại em. 
					Ngày mai nhé. Ư cho ạnh mừng đi Oanh.
 - Cũng được.
 - Con cám ơn Trời, cám ơn Chúa.
 
 Còn em bộ anh chê rồi hả. Sao em cho anh gặp mà hỏng cám ơn 
					em.
 - Ồ anh cám ơn em nhiều hơn tất cả. Em là hạnh phúc tương 
					lai của đời anh mà. Oanh, em biết lúc mới gặp em anh đã.
 - Em hỏng tin dâu. Mà thôi, mình đi về đi anh.
 
 (Hết Phần 2 … Xin mời xem tiếp
                  Phần 3 trở đi 
                  dành cho Members vừa xem truyện vừa ủng hộ Cõi Thiên Thai)
 |