Ngọc Đào thả
chân xuống tràng kỹ, nàng nhìn lại tấm thân đẫy đà của Hà Công
mà lắc đầu: nhễ nhại mỡ màng với đầy những nếp nhăn do thời
gian tàn phá. Trong việc ái ân Hà Công chưa hề bao giờ tỏ ra
là một tay cự phách - nếu không nói đến đã đôi phen ngã ngựa
giữa đường, tuy nhiên để bù lại, hắn có khả năng giải tỏa được
mọi lo lắng ưu phiền của nữ nhân bằng thái độ lắng nghe vô
cùng chăm chú của mình. Với vẻ mặt luôn cởi mở và tươi tắn,
hắn có thể nghe được mọi câu chuyện của Ngọc Đào, từ việc đi
vấp hòn đá ở cửa nhà con quan Ngự sử đến chuyện Thái tể phu
nhân có tật ghiền cờ bạc.
Nàng vừa nhỏm lên khỏi tràng kỹ thì Hà Công trở mình nghiêng
qua, tay hắn vòng quanh lấy eo Ngọc Ðào. Hắn mở mắt nhìn Ngọc
Ðào:
- Nàng định đi đâu?
Ngọc Ðào bối rối vì không tìm được câu trả lời. Nàng gượng
cười nói:
- Ngọc Ðào không muốn đánh thức tướng công... Bởi thấy tướng
công ngủ ngon giấc.
Ðến lúc này thì Hà Công đã ngồi hẳn dậy: - Có nàng thì ta mới
ngủ ngon giấc được đó.
Hà Công vừa nói vừa dựa hẳn đầu vào giữa hai đùi Ngọc Ðào, tay
hắn bắt đầu qườ quạng lên phía trên: - Cho nên nếu nàng rời
tràng kỷ thì ta đành phải thức giấc thôi, trong khi ta lại
muốn tiếp tục ngủ nữa mới chết chớ.
Nhẹ nhàng đưa tay vuốt dọc cái bụng trống chầu của Hà Công,
Ngọc Ðào cúi xuống hôn nhẹ lên rún hắn:
- Tướng công hao hơi tổn lực quá nhiều rồi đó, đừng nên quá
rán sức mà có ngày ngã bệnh.
- Có mệt nhọc gì đâu. Gần gũi được một nương tử xinh đẹp như
nàng thì làm sao ta cầm lòng được, phải chi ta trẻ thêm được
vài tuổi nữa thì hay biết mấy!
Hà Công lại chồm hẳn lên người Ngọc Ðào đang còn trần như
nhộng, hắn lại tiếp tục trút lên người nàng một cơn mưa tình
mới, ào ạt đến rồi cuồng nhiệt lên mà không một dấu hiệu báo
trước.
Hự… hự… pạch… pạch… pạch… Cái kiểu làm tình nặng nề của Hà
Công đã có lần làm Ngọc Đào cười phá lên, hắn có mệt nhọc khi
lê tấm thân bồ tượng trèo lên bụng nàng, hắn ì ạch cả trong
những động tác cởi áo tụt quần song khi hắn thúc cái của nợ
mập mạp của mình vào được trong người nàng thì hắn thành một
Hà Công khác hẳn: nhanh nhẹn như sóc sàng, giựt, đẩy, đưa, bốc,
hốt... khiến Ngọc Đào cả người cứ cuống lên.
Cú nhấp cuối cùng như hút hết sức lực của Hà Công, vừa hẩy
xuống là hắn nằm bệt luôn trên người Ngọc Ðào. Cái miệng hắn
ngoác ra đớp lấy không khí, mặt mày xanh lét không còn chút
sinh khí, mặc kệ những thứ nhớt nhầy nhụa hắn vừa trút ra giữa
hai đùi Ngọc Ðào.
Người đàn bà thở hắt ra một tiếng, khẽ đẩy Hà Công sang một
bên rồi lại thả chân xuống tràng kỹ, không quên điểm một nụ
cười nhìn Hà Công:
- Tướng công mệt rồi ư?
Hà Công hổn hễn đáp: - Mới mệt chút chút à, hổng có sao đâu.
- Tướng công có muốn làm tiếp nửa không?
Hà Công ngáp một cái muốn sái cả quai hàm: - Muốn lắm chớ, ta
chỉ sợ nàng mệt quá thôi.
- Thiếp muốn ra ngoài hít thở khí trời một chút, khoảng gần
trưa thiếp sẽ quay về ngay.
Hà Công lúc lắc bàn tay ra kiểu rất dễ chịu: - Nàng cứ đi chơi
cho thoải mái đi... đến tối về cũng được, hổng có sao đâu. Khi
ra nhớ khép cửa cho ta là được rồi.
Ngọc Ðào có vẻ đắc ý khi quay lưng đi ra khỏi biệt phòng của
Hà Công, tay phú ông mới phất của kinh đô An Ấp nước Ngụy đã
lọt tõm trong vòng tay ma thuật của nàng, từ đây chị em nàng
tha hồ mà thụ hưởng giàu sang phú quý. Rất tiếc là ngay lúc ấy,
nếu quay lại biệt phòng của Hà Công, chắc Ngọc Ðào sẽ khóc
thét lên vì kinh ngạc và ghen tức: vẫn cái dáng đẫy đà mập mạp
ấy, Hà Công lúc này đang cắp trong nách một thiếu nữ trẻ hơn
nàng nhiều - người đó là Ngọc Huệ - cô em gái út của Ngọc Ðào.
Cái vẻ chậm chạp đầy mệt nhọc trước đó nửa giờ biến đâu mất
tiêu, Hà Công với vẻ mặt hơn hớn đang kể câu chuyện gì đó làm
Ngọc Huệ cười như nắc nẻ. Toàn thân Ngọc Huệ như không xương,
tựa hẳn vào ngườI Hà Công, phô ra những đường cong lồ lộ sức
sống mà phú ông Hà Công đã hơn một lần ra tay khám phá.
Hà Công là ai vậy? Thành An Ấp ai mà không biết hắn là thương
gia trẻ, đoàn thương thuyền của hắm rong ruổi khắp bắc nam,
mua chỗ nay bán chỗ kia bao vật phẩm lạ. Tuy nhiên mặt hàng
nổi tiếng khắp kinh thành của hắn là nữ trang và mỹ phẩm, bao
đàn bà con gái kinh thành này đều nhất mực công nhận. Kim
lượng hắn vung ra làm tối mắt người Ngụy quốc, không ai để ý
hắn vốn từ đâu đến, đến để làm gì sao lại biết tỏ tường mọI
chuyện trong cung đình Ngụy Huệ Vương...
Trong quán rượu ngoại thành An Ấp, Hà Công đang ngồi cụng chén
với tay chủ quán rất tương đắc. Mặt hai người đỏ gay, chốc
chốc lại thì thầm đôi câu gì đó rồi rung đùi cười ha hả. Thoạt
trông ai mà không biết những câu chuyện mất nết của bọn đàn
ông thì thầm khi uống rượu, chỉ có điều ai mà để ý một chút
thì sẽ thấy mắt họ vẫn sáng quắc mặc dù giọng nói của họ có vẻ
lè nhè. Người ta sẽ phải giật mình nếu nghe được câu chuyện
của họ, Hà Công giàu sang nhất phương mà lại tỏ ra rụt rè khi
nghe cái lão chủ quán rượu hom hem hỏi chuyện:
- Việc ta giao cho ngươi đã tiến hành đến đâu rồi?
- Bẩm Ðội trưởng, hạ quan đã thực hiện gần xong. Bàng Thông,
cháu trai quan Bàng nguyên soái quân sư nước Ngụy hôm qua bị
cảm sốt, người thiếp thứ năm và em gái cô ta đêm nay sẽ được
triệu vào tướng phủ. Quan Đô úy họ Khương tuần trước đánh bạc
bị thua hết 100 lạng vàng, Ngọc Huệ đã cho hắn mượn hẹn trong
1 tháng sẽ trả...
- Như vậy là tốt, công việc của một thành viên Nam Hoa Ðiệp
báo thường phải dụng nhiều đến dương cụ, lúc cần thì đem ra
chớ đừng hoang phí mà hại sức nhé!
- Hạ quan luôn ghi nhớ điều ấy.
- Tất nhiên ngươi vẫn nắm vững thuật luyện dương đan chứ?
- Nhờ sự chỉ bảo tận tình của quý sư phụ, hạ quan vẫn còn nhớ
ạ. Việc hút dịch tủy của nữ nhân để bồi bổ dương khí, hạ quan
cũng thường xuyên thực hiện.
- Người rán cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, Tống hầu không bao
giờ quên công lao chúng ta. Triều Chu An Vương đang suy yếu,
các nước Ngô, Việt, Tề, Ngụy đã tiếm hiệu xưng vương. Chúa
công ta vì sao mãi chịu tước Hầu, các ngươi hơn ai hết là
những người hiểu rõ nỗi đau lòng đó!
Đó là chuyện xảy ra vào năm thứ 24 đời Chu An Vương, năm thứ 2
đời Tề Uy Vương.
Cách đó khoảng 800 dặm về phía bắc, một đồng đội khác của Hà
Công thì có vẻ vất vả hơn. Gã ăn trộm Hoàng Xuân chuyên hoạt
động đêm khuya đang thực hiện chuyến trộm tình của gã…
Cánh cửa khuê phòng tiểu thư Kim Ly khẽ mở, một bóng người
trong bộ y phục dạ hành xuất hiện, đó là gã Hoàng công tử. Với
một nụ cười cầu tình ngọt lịm nở trên cánh môi, Hoàng Xuân
khiến nàng khuê nữ sững người kinh ngạc mà không la toáng lên
gọi người đến cứu. Dẫu có hẹn trước song Kim Ly không thể hình
dung hết được cảnh tượng này, chẳng biết nàng ta nghĩ gì mà
lưỡng quyền ửng hồng e thẹn. Kim Ly nhỏ nhẹ nói:
- Hoàng công tử!
- Xuân mỗ có thể vào phòng được chứ? – Hoàng Xuân nheo mắt
nhìn cô gái, gã không sợ một câu hỏi thừa, gã đứng đực giữa
phòng con gái người ta rồi gã mới xin phép.
- Tiện thiếp chỉ sợ Hoàng công tử không muốn mà thôi mà thôi,
nào ai dám từ chối.
Hoàng Xuân công tử đã ngồi bên bàn trà rồi mà Kim Ly vẫn còn
bẽn lẽn nhìn gã. Vừa cầm chén trà, Hoàng Xuân vừa cười cười
quay sang nhìn thẳng vào Kim Ly. Cái nhìn của gã đầy vẻ trắng
trợn của sự thèm muốn, khiến nàng tiểu thư con quan Tư Mã đô
úy nước Triệu thấy rợn khắp mình mẩy, ngứa ran sống lưng. Song
một phần khác Kim Ly tiểu thư lại thấy thinh thích với cái
nhìn sỗ sàng ấy, bởi xưa nay nàng đã quá quen với những cử chỉ
săn đón ngưỡng mộ quá ư nhẹ nhàng đến mức qụy lụy của nhiều
trang công tử Triệu quốc. Cử chỉ của những gã trai tơ ấy tuy
không khiến nàng khó chịu, song nó chẳng đọng lại một chút ấn
tượng gì trong mắt Kim Ly tiểu thơ. Vốn tự biết về giá trị
nhan sắc của mình, những cử chỉ săn đón màu mè của bọn công tử
nước Triệu đã trở nên bình thường, rồi tự dưng thành tầm
thường trong t âm tưởng Kim Ly.
Bọn đàn ông nước Triệu cứ tưởng sẽ làm rung động được nàng khi
họ sắm vai kẻ bị chinh phục mà họ quên mất đối tượng của họ
cũng là một kẻ muốn được chinh phục. Hoàng Xuân đến với nàng
trong một tư thế khác hẳn những kẻ kia, gã là một kẻ chiếm
tình chớ không phải cầu tình. Hôm đi vãn chùa ở Quế Lăng lợi
dụng cảnh đông người gã đã thể hiện điều ấy, một tay để đằng
sau vỗ mông tay kia vòng tới trước bóp vú tiểu thư Kim Ly giữa
thanh thiên bạch nhật, gã đã khuất phục được nàng một cách thô
bạo.
Hoàng Xuân chợt nắm lấy tay Kim Ly, gã chồm sát tớI bên khiến
nàng run bắn toàn thân. Kim Ly cảm nhận có một luồng cảm xúc
bỗng cuộn lên dạt dào, mơ hồ lẫn rõ rệt và rõ rệt nhất là bàn
tay rắn chắc của Hoàng công tử đang nắm chặt tay nàng. Tất cả
mang một sức quyến rũ đến dại người.
Hoàng Xuân từ từ kéo Kim Ly về phía gã. Làm sao nàng có thể
cưỡng lại được chứ, những xung động xác thịt đầy bản năng đang
réo gọi Kim Ly. Nàng lại e thẹn:
- Hoàng công tử... muội sợ.
Đầu của Hoàng Xuân đã dụi vào cổ Kim tiểu thư, gã ậm ừ:
- Ta biết muội sợ gì rồI, Hoàng Xuân ta không hề là một kẻ
tiểu nhân bỉ ổi đâu, nàng yên tâm chớ!
Kim Ly như ngại vuột mất cái cảm giác nàng đang tận hưởng,
nàng vội vàng đính chính: - Muội không hề nghĩ vậy, tự nhiên
muội cảm thấy sờ sợ mà thôi…
Đến lúc này thì tiếng nói của Kim Ly đã lạc hẳn vì miệng nàng
đã bị đôi môi Hoàng công tử áp chặt, ngay đến việc thở cũng
trở nên khó khăn huống chi là nói! NgườI nàng nhũn dần khi
lưỡi gã công tử bắt đầu ngọ ngoạy trong miệng nàng. Lần đầu
tiên Kim Ly được biết thế nào là tình yêu, nó êm ái và ngọt
ngào làm sao!
- Muội… muội yêu chàng nhiều lắm!
- Ta sẽ luôn nhớ đến điều ấy!
- Nhưng chàng đừng bao giờ xử tệ với muội, chàng nhé!
- Ta yêu nàng không hết thì làm sao mà đối tệ với nàng được
chớ! Ta hứa đó.
Chốn tình trường lại xuất hiện thêm một con ma nhà họ Hứa,
đáng sợ thật! Đôi tay gã Hoàng Xuân chầm chầm bò lên đôi tuyết
lê của Kim tiểu thư, sự đụng chạm này làm vú Kim Ly căng cứng
lên, tất cả huyết quản muốn nổ tung trong tay Hoàng tình lang.
Ánh mắt khích lệ đầy chất giao tình của Hoàng Xuân giúp tiểu
thư Kim Ly vượt qua được cái e thẹn đầu đời của ngườI trinh nữ,
từng lớp trang phục rơi nhẹ khỏi ngườI cô gái. Nàng ta oằn
người trong vòng tay siết chặt của Hoàng Xuân, để rồi co rút
người lại sau khi bật ra một tiếng rên đau đớn.
Đầu óc Kim Ly đã trở nên quay cuồng, nó không kịp tỉnh ra để
nhận biết những khoảnh khắc nàng đã trở thành Hoàng phu nhân
mà không đợi lên kiệu hoa. Cuộc giao hoan trao thân gởi tình
cứ tiếp diễn trong biệt phòng đương kim tiểu thư quan Tư Mã Đô
úy nước Triệu thâu đêm, mặc cho những toán quân ngoài kia đang
tuần canh cẩn mật.
Tận cùng của những lời cầu tình đầy hoa mỹ như có cánh kia là
hành động đè ngửa đối tượng ra để quất, là sự chiếm hữu một
thể xác mặc cho hoa rời nhụy rã. Kim Ly bằng bản năng cố hữu
của nữ nhân tự nhận ra điều ấy mà không cần ai chỉ bảo, trong
tình yêu nàng cũng thích một hoạt cảnh cụ thể nào đó hơn là
những lời hoa mỹ nhưng chẳng đi đến đâu của bọn nam nhân ấu
trĩ.
- Huynh sẽ… thành thân với muội chứ?
Hoàng Xuân bật cười: He…He… tất nhiên, đó đâu còn là chuyện
phải suy tính nữa hả Kim Ly nương tử.
Kim Ly chẳng màn đến sự lõa lồ của mình, bất ngờ ôm chặt cổ
Hoàng công tử: - Muội yêu chàng… yêu chàng nhiều lắm. Nàng bắt
đầu chủ động tìm đến đôi môi ngọt ngào của Hoàng công tử.
- Ta sẽ đến đây vào đêm mai, nàng đợi cửa ta chứ?
Kim Ly khẽ gật đầu: - Muội sẽ đợi chàng đêm mai.
Như muốn tạo thêm một ấn tượng mãnh liệt cuối cùng cho con gái
quan Tư Mã nước Triệu, Hoàng Xuân xoè đôi tay ra chộp cứng hai
núm vú Kim Ly giật mạnh về phía gã, miệng nở một nụ cười đối
với người khác có thể là dâm tặc – nhưng riêng với Kim Ly là
duyên dáng:
- Tạm biệt nàng nhé!
Bóng gã trai trẻ Hoàng Xuân lao vút biệt dạng vào bóng đêm
thành Hàm Đan, để lại cô tiểu thư một mình đang tự mặc lại váy
áo của mình.
(Hết Phần 4 ... Xin mời xem tiếp
Phần 5) |