Thu Đạm nham nhở cười khoe cả
hàm răng bóng lưỡn, hào hứng hỏi Thanh Tà Lỏn và hai nhỏ bạn
là con Tuyết cùng Nga Quắn:
- Sao? Tụi mày ớn xương sống chưa. Trời ơi, gặp ai chớ Thu
Đạm Bà Bà này thằng cha Hùng Mạnh là cái thá gì.
- Cỡ như Hùng Mạnh thì nhằm nhò gì. Đây, chớ còn lại của bà
chị. Nàng Tú Oanh Thu Đạm dã chia tay chàng, bây giờ dến
lượt bà chị nào đây.
- Moa. Nga Quắn này trổ tuyệt chiêu ra thì phải biết tay…
- Bật mí sơ sơ dược không nàng?
- Đâu có dễ vậy bạn. Hãy chờ đến dấy rồi mới nể mặt Nga Quắn
này.
Đã nửa tháng trôi qua, vở tuồng mới đã được khai trương.
Hùng Mạnh có vẻ thư thái nhất là được mấy anh ký giả kịch
trường khen nứt nở. Cậu Ba Xuân Mi bầu gánh hả lòng hả dạ ký
với chàng cái hợp đồng mới thêm sáu tháng. Vì thế Hùng Mạnh
lại nhớ con nhỏ Tú Oanh. Cháng kép muốn gặp lại cô nữ sinh
có tài làm tình bốc lửa khiến Hùng Mạnh mê hơn xì ke. Nhưng
cô bé có bao giờ cho địa chỉ. Hùng Mạnh nhớ Tú Oanh quay
quắt mà chỉ biết giận cá chém thớt, tẩy chay bà Tướng, nhất
định thà chết cho sướng thân chớ bị ôm ấp, ân ái với cái tấm
thân dầy ấp mỡ sa, cặp vú mướp dài quá khổ của bà ta dù dã
được bơm căng và xoa bóp nước đá thì cũng chán bỏ xừ.
Hùng Mạnh thẩn thờ nhớ nhung dến con bé Tú Oanh, thậm chí
đang diễn với cô dào Bạch Xà mà cứ tưởng là bé yêu, cứ nhè
tên Tú Oanh kêu hoài thay vì tên nhân vật trong vở tuồng.
Đào Bạch Xà quê dộ đòi đình công, báo hại ông bầu Xuân Mi
phải dàn xếp mệt nghỉ.
Bất ngờ sáng nay, Hùng Mạnh vừa lái xe đến rạp định lấy mấy
vé tặng người quen thì lại được thư hẹn của Tú Oanh tại nhà
hàng Thlên Nam. Còn nỗi hoang hỷ nào bằng. Chàng kép lái xe
di tìm bé yêu lập tức. Nhưng lúc bước qua cửa kiếng, Tú Oanh
dâu chẳng thấy, mà thay vào đó là một người kiều nữ ngồi ở
cái bàn bên cửa sổ đỏng đa dỏng dảnh bước lại, chìa tay ra
điệu như đầm con, cười nụ, mở lời:
- Em là bạn của Tú Oanh, hân hạnh thay mặt nó hẹn anh ở đây.
- Sao. . . cô là bạn của Tú Oanh hả. Còn con bé đâu rồi?
Nó đã qua Paris một tuần rồi.
Qua Paris.
- Anh lại bàn ngồi với em chút di. Em sẽ kể nội vụ cho anh
nghe:
Hùng Mạnh bước theo cô gái có cái cặp mông tròn lắc lư như
tàu trên sóng biển. Chàng kép cứ dán chặt vào đôi mắt nhìn,
liếm môi khát khao. Đầu óc chàng ta nghĩ về Tú Oanh thì ít,
mà hầu như bị bộ mông bó kín qua làn vải mini juýp và cặp
đùi thon dài của cô gái làm cho Hùng Mạnh nghĩ ngợi quay
cuồng nhiều hơn cả.
Tuy thế, chàng kép cũng hch sự kéo ghế mời cô gái ngồi đối
diện, nàng có cặp môi dầy muốn cắn và đặc biệt là ánh mắt to
trông như hai đèn xe hơi, đen láy ẩn sau bờ mi cong dài thật
trữ tình,
Nàng biết Hùng Mạnh là con người hiếu sắc, đầy dâm tính thì
thế nào cá cũng cắn câu nên cười duyên ởm ờ mở lối:
- Em là Cẩm Giang, bạn của Tú Oanh hồi học chung ở Đà Lạt.
Chúng em như hai chị em ruột nên trước khi qua Paris nó nhờ
em gặp anh để báo tin.
- Tú Oanh qua Paris làm gì vậy.
- Nó đâu có muốn đi, nhưng vì anh nên nó phải nghe lời cha
mẹ. Hôm dưa nó ra phi trường, Tú Oanh khóc như mưa, tội nó
ghê.
Mà sao Tú Oanh lại bị ép qua Paris.
- Nó không chịu phá thai vì nó muốn giữ kỷ niệm mối tình đầu
với anh. Bởi vậy ông bà bác sĩ buộc nó qua bển để chờ ngày
sanh đẻ. Đáng lẽ ra là anh sẽ bị kiện thưa rắc rối lắm.
Nhưng Tú Oanh dọa tự tử, nên sau cùng ông bà bác sĩ mới làm
im luôn.
- Có vụ đó nữa à.
- Tin hay không tùy anh.
Hùng Mạnh đưa tay gạt mồ hôi trán. Hú hồn? Tú Oanh mà mềm
yếu kể như sự nghiệp cải lương của chàng kép sẽ thân bại
danh liệt hlôn. Cô bé đi xa vậy là thoát nạn. Thật tình,
Hùng Mạnh nào có yêu thương gì con bé. Đối với chàng kép, Tú
Oanh chỉ có nghệ thuật làm tình là hợp ý nhất. Chàng ta si
mê cô bé chỉ vì cái vụ đó thôi, còn tất cả đều vô nghĩa. Tuy
nhiên chàng kép cũng g;iả vờ cảm động sầu khổ ra mặt:
- Tú Oanh thật cao thượng và đáng yêu vô cùng. Vậy mà ra di
chẳng một lời nhắn gởi lại.
- Có chứ sao không?
- Tú Oanh nhắn gì vậy.
Tú Oanh bảo không muốn anh khổ, anh buồn khi xa nó. Vì thế
nó buộc em bằng mọi cách phải làm sao an ủi, mang lại cho
anh niềm vui. Vậy anh có nhận em làm em gái để thay thế Tú
Oanh không Hùng Mạnh suýt buột miệng kêu lên là muốn quá đi
chứ, sẵn sàng nhận Cẩm Giang thay chổ Tú Oanh. Nhưng mà sợ
vồ vập cánh chim hồng sẽ vỗ cánh bay di, hơn nữa Hùng Mạnh
dè dặt đề phòng sự thử thách của cô gái. Chàng kép thừa kinh
nghiệm với các cô choai choai đợt sống mới hiện dại này quá
rồi lỡ cá cắn câu thì biết dâu mà gỡ, bởi vậy, chàng ra vẽ
sầu tình, thở dài kiểu Diệp nghe tin Lan cắt tóc đi tu:
- Tú Oanh di xa lòng anh nát tan thì làm sao vui với ai khác
được, dù cho em có là bạn của nàng và được nàng bắt buộc
thay thế.
- Sao anh lại khờ vậy.
- Không sao, tôi thà chịu mang tiếng thằng khờ chung tình.
- Anh làm em cảm dộng ghê. Nhưng tụi em quý anh thật mà. Nhỏ
Tú Oanh bảo nếu mà em không chìu theo ý nó, bên Paris nó sẽ
tự tử đó.
- Tú Oanh thật tử tế quá.
- Nó với em thân nhau lắm. Bởi vậy anh phải nghe lời nó,
phải vui lên bên em. Đừng buồn khổ khi xa Tú Oanh nữa.
Dĩ nhiên là Hùng Mạnh khoái trá còn hơn bắt được vàng. Dù
cho Tú Oanh có thai thật hay hù dọa thì con bé cũng đã ngoài
tầm tay đam mê của chàng ta rồi. Tội vạ gì có mỡ trước miệng
mà mèo lại chê. Hùng Mạnh yên lặng vờ tỏ ra suy tư trong khi
cô gái cứ nhìn sâu vào mắt chàng, mà trong dầu lại nghĩ:
- Chịu đèn quá đi chớ mà còn làm bộ làm tịch mại hơi "em chả"
hoài cha nội.
Đúng ngay phút đó' Hùng Mạnh bất ngờ nắm chặt tay cô bạn gái
của Tú Oanh, giọng như thì thầm:
- Anh buồn vô cùng. Nếu em không khinh anh, em có thể về
phòng tâm sự với anh được chứ?
Về phòng tâm sự với anh? Mà ở đâu lận?
- Không ai bắt cóc em dâu mà sợ. Tính tiền rồi mình đi nghen
em.
Cẩm Giang nguýt Hùng Mạnh một cái:
- Xí muốn người ta về tâm sự với mình mà anh không quên được
Tú Oanh thì em hỏng di đâu hết.
- Cho anh xin lỗi vì vô tình. . . Đừng giận anh mà.
- Ừ được rồi. Nhưng Tú Oanh đi xa kể như chấm dứt. Từ nay
nếu anh chọn em làm bạn thì chl biết có riêng em mới được à.
- Được rồi. . . Mình đi nghen.
(Hết Phần 4 … Xin mời xem tiếp
Phần 5) |