Hôm sau, thằng Phi ra vườn tìm cái gì đó lâu lắm. Nó cứ luẩn
quẩn mãi mới tìm ra được thứ ưng ý và cất thật kĩ. Suốt cả
ngày nó cứ nằm ỳ ở nhà chờ cho thời gian qua mau, lòng nó
buồn khôn siết vì không ngờ có kẻ dám phỗng tay trên người
yêu đầu đời của nó. Thật ra nó cũng chưa định nghĩa được thế
nào là tình yêu. Nó chỉ biết rằng không gặp thì nhớ mà gặp
thì lại muốn đè ra chơi, không chơi thì không sao giải tỏa
được ức chế trong lòng. Cứ như người ta thường nói “Khí tồn
tại não”, gặp rồi mà không được chơi thì có ngày đứt dây
nứng mất thôi.
Thời gian lúc này sao mà trôi đi chậm chạp đến thế, nó muốn
ngủ cũng không sao chợp mắt được. Hình ảnh Dì Tám và gã Tư
Râu ân ái nhau trong chòi lá cứ lởn vởn trong óc thằng Phi.
Cái gã lông lá râu ria rậm rạp kia làm dì Tám mê tít cả
người vì mấy cái chiêu đi đường râu đường lưỡi của gã. Rõ
ràng nó thấy dì Tám cứ cong vặn cả người vì sướng. Hèn chi
mà dì cứ lén lút ra chòi gặp gã. Còn gã kia cũng cà chớn, có
vợ rồi mà còn tò te tú tí với gái đơn. Không sợ có ngày
người ta bắt mất vợ à?
Rồi cũng đến lúc mặt trời ra đi bỏ lại sau lưng một đồng quê
tĩnh mịch đang dần phủ lên người một lớp áo của bóng đêm.
Trong cái tĩnh mịch đó không chỉ là một sự thinh lặng của
màn đêm, mà thực ra nó đang che đậy biết bao nhiêu chuyện
thật sôi động. Và không ai có thể chắc rằng khi mặt trời ló
dạng thì còn những chuyện gì sẽ xảy đến?
Thằng Phi tiếp tục bí mật theo sau dì Tám đến cái chòi lá
ngày hôm qua. Hôm nay nó mang theo một cái cù móc và mặc
quần áo toàn màu tối để không thể bị phát hiện vì kế hoạch
của nó không thể không thực hiện.
Khi hai người bắt đầu cuộc ân ái, thằng Phi nhẹ nhàng bò sát
đến cái chòi mà không bị phát hiện. Nó nằm im tiếp tục chờ
đợi… Rồi như hai con rắn đang lột xác, hai con người kia
trút bỏ hết quần áo trên người, cả hai trần trụi quấn chặt
lấy nhau trong cơn say tình không hề biết chuyện gì sắp xảy
ra…
Một vật dài dài cong cong từ từ bò vào trong chòi… Trong khi
những bàn tay đang mò mẫm lẫn nhau thì cái vật kia cũng mò
mò tìm quần áo của hai người. Nó quắp lấy cái quần của gã
kia kéo ra ngoài rồi lại quay vào tha tiếp cái áo… Đến đám
quần áo của dì Tám thì nó hơi lưỡng lự một chút, cuối cùng
nó quyết định tha đi cái quần si líp.
Thằng Phi ôm mớ quần áo rút êm để lại chiến trường hai con
người trần trụi đang quyện chặt vào nhau rên siết vì khoái
lạc… Lui ra được khá xa, thằng Phi dấu cái cù móc dài dài
cong cong kia và một bụi cây rồi vừa đi vừa lẩm bẩm:
- Cha nội “Gác lúa” tui thì tui phải gác lại lúa của cha nội
cho biết tay!
Thằng Phi chạy một mạch tới nhà Tư Râu gõ cửa đùng đùng, ra
vẻ nghiêm trọng:
- Mén ơi! Mén ơi! Chết rồi! Chết rồi! Mở cửa mau đi!
Chín Mén trong nhà vọng ra:
- Cha nội nào làm gì đêm hôm la um sùm vậy?
- Tui nè! Ba Phi đây nè!
Nghe cái tên cũng quen quen nên Mén mở cửa ra xem có chuyện
gì thì thấy thằng Phi mặt hớt hải vừa thở hổn hển vừa nói:
- Lúc nãy tui đi ngang qua ruộng lúa nhà bà thấy cha Tư Râu
đang bị Hà Bá nó dụ dỗ bắt về làm chồng nó.
- Sạo quá cha. Hà Bá thì ở sông chứ làm gì ở ruộng – Chín
Mén ra vẻ không tin nhưng trong bụng cũng hơi sợ sợ.
- Hà Bá ở sông là Hà Bá Mẹ, còn ở ruộng là Hà Bá Con. Nghe
nói Hà Bá Con nó dâm gấp mười làn Hà Bá Mẹ.
Mén bắt đầu lo sợ:
- Vậy thì bây giờ ảnh đang ở đâu?
- Tui đi ngang qua chòi thấy hai người đang làm tình. Tui
nhào vô la lên. Nó sợ quá ôm chồng bà chạy mất. Tui chỉ kịp
chụp được mớ quần áo của cha Tư Râu thôi. Đây nè, coi đi bà
cố! Tin chưa?
Chín Mén nhìn thấy mớ quần áo của chồng tái xanh cả mặt, lại
còn có cả cái quần si líp của phụ nữ nữa vội hốt hoảng níu
lấy Ba Phi hỏi tới tấp:
- Vậy bây giờ ảnh đang ở đâu? Làm sao mà cứu ảnh bây giờ?
Con Hà Bá kia nó có ăn thịt ảnh không? Làm ơn giúp tui tìm
ảnh mau đi….
- Thôi đi mẹ! Hồi nãy mẹ không tin sao bây giờ hỏi tới tấp
vậy? - Thằng Phi ra vẻ bất cần đời.
Mén xuống nước năn nỉ:
- Tui… tui… hồi nãy không biết nên bây giờ xin lỗi anh Phi.
Anh có cách nào giúp tui cứu chồng tui. Tui xin đội ơn anh à.
- Cách cứu thì có nhưng mà chị có dám làm hay không mới là
chuyện lớn?
- Đến nước cấp bách như vầy rồi thì dù có nhảy vào lửa tui
cũng nhảy. Anh chỉ gì tui cũng nghe hết đó.
Thằng Phi bắt đầu tấn công:
- Tuỳ chị thôi. Nếu mà tui nói chị không nghe là tui về nhà
ngủ liền. Mặc kệ hai vợ chồng nhà chị luôn.
- Dạ dạ anh cứ chỉ dạy. Em xin nghe theo.
Thằng Phi giả bộ suy nghĩ một lúc mới nói:
- Vậy thì có cách này… à để coi…! Nhưng mà hơi ngại một chút.
Vì chị với chồng quen hơi của nhau rồi, chỉ cần chị lấy cái
L của chị ra dụ con C anh Râu là nó sẽ chạy về với chị. Sau
đó chị phải cho nó chơi chị một phát đến bắn khí thì nó sẽ
làm cho anh Tư Râu hoàn hồn lại mà quay về với chị. Nhưng mà
phải lẹ lẹ nếu không Hà Bá nó hút hết tinh khí của ổng thì
tui bó tay luôn.
- Vậy làm cách nào anh Phi?
- Mau mau theo tui ra ngoài ao.
Cả hai lật đật chạy ra ao. Thằng Phi chỉ tay xuống đó nói:
- Bây giờ chị cởi quần áo ra lội xuống để dụ con C anh Tư đi!
Chín Mén hơi lưỡng lự. Thằng phi giả vờ giận dỗi đòi bỏ đi:
- Thôi tui đi về đây! mặc kệ chị.
- Khoan khoan tui làm liền – Mén hết hồn vội cởi đồ ra mò
xuống nước.
Thân hình của nó cũng trắng không thua gì dì Tám. Trông có
vẻ ngon hơn nhiều vậy mà cha Tư Râu còn đi tò te với người
khác. Đúng là đàn ông thèm của lạ mà! Thằng Phi tiếp tục:
- Chị lội vòng quanh bờ dụ nó ra, còn tui xuống mò nếu nó ra
là tui chụp liền.
Mén lội hì hục quanh ao, nước lấp sấp đến háng làm cho chùm
lông đen ướt nhẹp. Thằng Phi giả vờ mò mò dưới nước…
- Mau mau bắt được con C của ảnh dùm tui nha anh Phi.
- Im lặng đi! Nói to quá nó hổng dám ra thì bó tay luôn đó!
…
“Bộp…bộp” thằng Phi vỗ nước thùm thụp rồi như vồ được vật gì
đó, nó reo lên vui sướng:
- A! Bắt được rồi! Mau mau leo lên bờ để tui nhét nó vô L
chị cho nó khỏi chạy theo Hà Bá nữa.
Chín Mén răm rắp nghe lời leo lên bờ nằm chổng mông chờ
thằng Phi nhét con C của anh Tư vào. Thằng Phi cầm cái vật
đó rà rà quanh cửa mình Chín Mén làm nó hối liên tục:
- Mau mau nhét nó vô đi chứ anh làm vậy tui ra nước trơn
tuột lỡ khi nhét vào nó lại tụt ra thì sao?
- Ờ ờ để tui nhét vô… Tại trời tối quá tui phải nhìn kĩ vì
sợ nhét lộn đầu thì nó lại chui ra mất tiêu.
Thằng Phi chưa chịu nhét vào. Nó rà rà mãi chờ cho Mén ra
nước… Thấy con Mén hối quá nó mới chịu nhét vô. Mén thấy là
lạ hỏi:
- Ủa sao con C gì mà trơn lùi và lạnh lạnh giống trái dưa
leo vậy anh Phi?
- À thì tại vì nó bị Hà Bá hớp hồn rồi lại còn bị ngâm dưới
nước nên mới ra nông nỗi vậy đó!
Mén tưởng thật không thắc mắc nữa. Thằng Phi cứ thọt ra thọt
vào qua dưa leo cho đến khi thấy Mén rên ư ử nó mới tiếp tục
ra chiêu:
- Bây giờ cái hồn ảnh chui vô đó rồi nhưng mà để cho chắc ăn
tui phải dộng thêm mấy cái cho nó dính luôn. Chị phải ráng
chịu đựng nghe!
- Dạ dạ. Anh muốn làm gì cũng được, anh dộng mạnh mạnh đi
anh… Tui cũng hết biết gì rồi… Sao mà sướng quá đi anh ơi?
Thằng Phi bắt đầu nhét con cu nó vào âm hộ Mén mà dập lia
lịa làm cho con nhỏ phê quá rên ư ử: “Dộng mạnh… Dộng mạnh
đi anh….Ah ah ah … cứu anh Tư sao mà sướng quá đi … ah ah
ah…”
Trong lúc trên bờ ao hai người đang dộng cừ đùng đùng thì
cách đó khá xa trong chòi lá hai kẻ khác cũng đã trải qua
mấy trận chiến mê tơi đến mệt lả cả người đang nằm vật ra ôm
nhau hưởng thụ khoái lạc. Khi sức tàn lực kiệt thì cơ thể
bắt đầu cảm thấy được cái lạnh của khí đêm, hai người phải
bò dậy tìm quần áo mặc vào thì hỡi ơi dường như nó không
cánh mà bay mất rồi.
- Ủa bộ đồ của anh đâu rồi? Lúc nãy để đây mà?
- Em cũng không biết nữa. Bộ đồ em thì còn mà cá quần silíp
cũng mất tiêu luôn.
Trong tình cảnh này Tư Râu xấu hổ quá vừa bụm cái chùm bầy
nhầy còn hôi mùi tinh khí vừa lần mò tìm mãi cũng không thấy
quần áo đâu.
Riêng Dì Tám thì trong bụng biết ngay thủ phạm là ai nhưng
dấu kín không dám nói. Lúc này dì mới cảm thấy xấu hổ hơn
bao giờ hết. Chuyện dì gian díu với Tư Râu mà lộ ra thì chỉ
có nước mà độn thổ thôi. Bây giờ thằng Phi nó biết rồi, thế
nào một ngày người khác cũng biết. Tự nhiên dì bật khóc ôm
mặt chạy mất tiêu. Tư Râu giật mình gọi với theo:
- Em em….! Chờ anh đã….về lấy cho anh mượn bộ đồ đi!
Dì cứ mặc kệ hắn nói gì thì nói, chạy một mạch thẳng tuột về
nhà bỏ lại giữa hoang vắng một gã đàn ông đang trần truồng
bối rối. Cuối cùng hắn cũng phải lần mò về trong bộ dạng
Adam vừa run vì lạnh vừa lấm lét lo sợ bị phát hiện. Những
bụi cây dọc đường cào cấu biết bao nhiêu vết lên người hắn
như trêu trọc sỉ vả. Hắn té lên té xuống mấy lần, người hắn
bê bết bùn đất…
Còn ở nhà, trên bờ ao, cái âm hộ của Chín Mén cũng đã tơi tả
vì cái máy dộng cừ của thằng Phi. Mén không còn biết trời
đất gì nữa, nó đã ra mấy lần rồi mà cái máy kia vẫn chưa hết
xăng… Mãi lâu sau thằng Phi mới chịu xả xăng tắt máy. Nó vội
vàng kéo quần lên chuồn thẳng để lại Chín Mén nằm ở bờ ao
rên ư ử…
Chín Mén mò vào nhà vừa thay đồ xong thì Tư Râu hớt hải chạy
vào chạm trán vợ trong thân thể trần truồng. Hắn còn ú ớ
không biết giải thích thế nào thì vợ hắn đã ôm chầm lấy hắn
khóc oà mừng rỡ:
- Ôi mừng quá! Anh đã thoát khỏi tay Hà Bá rồi. Từ nay em
không cho anh đi gác lúa nữa đâu. Anh phải ở nhà để em gác
anh mới được.
Tư Râu trố mắt ngạc nhiên nhưng cũng phải giả vờ ờ ờ cho qua
chuyện rồi lờ luông không bao giờ dám nhắc một câu về sự
việc này nữa. Còn Chín Mén mừng rỡ quá sau này không bao giờ
để cho Tư Râu có một phút lơi lỏng.*
* *
Lại nói dì Tám từ sau cái bữa đó đóng cửa nhà suốt ngày
không gặp ai hết. Một tuần sau dì dọn nhà đi nơi khác không
để lại một lí do.
Thằng Phi vô cùng hối hận vì trò trả thù tinh quái của nó
dẫn đến một kết cục không như nó mong đợi. Tưởng rằng dạy
cho Tư Râu một bài học nhưng thực sự chính nó cũng phải nhận
một bài học vô cùng to lớn trong cuộc đời:
“Tình yêu không phải chỉ xuất phát từ thể xác mà nó phải
được xây dựng vững chắc từ tâm hồn. Những khoái lạc thể xác
chỉ mới là điều kiện cần nhưng chưa phải là đủ để kết thành
một tình yêu”. “Những trò tinh quái nên đặt đúng chỗ để
không dẫn đến những hậu quả khó lường.”
Từ cái ngày dì Tám ra đi, Phi trở nên đứng đắn hẳn ra. Hình
bóng thằng Phi nghịch ngợm quậy phá chỉ còn là dĩ vãng.
Người ta chỉ biết đến anh Ba Phi luôn mang những câu chuyện
dóc ra giúp mọi người có những phút giây thư giãn, giúp dạy
cho kẻ xấu xa những bài học thích đáng…
Câu chuyện này xin được chấm dứt Phần 1: Thời niên thiếu của
Bác Ba Phi.
(Hết Tập 5 - Phần 1 ... Xin mời đón xem
Phần 2: Vưa Nói Dóc) |