| 
        
        
          
            | 
            COI THIEN THAI ENTERTAINMENT NETWORK |  
            | 
            
             |  
            | Please click the banner to support Coi Thien Thai 
            ! |  
            | 
            
             |  
            | BÁC BA PHI |  
            | Tác giả: SatTrinhE-mail: sattrinh***@operamail.com
			(Remove ***)
 Cõi Thiên Thai xin thay mặt các bạn đọc giả cám ơn tác giả và bạn 
			paf đã gửi 
            truyện
 |  
            | [Phần 
            1][Phần 
            2][Phần 
            3][Phần 
            4][Phần 
            5][Phần 
            6][Phần 
            7][Phần 
            8][Phần 
            9][Phần 
            10][Phần 
            11][Phần 
            12][Phần 
            13][Phần 
            14][Phần 
            15][Phần 
            16][Phần 
            17][Phần 
            18][Phần 
            19][Phần 
            20]
 [Phần 
            21][Phần 
            22][Phần 
            23][Phần 
            24][Phần 
            25][Phần 
            26][Phần 
            27][Phần 
            28][Phần 
            29][Phần 
            30]
 |  
            | Phần 
            Mở Đầu: Ông Lão Tội 
			Nghiệp |  
            | 
             |  
            | 
              
              
                
                  | Một hôm, tui có dịp đi ngang qua Cầu Mỹ Thuận, 
					nhìn giòng nước chảy lấp lánh dưới sông mà lòng cứ nao nao 
					nhớ về bao kỉ niệm cũ. Gió thổi lồng lộng làm dâng lên trong 
					lòng nỗi niềm từ những ngày xưa yêu dấu. Những chiếc xuồng 
					máy chạy ngược chạy xuôi tạo ra những dòng nước hòa trong 
					từng đợt sóng loang loáng ánh nắng phản chiếu tạo nên một 
					bức tranh thật sinh động giữa những cánh đồng xanh bát ngát… 
					Đang ngây ngất mơ màng trong khung cảnh tuyệt vời, bỗng đâu 
					gần đó có một ông lão định leo ra thành cầu có vẻ như muốn 
					tự tử. Tui nhào ra cái ào nắm lấy ông lôi ngược trở lại. - Bác ơi! Đừng có làm vậy mà! – Tui nói vẻ trấn an ông lão – 
					Có gì khó khăn thì cháu giúp cho chứ sao lại muốn chết vậy 
					bác?
 - Mèng đéc ơi cái cậu này làm cái gì dzậy ta? Tui chết thì 
					mắc gì đến ai đâu mà cậu hổng cho?
 - Dạ không dám, cháu chỉ muốn bác từ từ nghĩ lại cho kĩ đã, 
					rồi sau đó có chết cũng không trễ đâu. Có gì khúc mắc bác cứ 
					cho cháu biết, may ra cháu có thể giúp gì được cho bác.
 - È he! Cậu này coi cũng đẹp trai hiền lành. Thôi tui chiều 
					cậu luôn đó. Để xem cậu có giúp được tui không hay là cũng 
					chỉ nói dóc thôi? – Ông lão cũng bớt căng thẳng nhưng có vẻ 
					vẫn còn nghi ngờ.
 - Thôi được! Bác cháu mình kiếm quán nào vừa lai rai vài 
					chai bia vừa tâm sự nhé.
 - Hổng được đâu, tui hổng có uống bia – ông phản đối.
 
 Tui hơi ngạc nhiên vì hổng lẽ trên đời này có ông già Nam bộ 
					hổng biết nhậu:
 - Ủa vậy bác…không nhậu được à...? Hay là uống trà đá……
 - Trà trà cái con khỉ khô gì. Tui nói là hổng uống bia chớ 
					có nói là hổng nhậu đâu.
 - À…! Thì ra là dzậy – Tui bị chưng hửng, quê quá xá vì 
					không ngờ ông lão này cũng kinh đáo để.
 
 Đi vòng xuống dưới chân cầu kiếm một hồi mới được một quán 
					nhậu có cô chủ quán xinh dễ sợ. Thấy tui cứ để ý đến cô gái, 
					ông lão lắc đầu:
 - Chắc cậu cũng có ngày giống như tui thôi.
 - Ủa tại sao dzậy bác?
 - Thôi gọi vài món với mấy xị đế đi đã. Có rượu vào rồi mới 
					đủ can đảm kể cho cậu nghe.
 
 Tui gọi mấy món ngon nhất và ba xị đế. Khi món ăn đã sẵn 
					sàng, tui mời ông lão. Ông uống xong, “khà…!” một tiếng thật 
					đã rồi mới bắt đầu vừa gắp mồi vừa kể:
 - Tui thấy cậu đàng hoàng nên hôm nay sẽ đem hết bí mật bao 
					năm của mình ra kể cho cậu nghe. Nhưng mà cậu phải hứa với 
					tui là không được nói lại cho bất kì ai biết ( có lẽ là 
					ngoại trừ các huynh đệ trong diễn đàn của Bác Ba Phi thôi!!! 
					).
 
 Uống thêm một chung nữa, ông chậm rãi nói:
 - Tui thực ra là con cháu của ông Tổ Phi (tức Bác Ba Phi). 
					Tên tui là Dưa, người ta thường gọi tui là ông Hai Dưa. Ông 
					bà tui có truyền lại cho tui một cuốn sách gia truyền về 
					nghệ thuật nói dóc và tui phải có nhiệm vụ học hỏi để truyền 
					lại cho đời sau. Tui thì cha sanh mẹ đẻ đâu có thông minh gì, 
					lại còn làm ruộng suốt ngày có học hành gì đâu. May nhờ mấy 
					cô sinh viên tình nguyện xuống xóa mù chữ nên cũng biết đọc 
					được dăm ba chữ. Vì vậy mà đọc mãi cuốn bí kíp đó cũng hổng 
					có thông được bao nhiêu. Tui đọc ngược, đọc xuôi, đọc ngang, 
					đọc dọc… suốt ngày đêm cũng chỉ hiểu có “chúc chúc”. Bởi 
					dzậy mà nói dóc hoài cũng hổng ai tin nên tui thề rằng nếu 
					như có được một người mà tin tui nói dóc thì tui chết cũng 
					mãn nguyện.
 
 Gắp một miếng mồi, uống thêm một chung, ông lão tiếp tục:
 - Bữa kia, tui mới bán được mớ đất cho một người Việt Kiều 
					Mỹ, cũng được kha khá tiền. Tui thấy mấy cô gái miệt vườn 
					thấy anh Việt Kiều nào là mắt chứ nhìn chăm chăm mơ ước được 
					chàng lấy làm vợ. Tui mới sắm bộ đồ y hệt như anh VK nọ. 
					Nhét trong túi cọc tiền thật cộm. Tui la cà hết quán này đến 
					quán khác. Đi đâu cũng được các em chiều chuộng. Tối hôm đó, 
					tui gặp được một em cực kì dễ thương, da trắng như bông bưởi, 
					trông mới có mười chín hai mươi gì à. Nghe tui nói dóc, em 
					cứ tưởng thật, tròn xoe mắt ngồi nghe tui kể chuyện bên Mỹ 
					có Kim tự tháp, trong Kim tự tháp có nhiều em vũ Sexy đẹp 
					lắm, ai muốn rờ thì rờ. Tui còn kể chuyện khủng bố 11 tháng 
					9. Lúc đó tui đang mua bong bóng bay nên khi tòa nhà sập tạo 
					ra luồng gió mạnh đẩy tui và chùm bong bóng bay đi do đó 
					không bị chết. Em cứ tròn xoe mắt kinh ngạc. Xong xuôi, tui 
					rủ em về nhà tui chơi, tui nói nhà tui bự lắm, rộng hơn cái 
					dinh Độc lập em cũng tin và theo tui liền.
 
 Ông lão lại uống thêm một chung nữa:
 - Dọc đường tui làm bộ nói là tui yêu em, muốn có con với em 
					để bảo lãnh em qua Mỹ cho nhanh, em cũng tin thật. Tui ôm em 
					vào lòng “hung” môi em, em không chống cự mà nhắm mắt mơ 
					màng trông thật tình tứ. Tui dắt em dzô bụi cây dzen đường 
					em cũng đi theo. Tui định cởi áo em ra thì em bảo em mắc cỡ 
					lắm, để em xem hàng của tui trước đã. Tui hơi ngạc nhiên 
					nhưng cũng để mặc em kéo quần tui xuống. Cậu biết gì không?
 
 Ông ăn một miếng mồi rồi nhắp cạn một chung nữa, “khà…!” một 
					tiếng rồi tiếp:
 - Em bú C (ông nói theo giọng Nam bộ nghe kinh quá nên xin 
					chuyển lời thành “cu”)tui. Em làm tui phê quá trời. Rồi em 
					bảo tui nhắm mắt lại không được nhìn, nếu nhìn là em bỏ tui 
					luôn. Tui đang phê sợ mất hứng nên phải chấp nhận. Em nhét 
					cu tui vào âm hộ của em. Tui thầm nghĩ: “Đúng là gái còn 
					trinh có khác”, L (xin tạm gọi là Chim cho đỡ kinh) em bót 
					quá nhét mãi cu tui mới lọt dzô được, tui đau quá trời nhưng 
					cắn răng chịu đựng. Chim em ngâm quá chặt cu tui làm tui 
					sướng rân mình. Tui định thò tay xuống rờ chim em nhưng em 
					giữ chặt tay tui lại. Tui hơi ngạc nhiên sao con gái mà khỏe 
					dữ dzậy ta? Chẳng bao lâu, cu tui bị chim em bóp chặt quá đã 
					xuất tinh ào ào. Tui đang nằm phê thì em mặc đồ vào rồi 
					chuồn đi lúc nào không biết. Lúc mặc quần vào mới phát hiện 
					ra cọc tiền của mình bị mất tiêu rồi.
 - Vậy là bác bị lừa rồi – Tui buồn cười chen ngang.
 - Chưa đâu, còn nữa nhưng để tui làm một chung nữa cho tỉnh 
					táo đã.
 
 Ông dzô thêm một chung nữa rồi tiếp:
 - Về đến nhà, thay đồ đi tắm thấy có mùi thúi thúi. Nhìn 
					xuống thì thấy cu mình dính đầy cứt người. Thì ra là lúc nãy 
					nó cho mình chơi lỗ đít nên hèn chi nó bót còn hơn là chim 
					con nít nữa. Mồ tổ cha nó, hèn gì mà nó không cho mình rờ 
					chim.
 Nghe tới đây tui không nhịn được cười, ôm bụng cười ngặt 
					ngẽo. Ông già thì cứ tỉnh bơ nhắm mồi uống rượu. Ông tiếp:
 - Mồ tổ cha, tưởng đâu mình lừa nó ai dè nó lừa mình. Hổng 
					chừng nó là thằng đực rựa lắm à.
 
 Tui được một bữa cười muốn sặc cả mồi lẫn rượu. Hai người 
					chúng tui ngồi uống rượu đến tận tối mịt. Tửu lượng của tui 
					không cao nhưng vì ông già uống nhiều hơn gấp mấy lần nên có 
					vẻ say trước tui. Tui dìu ông về đến nửa đường thì ông ngăn 
					tui lại ra hiệu cho tui về đi. Tui năn nỉ thế nào ông cũng 
					không chịu:
 - Cậu yên tâm đi, tui không có muốn chết nữa đâu vì bây giờ 
					tui sẽ giao cuốn sách này lại cho cậu. Cậu hãy đọc nó nhưng 
					đừng có bắt chước như tui nghe hông.
 
 Tui nhận cuốn sách đưa lên đọc thấy tựa đề: “Ba Phi Nhật Ký”. 
					Tui lật lật thêm vài trang nữa lướt sơ sơ qua mấy đoạn, lúc 
					ngẩng lên thì ông lão đã đi mất hút từ lúc nào.
 
 ***
 
 Sau bao nhiêu đêm nghiền ngẫm, tui phát hiện ra nhiều bí mật 
					của Bac Ba Phi mà từ trước tới giờ chưa có ai biết được. Nay 
					xin được giới thiệu cùng các huynh đệ trong diễn đàn của Bac 
					Ba Phi. Nhưng mà phải hứa là không được kể lại cho trẻ em 
					dưới 18 tuổi nhé!!!
 
 (Hết Phần Mở Đầu ... Xin mời đón xem
					
					Phần 1: Thời Niên Thiếu Của Bác Ba Phi)
 |  |  
            |  |  
            | Xin các bạn vui lòng nhấn 
            chuột vào quảng cáo để ủng hộ Cõi Thiên Thai! |  
            | 
			 |  
            | (VIETNAMESE 
            STORIES - TRUYỆN NGƯỜI LỚN) |  
            | Join Cõi Thiên Thai's 
            Mailing List To Receive Updates & News - (Recommended for people who 
            live in Viet Nam) |  
            | 
             |  
            | Last Update: September 16, 2004This story has been read (Since September 16, 2004):
 
  |  
            | 
             |  
            | This page is using Unicode 
            font - Please
            
            download Unicode Font here to readWeb site: http://www.coithienthai.com
 E-mail: [email protected]
 |  |