Bàng Quyên nhíu
mày nhớ lại cuộc đối thoại cùng Ngụy Tráng thái tử, nhị công
tử Ngụy Minh được cử trong chuyến đi sứ Tống vừa qua chỉ nhằm
mục đích là ngăn chặn ý định nghị hoà của Tôn Tẫn. Vậy mà...
nhị công tử Ngụy Minh lại tỏ ra mau mắn còn hơn Tôn Tẫn trong
việc ký hòa ước, chẳng ra làm sao cả! Công tử Ngụy Minh xưa
nay tỏ ra là một người dễ sai bảo, thái tử Ngụy Tráng từng ngỏ
ý với Bàng Quyên là sẽ giao toàn bộ quân đội cho Ngụy Minh,
song sau lần đi sứ về thái tử cũng lắc đầu ngao ngán.
Bàng Quyên biết rõ chuyện gì đã xảy ra với công tử Ngụy Minh
tại nước Tống, còn chi tiết thì chỉ có nhị công tử là rõ hơn
ai hết...
Ngụy Minh không buồn trở mình khi nghe tiếng một trong hai cô
tỳ nữ từng làm đệm thịt cho gã đêm qua:
- Bẩm công tử, tỳ nữ vừa nhận được thiệp mời của Nhất Sắc Tàng
Đao tướng quân gởi ngài ạ.
- Ngươi đọc to lên cho ta nghe đi, còn cô kia thì lại đây mà
bóp chân cho ta.
Một chân gác lên cặp đùi mủm mĩm săn chắc của một tỳ nữ khoảng
17 tuổi đang gò lưng nhẹ xoa từ đầu gối trở lên đến rún, một
tay khẽ vỗ lên bờ mông của cô tỳ nữ đang đọc thiếp gởi - Ngụy
Minh lim dim nằm nghe:
“… TạI hạ là Nhất Sắc Tàng Đao đại tướng quân Tống quốc, nghe
đồn quý Ngụy công tử có ngón võ Loạn Dương Kiếm pháp lừng danh
Trung Nguyên. Nay nhân dịp công tử đang thăm bỉ quốc, tại hạ
muốn mở rộng tầm kiến văn, mong công tử vui lòng chỉ giáo…”.
Ha… ha… ta sẵn sàng nhận lời khiêu chiến của hắn, ngươi mau
truyền lại lời hồi đáp của ta!
Ngụy Minh được dẫn vượt qua một quảng trường lớn, gã tưởng đã
đến nơi, không ngờ hai cô tỳ nữ dẫn đi tiếp vào một thạch thất
lớn kế bên.
Bốn chiếc chân đèn lớn đặt ở bốn góc đại sảnh hắt ánh sáng vào
một thiếu nữ đang cúi sấp mình qùy ngay chính sảnh. Cả thân
hình cô gái phủ phục xuống, mặt nàng chỉ hơi ngẩng lên đủ cho
Ngụy Minh thấy được chân diện nàng.
Gã đứng dạng chân trước mặt nàng, nhạt nhẽo hỏi:
- Nàng là ai?
- Loan Đơn là muội muội của Tử Hãn huynh.
- Vậy nàng là công chúa Tống quốc ư? Nàng có việc gì cần đến
ta, tại sao nàng qùy gối trước mặt Ngụy Minh?!
- Bỉ quốc binh yếu tướng hèn, nam nhân không ai dám chạm mặt
Ngụy công tử! Tiện thiếp xuất thân từ hoàng gia nước Tống, bất
đắc dĩ mặc nhiên nhận mình là công chúa.
- Vậy ta nghe Nhất Sắc Tàng Đao đại tướng quân quý quốc muốn
gặp ta mà! - Giọng Ngụy Minh trở nên khe khắt, gã đã chuẩn bị
kỹ cho lần chạm mặt này. - Hắn ở đâu?
Loan Đơn ngẩng mặt lên nhìn Ngụy Tráng rồi cúi mặt lí nhí
trong miệng: - Nhất Sắc Tàng Đao tướng quân là hư danh mọi
người gượng gán cho tiện thiếp, tiện thiếp nào dám tự xưng.
Dầu đã trù liệu kỹ các tình huống có thể xảy ra, nhưng đây là
lần đầu tiên Ngụy Minh gặp trường hợp này. Gã há hốc mồm la
to:
- Nàng nói cái gì vậy? Ta nghe không lầm chứ, nàng chính là
Nhất Sắc Tàng Đao đại tướng quân? Đàn ông Tống quốc trốn đâu
hết rồi!
Lưng cô gái càng ở tư thế mọp xuống hơn, chẳng biết làm sao
lúc này lại tiến tới sát mũi giày của Ngụy Minh. Khoảng cách
quá gần - gần đến nỗi chỉ cần nữ tướng Loan Đơn ngẩng lên một
thoáng là chắc chắn cái đầu của nàng phải đụng ngay khối u
ngày càng nổi chụ ụ lên giữa háng Ngụy công tử.
- Với võ công của mình, nàng định dùng cách thức giao đấu như
thế nào cùng ta?
- Tiện thiếp trộm nghe Loạn Dương Kiếm pháp ngoài việc đem
tung hoành giữa sa trường trận chiến, vốn có thể sử dụng trong
chốn phòng the. Nhất Sắc Tàng Đao của thiếp cũng vậy, tổ
truyền xưa là một môn võ chỉ truyền cho nữ nhân hoàng tộc.
Tướng quân cùng tiện thiếp, mỗi người hãy sử dụng võ công của
mình mà giao đấu ở đây cũng được.
Loan Đơn vừa nói vừa khẽ kéo trễ ngoại y mình xuống, đôi vai
trần từ từ lộ ra. Ánh đèn chập chờn càng lên nổi bật làn da
trắng nõn của người thiếu nữ.
- Được thôi, ta hãy cùng nàng giao đấu. Nhưng điều kiện thế
nào?
Giọng của Ngụy Minh đã trở nên gấp gáp hơn lúc mới vào thạch
thất, vẫn cái cách nói dịu dàng như rót mật vào tai – Loan Đơn
hé một nụ cười ru hồn:
- Nếu tướng quân thắng thì tiện thiếp nào dám có điều kiện –
thân phận thiếp từ đây do tướng quân toàn quyền định đoạt. Nếu
tiện thiếp may mắn được tướng quân nhượng cho nửa chiêu, tiện
thiếp chỉ mong Ngụy quốc cho ký hoà ước cùng tiểu Tống, nguyện
hứa từ nay không bao giờ xâm phạm bờ cõi.
Gã vừa nói vừa từ từ lột bỏ ngoại y của Loan Đơn. Chiếc yếm
hồng mỏng tang không đủ che hết cặp tuyết lê căng tròn của
nàng, mà còn tạo thêm sức quyến rũ mời gọi cho Ngụy Minh, Loan
Đơn thì mãi im lặng.
Gã nhìn thân thể của Loan Đơn, mà trong bụng nôn nao một thứ
cảm giác thật khó tả khi thấy những đường cong cơ thể người
thiếu nữ đập vào mắt mình. Ngụy Minh cởi nốt chiếc yếm trên
người Loan Đơn, đôi vú trắng nõn chọc thẳng vào mắt gã như
chọc tức: Hãy bóp đi! Hãy vò xéo đi! Sao cho tuôn sữa ra thì
thôi! Đúng là một hấp lực lạ thường, đứng trước nó nhiều gã
đàn ông thật khó kiềm chế được đôi bàn tay lắm tật của họ, nhị
công tử nước Ngụy cũng không là trường hợp ngoại lệ.
Loan Đơn vẫn đứng nhìn gã, đôi mắt ướt át của nàng như ngây
thơ, thuần khiết và khuất phục trước gã. Chính ánh mắt đó càng
khiến Ngụy Minh thêm phấn khích, cái vẻ được tự tôn của một
chủ nhân trước một nô nữ trung thành biết hầu hạ.
Gã cởi nốt chiếc váy trên người Loan Đơn, tấm lụa mỏng tang
tuột chậm xuống hai gót chân nàng. Ngụy Minh vẫn lầm lỳ nhìn
vào mắt nàng, nhãn quan gã cũng tuột theo tấm váy lụa – nhìn
thẳng xuống hạ thể Loan Đơn. Có lẽ để giảm bớt luồng máu đã
chạy giần giật trong người, gã công tử phải làm một động tác
gì đó... Ngụy Minh cộp mạnh vào đôi vú Loan Đơn, vuốt ve mơn
trớn rồi lần xuống bên dưới. Gã cảm nhận được sự run rẩy và
rạo rực của người thiếu nữ, chính những rung động này càng
khiến Ngụy Minh thêm căng thẳng.
Ngụy Minh khẽ giật lấy dây lưng quần mình cho nó rớt xuống,
một động tác thuần thục đến nỗi khiến người đối diện cảm thấy
bình thường giống như một cái khoát tay, nhíu mày đơn giản.
Ngụy Minh đưa hai tay mình vào giữa háng Loan Đơn bạnh chân
nàng ra, lặng lẽ thọc mạnh dương cụ “bé bỏng” của mình vào cái
nơi cần phải vào. Cả hai cùng trong tư thế đứng, cả thân thể
người thiếu nữ quặt quà quặt quại trong vòng tay Ngụy Minh.
Tóc tai cô gái bung xoã ra vì không chịu nỗi được nhịp độ lắc
lư của cái đầu, gã nghe những tiếng rên rĩ nho nhỏ phát ra từ
cái miệng xinh xắn của Loan Đơn để rồi tạo nên một sự bùng nổ
dữ dội trong vị công tử nước Ngụy cho đến khi mệt lã nằm lăn
ra bên cạnh nàng.
Ngụy công tử đã ra tay tấn công Nhất Sắc đại tướng quân Tống
quốc, cuộc giao tranh giữa hai bên tuy âm thầm mà quyết liệt.
Một bên tha hồ đâm! thọc! quét ngang! đẩy dọc! Tiến thẳng vào
trung quân địch! Bọc hậu vào hậu (môn) quân địch. Ngụy Minh
không hỗ danh từng là một mãnh tướng. Nhất Sắc Tàng Đao đại
tướng cứ mềm nhũn như bông đón đỡ qua từng hiệp, thật tội
nghiệp! Nhưng lạ thay!… Ngụy công tử chợt khụy xuống mất rồi,
càng lạ hơn nữa: kẻ bại trận đang lim dim sảng khoái, khuôn
mặt gã không một chút xấu hổ buồn bã.
Trận giao đấu trong thạch thất không biết đã diễn ra đến hiệp
thứ mấy, trống điểm canh đã đôi hồi khoan dục, hai đối thủ
chưa phân thắng bại. Lần này thì Ngụy Minh công tử đang nằm
duỗi dài dưới sàn gạch còn Loan Đơn thì cỡi lên trên người gã.
Thì té ra trong chuyện này, cái việc hoán chuyển giữa ngựa và
kỵ sĩ là bình thường, người có thể là ngựa và ngựa đôi khi có
thể làm kỵ sĩ - vấn đề ở chỗ là ai dẻo dai hơn ai mà thôi. Hai
người hoàn toàn trong tư thế loã lồ, chẳng có lấy một mảnh vải
che thân.
Sáng hôm sau, đôi mắt Ngụy Minh khác hẳn những ngày mới đến
nước Tống. Nó không còn ngời sáng của một dũng tướng vương tử
từng làm cho ba quân nước Tống mới nghe danh mà phải rùng mình,
thay vào đó là ánh mắt lờ đờ tụt sâu trong một cái hốc trũng
thâm đen. Dáng đi của gã cũng muốn cáo tố gã vừa dứt một cơn
bạo bệnh. Tôn Tẫn liếc khẽ thì biết nguyên nhân căn bệnh của
gã công tử; chỉ có Giang Ất thì thắc mắc mãi vì đã có hỏi thăm
nhưng Ngụy Minh cứ nhất mực ậm ừ, nhếch mép cười nói lảng sang
việc khác.
Ngụy Minh đã thất trận, hai đầu gối gã bắt đầu nhức mỏi, hai
chân liêu xiêu bước trên mặt đất mà chẳng khác người đang lướt
trên mây. Tứ chi gã bủn rủn, chỉ mỗi cái của nợ to tướng kia
thì không chịu teo lại, nó cứ đánh tòng teng theo một bước
chân của gã.
Vốn dĩ là nước nghèo yếu, nhằm ngăn chặn chiến tranh từ xa thì
phải nắm rõ thực trạng lân bang. Việc đó xưa nay nước Tống
luôn làm tốt. Phần lớn các thông tin thu thập được là nhờ vào
công sức của nhiều thành viên trong đội Hoa Nam Điệp báo. Đây
là một đội quân tinh nhuệ, thành lập từ những đợt tuyển chọn
ngặt nghèo. Các thành viên của nó thì có đủ hạng người: giàu,
nghèo, dốt, giỏi; ngoại hình cũng đa dạng: cao, lùn, mập, ốm,
đẹp, xấu. Có gã thì phất phơ tối ngày như một lãng tử, có tay
thật thà chất phác có phần hơn thằng bờm nhà quê, còn những
tên phong lưu nửa công tử nửa nông dân thì vô số. Giữa cái tập
thể đa sắc, đa chủng như vậy bọn họ chỉ có một vài điểm chung:
các thành viên Hoa Nam Điệp báo là những tay đàn ông lão luyện
tình trường và cực kỳ thông minh. Sử dụng nữ sắc là phương
cách bình thường ai cũng biết nên khó mà qua mắt địch quốc,
dùng nam kỹ là biến chiêu xuất phát từ Tống quốc. Bằng tiền
bạc, kỹ năng riêng, nhờ vả… kể cả bạo lực khi cần thiết, các
thành viên Hoa Nam Điệp báo xâm nhập vào khuê phòng cách mệnh
phụ phu nhân, các tiểu thư cành vàng lá ngọc mà hành động. …
Trong bọn họ rặt không thấy những khuôn mặt Phan An, Tuấn Ngọc,
họ chỉ là những nam nhân cực kỳ duyên dáng.
Hơi thở của Diên Thụy - m ột thành viên đội Hoa Nam Điệp báo -
phả nhẹ vào gáy Tuyết Liên. Cảm giác là lạ từ những làn hơi
của Diên Thụy đem lại khiến sắc diện nàng ửng đỏ.
Nàng ngoạm ngay lấy cặp ngọc hành của Diên Thụy, thì ra là như
vậy: sĩ diện là cái khách sáo bề ngoài khi hai kẻ khác phái
chưa tuột quần nhau ra, còn khi khúc dương cụ đã nhập vào tiểu
cung thần thánh thì bất cứ trinh nữ nào cũng biến ngay thành
nô nữ dục tình của nam nhân. Đó cũng là một cách người ta thể
hiện sự sở hữu trong tình yêu.
Lúc này Tuyết Liên khác hẳn thường ngày, cặp mắt nàng rực rỡ
hơn trước. Nàng đã cam tâm hầu hạ chìu chuộng một nam nhân mà
nàng hằng tơ tưởng.
- Để tiện tiếp mớm rượu cho chàng.
Vừa nói Tuyết Liên vừa dựa vào Diên Thụy rồi áp miệng vào
miệng tình lang. Mùi xạ hương nồng nồng từ cơ thể nàng phả
xông vào mũi Diên Thụy, gã đã uống cạn chén rượu của Tuyết
Liên.
- Chàng có thích tiện thiếp không, Tuyết Liên có hợp nhãn
chàng không?
Diên Thụy mỉm cười: - Nếu ta không thích nàng thì ta đào đâu
ra dũng khí để nửa đêm đột nhập vào Tướng phủ này chứ.
- Hẳn có nhiều nữ nhân đắm chết vì sự gan dạ của chàng phải
không? - Tuyết Liên nhỏ nhẹ hỏi.
- Thế nàng có chết vì lòng can đảm của ta không? – Lúc này
phong độ của một đại đạo hái hoa Diên Thụy đã hiện nguyên hình,
hắn trâng tráo đến mức trở nên bình thường mất rồi.
- Tuyết Liên đang say đắm chàng đó.
Vừa nói Tuyết Liên vừa hơi ưỡn ngực như muốn bàn tay của Diên
Thụy bóp chặt hơn nữa hai quả diệm sơn của mình.
- Chàng đã có thê tử chưa?
Một cái lắc đầu rất dĩ nhiên đã được thực hiện của Diên Thụy:
- Ừm, người như ta mà có cô gái nào dòm ngó đến chứ. Vả lại ta
suốt ngày tập luyện võ công chẩn bị chinh chiến nên cũng chẳng
mấy khi ra ngoài gặp người lạ.
Quái lạ! những lời như vậy được thốt ra từ cái miệng một công
tử rất mực lịch lãm hào hoa Diên Thụy mà cũng có nữ nhân tin,
quả thật ngườI ta bị mù khi yêu - không phải là câu nói sáo!
- Tuyết Liên tự nguyện hầu hạ… chàng suốt đời… chàng có nhận
không?
Câu nói của tuyết Liên bắt đầu hụt hẫng, ngắt quãng; nguyên
nhân xuất phát từ cái bàn tay phải đang đẫm ướt của Diên Thụy
chà xát không ngưng quanh âm hộ cô gái trẻ. Chỉ có điều Tuyết
Liên không hiểu là cái thứ nước quỷ quái kia chảy ra từ bàn
tay của Diên Thụy hay còn từ nơi nào khác...
(Hết Phần 3 ... Xin mời xem tiếp
Phần 4) |